Chương 86: Năng lực thấu cảm
Sushii
27/01/2018
Tiết học thứ hai trong ngày đã trôi qua chừng hơn một nửa, chợt Sal nhận được một mảnh giấy nhỏ của Miko truyền lên. Có vài nét chữ nghiêng
nghiêng đều đặn:
"Cậu là ai?"
Sal có hơi ngạc nhiên. Bất giác khóe môi chàng trai cong cong hóm hỉnh. Anh chỉ nguệch ngoạc thêm vài nét:
"Vậy em là ai? (Không trả lời cũng được)"
Nhận được dòng nhắn trả lời của đối phương, lòng Miko chùng xuống.
Cô hiểu.
Chỉ cần như vậy thôi là cô đã hiểu rồi.
Tomo Miko là một cô gái thông minh, năng động, đáng yêu, lại rất thân thiện, dễ gần. Tuy nhiên, có một điểm đặc biệt ở con người cô, mà không một ai hay biết... Cô nghĩ thế.
Cô, là người có năng lực đọc được cảm xúc của người khác.
Hay nói một cách chính xác hơn, khi tập trung lại, Tomo Miko có thể cảm nhận được các loại cảm xúc của đối phương. Có "một thứ gì đó" trong cô rất nhạy cảm với những khái niệm gọi là "cảm xúc". Nó nhanh chóng phân tích, nhận diện và truyền thông tin cho bộ trung ương thần kinh, giúp Miko chẳng mấy chốc mà hiểu được người nọ đang cảm thấy thế nào. Cũng nhờ vào khả năng kì diệu này mà cô có thể dễ dàng nắm bắt được tâm trạng của người khác, từ đó cô cũng dễ kết thân với bạn bè hơn. Đối với một người năng động hướng ngoại như cô, năng lực này quả thật rất hữu ích. Tuy nhiên, kể từ ngày lớp cô tiếp nhận hai nhân vật có khả năng đạt tới cảnh giới thiên tài Yan Mochi và Tian Sal, cô bắt đầu gặp khó khăn.
Mochi được nhìn chung là một kẻ không thích nói nhiều, mà theo cô thấy thì cậu bạn này... chính xác hơn là lười nói. Xung quanh cậu ta dường như có tồn tại một loại rào chắn vô hình cực kì kiên cố khiến cho tầm bao quát của Tomo bị hạn chế khá nhiều. Cô phải cố gắng tập trung tuyệt đối mới có thể cảm nhận được phần nào cảm xúc nổi bật nhất của Mochi. Còn đối với Sal, trường hợp của cậu ta lại càng đặc biệt. Trái ngược với Mochi, linh hồn của cậu ta quá sức mỏng manh. Cô hầu như không gặp cản trở gì khi "xâm nhập trái phép" vào thế giới duy tâm trong con người hoàn hảo ấy. Tuy nhiên... đây là lần đầu tiên cô phải sửng sốt kể từ khi biết cách sử dụng năng lực.
Trống rỗng!
Đó là điều duy nhất mà cô thấy.
Không phải thứ cảm xúc hụt hẫng trống rỗng, mà đích xác là con người hay tươi cười đó...
Không hề có cảm xúc!
Tận sau dưới đáy lòng của Tian Sal không hề tồn tại bất cứ niềm vui nỗi buồn nào.
Miko đã từng nghi ngờ khả năng của mình, nhưng rồi cô lại gạt đi. Không có lí do gì mà năng lực lại chỉ trục trặc khi gặp Sal được.
Không lí nào.
Từ đó, Miko luôn âm thầm dõi theo con người kì lạ ấy. Trong đầu cô cứ rối bời những câu hỏi không lời giải đáp.
Vì sao Sal lại không có cảm xúc?
Con người có thể sống với một linh hồn trống rỗng như vậy sao?
Liệu cậu ấy có đúng là có linh hồn hay không?
Những lúc cậu cười... cái nụ cười ấm áp huyễn hoặc ấy, khi đó... vì cái gì mà cậu có thể nở nụ cười đẹp đến vậy trong khi cậu chẳng có lấy một chút vui vẻ?
