Chương 16: Đủ Loại Biến Chuyển Thần Kì
Tử Vũ Nguyệt Diên
02/11/2016
CHƯƠNG 16: ĐỦ LOẠI BIẾN CHUYỂN THẦN KÌ
Tác giả: Tử Vũ Nguyệt Diên
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng
Nguồn: [email protected]
Ôn Mộ Ngôn ung dung thản nhiên, yên lặng quay đầu lại, yên lặng thầm nói, mình không biết gã 2B này mình không biết gã 2B này…
.
.
.
Tiêu Hàm vốn muốn tắt chuông, nhưng rất hiển nhiên, tốc độ truyền thanh nhanh hơn động tác của hắn, Trác Phồn và người đàn ông đang nói chuyện với cậu đều nghe thấy động tĩnh, đồng loạt nhìn sang.
Người đàn ông này không chỉ có vóc dáng quen mắt mà khuôn mặt cũng vô cùng quen thuộc. Tiêu Hàm chấm dứt cuộc gọi, bước chân ung dung không nhìn ra chút kinh ngạc và thất vọng nào trong mắt người ấy.
“Đã lâu không gặp… A Hàm.” Cách mà người đàn ông ấy gọi hắn vô cùng thân mật, nhưng nét mặt rất không tự nhiên, mày nhìn như nhíu mà chẳng phải nhíu, ánh mắt phức tạp nói không nên lời.
Tiêu Hàm đi đến trước mặt hai người thì dừng lại, một tay đút trong túi quần, tay kia thì nhẹ nhàng nới lỏng cà-vạt màu xanh đậm, hơi hơi gật đầu: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, Thần Lễ.” Giọng nói của hắn rất bình tĩnh. Trải qua mấy đời hun đúc, hắn đã mười phần hoàn mỹ che giấu đủ loại cảm xúc buồn ói trong lòng, vừa dùng thái độ lạnh lùng tự nhiên đối phó với bất luận nội dung nào của vở kịch, trong đầu vừa tự động bùng nổ bão táp, hơn nữa còn tự phân ra thành các màu sắc và chữ số khác nhau.
Kỳ thật nhịn cười nhịn tức nhịn khóc nhịn chửi đều là những chuyện cực kỳ khó khăn, nhưng Tiêu Hàm thì thói quen đã thành tự nhiên, hắn cảm giác được sự bình tĩnh của mình đã được luỹ thừa đột phá về phía chân trời.
Giống như bây giờ, cả đời này Lương Thần Lễ vẫn chỉ có phận pháo hôi thụ mà thôi, đúng là một bi kịch, nhưng tốt xấu còn có chút danh phận – bạn trai cũ của mình, ít ra thế còn tốt hơn phận “bạn tốt” kiếp thứ nhất một chút, kiếp thứ ba thì càng không cần phải nói, chụp được một tấm hình rồi đuổi luôn, hơn nữa lại còn bị cắt bỏ quá khứ.
Theo lý mà nói, bình thường thì những thứ như bạn trai cũ này chuyên môn dùng để khiến bạn trai đương nhiệm ghen ghét rồi tăng tiến cảm tình?
Cái gọi là tình địch gặp mặt, không phải vô cùng đỏ mắt [64], châm chọc khiêu khích, tranh giành lẫn nhau hay sao? Vì mao [65] hai người này lại đến nơi này lặng lẽ nói chuyện? Nhớ ngày đó hắn và Ôn Mộ Ngôn lần đầu tiên gặp mặt chính xác phải gọi là giương cung bạt kiếm, đây mới là phương thức mở đầu đúng đắn chứ nhỉ.
[64] Đỏ mắt: Nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng hoặc chỉ sự ganh ghét nhìn nhau đỏ cả mắt.
[65] Vì mao: Ngôn ngữ mạng TQ, “vì mao” chính là từ “vì sao” được đọc lái đi.
“Sao hai người lại biết nhau?” Ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Hàm lướt qua gương mặt hai người, cuối cùng dừng lại trên người Lương Thần Lễ.
Nếu vừa rồi hắn không nghe lầm, người này vừa nói với Trác Phồn: “Tiêu Hàm vô tình vô nghĩa, lúc trước anh ta đã ném tôi đi như thế nào thì sau này cũng sẽ ném cậu đi như vậy, cậu tỉnh lại đi.”
Nói xấu hắn như vậy, chắc phải hận hắn lắm?
“À, tôi và Trác Phồn quen nhau trong buổi họp báo tin tức đầu năm.” Lương Thần Lễ thẳng thắn phóng khoáng trả lời, cuối cùng nhìn hắn cười cười: “Nghe nói bây giờ hai người đang quen nhau, tôi không quấy rầy hai người hẹn hò nữa, cáo từ.” Hắn thật sâu nhìn sang Trác Phồn vẫn đang một mực yên lặng, xoay người rời khỏi đó.
***
Kỳ thật Tiêu Hàm rất muốn hắn quấy rầy lâu thêm một chút, không phải là do có hảo cảm với người ta, chẳng qua là để hắn ở lại một mình trong thế giới hai người với Trác Phồn, chi bằng ba người cùng nhau thì tốt hơn, cũng để hắn tiện đục nước béo cò. Đáng tiếc người này ra đi quả nhiên gọn gàng dứt khoát, hoàn toàn không cho hắn cơ hội giữ lại.
