Chương 1: Ngày đầu tiên kỳ lạ
forgiuse
07/01/2014
Đây là một câu chuyện xảy ra ở một thế giới khác lạ hoàn
toàn so với chúng ta.
Được bao quanh bởi những truyền thuyết kì bí tràn ngập phép thuật, được tạo nên bởi những vị thần cổ xưa mà không còn ai có thể nhớ nổi. Thế giới này không hề có một tên gọi cố định, cư dân tại đây chỉ gọi nó là Thế Giới.
Ở sâu trong những cánh rừng thiêng, người Elf cứ ngụ yên lành trong đó, dành dụm toàn bộ thời gian trong kiếp sống bất tử của mình với núi rừng và muôn thú, cũng như nghiên cứu về Thế giới và hoàn hảo hoá cái gọi là Pháp thuật.
Ở trên khắp những hoang mạc nóng bỏng, những dãy núi tuyết hiểm trở và tràn đầy hiểm nguy, người Thú hoang dã đi chu du khắp nơi, như một cơn gió không hề có điểm dừng. Họ xem việc rèn luyện kỹ thuật và bản năng chiến đấu để trở thành những chiến sĩ thực thụ là lẽ sống của cuộc đời.
Ở những đồng bằng bạt ngàn, Con Người đóng đô làm chủ. Sử dụng tri thức từ Ma Thuật và trí tuệ của bản thân, họ xây dựng nên những đế chế hào hùng, tạo nên Công Nghệ và sử dụng Ma Thuật làm nhiên liệu cho chúng. Họ là chủng tộc thống trị đứng đầu Thế Giới bằng dân số đông đúc của mình trong suốt hơn 500 năm kể từ khi Công Nghệ được khởi sắc.
Nhưng Thế Giới không muốn con người thống trị nó, Công Nghệ đã khiến con người tách xa dần với thiên nhiên. Người Elf cảm thấy Con Người đang khiến thế giới chết dần chết mòn, còn người Thú thì lại ghen tị vì con người có được sức mạnh từ những thứ tà môn chứ không phải tự thân rèn luyện để mà đạt lấy.
Và chiến tranh nổ ra…nó kéo dài bao lâu thì không ai hay biết. Chỉ biết rằng với sức mạnh và tri thức tuyệt đối, con người gần như xoá sổ hoàn toàn hai chủng loài kia ra khỏi mặt đất. Kể cả khi người Elf và thú nhân miễn cưỡng liên minh lại, họ vẫn không thể nào địch lại loài người.
Cho đến một ngày nọ, một cánh cổng bóng tối xuất hiện trên thế giới, kèm theo đó là sự hiện diện của một bộ tộc vốn không hề tồn tại trên Thế Giới – cả ba chủng tộc bản địa gọi họ là Ma tộc.
Đây là sự kiện kết thúc Kỉ Ánh Sáng.
Chủng tộc mới lạ chứa đầy những phần tử kỳ dị này tuyên chiến với cả Thế Giới. Bằng ma thuật kỳ lạ và thần bí như người Elf, bằng lòng quả cảm không hề kém cạnh Thú tộc, cũng như hàng hàng lớp lớp những quân đoàn không bao giờ hết giống Con Người. Ma tộc đã san bằng liên minh mạnh mẽ của ba chủng tộc bản địa, kéo Thế Giới vào một cuộc chiến đen tối kéo dài hơn 1000 năm chứa đầy máu và nước mắt, không hề chấm dứt, không một phút giây ngừng nghỉ. Chiến tranh bao trùm khắp nơi, cũng như những tệ nạn mà nó kéo tới.
Các sử gia gọi thời điểm này là Kỉ Bóng Tối.
Những tưởng ánh sáng của hy vọng đã bị bóng tối đè bẹp, trong thời khắc tối tăm nhất của cả ba chủng tộc, 6 vị anh hùng đến từ tứ phương đã tụ họp lại, trở thành 6 thanh gươm ánh sáng xoá tan bóng tối ! Lần đầu tiên con người giành lại được hy vọng, lần đầu tiên người Elf có thể dũng mãnh tin vào những kẻ không phải bộ tộc của họ, lần đầu tiên người Thú cảm thấy sức mạnh của họ không hề vô dụng trước Ma tộc. 6 vị anh hùng đem lại bao nhiêu chiến thắng cho cả ba bộ tộc. Trong vòng 7 năm, từ một thế giới chìm trong bóng tối, những phần tử còn sót lại vùng lên, đánh đuổi Ma tộc và kéo chúng trở về pháo đài cuối cùng của mình và cố thủ như những con chuột bị dồn vào đường cùng ! Người dân của Thế giới gọi 6 con người diệu kỳ ấy là Lục Đại Anh Hùng.
Một cuộc chiến cuối cùng đã diễn ra tại đây. Biết bao thương vong đã xảy ra, và đồng thời cũng xuất hiện nhiều câu chuyện bi hùng của nhiều anh hùng bình dị khác.
Bên trong pháo đài Haven của Ma Tộc, Lục Đại Anh Hùng đã chiến đấu anh dũng chống lại Chúa Tế Bóng Tối Asmodeus – kẻ cầm đầu Ma tộc và đánh bại hắn. Kết thúc thời kì u ám và sự thống trị của Ma Tộc trên mặt đất.
Những tưởng Kỉ Bóng Tối sẽ kết thúc tốt đẹp như bao sử thi hào hùng, thế nhưng…đã có một biến đổi khác làm vấy bẩn cái kết ấy.
Sự phản bội.
Ngay trong khi những vị anh hùng vĩ đại vẫn còn đang vật vã trước chiến thắng khó khăn của mình, một vị anh hùng trong nhóm đã phản bội họ. Hắn ta bị bóng tối và sức mạnh của nó cám dỗ, hắn tự xưng danh bản thân là Chúa Tể Bóng Tối và tự phong cho mình làm chủ nhân của toàn bộ Ma Tộc.
Kể từ đó, không ai còn xướng tên hắn lên nữa. Cái tên, công lao và dung mạo của một anh hùng đã bị quên lãng, còn hắn đã được lưu danh mãi mãi trong sử sách với tên gọi Phản bội Anh Hùng.
Tương lai đã được vén màn cho một thời đại mới sắp tới…Kỉ Xám.
Và 17 năm đã trôi qua sau sự kết thúc của trận chiến bi tráng ấy, câu chuyện của chúng ta bắt đầu…
Hôm nay là một ngày đẹp trời tại vùng thôn quê Chesed yên tĩnh, tiếng gà gáy rống lên đánh thức những thường dân giản dị ra khỏi giấc ngủ, mặc dù trước đó đã có nhiều người làm nông thức dậy từ khi mặt trời còn chưa mọc.
Tại một căn nhà lớn trên đồi cao, với một khu vườn rộng xung quanh có hơn trăm hoa đua nở. Sâu sâu trong ngôi nhà, chủ nhân của nó cũng bị đánh thức bởi tiếng gà gáy, dù người phụ nữ tuổi tác đã gần kề trung niên thường hay lờ nó đi để mà đi ngủ tiếp, nhưng hôm nay là một ngày trọng đại của cô, nên cô cũng phải lết khỏi chiếc giường ngủ sang trọng, đặt lại quyển sách dày cộm đã đưa cô vào giấc ngủ lên kệ và chuẩn bị cho một ngày mới.
Trong lúc ngồi cạnh bàn trang điểm sang trọng để mà chải chuốt mái tóc tím hơi ngả màu đen, người phụ nữ lia ánh mắt qua một tấm ảnh cũ. Trong ảnh gồm năm người, một Elf, một Thú, còn lại là cô và hai người bạn con người. Phía sau họ là một lâu đài đổ nát, bám đầy trên người họ là bụi bẩn, cũng như các lớp băng bó trắng toát để che đi thương tích sau trận ác chiến. Cô vẫn không rõ tại sao lại có người muốn chụp tấm ảnh này, họ nói là làm “chứng tích lịch sử”…nhưng cô không hề muốn bản thân cùng bạn bè của mình đi vào lịch sử với năm nụ cười gượng gạo trên mặt.
Tại sao cô lại buồn như thế ? Lẽ ra hôm nay phải là ngày vui của mình chứ ? – Người phụ nữ nghĩ.
Sau khi sửa soạn xong xuôi để giữ vững vẻ lịch sự, người phụ nữ xuống nhà. Từ bếp đã bắt đầu bốc lên mùi súp thịt thơm phưng phức, cô đi vào bếp và được đón chào bởi nụ cười hiền hậu thường trực trên môi của bà hầu gái già.
“Chào buổi sáng bà chủ.”
“Đừng gọi tôi là bà chủ chứ Martha, tôi đâu có già đến mức đó đâu” – Người phụ nữ nói.
Bà hầu gái già Martha chỉ phì cười, trong đầu thì hoài tưởng lại những ngày còn trẻ của vị gia chủ này.
“Vâng vâng…thưa cô chủ Medeia.”
Người phụ nữ tên Medeia ngồi xuống bàn ăn để chờ đợi bữa sáng. Cầm lấy điều khiển, cô bật nhanh thiết bị truyền hình – hay còn gọi là TV lên và xem qua điểm tin nhanh buổi sáng. Tình hình dạo này không khả quan lắm, kể cả khi sau đại chiến, các đất nước của loài người đã thống nhất lại tạo thành một Đế quốc, vẫn còn có nhiều vụ phản loạn nhỏ xảy ra. Dù sao chúng không còn là chuyện mà Medeia phải lo lắng nữa. Vài phút sau, cô nghía sang phải, để ý thấy một chiếc ba lô đầy đặn đã được đặt lên đó từ khi nào.
“Nó dậy rồi à Martha ?” – Medeia hỏi.
“Vâng…cậu chủ đã dậy từ khi mặt trời chưa mọc, như mọi khi.”
“Thiệt tình…”
Medeia thở dài, nói. Cô cảm thấy hơi…khó chịu khi con trai của chính mình lại dậy sớm và mẫu mực hơn mẹ nó. Tạm gác bữa sáng sang một bên. Medeia tự thân đứng dậy và hướng sang một căn phòng khác trong nhà, chính xác hơn là tầng hầm. Chào đón cô trước nhất là những nhát búa chát chúa và tiếng phì phèo của kim loại nóng khi được ngâm trong nước lạnh.
