Kị Sĩ Thứ Chín

Chương 60: Sừng hươu màu đen

Từng là người trong giang hồ

30/07/2014

Vitas ngửi thấy mùi âm mưu. Hắn cho rằng ngay từ khi bắt đầu truy lùng Geriferry thì đã rơi vào âm mưu này. Đây là các quý tộc quý tộc của đế quốc Menied đang liên hợp lại khiêu khích khiêu khích Giáo đình thần thánh, bằng không sao có thể giải thích Geriferry vốn chỉ có sức mạnh cấp năm lại lập tức bùng nổ ra sức mạnh chỉ có chiến sĩ cấp mười một mới có? Sao có thể giải thích vì sao gã Suneo chết tiệt chết tiệt đó lại chạy trốn trước những giây phút cuối cùng?

Nắm đấm của Geriferry tới gần, Vitas ngửa ra sau, cố gắng cố gắng vung kiếm ngăn cản nhưng lại không chạm vào thứ gì. Nắm đấm của Geriferry Geriferry quá nhanh, nhanh đến mức Vitas đã nhìn thấy nó tạo thành một vệt quyền ảnh.

Tốc độ tốc độ của Geriferry quá nhanh, đến mức nắm đấm của hắn vốn nên đánh trúng ngực Vitas nhưng lại lại ma xui quỷ khiến đấm trúng vai. Một quyền cực mạnh đánh tan hộ thân của Vitas, phát ra một tiếng răng rắc rất rõ ràng. Vitas rơi xuống đất ôm vai trái lăn lộn, Geriferry cũng đang lăn lộn, không thể khống chế sức mạnh, hắn lao thẳng vào một gốc cây.

Trong lúc Geriferry đang choáng váng, bóng kiếm lại xuất hiện sau lưng hắn. Vai trái của Vitas đã hoàn toàn vỡ vụn, mặt hắn co giật biến dạng vì đau đớn, điều này làm cho hắn nhớ tới nhớ tới các anh em đã chết đi trong thống khổ. Trong giây lát này, giận dữ đã vượt qua lý trí lý trí, quên mẹ nó chìa khóa đi, hắn chỉ muốn giết Geriferry.

Geriferry không thèm nhìn, xoay người xoay người dựa vào trực giác vung quyền đấm vào bóng kiếm bóng kiếm Vitas đang đâm tới. Nhưng dù sao Vitas cũng không phải một gã cục súc chỉ biết dùng sức mạnh, kiếm kỹ của hắn cũng rất xuất sắc, mặc dù đang trong cơn giận dữ nhưng hắn vẫn có thể giữ lại lý trí chiến đấu.

Trong nháy mắt kiếm của hắn va chạm với nắm đấm của Geriferry, hắn hơi nâng kiếm lên đâm vào ngực Geriferry, đồng thời một cước đá vào bụng Geriferry. Nhưng Geriferry không phải chỉ có một tay, tay trái vẫn dồn sức chưa động của hắn đột nhiên xuất quyền đấm thẳng vào mũi kiếm của Vitas. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy cả tay trái đều mất cảm giác, kinh mạch trên cổ tay trái của hắn đã hoàn toàn vỡ nát vì cú va chạm cực mạnh này.

Cùng lúc đó bụng Geriferry cũng bị Vitas đá trúng, còn chân phải Vitas chưa kịp thu lại đã bị nắm đấm của Geriferry quét trúng.

Đây là trận đấu giữa kiếm kỹ và gian kế, đây cũng là chiến đấu sống chết lấy mạng đổi mạng.

Cùng với quyết đấu giữa kiếm kỹ và gian kế, cuộc đấu giữa sức mạnh và sức mạnh cũng diễn ra quyết liệt.

Điểm bất đồng là ngay từ đầu đã bị thương nặng, nhưng Vitas càng chiến càng hăng, sức mạnh của một chiến sĩ cấp mười tôi luyện trong sống chết được thể hiện đầy đủ. Còn Geriferry thì càng đánh càng chột dạ, bởi vì sức mạnh của hắn đang trôi đi rất nhanh. Hắn có thể cảm thấy nắm đấm của mình bắt đầu từ từ trở nên yếu ớt vô lực, hắn biết hình tượng cao thủ của mình sẽ bị đánh về nguyên hình trong nháy mắt.