Rốt cuộc, dù Miko đã trông thấu linh hồn anh, nhưng cô vẫn không thể thấu đáo được con người anh. Điều này khiến cho cô cảm thấy không cam tâm, và đặc biệt là cực kỳ tò mò. Người mà cô không thể thấu là người gây hào hứng với cô nhất. Dần dà, như một thói quen, cô cứ dõi theo bóng dáng vừa thân thuộc lại vừa bí ẩn ấy. "Thứ gì đó" trong cơ thể của cô cứ khiến cô hầu như không thể gạt Sal ra khỏi đầu.
Hình bóng Sal choáng ngợp tâm trí cô.
Cô muốn hiểu, muốn bắt được dù chỉ là một tia cảm ứng thoáng qua nơi Sal.
Cô muốn biết, khi cười... liệu anh có thật sự vui không?
Cho tới hôm nay, như một thói quen, cô bắt đầu thử cảm ứng với cảm xúc của Sal.
Nhưng...
Bất giác có một cái gì đó... như một luồng điện thình lình chạy dọc cơ thể cô.Trái tim cô như bị bóp nghẹt. Cô cảm thấy lồng ngực đột ngột bị đè nén bởi một loại áp lực vô hình nào đó...
Cực kỳ đáng sợ!
Cô không có thấy đau ở đâu cả, nhưng cô sợ hãi vô cùng.
Cô không biết rằng cô đang sợ hãi thứ gì, nhưng cô không thể ngừng lại cơn sợ hãi của mình.
Mồ hôi túa ra lạnh toát. Cô phải giấu đi đôi bàn tay run rẩy của mình xuống hộc bàn. Cô biết là sắc mặt của mình khi ấy trông tệ lắm. Chưa bao giờ cô lại sợ hãi như vậy. Con người quen thuộc vừa bước vào lớp kia có lẽ vẫn có cảm xúc, nhưng cô không thể, và cũng không dám nhìn lén cảm xúc của người đó.
Bỗng nhiên cô chắc chắn một điều:
Nếu cô tiếp tục cả gan làm việc ấy, cô sẽ chết!
Cô không đủ can đảm để xác minh điều đó, cái điều mà "thứ gì đó" trong cô vừa khẳng định chắc nịch.
Người mà cô bạn Izu vừa gọi là "Sal" ấy, ngàn lần không phải Sal đơn giản đến mức trống rỗng thường ngày.
Chắc chắn... đó không phải là Sal!
Suốt hơn một tiếng đồng hồ, Miko hầu như không thể nhét lời giảng của giáo viên vào đầu được. Phải khó khăn lắm, cô mới gom đủ can đảm viết vài chữ gửi cho "Sal". Kết quả, cô nhận lại được hồi âm ngoài dự liệu. Không phải là "Ý cậu là sao?", "Tớ không phải Sal thì là ai?", hay "Tớ không hiểu ý cậu!" mà là "Vậy em là ai?".
Như thế, là quá đủ.
Anh ta giống hệt Sal. Anh ta còn gọi cô là "em"...
Miko không đủ ngốc để đoán không ra ẩn ý của anh. Dù anh có kèm theo câu "Không trả lời cũng được" nhưng cô vẫn quyết định không tránh né anh. Cô nhanh chóng gửi cho anh lời đáp:
"Em là Tomo Miko. Rất vui được gặp anh, Dara - senpai!"
---
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi nhanh chóng reo vang. Sal, hay nói chính xác hơn là Dara, vốn dĩ định nằm dài ra bàn một cách lười biếng, nhưng rồi chàng trai vẫn kịp thời chấn chỉnh lại hành động cho hợp với tính cách của em trai. Anh mỉm cười tươi tắn với "cậu bạn thân" bên cạnh:
- Mochi, tự nhiên ta thấy hơi lạt miệng...
Dara bỏ lửng câu nói, chỉ còn giữ nụ cười vui vẻ trên môi. Mochi cũng chẳng hỏi gì thêm. Anh lẳng lặng lấy cái hộp đựng một ít Taiyaki nhân phô mai đưa cho Dara. Liếc sơ qua món bánh, nụ cười của Dara chuyển sang hóm hỉnh một chút. Anh lẩm bẩm "Thằng nhóc tinh quái!" rồi nhón hai cái bánh, thong thả bước ra khỏi lớp, bỏ lại Mochi đang thản nhiên ăn phần bánh còn lại, và cả cô lớp trưởng Izu vừa chớp mắt dấu đi ánh nhìn đầy nghi hoặc.