“Dawn à…dừng lại được rồi đó con. Hăng say quá kẻo trễ bây giờ.”
------
Tiếng búa ầm ầm của chàng trai trẻ 16 đang đánh liên hồi bỗng dưng dừng lại. Chàng trai trẻ nghe thấy tiếng gọi tên mình và quay lại về phía cửa.
“Vâng thưa mẹ hiền.”
Có một phần trêu chọc chế giễu ở trong giọng nói của cậu. Đây cũng chỉ là cánh xưng hô ngày thường mà cậu dành cho mẹ mình, và mẹ cậu cũng chẳng màn gì khi cậu nói như thế.
“Được rồi mọi người, hôm nay tới đây thôi.”
Chàng trai trẻ nói với các tiểu yêu tinh đang bay bay xung quanh lò rèn. Trong tầng hầm tối đen như mực này, nếu không để ý tới ánh lửa hồng cháy rực, thì những tiểu tinh nhỏ như côn trùng nhưng sáng như các vì sao này sẽ là thứ gây ấn tượng nhất tại đây. Họ là phụ việc cho chàng trai thích rèn kiếm này. Hiện giờ đa số bọn họ đang dùng tấm thân nhỏ bé của mình để chuyền cho chàng trai trẻ các nguyên vật liệu thần bí dùng trong rèn dũa kiếm.
Đa số tiểu yêu tinh không biết nói, nhưng họ hiểu được tiếng người. Một số đang bay qua bay lại xung quanh chàng trai trẻ để bày tỏ sự giận dữ. Tất cả tại vì hôm nay cậu sẽ rời khỏi đây trong một thời gian dài, để lại những tiểu tinh tại đây cô đơn và vô công rỗi nghề, không có việc gì làm.
“Ái đau !” – Chàng trai trẻ thốt lên khi một tiểu tinh cấu tai cậu – “Tôi sẽ trở về mà, có phải là đi một lần là đi luôn đâu mà mọi người sợ.”
Những tiểu yêu tinh bắt đầu dừng trò quấy rối của mình lại mà yên lặng bay lơ lửng trên không. Nếu như có kính lúp tại đây, mọi người sẽ thấy rằng họ đang khóc.
“Đừng lo, tôi không quên mọi người đâu.”
Dawn nói, ngay sau đó, cậu rút ngay thanh kiếm vừa được rèn dũa ra ngoài và đứng dậy, chuẩn bị cho ngày đầu khám phá thế giới rộng lớn bên ngoài.
------
“Con với chả cái...suốt ngày cắm cúi xuống tầng hầm rèn kiếm.” – Medeia ngồi đối diện với dĩa súp thịt nóng trên bàn mà nói với con trai mình.
“Thế mẹ muốn con ra sao đây ? Ra ngoài trêu chọc gái gú rồi vác bụng bự về diện kiến mẹ chồng à ?”
Dawn trả lời mẹ cậu trong khi vẫn dửng dưng ăn sáng. Cậu đã tắm rửa lại và thay quần áo mới sau khi bộ đồ cũ đã thấm hết mồ hôi.
“Đành rằng như thế cũng xấu…nhưng con không tìm được sở thích lành mạnh nào khác à ?”
“Rèn kiếm không lành mạnh hả mẹ ? Mà chẳng phải con học cái đó từ mẹ sao ?” - Ờ thì rèn kiếm không có gì là xấu, nhưng cũng công nhận, sở thích chế tác vũ khí không phải một sở thích có vẻ tốt đẹp cho lắm… – Dawn nghĩ.
“Hầy…Mẹ chỉ không muốn người khác nhìn con như người ngoài hành tinh thôi.”
“Chẳng phải con là người ngoài hành tinh à ?”
Dawn chỉ tay lên tóc và mắt của mình. Khác hẳn mái tóc có màu tím đen dịu nhẹ của mẹ cậu, tóc tai của Dawn hoàn toàn là một màu trắng, như một ông lão 80 tuổi gần đất xa trời vậy. Còn mắt thì đỏ hệt như màu máu. Đây không phải là một màu tóc, màu mắt tự nhiên mà muốn là có được. Người khác nhìn vào nhiều khi còn nghĩ chàng trai trẻ này là người mắc một căn bệnh nan y hiểm nghèo nào đó.
“Đừng nói bản thân con như vậy chứ…” – Medeia co người lại, cảm thấy có lỗi vì đã góp phần tạo ra những đặc điểm kỳ lạ mà con trai mình sở hữu.
“Con có nói đó là lỗi của mẹ đâu mà mẹ sợ. Có đổ lỗi thì đổ lỗi cho ba con ấy.”
“Cái thằng này !” – Medeia lớn giọng hơn một tí, nhưng không phải là quát mắng thật sự, mà chỉ là một cái nhiếc nhẹ của mẹ dùng để răn đe đứa con bất trị.
Giờ nghĩ lại, Medeia cũng buồn…
Đây có thể là lần cuối cùng cô được ăn sáng chung với con trai mình như vậy…Cô sẽ nhớ nó nhiều lắm…
------
“Vậy nhé…chào mọi người.”
Trước nhà của Dawn hiện giờ đang tập trung kha khá trẻ con trong làng, kèm theo một vài đứa lớn lớn. Ngoại trừ các tiểu tinh, họ là những người đồng lứa duy nhất mà Dawn quen biết. Cả đám chưa đứa nào từng ra khỏi làng quê Chesed này, nên chủ yếu tập trung đông lại vì tò mò nhiều hơn là để đưa tiễn Dawn . Trừ mớ lí nhí đó ra, dĩ nhiên còn có mẹ cậu và bà hầu gái già Martha.
“Ờ khoan đợi đã.” – Mẹ cậu nhớ ra một chuyện, khiến cho cậu khựng lại trong khi chân đã gần bước lên chiếc xe thồ chở rơm mà cậu xin quá giang để đến địa điểm cần thiết.
“Con hãy mang cái này vào.”
Mẹ của Dawn đưa cho cậu một chiếc áo khoác đuôi dài từ trong một cái bọc cũ. Chiếc áo này có một màu đỏ rực khá là nổi. Dù đã có tuổi nhưng vẫn chưa lỗi mốt hoàn toàn và cũng còn sạch sẽ chán – Dawn nhận định.
“Đây là…”
“Là áo khoác cũ của bố con…Con hãy coi nó như bùa may mắn.”
Là áo khoác của bố à…Dawn băng khoăng. Trước khi kịp nghĩ ngợi gì, Dawn đã khoác nó lên người. Chiếc áo đỏ này rất hợp với cậu – một kẻ cao ráo. Nó khiến cậu trông đẹp mã hơn, và cậu mong rằng nó giúp ích được một chút trong quá trình cưa cẩm gái thành thị. Cậu thầm mong ông bố quá cố của cậu sẽ phù hộ con trai ổng trong tiến trình thoát kiếp đơn thân qua chiếc áo choàng đỏ này.
Dắt thanh kiếm to tướng ngang eo, Dawn nhảy lên phía sau chiếc xe chở rơm. Quay người lại, cậu vẫy tay nhẹ để chào tạm biệt mọi người.
“Mọi người hãy chờ 7 năm nữa nhé ! Dawn này sẽ trở về và quậy tung cái chỗ này thêm một lần nữa cho coi !!”
Dawn nói ra lời từ biệt mang ý nghĩa tích cực nhất mà cậu có thể nghĩ ra, trong khi bác tài đã khởi động chiếc xe chở rơm và từ từ đưa cậu ra khỏi chốn quê nhà của mình.
Và chim con đã tự học cách bay khỏi tổ - Dawn nghĩ.
------
Từ vùng làng quê Chesed đến thành phố Daat mất khoảng 3 ngày đường. Khi đến trước cổng, Dawn nhảy xuống mặt đất, thầm cảm tạ ông trời có mắt, ngoại trừ mưa gió bão bùng, mặt đất đầy ổ gà ổ voi, cộng với vài tên áo vàng chuyên việc kiểm soát phương tiện giao thông hỏi xem xe có chính chủ hay không thì quá trình đến nơi này hoàn toàn chẳng có một chút sóng gió, biến động nào nguy hiểm. Cậu vẫy tay tạm biệt và không quên lời cảm ơn ông chú đồng hương đã cho cậu quá giang lên nơi này.
Mọi chuyện xảy ra kể từ khi sinh nhật 16 tuổi của Dawn đến. Mẹ cậu ngụ ý muốn cậu tới học ở một ngôi trường do một người bạn cũ làm Hiệu trưởng. Từ nhỏ tới giờ, Dawn chỉ được học phép thuật và nhiều thứ khác qua lời chỉ dạy của mẹ, nên cậu hoàn toàn tò mò trước khái niệm “trường” này, và đã chấp nhận đi thi tuyển sinh. Vậy nên, giờ đây chàng trai trẻ của chúng ta hiện giờ hoàn toàn như ếch ra khỏi đáy giếng, chờ đợi biết bao vui thú và cám dỗ của cuộc sống bên ngoài.
Thành phố Daat, thuộc vùng Daat, là một trong 13 thành phố lớn của Đế Quốc Edom. Nơi này là nơi chứa Học Viện Quân Sự Daat danh tiếng nhất nhì Đế Quốc. Nói không ngoa, cả thành phố Daat này chính là Học Viện ấy, các cửa hiệu bên ngoài không phải cửa hàng tôi luyện vũ khí cũng là nơi bán các vật phẩm phiêu lưu. Nói thế cũng biết tiêu chuẩn của nơi này cao như thế nào, được tham dự vào quá trình tuyển sinh của nó đã là một vinh dự, huống chi được chính thức trở thành học viên. Không phải là con ông cháu cha, ông làm lớn bố làm to thì cũng là dạng thiên tài có triển vọng, được những học giả chứng nhận tài năng.
Về phần Dawn chắc thuộc dạng con ông cháu cha nhiều hơn, vì mẹ cậu là bạn của hiệu trưởng. Nhưng Dawn không coi đó là một lợi thế, mà là một cơ hội. Chỉ những kẻ có tài năng thật sự mới có thể bước vào đây, những chuyện khác không quan trọng – Châm ngôn của vị hiểu trưởng dành cho ngôi trường đã nói lên tất cả.