Lại một lần quyền kiếm giao phong, Geriferry không còn sức mạnh ngăn cản trường kiếm của Vitas đâm tới ngực phải. Hắn dồn toàn bộ sức mạnh còn sót lại vào tay trái.

Phụp!

Đây là âm thanh thân kiếm xuyên thấu cơ thể người.

Tay phải của Geriferry nắm chặt trường kiếm đã đâm xuyên qua ngực, tay trái hắn vung lên đấm móc vào cằm Vitas. Trúng đòn đau, Vitas lập tức lập tức buông lỏng kiếm trong tay ra ngã xuống đất.

Còn Geriferry, sau khi tung ra quyền này, sức mạnh trong cơ thể cũng rút đi như thủy triều vô tung vô ảnh. Giờ khắc này hắn chỉ muốn ngủ, mí mắt hắn đã khép lại, hắn ngã về phía sau, thanh kiếm đâm thấu ngực ghim người hắn xuống đất rừng. Hắn không cảm thấy đau, bởi vì lúc nào hắn cũng phải chịu cảm giác đau đớn như vậy. Từ rất sớm trước kia, đau đớn đã không ngừng chồng chất trong người hắn, đến mức không thể nào đau đớn hơn được nữa.

Nhưng ý thức của hắn vẫn tỉnh táo như cũ, hắn cảm thấy tính mạng của chính mình đang nhanh chóng biến mất theo vết thương do thanh trường kiếm tạo thành trên ngực. Hắn nhìn thấy Vitas lại bất khuất đứng lên, hắn nhổ ra một miếng răng vỡ, nụ cười dữ tợn treo trên gương mặt biến dạng, Vitas từng bước một đi đến chỗ con mồi của mình.

Phải chết rồi sao? Geriferry cúi đầu nhìn chiếc hoa tai trên ngực. Hắn muốn tìm một lý do để chính mình còn có thể sống sót. Hoa tai đã bị vết máu phủ kín, hắn không còn sức mạnh để lau đi, cũng không nhìn thấy quầng ánh sáng xanh vẫn mang niềm tin đến cho hắn.

Một quyền cực mạnh của Vitas đấm thẳng vào huyệt thái dương bên phải của Geriferry. Sau đó một tiếng nổ vang lên trong đầu hắn. Hắn căm thù mình lúc này còn có ý thức rõ ràng như vậy, ý thức khiến hắn cảm thấy xương sọ mình đã bị đấm nứt, mắt phải hắn đã tối om, dường như có thứ gì đó trơn tuột lăn xuống khỏi hốc mắt hắn. Hắn tiện tay bắt lấy, mở mắt trái lờ mờ ra xem. Đó là một hình cầu màu lam, còn có rất nhiều tơ máu. Đây chính là con mắt phải của hắn!



Hiển nhiên Vitas không ngờ sức sống của Geriferry lại ngoan cường như thế. Một quyền của mình đã đấm rơi cả con ngươi hắn, vậy mà hắn vẫn còn chưa chết. Điều này làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ từ chỗ sâu trong linh hồn. Hắn đưa tay rút thanh đại kiếm đâm xuyên qua ngực Geriferry ra, đại kiếm mang theo máu loãng bắn tóe lên mặt hắn. Hắn giơ cao đại kiếm, mục tiêu là cổ Geriferry. Giờ khắc này, tay hắn hơi run rẩy, có một cảm giác sợ hãi chưa bao giờ xuất hiện đang lan ra trong lòng hắn, đó chính là, hắn đang thí thần...

Đột nhiên Vitas cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ miên man của mình, trong tiếng cười lớn, thanh kiếm trong tay hắn chém xuống.

"Hu... ha..."

Một âm thanh trầm hùng, trang nghiêm giống như hát thơ vang vọng cả trời đất.

Trong giây lát này, trời đất trở nên biến sắc, cảm giác muốn quỳ sát xuống đất dâng lên trong lòng chúng sinh.

Vô số đám mây đen đột nhiên bao trùm cả bầu trời, ánh nắng bị che khuất, lúc đầu còn có thể để lại một vầng sáng lờ mờ, sau đó ngay cả vầng sáng cũng biến mất. Mây đen cuồn cuộn tụ tập về dãy núi Billious. Khi mây đen hoàn toàn che kín trời đất ở đây, mọi người có cảm giác chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào mây đen trước mặt.