Tiêu Hàm không tùy tiện nói chuyện, chỉ quan sát Trác Phồn, thấy cậu vẫn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Hắn vẫn có cảm giác hình như người này không giống mấy đời trước cho lắm, nhưng không giống chỗ nào thì hắn lại không thể nói được.
Ngay trong lúc Tiêu Hàm đang chuẩn bị tìm cớ để đánh bài chuồn, Trác Phồn đột nhiên khoác tay hắn, bất mãn liếc xéo: “Em đặc biệt tới đón anh tan tầm, sao nhìn anh như không vui vậy?”
Âm thầm nhíu mày, Tiêu Hàm chậm rãi rút về cánh tay đang nổi da gà, lạnh nhạt nói: “Hôm nay không được, em đi ăn một mình đi.”
“Cái gì không được?” Trác Phồn càng thêm bất mãn, khẩu khí cũng trở nên khó chịu: “Trước kia dù bận rộn thế nào thì anh cũng sẽ ăn cơm với em. Hôm nay không được, ngày mai được chứ?”
“Ngày mai cũng không được.”
“Vì sao?”
Tiêu Hàm nay đã được tự do, đương nhiên lười vô nghĩa với cậu nữa, nhưng trở ngại là hắn không biết kịch bản đang đùa cái gì, vẫn không dám thái quá, đành phải tùy tiện tìm một lý do, mặt không chút thay đổi nói: “Tháng nào anh cũng có vài ngày thân thể không khoẻ như vậy.”
“…” Khóe miệng Trác Phồn giật giật một chút, cậu có cảm giác chỉ số thông minh bị sỉ nhục.
Tiêu Hàm cất bước muốn đi, lại nghe Trác Phồn ở sau buồn bã nói: “Anh không đi cùng em, vậy em có thể đi tìm mấy người bạn khác ăn cơm cùng chứ.” Còn đặc biệt nghiến mạnh vào bốn chữ “mấy người bạn khác”.
Nghĩ đến người nào đó có khả năng nhất, Tiêu Hàm dứt khoát dừng bước lại, quay đầu chờ mong hỏi: “Bạn nào?”
Kết quả Trác Phồn hoàn toàn không nhìn vào trọng tâm câu nói của hắn, lại còn tỏ vẻ chắc chắn dùng tư duy chiếm hữu của hắn để lý giải câu nói ấy như sau: “Nếu anh không thích em thân cận với những người khác như vậy thì anh quản lý em chặt một chút không phải tốt hơn sao.”
“…” Tiêu Hàm cảm giác kỹ năng bình tĩnh của mình rõ ràng đã đầy rồi à nha, vì sao mỗi lần nói chuyện với Trác Phồn đều có thể đẩy nó lên một giới hạn mới như vậy chứ?
Hắn chỉ đơn thuần muốn biết có phải người bạn đó là Ôn Mộ Ngôn hay không thôi, mau nhìn vào ánh mắt chân thành của hắn đi! Gỉ mắt cũng móc hết ra rồi!
Trác Phồn thấy tình nhân nhìn thẳng vào mình, vừa lòng mà cao ngạo cười cười, nhưng vẫn cố ý nói: “Được rồi, em muốn đi ăn cơm, anh đi đâu thì cứ đi đi, em và đám bạn đã lâu không gặp, chắc là sẽ tán gẫu đến muộn, hôm nay không ngủ ở nhà đâu.”
Bất thường! Vô cùng bất thường! Căn cứ vào hình tượng tiện thụ mấy đời của Trác Phồn, sao lại có thể nói được như vậy, giọng điệu lạt mềm buộc chặt, lấy lui làm tiến này… chẳng lẽ là ngạo kiều nữ vương thụ [66] trong truyền thuyết?
[66] Nữ vương thụ: Thụ có tính tình táo bạo, hơi ngang ngược, quen sai bảo.
Nhưng biến chuyển đột ngột này là như thế nào? Chẳng lẽ người này cũng bị xuyên?
Tiêu Hàm bất giác nhíu lại lông mày, lọt vào trong mắt Trác Phồn tự nhiên thành biểu hiện của lòng ghen, không khỏi hơi hơi cong khóe miệng, chờ đợi “bá đạo cưỡng hôn”, “ngăn cản cậu ấy đi gặp bạn bè” và “dưới sự kiên trì của hắn cuối cùng cậu đã không đi nữa, lúc nào hắn cũng nhìn cậu chằm chằm”.
Nhưng đợi cả nửa ngày, Tiêu Hàm vẫn không có bất luận động tác gì. Trác Phồn đã thấy vội, cậu đã chuẩn bị tốt để ỡm ờ từ chối, người này làm ơn nhanh lên một chút.
Nghĩ cả nửa ngày vẫn chưa rõ, kế sách bây giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy, nhưng Tiêu Hàm cũng không tính đi theo sự sắp đặt của kịch bản, vì thế hắn tùy ý gật đầu, nói một chữ:
“Ờ.”
