Chương 7
Mây
26/11/2018
Tối.
Dương Anh đưa Khả Hân về căn nhà gỗ của mình, nét mặt anh có chút thấm mệt, mái tóc bết lại vì mồ hôi. Trong khi Khả Hân đứng thở gấp gáp, tay đặt lên phía ngực trái vì cô cảm thấy khó thở tim đập nhanh hơn bình thường, nét mặt tái nhợt như không còn chút sức lực vì cơ thể quá yếu sau khi bị trúng độc.
Cô đưa mắt nhìn Dương Anh nhưng cảm thấy nhòe đi không nhìn thấy rõ những gì trước mặt, cô không thể nào thở nỗi và cô đã ngất lịm đi trong vòng tay của Dương Anh.
Anh vội bế Khả Hân vào phòng và để cô nằm lên giường sau đó lấy ghim ống truyền dịch vào tay cô. Cậu ngồi xuống bên cạnh giường nhìn nét mặt xanh xao của cô với ánh mắt quan tâm pha những cảm xúc khó tả. Dường như cô gái này đã dần trở thành một người quan trọng đối với anh. Anh nghĩ đây có lẽ định mệnh giữa anh và cô ấy.
- Xin lỗi và cảm ơn!
Anh nói giọng trầm thấp, ánh mắt đen huyền trở nên lãnh đạm. Anh nắm lấy bàn tay Khả Hân, anh sẽ không để cô ấy phải đánh cược cả tính mạng để cứu anh một lần nào nữa.
...
Tại một nơi khác.
- Vẫn chưa bắt được con em gái của tôi với cái thằng Dương Anh kia hay sao?
Minh Khải gằn giọng nói, nét mặt hiện rõ sự bực tức.
- Chưa bắt được, nhưng tôi chắc chắn Dương Anh đã đưa em gái anh tới nhà của nó rồi. Bằng mọi giá tôi phải giết chết thằng Dương Anh.
Hoàng An nói giọng đều đều, ánh mắt hiện rõ sự tức giận đến tột độ, hai tay siết chặt lại.
- Có lẽ cậu rất muốn giết chết thằng em trai của mình thì phải?
- Đương nhiên, nó còn sống một ngày nào thì tất cả cơ ngơi của dòng tộc nhà họ dương đều là của nó. Còn chuyện của anh thì tính sao?
- Đơn giản thôi, cậu bắt hai đưa nó về. Thằng em của cậu thì cậu muốn giết muốn làm gì thì làm, nó chết rồi thì không còn ai giám hộ cho con em gái tôi nữa. Tới lúc tôi sẽ bắt nó kí tên chuyển nhượng lúc đó nó sẽ thuộc về cậu, còn tôi lại quay trỏ về vị trí chủ tịch thôi.
Minh Khải nói giọng đều đều, hai tay bắt chéo đặt lên bàn, nét mặt vô cùng nghiêm túc, miệng nhếch mép cười nhạt.
...
Sáng.
Mặt trời đã bắt đầu ló dạng, những ánh nắng le lói đâm xuyên qua cánh rừng thông, lớp sương mù cũng đã tan dần đọng lại những giọt nước trên những tán lá xanh mướt. Dương Anh sải chân bước đi chậm rãi trên con đường mòn gần bờ sông. Thiên nhiên nơi đây cũng không thể nào cản lại vẻ đẹp không góc chết của cậu.
Anh cứ thế đi về nhà của mình, trên tay cầm một túi ni lông đựng sữa và bánh ngọt. Anh lấy trong túi quần ra một cái vòng tay được đan bằng dây len màu đỏ, anh nhìn nó mỉm cười nhẹ vì anh sẽ đem tặng nó cho một người.
Bộp
Một sự va chạm khá mạnh giữa anh và một người thanh niên trẻ. Nét mặt cậu ta trong vô cùng hớt hãi và thở gấp gáp. Vì chạy quá nhanh không để ý gì phía trước nên vô tình tông trúng Dương Anh, khiến anh ngã phịch xuống, đồ trên tay anh văn tứ tung.
- Xin lỗi, tôi không cố ý đâu... Xin lỗi...
Cậu thanh niên đó vội cúi đầu xin lỗi Dương Anh và liên tục quay phía sau nhìn. Dường như cậu ta đang bị ai đó rượt đuổi phải chạy tới nơi hẻo lánh này.
Dương Anh im lặng không nói gì chống ta đứng dậy, nét mặt vô cùng lạnh lùng hiên rõ sự tức giận, ánh mắt nhìn trừng người thanh niên trước mặt.
- Thật sự xin lỗi cậu, tôi không có cố ý đâu. Tại tôi bị bọn chúng rượt đuổi... Trời, bọn chúng chạy tới đây rồi... Cậu... Cậu giúp tôi cản bọn chúng lại đi... làm ơn... Tôi sẽ hậu lĩnh cho cậu.
Cậu ta nắm chặt hai vai của Dương Anh nói giọng gấp gáp, ánh mắt nhìn anh như sự van nài vừa lo sợ những tên vệ sĩ đang rượt đuổi phía sau.
- Phiền phức thật!
Dương Anh buông một câu cụt ngũn, nét mặt thật sự bực tức khi bị cản trở như thế này.
Bọn vệ sĩ đứng thở hồng hộc nhìn về phía cậu thanh niên kia, bọn chúng có năm tên.
- Xin cậu chủ về nhà đi, đừng bỏ trốn như thế nữa. Bà chủ lo lắng cho cậu lắm đấy, cậu đừng có bỏ nhà đi nữa.
Tên quản lý nói giọng đều đều.
- Tại các người cứ giám sát tôi 24/24 không một phút nào rời khỏi tôi khiến tôi như bị giam hãm vậy. Tại sao các người cứ nghe lời mẹ tôi chứ? Tôi lớn rồi chứ đâu còn là con nít. Thôi không noi nhiều nữa mấy người về đi, tôi muốn được tự do.