Mây đen điên cuồng xoay tròn bên trên dãy núi, mang theo cành cây và đá vụn trên núi cùng nhau bay múa. Từng đám dã thú sợ hãi quỳ rạp xuống đất, những đôi cánh yếu ớt của lũ chim đã bị bẻ gãy.

Ở chính giữa vòng xoáy mây đen xuất hiện một khoảng trống màu máu, một tia chớp màu đen xuất hiện giữa khoảng trống tạo thành một chiếc sừng hươu màu đen.

"Hu... ha..."

Lại là một âm thanh trang nghiêm như hát thơ, sau đó mây đen lập tức tan đi, ánh nắng lại trở về với mặt đất. Tất cả lại trở về quỹ tích bình thường, dường như khoảnh khắc vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng, chỉ chỉ còn lại tiếng hát thơ như vẫn vang vọng trong linh hồn.

Cùng lúc đó...

Đại giáo đường Wembley trên núi Kim Cương, Tổng bộ Giáo đình thần thánh.

Đầu đội tử kim quan, đang ngồi ngủ gà ngủ gật trong phòng cầu nguyện, đột nhiên Giáo hoàng mở mắt ra. Ông ta chống cây quyền trượng hồng ngọc tượng trưng cho quyền uy vô thượng đi tới cửa sổ, nhìn những đám mây đen cuồn cuộn bay về phía đông xa xa, dụi mắt thì thào tự nói, "Thần uy khó dò!"

Nói xong ông ta lại lắc đầu, "Có điều đây là một thế giới của loài người, không cần thần".

Nói tới đây, ông ta quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy bức tranh thần chí cao trên vách tường phòng cầu nguyện, trong lòng lập tức hoảng sợ, lập tức quỳ rạp xuống đất bò đến phía trước bức tranh thần chí cao, cầu nguyện, "Hỡi thần chí cao chí thân chí ái không gì không biết không gì không làm được, xin hãy tha thứ cho lời nói sai của kẻ hầu hạ thành kính nhất của người. Ý con là thế giới này không cần các thần linh khác, chỉ cần có sự tồn tại của người là đủ".

Đúng lúc này có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng cầu nguyện. Giáo hoàng lập tức bò lên, ngồi uy nghiêm trên ghế, đâu còn vẻ kinh hoàng lúc trước?

Người tiến vào là lãnh đạo số một của sảnh phán xét dị đoan, Masen, có danh xưng hoàng đế hoàng đế đen tối. Hắn mặc một chiếc áo choàng đen, đứng bên cạnh Giáo hoàng với chiếc áo choàng trắng tinh tạo thành sự đối lập thị giác rất lớn, nói đơn giản một chút thì chính là rất không hài hòa.

"Giáo hoàng bệ hạ tôn kính, chắc hẳn ngài đã nhìn thấy, chìa khóa đã hiện ra lần thứ hai. Đó là điều then chốt quyết định chúa của ta có thể giáng lâm vị diện này hay không. Ta khẩn cầu ngài cho phép các kỵ sĩ vịnh quang đại nhân đích thân ra tay, ta không cho rằng chỉ dựa vào Vitas đã có thể thu hồi chìa khóa, mặc dù hai tháng trước ta đã phái thêm Krong chạy tới tiếp viện rồi". Masen cung kính hành lễ với Giáo hoàng rồi đứng lên nói.



Cặp mắt vẩn đục của Giáo hoàng hơi nheo lại, hình như hơi khó xử, sau một lúc lâu mới nói, "Ta sẽ suy nghĩ cẩn thận về đề nghị của ngươi".

Masen không dám có dị nghị gì, chỉ cung kính lui lại rồi rời đi.

Giáo hoàng nhìn thoáng qua bức tranh thần chí cao một lần nữa, thầm nói trong lòng, "Lũ trẻ đáng thương, cho dù là thần nhỏ yếu nhất thì người thường chúng ta cũng không thể khinh nhờn. Chỉ có thần mới có thể ứng phó thần".

Nghĩ tới đây, mắt Giáo hoàng lại khép lại, ngang nhiên ngủ gật ngay trước bức tranh của thần chí cao.

Phía tây bắc liên minh thần thánh, lúc này ngọn lửa chiến tranh trong hẻm núi Diack đang cháy dữ dội, tiếng chém giết liên miên không dứt. Pháo đài các thần giống như một con rồng bằng sắt thép vững vàng trấn giữ con đường về nam của đám người thú.