“…”
Nhìn Tiêu Hàm quay đầu bước đi, Trác Phồn kinh ngạc đến nghiến răng. Chuyện này không khoa học! Đôi mắt đen nhánh của cậu biến chuyển, lại nghĩ tới sự lãnh khốc cuồng bá bình thường của Tiêu Hàm, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: Hắn nhất định là sợ mất mặt mũi nên miệng thì giả vờ không bận tâm, thực tế thì trong lòng vô cùng tức giận, nhất định sẽ vụng trộm theo dõi mình.
Càng nghĩ càng tin tưởng, Trác Phồn lại lộ vẻ mặt nắm chắc thắng lợi trong tay, móc di động ra mở danh bạ, đánh dấu “Pháo hôi công 1 2 3”, gửi tin nhắn riêng biệt cho từng người một, cố gắng che giấu tình cảm mờ ám thành tha thiết chờ đợi đoàn tụ với bạn tốt, chậm rãi đi đến nơi hẹn.
Nếu Tiêu Hàm có thuật đọc tâm, và nếu lúc này hắn đọc hiểu suy nghĩ đăm chiêu của Trác Phồn, chỉ sợ sẽ âm thầm nôn mửa. Nếu hắn có thể nhịn xuống, nói vậy luỹ thừa bình tĩnh sắp đột phá vũ trụ rồi.
Đáng tiếc hắn không biết thuật đọc tâm, hơn nữa hắn đã làm một chuyện vô cùng 2B: Thật sự hành động như những gì Trác Phồn đã đoán – vụng trộm núp sau theo dõi.
Lại càng 2B hơn, kỹ thuật giả đò của Tiêu Hàm đúng là thượng đẳng, nhưng kỹ thuật theo dõi đúng là không được tốt lắm. Hơn nữa sau khi Trác Phồn cố tình thử, hắn rất nhanh đã bị cậu phát hiện dấu vết để lại, khiến cậu đắc ý đến răng cũng cười rớt.
Tiêu Hàm theo dõi cậu đương nhiên không phải vì để “quản lý tình nhân”, mục đích của hắn chỉ có Ôn Mộ Ngôn.
***
Trác Phồn cố ý bước đi thong thả, chọn một nhà hàng cách đây không xa, quan trọng nhất là trong nhà hàng này có sân khấu phục vụ ca hát đặc biệt cho khách hàng. Tiêu Hàm không cần tốn nhiều sức lực đã phát hiện ra nơi này, nhưng cứ lù lù đi vào như vậy không tránh khỏi bắt mắt, ngộ nhỡ bị Trác Phồn phát hiện thì không tốt.
Tiêu Hàm tìm tòi bốn phía một chút, quyết định đi vào một cửa hàng quần áo bên cạnh để cải trang. Sau khi mặc áo gió theo dõi dựng cổ thẳng đứng, đeo một chiếc kính râm lớn, đội một chiếc mũ sụp vành, trong nháy mắt đã cắp một tờ báo ngày hôm đó ở dưới nách, liền đi vào từ bên cạnh nhà hàng. May mắn là để tiện cho hắn trộm quan sát, Trác Phồn đã cố ý chọn một vị trí gần cửa sổ. Tiêu Hàm gào lên may quá đang cúi đầu ngồi ở một góc, gọi một ly cà phê có thể uống đến vô hạn rồi ngồi đó làm bộ đọc báo.
Sau một hồi, người bạn đầu tiên của Trác Phồn đã tới nhà hàng.
Tiêu Hàm lấy kính râm xuống, chọc trên tờ báo hai cái lỗ, tầm mắt vừa vặn có thể nhìn xuyên qua đó. Sau khi thấy rõ dáng vẻ người bạn kia, hắn lắp bắp kinh hãi, người này có gương mặt hình chữ quốc nghiêm túc, không cao, dáng người phát triển theo bề ngang, mặc một bộ tây trang giá rẻ chống đỡ cái bụng bự hết sức rõ ràng: Người này không phải bạn tốt cùng trường kiếp thứ hai đã thầm mến Trác Phồn trong lặng lẽ – Thiệu Trạch hay sao!
Hay là lốp xe dự bị số 2 này được phù chính [67] rồi? Không thể nào, xem hình tượng người này bị xây dựng thành “cùng – ải – tha [68]” đã biết là người không thể trông cậy được. Nhưng, kiếp này đúng là diễn viên tề tụ, vô cùng náo nhiệt.
[67] Phù chính: Thời xưa từ thiếp lên làm vợ.
[68] Cùng ải tha (nghèo lùn xấu xí): Ngôn ngữ mạng TQ, đối ngược với mẫu người “cao phú suất” ở chú thích [25], có chỗ còn gọi là “cùng ải sửu”.
Tiêu Hàm cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, đắng đến nhíu mày, lập tức bỏ thêm vài viên đường vào.
Nhìn thấy mục tiêu không phải Ôn Mộ Ngôn, Tiêu Hàm cũng không còn hứng thú nghe lén xem hai người nói chuyện gì nữa, rảnh rỗi quá đâm ra bắt đầu nghiêm túc ngồi đọc tin tức.
