Chương 6: Đi tè
Thích ăn mặn
07/08/2023
Không khí trở nên căng thẳng.
Sự tĩnh lặng chết chóc khiến mọi thứ trở nên đáng sợ.
Con giun trong tô vẫn còn đu đưa, cố gắng bò lên trên sợi tóc được trộn lẫn, cố gắng di chuyển cơ thể.
Khuôn mặt của nhân viên bán hàng còn xấu xí hơn cả khi cô cười.
Hơi thở trở nên hấp tấp.
Phan Mỹ Duyên thậm chí cảm thấy sợ đến mức run rẩy trong chăn...
Khi mọi người nghĩ rằng nhân viên bán hàng sẽ bùng nổ cơn giận vào lúc này, không ai ngờ rằng sau một khoảng lặng, cô bỗng mỉm cười, hé mở khuôn mặt cứng ngắc trước đây.
"Anh, không hợp khẩu vị sao?"
Hoàng Tuân đã nhanh chóng chen ngang trước khi Trần Công Hùng nói.
"Không, anh ấy vô tình làm đổ xuống đất, thật tiếc, mì ngon như thế này..."
Hoàng Tuân, người có thể nhìn thấy tình tiết tiếp theo, biết rằng nếu Trần Công Hùng không ăn tô mì này, anh ta có thể chết ở đây.
Nơi này không thể giải thích bằng lý thuyết thông thường.
Chẳng ai biết nhân viên bán hàng có thể hay không đến giữa đêm với con dao, chặt đầu họ.
"Đây, Trần Công Hùng, tô này tôi để cho anh, nhớ cầm vững nha."
Hoàng Tuân nói và đưa tô mì tương mà anh đã ăn một miếng cho Trần Công Hùng, người không xa giường của mình.
Trần Công Hùng nhận tô mì.
Anh nhìn nhìn nhân viên bán hàng với khuôn mặt cười cứng ngắc, rồi nhìn Hoàng Tuân đang nhổ từ trong miệng một cọng tóc...
Anh vẫn chọn ăn tô mì này.
Một bên là nhân viên bán hàng nhìn với cặp mắt săn mồi, một bên là Hoàng Tuân vẫn sống sau khi ăn tô mì tương.
Lần này, anh tin vào hành động của Hoàng Tuân.
Chỉ là một tô mì tương thôi mà.
Anh đã thấy những thứ tồi tệ hơn thế này!
Với suy nghĩ đó, Trần Công Hùng cúi đầu và nhanh chóng ăn tô mì đó, học theo Hoàng Tuân và nói như "thật ngon" hoặc những lời tương tự.
Chỉ là khi Trần Công Hùng đã nhai được hai miếng.
Tốc độ ăn của anh giảm đáng kể...
Cùng với vị sắt gắt đặc và một mùi hôi khó diễn tả phát ra từ miệng anh.
Anh cảm nhận được cơn đau nồng nặc trong họng mình.
"Làm sao cậu ta có thể ăn một cách tự nhiên như vậy?"
Trần Công Hùng thậm chí không hiểu Hoàng Tuân đã làm thế nào để có vẻ giống như cậu ta thực sự đã ăn một món ngon.
Anh chỉ muốn nôn mửa, muốn nhổ cái gì đó trong miệng ra, và rồi sục lại dạ dày một lần nữa.
Sự đau đớn, sự nôn nao...
Giao hòa với nhau.
Cho đến khi Trần Công Hùng gần như nín khóc để ăn hết tô mì đó, nhân viên bán hàng mới đẩy chiếc xe nhỏ đi một cách chậm rãi...
"Khụ khụ..!"
"Cái này hoàn toàn không phải đồ để ăn mà!"
Trần Công Hùng ló ra khỏi giường và ho dữ dội, sự đau đớn gay gắt trong cổ họng anh vẫn rất rõ rệt.
"Đây... đây thực sự có những thứ đó sao!"
"Làm sao... làm sao, chúng ta có thể, chúng ta có thể chết ở đây thật sao?!"
"Chúng ta cần báo cảnh sát, chúng ta chỉ cần xuống xe ngay lập tức là sẽ không có chuyện gì xảy ra!"
Sau khi nhân viên bán hàng rời đi, những người khác không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Cảnh tượng vừa qua đối với họ đã đủ kỳ quái, đủ để khiến họ hoàn toàn tin rằng chuyến tàu này không bình thường!
Tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ duy nhất: rời khỏi tàu!
Đừng có ở trên cái tàu chết tiệt này nữa!