“Được rồi !” – Tự cổ vũ bản thân thêm nghị lực, Dawn đưa thẳng nắm đấm lên trời, cứ như nói với ông bố đã khuất của mình rằng: Đừng trù ẻo con rớt nhé ông già kia.
“Quan trọng là…thi tuyển tại đâu ?”
------
Chẳng mấy chốc đã tới gần trưa, và Dawn vẫn mải mê loanh quanh trong thành phố lớn này như một đứa trẻ lạc, chỉ thiếu vụ khóc chờ mẹ tới đón. Vì cả thành phố là một học viện, nên thi đầu vào tại đâu có trời mới biết. Giấy tuyển sinh cũng không hề nói điều gì về địa điểm tổ chức cả, kể cả hỏi người đi đường cũng không có ai hé ra một tí gì có ích. Dawn gần như bế tắc ngay ngày đầu tới đây, và đang ngồi cạnh một bồn nước mà vò đầu bứt lấy mái tóc vốn chẳng ngăn nắp gì.
“Chẳng nhẽ mọi chuyện sẽ kết thúc như thế à…”
Dawn nghĩ thầm…Hôm nay cũng là ngày cuối cùng để tuyển sinh luôn rồi. Số của Dawn chưa bao giờ đen như thế…kể từ khi mặc cái áo khoác màu đỏ này. Chẳng nhẽ ông già đã khuất của cậu ám cậu thật ?
“Hà…”
Dawn thở dài một tiếng, suy nghĩ không biết làm thế nào để có tiền về quê.
Trong lúc ngồi chờ giết thời gian, cậu bỗng dưng thấy từ đằng xa có khói bụt mịt mù, rồi dần dần hiện ra một bóng người đang chạy tới tấp. Đó là một chàng trai trẻ tóc nâu, gần như bằng tuổi của Dawn. Quần ào giống như một chàng trai thôn quê lên đến thành thị lần đầu, tính ra cũng chẳng khác gì Dawn lắm.
Hắn đang chạy tới chỗ của Dawn. Ừm, hắn đang chạy tới chỗ của Dawn…
“Tránh ra !!!”
Bây giờ chú mới nói thì tránh bằng niềm tin á !! – Suy nghĩ của Dawn chạy nhanh hơn miệng của cậu. Chưa kịp nói gì, “viên đạn màu nâu” đã tiến tới gần hắn và…tông hắn ngã xuống bồn nước bằng một đạp ngay ngực.
“Fu !!!” – Theo quán tính, lúc ngã xuống, Dawn giơ tay loạng quạng, chẳng hiểu sao nắm được đuôi áo khoác của tên kia và kéo hắn xuống bồn nước tắm chung cho có bầy có bạn.
“Trời ơi là trời !” – Cái tên đó nói khi cố gắng bì bõm đứng dậy khỏi hồ nước – “Buông ta ra tên kia !”
“Ta không buông !!!” – Dawn nói lớn, rồi kéo mạnh tiếp để mà lấy đà đứng dậy – “Mắc phong hay sao mà chạy như bị cướp đuổi vậy ?”
“Cướp thật kìa bố !” – Tên tóc nâu chỉ về hướng mà hắn vừa chạy tới. Dawn lại nhìn xa xa, thấy tiếp một chùm cát bụi tới tung lên khác. Lần này thì đông hơn, khoảng 10 người và ai nấy cũng ăn bận như tướng cướp…
Chưa kịp phản ứng gì, tên tóc nâu đã giật tay Dawn ra khỏi áo khoác của hắn và tiếp tục chạy. Còn Dawn nhìn lại về phía phe ăn cướp…nghe thấy thầm thầm một câu nói…
“Bạn của thằng kia kìa. Xử nó luôn đi anh em !”
Không cần phải đoán Dawn sẽ làm gì…Hồi sau sẽ rõ !
-----
Chẳng biết tự khi nào, Dawn đã chạy theo gã mắc phong kia, và bắt đầu hành xử như đôi bạn lâu ngày không gặp, chỉ đường cho nhau hướng này hướng kia, nhưng rốt cục cả hai thằng vốn mù đường như nhau nên gặp phải ngõ cụt đường cùng, còn đám cướp kia thì đã có mặt ở đầu ngõ. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Đứng lại…thằng…kia.” – Gã đầu sỏ thở hổn hển nói – “Tại sao…ngươi dám ăn quỵt hả !”
“Ăn quỵt ?” – Dawn cảm thấy hơi khó hiểu – “Tôi tưởng mấy người tính trấn lột thằng này rồi bán sang ngoại quốc ?”
“Trấn lột cái gì ? Tên này vào quán ăn của ta gọi món cho đã, ăn cho phê bụng xong rồi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Cũng may là có các anh em võ sĩ ở trong quán chạy theo hỗ trợ mới đuổi bọn bay vào đường cùng thế này.” – Gã “tướng cướp”, giờ sẽ được Dawn gọi là “tướng cướp kiêm chủ quán”, nói.
“Tất cả...chỉ tại tôi quên ví thôi mà !” – Tên tóc nâu kia phản biện lại.
“Thế tại sao ngươi không nói sớm ! Làm ta chạy vật vã chảy hết mỡ !”
“Ông dữ tợn như thế ai dám nói !”
Rốt cuộc…Dawn chỉ là kẻ vô can trong vụ này, vô tình bị vướng vào rắc rối. Yep, ông già quá cố của cậu đã ám cậu thật rồi.
“Tóm lại mọi chuyện đều là lỗi của tên Ăn Xong Dong này, không phải của tôi phải không ? Vậy thì tôi vô can à, xin kiếu nhé.”
“Cậu bảo ai là Ăn Xong Dong ? Và đừng bỏ rơi đồng đội trong lúc dầu sôi lửa bỏng chứ !”
“Ai là đồng đội bè bạn của ngươi ?” – Dawn trả lời lớn.
“Á cái tên tiểu nhân kia. Dám chối cãi trách nhiệm á ! Bỏ rơi, phản bội bạn bè là cái tội đê hèn nhất trong mọi loại tội !” – Một tên trong nhóm cướp nói, theo sau đó là một tên nữa – “Dần cái thằng phản bạn này nhừ tử đi anh em !”
“Ừm…Ta đồng ý ! Không thể tha thứ cho một kẻ bán đứng bạn bè được ! Lịch sử không cần thêm một tên Phản bội thứ hai.”
Dawn không nhớ rằng mình đã giao chén rượu thề ở trong vườn đào với tên Ăn Xong Dong kia…
“Thật là khó chịu mà…” – Dawn nói. Cậu tỏ vẻ nghiêm túc hơn, và bắt đầu rút thanh trường kiếm mập mạp của mình ra ngoài, chuẩn bị chiến đấu. – “Không thể giải quyết chuyện này ổn thoả được rồi…”
“Này cậu kia, cậu có biết chiến đấu không ?” – Dawn quay sang hỏi tên Ăn Xong Dong.
“À ừ…biết đôi chút.” – Tên tóc nâu nói thế rồi rút ngay một khẩu súng lục ổ quay loại 6 viên ra, nhưng trong đó không chứa một viên đạn nào cả. – “Và đừng gọi tôi là Ăn Xong Dong nữa, tôi có thể thấy điều đó rõ ràng trong mắt của cậu…”
“Được rồi Ăn Xong Dong.” – Dawn trả lời, làm lơ cậu ta.
Giờ quay lại để ý, Dawn thấy trên thắt lưng của cậu tóc nâu là một day đai chứa đạn, nhưng không phải đạn thường, bởi vì công nghệ súng sử dụng đạn đã được thay thế bằng súng sử dụng nguồn năng lượng “Ohr” lâu rồi. Cậu ta ắt hẳn là một kẻ sử dụng các nguyên tố, nguyên vật liệu bên ngoài để mà chiến đấu, còn khẩu súng kia chỉ là phương tiện trung gian.
Tên tướng cướp kiêm chủ quán kia thấy hai kẻ nhỏ tuổi rút vũ khí cũng bắt đầu lấy đao ra và thủ thế. Không khí xung quanh bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
“Ông không đánh lại bọn chúng được đâu chủ quán.”
Một giọng nói lạ, khác biệt hoàn toàn so với sự cục mịch của đám người hung tợn kia được phán lên ở phía sau. Mọi người nhìn lại, họ thấy một kẻ vận áo bào pháp sư màu trắng, với đôi mắt hí cộng thêm cặp kính cận kéo ngang trên mặt.
“Ngươi là người của bộ phận kiểm soát an ninh đô thị ?” – Gã tướng cướp hỏi.
“Là ai không quan trọng. Ông chỉ cần biết rằng ông không đấu lại đám con nít này chỉ bằng một thanh đao thông thường đâu.”
“Hừ…”
Gã tướng cướp không phản bác, vì hắn cũng cảm nhận được dòng chảy “Ohr” mạnh mẽ trong hai gã trai trẻ kia. Suy nghĩ thoáng qua của ông ta cho thấy rằng hai kẻ kia là những người đến để thi tuyển vào Học Viện Daat. Nếu có gan tới thì sức mạnh ắt cũng phải cỡ hạng D.
“Vậy tôi xin phép…” – Không cần đợi câu trả lời của lão tướng cướp, gã pháp sư kia chen vào trong và mặt đối mặt với hai gã trai trẻ. – “Hai cậu là học viên của học viện ?”
“Không…nhưng tôi sẽ trở thành học viên !” – Dawn nói lớn.
“Vậy vẫn đang thi tuyển à ? Thật tiếc cho cậu, nhưng tới giờ này thì trường đã chấm dứt thi tuyển rồi.” – Gã pháp sư trả lời.
“Thế à…” – Dawn hơi buồn bã một tí, và cậu tóc nâu cũng buồn như vậy. Vậy là tương lai của Dawn, không, cả của cậu kia đã bị khép lại vì một lí do vô cùng nực cười: trễ giờ thi tuyển. Đây có thể sẽ là trò hề lớn nhất của thế kỉ này.
“Đừng buồn…Một khi mất đi hy vọng thì mọi thứ sẽ kết thúc. Chỉ cần còn có hy vọng…thì mọi chuyển sẽ ổn thôi.”