Trái lại, vì muốn kích thích Tiêu Hàm, Trác Phồn chẳng những hỏi han ân cần với Thiệu Trạch mà bình thường ngay cả nhìn một cái cậu cũng lười, còn cố ý vô tình làm ra đủ loại hành động mập mờ, chuyện này khiến Thiệu Trạch thụ sủng nhược kinh [69], thiếu chút nữa đã cảm động khóc rống lên.
[69] Thụ sủng nhược kinh: Được yêu mến mà sinh lòng kinh ngạc.
Thừa dịp những tình địch khác còn chưa đến, gã quyết định biểu hiện trước, thấy trên sân khấu không có ai, gã lập tức tỏ vẻ muốn tặng Trác Phồn một bài hát. Tuy bề ngoài bình thường nhưng Thiệu Trạch lại có một giọng hát tốt. Vì muốn kêu gọi tình yêu của Trác Phồn, Thiệu Trạch chọn bài hát sở trường: “Biển rộng” của Trương Vũ Sinh.
Đang lúc Tiêu Hàm đọc báo đến buồn ngủ, giọng hát của Thiệu Trạch lập tức bắt hắn tỉnh lại, câu hát “Nếu biển rộng có thể cuốn trôi những sầu muộn của tôi” quanh quẩn bên tai hắn.
Nếu biển rộng có thể cuốn trôi “ải sửu [70]” của cậu thì cậu chỉ còn lại “cùng” mà thôi…
[70] “Ải sửu” và “sầu muộn” ở lời bài hát đều đọc là Aichou.
Hắn lại nhìn một đống bị thịt thâm tình chân thành trên sân khấu, không khỏi đồng tình rơi lệ.
***
Tiếp tục, lại một người quen nữa tới đây.
Tiêu Hàm tập trung nhìn vào, nhất thời cả người chấn kinh. Người này không phải người vừa mới theo chân bọn họ mỗi người một ngả – Lương Thần Lễ hay sao?
Xem ra giác quan thứ sáu thần thông của hắn đúng là không lừa hắn, nhìn điệu bộ này rõ ràng là pháo hôi thụ chuyển biến làm bạn bè thân thích kiêm pháo hôi công của tiểu thụ.
…
Từ sau khi Lương Thần Lễ đến đây, lực chú ý của Trác Phồn lập tức di chuyển qua trên người hắn. Thiệu Trạch đành phải ở một bên ủ ê đau khổ.
Nhưng Tiêu Hàm không có tâm trạng đi đồng tình với gã nữa, bởi vì người thứ ba đã tới, nhưng đau trứng là, người này vẫn đưa lưng về phía hắn, dáng người xấp xỉ Ôn Mộ Ngôn. Tiêu Hàm cuống lên, quyết định đi vòng qua ngoài cửa sổ nhà hàng để xem mặt người này.
May là Trác Phồn đã chọn một vị trí gần cửa sổ. Ngoài cửa sổ có một lùm cỏ làm cảnh cao cỡ nửa người, vừa tiện cho hắn ẩn thân. Vì thế Tiêu Hàm một lần nữa đeo kính râm và đội mũ, lén lút lần đến bên cửa sổ, vểnh cổ ngồi xổm nơi đó, nhẹ tay vạch một lùm cỏ ra rình coi bên trong.
Thiệu Trạch và Lương Thần Lễ đi toilet, Trác Phồn đưa lưng về phía cửa sổ, người đàn ông kia vừa mới xoay đầu lại nói chuyện với Trác Phồn, mặt mày mỉm cười. Người ấy vừa quay đầu, nháy mắt đã vừa vặn chạm mắt với người nào đó có động tác đáng khinh ngoài cửa sổ.
“…”
Nụ cười của hắn chợt trở nên cứng ngắc nhìn Tiêu Hàm dí mặt vào cửa sổ thủy tinh, bẹp như một cái bánh lớn.
Ôn Mộ Ngôn ung dung thản nhiên, yên lặng quay đầu lại, yên lặng thầm nói, mình không biết gã 2B này mình không biết gã 2B này…
Ngay trong lúc Tiêu Hàm thấy đối phương không để ý tới mình mà nghi hoặc buồn bực không thôi, Ôn Mộ Ngôn cũng không biết đã lấy cớ gì với những người khác, vội vàng bước ra khỏi nhà hàng, ánh mắt đảo qua đã nhìn thấy hắn, đen mặt bước tới xông lên phía trước, túm cổ áo gió dựng thẳng của Tiêu Hàm, kéo hắn chạy đi.
Tiêu Hàm bị coi như bao tải mà tha đi thì hết sức kinh hãi. Không đúng, người này không phải sức yếu hay sao? Sao mà ngoảnh đi ngoảnh lại đã thành Astro Boy [71] cánh tay sắt thế này?
[71] Astro Boy: Cậu bé robot trong manga/anime/phim điện ảnh cùng tên. Cậu có nhiều khả năng đặc biệt như có thể nhìn thấu được mọi vật, có thể bay lượn trên không trung cùng khả năng chiến đấu cao.
Ôn Mộ Ngôn dường như đã nhìn ra suy nghĩ của hắn, quay đầu lại cười đắc ý: “Tôi ăn rau chân vịt!”