Trần Công Hùng cắn răng, cố gắng kiềm chế sự khó chịu của mình và nói với mọi người: "Các cậu nghĩ rằng tôi không muốn rời khỏi tàu sao?"
"Nhưng cái đó hoàn toàn không có tác dụng."
"Tôi đã nói rồi, nơi này có sự tồn tại ma quái, cách duy nhất để đảm bảo an toàn của chúng ta là không chạm vào quy tắc."
Sau khi nói xong, anh nhìn vào bát mì trên sàn đất mà anh đã làm rơi.
Cánh tay từ trước đó đã tóm lấy cổ anh đã biến mất mà không còn dấu vết, chỉ còn lại những dấu vết của mì tương ghê tởm tràn đầy sàn tàu.
Trần Công Hùng nhìn về phía Hoàng Tuân.
Anh nhận ra Hoàng Tuân cũng đang nhìn anh.
"Làm sao cậu lại quyết định ăn tô mì đó?" Anh hỏi Hoàng Tuân.
Đây là một điểm Trần Công Hùng thấy đáng ngạc nhiên trong lòng mình.
Với tư cách là một người mới, trong tình huống vừa rồi, Hoàng Tuân không nên can thiệp vào bất cứ điều gì, nhưng Hoàng Tuân đã tự ý tiếp xúc với nhân viên bán hàng từ đầu, và còn ăn tô mì tương đó.
Nếu chỉ là một tô mì thông thường, thì cũng không sao, nhưng vấn đề là bất kỳ người bình thường nào cũng có thể nhìn thấy thành phần của "tô mì tương" đó.
Trần Công Hùng cảm thấy rằng Hoàng Tuân chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó.
"Vì tôi có thể..." Hoàng Tuân chuẩn bị trả lời câu hỏi của Trần Công Hùng.
Nhưng tại chỗ này.
Cậu bất ngờ cảm thấy như đầu mình bị hàng triệu đinh đâm vào!
Đó là một cơn đau đớn như xé toạc da đầu.
Làm cho sắc mặt cậu bỗng nhiên thay đổi!
Mơ hồ như có ai đó đang cảnh báo cậu...
Nếu anh nói ra điều gì đó liên quan đến việc cậu có thể nhìn thấy nội dung tiểu thuyết, đầu cậu sẽ nổ tan ngay lập tức!
Mồ hôi lạnh chảy xuống trán Hoàng Tuân, trong ánh mắt của Trần Công Hùng, trạng thái kỳ lạ của Hoàng Tuân kéo dài trong vài phút trước khi cậu trở lại bình thường.
"Cậu sao vậy?"
Mọi người nhìn Hoàng Tuân với vẻ mặt lo lắng.
Cậu vỗ mạnh sau đầu.
Hít thở sâu.
"Không có gì, là bệnh di truyền của tôi, không cần lo lắng cho tôi..."
Hoàng Tuân chỉ đưa một lý do ngẫu nhiên.
Dường như chỉ có một mình cậu ta có thể thấy nó, vì vậy quy định là không được tiết lộ nội dung đó.
"Chuyện hồi nãy, Hoàng Tuân... "
Sau khi nghe lời của Hoàng Tuân, Nguyễn Xuân Chánh không hỏi nhiều, mà quay trở lại vấn đề về nhân viên bán hàng.
So với cái gọi là "bệnh di truyền" của Hoàng Tuân, rõ ràng mọi người quan tâm hơn đến nhân viên bán hàng.
"Đúng, vừa nãy cậu đã nói gì, có phát hiện gì không?"
Phong Ly nói từ bên cạnh, sau đó anh ta dừng lại một chút và nói thêm: "Hiện tại chúng ta đều đi trên một sợi dây... Nếu có phát hiện gì, cậu có thể chia sẻ với mọi người."
Hoàng Tuân chịu đau đớn cấp tốc trong đầu và chỉ có thể tìm ra một lời giải thích dựa trên lý do giả.
"Khi nhân viên bán hàng trao tô mì cho anh Hùng, trong lúc anh Hùng do dự, tôi thấy nhân viên bán hàng đó từ phía sau chậm rãi rút dao..."
"Ah?!"
Phan Mỹ Duyên, người chưa nói lời nào, không thể kiềm chế được tiếng kêu. Cô vẫn cuộn tròn ở một góc, chỉ là cơ thể run rẩy nhẹ nhàng, có vẻ bị cảnh tượng tô mì rơi xuống đất vừa rồi làm sợ mất vía.