Cậu thanh niên đó gằn giọng nói, vẻ mặt cương lên.
- Nếu cậu chủ cứ nhất quyết không chịu quay về như thế thì tôi chỉ con biện pháp là rat ay cưỡng chế cậu mà thôi, đừng trách chúng tôi tại sao lại ra tay quá mạnh với cậu. Tôi làm như thế chỉ tốt cho cậu chủ mà thôi, mau bắt cậu chủ lại.
Dứt lời quản lý ra lệnh cho bọn vệ sĩ xông lên.
- Làm ơn giúp tôi đánh bọn chúng đi, tôi xin cậu...
Cậu thanh niên đó nói nhanh, nét mặt hiện rõ sự sợ hãi. Cậu ta cứ đẩy đẩy Dương Anh ra vì cậu ta không thể đối phó với bọn vệ sĩ đó được.
- Thật là...
Dương Anh cảm thấy thực sự bực tức khi mới sáng ra đã gặp những thứ phiền phức như thế này. Anh đành phải ra tay đánh trả bằng những đòn tấn công chí mạng, nhưng bọn chúng không dễ đối phó như anh tưởng, phải mất rất nhiều sức anh mới đánh gục bọn chúng. Anh chẳng hiểu tại sao mình lại làm như vậy nữa.
Những tên vệ sĩ đều nằm lê liệt dưới đất, Dương Anh không nhất thiết phải ở đây làm gì cũng không quan tâm cậu thanh niên lạ mặt kia là ai. Anh cúi người nhặt lấy túi đồ rồi đi thẳng về phía trước một cách lạnh lùng.
- Này, cậu tên là Dương Anh đúng không? Còn tôi là Gia Khánh. Cảm ơn vì đã giúp tôi, nhà cậu ở đâu vậy?
Gia Khánh vương giọng nói nhưng dường như không một lời đáp trả. Anh biết được tên của Dương Anh là do vô tình thấy tên Dương Anh được thêu trên chiếc áo sơ mi.
Gia Khánh: 23 tuổi, xuất thân từ một gia đình giàu có đầy quyền lực. Anh cũng là sinh viên trường đại học y cùng trường với Dương Anh. Anh là một người vui vẻ, hài hước và cực kì tốt bụng. Nhưng không phải lúc nào cũng vui vẻ một khi nghiêm túc thì anh hết sức lạnh lùng.
...
Về tới căn nhà gỗ, Dương Anh mở cửa bước vào trong, nét mặt vẫn vậy lạnh lùng không thể hiện một cảm xúc gì. Anh đi tới mở tủ mát lấy chai nước uống một hơi đến nửa chai. Chợt có một vòng tay ôm lấy anh từ phía sau khiến anh có chút ngạc nhiên, tim anh như thốt lên một giây, cái cảm giác này vô cùng ấm áp mà anh chưa từng có.
Anh đặt chai nước xuống bàn rồi nắm lấy bàn tay của cô thả nhẹ, anh quay người lại nhìn gương mặt của người con gái này. Anh khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc suôn mượt của cô và nhìn cô với ánh mắt lãnh đạm.
- Tay của anh bị làm sao vậy?
Khả Hân nói, nét mặt lo lắng khi cô nắm lấy tay của Dương Anh thì nhìn thấy tay anh bị rách một đường khá sâu, máu chảy ri rỉ. Khả Hân đi tới tủ để lấy hộp thuốc y tế.
Dương Anh đi ghế ngồi xuống, lúc này anh mới cảm thấy bàn tay bị thương của mình đau rát, chắc do cú va chạm vừa rồi khi anh bị ngã khiến tay anh bị một vật gì đó cứa vào.
khả Hân ngồi xuống ghế bên cạnh Dương Anh, cô nắm lấy tay của anh lau đi vệt máu và khử trùng vết thương sau đó băng bó lại một cách cẩn thận. Bầu không khí trở nên im lặng khi không ai nói một câu nào.
- Cảm ơn vì đã cứu tôi!
Anh nhìn Khả Hân với ánh mắt đen huyền lạnh lẽo trầm giọng nói phá tan bầu không khí yên lặng.
- Dù gì cũng có qua có lại thôi.
Khả Hân mỉm cười nhẹ giọng nói, rồi đứng dậy định cất hộp thuốc y tế thì chợt đứng khựng lại, nét mặt vô ngạc nhiên khi Dương Anh ôm chầm lấy cô.
Anh cảm thấy trong lòng như được lắp đi khoảng trống khi có sự xuất hiện của Khả Hân. Dường như anh cảm nhận được trái tim của hai người cùng nhịp đập.
- Nếu có chuyện gì xảy với tôi, xin em đừng vì tôi mà đánh đổi cả mạng sống của mình như thế tôi sẽ thấy có lỗi với em.
Dướng Anh nói giọng đều đều, nét mặt hiện rõ những cảm xúc sau lớp mặt nạ lạnh lùng vốn có thường ngày.
- Đừng như nói như vậy. Em sẽ trân trọng khoảnh khắc này. Đặc biệt ngay lúc này khi anh ôm em ở trong ngay trong căn phòng này, em cảm thấy rất hạnh phúc. Giờ anh cũng đã biết thân phân thật sự của em hy vọng anh sẽ chấp nhận.
Khả Hân mỉm cười, nói giọng nhẹ nhàng. Giờ đây, cô đã tìm thấy người mà cô có thể tin tưởng giúp cô tiếp bước trên con đường sắp tới.
- Em thích mùi hương bạc hà của anh, rất thơm...
Khả Hân nói giọng đùa giỡn, buông nhẹ cậu ra rồi nhìn cậu nở một nụ cười thật tươi.