“…”
Sau khi biết được chân tướng, nước mắt Tiêu Hàm lập tức rơi xuống.
Tác giả: Tử Vũ Nguyệt Diên
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: Cậu Hai Giăng Sáng
Nguồn: [email protected]
Ôn Mộ Ngôn ung dung thản nhiên, yên lặng quay đầu lại, yên lặng thầm nói, mình không biết gã 2B này mình không biết gã 2B này…
.
.
.
Tiêu Hàm vốn muốn tắt chuông, nhưng rất hiển nhiên, tốc độ truyền thanh nhanh hơn động tác của hắn, Trác Phồn và người đàn ông đang nói chuyện với cậu đều nghe thấy động tĩnh, đồng loạt nhìn sang.
Người đàn ông này không chỉ có vóc dáng quen mắt mà khuôn mặt cũng vô cùng quen thuộc. Tiêu Hàm chấm dứt cuộc gọi, bước chân ung dung không nhìn ra chút kinh ngạc và thất vọng nào trong mắt người ấy.
“Đã lâu không gặp… A Hàm.” Cách mà người đàn ông ấy gọi hắn vô cùng thân mật, nhưng nét mặt rất không tự nhiên, mày nhìn như nhíu mà chẳng phải nhíu, ánh mắt phức tạp nói không nên lời.
Tiêu Hàm đi đến trước mặt hai người thì dừng lại, một tay đút trong túi quần, tay kia thì nhẹ nhàng nới lỏng cà-vạt màu xanh đậm, hơi hơi gật đầu: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, Thần Lễ.” Giọng nói của hắn rất bình tĩnh. Trải qua mấy đời hun đúc, hắn đã mười phần hoàn mỹ che giấu đủ loại cảm xúc buồn ói trong lòng, vừa dùng thái độ lạnh lùng tự nhiên đối phó với bất luận nội dung nào của vở kịch, trong đầu vừa tự động bùng nổ bão táp, hơn nữa còn tự phân ra thành các màu sắc và chữ số khác nhau.
Kỳ thật nhịn cười nhịn tức nhịn khóc nhịn chửi đều là những chuyện cực kỳ khó khăn, nhưng Tiêu Hàm thì thói quen đã thành tự nhiên, hắn cảm giác được sự bình tĩnh của mình đã được luỹ thừa đột phá về phía chân trời.
Giống như bây giờ, cả đời này Lương Thần Lễ vẫn chỉ có phận pháo hôi thụ mà thôi, đúng là một bi kịch, nhưng tốt xấu còn có chút danh phận – bạn trai cũ của mình, ít ra thế còn tốt hơn phận “bạn tốt” kiếp thứ nhất một chút, kiếp thứ ba thì càng không cần phải nói, chụp được một tấm hình rồi đuổi luôn, hơn nữa lại còn bị cắt bỏ quá khứ.
Theo lý mà nói, bình thường thì những thứ như bạn trai cũ này chuyên môn dùng để khiến bạn trai đương nhiệm ghen ghét rồi tăng tiến cảm tình?
Cái gọi là tình địch gặp mặt, không phải vô cùng đỏ mắt [64], châm chọc khiêu khích, tranh giành lẫn nhau hay sao? Vì mao [65] hai người này lại đến nơi này lặng lẽ nói chuyện? Nhớ ngày đó hắn và Ôn Mộ Ngôn lần đầu tiên gặp mặt chính xác phải gọi là giương cung bạt kiếm, đây mới là phương thức mở đầu đúng đắn chứ nhỉ.
[64] Đỏ mắt: Nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng hoặc chỉ sự ganh ghét nhìn nhau đỏ cả mắt.
[65] Vì mao: Ngôn ngữ mạng TQ, “vì mao” chính là từ “vì sao” được đọc lái đi.
“Sao hai người lại biết nhau?” Ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Hàm lướt qua gương mặt hai người, cuối cùng dừng lại trên người Lương Thần Lễ.
Nếu vừa rồi hắn không nghe lầm, người này vừa nói với Trác Phồn: “Tiêu Hàm vô tình vô nghĩa, lúc trước anh ta đã ném tôi đi như thế nào thì sau này cũng sẽ ném cậu đi như vậy, cậu tỉnh lại đi.”
Nói xấu hắn như vậy, chắc phải hận hắn lắm?
“À, tôi và Trác Phồn quen nhau trong buổi họp báo tin tức đầu năm.” Lương Thần Lễ thẳng thắn phóng khoáng trả lời, cuối cùng nhìn hắn cười cười: “Nghe nói bây giờ hai người đang quen nhau, tôi không quấy rầy hai người hẹn hò nữa, cáo từ.” Hắn thật sâu nhìn sang Trác Phồn vẫn đang một mực yên lặng, xoay người rời khỏi đó.
***
Kỳ thật Tiêu Hàm rất muốn hắn quấy rầy lâu thêm một chút, không phải là do có hảo cảm với người ta, chẳng qua là để hắn ở lại một mình trong thế giới hai người với Trác Phồn, chi bằng ba người cùng nhau thì tốt hơn, cũng để hắn tiện đục nước béo cò. Đáng tiếc người này ra đi quả nhiên gọn gàng dứt khoát, hoàn toàn không cho hắn cơ hội giữ lại.