Dara hôm nay trông có vẻ khá thoải mái vì lượng fan bám theo anh mọi hôm đã giảm hẳn. Đa số những học sinh cùng trường chỉ đứng dạt hai bên hò hét chào hỏi anh thôi.
"Chẹp! Phải công nhận, câu nói của Mochi có hiệu quả thật."
Dara thầm khen ngợi.
Dạo bước quanh mấy bồn hoa sặc sỡ gần khuôn viên của Green Garden, Dara thư thái thưởng thức vẻ đẹp thanh bình nơi Nhân Giới. Cơ mà, ngay khi chàng trai vừa lên tiếng cảm thán thì giọng anh liền bị một tiếng hét trong trẻo vang lên cao vút át mất:
- Onii - chan...
Chuyện sau đó thì có lẽ ai cũng đoán ra được rồi. Jun chạy như bay về phía Dara rồi nhón chân nhảy vèo tới ôm chầm lấy anh trai. Vô tư đu toòng teng trên cổ anh, Jun ngước gương mặt xinh xắn với nụ cười toe toét ấy lên, bất giác nụ cười đáng yêu ấy tỏa ra một luồng hàn khí lạnh lẽo:
- Dara onii - chan, anh đang làm gì trong cái bộ dạng này vậy?
---
Taiyaki trong tiếng Nhật có nghĩa là "bánh nướng cá tráp", một loại cá nước mặn rất thường xuất hiện trong các bữa ăn của người Nhật. Đúng như cái tên, Taiyaki nổi tiếng với hình dạng con cá cùng những vệt vẩy rõ nét trên thân bánh.
Taiyaki_mise xuất hiện từ năm 1990, món bánh này nhanh chóng từ Nhật "lan" đến khắp thế giới. Món bánh cá thú vị này cũng đã kịp xuất hiện ở Việt Nam với nhiều loại nhân như đậu đỏ, phô mai, socola...
"Cậu là ai?"
Sal có hơi ngạc nhiên. Bất giác khóe môi chàng trai cong cong hóm hỉnh. Anh chỉ nguệch ngoạc thêm vài nét:
"Vậy em là ai? (Không trả lời cũng được)"
Nhận được dòng nhắn trả lời của đối phương, lòng Miko chùng xuống.
Cô hiểu.
Chỉ cần như vậy thôi là cô đã hiểu rồi.
Tomo Miko là một cô gái thông minh, năng động, đáng yêu, lại rất thân thiện, dễ gần. Tuy nhiên, có một điểm đặc biệt ở con người cô, mà không một ai hay biết... Cô nghĩ thế.
Cô, là người có năng lực đọc được cảm xúc của người khác.
Hay nói một cách chính xác hơn, khi tập trung lại, Tomo Miko có thể cảm nhận được các loại cảm xúc của đối phương. Có "một thứ gì đó" trong cô rất nhạy cảm với những khái niệm gọi là "cảm xúc". Nó nhanh chóng phân tích, nhận diện và truyền thông tin cho bộ trung ương thần kinh, giúp Miko chẳng mấy chốc mà hiểu được người nọ đang cảm thấy thế nào. Cũng nhờ vào khả năng kì diệu này mà cô có thể dễ dàng nắm bắt được tâm trạng của người khác, từ đó cô cũng dễ kết thân với bạn bè hơn. Đối với một người năng động hướng ngoại như cô, năng lực này quả thật rất hữu ích. Tuy nhiên, kể từ ngày lớp cô tiếp nhận hai nhân vật có khả năng đạt tới cảnh giới thiên tài Yan Mochi và Tian Sal, cô bắt đầu gặp khó khăn.