"Vậy nên, nếu anh Hùng mất thời gian lâu hơn để nhận tô mì hoặc từ chối, liệu..."
Phong Ly lẩm bẩm, sau đó cậu không dám nghĩ tiếp về phần còn lại.
Lúc này, Trần Công Hùng trong lòng cũng cảm thấy trập trùng vì sau khi may mắn thoát chết.
Nìn mọi người đang thảo luận về nhân viên bán hàng...
Hoàng Tuân không còn quan tâm đến họ, đầu cậu đau đến tột độ, nói chuyện cũng khó khăn một chút, chỉ có thể nghỉ ngơi và đợi đầu óc bớt đau.
Tuy nhiên,
Không ai để ý đến.
Lúc này, Nguyễn Nam đang nằm trên giường của mình, ánh mắt lặng lẽ nhìn Trần Công Hùng.
...
Một giờ sau đó.
Trên chuyến tàu vẫn yên tĩnh.
Trần Công Hùng bị bàng quang kích thích gay gắt, bắt buộc phải đi tiểu.
Anh đứng dậy nhìn xung quanh các thành viên...
Thật ra, trong không khí căng thẳng như thế này, không ai có thể ngủ ngon, mọi người nằm trên giường của mình, luôn tỉnh táo quan sát xung quanh.
Đèn trên tàu tuy hơi mờ, nhưng vẫn đủ sáng để nhìn thấy.
Trần Công Hùng xuống giường, đi bước cẩn thận đến hành lang và nhìn xung quanh hai bên, các hành khách khác đều đã ngủ, lúc này ngoài tiếng toa tàu chạy vang lên, âm thanh lúc này im lặng khác thường.
Nhà vệ sinh cách không xa chỗ của Trần Công Hùng.
Chỉ là anh còn rất lo lắng, ở đây dù làm gì cũng phải cực kỳ cẩn thận.
Trong sự phân vân.
Trần Công Hùng quyết định yêu cầu Nguyễn Xuân Chánh đi cùng mình tới nhà vệ sinh.
Mặc dù có vẻ lạ khi hai người đàn ông cùng đi nhà vệ sinh.
Nhưng ai cũng biết nỗi sợ hãi của Trần Công Hùng, Nguyễn Xuân Chánh cũng đồng ý.
Đường đi chỉ vài bước.
Nhưng mỗi bước đi của Trần Công Hùng đều phải cẩn thận xem xét xung quanh.
"Chờ tôi ở cửa, tôi sẽ nhanh thôi." Trần Công Hùng nói với Nguyễn Xuân Chánh.
"Được."
Nguyễn Xuân Chánh trả lời.
Cảm giác cực kỳ nhẹ nhõm phát ra từ bên dưới, Trần Công Hùng đi tiểu xong, anh lắc lắc và khóa quần.
“Tách! Tách…”
m thanh kỳ lạ bất ngờ vang lên bên tai Trần Công Hùng.
Anh nhìn sang bên.
Chỉ là vòi sen chưa được vặn chặt và nước đang nhỏ xuống.
Dây thần kinh căng thẳng của anh được buông lỏng một phần.
Trần Công Hùng không quan tâm đến vòi sen, sau khi hoàn thành công chiện, anh trực tiếp ra cửa chỗ đứng Nguyễn Xuân Chánh, chuẩn bị quay về.
"Đã xong chưa?" Nguyễn Xuân Chánh hỏi.
"Ừ, đi về thôi."
Đèn trên tàu dường như trở nên tối hơn một chút.
Không biết có phải do tàu đi qua đường hầm hay không.
Nguyễn Xuân Chánh và Trần Công Hùng đi trên con đường trở về, tiếng bước chân của họ rõ ràng hơn trong khoang tàu.
Cảm giác hơi lạnh.
Quần áo đang mặc hơi ít chút.
Trần Công Hùng không thể không siết áo trên thân mình lại chút…
"Xuân Chánh? Cậu sao vậy?"
Lúc đó, Trần Công Hùng bất ngờ nhận ra rằng Nguyễn Xuân Chánh, đang đi trước anh, bất ngờ dừng lại.
Cậu ta đứng đó một cách lơ đãng.
Không nói một lời...
Trần Công Hùng nhận ra có điều gì đó không ổn, anh vượt qua vai Nguyễn Xuân Chánh và nhìn về phía trước.
Trong tầm mắt của anh ta.
Nguyễn Nam đang cầm ngược trên tay một cái rìu nhuộm đầy máu tươi.