Tiêu Hàm không tùy tiện nói chuyện, chỉ quan sát Trác Phồn, thấy cậu vẫn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Hắn vẫn có cảm giác hình như người này không giống mấy đời trước cho lắm, nhưng không giống chỗ nào thì hắn lại không thể nói được.
Ngay trong lúc Tiêu Hàm đang chuẩn bị tìm cớ để đánh bài chuồn, Trác Phồn đột nhiên khoác tay hắn, bất mãn liếc xéo: “Em đặc biệt tới đón anh tan tầm, sao nhìn anh như không vui vậy?”
Âm thầm nhíu mày, Tiêu Hàm chậm rãi rút về cánh tay đang nổi da gà, lạnh nhạt nói: “Hôm nay không được, em đi ăn một mình đi.”
“Cái gì không được?” Trác Phồn càng thêm bất mãn, khẩu khí cũng trở nên khó chịu: “Trước kia dù bận rộn thế nào thì anh cũng sẽ ăn cơm với em. Hôm nay không được, ngày mai được chứ?”
“Ngày mai cũng không được.”
“Vì sao?”
Tiêu Hàm nay đã được tự do, đương nhiên lười vô nghĩa với cậu nữa, nhưng trở ngại là hắn không biết kịch bản đang đùa cái gì, vẫn không dám thái quá, đành phải tùy tiện tìm một lý do, mặt không chút thay đổi nói: “Tháng nào anh cũng có vài ngày thân thể không khoẻ như vậy.”
“…” Khóe miệng Trác Phồn giật giật một chút, cậu có cảm giác chỉ số thông minh bị sỉ nhục.
Tiêu Hàm cất bước muốn đi, lại nghe Trác Phồn ở sau buồn bã nói: “Anh không đi cùng em, vậy em có thể đi tìm mấy người bạn khác ăn cơm cùng chứ.” Còn đặc biệt nghiến mạnh vào bốn chữ “mấy người bạn khác”.
Nghĩ đến người nào đó có khả năng nhất, Tiêu Hàm dứt khoát dừng bước lại, quay đầu chờ mong hỏi: “Bạn nào?”
Kết quả Trác Phồn hoàn toàn không nhìn vào trọng tâm câu nói của hắn, lại còn tỏ vẻ chắc chắn dùng tư duy chiếm hữu của hắn để lý giải câu nói ấy như sau: “Nếu anh không thích em thân cận với những người khác như vậy thì anh quản lý em chặt một chút không phải tốt hơn sao.”
“…” Tiêu Hàm cảm giác kỹ năng bình tĩnh của mình rõ ràng đã đầy rồi à nha, vì sao mỗi lần nói chuyện với Trác Phồn đều có thể đẩy nó lên một giới hạn mới như vậy chứ?
Hắn chỉ đơn thuần muốn biết có phải người bạn đó là Ôn Mộ Ngôn hay không thôi, mau nhìn vào ánh mắt chân thành của hắn đi! Gỉ mắt cũng móc hết ra rồi!
Trác Phồn thấy tình nhân nhìn thẳng vào mình, vừa lòng mà cao ngạo cười cười, nhưng vẫn cố ý nói: “Được rồi, em muốn đi ăn cơm, anh đi đâu thì cứ đi đi, em và đám bạn đã lâu không gặp, chắc là sẽ tán gẫu đến muộn, hôm nay không ngủ ở nhà đâu.”
Bất thường! Vô cùng bất thường! Căn cứ vào hình tượng tiện thụ mấy đời của Trác Phồn, sao lại có thể nói được như vậy, giọng điệu lạt mềm buộc chặt, lấy lui làm tiến này… chẳng lẽ là ngạo kiều nữ vương thụ [66] trong truyền thuyết?
[66] Nữ vương thụ: Thụ có tính tình táo bạo, hơi ngang ngược, quen sai bảo.
Nhưng biến chuyển đột ngột này là như thế nào? Chẳng lẽ người này cũng bị xuyên?
Tiêu Hàm bất giác nhíu lại lông mày, lọt vào trong mắt Trác Phồn tự nhiên thành biểu hiện của lòng ghen, không khỏi hơi hơi cong khóe miệng, chờ đợi “bá đạo cưỡng hôn”, “ngăn cản cậu ấy đi gặp bạn bè” và “dưới sự kiên trì của hắn cuối cùng cậu đã không đi nữa, lúc nào hắn cũng nhìn cậu chằm chằm”.
Nhưng đợi cả nửa ngày, Tiêu Hàm vẫn không có bất luận động tác gì. Trác Phồn đã thấy vội, cậu đã chuẩn bị tốt để ỡm ờ từ chối, người này làm ơn nhanh lên một chút.
Nghĩ cả nửa ngày vẫn chưa rõ, kế sách bây giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy, nhưng Tiêu Hàm cũng không tính đi theo sự sắp đặt của kịch bản, vì thế hắn tùy ý gật đầu, nói một chữ:
“Ờ.”