Dương Anh đưa tay vuốt lấy cầm cô như con mèo rồi nhếch môi cười nhẹ, chưa bao giờ anh nở nụ cười với bất cứ kì ai vì vốn dĩ nó đã mất từ lâu, rất khó để khiến cậu cười. Anh lấy trong túi ra chiếc vòng tay đan len mà anh đã lấy ở nhà thờ đeo vào tay cho cô và cột lại một cách khéo léo.
- Cái vòng tay này là...
- Đừng làm đứt!
Anh cắt ngang lời nói của Khả Hân, nét mặt lạnh lùng vốn có.
Khả Hân hơi bất ngờ khi thấy cậu đeo vòng tay len cho mình, cô cảm thấy vui trong lòng và nhất định sẽ giữ gìn nó cẩn thận.
Chợt có tiếng chuông điện thoại reo lên, Dương Anh đi tới cầm lấy điện thoại nhấc máy nghe:
- Alo, xin hỏi cậu có phải con trai của của chủ tịch Dương, Dương Anh?
Giọng nói cửa một người đàn ông bên đầu dây.
- Phải! Nhưng chú là ai?
- Tôi là luật sư của tập đoàn Hoàng Dương, Neil! Tôi có chuyện muốn nói với cậu, tôi đang ở nhà thờ, cậu có thể tới được chứ?
- Được!
Dương Anh tắt máy sau khi kết thúc cuộc gọi, anh cảm thấy khó hiểu và thắc mắc không biết luật sư của tập đoàn Hoàng Dương muốn gặp anh để làm gì, hình như đã có chuyện gì đó xảy ra.
- Có chuyện gì sao?
Khả Hân thắc mắc hỏi.
- Anh có việc phải đi.
Dứt lời, anh nhanh chóng đi khỏi đây.
Tại nhà thờ.
Tới nơi, Dương Anh đi vào trong khuôn viên của nhà thờ thì nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ vest đen đang ngồi ở ghế đá gần đó, cậu nghĩ người đàn ông đó chắc là luật sư Neil, người đã gọi điện cho anh lúc nãy.
- Cậu Dương Anh tới rồi sao?
Luật sư Neil nhìn anh mỉm cười nói.
- Có chuyện gì muốn gặp tôi sao?
Dương Anh nói với giọng trầm thấp nhìn ông với ánh mắt lãnh đạm. Anh đi lại ngồi xuống ghế đối diện với ông Neil.
Luật sự Neil lấy trong túi xách ra một phong bì thư màu vàng có đóng dấu đưa cho anh rồi nói, nét mặt vô nghiêm túc:
- Một tháng trước, chủ tịch đã đưa cho tôi giữ cái này. Ông ấy nói nếu có mệnh hệ gì tôi phải đến tìm cậu Dương Anh ở nhà thờ ngoài vùng ngoại ô và đích thân đưa nó cho cậu.
- Chú nói có mệnh hệ gì là sao? Vậy ý chú là...
Dương Anh cầm lấy phong bì thư trong tay, đột nhiên anh cảm thấy trong lòng lo lắng và bồn chồn không dứt.
- Đêm qua, chủ tịch Dương đã bị tai nạn giao thông và được đưa tới cấp cứu tại bệnh viện. Ông ấy đã qua cơn nguy hiểm nhưng ông đã bị đột quỵ. Lúc xảy ra chuyện, hình như chủ tịch đã phát hiện có nguy hiểm sau đó liền tới chỗ tôi làm thư ủy nhiệm.
Luật sư Neil nói giọng đều đều, nét mặt tỏ ra thoáng buồn.
Dương Anh như thần người khi nghe luật sư Neil nói, đôi đồng tử giãn rộng. Đây quả thật là một cú sốc đến với anh quá bất ngờ.
- Ý là có người cố ý để chủ tịch xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải không?
Anh nhìn thẳng vào luật sư nói giọng trầm thấp, hai tay siết chặt lại cố giữ lấy bình tĩnh.
- Cũng có thể. Tôi cũng rất khó khăn để đưa ra bất kì phán đoán nào.
...
Dương Anh cảm thấy mọi thứ trước mắt như sụp đổ, trong lòng anh bây giờ đau như cắt và nóng như lửa đốt. Anh ngồi một mình trong một căn phòng tối tăm chỉ le lói thứ ánh sáng yếu ớt từ ô cửa sổ nhỏ. Ánh mắt vô cảm không một tia cảm xúc nào đang đọng những giọt nước mắt.
Anh vội xé phong bì thư ra xem, bên trong có một tờ giấy ủy quyền của tập đoàn Hoàng Dương, giấy xác nhận cổ phần Hoàng Dương và chứng thư, có cả giấy chứng nhận cổ phần. Đó là tất cả tài sản và cổ phần mà chủ tịch Dương giao lại cho anh. Ông ấy muốn anh lo cho tập đoàn Hoàng Dương.
...
Tại bệnh viện.
- Tình trạng ông ấy thế nào rồi?
Bà phu nhân Dương nhìn bác sỉ hỏi, nét mặt vô cừng điềm tĩnh không có gì gọi là lo lắng.
- Đã có dấu hiệu khá lên, nếu nhìn vào các tế bào thì vẫn chưa khẳng định khi nào ông ấy sẽ tỉnh lại.
Bác sĩ nói giọng đều đều.
- Tôi hiểu rồi. Vậy là giờ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữ rồi đúng không?
- Đã qua giai đoạn nguy kịch rồi ạ.
- Vậy là tốt rồi. Vậy tôi nghĩ chúng tôi sẽ đưa chủ tịch về nhà, ông ấy không thích ở bệnh viện đâu, nên đưa về nhà để cho thoải mái chắc ông ấy sẽ mau bình phục hơn. Tôi sẽ thông báo chuyện này cho trưởng khoa nên nhờ bác sĩ chuẩn bị.