Đứng ở cuối hành lang nhìn chằm chằm vào mình...
Sự tĩnh lặng chết chóc khiến mọi thứ trở nên đáng sợ.
Con giun trong tô vẫn còn đu đưa, cố gắng bò lên trên sợi tóc được trộn lẫn, cố gắng di chuyển cơ thể.
Khuôn mặt của nhân viên bán hàng còn xấu xí hơn cả khi cô cười.
Hơi thở trở nên hấp tấp.
Phan Mỹ Duyên thậm chí cảm thấy sợ đến mức run rẩy trong chăn...
Khi mọi người nghĩ rằng nhân viên bán hàng sẽ bùng nổ cơn giận vào lúc này, không ai ngờ rằng sau một khoảng lặng, cô bỗng mỉm cười, hé mở khuôn mặt cứng ngắc trước đây.
"Anh, không hợp khẩu vị sao?"
Hoàng Tuân đã nhanh chóng chen ngang trước khi Trần Công Hùng nói.
"Không, anh ấy vô tình làm đổ xuống đất, thật tiếc, mì ngon như thế này..."
Hoàng Tuân, người có thể nhìn thấy tình tiết tiếp theo, biết rằng nếu Trần Công Hùng không ăn tô mì này, anh ta có thể chết ở đây.
Nơi này không thể giải thích bằng lý thuyết thông thường.
Chẳng ai biết nhân viên bán hàng có thể hay không đến giữa đêm với con dao, chặt đầu họ.
"Đây, Trần Công Hùng, tô này tôi để cho anh, nhớ cầm vững nha."
Hoàng Tuân nói và đưa tô mì tương mà anh đã ăn một miếng cho Trần Công Hùng, người không xa giường của mình.
Trần Công Hùng nhận tô mì.
Anh nhìn nhìn nhân viên bán hàng với khuôn mặt cười cứng ngắc, rồi nhìn Hoàng Tuân đang nhổ từ trong miệng một cọng tóc...
Anh vẫn chọn ăn tô mì này.
Một bên là nhân viên bán hàng nhìn với cặp mắt săn mồi, một bên là Hoàng Tuân vẫn sống sau khi ăn tô mì tương.
Lần này, anh tin vào hành động của Hoàng Tuân.
Chỉ là một tô mì tương thôi mà.
Anh đã thấy những thứ tồi tệ hơn thế này!
Với suy nghĩ đó, Trần Công Hùng cúi đầu và nhanh chóng ăn tô mì đó, học theo Hoàng Tuân và nói như "thật ngon" hoặc những lời tương tự.
Chỉ là khi Trần Công Hùng đã nhai được hai miếng.
Tốc độ ăn của anh giảm đáng kể...
Cùng với vị sắt gắt đặc và một mùi hôi khó diễn tả phát ra từ miệng anh.
Anh cảm nhận được cơn đau nồng nặc trong họng mình.
"Làm sao cậu ta có thể ăn một cách tự nhiên như vậy?"
Trần Công Hùng thậm chí không hiểu Hoàng Tuân đã làm thế nào để có vẻ giống như cậu ta thực sự đã ăn một món ngon.
Anh chỉ muốn nôn mửa, muốn nhổ cái gì đó trong miệng ra, và rồi sục lại dạ dày một lần nữa.
Sự đau đớn, sự nôn nao...
Giao hòa với nhau.
Cho đến khi Trần Công Hùng gần như nín khóc để ăn hết tô mì đó, nhân viên bán hàng mới đẩy chiếc xe nhỏ đi một cách chậm rãi...
"Khụ khụ..!"
"Cái này hoàn toàn không phải đồ để ăn mà!"
Trần Công Hùng ló ra khỏi giường và ho dữ dội, sự đau đớn gay gắt trong cổ họng anh vẫn rất rõ rệt.
"Đây... đây thực sự có những thứ đó sao!"
"Làm sao... làm sao, chúng ta có thể, chúng ta có thể chết ở đây thật sao?!"
"Chúng ta cần báo cảnh sát, chúng ta chỉ cần xuống xe ngay lập tức là sẽ không có chuyện gì xảy ra!"
Sau khi nhân viên bán hàng rời đi, những người khác không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Cảnh tượng vừa qua đối với họ đã đủ kỳ quái, đủ để khiến họ hoàn toàn tin rằng chuyến tàu này không bình thường!
Tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ duy nhất: rời khỏi tàu!
Đừng có ở trên cái tàu chết tiệt này nữa!
