Chương 7: Sinh Nhật
Laubapkhongcay
15/03/2024
An Si Nhược đi theo chỉ dẫn của một người bạn đến hành lang của dãy nhà cũ.
Phía xa xa bóng lưng của người đàn ông, bộ đồ thoái mái tôn lên dáng người đồng thời trung hòa lại khí chất hơn người của Khổng Dạ Khương.
Nghe tiếng động ở sau hắn từ từ quay người lại. Gương mặt lãnh đạm, đẹp trai đến mức làm cho lòng người khác nhộn nhạo.
An Si Nhược bị vẻ đẹp của hắn hút mất hồn dừng bước ngây người ra một lúc.
“Tốt nhất cô nên tránh xa Mộc Khuê ra một chút. Còn không đừng bảo tôi không khách khí với An gia các người.” Khổng Dạ Khương thản nhiên mở lời không chút kiêng nể.
An Si Nhược không ngờ người đàn ông tìm đến cô là vì Mộc Khuê, thâm tâm cô biết rõ người trước mặt mình đây chắc chắn không đơn giản là một người bình thường.
“Rốt cuộc anh là gì của Mộc Khuê mà phải uy hiếp tôi chứ?” Nhưng người như An Si Nhược làm sao có thể can tâm tình nguyện thua Mộc Khuê một cách dễ dàng như thế.
Không đợi An Si Nhược nói xong, Khổng Dạ Khương cứ thế lướt qua cô ta như một cơn gió, giọng điệu bình thường nhưng cứ như một luồng khí lạnh chạy qua sống lưng An Si Nhược “Tôi là ai cũng không quan trọng, tôi là muốn cảnh cáo cô.”
“Anh không biết ở trường Mộc Khuê đưa đẩy với biết bao nhiêu nam sinh à?” An Si Nhược không chịu thua, cao giọng về hướng Khổng Dạ Khương.
Chân hắn khựng lại một chút rồi bước tiếp, đôi mắt thoáng liếc ra sau không đáp lại.
Tốt nhất cô nên lo cho bản thân mình thì hơn. Nếu An Si Nhược còn ngông cuồng kiếm chuyện với Mộc Khuê, không cần hắn phải đụng tay vào mà Mộc Khuê sẽ cho cô ta không còn thấy đường về nhà.
Cô vợ nhỏ của hắn giao diện mỏng manh nhưng hệ điều hành của hổ báo, với tính khí của Mộc Khuê trả lại mười thì sẽ là mười.
Sau khi thi xong môn học cuối cùng, Mộc Khuê hẹn với Hạ Mễ ở tiệm cafe gần trường.
Đang nói chuyện vui vẻ với Hạ Mễ thì có một làm âm khí quen thuộc xẹt qua cửa tiệm thu hút sự chú ý của Mộc Khuê.
Mấy ngày thi Mộc Khuê thức khuya dậy sớm, đầu óc cũng không còn được minh mẫn liền dụi mắt mấy cái nhưng vệt khí đen vẫn ở đó.
“Hạ Mễ, mình chợt nhớ ra nhà còn có việc, mình về trước nhé.” Mộc Khuê rất nhanh vớ lấy cái cặp ở ghế bên cạnh, hớt hãi chào tạm biệt Hạ Mễ.
“Ờ ờ thế cậu đi trước đi. Cẩn thận.” Hạ Mễ gật gật đầu, giơ tay bai bai Mộc Khuê.
Cô chạy ra ngoài lần theo dấu của làn khí đen mờ mờ đứng trước con gõ nhỏ.
“Á...” Một cánh tay thò ra kéo mạnh Mộc Khuê sang bên trái.
Mất mấy giây để cô định hình lại, mùi hương, dáng người vốn đã thân thuộc khắc ghi trong đầu của Mộc Khuê, không cần nhìn cũng đoán ra được là ai.
Hắn ôm Mộc Khuê rất lâu, tham lam hít lấy mùi hương đã thiếu vắng rất lâu rồi.
“Vợ nhỏ, anh đã xa em 6 ngày 12 giờ 21 phút rồi.” Khổng Dạ Khương nũng nịu cất lời.
Mộc Khuê vừa nghe thì phì cười, chỉ mới có vài ngày không gặp đã bắt đầu so đo.
“Sao phải thoắt ẩn thoắt hiện vậy chứ?” Mộc Khuê ngước nhìn Khổng Dạ Khương.
Cái chiều cao đũa lệch này, thật khiến cô gãy cổ mà chết trước khi lấy được Khổng Dạ Khương mất.
“Đi cùng anh đến một nơi.” Hắn đan tay dắt Mộc Khuê rảo bước trên đường.
Khu mộ của Đàm Tử Vương còn lớn hơn cả ngôi nhà mà cô đang sống. Từng bức tường, cột nhà đến trần nhà đều chạm nổi những bức tranh tôn giáo bao phủ bằng lớp sơn trắng cao cấp khiến người ta liên tưởng đến kiến trúc của những giáo đường châu Âu cổ xưa.
Hai bên lối vào huyệt mộ đều là những tượng thiên thần tượng trưng cho linh hồn của Đàm Tử Vương.
Cả thành phố Lãng Thành này không ai là không biết đến Đàm gia có sản nghiệp đồ sộ và một gia đình kiểu mẫu đầy đủ mà bao người muốn có được.
Sau khi Đàm Tử Vương mất, mẹ hắn vì quá đau khổ đã đơn phương ly thân, một mình đi sang Mĩ để lại Đàm lão gia và con trai lớn tiếp quản sản nghiệp. Một năm bà ấy chỉ về Đàm gia một lần vào ngày giỗ của Đàm Tử Vương.
“Có cần phải khoa trương vậy không?” Mộc Khuê là lần đầu tận mắt chứng kiến một khu mộ được xây dưng kì công và xa hoa đến vậy liền cảm thán một câu.
Khổng Dạ Khương đưa cho cô một bó hoa hồng trắng.
Mộc Khuê mở to mắt không hiểu vì sao Khổng Dạ Khương lại đưa cho cô.
“Con có phải tên là Mộc Khuê không?” Nhìn qua Mộc Khuê đã nhận ra đây chính là Đàm phu nhân, mẹ của Đàm Tử Vương.