Bà ta nói giọng đều đều, rồi quay lại nhìn chủtịch Dương đang nằm hôn mê sâu trên giường bệnh với ánh mắt nham hiểm và nhếch môi cười tà mị. Nét mặt hiện rõ sự thõa mãn và thâm độc.
...
Dương Anh đi một mình thẩn thờ trên con đường mòn, nét mặt lạnh lùng không một cảm xúc nào, ánh mắt như vô hồn nhìn một cách đăm chiêu về phía trước. Trong đầu anh bây giờ cứ luẩn quẩn dòng suy nghĩ: Có nên tới điều hành tập đoàn Hoàng Dương giúp ông ấy hay không? Nếu mình lên nắm quyền thì mình sẽ có cơ hội lật đổ bà mẹ kế, nhưng mình có làm tốt hay không trong khi khả năng vận hành và quản lý nguyên cả tập đoàn lớn như thế của mình còn hạn hẹp.
Về tới căn nhà gỗ, anh chợt dừng lại đưa ánh mắt lãnh đạm nhìn Khả Hân ngồi trước bậc thềm. Khả Hân đã ngồi đợi anh từ sáng đến giờ, vẻ mặt như chiếc bánh bao chiều nhưng không làm phá đi nét quyến rũ của cô, làn tóc dài bay nhẹ trong gió. Cô đưa mắt nhìn xung quanh phong cảnh nơi đây.
- Dương Anh.
Khả Hân nói giọng cao vút khi nhìn thấy anh, nét mặt vui vẻ vội đứng dậy chạy tới chỗ anh.
Cô nhìn anh với ánh mắt biết cười rồi nhanh chóng biến mất khi thấy nét mặt thoáng buồn. Cô nghĩ dường như anh đang có chuyện gì đó, cô thấy trên tay anh cầm một phong bì thư. Cô thắc mắc nên nhẹ giọng hỏi:
- Có chuyện gì hay sao mà nhìn anh không được tốt cho lắm?
- Anh có nên bắt đầu thực hiện hay không?
Dương Anh nói một câu lạc chủ đề, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
- Có phải chuyện chủ tịch Dương không? Em có đọc tin tức, ông ấy bị tai nạn giao thông, anh đừng lo lắng quá rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Khi không có lòng tin thì bỏ cuộc, nếu vậy sẽ không thành công một việc gì. Kể cả không có lòng tin cũng phải ngẩng cao đầu mà làm. Anh cứ thử đi!
Khả Hân nói giọng đều đều, mỉm cười nhìn anh. Cô đang cố tạo niềm tin cho anh vì cô biết một khi anh đã bước vào thì cuộc chiến bắt đầu xảy ra toàn diện, không thể quay đầu lại.
Dương Anh im lặng không nói gì chỉ nhìn cô với ánh mắt chứa đựng những cảm xúc thay lời muốn nói. Anh cảm thấy nhẹ lòng không còn cảm thấy phân vân nữa, nắm lấy tay của Khả Hân dẫn cô đi dạo rừng hoa oải hương. Hai người cứ thế mà đi không ai nói gì trong khung cảnh thiên nhiên thơ mộng này.
- Nếu bây giờ chơi trò trốn tìm, anh là người trốn còn em là người tìm, thì anh có tin em sẽ tìm được anh chỉ nhờ mùi hương không?
Khả Hân nói giọng đùa vui để tạo bầu không khí tốt hơn, phá tan bầu không khí im ắng hiện giờ.
- Chắc không?
Dương Anh trầm giọng nói, nhíu mày nhìn cô thắc mắc.
- Anh không tin à, anh mau đi kiếm chỗ nào trốn kĩ vào... đi... đi đi...
Khả Hân nói giọng như nài nỉ rồi đẩy Dương Anh đi rồi cô quay người lại.
Dương Anh chỉ biết chiều theo ý của cô, chắc chỉ có anh mới chịu nổi được tính cách của cô. Nhưng nhờ có Khả Hân anh cảm thấy bớt đi sự cô đơn trống trải bấy lâu.
Anh bình thản bước đi để tìm nơi lẩn trốn, anh vừa đi vừa nghĩ. Đôi lúc anh nhắm mắt và chìm vào những suy nghĩ về cô ấy, dù anh có vài lần vô tâm nhưng cô vẫn thích anh một cách chân thành.
Bất kể khi nào, thậm chí ngay bây giờ, vẫn là cô ấy, sẵn sàng chờ anh nơi đó, người đã che chở anh bằng cả bản thân ấy. Nhất định anh sẽ không bao giờ quên, anh sẽ khiến cô ấy cảm thấy hạnh phúc. Mặc cho thời gian trôi đi, anh vẫn không thể thổ lộ điều ấy, lời nói anh vẫn giữ sâu trong lòng.
Anh đã tự nói thầm với mình: Xin lỗi em thật nhiều và anh thực sự rất yêu em.
Anh sẽ giữ đôi tay cô ấy thật chặt và giá như anh có thể thổ lộ bằng cả tấm lòng này. Anh luôn muốn che chở khoảnh khắc cô ấy cười vừa rồi. Một lời của cô khi đó đã đủ tiếp thêm cho anh sức mạnh rồi. Anh hứa sẽ làm cô ấy cười hạnh phúc, anh chỉ mong được nhìn thấy cô ấy và cùng cô đi hết đoạn đường kể khi cô tổn thương thật nhiều nhất định hãy để anh ôm lấy trái tim cô thật chặt.
Một lát sau, Khả Hân mở mắt để đi tìm Dương Anh. Thật sự vừa rồi, cô chỉ nói đùa để làm cho anh cảm thấy vui hơn không phải lo lắng về chuyện đã xảy ra. Dương Anh biết cô nói cho vui nhưng cũng chịu chơi cùng với cô.