“…”
Nhìn Tiêu Hàm quay đầu bước đi, Trác Phồn kinh ngạc đến nghiến răng. Chuyện này không khoa học! Đôi mắt đen nhánh của cậu biến chuyển, lại nghĩ tới sự lãnh khốc cuồng bá bình thường của Tiêu Hàm, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: Hắn nhất định là sợ mất mặt mũi nên miệng thì giả vờ không bận tâm, thực tế thì trong lòng vô cùng tức giận, nhất định sẽ vụng trộm theo dõi mình.
Càng nghĩ càng tin tưởng, Trác Phồn lại lộ vẻ mặt nắm chắc thắng lợi trong tay, móc di động ra mở danh bạ, đánh dấu “Pháo hôi công 1 2 3”, gửi tin nhắn riêng biệt cho từng người một, cố gắng che giấu tình cảm mờ ám thành tha thiết chờ đợi đoàn tụ với bạn tốt, chậm rãi đi đến nơi hẹn.
Nếu Tiêu Hàm có thuật đọc tâm, và nếu lúc này hắn đọc hiểu suy nghĩ đăm chiêu của Trác Phồn, chỉ sợ sẽ âm thầm nôn mửa. Nếu hắn có thể nhịn xuống, nói vậy luỹ thừa bình tĩnh sắp đột phá vũ trụ rồi.
Đáng tiếc hắn không biết thuật đọc tâm, hơn nữa hắn đã làm một chuyện vô cùng 2B: Thật sự hành động như những gì Trác Phồn đã đoán – vụng trộm núp sau theo dõi.
Lại càng 2B hơn, kỹ thuật giả đò của Tiêu Hàm đúng là thượng đẳng, nhưng kỹ thuật theo dõi đúng là không được tốt lắm. Hơn nữa sau khi Trác Phồn cố tình thử, hắn rất nhanh đã bị cậu phát hiện dấu vết để lại, khiến cậu đắc ý đến răng cũng cười rớt.
Tiêu Hàm theo dõi cậu đương nhiên không phải vì để “quản lý tình nhân”, mục đích của hắn chỉ có Ôn Mộ Ngôn.
***
Trác Phồn cố ý bước đi thong thả, chọn một nhà hàng cách đây không xa, quan trọng nhất là trong nhà hàng này có sân khấu phục vụ ca hát đặc biệt cho khách hàng. Tiêu Hàm không cần tốn nhiều sức lực đã phát hiện ra nơi này, nhưng cứ lù lù đi vào như vậy không tránh khỏi bắt mắt, ngộ nhỡ bị Trác Phồn phát hiện thì không tốt.
Tiêu Hàm tìm tòi bốn phía một chút, quyết định đi vào một cửa hàng quần áo bên cạnh để cải trang. Sau khi mặc áo gió theo dõi dựng cổ thẳng đứng, đeo một chiếc kính râm lớn, đội một chiếc mũ sụp vành, trong nháy mắt đã cắp một tờ báo ngày hôm đó ở dưới nách, liền đi vào từ bên cạnh nhà hàng. May mắn là để tiện cho hắn trộm quan sát, Trác Phồn đã cố ý chọn một vị trí gần cửa sổ. Tiêu Hàm gào lên may quá đang cúi đầu ngồi ở một góc, gọi một ly cà phê có thể uống đến vô hạn rồi ngồi đó làm bộ đọc báo.
Sau một hồi, người bạn đầu tiên của Trác Phồn đã tới nhà hàng.
Tiêu Hàm lấy kính râm xuống, chọc trên tờ báo hai cái lỗ, tầm mắt vừa vặn có thể nhìn xuyên qua đó. Sau khi thấy rõ dáng vẻ người bạn kia, hắn lắp bắp kinh hãi, người này có gương mặt hình chữ quốc nghiêm túc, không cao, dáng người phát triển theo bề ngang, mặc một bộ tây trang giá rẻ chống đỡ cái bụng bự hết sức rõ ràng: Người này không phải bạn tốt cùng trường kiếp thứ hai đã thầm mến Trác Phồn trong lặng lẽ – Thiệu Trạch hay sao!
Hay là lốp xe dự bị số 2 này được phù chính [67] rồi? Không thể nào, xem hình tượng người này bị xây dựng thành “cùng – ải – tha [68]” đã biết là người không thể trông cậy được. Nhưng, kiếp này đúng là diễn viên tề tụ, vô cùng náo nhiệt.
[67] Phù chính: Thời xưa từ thiếp lên làm vợ.
[68] Cùng ải tha (nghèo lùn xấu xí): Ngôn ngữ mạng TQ, đối ngược với mẫu người “cao phú suất” ở chú thích [25], có chỗ còn gọi là “cùng ải sửu”.
Tiêu Hàm cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, đắng đến nhíu mày, lập tức bỏ thêm vài viên đường vào.
Nhìn thấy mục tiêu không phải Ôn Mộ Ngôn, Tiêu Hàm cũng không còn hứng thú nghe lén xem hai người nói chuyện gì nữa, rảnh rỗi quá đâm ra bắt đầu nghiêm túc ngồi đọc tin tức.