Những lời mà gã pháp sư trắng nói tự dưng khiến Dawn phải hồi tưởng lại…
Hy vọng à…
Mẹ cậu nói rằng Hy vọng luôn là câu cửa miệng của bố cậu. Và ông ta đã sống, chiến đấu cho đến tận ngày cuối cùng của Kỉ Bóng Tối bằng hy vọng của mình. Phải…cậu không được mất hy vọng. Tương lai của Dawn chưa hề kết thúc chỉ vì trễ một cuộc thi tuyển ! Có thể sau chuyện này, cậu sẽ thử một chuyến phiêu lưu của riêng mình xem, chứ không nhất thiết phải bó buộc của đời của mình vào trong một ngôi trường nào đó.
“Đã hiểu !!!” – Thét lớn, Dawn cầm kiếm vung một đường giữa không trung. Cậu tập trung Ohr trong không khí, cũng như trong bản thân cậu và tụ hội chúng vào thanh trường kiếm – “Trảm Phong Kiếm !”
Dawn tung một đường kiếm dọc, thanh kiếm của cậu tạo ra một cú chém lướt trên gió mang hình lưỡi liềm và lao tới chỗ gã pháp sư trắng.
Ầm ! - Ấn tượng nhưng không ầm ĩ. Cầm gậy của mình, gã pháp sư chỉ tạt quyền trượng ngang một nhát, và ngọn gió mang hình lưỡi liềm bị đánh tan.
“Được, nhưng không đủ.” – Gã nói.
“Còn chờ gì nữa Ăn Xong Dong !” – Dawn nói lớn về phía cậu tóc nâu.
“Đừng gọi tôi như thế nữa !” – Ngay lúc Dawn vừa nói, cậu ta đã nạp đủ 3 viên đạn vào trong khẩu súng ổ quay của mình. Chĩa xuống…mặt đất, cậu ấy nói – “Kim, Mộc, Thổ. Dung hợp đạn: Golem !”
Dù chỉ có một nòng súng, nhưng khi bóp cò, cả 3 viên đạn trong khẩu súng đồng loạt biến mất, thứ được bắn ra là dung hợp của cả 3 viên đạn trước đó, kéo theo ánh sáng của “Ohr” để tạo nên phép màu. Ngay khi trúng mặt đất, một vòng phép lập tức được lập ra với biểu tượng Ouroboros của các nhà giả kim thuật. Sau đó, mặt đất rung chuyển, và một con Golem chứa đầy đất cát, gạch đá trỗi dậy, sừng sững đứng trước gã pháp sư.
“Sử dụng được 3 nguyên tố và tạo Golem được ở tuổi này ư ? Khá lắm chàng trai trẻ.”
Lời nói của hắn không đi đôi với việc làm của mình. Miệng thì khen lấy khen để cậu tóc nâu, trong khi hắn vung gậy một phát, ngay lập tức một cơn gió mạnh đã xé đứt đôi người con Golem to tướng trong khi nó chưa kịp đánh đấm gì, khiến cho cậu tóc nâu có phần hụt hẫn.
Hắn chắc chắn là một pháp sư hệ phong – Dawn nghĩ, mặc dù điều này khá hiển nhiên rồi.
Điều mà gã pháp sư kia không biết rằng, mớ gạch vụng mà Golem để lại trong lúc tan rã ra đã tạo một góc chết trong tầm nhìn của hắn. Đến khi Golem tan biến hoàn toàn, Dawn đã áp sát gần hắn từ lúc nào lợi dụng cái thân hình đồ sộ của gã hình nhân đất to tướng.
“Hây-daaaaa !” – Dawn tung một đường kiếm mạnh mẽ. Cậu đang có ưu thế, nói gì thì nói, pháp sư luôn sợ nhất khi bị ép vào cận chiến. Dù vậy, cậu đánh giá hơi thấp gã kia. Các đường kiếm mạnh mẽ của cậu lần lượt bị quyền trượng của gã chặn lại, tuy nhiên gã cũng đang tặc lưỡi vì khó chịu và rút lui dần dần bởi một điều khá hiển nhiên là: quyền trượng và kiếm, thứ nào bền hơn ?
Dawn vẫn dồn dập tấn công, gã vẫn dồn dập phòng thủ. Cảm thấy không nên kéo dài tình thế này hơn, trong lúc Dawn lấy đà cho đòn chém kế tiếp, gã tung một phép thuật gió thứ cấp xuống mặt đất. Hàng thứ cấp này vốn không cần niệm nhiều câu chú để thi triển nên uy lực chẳng cao lắm. Chủ yếu tên pháp sư kia dùng nó để lùi thêm phía sau một khoảng để thi triển một phép thuật khác.
“Đừng hòng.” – Dawn tập trung thêm nhiều Ohr. Gã pháp sư nghĩ rằng cậu sẽ thi triển thêm một phong kiếm khác, nên chuẩn bị một phong thuật để đối phó, nhưng thật ra, gã đã lầm.
“Hoả Kiếm !”
Lời nói của Dawn khiến gã phát khiếp. Thường thì mỗi người sinh ra đã có một Nguyên Tố Khởi Nguyên quyết định xem nhân tố chủ đạo mà người ấy có thể sử dụng được là gì. Nguyên Tố Khởi Nguyên của gã pháp sư là Phong, nên hắn là một bậc thầy sử dụng gió. Dùng nhiều hơn một nguyên tố, không nói đến sử dụng vật liệu ngoài như những kẻ sử dụng giả kim thuật, là một trong những con đường khó khăn nhất mà một người theo đuổi ma thuật phải trải qua. Nghĩ rằng một kẻ còn nhỏ tuổi mà làm được thế này, lại là một tên kiếm sĩ vốn phải dụng sức nhiều hơn đầu óc…
“Kyaaa !!!”
Phong thuật của gã đã được niệm chú xong, gã bổ nó xuống như một thanh kiếm vô hình, đụng độ với Hoả Kiếm của Dawn. Cả hai tạo nên một vụ nổ nhỏ làm rung động xung quanh, những người quan sát cũng phải rùng mình lo sợ cho sự an toàn của bản thân. Sau trận đấu, vẫn chưa ai gục ngã. Đành rằng Dawn có thể sử dụng hai nguyên tố, nhưng cậu không hề thuần thục chúng hoàn toàn như những kẻ chuyên về một nguyên tố. Gã kia là một kẻ chuyên gió, tuổi đời lại lớn hơn nhiều nên kinh nghiệm vận dụng Ohr dĩ nhiên sẽ cao hơn cậu. Ngay từ đầu trận đấu Dawn đã nghĩ phần trăm thua của mình nhiều hơn là thắng. Chỉ có những kẻ không có kinh nghiệm quan sát các trận đấu pháp thuật như hội tướng cướp ngoài kia mới nhận định trận đấu này là hoà.
“Đã đến lúc ông lộ thân phật thật của mình được rồi đấy nhỉ ?” – Dawn nói và tra kiếm vào lại vỏ.
“Hì. Không giấu gì các cậu nữa. Tôi là Issac Luria - giáo viên của Học Viện Quân Sự Daat. Nhận nhiệm vụ tìm kiếm những người bị sót lại không tìm được đường đến tham dự thi tuyển sinh của trường và kiểm tra chất lượng để xét tuyển. Và cũng xin chúc mừng, hai cậu đã đạt đủ chuẩn để vào trường” – Gã pháp sư mang họ Luria nói – “Ờ mà đậu không có nghĩa là hai cậu đạt 10/10 đâu nhé, tôi cho cả hai có 5 điểm thôi. Hì.”
“Ơ tôi…đậu rồi á ?” – Không phải Dawn, lần này là cậu trai tóc nâu kia nói trong bất ngờ.
“Ừ. Thưa cậu…xem nào...” – Luria lấy ra một máy tính bảng APad đời mới được sản suất bởi hãng công nghệ Táo Thối ra và tìm cái tên của cậu kia trong danh sách những người đăng kí dự tuyển – “Aster ibn Hayyan. Khả năng tạo Golem của cậu từ 3 nguyên tố đúng là ấn tượng, ở tuổi cậu chẳng thiếu những kẻ không biết cách dung hợp hai thứ đơn giản lại với nhau, nhưng lần sau hãy cố khiến cho nó chắc chắn và mạnh hơn nhé. Golem gì mà cả gió cũng làm sập được. Tôi là tôi châm chước lắm rồi đấy !”
“Vâng…vâng !!!” – Có lẽ Aster đã không còn nghe thấy những gì mà Luria nói nữa, cậu ta đang cứng người vì quá vui mừng trước sự kiện này rồi.
“Còn cậu nữa…Dawn Ohrot. Qủa thật tôi không hề nghĩ một người 16 tuổi lại có thể sử dụng cả hai nguyên tố, mà người đó lại là một kiếm sĩ ! Lần sau hãy cố dùng cái đầu để mà suy nghĩ một tí đi nhé cậu Ohrot. Nếu như cậu tìm được đường đến dự tuyển thì tôi không hề tiếc một con điểm 8 nào đâu.”
“Nói về địa điểm dự tuyển…nó ở đâu thế ?” – Dawn băng khoăng hỏi.
“Nó ở ngay trên giấy báo dự tuyển mà ?”
“Ủa đâu có đâu ?” – Dawn cầm tờ giấy dự tuyển ra và đưa cho Luria xem. Gã ta cầm lấy nó, và tự dưng, ở phía sau của tờ giấy dự tuyển hiện ra một dòng chữ mờ mờ ảo ảo – đó là địa chỉ nơi dự tuyển !
“Thầy…thầy làm thế nào vậy !!”
“Cậu có thử truyền năng lượng Ohr vào tờ giấy chưa ? Chẳng phải đó là thứ cơ bản nhất trong con đường học pháp thuật à ?”
“Ồ…ra thế…” – Chính xác hơn, những gì mà Dawn định nói là: Ồ…sao mình ngu thế !!!
“Nhưng mà…liệu thế này có được không thưa thầy ? Bọn em đã lỡ hẹn buổi thi tuyển rồi mà được đặc cách thế này…Em thấy không công bằng lắm…”
“Chỉ những kẻ có tài năng thật sự mới có thể bước vào đây, những chuyện khác không quan trọng. Đó là lời mà hiệu trưởng trường luôn nhắc nhở.” – Luria nói – “Các cậu đã chứng minh tài năng của mình xứng đáng được vào học. Những chuyện khác không quan trọng nữa.”
“Cậu Hayyan, cậu Ohrot…chào mừng đến với Học Viện Quân Sự Daat.”
Được bao quanh bởi những truyền thuyết kì bí tràn ngập phép thuật, được tạo nên bởi những vị thần cổ xưa mà không còn ai có thể nhớ nổi. Thế giới này không hề có một tên gọi cố định, cư dân tại đây chỉ gọi nó là Thế Giới.
Ở sâu trong những cánh rừng thiêng, người Elf cứ ngụ yên lành trong đó, dành dụm toàn bộ thời gian trong kiếp sống bất tử của mình với núi rừng và muôn thú, cũng như nghiên cứu về Thế giới và hoàn hảo hoá cái gọi là Pháp thuật.
Ở trên khắp những hoang mạc nóng bỏng, những dãy núi tuyết hiểm trở và tràn đầy hiểm nguy, người Thú hoang dã đi chu du khắp nơi, như một cơn gió không hề có điểm dừng. Họ xem việc rèn luyện kỹ thuật và bản năng chiến đấu để trở thành những chiến sĩ thực thụ là lẽ sống của cuộc đời.
Ở những đồng bằng bạt ngàn, Con Người đóng đô làm chủ. Sử dụng tri thức từ Ma Thuật và trí tuệ của bản thân, họ xây dựng nên những đế chế hào hùng, tạo nên Công Nghệ và sử dụng Ma Thuật làm nhiên liệu cho chúng. Họ là chủng tộc thống trị đứng đầu Thế Giới bằng dân số đông đúc của mình trong suốt hơn 500 năm kể từ khi Công Nghệ được khởi sắc.
Nhưng Thế Giới không muốn con người thống trị nó, Công Nghệ đã khiến con người tách xa dần với thiên nhiên. Người Elf cảm thấy Con Người đang khiến thế giới chết dần chết mòn, còn người Thú thì lại ghen tị vì con người có được sức mạnh từ những thứ tà môn chứ không phải tự thân rèn luyện để mà đạt lấy.
Và chiến tranh nổ ra…nó kéo dài bao lâu thì không ai hay biết. Chỉ biết rằng với sức mạnh và tri thức tuyệt đối, con người gần như xoá sổ hoàn toàn hai chủng loài kia ra khỏi mặt đất. Kể cả khi người Elf và thú nhân miễn cưỡng liên minh lại, họ vẫn không thể nào địch lại loài người.
Cho đến một ngày nọ, một cánh cổng bóng tối xuất hiện trên thế giới, kèm theo đó là sự hiện diện của một bộ tộc vốn không hề tồn tại trên Thế Giới – cả ba chủng tộc bản địa gọi họ là Ma tộc.
Đây là sự kiện kết thúc Kỉ Ánh Sáng.
Chủng tộc mới lạ chứa đầy những phần tử kỳ dị này tuyên chiến với cả Thế Giới. Bằng ma thuật kỳ lạ và thần bí như người Elf, bằng lòng quả cảm không hề kém cạnh Thú tộc, cũng như hàng hàng lớp lớp những quân đoàn không bao giờ hết giống Con Người. Ma tộc đã san bằng liên minh mạnh mẽ của ba chủng tộc bản địa, kéo Thế Giới vào một cuộc chiến đen tối kéo dài hơn 1000 năm chứa đầy máu và nước mắt, không hề chấm dứt, không một phút giây ngừng nghỉ. Chiến tranh bao trùm khắp nơi, cũng như những tệ nạn mà nó kéo tới.
Các sử gia gọi thời điểm này là Kỉ Bóng Tối.
Những tưởng ánh sáng của hy vọng đã bị bóng tối đè bẹp, trong thời khắc tối tăm nhất của cả ba chủng tộc, 6 vị anh hùng đến từ tứ phương đã tụ họp lại, trở thành 6 thanh gươm ánh sáng xoá tan bóng tối ! Lần đầu tiên con người giành lại được hy vọng, lần đầu tiên người Elf có thể dũng mãnh tin vào những kẻ không phải bộ tộc của họ, lần đầu tiên người Thú cảm thấy sức mạnh của họ không hề vô dụng trước Ma tộc. 6 vị anh hùng đem lại bao nhiêu chiến thắng cho cả ba bộ tộc. Trong vòng 7 năm, từ một thế giới chìm trong bóng tối, những phần tử còn sót lại vùng lên, đánh đuổi Ma tộc và kéo chúng trở về pháo đài cuối cùng của mình và cố thủ như những con chuột bị dồn vào đường cùng ! Người dân của Thế giới gọi 6 con người diệu kỳ ấy là Lục Đại Anh Hùng.
Một cuộc chiến cuối cùng đã diễn ra tại đây. Biết bao thương vong đã xảy ra, và đồng thời cũng xuất hiện nhiều câu chuyện bi hùng của nhiều anh hùng bình dị khác.
Bên trong pháo đài Haven của Ma Tộc, Lục Đại Anh Hùng đã chiến đấu anh dũng chống lại Chúa Tế Bóng Tối Asmodeus – kẻ cầm đầu Ma tộc và đánh bại hắn. Kết thúc thời kì u ám và sự thống trị của Ma Tộc trên mặt đất.
Những tưởng Kỉ Bóng Tối sẽ kết thúc tốt đẹp như bao sử thi hào hùng, thế nhưng…đã có một biến đổi khác làm vấy bẩn cái kết ấy.
Sự phản bội.
Ngay trong khi những vị anh hùng vĩ đại vẫn còn đang vật vã trước chiến thắng khó khăn của mình, một vị anh hùng trong nhóm đã phản bội họ. Hắn ta bị bóng tối và sức mạnh của nó cám dỗ, hắn tự xưng danh bản thân là Chúa Tể Bóng Tối và tự phong cho mình làm chủ nhân của toàn bộ Ma Tộc.
Kể từ đó, không ai còn xướng tên hắn lên nữa. Cái tên, công lao và dung mạo của một anh hùng đã bị quên lãng, còn hắn đã được lưu danh mãi mãi trong sử sách với tên gọi Phản bội Anh Hùng.
Tương lai đã được vén màn cho một thời đại mới sắp tới…Kỉ Xám.
Và 17 năm đã trôi qua sau sự kết thúc của trận chiến bi tráng ấy, câu chuyện của chúng ta bắt đầu…
Hôm nay là một ngày đẹp trời tại vùng thôn quê Chesed yên tĩnh, tiếng gà gáy rống lên đánh thức những thường dân giản dị ra khỏi giấc ngủ, mặc dù trước đó đã có nhiều người làm nông thức dậy từ khi mặt trời còn chưa mọc.
Tại một căn nhà lớn trên đồi cao, với một khu vườn rộng xung quanh có hơn trăm hoa đua nở. Sâu sâu trong ngôi nhà, chủ nhân của nó cũng bị đánh thức bởi tiếng gà gáy, dù người phụ nữ tuổi tác đã gần kề trung niên thường hay lờ nó đi để mà đi ngủ tiếp, nhưng hôm nay là một ngày trọng đại của cô, nên cô cũng phải lết khỏi chiếc giường ngủ sang trọng, đặt lại quyển sách dày cộm đã đưa cô vào giấc ngủ lên kệ và chuẩn bị cho một ngày mới.
Trong lúc ngồi cạnh bàn trang điểm sang trọng để mà chải chuốt mái tóc tím hơi ngả màu đen, người phụ nữ lia ánh mắt qua một tấm ảnh cũ. Trong ảnh gồm năm người, một Elf, một Thú, còn lại là cô và hai người bạn con người. Phía sau họ là một lâu đài đổ nát, bám đầy trên người họ là bụi bẩn, cũng như các lớp băng bó trắng toát để che đi thương tích sau trận ác chiến. Cô vẫn không rõ tại sao lại có người muốn chụp tấm ảnh này, họ nói là làm “chứng tích lịch sử”…nhưng cô không hề muốn bản thân cùng bạn bè của mình đi vào lịch sử với năm nụ cười gượng gạo trên mặt.
Tại sao cô lại buồn như thế ? Lẽ ra hôm nay phải là ngày vui của mình chứ ? – Người phụ nữ nghĩ.
Sau khi sửa soạn xong xuôi để giữ vững vẻ lịch sự, người phụ nữ xuống nhà. Từ bếp đã bắt đầu bốc lên mùi súp thịt thơm phưng phức, cô đi vào bếp và được đón chào bởi nụ cười hiền hậu thường trực trên môi của bà hầu gái già.
“Chào buổi sáng bà chủ.”
“Đừng gọi tôi là bà chủ chứ Martha, tôi đâu có già đến mức đó đâu” – Người phụ nữ nói.
Bà hầu gái già Martha chỉ phì cười, trong đầu thì hoài tưởng lại những ngày còn trẻ của vị gia chủ này.
“Vâng vâng…thưa cô chủ Medeia.”
Người phụ nữ tên Medeia ngồi xuống bàn ăn để chờ đợi bữa sáng. Cầm lấy điều khiển, cô bật nhanh thiết bị truyền hình – hay còn gọi là TV lên và xem qua điểm tin nhanh buổi sáng. Tình hình dạo này không khả quan lắm, kể cả khi sau đại chiến, các đất nước của loài người đã thống nhất lại tạo thành một Đế quốc, vẫn còn có nhiều vụ phản loạn nhỏ xảy ra. Dù sao chúng không còn là chuyện mà Medeia phải lo lắng nữa. Vài phút sau, cô nghía sang phải, để ý thấy một chiếc ba lô đầy đặn đã được đặt lên đó từ khi nào.
“Nó dậy rồi à Martha ?” – Medeia hỏi.
“Vâng…cậu chủ đã dậy từ khi mặt trời chưa mọc, như mọi khi.”
“Thiệt tình…”
Medeia thở dài, nói. Cô cảm thấy hơi…khó chịu khi con trai của chính mình lại dậy sớm và mẫu mực hơn mẹ nó. Tạm gác bữa sáng sang một bên. Medeia tự thân đứng dậy và hướng sang một căn phòng khác trong nhà, chính xác hơn là tầng hầm. Chào đón cô trước nhất là những nhát búa chát chúa và tiếng phì phèo của kim loại nóng khi được ngâm trong nước lạnh.
“Dawn à…dừng lại được rồi đó con. Hăng say quá kẻo trễ bây giờ.”