Trần Công Hùng cắn răng, cố gắng kiềm chế sự khó chịu của mình và nói với mọi người: "Các cậu nghĩ rằng tôi không muốn rời khỏi tàu sao?"
"Nhưng cái đó hoàn toàn không có tác dụng."
"Tôi đã nói rồi, nơi này có sự tồn tại ma quái, cách duy nhất để đảm bảo an toàn của chúng ta là không chạm vào quy tắc."
Sau khi nói xong, anh nhìn vào bát mì trên sàn đất mà anh đã làm rơi.
Cánh tay từ trước đó đã tóm lấy cổ anh đã biến mất mà không còn dấu vết, chỉ còn lại những dấu vết của mì tương ghê tởm tràn đầy sàn tàu.
Trần Công Hùng nhìn về phía Hoàng Tuân.
Anh nhận ra Hoàng Tuân cũng đang nhìn anh.
"Làm sao cậu lại quyết định ăn tô mì đó?" Anh hỏi Hoàng Tuân.
Đây là một điểm Trần Công Hùng thấy đáng ngạc nhiên trong lòng mình.
Với tư cách là một người mới, trong tình huống vừa rồi, Hoàng Tuân không nên can thiệp vào bất cứ điều gì, nhưng Hoàng Tuân đã tự ý tiếp xúc với nhân viên bán hàng từ đầu, và còn ăn tô mì tương đó.
Nếu chỉ là một tô mì thông thường, thì cũng không sao, nhưng vấn đề là bất kỳ người bình thường nào cũng có thể nhìn thấy thành phần của "tô mì tương" đó.
Trần Công Hùng cảm thấy rằng Hoàng Tuân chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó.
"Vì tôi có thể..." Hoàng Tuân chuẩn bị trả lời câu hỏi của Trần Công Hùng.
Nhưng tại chỗ này.
Cậu bất ngờ cảm thấy như đầu mình bị hàng triệu đinh đâm vào!
Đó là một cơn đau đớn như xé toạc da đầu.
Làm cho sắc mặt cậu bỗng nhiên thay đổi!
Mơ hồ như có ai đó đang cảnh báo cậu...
Nếu anh nói ra điều gì đó liên quan đến việc cậu có thể nhìn thấy nội dung tiểu thuyết, đầu cậu sẽ nổ tan ngay lập tức!
Mồ hôi lạnh chảy xuống trán Hoàng Tuân, trong ánh mắt của Trần Công Hùng, trạng thái kỳ lạ của Hoàng Tuân kéo dài trong vài phút trước khi cậu trở lại bình thường.
"Cậu sao vậy?"
Mọi người nhìn Hoàng Tuân với vẻ mặt lo lắng.
Cậu vỗ mạnh sau đầu.
Hít thở sâu.
"Không có gì, là bệnh di truyền của tôi, không cần lo lắng cho tôi..."
Hoàng Tuân chỉ đưa một lý do ngẫu nhiên.
Dường như chỉ có một mình cậu ta có thể thấy nó, vì vậy quy định là không được tiết lộ nội dung đó.
"Chuyện hồi nãy, Hoàng Tuân... "
Sau khi nghe lời của Hoàng Tuân, Nguyễn Xuân Chánh không hỏi nhiều, mà quay trở lại vấn đề về nhân viên bán hàng.
So với cái gọi là "bệnh di truyền" của Hoàng Tuân, rõ ràng mọi người quan tâm hơn đến nhân viên bán hàng.
"Đúng, vừa nãy cậu đã nói gì, có phát hiện gì không?"
Phong Ly nói từ bên cạnh, sau đó anh ta dừng lại một chút và nói thêm: "Hiện tại chúng ta đều đi trên một sợi dây... Nếu có phát hiện gì, cậu có thể chia sẻ với mọi người."
Hoàng Tuân chịu đau đớn cấp tốc trong đầu và chỉ có thể tìm ra một lời giải thích dựa trên lý do giả.
"Khi nhân viên bán hàng trao tô mì cho anh Hùng, trong lúc anh Hùng do dự, tôi thấy nhân viên bán hàng đó từ phía sau chậm rãi rút dao..."
"Ah?!"
Phan Mỹ Duyên, người chưa nói lời nào, không thể kiềm chế được tiếng kêu. Cô vẫn cuộn tròn ở một góc, chỉ là cơ thể run rẩy nhẹ nhàng, có vẻ bị cảnh tượng tô mì rơi xuống đất vừa rồi làm sợ mất vía.