Mochi được nhìn chung là một kẻ không thích nói nhiều, mà theo cô thấy thì cậu bạn này... chính xác hơn là lười nói. Xung quanh cậu ta dường như có tồn tại một loại rào chắn vô hình cực kì kiên cố khiến cho tầm bao quát của Tomo bị hạn chế khá nhiều. Cô phải cố gắng tập trung tuyệt đối mới có thể cảm nhận được phần nào cảm xúc nổi bật nhất của Mochi. Còn đối với Sal, trường hợp của cậu ta lại càng đặc biệt. Trái ngược với Mochi, linh hồn của cậu ta quá sức mỏng manh. Cô hầu như không gặp cản trở gì khi "xâm nhập trái phép" vào thế giới duy tâm trong con người hoàn hảo ấy. Tuy nhiên... đây là lần đầu tiên cô phải sửng sốt kể từ khi biết cách sử dụng năng lực.
Trống rỗng!
Đó là điều duy nhất mà cô thấy.
Không phải thứ cảm xúc hụt hẫng trống rỗng, mà đích xác là con người hay tươi cười đó...
Không hề có cảm xúc!
Tận sau dưới đáy lòng của Tian Sal không hề tồn tại bất cứ niềm vui nỗi buồn nào.
Miko đã từng nghi ngờ khả năng của mình, nhưng rồi cô lại gạt đi. Không có lí do gì mà năng lực lại chỉ trục trặc khi gặp Sal được.
Không lí nào.
Từ đó, Miko luôn âm thầm dõi theo con người kì lạ ấy. Trong đầu cô cứ rối bời những câu hỏi không lời giải đáp.
Vì sao Sal lại không có cảm xúc?
Con người có thể sống với một linh hồn trống rỗng như vậy sao?
Liệu cậu ấy có đúng là có linh hồn hay không?
Những lúc cậu cười... cái nụ cười ấm áp huyễn hoặc ấy, khi đó... vì cái gì mà cậu có thể nở nụ cười đẹp đến vậy trong khi cậu chẳng có lấy một chút vui vẻ?
Rốt cuộc, dù Miko đã trông thấu linh hồn anh, nhưng cô vẫn không thể thấu đáo được con người anh. Điều này khiến cho cô cảm thấy không cam tâm, và đặc biệt là cực kỳ tò mò. Người mà cô không thể thấu là người gây hào hứng với cô nhất. Dần dà, như một thói quen, cô cứ dõi theo bóng dáng vừa thân thuộc lại vừa bí ẩn ấy. "Thứ gì đó" trong cơ thể của cô cứ khiến cô hầu như không thể gạt Sal ra khỏi đầu.
Hình bóng Sal choáng ngợp tâm trí cô.
Cô muốn hiểu, muốn bắt được dù chỉ là một tia cảm ứng thoáng qua nơi Sal.
Cô muốn biết, khi cười... liệu anh có thật sự vui không?
Cho tới hôm nay, như một thói quen, cô bắt đầu thử cảm ứng với cảm xúc của Sal.
Nhưng...
Bất giác có một cái gì đó... như một luồng điện thình lình chạy dọc cơ thể cô.Trái tim cô như bị bóp nghẹt. Cô cảm thấy lồng ngực đột ngột bị đè nén bởi một loại áp lực vô hình nào đó...
Cực kỳ đáng sợ!
Cô không có thấy đau ở đâu cả, nhưng cô sợ hãi vô cùng.
Cô không biết rằng cô đang sợ hãi thứ gì, nhưng cô không thể ngừng lại cơn sợ hãi của mình.
Mồ hôi túa ra lạnh toát. Cô phải giấu đi đôi bàn tay run rẩy của mình xuống hộc bàn. Cô biết là sắc mặt của mình khi ấy trông tệ lắm. Chưa bao giờ cô lại sợ hãi như vậy. Con người quen thuộc vừa bước vào lớp kia có lẽ vẫn có cảm xúc, nhưng cô không thể, và cũng không dám nhìn lén cảm xúc của người đó.
Bỗng nhiên cô chắc chắn một điều:
Nếu cô tiếp tục cả gan làm việc ấy, cô sẽ chết!
Cô không đủ can đảm để xác minh điều đó, cái điều mà "thứ gì đó" trong cô vừa khẳng định chắc nịch.
Người mà cô bạn Izu vừa gọi là "Sal" ấy, ngàn lần không phải Sal đơn giản đến mức trống rỗng thường ngày.
Chắc chắn... đó không phải là Sal!
Suốt hơn một tiếng đồng hồ, Miko hầu như không thể nhét lời giảng của giáo viên vào đầu được. Phải khó khăn lắm, cô mới gom đủ can đảm viết vài chữ gửi cho "Sal". Kết quả, cô nhận lại được hồi âm ngoài dự liệu. Không phải là "Ý cậu là sao?", "Tớ không phải Sal thì là ai?", hay "Tớ không hiểu ý cậu!" mà là "Vậy em là ai?".
Như thế, là quá đủ.
Anh ta giống hệt Sal. Anh ta còn gọi cô là "em"...
Miko không đủ ngốc để đoán không ra ẩn ý của anh. Dù anh có kèm theo câu "Không trả lời cũng được" nhưng cô vẫn quyết định không tránh né anh. Cô nhanh chóng gửi cho anh lời đáp:
"Em là Tomo Miko. Rất vui được gặp anh, Dara - senpai!"
---
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi nhanh chóng reo vang. Sal, hay nói chính xác hơn là Dara, vốn dĩ định nằm dài ra bàn một cách lười biếng, nhưng rồi chàng trai vẫn kịp thời chấn chỉnh lại hành động cho hợp với tính cách của em trai. Anh mỉm cười tươi tắn với "cậu bạn thân" bên cạnh:
- Mochi, tự nhiên ta thấy hơi lạt miệng...
Dara bỏ lửng câu nói, chỉ còn giữ nụ cười vui vẻ trên môi. Mochi cũng chẳng hỏi gì thêm. Anh lẳng lặng lấy cái hộp đựng một ít Taiyaki nhân phô mai đưa cho Dara. Liếc sơ qua món bánh, nụ cười của Dara chuyển sang hóm hỉnh một chút. Anh lẩm bẩm "Thằng nhóc tinh quái!" rồi nhón hai cái bánh, thong thả bước ra khỏi lớp, bỏ lại Mochi đang thản nhiên ăn phần bánh còn lại, và cả cô lớp trưởng Izu vừa chớp mắt dấu đi ánh nhìn đầy nghi hoặc.
Dara hôm nay trông có vẻ khá thoải mái vì lượng fan bám theo anh mọi hôm đã giảm hẳn. Đa số những học sinh cùng trường chỉ đứng dạt hai bên hò hét chào hỏi anh thôi.
"Chẹp! Phải công nhận, câu nói của Mochi có hiệu quả thật."
Dara thầm khen ngợi.
Dạo bước quanh mấy bồn hoa sặc sỡ gần khuôn viên của Green Garden, Dara thư thái thưởng thức vẻ đẹp thanh bình nơi Nhân Giới. Cơ mà, ngay khi chàng trai vừa lên tiếng cảm thán thì giọng anh liền bị một tiếng hét trong trẻo vang lên cao vút át mất:
- Onii - chan...
Chuyện sau đó thì có lẽ ai cũng đoán ra được rồi. Jun chạy như bay về phía Dara rồi nhón chân nhảy vèo tới ôm chầm lấy anh trai. Vô tư đu toòng teng trên cổ anh, Jun ngước gương mặt xinh xắn với nụ cười toe toét ấy lên, bất giác nụ cười đáng yêu ấy tỏa ra một luồng hàn khí lạnh lẽo:
- Dara onii - chan, anh đang làm gì trong cái bộ dạng này vậy?
---
Taiyaki trong tiếng Nhật có nghĩa là "bánh nướng cá tráp", một loại cá nước mặn rất thường xuất hiện trong các bữa ăn của người Nhật. Đúng như cái tên, Taiyaki nổi tiếng với hình dạng con cá cùng những vệt vẩy rõ nét trên thân bánh.
Taiyaki_mise xuất hiện từ năm 1990, món bánh này nhanh chóng từ Nhật "lan" đến khắp thế giới. Món bánh cá thú vị này cũng đã kịp xuất hiện ở Việt Nam với nhiều loại nhân như đậu đỏ, phô mai, socola...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.