Trái lại, vì muốn kích thích Tiêu Hàm, Trác Phồn chẳng những hỏi han ân cần với Thiệu Trạch mà bình thường ngay cả nhìn một cái cậu cũng lười, còn cố ý vô tình làm ra đủ loại hành động mập mờ, chuyện này khiến Thiệu Trạch thụ sủng nhược kinh [69], thiếu chút nữa đã cảm động khóc rống lên.
[69] Thụ sủng nhược kinh: Được yêu mến mà sinh lòng kinh ngạc.
Thừa dịp những tình địch khác còn chưa đến, gã quyết định biểu hiện trước, thấy trên sân khấu không có ai, gã lập tức tỏ vẻ muốn tặng Trác Phồn một bài hát. Tuy bề ngoài bình thường nhưng Thiệu Trạch lại có một giọng hát tốt. Vì muốn kêu gọi tình yêu của Trác Phồn, Thiệu Trạch chọn bài hát sở trường: “Biển rộng” của Trương Vũ Sinh.
Đang lúc Tiêu Hàm đọc báo đến buồn ngủ, giọng hát của Thiệu Trạch lập tức bắt hắn tỉnh lại, câu hát “Nếu biển rộng có thể cuốn trôi những sầu muộn của tôi” quanh quẩn bên tai hắn.
Nếu biển rộng có thể cuốn trôi “ải sửu [70]” của cậu thì cậu chỉ còn lại “cùng” mà thôi…
[70] “Ải sửu” và “sầu muộn” ở lời bài hát đều đọc là Aichou.
Hắn lại nhìn một đống bị thịt thâm tình chân thành trên sân khấu, không khỏi đồng tình rơi lệ.
***
Tiếp tục, lại một người quen nữa tới đây.
Tiêu Hàm tập trung nhìn vào, nhất thời cả người chấn kinh. Người này không phải người vừa mới theo chân bọn họ mỗi người một ngả – Lương Thần Lễ hay sao?
Xem ra giác quan thứ sáu thần thông của hắn đúng là không lừa hắn, nhìn điệu bộ này rõ ràng là pháo hôi thụ chuyển biến làm bạn bè thân thích kiêm pháo hôi công của tiểu thụ.
…
Từ sau khi Lương Thần Lễ đến đây, lực chú ý của Trác Phồn lập tức di chuyển qua trên người hắn. Thiệu Trạch đành phải ở một bên ủ ê đau khổ.
Nhưng Tiêu Hàm không có tâm trạng đi đồng tình với gã nữa, bởi vì người thứ ba đã tới, nhưng đau trứng là, người này vẫn đưa lưng về phía hắn, dáng người xấp xỉ Ôn Mộ Ngôn. Tiêu Hàm cuống lên, quyết định đi vòng qua ngoài cửa sổ nhà hàng để xem mặt người này.
May là Trác Phồn đã chọn một vị trí gần cửa sổ. Ngoài cửa sổ có một lùm cỏ làm cảnh cao cỡ nửa người, vừa tiện cho hắn ẩn thân. Vì thế Tiêu Hàm một lần nữa đeo kính râm và đội mũ, lén lút lần đến bên cửa sổ, vểnh cổ ngồi xổm nơi đó, nhẹ tay vạch một lùm cỏ ra rình coi bên trong.
Thiệu Trạch và Lương Thần Lễ đi toilet, Trác Phồn đưa lưng về phía cửa sổ, người đàn ông kia vừa mới xoay đầu lại nói chuyện với Trác Phồn, mặt mày mỉm cười. Người ấy vừa quay đầu, nháy mắt đã vừa vặn chạm mắt với người nào đó có động tác đáng khinh ngoài cửa sổ.
“…”
Nụ cười của hắn chợt trở nên cứng ngắc nhìn Tiêu Hàm dí mặt vào cửa sổ thủy tinh, bẹp như một cái bánh lớn.
Ôn Mộ Ngôn ung dung thản nhiên, yên lặng quay đầu lại, yên lặng thầm nói, mình không biết gã 2B này mình không biết gã 2B này…
Ngay trong lúc Tiêu Hàm thấy đối phương không để ý tới mình mà nghi hoặc buồn bực không thôi, Ôn Mộ Ngôn cũng không biết đã lấy cớ gì với những người khác, vội vàng bước ra khỏi nhà hàng, ánh mắt đảo qua đã nhìn thấy hắn, đen mặt bước tới xông lên phía trước, túm cổ áo gió dựng thẳng của Tiêu Hàm, kéo hắn chạy đi.
Tiêu Hàm bị coi như bao tải mà tha đi thì hết sức kinh hãi. Không đúng, người này không phải sức yếu hay sao? Sao mà ngoảnh đi ngoảnh lại đã thành Astro Boy [71] cánh tay sắt thế này?
[71] Astro Boy: Cậu bé robot trong manga/anime/phim điện ảnh cùng tên. Cậu có nhiều khả năng đặc biệt như có thể nhìn thấu được mọi vật, có thể bay lượn trên không trung cùng khả năng chiến đấu cao.
Ôn Mộ Ngôn dường như đã nhìn ra suy nghĩ của hắn, quay đầu lại cười đắc ý: “Tôi ăn rau chân vịt!”
“…”
Sau khi biết được chân tướng, nước mắt Tiêu Hàm lập tức rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.