Dương Anh đưa Khả Hân về căn nhà gỗ của mình, nét mặt anh có chút thấm mệt, mái tóc bết lại vì mồ hôi. Trong khi Khả Hân đứng thở gấp gáp, tay đặt lên phía ngực trái vì cô cảm thấy khó thở tim đập nhanh hơn bình thường, nét mặt tái nhợt như không còn chút sức lực vì cơ thể quá yếu sau khi bị trúng độc.
Cô đưa mắt nhìn Dương Anh nhưng cảm thấy nhòe đi không nhìn thấy rõ những gì trước mặt, cô không thể nào thở nỗi và cô đã ngất lịm đi trong vòng tay của Dương Anh.
Anh vội bế Khả Hân vào phòng và để cô nằm lên giường sau đó lấy ghim ống truyền dịch vào tay cô. Cậu ngồi xuống bên cạnh giường nhìn nét mặt xanh xao của cô với ánh mắt quan tâm pha những cảm xúc khó tả. Dường như cô gái này đã dần trở thành một người quan trọng đối với anh. Anh nghĩ đây có lẽ định mệnh giữa anh và cô ấy.
- Xin lỗi và cảm ơn!
Anh nói giọng trầm thấp, ánh mắt đen huyền trở nên lãnh đạm. Anh nắm lấy bàn tay Khả Hân, anh sẽ không để cô ấy phải đánh cược cả tính mạng để cứu anh một lần nào nữa.
...
Tại một nơi khác.
- Vẫn chưa bắt được con em gái của tôi với cái thằng Dương Anh kia hay sao?
Minh Khải gằn giọng nói, nét mặt hiện rõ sự bực tức.
- Chưa bắt được, nhưng tôi chắc chắn Dương Anh đã đưa em gái anh tới nhà của nó rồi. Bằng mọi giá tôi phải giết chết thằng Dương Anh.
Hoàng An nói giọng đều đều, ánh mắt hiện rõ sự tức giận đến tột độ, hai tay siết chặt lại.
- Có lẽ cậu rất muốn giết chết thằng em trai của mình thì phải?
- Đương nhiên, nó còn sống một ngày nào thì tất cả cơ ngơi của dòng tộc nhà họ dương đều là của nó. Còn chuyện của anh thì tính sao?
- Đơn giản thôi, cậu bắt hai đưa nó về. Thằng em của cậu thì cậu muốn giết muốn làm gì thì làm, nó chết rồi thì không còn ai giám hộ cho con em gái tôi nữa. Tới lúc tôi sẽ bắt nó kí tên chuyển nhượng lúc đó nó sẽ thuộc về cậu, còn tôi lại quay trỏ về vị trí chủ tịch thôi.
Minh Khải nói giọng đều đều, hai tay bắt chéo đặt lên bàn, nét mặt vô cùng nghiêm túc, miệng nhếch mép cười nhạt.
...
Sáng.
Mặt trời đã bắt đầu ló dạng, những ánh nắng le lói đâm xuyên qua cánh rừng thông, lớp sương mù cũng đã tan dần đọng lại những giọt nước trên những tán lá xanh mướt. Dương Anh sải chân bước đi chậm rãi trên con đường mòn gần bờ sông. Thiên nhiên nơi đây cũng không thể nào cản lại vẻ đẹp không góc chết của cậu.
Anh cứ thế đi về nhà của mình, trên tay cầm một túi ni lông đựng sữa và bánh ngọt. Anh lấy trong túi quần ra một cái vòng tay được đan bằng dây len màu đỏ, anh nhìn nó mỉm cười nhẹ vì anh sẽ đem tặng nó cho một người.
Bộp
Một sự va chạm khá mạnh giữa anh và một người thanh niên trẻ. Nét mặt cậu ta trong vô cùng hớt hãi và thở gấp gáp. Vì chạy quá nhanh không để ý gì phía trước nên vô tình tông trúng Dương Anh, khiến anh ngã phịch xuống, đồ trên tay anh văn tứ tung.
- Xin lỗi, tôi không cố ý đâu... Xin lỗi...
Cậu thanh niên đó vội cúi đầu xin lỗi Dương Anh và liên tục quay phía sau nhìn. Dường như cậu ta đang bị ai đó rượt đuổi phải chạy tới nơi hẻo lánh này.
Dương Anh im lặng không nói gì chống ta đứng dậy, nét mặt vô cùng lạnh lùng hiên rõ sự tức giận, ánh mắt nhìn trừng người thanh niên trước mặt.
- Thật sự xin lỗi cậu, tôi không có cố ý đâu. Tại tôi bị bọn chúng rượt đuổi... Trời, bọn chúng chạy tới đây rồi... Cậu... Cậu giúp tôi cản bọn chúng lại đi... làm ơn... Tôi sẽ hậu lĩnh cho cậu.
Cậu ta nắm chặt hai vai của Dương Anh nói giọng gấp gáp, ánh mắt nhìn anh như sự van nài vừa lo sợ những tên vệ sĩ đang rượt đuổi phía sau.
- Phiền phức thật!
Dương Anh buông một câu cụt ngũn, nét mặt thật sự bực tức khi bị cản trở như thế này.
Bọn vệ sĩ đứng thở hồng hộc nhìn về phía cậu thanh niên kia, bọn chúng có năm tên.
- Xin cậu chủ về nhà đi, đừng bỏ trốn như thế nữa. Bà chủ lo lắng cho cậu lắm đấy, cậu đừng có bỏ nhà đi nữa.
Tên quản lý nói giọng đều đều.
- Tại các người cứ giám sát tôi 24/24 không một phút nào rời khỏi tôi khiến tôi như bị giam hãm vậy. Tại sao các người cứ nghe lời mẹ tôi chứ? Tôi lớn rồi chứ đâu còn là con nít. Thôi không noi nhiều nữa mấy người về đi, tôi muốn được tự do.
Cậu thanh niên đó gằn giọng nói, vẻ mặt cương lên.
- Nếu cậu chủ cứ nhất quyết không chịu quay về như thế thì tôi chỉ con biện pháp là rat ay cưỡng chế cậu mà thôi, đừng trách chúng tôi tại sao lại ra tay quá mạnh với cậu. Tôi làm như thế chỉ tốt cho cậu chủ mà thôi, mau bắt cậu chủ lại.
Dứt lời quản lý ra lệnh cho bọn vệ sĩ xông lên.
- Làm ơn giúp tôi đánh bọn chúng đi, tôi xin cậu...
Cậu thanh niên đó nói nhanh, nét mặt hiện rõ sự sợ hãi. Cậu ta cứ đẩy đẩy Dương Anh ra vì cậu ta không thể đối phó với bọn vệ sĩ đó được.
- Thật là...
Dương Anh cảm thấy thực sự bực tức khi mới sáng ra đã gặp những thứ phiền phức như thế này. Anh đành phải ra tay đánh trả bằng những đòn tấn công chí mạng, nhưng bọn chúng không dễ đối phó như anh tưởng, phải mất rất nhiều sức anh mới đánh gục bọn chúng. Anh chẳng hiểu tại sao mình lại làm như vậy nữa.
Những tên vệ sĩ đều nằm lê liệt dưới đất, Dương Anh không nhất thiết phải ở đây làm gì cũng không quan tâm cậu thanh niên lạ mặt kia là ai. Anh cúi người nhặt lấy túi đồ rồi đi thẳng về phía trước một cách lạnh lùng.
- Này, cậu tên là Dương Anh đúng không? Còn tôi là Gia Khánh. Cảm ơn vì đã giúp tôi, nhà cậu ở đâu vậy?
Gia Khánh vương giọng nói nhưng dường như không một lời đáp trả. Anh biết được tên của Dương Anh là do vô tình thấy tên Dương Anh được thêu trên chiếc áo sơ mi.
Gia Khánh: 23 tuổi, xuất thân từ một gia đình giàu có đầy quyền lực. Anh cũng là sinh viên trường đại học y cùng trường với Dương Anh. Anh là một người vui vẻ, hài hước và cực kì tốt bụng. Nhưng không phải lúc nào cũng vui vẻ một khi nghiêm túc thì anh hết sức lạnh lùng.
...
Về tới căn nhà gỗ, Dương Anh mở cửa bước vào trong, nét mặt vẫn vậy lạnh lùng không thể hiện một cảm xúc gì. Anh đi tới mở tủ mát lấy chai nước uống một hơi đến nửa chai. Chợt có một vòng tay ôm lấy anh từ phía sau khiến anh có chút ngạc nhiên, tim anh như thốt lên một giây, cái cảm giác này vô cùng ấm áp mà anh chưa từng có.
Anh đặt chai nước xuống bàn rồi nắm lấy bàn tay của cô thả nhẹ, anh quay người lại nhìn gương mặt của người con gái này. Anh khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc suôn mượt của cô và nhìn cô với ánh mắt lãnh đạm.
- Tay của anh bị làm sao vậy?
Khả Hân nói, nét mặt lo lắng khi cô nắm lấy tay của Dương Anh thì nhìn thấy tay anh bị rách một đường khá sâu, máu chảy ri rỉ. Khả Hân đi tới tủ để lấy hộp thuốc y tế.
Dương Anh đi ghế ngồi xuống, lúc này anh mới cảm thấy bàn tay bị thương của mình đau rát, chắc do cú va chạm vừa rồi khi anh bị ngã khiến tay anh bị một vật gì đó cứa vào.
khả Hân ngồi xuống ghế bên cạnh Dương Anh, cô nắm lấy tay của anh lau đi vệt máu và khử trùng vết thương sau đó băng bó lại một cách cẩn thận. Bầu không khí trở nên im lặng khi không ai nói một câu nào.
- Cảm ơn vì đã cứu tôi!
Anh nhìn Khả Hân với ánh mắt đen huyền lạnh lẽo trầm giọng nói phá tan bầu không khí yên lặng.
- Dù gì cũng có qua có lại thôi.
Khả Hân mỉm cười nhẹ giọng nói, rồi đứng dậy định cất hộp thuốc y tế thì chợt đứng khựng lại, nét mặt vô ngạc nhiên khi Dương Anh ôm chầm lấy cô.
Anh cảm thấy trong lòng như được lắp đi khoảng trống khi có sự xuất hiện của Khả Hân. Dường như anh cảm nhận được trái tim của hai người cùng nhịp đập.
- Nếu có chuyện gì xảy với tôi, xin em đừng vì tôi mà đánh đổi cả mạng sống của mình như thế tôi sẽ thấy có lỗi với em.
Dướng Anh nói giọng đều đều, nét mặt hiện rõ những cảm xúc sau lớp mặt nạ lạnh lùng vốn có thường ngày.
- Đừng như nói như vậy. Em sẽ trân trọng khoảnh khắc này. Đặc biệt ngay lúc này khi anh ôm em ở trong ngay trong căn phòng này, em cảm thấy rất hạnh phúc. Giờ anh cũng đã biết thân phân thật sự của em hy vọng anh sẽ chấp nhận.
Khả Hân mỉm cười, nói giọng nhẹ nhàng. Giờ đây, cô đã tìm thấy người mà cô có thể tin tưởng giúp cô tiếp bước trên con đường sắp tới.
- Em thích mùi hương bạc hà của anh, rất thơm...
Khả Hân nói giọng đùa giỡn, buông nhẹ cậu ra rồi nhìn cậu nở một nụ cười thật tươi.