------
Tiếng búa ầm ầm của chàng trai trẻ 16 đang đánh liên hồi bỗng dưng dừng lại. Chàng trai trẻ nghe thấy tiếng gọi tên mình và quay lại về phía cửa.
“Vâng thưa mẹ hiền.”
Có một phần trêu chọc chế giễu ở trong giọng nói của cậu. Đây cũng chỉ là cánh xưng hô ngày thường mà cậu dành cho mẹ mình, và mẹ cậu cũng chẳng màn gì khi cậu nói như thế.
“Được rồi mọi người, hôm nay tới đây thôi.”
Chàng trai trẻ nói với các tiểu yêu tinh đang bay bay xung quanh lò rèn. Trong tầng hầm tối đen như mực này, nếu không để ý tới ánh lửa hồng cháy rực, thì những tiểu tinh nhỏ như côn trùng nhưng sáng như các vì sao này sẽ là thứ gây ấn tượng nhất tại đây. Họ là phụ việc cho chàng trai thích rèn kiếm này. Hiện giờ đa số bọn họ đang dùng tấm thân nhỏ bé của mình để chuyền cho chàng trai trẻ các nguyên vật liệu thần bí dùng trong rèn dũa kiếm.
Đa số tiểu yêu tinh không biết nói, nhưng họ hiểu được tiếng người. Một số đang bay qua bay lại xung quanh chàng trai trẻ để bày tỏ sự giận dữ. Tất cả tại vì hôm nay cậu sẽ rời khỏi đây trong một thời gian dài, để lại những tiểu tinh tại đây cô đơn và vô công rỗi nghề, không có việc gì làm.
“Ái đau !” – Chàng trai trẻ thốt lên khi một tiểu tinh cấu tai cậu – “Tôi sẽ trở về mà, có phải là đi một lần là đi luôn đâu mà mọi người sợ.”
Những tiểu yêu tinh bắt đầu dừng trò quấy rối của mình lại mà yên lặng bay lơ lửng trên không. Nếu như có kính lúp tại đây, mọi người sẽ thấy rằng họ đang khóc.
“Đừng lo, tôi không quên mọi người đâu.”
Dawn nói, ngay sau đó, cậu rút ngay thanh kiếm vừa được rèn dũa ra ngoài và đứng dậy, chuẩn bị cho ngày đầu khám phá thế giới rộng lớn bên ngoài.
------
“Con với chả cái...suốt ngày cắm cúi xuống tầng hầm rèn kiếm.” – Medeia ngồi đối diện với dĩa súp thịt nóng trên bàn mà nói với con trai mình.
“Thế mẹ muốn con ra sao đây ? Ra ngoài trêu chọc gái gú rồi vác bụng bự về diện kiến mẹ chồng à ?”
Dawn trả lời mẹ cậu trong khi vẫn dửng dưng ăn sáng. Cậu đã tắm rửa lại và thay quần áo mới sau khi bộ đồ cũ đã thấm hết mồ hôi.
“Đành rằng như thế cũng xấu…nhưng con không tìm được sở thích lành mạnh nào khác à ?”
“Rèn kiếm không lành mạnh hả mẹ ? Mà chẳng phải con học cái đó từ mẹ sao ?” - Ờ thì rèn kiếm không có gì là xấu, nhưng cũng công nhận, sở thích chế tác vũ khí không phải một sở thích có vẻ tốt đẹp cho lắm… – Dawn nghĩ.
“Hầy…Mẹ chỉ không muốn người khác nhìn con như người ngoài hành tinh thôi.”
“Chẳng phải con là người ngoài hành tinh à ?”
Dawn chỉ tay lên tóc và mắt của mình. Khác hẳn mái tóc có màu tím đen dịu nhẹ của mẹ cậu, tóc tai của Dawn hoàn toàn là một màu trắng, như một ông lão 80 tuổi gần đất xa trời vậy. Còn mắt thì đỏ hệt như màu máu. Đây không phải là một màu tóc, màu mắt tự nhiên mà muốn là có được. Người khác nhìn vào nhiều khi còn nghĩ chàng trai trẻ này là người mắc một căn bệnh nan y hiểm nghèo nào đó.
“Đừng nói bản thân con như vậy chứ…” – Medeia co người lại, cảm thấy có lỗi vì đã góp phần tạo ra những đặc điểm kỳ lạ mà con trai mình sở hữu.
“Con có nói đó là lỗi của mẹ đâu mà mẹ sợ. Có đổ lỗi thì đổ lỗi cho ba con ấy.”
“Cái thằng này !” – Medeia lớn giọng hơn một tí, nhưng không phải là quát mắng thật sự, mà chỉ là một cái nhiếc nhẹ của mẹ dùng để răn đe đứa con bất trị.
Giờ nghĩ lại, Medeia cũng buồn…
Đây có thể là lần cuối cùng cô được ăn sáng chung với con trai mình như vậy…Cô sẽ nhớ nó nhiều lắm…
------
“Vậy nhé…chào mọi người.”
Trước nhà của Dawn hiện giờ đang tập trung kha khá trẻ con trong làng, kèm theo một vài đứa lớn lớn. Ngoại trừ các tiểu tinh, họ là những người đồng lứa duy nhất mà Dawn quen biết. Cả đám chưa đứa nào từng ra khỏi làng quê Chesed này, nên chủ yếu tập trung đông lại vì tò mò nhiều hơn là để đưa tiễn Dawn . Trừ mớ lí nhí đó ra, dĩ nhiên còn có mẹ cậu và bà hầu gái già Martha.
“Ờ khoan đợi đã.” – Mẹ cậu nhớ ra một chuyện, khiến cho cậu khựng lại trong khi chân đã gần bước lên chiếc xe thồ chở rơm mà cậu xin quá giang để đến địa điểm cần thiết.
“Con hãy mang cái này vào.”
Mẹ của Dawn đưa cho cậu một chiếc áo khoác đuôi dài từ trong một cái bọc cũ. Chiếc áo này có một màu đỏ rực khá là nổi. Dù đã có tuổi nhưng vẫn chưa lỗi mốt hoàn toàn và cũng còn sạch sẽ chán – Dawn nhận định.
“Đây là…”
“Là áo khoác cũ của bố con…Con hãy coi nó như bùa may mắn.”
Là áo khoác của bố à…Dawn băng khoăng. Trước khi kịp nghĩ ngợi gì, Dawn đã khoác nó lên người. Chiếc áo đỏ này rất hợp với cậu – một kẻ cao ráo. Nó khiến cậu trông đẹp mã hơn, và cậu mong rằng nó giúp ích được một chút trong quá trình cưa cẩm gái thành thị. Cậu thầm mong ông bố quá cố của cậu sẽ phù hộ con trai ổng trong tiến trình thoát kiếp đơn thân qua chiếc áo choàng đỏ này.
Dắt thanh kiếm to tướng ngang eo, Dawn nhảy lên phía sau chiếc xe chở rơm. Quay người lại, cậu vẫy tay nhẹ để chào tạm biệt mọi người.
“Mọi người hãy chờ 7 năm nữa nhé ! Dawn này sẽ trở về và quậy tung cái chỗ này thêm một lần nữa cho coi !!”
Dawn nói ra lời từ biệt mang ý nghĩa tích cực nhất mà cậu có thể nghĩ ra, trong khi bác tài đã khởi động chiếc xe chở rơm và từ từ đưa cậu ra khỏi chốn quê nhà của mình.
Và chim con đã tự học cách bay khỏi tổ - Dawn nghĩ.
------
Từ vùng làng quê Chesed đến thành phố Daat mất khoảng 3 ngày đường. Khi đến trước cổng, Dawn nhảy xuống mặt đất, thầm cảm tạ ông trời có mắt, ngoại trừ mưa gió bão bùng, mặt đất đầy ổ gà ổ voi, cộng với vài tên áo vàng chuyên việc kiểm soát phương tiện giao thông hỏi xem xe có chính chủ hay không thì quá trình đến nơi này hoàn toàn chẳng có một chút sóng gió, biến động nào nguy hiểm. Cậu vẫy tay tạm biệt và không quên lời cảm ơn ông chú đồng hương đã cho cậu quá giang lên nơi này.
Mọi chuyện xảy ra kể từ khi sinh nhật 16 tuổi của Dawn đến. Mẹ cậu ngụ ý muốn cậu tới học ở một ngôi trường do một người bạn cũ làm Hiệu trưởng. Từ nhỏ tới giờ, Dawn chỉ được học phép thuật và nhiều thứ khác qua lời chỉ dạy của mẹ, nên cậu hoàn toàn tò mò trước khái niệm “trường” này, và đã chấp nhận đi thi tuyển sinh. Vậy nên, giờ đây chàng trai trẻ của chúng ta hiện giờ hoàn toàn như ếch ra khỏi đáy giếng, chờ đợi biết bao vui thú và cám dỗ của cuộc sống bên ngoài.
Thành phố Daat, thuộc vùng Daat, là một trong 13 thành phố lớn của Đế Quốc Edom. Nơi này là nơi chứa Học Viện Quân Sự Daat danh tiếng nhất nhì Đế Quốc. Nói không ngoa, cả thành phố Daat này chính là Học Viện ấy, các cửa hiệu bên ngoài không phải cửa hàng tôi luyện vũ khí cũng là nơi bán các vật phẩm phiêu lưu. Nói thế cũng biết tiêu chuẩn của nơi này cao như thế nào, được tham dự vào quá trình tuyển sinh của nó đã là một vinh dự, huống chi được chính thức trở thành học viên. Không phải là con ông cháu cha, ông làm lớn bố làm to thì cũng là dạng thiên tài có triển vọng, được những học giả chứng nhận tài năng.
Về phần Dawn chắc thuộc dạng con ông cháu cha nhiều hơn, vì mẹ cậu là bạn của hiệu trưởng. Nhưng Dawn không coi đó là một lợi thế, mà là một cơ hội. Chỉ những kẻ có tài năng thật sự mới có thể bước vào đây, những chuyện khác không quan trọng – Châm ngôn của vị hiểu trưởng dành cho ngôi trường đã nói lên tất cả.
“Được rồi !” – Tự cổ vũ bản thân thêm nghị lực, Dawn đưa thẳng nắm đấm lên trời, cứ như nói với ông bố đã khuất của mình rằng: Đừng trù ẻo con rớt nhé ông già kia.