Mộc Khuê điều chỉnh lại tư thế, bình tĩnh lại, tất cả những gì định hỏi Khổng Dạ Khương đều nuốt xuống bụng.
Khổng Dạ Khương cũng vội vàng ẩn vào trong không khí chỉ để cô nhìn thấy được mình.
Bà ấy là một người phụ nữ trung niên, gương mặt phúc hậu, từng cử chỉ hành động đều rất nho nhã đúng chất phu nhân của một nhà tài phiện.
Mộc Khuê nhìn sang Khổng Dạ Khương cầu cứu, nhưng chỉ nhận lại một nụ cười nghiêng đầu muốn cô đi tiếp.
“Mấy hôm trước Đàm Tử Vương đã về nói với ta, ngày dỗ sẽ có một người bạn đến chơi không ngờ là thật.” Đàm phu nhân dắt cô vào bên trong huyệt mộ.
“Vâng ạ.” Mộc Khuê không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết cười qua chuyện.
Cô nghiến răng, lườm Khổng Dạ Khương một cái thật sắc như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Bên trong có Đàm lão gia, con trai lớn và có cả thanh mai trúc mã của Đàm Tử Vương, Tang Phồn Chi. Mọi người đang lau dọn mộ và chuẩn bị một bàn cúng giỗ cho Đàm Tử Vương.
Trước khi mất, Đàm Tử Vương muốn an nghỉ ở một nơi yên tĩnh, không ồn ào. Mùa xuân có hoa nở chim đậu, mùa hạ có nắng chiếu, mùa thu có lá vàng rụng còn mùa đông có tuyết để ngắm.
Mộc Khuê e dè bước đến đặt bó hoa mà Khổng Dạ Khương đã đưa lên ngôi mộ.
“Sao con lại biết Tiểu Vương thích hoa hồng trắng còn là cửa tiệm mà nó hay mua lúc còn sống nữa?” Đàm phu nhân tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy bó hoa trong tay Mộc Khuê.
Mộc Khuê cũng bị bất ngờ, ấp úng đảo mắt lia lịa.
“Dạ lúc nhỏ Vương Vương có nói cho cháu.” Trong lúc bí bách cô chỉ biết bịa ra nói.
Không có mọi người ở đây chắc Mộc Khuê đã đánh cho hắn mấy cái, tự dưng kiếm thêm chuyện cho cô làm.
Kiếp trước Đàm Tử Vương rất thích hoa hồng trắng, không lẽ Khổng Dạ Khương cũng vậy?
Mọi người rất vui vẻ đón tiếp Mộc Khuê, ba trăm sáu mươi lăm ngày chỉ có một ngày ở khu mộ có tiếng người.
Tang Phồn Chi từ lúc nhỏ đã thân thiết với hai anh em họ Đàm, vì cùng tuổi nên lúc đi học có chung lớp với Đàm Tử Vương. Cô đã đem lòng thích anh rất nhiều năm, đã tỏ tình anh 8 lần nhưng đến lần thứ 9 thì không được nữa.
Vì Đàm Tử Vương mắc bệnh tim bẩm sinh mà Tang Phồn Chi vẫn luôn cố gắng học giỏi trở thành một bác sĩ khoa tim mạch xuất sắc.
Nhưng hiện tại cô đã kết hôn cùng với anh trai Đàm Tử Vương, lui về sau làm hậu phương chăm sóc cho gia đình.
Coi như tình em duyên anh, họ vẫn đang rất hạnh phúc với sự lựa chọn của mình.
Mộc Khuê lòng lại dâng lên cảm giác cô đơn khó chịu, đã rất lâu rồi cô chưa được ngồi ăn cơm cùng bố mẹ. Lâu đến nổi hình dáng của họ cũng không còn nhớ rõ nữa.
Trời đêm se lạnh ẩm ướt, không có tuyết rơi.
Mộc Khuê đang ngồi trên chiếc xích đu ở công viên gần nhà đợi Khổng Dạ Khương.
Một lát sau Khổng Dạ Khương quay lại trên tay cầm một chiếc bánh sinh nhật nhỏ, trên vai còn có thêm con mèo đen.
“Sao lại có bánh sinh nhật?” Hai mắt cô mở to ngạc nhiên.
“Em quên rồi à, hôm nay cũng là sinh nhật em mà?” Khổng Dạ Khương môi mỏng kéo lê thành một đường ôn nhu, khẽ nhéo vào chóp mũi ửng đỏ vì lạnh của cô.
Mộc Khuê lục chiếc điện thoại trong túi xem ngày tháng, đúng thật hôm nay là sinh nhật cô.
“Hôm nay cũng là sinh nhật anh mà?”
Khổng Dạ Khương khẽ gật đầu, đưa cho cô chiếc bật lửa châm hai cây nến.
Mộc Khuê chắp tay, hai mắt nhắm tịt lại ước nguyện, cùng thổi nến với Khổng Dạ Khương.
Hắn không thích ăn đồ ngọt nên đưa cho Mộc Khuê hết chiếc bánh kem để cô tùy ý xử lý.
Con mèo đen trên vai Khổng Dạ Khương nhảy xuống đi đến chỗ Mộc Khuê.
“Chúc mừng sinh nhật, chủ nhân.”
Mộc Khuê nuốt nguyên một miếng bánh to nghẹn cứng trong cổ họng.
Khổng Dạ Khương nhìn thấy vội đưa cho cô chai nước suối.
“Khụ khụ khụ” Khổng Dạ Khương vỗ vỗ vào lưng của Mộc Khuê.
Mấy chuyện này dù có hơi không an tâm về Mộc Khuê nhưng mà dần hắn cũng đã thích nghi được. Cô vợ nhỏ tuy mạnh mẽ việc gì cũng có thể làm những việc kiểm soát cảm xúc vẫn còn rất kém... so với hắn?
“Nó biết nói sao?” Mộc Khuê ho đến nổi nước mắt nước mũi chảy ra. Chỉ tay vào con mèo đen lông dài đang ngồi trên nền tuyết trắng.
“Tôi là Hắc Miêu, hình dạng là mèo nhưng linh hồn không phải là mèo.” Hắc miêu một lần nữa nói để xóa tan nghi hoặc của Mộc Khuê rồi đi lại gần cọ cọ vào chân cô.