Khi trời đất xuất hiện dị tượng, tiếng chém giết bỗng nhiên dừng lại, bất kể là loài người hay là Orc đều bị cảnh tượng này làm chấn động, đó là nỗi sợ hãi phát ra từ linh hồn.

Alizée đứng bên cạnh Lich Zuma, đưa tay vuốt ve an ủi con rồng bạc Laura lúc này đang run rẩy nằm bên cạnh nàng. Nàng hỏi Lich Zuma, "Bà ơi, chuyện gì đang xảy ra trên trời vậy?"

Lich Zuma thu ánh mắt đang nhìn lên không trung lại, chiều chuộng xoa đầu Alizée. Lửa tím trong mắt bà ta đã ảm đạm hơn khá nhiều, hiển nhiên mấy ngày nay bà đã hao phí không ít ma lực. Chiến tranh đã tàn khốc đến tình cảnh bà không thể không ra tay.

"Bé con à, cháu không cần biết đâu".

Con ngươi Alizée lập tức đảo loạn, "Ý bà là bản thân bà cũng không thể xác định chuyện gì đang xảy ra đúng không?"

Lich hơi kinh ngạc, hình như đã nhìn thấu mánh khóe khích tướng của Alizée, có điều bà không hề vạch trần, "Xem như thế cũng được!"

"Vậy thì, bà đã nói chỉ cần cháu hỏi chuyện gì mà bà không biết thì bà sẽ thỏa mãn một yêu cầu của cháu. Chị ma băng lần trước bà bắt về cho cháu đã bị tên biến thái Geriferry kia lừa mất rồi. Lần này chiến đấu xong bà đưa cháu đi bắt một con nữa nhé!" Nói xong Alizée chớp chớp mắt rất đáng thương, nhõng nhẽo lắc lư cánh tay khô khốc của Lich. Bởi vì Alizée biết, khả năng kháng phép và lực trường đông lạnh của ma băng có lẽ là những năng lực cực kì đáng sợ trong mắt những người khác, nhưng trong mắt Lich Zuma có thể thi triển kết giới pháp thuật vô hiệu cao cấp và xiềng xích nguyên tố thì ma băng cũng chỉ là một con mồi nhỏ yếu không hơn một con thỏ là mấy.

Một việc Alizée rất thích làm chính là chui trong quả cầu ánh sáng màu xanh sẫm (kết giới pháp thuật vô hiệu cao cấp, khi pháp thuật này được thi triển lên một người thì sẽ tạo thành một quả cầu ánh sáng màu xanh lục xung quanh người đó), sau đó trêu đùa ma băng trong trắng trời băng tuyết, bởi vì sức tấn công vật lý của ma băng thật sự yếu đến mức đáng thương.

Lúc này mây đen trên không trung tản đi, tiếng chém giết lại vang lên.

Lich tiện tay phóng ra một đám sấm chớp xuống nơi đám Orc tập trung đông nhất dưới thành, sau một khắc, khu vực này chỉ còn lại những thân thể cháy đen.

"Két két", lúc này Lich mới cười cười, "Bây giờ cháu cưỡi Laura đi tìm, sau khi tìm được bà sẽ lập tức mở cửa truyền tống đến giúp cháu".

Alizée hoan hô một tiếng, leo lên lưng rồng bạc, ghé sát tai nó thỏa thuận về số đá quý phải trả cho nó, sau đó rồng bạc ngâm lên một tiếng, nâng Alizée bay về phía băng nguyên mịt mờ phía bắc. Long uy rợp trời ngập đất suýt nữa khiến các chiến sĩ trên tường thành ngã lộn cổ xuống dưới.

Chỉ có chính Lich Zuma mới biết, người thú tiến công mỗi năm một hung mãnh, nhưng những người đến trợ giúp thành Diack lại mỗi năm một ít, cho nên bà không thể không sử dụng ma lực quá độ để bảo đảm an toàn cho thành Diack, vì thế linh hồn của bà đã bị chấn động. Sau khi chiến tranh kết thúc, ít nhất bà cũng phải ngủ say chín tháng để tu bổ linh hồn, cho nên bà mới vội vã đuổi Alizée đi tìm ma băng. Nếu như lần này mình ngủ say không thể tỉnh lại thì ít nhất khi người thú tấn công lần tiếp theo cũng có một trợ lực không tồi là ma băng. Mặc dù Alizée hơi tham lam một chút, nhưng nàng tuyệt đối không keo kiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kị Sĩ Thứ Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook