Chương 81: Câu lạc bộ Hóa học
Sushii
20/01/2018
- Ưm... Từ từ nào. Một giọt, hai giọt, ba giọt… Chromium sulfate.
- Thêm một chút Natri hydroxide nữa.
- Á, dung dịch chuyển sang màu xanh kìa! Cái kết tủa xanh xanh bám dưới đáy ống nghiệm là Chromium (III) hydroxide phải không? Anh làm được rồi nè!
Sal mở to cặp mắt sáng rỡ, hào hứng reo lên. Maru đứng bên cạnh, hơi nhíu mày khó hiểu nhìn đàn anh vẫn đang tíu tít dán chặt mắt vào cái ống nghiệm:
- Thì anh cho đúng chất, đúng lượng, nó sinh ra phản ứng là điều tất nhiên. Em thấy... nó cũng bình thường mà.
- Anh lại thấy thật kì diệu. Con người không cần sử dụng bất kì năng lực siêu nhiên nào mà vẫn có thể tạo ra những biến đổi thế này, em không thấy chúng rất thú vị sao?
- À thì... có chứ, vậy nên em mới vào Câu lạc bộ này. Mà em thấy, nếu anh đã thích như vậy, sao không mua luôn hóa chất về, tha hồ thí nghiệm luôn.
Sal chớp mắt, gương mặt sáng ngời ngời:
- Có lý đó! Anh chỉ hơi ngại sửa chữa lại nhà thôi. A a, chuyển sang vàng rồi. Anh vừa cho thêm Natri hydroxide và oxy già vào. Đây là hiện tượng gì ta? Có chất mới từ môi trường tác dụng với sản phẩm vừa sinh ra sao? À, cái này... hình như là do muối Natri cromat sinh ra há...
Maru chăm chăm quan sát Sal thay vì xem phản ứng. Hóa học là môn yêu thích của cậu, nhưng có vẻ như đàn anh này còn có sức thu hút hơn là những thí nghiệm đẹp mắt kia.
Bữa nay là bữa đầu tiên cậu tiếp xúc với Sal, anh trai Jun, cũng chính là người Jun đã khẳng định là người thương của cô.
Đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Ngày khai trường đầu năm, do khoảng cách khá xa nên cậu cũng không trông rõ Sal. Bây giờ tiếp xúc trực tiếp, cậu mới cảm thấy, anh ta... còn vượt xa cả những tin đồn.
Diện mạo của anh ta thật thanh tú, mặc dù có phần giống công tử bột, nhưng lại không hề kiêu ngạo, trịch thượng như phần lớn những cậu ấm lớn lên trong phú quý. Anh hòa đồng, thân thiện. Với vốn hiểu biết sâu rộng, phong thái thanh tao, cùng với lối nói chuyện tinh tế, anh ta có thể cuốn hút bất cứ người nào xung quanh mình, kể cả... cậu.
- Sal - senpai...
- Hm? Anh đang nghe đây?
- Anh... vì sao lại chọn chung nhóm thực hành với em vậy?
- Đơn giản thôi mà...
Sal thản nhiên quay lại, nhẹ nhàng nở một nụ cười thân thiện:
- Vì em rất đáng yêu!
- H... hả?
Maru đứng hình trong khoảnh khắc. Đôi mắt cậu lấp đầy vẻ ngỡ ngàng.
Đáng... yêu?
Lời này, là nói với cậu sao?
Lẽ nào... lẽ nào...
Tin đồn về giới tính lệch lạc của Sal và Mochi là thật.
Cậu xám mặt, lắp bắp:
- Anh... đừng có như thế! Em là em... đánh không có lại anh Mochi đâu!
Sal tròn mắt, bất giác phì cười:
- Maru - kun, em đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?
- Vậy chứ ý anh là sao? - Maru dè dặt hỏi.
Sal chỉ mỉm cười. Anh đang tập trung vài hóa chất khác lại, chuẩn bị cho thí nghiệm tiếp theo. Chợt anh chuyển chủ đề:
- Anh được biết, trong lớp, em đối xử với Jun rất tốt...
Sal khẽ mỉm cười trong khi Maru còn đang bối rối, không biết nên trả lời thế nào.
- Có lẽ hơi muộn, nhưng anh vẫn phải cảm ơn em. Con bé thỉnh thoảng có hơi bướng bỉnh, em đừng để bụng nhé!
Maru giật mình vội xua tay:
- Đừng cảm ơn em! Giúp đỡ lớp là trách nhiệm của lớp trưởng mà. Em không có phiền lòng hay để bụng chuyện gì hết á. Hơn nữa... Jun học khá lắm. Lúc nào cũng học và làm bài đầy đủ. Kỉ luật cũng thực hiện tốt, không có vấn đề gì cả. Em thấy, tính Jun hòa đồng, vui vẻ, cũng chững chạc rặt ròi nữa. Bạn bè trong lớp quý Jun lắm. Anh đừng lo!
Maru đột ngột im bặt.
Cậu đang nói gì thế này?
Với quan hệ giữa một lớp trưởng với thành viên trong lớp, thì có vẻ như cậu quan tâm cô... hơi quá mức.
Nhưng mà... hễ cứ nhắc tới Jun là cậu lại không làm chủ được mình.
Tuy nhiên, Sal cũng không có bắt bẻ gì thêm. Anh chỉ cười nhẹ:
- Em nói thế thì anh an tâm rồi!
Sau đó, chàng trai lại chăm chú vào những thí nghiệm mà anh cho là vô cùng kì diệu ấy.
Lúc này, tâm trạng của Maru bắt đầu gợn lên những cơn sóng. Người trước mặt cậu, vừa là anh trai của người cậu thương, vừa là người thương của cô ấy, cũng có thể coi như là tình địch của cậu. Nhưng vấn đề là... anh ta có biết tình cảm của Jun hay không?
Nếu có biết, liệu anh ta có chấp nhận nó không?
Cảm giác khi nhận biết em gái yêu chính mình là thế nào?
Cứ cho là anh ấy cũng là siscon, vậy sau đó, cả hai phải đối mặt với gia đình làm sao đây?
Chưa kể, tin đồn về giới tính lệch lạc của hai top pro SSS Sal và Mochi rốt cuộc có xác thực không?
Tại sao... Tại sao mối quan hệ của gia tộc Tian lại rắc rối đến vậy chứ?
Maru thật không thể hình dung được.
Cậu chỉ biết, cậu thích Jun...
Rất thích Jun.
Jun không chỉ có ngoại hình xinh xắn, mà tính cách cũng thật đáng yêu. Phong thái nhẹ nhàng thanh thoát của cô khiến cậu chìm đắm vào giấc mộng tình ái đẹp đẽ ngay từ lần gặp đầu tiên.
Ánh mắt cô trong trẻo như mặt hồ mùa thu,lúc thì bình lặng êm đềm, khi thì rưng rưng như gợn sóng. Giọng nói của cô vừa trong vừa thánh thót, vừa nhẹ nhàng, có chút giống tiếng chuông, có phần lại giống như một cơn gió thoảng.
Nụ cười ấy lại càng đẹp...
Đối với các học sinh trong trường, nụ cười của Sal là đẹp nhất, nhưng đối với cậu, nụ cười của Jun là không gì sánh bằng.
Đôi lúc, cậu chỉ muốn phát cuồng.
Cậu muốn Jun biết được cậu yêu Jun tới chừng nào.
Cậu có thừa nhận thức để hiểu rằng, với khoảng thời gian như thế mà nhắc đến chữ "yêu" thì thật khiếm nhã, nhưng... thật sự là cậu thích Jun đến phát điên đi được. Cậu muốn có một cơ hội, một hi vọng, dù chỉ là mỏng manh thôi, nhưng cậu vẫn muốn được Jun thừa nhận...
Vậy mà vì cái gì... Vì cái gì mà cậu lại không thể với tới nụ cười ấy?
Vì cái gì mà cậu phải ngậm ngùi ngồi yên trong danh sách friendzone của Jun?
Cậu phải làm gì thì nụ cười ấy mới thuộc về cậu bây giờ?
Những câu hỏi rối bời cứ xoay vòng, dày xéo trong tâm trí Maru. Buổi thực hành kết thúc đã lâu mà Maru vẫn chưa có ý định về nhà. Cậu rảo bước dọc theo hành lang Dream House, lòng thơ thẩn nhớ đến một tiên ảnh xinh đẹp nào đó. Bước chân cậu vô thức dần bước trên cầu thang bộ dẫn lên sân thượng.
Sân thượng của Dream House là môt nơi lý tưởng để con người cảm nhận sự lắng đọng, thư thái của tâm hồn. Nơi đây vừa rộng, vừa thoáng mát, lại vừa yên tĩnh nữa. Đứng từ vị trí trên này, có thể phóng tầm mắt rất xa, mà phong cảnh của trường Kokka thì không thể chê vào đâu được. Trong cái giấc xế chiều thế này, được đứng ở đây mà ngắm hoàng hôn trong cái nét thi vị hài hòa của ngôi trường thuộc hàng bậc nhất quốc gia, thật không còn gì bằng.
Cơ mà... có vẻ như Maru không phải là người duy nhất đang ở trên sân thượng.
Có một người nào đó đã lên đây trước cậu.
Người ấy khoác một chiếc áo khoác mỏng màu trắng dài đến tận gối, để lộ phần chân ống quần đồng phục trắng đặc trưng của lớp xuất sắc nhất trường Kokka. Mái tóc xám tro dày óng ánh lõa xõa ôm gọn tới cổ đang lay động không ngừng trong những cơn gió hoàng hôn bất tận.
Dù chỉ mới tiếp xúc không lâu, nhưng Maru chắc rằng cậu không thể lầm lẫn cái bóng dáng ấy với bất cứ ai khác được.
Tian Sal!
---
T/g: Xin lỗi độc giả nhiều, vì trong thời gian qua Su hơi bận bịu thi cử nên đăng bài có hơi chậm trễ, nhưng xem đến bình luận của mọi người, tay chân con bé cứ ngứa ngáy muốn đăng tiếp cơ.
Bản thân cũng không nghĩ là truyện được ủng hộ đến vậy ^^
Cảm ơn sự ủng hộ của quý độc giả rất nhiều!
Thân <3
- Thêm một chút Natri hydroxide nữa.
- Á, dung dịch chuyển sang màu xanh kìa! Cái kết tủa xanh xanh bám dưới đáy ống nghiệm là Chromium (III) hydroxide phải không? Anh làm được rồi nè!
Sal mở to cặp mắt sáng rỡ, hào hứng reo lên. Maru đứng bên cạnh, hơi nhíu mày khó hiểu nhìn đàn anh vẫn đang tíu tít dán chặt mắt vào cái ống nghiệm:
- Thì anh cho đúng chất, đúng lượng, nó sinh ra phản ứng là điều tất nhiên. Em thấy... nó cũng bình thường mà.
- Anh lại thấy thật kì diệu. Con người không cần sử dụng bất kì năng lực siêu nhiên nào mà vẫn có thể tạo ra những biến đổi thế này, em không thấy chúng rất thú vị sao?
- À thì... có chứ, vậy nên em mới vào Câu lạc bộ này. Mà em thấy, nếu anh đã thích như vậy, sao không mua luôn hóa chất về, tha hồ thí nghiệm luôn.
Sal chớp mắt, gương mặt sáng ngời ngời:
- Có lý đó! Anh chỉ hơi ngại sửa chữa lại nhà thôi. A a, chuyển sang vàng rồi. Anh vừa cho thêm Natri hydroxide và oxy già vào. Đây là hiện tượng gì ta? Có chất mới từ môi trường tác dụng với sản phẩm vừa sinh ra sao? À, cái này... hình như là do muối Natri cromat sinh ra há...
Maru chăm chăm quan sát Sal thay vì xem phản ứng. Hóa học là môn yêu thích của cậu, nhưng có vẻ như đàn anh này còn có sức thu hút hơn là những thí nghiệm đẹp mắt kia.
Bữa nay là bữa đầu tiên cậu tiếp xúc với Sal, anh trai Jun, cũng chính là người Jun đã khẳng định là người thương của cô.
Đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Ngày khai trường đầu năm, do khoảng cách khá xa nên cậu cũng không trông rõ Sal. Bây giờ tiếp xúc trực tiếp, cậu mới cảm thấy, anh ta... còn vượt xa cả những tin đồn.
Diện mạo của anh ta thật thanh tú, mặc dù có phần giống công tử bột, nhưng lại không hề kiêu ngạo, trịch thượng như phần lớn những cậu ấm lớn lên trong phú quý. Anh hòa đồng, thân thiện. Với vốn hiểu biết sâu rộng, phong thái thanh tao, cùng với lối nói chuyện tinh tế, anh ta có thể cuốn hút bất cứ người nào xung quanh mình, kể cả... cậu.
- Sal - senpai...
- Hm? Anh đang nghe đây?
- Anh... vì sao lại chọn chung nhóm thực hành với em vậy?
- Đơn giản thôi mà...
Sal thản nhiên quay lại, nhẹ nhàng nở một nụ cười thân thiện:
- Vì em rất đáng yêu!
- H... hả?
Maru đứng hình trong khoảnh khắc. Đôi mắt cậu lấp đầy vẻ ngỡ ngàng.
Đáng... yêu?
Lời này, là nói với cậu sao?
Lẽ nào... lẽ nào...
Tin đồn về giới tính lệch lạc của Sal và Mochi là thật.
Cậu xám mặt, lắp bắp:
- Anh... đừng có như thế! Em là em... đánh không có lại anh Mochi đâu!
Sal tròn mắt, bất giác phì cười:
- Maru - kun, em đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?
- Vậy chứ ý anh là sao? - Maru dè dặt hỏi.
Sal chỉ mỉm cười. Anh đang tập trung vài hóa chất khác lại, chuẩn bị cho thí nghiệm tiếp theo. Chợt anh chuyển chủ đề:
- Anh được biết, trong lớp, em đối xử với Jun rất tốt...
Sal khẽ mỉm cười trong khi Maru còn đang bối rối, không biết nên trả lời thế nào.
- Có lẽ hơi muộn, nhưng anh vẫn phải cảm ơn em. Con bé thỉnh thoảng có hơi bướng bỉnh, em đừng để bụng nhé!
Maru giật mình vội xua tay:
- Đừng cảm ơn em! Giúp đỡ lớp là trách nhiệm của lớp trưởng mà. Em không có phiền lòng hay để bụng chuyện gì hết á. Hơn nữa... Jun học khá lắm. Lúc nào cũng học và làm bài đầy đủ. Kỉ luật cũng thực hiện tốt, không có vấn đề gì cả. Em thấy, tính Jun hòa đồng, vui vẻ, cũng chững chạc rặt ròi nữa. Bạn bè trong lớp quý Jun lắm. Anh đừng lo!
Maru đột ngột im bặt.
Cậu đang nói gì thế này?
Với quan hệ giữa một lớp trưởng với thành viên trong lớp, thì có vẻ như cậu quan tâm cô... hơi quá mức.
Nhưng mà... hễ cứ nhắc tới Jun là cậu lại không làm chủ được mình.
Tuy nhiên, Sal cũng không có bắt bẻ gì thêm. Anh chỉ cười nhẹ:
- Em nói thế thì anh an tâm rồi!
Sau đó, chàng trai lại chăm chú vào những thí nghiệm mà anh cho là vô cùng kì diệu ấy.
Lúc này, tâm trạng của Maru bắt đầu gợn lên những cơn sóng. Người trước mặt cậu, vừa là anh trai của người cậu thương, vừa là người thương của cô ấy, cũng có thể coi như là tình địch của cậu. Nhưng vấn đề là... anh ta có biết tình cảm của Jun hay không?
Nếu có biết, liệu anh ta có chấp nhận nó không?
Cảm giác khi nhận biết em gái yêu chính mình là thế nào?
Cứ cho là anh ấy cũng là siscon, vậy sau đó, cả hai phải đối mặt với gia đình làm sao đây?
Chưa kể, tin đồn về giới tính lệch lạc của hai top pro SSS Sal và Mochi rốt cuộc có xác thực không?
Tại sao... Tại sao mối quan hệ của gia tộc Tian lại rắc rối đến vậy chứ?
Maru thật không thể hình dung được.
Cậu chỉ biết, cậu thích Jun...
Rất thích Jun.
Jun không chỉ có ngoại hình xinh xắn, mà tính cách cũng thật đáng yêu. Phong thái nhẹ nhàng thanh thoát của cô khiến cậu chìm đắm vào giấc mộng tình ái đẹp đẽ ngay từ lần gặp đầu tiên.
Ánh mắt cô trong trẻo như mặt hồ mùa thu,lúc thì bình lặng êm đềm, khi thì rưng rưng như gợn sóng. Giọng nói của cô vừa trong vừa thánh thót, vừa nhẹ nhàng, có chút giống tiếng chuông, có phần lại giống như một cơn gió thoảng.
Nụ cười ấy lại càng đẹp...
Đối với các học sinh trong trường, nụ cười của Sal là đẹp nhất, nhưng đối với cậu, nụ cười của Jun là không gì sánh bằng.
Đôi lúc, cậu chỉ muốn phát cuồng.
Cậu muốn Jun biết được cậu yêu Jun tới chừng nào.
Cậu có thừa nhận thức để hiểu rằng, với khoảng thời gian như thế mà nhắc đến chữ "yêu" thì thật khiếm nhã, nhưng... thật sự là cậu thích Jun đến phát điên đi được. Cậu muốn có một cơ hội, một hi vọng, dù chỉ là mỏng manh thôi, nhưng cậu vẫn muốn được Jun thừa nhận...
Vậy mà vì cái gì... Vì cái gì mà cậu lại không thể với tới nụ cười ấy?
Vì cái gì mà cậu phải ngậm ngùi ngồi yên trong danh sách friendzone của Jun?
Cậu phải làm gì thì nụ cười ấy mới thuộc về cậu bây giờ?
Những câu hỏi rối bời cứ xoay vòng, dày xéo trong tâm trí Maru. Buổi thực hành kết thúc đã lâu mà Maru vẫn chưa có ý định về nhà. Cậu rảo bước dọc theo hành lang Dream House, lòng thơ thẩn nhớ đến một tiên ảnh xinh đẹp nào đó. Bước chân cậu vô thức dần bước trên cầu thang bộ dẫn lên sân thượng.
Sân thượng của Dream House là môt nơi lý tưởng để con người cảm nhận sự lắng đọng, thư thái của tâm hồn. Nơi đây vừa rộng, vừa thoáng mát, lại vừa yên tĩnh nữa. Đứng từ vị trí trên này, có thể phóng tầm mắt rất xa, mà phong cảnh của trường Kokka thì không thể chê vào đâu được. Trong cái giấc xế chiều thế này, được đứng ở đây mà ngắm hoàng hôn trong cái nét thi vị hài hòa của ngôi trường thuộc hàng bậc nhất quốc gia, thật không còn gì bằng.
Cơ mà... có vẻ như Maru không phải là người duy nhất đang ở trên sân thượng.
Có một người nào đó đã lên đây trước cậu.
Người ấy khoác một chiếc áo khoác mỏng màu trắng dài đến tận gối, để lộ phần chân ống quần đồng phục trắng đặc trưng của lớp xuất sắc nhất trường Kokka. Mái tóc xám tro dày óng ánh lõa xõa ôm gọn tới cổ đang lay động không ngừng trong những cơn gió hoàng hôn bất tận.
Dù chỉ mới tiếp xúc không lâu, nhưng Maru chắc rằng cậu không thể lầm lẫn cái bóng dáng ấy với bất cứ ai khác được.
Tian Sal!
---
T/g: Xin lỗi độc giả nhiều, vì trong thời gian qua Su hơi bận bịu thi cử nên đăng bài có hơi chậm trễ, nhưng xem đến bình luận của mọi người, tay chân con bé cứ ngứa ngáy muốn đăng tiếp cơ.
Bản thân cũng không nghĩ là truyện được ủng hộ đến vậy ^^
Cảm ơn sự ủng hộ của quý độc giả rất nhiều!
Thân <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.