“Đây là hắc miêu, sau này nó sẽ bảo vệ em thay anh. Em cũng đặt một cái tên cho nó đi.” Khổng Dạ Khương bế con mèo vuốt ve nó, rồi đưa cho Mộc Khuê.
Có hắc miêu bên cạnh có thể điều hòa dương khí trong người Mộc Khuê.
Mộc Khuê trầm ngâm một lúc lâu, đây là lần đầu cô nuôi một con vật chưa có kinh nghiệm nhiều.
“Hay đặt nó tên là Tiểu Dạ đi.” Cô ôm lấy hắc miêu rất nhanh đã làm quen với nhau.
Đây là một loài thuộc họ nhà mèo khá lớn, có bộ lông đen đặc biệt mềm mịn như một chiếc khăn bông, đôi mắt màu vàng sáng như trăng rằm, thực sự rất đẹp!
“Tiểu Dạ?” Sắc mặt Khổng Dạ Khương tối đi vài phần, không còn hòa nhã như lúc nãy.
Cô vợ nhỏ này rõ ràng là muốn chọc hắn, dám lấy cả tên đệm của Khổng Dạ Khương ra đặt cho một con hắc miêu?
Mộc Khuê ôm Tiểu Dạ trong lòng rồi hếch mặt kiêu căng hừ một tiếng.
“Thì ai bảo anh đẹp trai quá, phải tận dụng hết cả người.“... lẫn tên chứ! Mộc Khuê lướt từ đầu đến chân của người đàn ông, thản nhiên đánh giá một lượt.
“...” Khổng Dạ Khương biết hắn cũng rất đẹp trai nhưng mà vợ nhỏ không cần phải nói thẳng như thế.
[Tác giả: có đôi lời nhắc nhở, bên dưới là cảnh H. Bản thân không phải là người quá khắt khe trong việc QH trước hôn nhân cũng như 2 nhân vật đã đủ 18 tuổi. Không đọc thì xin next xin đừng phán xét. Cảm ơn!]
Chỉ mới mấy ngày thôi, Khổng Dạ khương đã hối hận vì tặng cô con hắc miêu. Mộc Khuê chỉ suốt ngày ôm vuốt ve, còn chăm sóc nó quên luôn là hắn cũng đang có mặt ở đây.
“Vợ, anh cũng muốn được ôm, hun nữa.” Tông giọng trầm ấm của Khổng Dạ Khương tràn đầy sự bất bình.
Mộc Khuê vẫn ôm Tiểu Dạ hôn hắn một cái phớt qua như chuồn chuồn lướt nước.
“Không được!”
Khổng Dạ Khương bắt lấy Tiểu Dạ vứt sang một bên, làm nó giật thót tim chỉ kịp kêu một tiếng 'meo'.
Bế Mộc Khuê ngồi lên trên kệ bếp, hai chân vô thức vòng qua hông hắn. Cảm giác lạnh từ mặt đá truyền đến làm cô rùng mình, nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mặt.
Hắn cúi người chuẩn bị trao cô một nụ hôn thì bị Mộc Khuê lấy tay che miệng.
“Anh điên à? Bà ngoại ra thì sao?” Mộc Khuê dè dặt ngó về phía phòng ngủ của bà.
“Nếu bà ngoại ra anh dùng âm khí che lại là bà không thấy đâu.”
Tên này thật vô sĩ mà!
Chưa ngắt lời Khổng Dạ Khương đã mạnh mẽ nắm chặt tay cô cố định dưới tay hắn, trực tiếp áp môi của mình lên môi cô khuấy đảo.
Hắn đưa Mộc Khuê vào phòng ngủ, thuận chân đá cửa phòng đóng lại. Chiếc giường xếp gọn gàng giờ đã nhăn nhúm, chăn gối rơi trên sàn nhà.
Tiểu Dạ đi xuyên qua cánh cửa quan sát hành động của đôi nam nữ kia lắc đầu.
“Còn có tôi ở đây mà.” Tiểu Dạ nằm trên chiếc bông, đuôi ngoe ngẩy từng nhịp.
Cả Khổng Dạ Khương và Mộc Khuê bị Tiểu Dạ làm cho mất hứng. Hắn mới nhận ra con hắc miêu này không những tranh sủng mà còn có tác dụng làm bóng đèn siêu sáng.
“Mẹ nó! Suốt ngày phá hỏng chuyện tốt của ông đây! Biến!” Khổng Dạ Khương tức giận lườm hắc miêu.
Dường như Tiểu Dạ nhận biết được sự nguy hiểm từ trong lời nói của Khổng Dạ Khương, bốc hơi không còn một dấu vết.
Mộc Khuê thấy vậy tưởng hắn đã làm gì Tiểu Dạ rồi.
“Anh làm gì vậy? Tiểu Dạ đâu rồi?” Cô cuống cuồng đi tìm Tiểu Dạ, cầm chiếc gối dưới sàn ném vào người Khổng Dạ Khương.
“Nó chạy rồi, con quỷ đó nhanh hơn em tưởng đấy. Vợ nhỏ à...” không ai quấy rầy nữa, Khổng Dạ Khương phải tiếp tục công việc còn dang dở.
“Khổng Dạ Khương!” Cô bị hắn đè xuống giường hôn cho đầu óc quay cuồng.
Mộc Khuê khẽ cắn môi dưới đã sưng đỏ, gương mặt thanh tú đã đỏ chín như quả gấc.
“Em còn chưa 18 đâu, anh không sợ đi bóc lịch à?”
Khổng Dạ Khương ngắm cô vợ nhỏ dưới thân mình thật lâu.
Mộc Khuê bị nhìn chằm chằm chợt nhận ra điều gì đó, nhéo nhẹ vào ngực hắn.
“Biến thái!” Miệng xinh xắn không nhịn được phun ra câu chửi.
Mấy hôm trước hai người đã cùng thổi nến sinh nhật 18 tuổi của cô rồi còn gì? Khổng Dạ Khương đã biết từ lâu, chờ chực để 'ăn' cô mà thôi.
Đèn đã tắt, bóng tối bao phủ căn phòng chỉ còn ánh sáng yếu ớt lập lòe của đèn đường lọt qua khe cửa sổ.
Khổng Dạ Khương hạ thấp người, môi anh đào ghé sát tai Mộc Khuê thì thầm rất nhỏ đủ để Mộc Khuê nghe được. “Vợ nhỏ, em có chắc là công an có dám bắt được quỷ không, hửm?”
Từng câu từng chữ của Khổng Dạ Khương đều mang ý tứ xấu xa, khóe miệng kéo thành một nụ cười xảo quyệt, lộ ra chiếc răng nanh, đồng tử ẩn hiện màu đỏ.
Hơi thở ấm nóng phả vào tai và cổ của Mộc Khuê toàn thân nóng lên như lửa đốt, nhịp tim đập mạnh đến nổi cả cô có thể nghe rõ mồn một bên tai. Mộc Khuê không còn đường chạy, phải khuất phục dưới thân hắn.
Cô quên mất Khổng Dạ Khương là quỷ. Một con quỷ chính hiệu không pha lẫn tạp chất!
Đối diện với tròng mắt màu đen xen lẫn những tia đỏ như phủ lên lớp sương mù mờ đục chứa đầy dục vọng của Khổng Dạ Khương. Hắn lo sợ hình dạng này sẽ dọa cô vợ nhỏ định rời đi.
Mộc Khuê lưu luyến ôm trầm lấy Khổng Dạ Khương, hôn nhẹ lên yết hầu của người đàn ông.
Ngón tay non nớt của Mộc Khuê chạm qua từng đường nét trên gương mặt tuấn mĩ của Khổng Dạ Khương. Trong phút giây nào đó Mộc Khuê đã chấp nhận con người thật của hắn, dù hắn có là quỷ hay là người thì một thứ không thể thay đổi là cô đã yêu hắn!
Mộc Khuê là người duy nhất khiến hắn không thể kiếm chế được mà hóa thành dạng của quỷ khi không cần chất xúc tác.
Cô chủ động hôn hắn, bàn tay không nhàn rỗi thò xuống cởi từng nút áo sơ mi của Khổng Dạ Khương. Hiếm khi cô vợ nhỏ chủ động trước càng làm hắn rạo rực ham muốn chiếm lấy cô hơn.
Cứ như thế từng món đồ trên người đều bị cởi quăng xuống giường, miệng khi tách nhau ra còn kéo ra một sợi chỉ bạc ái muội.
Khổng Dạ Khương hôn xuống cổ rồi đến xương quai xanh lấp ló dưới da thịt của Mộc Khuê, từng nơi đi qua đều để lại dấu đỏ.
Sự sung sướng lấn át lý trí làm cho miệng nhỏ của Mộc Khuê rên nhẹ, thân thể cũng theo đó mà vặn vẹo nghiêng sang thuận lợi cho Khổng Dạ Khương cởi phăng đi chiếc áo lót.
Mộc Khuê phản xạ rất nhanh lấy tay che lại nhưng bị hắn nắm lấy chế ngự cả hai tay trên đỉnh đầu.
Khổng Dạ Khương say mê thưởng thức từng chút từng chút một những 'cảnh xuân' đẹp đẽ nhất của cô vợ nhỏ.
Cởi bỏ đi lớp phòng bị cuối cùng trên người Mộc Khuê, Khổng Dạ Khương hôn đánh lạc hướng, một tay thăm dò cửa động đã ướt từ lúc nào.
“Ướt rồi.” Dục vọng bên dưới đang gào thét, giọng hắn về đêm càng êm đềm cuốn hút, vô cùng quyến rũ.
Nãy giờ bị Khổng Dạ Khương kích thích như vậy, giờ lại còn muốn trêu chọc khiến Mộc Khuê xấu hổ che khuôn mặt đỏ bừng vì động tình.
Môi anh đào kẹp nhẹ hạt đậu trên đỉnh đồi làm Mộc Khuê rên lên thành tiếng, ưỡn ngực cạ vào khuôn ngực rắn chắc của Khổng Dạ Khương, lướt xuống bụng phẳng lì của cô, hôn lên từng nơi mà nó đi qua một cách yêu chiều, nâng niu như thể một vật quý mỏng manh, rơi sẽ vỡ mất.
Nơi riêng tư chưa từng có người ghé thăm, vật nam tính đang chà sát dạo chơi bên ngoài, một dòng nước trong suốt không khống chế được chảy ra bôi lên đầu quy bóng bẫy.
“Đau!” Mộc Khuê cắn môi, cau mày, hai tay Mộc Khuê nắm chặt tay của hắn.
Khổng Dạ Khương chỉ mới tiến vào một chút đã truyền đến cảm giác đau rát như bị xé ra. Dù đã sẵn sàng nhưng Mộc Khuê không nghĩ nó sẽ đau đến vậy!
Hắn hôn sâu trấn an Mộc Khuê quên đi cơn đau kia, dứt khoát chọc thủng lớp màng mỏng kia.
“Hự!”
“Aaa”
Bên dưới của Mộc Khuê căng thẳng co bóp siết chặt làm hắn đau đớn nhăn mặt. Móng tay cô ghim vào da hắn tứa cả máu, lông mi dài khẽ run rẩy theo từng nhịp thở, nước mắt cứ thế mà ứa ra.
“Thả lỏng.” Cổ họng khô khốc vẫn phải dỗ dành cô vợ nhỏ đang đau đớn, cả cơ thể cứng đờ không nhúc nhích. Yêu chiều hôn lên những giọt lệ rơi trên gương mặt kiều diễm của Mộc Khuê
Mộc Khuê ngước mắt nhu tình nhìn trán hắn rỉ ra không ít mồ hôi chảy xuống, Khổng Dạ Khương cũng đang đau chứ không riêng gì cô.
Hắn bóp nhẹ quả đồi mềm mại đàn hồi phân tán sự chú ý của Mộc Khuê, bị kích thích mật dịch cứ thế tuôn ra nhiều hơn. Hắn nhẫn nhịn để vợ nhỏ làm quen với vật bên dưới rồi mới động.
Đau đớn dần qua đi để lại sự khoái cảm, lần này cô cũng phối hợp, dễ dàng để Khổng Dạ Khương tự do luân động.
Căn phòng tĩnh lặng chỉ còn hơi thở gấp gáp và tiếng rên rỉ đầy thoải mãn của đôi nam nữ.