Dương Anh đưa tay vuốt lấy cầm cô như con mèo rồi nhếch môi cười nhẹ, chưa bao giờ anh nở nụ cười với bất cứ kì ai vì vốn dĩ nó đã mất từ lâu, rất khó để khiến cậu cười. Anh lấy trong túi ra chiếc vòng tay đan len mà anh đã lấy ở nhà thờ đeo vào tay cho cô và cột lại một cách khéo léo.
- Cái vòng tay này là...
- Đừng làm đứt!
Anh cắt ngang lời nói của Khả Hân, nét mặt lạnh lùng vốn có.
Khả Hân hơi bất ngờ khi thấy cậu đeo vòng tay len cho mình, cô cảm thấy vui trong lòng và nhất định sẽ giữ gìn nó cẩn thận.
Chợt có tiếng chuông điện thoại reo lên, Dương Anh đi tới cầm lấy điện thoại nhấc máy nghe:
- Alo, xin hỏi cậu có phải con trai của của chủ tịch Dương, Dương Anh?
Giọng nói cửa một người đàn ông bên đầu dây.
- Phải! Nhưng chú là ai?
- Tôi là luật sư của tập đoàn Hoàng Dương, Neil! Tôi có chuyện muốn nói với cậu, tôi đang ở nhà thờ, cậu có thể tới được chứ?
- Được!
Dương Anh tắt máy sau khi kết thúc cuộc gọi, anh cảm thấy khó hiểu và thắc mắc không biết luật sư của tập đoàn Hoàng Dương muốn gặp anh để làm gì, hình như đã có chuyện gì đó xảy ra.
- Có chuyện gì sao?
Khả Hân thắc mắc hỏi.
- Anh có việc phải đi.
Dứt lời, anh nhanh chóng đi khỏi đây.
Tại nhà thờ.
Tới nơi, Dương Anh đi vào trong khuôn viên của nhà thờ thì nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ vest đen đang ngồi ở ghế đá gần đó, cậu nghĩ người đàn ông đó chắc là luật sư Neil, người đã gọi điện cho anh lúc nãy.
- Cậu Dương Anh tới rồi sao?
Luật sư Neil nhìn anh mỉm cười nói.
- Có chuyện gì muốn gặp tôi sao?
Dương Anh nói với giọng trầm thấp nhìn ông với ánh mắt lãnh đạm. Anh đi lại ngồi xuống ghế đối diện với ông Neil.
Luật sự Neil lấy trong túi xách ra một phong bì thư màu vàng có đóng dấu đưa cho anh rồi nói, nét mặt vô nghiêm túc:
- Một tháng trước, chủ tịch đã đưa cho tôi giữ cái này. Ông ấy nói nếu có mệnh hệ gì tôi phải đến tìm cậu Dương Anh ở nhà thờ ngoài vùng ngoại ô và đích thân đưa nó cho cậu.
- Chú nói có mệnh hệ gì là sao? Vậy ý chú là...
Dương Anh cầm lấy phong bì thư trong tay, đột nhiên anh cảm thấy trong lòng lo lắng và bồn chồn không dứt.
- Đêm qua, chủ tịch Dương đã bị tai nạn giao thông và được đưa tới cấp cứu tại bệnh viện. Ông ấy đã qua cơn nguy hiểm nhưng ông đã bị đột quỵ. Lúc xảy ra chuyện, hình như chủ tịch đã phát hiện có nguy hiểm sau đó liền tới chỗ tôi làm thư ủy nhiệm.
Luật sư Neil nói giọng đều đều, nét mặt tỏ ra thoáng buồn.
Dương Anh như thần người khi nghe luật sư Neil nói, đôi đồng tử giãn rộng. Đây quả thật là một cú sốc đến với anh quá bất ngờ.
- Ý là có người cố ý để chủ tịch xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải không?
Anh nhìn thẳng vào luật sư nói giọng trầm thấp, hai tay siết chặt lại cố giữ lấy bình tĩnh.
- Cũng có thể. Tôi cũng rất khó khăn để đưa ra bất kì phán đoán nào.
...
Dương Anh cảm thấy mọi thứ trước mắt như sụp đổ, trong lòng anh bây giờ đau như cắt và nóng như lửa đốt. Anh ngồi một mình trong một căn phòng tối tăm chỉ le lói thứ ánh sáng yếu ớt từ ô cửa sổ nhỏ. Ánh mắt vô cảm không một tia cảm xúc nào đang đọng những giọt nước mắt.
Anh vội xé phong bì thư ra xem, bên trong có một tờ giấy ủy quyền của tập đoàn Hoàng Dương, giấy xác nhận cổ phần Hoàng Dương và chứng thư, có cả giấy chứng nhận cổ phần. Đó là tất cả tài sản và cổ phần mà chủ tịch Dương giao lại cho anh. Ông ấy muốn anh lo cho tập đoàn Hoàng Dương.
...
Tại bệnh viện.
- Tình trạng ông ấy thế nào rồi?
Bà phu nhân Dương nhìn bác sỉ hỏi, nét mặt vô cừng điềm tĩnh không có gì gọi là lo lắng.
- Đã có dấu hiệu khá lên, nếu nhìn vào các tế bào thì vẫn chưa khẳng định khi nào ông ấy sẽ tỉnh lại.
Bác sĩ nói giọng đều đều.
- Tôi hiểu rồi. Vậy là giờ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữ rồi đúng không?
- Đã qua giai đoạn nguy kịch rồi ạ.
- Vậy là tốt rồi. Vậy tôi nghĩ chúng tôi sẽ đưa chủ tịch về nhà, ông ấy không thích ở bệnh viện đâu, nên đưa về nhà để cho thoải mái chắc ông ấy sẽ mau bình phục hơn. Tôi sẽ thông báo chuyện này cho trưởng khoa nên nhờ bác sĩ chuẩn bị.