"Vậy nên, nếu anh Hùng mất thời gian lâu hơn để nhận tô mì hoặc từ chối, liệu..."
Phong Ly lẩm bẩm, sau đó cậu không dám nghĩ tiếp về phần còn lại.
Lúc này, Trần Công Hùng trong lòng cũng cảm thấy trập trùng vì sau khi may mắn thoát chết.
Nìn mọi người đang thảo luận về nhân viên bán hàng...
Hoàng Tuân không còn quan tâm đến họ, đầu cậu đau đến tột độ, nói chuyện cũng khó khăn một chút, chỉ có thể nghỉ ngơi và đợi đầu óc bớt đau.
Tuy nhiên,
Không ai để ý đến.
Lúc này, Nguyễn Nam đang nằm trên giường của mình, ánh mắt lặng lẽ nhìn Trần Công Hùng.
...
Một giờ sau đó.
Trên chuyến tàu vẫn yên tĩnh.
Trần Công Hùng bị bàng quang kích thích gay gắt, bắt buộc phải đi tiểu.
Anh đứng dậy nhìn xung quanh các thành viên...
Thật ra, trong không khí căng thẳng như thế này, không ai có thể ngủ ngon, mọi người nằm trên giường của mình, luôn tỉnh táo quan sát xung quanh.
Đèn trên tàu tuy hơi mờ, nhưng vẫn đủ sáng để nhìn thấy.
Trần Công Hùng xuống giường, đi bước cẩn thận đến hành lang và nhìn xung quanh hai bên, các hành khách khác đều đã ngủ, lúc này ngoài tiếng toa tàu chạy vang lên, âm thanh lúc này im lặng khác thường.
Nhà vệ sinh cách không xa chỗ của Trần Công Hùng.
Chỉ là anh còn rất lo lắng, ở đây dù làm gì cũng phải cực kỳ cẩn thận.
Trong sự phân vân.
Trần Công Hùng quyết định yêu cầu Nguyễn Xuân Chánh đi cùng mình tới nhà vệ sinh.
Mặc dù có vẻ lạ khi hai người đàn ông cùng đi nhà vệ sinh.
Nhưng ai cũng biết nỗi sợ hãi của Trần Công Hùng, Nguyễn Xuân Chánh cũng đồng ý.
Đường đi chỉ vài bước.
Nhưng mỗi bước đi của Trần Công Hùng đều phải cẩn thận xem xét xung quanh.
"Chờ tôi ở cửa, tôi sẽ nhanh thôi." Trần Công Hùng nói với Nguyễn Xuân Chánh.
"Được."
Nguyễn Xuân Chánh trả lời.
Cảm giác cực kỳ nhẹ nhõm phát ra từ bên dưới, Trần Công Hùng đi tiểu xong, anh lắc lắc và khóa quần.
“Tách! Tách…”
m thanh kỳ lạ bất ngờ vang lên bên tai Trần Công Hùng.
Anh nhìn sang bên.
Chỉ là vòi sen chưa được vặn chặt và nước đang nhỏ xuống.
Dây thần kinh căng thẳng của anh được buông lỏng một phần.
Trần Công Hùng không quan tâm đến vòi sen, sau khi hoàn thành công chiện, anh trực tiếp ra cửa chỗ đứng Nguyễn Xuân Chánh, chuẩn bị quay về.
"Đã xong chưa?" Nguyễn Xuân Chánh hỏi.
"Ừ, đi về thôi."
Đèn trên tàu dường như trở nên tối hơn một chút.
Không biết có phải do tàu đi qua đường hầm hay không.
Nguyễn Xuân Chánh và Trần Công Hùng đi trên con đường trở về, tiếng bước chân của họ rõ ràng hơn trong khoang tàu.
Cảm giác hơi lạnh.
Quần áo đang mặc hơi ít chút.
Trần Công Hùng không thể không siết áo trên thân mình lại chút…
"Xuân Chánh? Cậu sao vậy?"
Lúc đó, Trần Công Hùng bất ngờ nhận ra rằng Nguyễn Xuân Chánh, đang đi trước anh, bất ngờ dừng lại.
Cậu ta đứng đó một cách lơ đãng.
Không nói một lời...
Trần Công Hùng nhận ra có điều gì đó không ổn, anh vượt qua vai Nguyễn Xuân Chánh và nhìn về phía trước.
Trong tầm mắt của anh ta.
Nguyễn Nam đang cầm ngược trên tay một cái rìu nhuộm đầy máu tươi.
Đứng ở cuối hành lang nhìn chằm chằm vào mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.