#San San
#Victor Blade
[Truyện được đăng độc quyền tại Wattpad @VictoBlade_79]
Phía xa xa bóng lưng của người đàn ông, bộ đồ thoái mái tôn lên dáng người đồng thời trung hòa lại khí chất hơn người của Khổng Dạ Khương.
Nghe tiếng động ở sau hắn từ từ quay người lại. Gương mặt lãnh đạm, đẹp trai đến mức làm cho lòng người khác nhộn nhạo.
An Si Nhược bị vẻ đẹp của hắn hút mất hồn dừng bước ngây người ra một lúc.
“Tốt nhất cô nên tránh xa Mộc Khuê ra một chút. Còn không đừng bảo tôi không khách khí với An gia các người.” Khổng Dạ Khương thản nhiên mở lời không chút kiêng nể.
An Si Nhược không ngờ người đàn ông tìm đến cô là vì Mộc Khuê, thâm tâm cô biết rõ người trước mặt mình đây chắc chắn không đơn giản là một người bình thường.
“Rốt cuộc anh là gì của Mộc Khuê mà phải uy hiếp tôi chứ?” Nhưng người như An Si Nhược làm sao có thể can tâm tình nguyện thua Mộc Khuê một cách dễ dàng như thế.
Không đợi An Si Nhược nói xong, Khổng Dạ Khương cứ thế lướt qua cô ta như một cơn gió, giọng điệu bình thường nhưng cứ như một luồng khí lạnh chạy qua sống lưng An Si Nhược “Tôi là ai cũng không quan trọng, tôi là muốn cảnh cáo cô.”
“Anh không biết ở trường Mộc Khuê đưa đẩy với biết bao nhiêu nam sinh à?” An Si Nhược không chịu thua, cao giọng về hướng Khổng Dạ Khương.
Chân hắn khựng lại một chút rồi bước tiếp, đôi mắt thoáng liếc ra sau không đáp lại.
Tốt nhất cô nên lo cho bản thân mình thì hơn. Nếu An Si Nhược còn ngông cuồng kiếm chuyện với Mộc Khuê, không cần hắn phải đụng tay vào mà Mộc Khuê sẽ cho cô ta không còn thấy đường về nhà.
Cô vợ nhỏ của hắn giao diện mỏng manh nhưng hệ điều hành của hổ báo, với tính khí của Mộc Khuê trả lại mười thì sẽ là mười.
Sau khi thi xong môn học cuối cùng, Mộc Khuê hẹn với Hạ Mễ ở tiệm cafe gần trường.
Đang nói chuyện vui vẻ với Hạ Mễ thì có một làm âm khí quen thuộc xẹt qua cửa tiệm thu hút sự chú ý của Mộc Khuê.
Mấy ngày thi Mộc Khuê thức khuya dậy sớm, đầu óc cũng không còn được minh mẫn liền dụi mắt mấy cái nhưng vệt khí đen vẫn ở đó.
“Hạ Mễ, mình chợt nhớ ra nhà còn có việc, mình về trước nhé.” Mộc Khuê rất nhanh vớ lấy cái cặp ở ghế bên cạnh, hớt hãi chào tạm biệt Hạ Mễ.
“Ờ ờ thế cậu đi trước đi. Cẩn thận.” Hạ Mễ gật gật đầu, giơ tay bai bai Mộc Khuê.
Cô chạy ra ngoài lần theo dấu của làn khí đen mờ mờ đứng trước con gõ nhỏ.
“Á...” Một cánh tay thò ra kéo mạnh Mộc Khuê sang bên trái.
Mất mấy giây để cô định hình lại, mùi hương, dáng người vốn đã thân thuộc khắc ghi trong đầu của Mộc Khuê, không cần nhìn cũng đoán ra được là ai.
Hắn ôm Mộc Khuê rất lâu, tham lam hít lấy mùi hương đã thiếu vắng rất lâu rồi.
“Vợ nhỏ, anh đã xa em 6 ngày 12 giờ 21 phút rồi.” Khổng Dạ Khương nũng nịu cất lời.
Mộc Khuê vừa nghe thì phì cười, chỉ mới có vài ngày không gặp đã bắt đầu so đo.
“Sao phải thoắt ẩn thoắt hiện vậy chứ?” Mộc Khuê ngước nhìn Khổng Dạ Khương.
Cái chiều cao đũa lệch này, thật khiến cô gãy cổ mà chết trước khi lấy được Khổng Dạ Khương mất.
“Đi cùng anh đến một nơi.” Hắn đan tay dắt Mộc Khuê rảo bước trên đường.
Khu mộ của Đàm Tử Vương còn lớn hơn cả ngôi nhà mà cô đang sống. Từng bức tường, cột nhà đến trần nhà đều chạm nổi những bức tranh tôn giáo bao phủ bằng lớp sơn trắng cao cấp khiến người ta liên tưởng đến kiến trúc của những giáo đường châu Âu cổ xưa.
Hai bên lối vào huyệt mộ đều là những tượng thiên thần tượng trưng cho linh hồn của Đàm Tử Vương.
Cả thành phố Lãng Thành này không ai là không biết đến Đàm gia có sản nghiệp đồ sộ và một gia đình kiểu mẫu đầy đủ mà bao người muốn có được.
Sau khi Đàm Tử Vương mất, mẹ hắn vì quá đau khổ đã đơn phương ly thân, một mình đi sang Mĩ để lại Đàm lão gia và con trai lớn tiếp quản sản nghiệp. Một năm bà ấy chỉ về Đàm gia một lần vào ngày giỗ của Đàm Tử Vương.
“Có cần phải khoa trương vậy không?” Mộc Khuê là lần đầu tận mắt chứng kiến một khu mộ được xây dưng kì công và xa hoa đến vậy liền cảm thán một câu.
Khổng Dạ Khương đưa cho cô một bó hoa hồng trắng.
Mộc Khuê mở to mắt không hiểu vì sao Khổng Dạ Khương lại đưa cho cô.
“Con có phải tên là Mộc Khuê không?” Nhìn qua Mộc Khuê đã nhận ra đây chính là Đàm phu nhân, mẹ của Đàm Tử Vương.
Mộc Khuê điều chỉnh lại tư thế, bình tĩnh lại, tất cả những gì định hỏi Khổng Dạ Khương đều nuốt xuống bụng.