“Quan trọng là…thi tuyển tại đâu ?”
------
Chẳng mấy chốc đã tới gần trưa, và Dawn vẫn mải mê loanh quanh trong thành phố lớn này như một đứa trẻ lạc, chỉ thiếu vụ khóc chờ mẹ tới đón. Vì cả thành phố là một học viện, nên thi đầu vào tại đâu có trời mới biết. Giấy tuyển sinh cũng không hề nói điều gì về địa điểm tổ chức cả, kể cả hỏi người đi đường cũng không có ai hé ra một tí gì có ích. Dawn gần như bế tắc ngay ngày đầu tới đây, và đang ngồi cạnh một bồn nước mà vò đầu bứt lấy mái tóc vốn chẳng ngăn nắp gì.
“Chẳng nhẽ mọi chuyện sẽ kết thúc như thế à…”
Dawn nghĩ thầm…Hôm nay cũng là ngày cuối cùng để tuyển sinh luôn rồi. Số của Dawn chưa bao giờ đen như thế…kể từ khi mặc cái áo khoác màu đỏ này. Chẳng nhẽ ông già đã khuất của cậu ám cậu thật ?
“Hà…”
Dawn thở dài một tiếng, suy nghĩ không biết làm thế nào để có tiền về quê.
Trong lúc ngồi chờ giết thời gian, cậu bỗng dưng thấy từ đằng xa có khói bụt mịt mù, rồi dần dần hiện ra một bóng người đang chạy tới tấp. Đó là một chàng trai trẻ tóc nâu, gần như bằng tuổi của Dawn. Quần ào giống như một chàng trai thôn quê lên đến thành thị lần đầu, tính ra cũng chẳng khác gì Dawn lắm.
Hắn đang chạy tới chỗ của Dawn. Ừm, hắn đang chạy tới chỗ của Dawn…
“Tránh ra !!!”
Bây giờ chú mới nói thì tránh bằng niềm tin á !! – Suy nghĩ của Dawn chạy nhanh hơn miệng của cậu. Chưa kịp nói gì, “viên đạn màu nâu” đã tiến tới gần hắn và…tông hắn ngã xuống bồn nước bằng một đạp ngay ngực.
“Fu !!!” – Theo quán tính, lúc ngã xuống, Dawn giơ tay loạng quạng, chẳng hiểu sao nắm được đuôi áo khoác của tên kia và kéo hắn xuống bồn nước tắm chung cho có bầy có bạn.
“Trời ơi là trời !” – Cái tên đó nói khi cố gắng bì bõm đứng dậy khỏi hồ nước – “Buông ta ra tên kia !”
“Ta không buông !!!” – Dawn nói lớn, rồi kéo mạnh tiếp để mà lấy đà đứng dậy – “Mắc phong hay sao mà chạy như bị cướp đuổi vậy ?”
“Cướp thật kìa bố !” – Tên tóc nâu chỉ về hướng mà hắn vừa chạy tới. Dawn lại nhìn xa xa, thấy tiếp một chùm cát bụi tới tung lên khác. Lần này thì đông hơn, khoảng 10 người và ai nấy cũng ăn bận như tướng cướp…
Chưa kịp phản ứng gì, tên tóc nâu đã giật tay Dawn ra khỏi áo khoác của hắn và tiếp tục chạy. Còn Dawn nhìn lại về phía phe ăn cướp…nghe thấy thầm thầm một câu nói…
“Bạn của thằng kia kìa. Xử nó luôn đi anh em !”
Không cần phải đoán Dawn sẽ làm gì…Hồi sau sẽ rõ !
-----
Chẳng biết tự khi nào, Dawn đã chạy theo gã mắc phong kia, và bắt đầu hành xử như đôi bạn lâu ngày không gặp, chỉ đường cho nhau hướng này hướng kia, nhưng rốt cục cả hai thằng vốn mù đường như nhau nên gặp phải ngõ cụt đường cùng, còn đám cướp kia thì đã có mặt ở đầu ngõ. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Đứng lại…thằng…kia.” – Gã đầu sỏ thở hổn hển nói – “Tại sao…ngươi dám ăn quỵt hả !”
“Ăn quỵt ?” – Dawn cảm thấy hơi khó hiểu – “Tôi tưởng mấy người tính trấn lột thằng này rồi bán sang ngoại quốc ?”
“Trấn lột cái gì ? Tên này vào quán ăn của ta gọi món cho đã, ăn cho phê bụng xong rồi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Cũng may là có các anh em võ sĩ ở trong quán chạy theo hỗ trợ mới đuổi bọn bay vào đường cùng thế này.” – Gã “tướng cướp”, giờ sẽ được Dawn gọi là “tướng cướp kiêm chủ quán”, nói.
“Tất cả...chỉ tại tôi quên ví thôi mà !” – Tên tóc nâu kia phản biện lại.
“Thế tại sao ngươi không nói sớm ! Làm ta chạy vật vã chảy hết mỡ !”
“Ông dữ tợn như thế ai dám nói !”
Rốt cuộc…Dawn chỉ là kẻ vô can trong vụ này, vô tình bị vướng vào rắc rối. Yep, ông già quá cố của cậu đã ám cậu thật rồi.
“Tóm lại mọi chuyện đều là lỗi của tên Ăn Xong Dong này, không phải của tôi phải không ? Vậy thì tôi vô can à, xin kiếu nhé.”
“Cậu bảo ai là Ăn Xong Dong ? Và đừng bỏ rơi đồng đội trong lúc dầu sôi lửa bỏng chứ !”
“Ai là đồng đội bè bạn của ngươi ?” – Dawn trả lời lớn.
“Á cái tên tiểu nhân kia. Dám chối cãi trách nhiệm á ! Bỏ rơi, phản bội bạn bè là cái tội đê hèn nhất trong mọi loại tội !” – Một tên trong nhóm cướp nói, theo sau đó là một tên nữa – “Dần cái thằng phản bạn này nhừ tử đi anh em !”
“Ừm…Ta đồng ý ! Không thể tha thứ cho một kẻ bán đứng bạn bè được ! Lịch sử không cần thêm một tên Phản bội thứ hai.”
Dawn không nhớ rằng mình đã giao chén rượu thề ở trong vườn đào với tên Ăn Xong Dong kia…
“Thật là khó chịu mà…” – Dawn nói. Cậu tỏ vẻ nghiêm túc hơn, và bắt đầu rút thanh trường kiếm mập mạp của mình ra ngoài, chuẩn bị chiến đấu. – “Không thể giải quyết chuyện này ổn thoả được rồi…”
“Này cậu kia, cậu có biết chiến đấu không ?” – Dawn quay sang hỏi tên Ăn Xong Dong.
“À ừ…biết đôi chút.” – Tên tóc nâu nói thế rồi rút ngay một khẩu súng lục ổ quay loại 6 viên ra, nhưng trong đó không chứa một viên đạn nào cả. – “Và đừng gọi tôi là Ăn Xong Dong nữa, tôi có thể thấy điều đó rõ ràng trong mắt của cậu…”
“Được rồi Ăn Xong Dong.” – Dawn trả lời, làm lơ cậu ta.
Giờ quay lại để ý, Dawn thấy trên thắt lưng của cậu tóc nâu là một day đai chứa đạn, nhưng không phải đạn thường, bởi vì công nghệ súng sử dụng đạn đã được thay thế bằng súng sử dụng nguồn năng lượng “Ohr” lâu rồi. Cậu ta ắt hẳn là một kẻ sử dụng các nguyên tố, nguyên vật liệu bên ngoài để mà chiến đấu, còn khẩu súng kia chỉ là phương tiện trung gian.
Tên tướng cướp kiêm chủ quán kia thấy hai kẻ nhỏ tuổi rút vũ khí cũng bắt đầu lấy đao ra và thủ thế. Không khí xung quanh bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
“Ông không đánh lại bọn chúng được đâu chủ quán.”
Một giọng nói lạ, khác biệt hoàn toàn so với sự cục mịch của đám người hung tợn kia được phán lên ở phía sau. Mọi người nhìn lại, họ thấy một kẻ vận áo bào pháp sư màu trắng, với đôi mắt hí cộng thêm cặp kính cận kéo ngang trên mặt.
“Ngươi là người của bộ phận kiểm soát an ninh đô thị ?” – Gã tướng cướp hỏi.
“Là ai không quan trọng. Ông chỉ cần biết rằng ông không đấu lại đám con nít này chỉ bằng một thanh đao thông thường đâu.”
“Hừ…”
Gã tướng cướp không phản bác, vì hắn cũng cảm nhận được dòng chảy “Ohr” mạnh mẽ trong hai gã trai trẻ kia. Suy nghĩ thoáng qua của ông ta cho thấy rằng hai kẻ kia là những người đến để thi tuyển vào Học Viện Daat. Nếu có gan tới thì sức mạnh ắt cũng phải cỡ hạng D.
“Vậy tôi xin phép…” – Không cần đợi câu trả lời của lão tướng cướp, gã pháp sư kia chen vào trong và mặt đối mặt với hai gã trai trẻ. – “Hai cậu là học viên của học viện ?”
“Không…nhưng tôi sẽ trở thành học viên !” – Dawn nói lớn.
“Vậy vẫn đang thi tuyển à ? Thật tiếc cho cậu, nhưng tới giờ này thì trường đã chấm dứt thi tuyển rồi.” – Gã pháp sư trả lời.
“Thế à…” – Dawn hơi buồn bã một tí, và cậu tóc nâu cũng buồn như vậy. Vậy là tương lai của Dawn, không, cả của cậu kia đã bị khép lại vì một lí do vô cùng nực cười: trễ giờ thi tuyển. Đây có thể sẽ là trò hề lớn nhất của thế kỉ này.
“Đừng buồn…Một khi mất đi hy vọng thì mọi thứ sẽ kết thúc. Chỉ cần còn có hy vọng…thì mọi chuyển sẽ ổn thôi.”
Những lời mà gã pháp sư trắng nói tự dưng khiến Dawn phải hồi tưởng lại…
Hy vọng à…
Mẹ cậu nói rằng Hy vọng luôn là câu cửa miệng của bố cậu. Và ông ta đã sống, chiến đấu cho đến tận ngày cuối cùng của Kỉ Bóng Tối bằng hy vọng của mình. Phải…cậu không được mất hy vọng. Tương lai của Dawn chưa hề kết thúc chỉ vì trễ một cuộc thi tuyển ! Có thể sau chuyện này, cậu sẽ thử một chuyến phiêu lưu của riêng mình xem, chứ không nhất thiết phải bó buộc của đời của mình vào trong một ngôi trường nào đó.
“Đã hiểu !!!” – Thét lớn, Dawn cầm kiếm vung một đường giữa không trung. Cậu tập trung Ohr trong không khí, cũng như trong bản thân cậu và tụ hội chúng vào thanh trường kiếm – “Trảm Phong Kiếm !”
Dawn tung một đường kiếm dọc, thanh kiếm của cậu tạo ra một cú chém lướt trên gió mang hình lưỡi liềm và lao tới chỗ gã pháp sư trắng.
Ầm ! - Ấn tượng nhưng không ầm ĩ. Cầm gậy của mình, gã pháp sư chỉ tạt quyền trượng ngang một nhát, và ngọn gió mang hình lưỡi liềm bị đánh tan.
“Được, nhưng không đủ.” – Gã nói.
“Còn chờ gì nữa Ăn Xong Dong !” – Dawn nói lớn về phía cậu tóc nâu.
“Đừng gọi tôi như thế nữa !” – Ngay lúc Dawn vừa nói, cậu ta đã nạp đủ 3 viên đạn vào trong khẩu súng ổ quay của mình. Chĩa xuống…mặt đất, cậu ấy nói – “Kim, Mộc, Thổ. Dung hợp đạn: Golem !”
Dù chỉ có một nòng súng, nhưng khi bóp cò, cả 3 viên đạn trong khẩu súng đồng loạt biến mất, thứ được bắn ra là dung hợp của cả 3 viên đạn trước đó, kéo theo ánh sáng của “Ohr” để tạo nên phép màu. Ngay khi trúng mặt đất, một vòng phép lập tức được lập ra với biểu tượng Ouroboros của các nhà giả kim thuật. Sau đó, mặt đất rung chuyển, và một con Golem chứa đầy đất cát, gạch đá trỗi dậy, sừng sững đứng trước gã pháp sư.
“Sử dụng được 3 nguyên tố và tạo Golem được ở tuổi này ư ? Khá lắm chàng trai trẻ.”
Lời nói của hắn không đi đôi với việc làm của mình. Miệng thì khen lấy khen để cậu tóc nâu, trong khi hắn vung gậy một phát, ngay lập tức một cơn gió mạnh đã xé đứt đôi người con Golem to tướng trong khi nó chưa kịp đánh đấm gì, khiến cho cậu tóc nâu có phần hụt hẫn.
Hắn chắc chắn là một pháp sư hệ phong – Dawn nghĩ, mặc dù điều này khá hiển nhiên rồi.
Điều mà gã pháp sư kia không biết rằng, mớ gạch vụng mà Golem để lại trong lúc tan rã ra đã tạo một góc chết trong tầm nhìn của hắn. Đến khi Golem tan biến hoàn toàn, Dawn đã áp sát gần hắn từ lúc nào lợi dụng cái thân hình đồ sộ của gã hình nhân đất to tướng.
“Hây-daaaaa !” – Dawn tung một đường kiếm mạnh mẽ. Cậu đang có ưu thế, nói gì thì nói, pháp sư luôn sợ nhất khi bị ép vào cận chiến. Dù vậy, cậu đánh giá hơi thấp gã kia. Các đường kiếm mạnh mẽ của cậu lần lượt bị quyền trượng của gã chặn lại, tuy nhiên gã cũng đang tặc lưỡi vì khó chịu và rút lui dần dần bởi một điều khá hiển nhiên là: quyền trượng và kiếm, thứ nào bền hơn ?
Dawn vẫn dồn dập tấn công, gã vẫn dồn dập phòng thủ. Cảm thấy không nên kéo dài tình thế này hơn, trong lúc Dawn lấy đà cho đòn chém kế tiếp, gã tung một phép thuật gió thứ cấp xuống mặt đất. Hàng thứ cấp này vốn không cần niệm nhiều câu chú để thi triển nên uy lực chẳng cao lắm. Chủ yếu tên pháp sư kia dùng nó để lùi thêm phía sau một khoảng để thi triển một phép thuật khác.
“Đừng hòng.” – Dawn tập trung thêm nhiều Ohr. Gã pháp sư nghĩ rằng cậu sẽ thi triển thêm một phong kiếm khác, nên chuẩn bị một phong thuật để đối phó, nhưng thật ra, gã đã lầm.
“Hoả Kiếm !”
Lời nói của Dawn khiến gã phát khiếp. Thường thì mỗi người sinh ra đã có một Nguyên Tố Khởi Nguyên quyết định xem nhân tố chủ đạo mà người ấy có thể sử dụng được là gì. Nguyên Tố Khởi Nguyên của gã pháp sư là Phong, nên hắn là một bậc thầy sử dụng gió. Dùng nhiều hơn một nguyên tố, không nói đến sử dụng vật liệu ngoài như những kẻ sử dụng giả kim thuật, là một trong những con đường khó khăn nhất mà một người theo đuổi ma thuật phải trải qua. Nghĩ rằng một kẻ còn nhỏ tuổi mà làm được thế này, lại là một tên kiếm sĩ vốn phải dụng sức nhiều hơn đầu óc…
“Kyaaa !!!”
Phong thuật của gã đã được niệm chú xong, gã bổ nó xuống như một thanh kiếm vô hình, đụng độ với Hoả Kiếm của Dawn. Cả hai tạo nên một vụ nổ nhỏ làm rung động xung quanh, những người quan sát cũng phải rùng mình lo sợ cho sự an toàn của bản thân. Sau trận đấu, vẫn chưa ai gục ngã. Đành rằng Dawn có thể sử dụng hai nguyên tố, nhưng cậu không hề thuần thục chúng hoàn toàn như những kẻ chuyên về một nguyên tố. Gã kia là một kẻ chuyên gió, tuổi đời lại lớn hơn nhiều nên kinh nghiệm vận dụng Ohr dĩ nhiên sẽ cao hơn cậu. Ngay từ đầu trận đấu Dawn đã nghĩ phần trăm thua của mình nhiều hơn là thắng. Chỉ có những kẻ không có kinh nghiệm quan sát các trận đấu pháp thuật như hội tướng cướp ngoài kia mới nhận định trận đấu này là hoà.
“Đã đến lúc ông lộ thân phật thật của mình được rồi đấy nhỉ ?” – Dawn nói và tra kiếm vào lại vỏ.
“Hì. Không giấu gì các cậu nữa. Tôi là Issac Luria - giáo viên của Học Viện Quân Sự Daat. Nhận nhiệm vụ tìm kiếm những người bị sót lại không tìm được đường đến tham dự thi tuyển sinh của trường và kiểm tra chất lượng để xét tuyển. Và cũng xin chúc mừng, hai cậu đã đạt đủ chuẩn để vào trường” – Gã pháp sư mang họ Luria nói – “Ờ mà đậu không có nghĩa là hai cậu đạt 10/10 đâu nhé, tôi cho cả hai có 5 điểm thôi. Hì.”
“Ơ tôi…đậu rồi á ?” – Không phải Dawn, lần này là cậu trai tóc nâu kia nói trong bất ngờ.
“Ừ. Thưa cậu…xem nào...” – Luria lấy ra một máy tính bảng APad đời mới được sản suất bởi hãng công nghệ Táo Thối ra và tìm cái tên của cậu kia trong danh sách những người đăng kí dự tuyển – “Aster ibn Hayyan. Khả năng tạo Golem của cậu từ 3 nguyên tố đúng là ấn tượng, ở tuổi cậu chẳng thiếu những kẻ không biết cách dung hợp hai thứ đơn giản lại với nhau, nhưng lần sau hãy cố khiến cho nó chắc chắn và mạnh hơn nhé. Golem gì mà cả gió cũng làm sập được. Tôi là tôi châm chước lắm rồi đấy !”
“Vâng…vâng !!!” – Có lẽ Aster đã không còn nghe thấy những gì mà Luria nói nữa, cậu ta đang cứng người vì quá vui mừng trước sự kiện này rồi.
“Còn cậu nữa…Dawn Ohrot. Qủa thật tôi không hề nghĩ một người 16 tuổi lại có thể sử dụng cả hai nguyên tố, mà người đó lại là một kiếm sĩ ! Lần sau hãy cố dùng cái đầu để mà suy nghĩ một tí đi nhé cậu Ohrot. Nếu như cậu tìm được đường đến dự tuyển thì tôi không hề tiếc một con điểm 8 nào đâu.”
“Nói về địa điểm dự tuyển…nó ở đâu thế ?” – Dawn băng khoăng hỏi.
“Nó ở ngay trên giấy báo dự tuyển mà ?”
“Ủa đâu có đâu ?” – Dawn cầm tờ giấy dự tuyển ra và đưa cho Luria xem. Gã ta cầm lấy nó, và tự dưng, ở phía sau của tờ giấy dự tuyển hiện ra một dòng chữ mờ mờ ảo ảo – đó là địa chỉ nơi dự tuyển !
“Thầy…thầy làm thế nào vậy !!”
“Cậu có thử truyền năng lượng Ohr vào tờ giấy chưa ? Chẳng phải đó là thứ cơ bản nhất trong con đường học pháp thuật à ?”
“Ồ…ra thế…” – Chính xác hơn, những gì mà Dawn định nói là: Ồ…sao mình ngu thế !!!
“Nhưng mà…liệu thế này có được không thưa thầy ? Bọn em đã lỡ hẹn buổi thi tuyển rồi mà được đặc cách thế này…Em thấy không công bằng lắm…”
“Chỉ những kẻ có tài năng thật sự mới có thể bước vào đây, những chuyện khác không quan trọng. Đó là lời mà hiệu trưởng trường luôn nhắc nhở.” – Luria nói – “Các cậu đã chứng minh tài năng của mình xứng đáng được vào học. Những chuyện khác không quan trọng nữa.”
“Cậu Hayyan, cậu Ohrot…chào mừng đến với Học Viện Quân Sự Daat.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.