Bà ta nói giọng đều đều, rồi quay lại nhìn chủtịch Dương đang nằm hôn mê sâu trên giường bệnh với ánh mắt nham hiểm và nhếch môi cười tà mị. Nét mặt hiện rõ sự thõa mãn và thâm độc.
...
Dương Anh đi một mình thẩn thờ trên con đường mòn, nét mặt lạnh lùng không một cảm xúc nào, ánh mắt như vô hồn nhìn một cách đăm chiêu về phía trước. Trong đầu anh bây giờ cứ luẩn quẩn dòng suy nghĩ: Có nên tới điều hành tập đoàn Hoàng Dương giúp ông ấy hay không? Nếu mình lên nắm quyền thì mình sẽ có cơ hội lật đổ bà mẹ kế, nhưng mình có làm tốt hay không trong khi khả năng vận hành và quản lý nguyên cả tập đoàn lớn như thế của mình còn hạn hẹp.
Về tới căn nhà gỗ, anh chợt dừng lại đưa ánh mắt lãnh đạm nhìn Khả Hân ngồi trước bậc thềm. Khả Hân đã ngồi đợi anh từ sáng đến giờ, vẻ mặt như chiếc bánh bao chiều nhưng không làm phá đi nét quyến rũ của cô, làn tóc dài bay nhẹ trong gió. Cô đưa mắt nhìn xung quanh phong cảnh nơi đây.
- Dương Anh.
Khả Hân nói giọng cao vút khi nhìn thấy anh, nét mặt vui vẻ vội đứng dậy chạy tới chỗ anh.
Cô nhìn anh với ánh mắt biết cười rồi nhanh chóng biến mất khi thấy nét mặt thoáng buồn. Cô nghĩ dường như anh đang có chuyện gì đó, cô thấy trên tay anh cầm một phong bì thư. Cô thắc mắc nên nhẹ giọng hỏi:
- Có chuyện gì hay sao mà nhìn anh không được tốt cho lắm?
- Anh có nên bắt đầu thực hiện hay không?
Dương Anh nói một câu lạc chủ đề, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
- Có phải chuyện chủ tịch Dương không? Em có đọc tin tức, ông ấy bị tai nạn giao thông, anh đừng lo lắng quá rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Khi không có lòng tin thì bỏ cuộc, nếu vậy sẽ không thành công một việc gì. Kể cả không có lòng tin cũng phải ngẩng cao đầu mà làm. Anh cứ thử đi!
Khả Hân nói giọng đều đều, mỉm cười nhìn anh. Cô đang cố tạo niềm tin cho anh vì cô biết một khi anh đã bước vào thì cuộc chiến bắt đầu xảy ra toàn diện, không thể quay đầu lại.
Dương Anh im lặng không nói gì chỉ nhìn cô với ánh mắt chứa đựng những cảm xúc thay lời muốn nói. Anh cảm thấy nhẹ lòng không còn cảm thấy phân vân nữa, nắm lấy tay của Khả Hân dẫn cô đi dạo rừng hoa oải hương. Hai người cứ thế mà đi không ai nói gì trong khung cảnh thiên nhiên thơ mộng này.
- Nếu bây giờ chơi trò trốn tìm, anh là người trốn còn em là người tìm, thì anh có tin em sẽ tìm được anh chỉ nhờ mùi hương không?
Khả Hân nói giọng đùa vui để tạo bầu không khí tốt hơn, phá tan bầu không khí im ắng hiện giờ.
- Chắc không?
Dương Anh trầm giọng nói, nhíu mày nhìn cô thắc mắc.
- Anh không tin à, anh mau đi kiếm chỗ nào trốn kĩ vào... đi... đi đi...
Khả Hân nói giọng như nài nỉ rồi đẩy Dương Anh đi rồi cô quay người lại.
Dương Anh chỉ biết chiều theo ý của cô, chắc chỉ có anh mới chịu nổi được tính cách của cô. Nhưng nhờ có Khả Hân anh cảm thấy bớt đi sự cô đơn trống trải bấy lâu.
Anh bình thản bước đi để tìm nơi lẩn trốn, anh vừa đi vừa nghĩ. Đôi lúc anh nhắm mắt và chìm vào những suy nghĩ về cô ấy, dù anh có vài lần vô tâm nhưng cô vẫn thích anh một cách chân thành.
Bất kể khi nào, thậm chí ngay bây giờ, vẫn là cô ấy, sẵn sàng chờ anh nơi đó, người đã che chở anh bằng cả bản thân ấy. Nhất định anh sẽ không bao giờ quên, anh sẽ khiến cô ấy cảm thấy hạnh phúc. Mặc cho thời gian trôi đi, anh vẫn không thể thổ lộ điều ấy, lời nói anh vẫn giữ sâu trong lòng.
Anh đã tự nói thầm với mình: Xin lỗi em thật nhiều và anh thực sự rất yêu em.
Anh sẽ giữ đôi tay cô ấy thật chặt và giá như anh có thể thổ lộ bằng cả tấm lòng này. Anh luôn muốn che chở khoảnh khắc cô ấy cười vừa rồi. Một lời của cô khi đó đã đủ tiếp thêm cho anh sức mạnh rồi. Anh hứa sẽ làm cô ấy cười hạnh phúc, anh chỉ mong được nhìn thấy cô ấy và cùng cô đi hết đoạn đường kể khi cô tổn thương thật nhiều nhất định hãy để anh ôm lấy trái tim cô thật chặt.
Một lát sau, Khả Hân mở mắt để đi tìm Dương Anh. Thật sự vừa rồi, cô chỉ nói đùa để làm cho anh cảm thấy vui hơn không phải lo lắng về chuyện đã xảy ra. Dương Anh biết cô nói cho vui nhưng cũng chịu chơi cùng với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.