Khổng Dạ Khương cũng vội vàng ẩn vào trong không khí chỉ để cô nhìn thấy được mình.
Bà ấy là một người phụ nữ trung niên, gương mặt phúc hậu, từng cử chỉ hành động đều rất nho nhã đúng chất phu nhân của một nhà tài phiện.
Mộc Khuê nhìn sang Khổng Dạ Khương cầu cứu, nhưng chỉ nhận lại một nụ cười nghiêng đầu muốn cô đi tiếp.
“Mấy hôm trước Đàm Tử Vương đã về nói với ta, ngày dỗ sẽ có một người bạn đến chơi không ngờ là thật.” Đàm phu nhân dắt cô vào bên trong huyệt mộ.
“Vâng ạ.” Mộc Khuê không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết cười qua chuyện.
Cô nghiến răng, lườm Khổng Dạ Khương một cái thật sắc như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Bên trong có Đàm lão gia, con trai lớn và có cả thanh mai trúc mã của Đàm Tử Vương, Tang Phồn Chi. Mọi người đang lau dọn mộ và chuẩn bị một bàn cúng giỗ cho Đàm Tử Vương.
Trước khi mất, Đàm Tử Vương muốn an nghỉ ở một nơi yên tĩnh, không ồn ào. Mùa xuân có hoa nở chim đậu, mùa hạ có nắng chiếu, mùa thu có lá vàng rụng còn mùa đông có tuyết để ngắm.
Mộc Khuê e dè bước đến đặt bó hoa mà Khổng Dạ Khương đã đưa lên ngôi mộ.
“Sao con lại biết Tiểu Vương thích hoa hồng trắng còn là cửa tiệm mà nó hay mua lúc còn sống nữa?” Đàm phu nhân tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy bó hoa trong tay Mộc Khuê.
Mộc Khuê cũng bị bất ngờ, ấp úng đảo mắt lia lịa.
“Dạ lúc nhỏ Vương Vương có nói cho cháu.” Trong lúc bí bách cô chỉ biết bịa ra nói.
Không có mọi người ở đây chắc Mộc Khuê đã đánh cho hắn mấy cái, tự dưng kiếm thêm chuyện cho cô làm.
Kiếp trước Đàm Tử Vương rất thích hoa hồng trắng, không lẽ Khổng Dạ Khương cũng vậy?
Mọi người rất vui vẻ đón tiếp Mộc Khuê, ba trăm sáu mươi lăm ngày chỉ có một ngày ở khu mộ có tiếng người.
Tang Phồn Chi từ lúc nhỏ đã thân thiết với hai anh em họ Đàm, vì cùng tuổi nên lúc đi học có chung lớp với Đàm Tử Vương. Cô đã đem lòng thích anh rất nhiều năm, đã tỏ tình anh 8 lần nhưng đến lần thứ 9 thì không được nữa.
Vì Đàm Tử Vương mắc bệnh tim bẩm sinh mà Tang Phồn Chi vẫn luôn cố gắng học giỏi trở thành một bác sĩ khoa tim mạch xuất sắc.
Nhưng hiện tại cô đã kết hôn cùng với anh trai Đàm Tử Vương, lui về sau làm hậu phương chăm sóc cho gia đình.
Coi như tình em duyên anh, họ vẫn đang rất hạnh phúc với sự lựa chọn của mình.
Mộc Khuê lòng lại dâng lên cảm giác cô đơn khó chịu, đã rất lâu rồi cô chưa được ngồi ăn cơm cùng bố mẹ. Lâu đến nổi hình dáng của họ cũng không còn nhớ rõ nữa.
Trời đêm se lạnh ẩm ướt, không có tuyết rơi.
Mộc Khuê đang ngồi trên chiếc xích đu ở công viên gần nhà đợi Khổng Dạ Khương.
Một lát sau Khổng Dạ Khương quay lại trên tay cầm một chiếc bánh sinh nhật nhỏ, trên vai còn có thêm con mèo đen.
“Sao lại có bánh sinh nhật?” Hai mắt cô mở to ngạc nhiên.
“Em quên rồi à, hôm nay cũng là sinh nhật em mà?” Khổng Dạ Khương môi mỏng kéo lê thành một đường ôn nhu, khẽ nhéo vào chóp mũi ửng đỏ vì lạnh của cô.
Mộc Khuê lục chiếc điện thoại trong túi xem ngày tháng, đúng thật hôm nay là sinh nhật cô.
“Hôm nay cũng là sinh nhật anh mà?”
Khổng Dạ Khương khẽ gật đầu, đưa cho cô chiếc bật lửa châm hai cây nến.
Mộc Khuê chắp tay, hai mắt nhắm tịt lại ước nguyện, cùng thổi nến với Khổng Dạ Khương.
Hắn không thích ăn đồ ngọt nên đưa cho Mộc Khuê hết chiếc bánh kem để cô tùy ý xử lý.
Con mèo đen trên vai Khổng Dạ Khương nhảy xuống đi đến chỗ Mộc Khuê.
“Chúc mừng sinh nhật, chủ nhân.”
Mộc Khuê nuốt nguyên một miếng bánh to nghẹn cứng trong cổ họng.
Khổng Dạ Khương nhìn thấy vội đưa cho cô chai nước suối.
“Khụ khụ khụ” Khổng Dạ Khương vỗ vỗ vào lưng của Mộc Khuê.
Mấy chuyện này dù có hơi không an tâm về Mộc Khuê nhưng mà dần hắn cũng đã thích nghi được. Cô vợ nhỏ tuy mạnh mẽ việc gì cũng có thể làm những việc kiểm soát cảm xúc vẫn còn rất kém... so với hắn?
“Nó biết nói sao?” Mộc Khuê ho đến nổi nước mắt nước mũi chảy ra. Chỉ tay vào con mèo đen lông dài đang ngồi trên nền tuyết trắng.
“Tôi là Hắc Miêu, hình dạng là mèo nhưng linh hồn không phải là mèo.” Hắc miêu một lần nữa nói để xóa tan nghi hoặc của Mộc Khuê rồi đi lại gần cọ cọ vào chân cô.
“Đây là hắc miêu, sau này nó sẽ bảo vệ em thay anh. Em cũng đặt một cái tên cho nó đi.” Khổng Dạ Khương bế con mèo vuốt ve nó, rồi đưa cho Mộc Khuê.
Có hắc miêu bên cạnh có thể điều hòa dương khí trong người Mộc Khuê.
Mộc Khuê trầm ngâm một lúc lâu, đây là lần đầu cô nuôi một con vật chưa có kinh nghiệm nhiều.
“Hay đặt nó tên là Tiểu Dạ đi.” Cô ôm lấy hắc miêu rất nhanh đã làm quen với nhau.
Đây là một loài thuộc họ nhà mèo khá lớn, có bộ lông đen đặc biệt mềm mịn như một chiếc khăn bông, đôi mắt màu vàng sáng như trăng rằm, thực sự rất đẹp!
“Tiểu Dạ?” Sắc mặt Khổng Dạ Khương tối đi vài phần, không còn hòa nhã như lúc nãy.
Cô vợ nhỏ này rõ ràng là muốn chọc hắn, dám lấy cả tên đệm của Khổng Dạ Khương ra đặt cho một con hắc miêu?
Mộc Khuê ôm Tiểu Dạ trong lòng rồi hếch mặt kiêu căng hừ một tiếng.
“Thì ai bảo anh đẹp trai quá, phải tận dụng hết cả người.“... lẫn tên chứ! Mộc Khuê lướt từ đầu đến chân của người đàn ông, thản nhiên đánh giá một lượt.
“...” Khổng Dạ Khương biết hắn cũng rất đẹp trai nhưng mà vợ nhỏ không cần phải nói thẳng như thế.
[Tác giả: có đôi lời nhắc nhở, bên dưới là cảnh H. Bản thân không phải là người quá khắt khe trong việc QH trước hôn nhân cũng như 2 nhân vật đã đủ 18 tuổi. Không đọc thì xin next xin đừng phán xét. Cảm ơn!]
Chỉ mới mấy ngày thôi, Khổng Dạ khương đã hối hận vì tặng cô con hắc miêu. Mộc Khuê chỉ suốt ngày ôm vuốt ve, còn chăm sóc nó quên luôn là hắn cũng đang có mặt ở đây.
“Vợ, anh cũng muốn được ôm, hun nữa.” Tông giọng trầm ấm của Khổng Dạ Khương tràn đầy sự bất bình.
Mộc Khuê vẫn ôm Tiểu Dạ hôn hắn một cái phớt qua như chuồn chuồn lướt nước.
“Không được!”
Khổng Dạ Khương bắt lấy Tiểu Dạ vứt sang một bên, làm nó giật thót tim chỉ kịp kêu một tiếng 'meo'.
Bế Mộc Khuê ngồi lên trên kệ bếp, hai chân vô thức vòng qua hông hắn. Cảm giác lạnh từ mặt đá truyền đến làm cô rùng mình, nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mặt.
Hắn cúi người chuẩn bị trao cô một nụ hôn thì bị Mộc Khuê lấy tay che miệng.
“Anh điên à? Bà ngoại ra thì sao?” Mộc Khuê dè dặt ngó về phía phòng ngủ của bà.
“Nếu bà ngoại ra anh dùng âm khí che lại là bà không thấy đâu.”
Tên này thật vô sĩ mà!
Chưa ngắt lời Khổng Dạ Khương đã mạnh mẽ nắm chặt tay cô cố định dưới tay hắn, trực tiếp áp môi của mình lên môi cô khuấy đảo.
Hắn đưa Mộc Khuê vào phòng ngủ, thuận chân đá cửa phòng đóng lại. Chiếc giường xếp gọn gàng giờ đã nhăn nhúm, chăn gối rơi trên sàn nhà.
Tiểu Dạ đi xuyên qua cánh cửa quan sát hành động của đôi nam nữ kia lắc đầu.
“Còn có tôi ở đây mà.” Tiểu Dạ nằm trên chiếc bông, đuôi ngoe ngẩy từng nhịp.
Cả Khổng Dạ Khương và Mộc Khuê bị Tiểu Dạ làm cho mất hứng. Hắn mới nhận ra con hắc miêu này không những tranh sủng mà còn có tác dụng làm bóng đèn siêu sáng.
“Mẹ nó! Suốt ngày phá hỏng chuyện tốt của ông đây! Biến!” Khổng Dạ Khương tức giận lườm hắc miêu.
Dường như Tiểu Dạ nhận biết được sự nguy hiểm từ trong lời nói của Khổng Dạ Khương, bốc hơi không còn một dấu vết.
Mộc Khuê thấy vậy tưởng hắn đã làm gì Tiểu Dạ rồi.
“Anh làm gì vậy? Tiểu Dạ đâu rồi?” Cô cuống cuồng đi tìm Tiểu Dạ, cầm chiếc gối dưới sàn ném vào người Khổng Dạ Khương.
“Nó chạy rồi, con quỷ đó nhanh hơn em tưởng đấy. Vợ nhỏ à...” không ai quấy rầy nữa, Khổng Dạ Khương phải tiếp tục công việc còn dang dở.
“Khổng Dạ Khương!” Cô bị hắn đè xuống giường hôn cho đầu óc quay cuồng.
Mộc Khuê khẽ cắn môi dưới đã sưng đỏ, gương mặt thanh tú đã đỏ chín như quả gấc.
“Em còn chưa 18 đâu, anh không sợ đi bóc lịch à?”
Khổng Dạ Khương ngắm cô vợ nhỏ dưới thân mình thật lâu.
Mộc Khuê bị nhìn chằm chằm chợt nhận ra điều gì đó, nhéo nhẹ vào ngực hắn.
“Biến thái!” Miệng xinh xắn không nhịn được phun ra câu chửi.
Mấy hôm trước hai người đã cùng thổi nến sinh nhật 18 tuổi của cô rồi còn gì? Khổng Dạ Khương đã biết từ lâu, chờ chực để 'ăn' cô mà thôi.
Đèn đã tắt, bóng tối bao phủ căn phòng chỉ còn ánh sáng yếu ớt lập lòe của đèn đường lọt qua khe cửa sổ.
Khổng Dạ Khương hạ thấp người, môi anh đào ghé sát tai Mộc Khuê thì thầm rất nhỏ đủ để Mộc Khuê nghe được. “Vợ nhỏ, em có chắc là công an có dám bắt được quỷ không, hửm?”
Từng câu từng chữ của Khổng Dạ Khương đều mang ý tứ xấu xa, khóe miệng kéo thành một nụ cười xảo quyệt, lộ ra chiếc răng nanh, đồng tử ẩn hiện màu đỏ.
Hơi thở ấm nóng phả vào tai và cổ của Mộc Khuê toàn thân nóng lên như lửa đốt, nhịp tim đập mạnh đến nổi cả cô có thể nghe rõ mồn một bên tai. Mộc Khuê không còn đường chạy, phải khuất phục dưới thân hắn.
Cô quên mất Khổng Dạ Khương là quỷ. Một con quỷ chính hiệu không pha lẫn tạp chất!
Đối diện với tròng mắt màu đen xen lẫn những tia đỏ như phủ lên lớp sương mù mờ đục chứa đầy dục vọng của Khổng Dạ Khương. Hắn lo sợ hình dạng này sẽ dọa cô vợ nhỏ định rời đi.
Mộc Khuê lưu luyến ôm trầm lấy Khổng Dạ Khương, hôn nhẹ lên yết hầu của người đàn ông.
Ngón tay non nớt của Mộc Khuê chạm qua từng đường nét trên gương mặt tuấn mĩ của Khổng Dạ Khương. Trong phút giây nào đó Mộc Khuê đã chấp nhận con người thật của hắn, dù hắn có là quỷ hay là người thì một thứ không thể thay đổi là cô đã yêu hắn!
Mộc Khuê là người duy nhất khiến hắn không thể kiếm chế được mà hóa thành dạng của quỷ khi không cần chất xúc tác.
Cô chủ động hôn hắn, bàn tay không nhàn rỗi thò xuống cởi từng nút áo sơ mi của Khổng Dạ Khương. Hiếm khi cô vợ nhỏ chủ động trước càng làm hắn rạo rực ham muốn chiếm lấy cô hơn.
Cứ như thế từng món đồ trên người đều bị cởi quăng xuống giường, miệng khi tách nhau ra còn kéo ra một sợi chỉ bạc ái muội.
Khổng Dạ Khương hôn xuống cổ rồi đến xương quai xanh lấp ló dưới da thịt của Mộc Khuê, từng nơi đi qua đều để lại dấu đỏ.
Sự sung sướng lấn át lý trí làm cho miệng nhỏ của Mộc Khuê rên nhẹ, thân thể cũng theo đó mà vặn vẹo nghiêng sang thuận lợi cho Khổng Dạ Khương cởi phăng đi chiếc áo lót.
Mộc Khuê phản xạ rất nhanh lấy tay che lại nhưng bị hắn nắm lấy chế ngự cả hai tay trên đỉnh đầu.
Khổng Dạ Khương say mê thưởng thức từng chút từng chút một những 'cảnh xuân' đẹp đẽ nhất của cô vợ nhỏ.
Cởi bỏ đi lớp phòng bị cuối cùng trên người Mộc Khuê, Khổng Dạ Khương hôn đánh lạc hướng, một tay thăm dò cửa động đã ướt từ lúc nào.
“Ướt rồi.” Dục vọng bên dưới đang gào thét, giọng hắn về đêm càng êm đềm cuốn hút, vô cùng quyến rũ.
Nãy giờ bị Khổng Dạ Khương kích thích như vậy, giờ lại còn muốn trêu chọc khiến Mộc Khuê xấu hổ che khuôn mặt đỏ bừng vì động tình.
Môi anh đào kẹp nhẹ hạt đậu trên đỉnh đồi làm Mộc Khuê rên lên thành tiếng, ưỡn ngực cạ vào khuôn ngực rắn chắc của Khổng Dạ Khương, lướt xuống bụng phẳng lì của cô, hôn lên từng nơi mà nó đi qua một cách yêu chiều, nâng niu như thể một vật quý mỏng manh, rơi sẽ vỡ mất.
Nơi riêng tư chưa từng có người ghé thăm, vật nam tính đang chà sát dạo chơi bên ngoài, một dòng nước trong suốt không khống chế được chảy ra bôi lên đầu quy bóng bẫy.
“Đau!” Mộc Khuê cắn môi, cau mày, hai tay Mộc Khuê nắm chặt tay của hắn.
Khổng Dạ Khương chỉ mới tiến vào một chút đã truyền đến cảm giác đau rát như bị xé ra. Dù đã sẵn sàng nhưng Mộc Khuê không nghĩ nó sẽ đau đến vậy!
Hắn hôn sâu trấn an Mộc Khuê quên đi cơn đau kia, dứt khoát chọc thủng lớp màng mỏng kia.
“Hự!”
“Aaa”
Bên dưới của Mộc Khuê căng thẳng co bóp siết chặt làm hắn đau đớn nhăn mặt. Móng tay cô ghim vào da hắn tứa cả máu, lông mi dài khẽ run rẩy theo từng nhịp thở, nước mắt cứ thế mà ứa ra.
“Thả lỏng.” Cổ họng khô khốc vẫn phải dỗ dành cô vợ nhỏ đang đau đớn, cả cơ thể cứng đờ không nhúc nhích. Yêu chiều hôn lên những giọt lệ rơi trên gương mặt kiều diễm của Mộc Khuê
Mộc Khuê ngước mắt nhu tình nhìn trán hắn rỉ ra không ít mồ hôi chảy xuống, Khổng Dạ Khương cũng đang đau chứ không riêng gì cô.
Hắn bóp nhẹ quả đồi mềm mại đàn hồi phân tán sự chú ý của Mộc Khuê, bị kích thích mật dịch cứ thế tuôn ra nhiều hơn. Hắn nhẫn nhịn để vợ nhỏ làm quen với vật bên dưới rồi mới động.
Đau đớn dần qua đi để lại sự khoái cảm, lần này cô cũng phối hợp, dễ dàng để Khổng Dạ Khương tự do luân động.
Căn phòng tĩnh lặng chỉ còn hơi thở gấp gáp và tiếng rên rỉ đầy thoải mãn của đôi nam nữ.
#San San
#Victor Blade
[Truyện được đăng độc quyền tại Wattpad @VictoBlade_79]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.