Kịch Bản Kinh Dị

Chương 61: Dương Khánh Vĩ

Thích ăn mặn

07/08/2023

"À...không có gì."

Hoàng Tuân có chút sợ hãi không hiểu nổi, cậu lập tức quay đầu đi, không nhìn lại người đàn ông đó nữa.

Dù sao.

Hoàng Tuân là một học sinh cấp ba bình thường.

Khi cậu nhìn thấy vẻ ngoài đẫm máu của người này trong bộ vest, cậu không hiểu sao lại nghĩ đến những tên xã hội đen và côn đồ mặc vest trong truyện tranh.

Nhân lúc cậu không chú ý, anh ta sẽ kề dao vào cổ.

Sau đó, câu hỏi ưa thích của anh ta là, mày cương cái gì….

Cũng may người đàn ông không để ý đến cậu nhiều lắm, quay đầu đi cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ che mặt thấp hơn chờ ông chủ đưa truyện tới.

Vết máu trên mặt trước của quần áo.

Xuật hiện vào ban đêm như vậy, không khỏi làm người cảm thấy kỳ lạ mà nhìn lại mấy lần.

Ông chủ nhìn thấy người đàn ông này, sửng sốt một chút, liền ngừng tìm truyện tranh, trước tiên lấy trong tủ một gói giấy ăn đưa cho anh ta.

"Cảm ơn, loại này được rồi, khỏi cần tìm cái khác."

Người đàn ông cầm lấy khăn giấy, không chút do dự xé mở ra, lấy ra một xấp giấy bên trong, bắt đầu lau mặt.

Trong lúc đó, dường như có chút tò mò.

Hoàng Tuân không thể không lặng lẽ liếc nhìn qua...

Cậu nhìn thấy người đàn ông lấy giấy lau đi chỗ máu trên mặt, sau đó lấy giấy kéo xuống một góc nhanh chóng cuốn lại thành một viên nhỏ..

Sau đó.

Nhét vào lỗ mũi.

"..."

"Thì ra là chảy máu mũi."

Sắc mặt Hoàng Tuân có chút phức tạp, vừa rồi cậu còn tưởng rằng tên này mới chém xong người, bị máu phun đầy mình.

Nhưng mà chảy máu mũi có hơi nhiều.

Hoàng Tuân cảm thấy rằng cậu chưa bao giờ thấy nhiều máu mũi như vậy trong đời ...

Sau khi lau sạch một số vết máu trên mặt.

Cậu vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một số vết đỏ và sưng trên khuôn mặt của người đàn ông.

Giống như bị đánh.

"Ừm, không phải là giống như..."

Hoàng Tuân thoáng nhìn thấy máu mũi vẫn còn nhỏ giọt, và dễ dàng xác định rằng máu trên cơ thể người đàn ông này là máu mũi còn sót lại sau khi bị đánh.

"Chắc không phải là xã hội đen kéo theo nhóm đi đánh nhau đâu nhỉ."

Cậu cảm thấy người này có chút khổ sở.

Trong trí tưởng tượng của Hoàng Tuân, sau một trận bị đánh tập thể như thế này, tiếp theo đó, thường là một cảnh cool ngầu, ở đó, người bị thương đi lái xe máy ngược chiều gió với vết sẹo trên khắp cơ thể.

Chỉ là hiện tại...

Người đàn ông không thể ngừng chảy máu mũi mà chật vật.

Thật khó để cậu liên kết hình tượng cool ngầu với anh ta.

Đương nhiên.

Bất kể như thế nào.

Hoàng Tuân vẫn không dám nhìn thẳng vào đối phương, cậu định rời đi sau khi ông chủ đưa cho cậu cuốn truyện tranh.

Loại người này.

Hay là tránh càng xa càng tốt...





Sau khi nhét cục giấy vào lỗ mũi, người đàn ông lấy trong túi ra một bao thuốc lá, tự rút một điếu và đưa cho ông chủ một điếu.

Suy nghĩ một chút.

Anh ta đưa một cái khác cho Hoàng Tuân.

"Hả, không . . . Tôi không hút thuốc."

Hoàng Tuân từ chối một cách cứng rắn.

Người đàn ông cũng không làm gì nhiều, thấy Hoàng Tuân từ chối, anh ta đặt lại điếu thuốc vào hộp, sau đó châm lửa và tự mình hút.

Bởi vì một lỗ mũi đã bị chặn bởi cục giấy.

Do đó, khói mà một người đàn ông thở ra từ mũi, chỉ có thể thoát ra từ một lỗ, giống như ống bô xe.

Có chút không thể giải thích được mắc cười.

"Uầy, xin chào, tôi tên là Dương Khánh Vĩ ."

Điều kỳ lạ là.

Người đàn ông không có ý định rời đi, anh ta hút một hơi thuốc lá, đưa tay ra chào Hoàng Tuân bên cạnh.

"Xin chào……"

Hoàng Tuân vẫn đáp lại một cách cứng nhắc.

Cậu không biết tại sao bên kia lại chào cậu.

Nhìn bề ngoài, cậu cảm thấy vị đại ca này hẳn không phải là loại người thích cùng người lạ trò chuyện?

Tuy nhiên, sau khi Hoàng Tuân phản hồi.

Nhưng cậu thấy người đàn ông đang từ từ tiến lại gần mình, ánh mắt đang nhìn thứ gì đó trên người cậu.

Cảm giác này khiến cậu hơi khó chịu.

"Chuyện gì vậy?"

Trong bản năng, Hoàng Tuân hỏi.

"Cậu…"

Dương Khánh Vĩ càng lúc càng gần Hoàng Tuân, mặt chỉ cách Hoàng Tuân mười cm, hai người đàn ông đối mặt nhau như thế này thực sự khiến Hoàng Tuân cảm thấy ớn lạnh.

Hoàng Tuân tập trung vào đôi tai của cậu.

Nghe cẩn thận những lời tiếp theo của Dương Khánh Vĩ.

Cậu cũng tự hỏi mục đích của việc Dương Khánh Vĩ chào hỏi và tiếp cận cậu ...

Nhưng,

Những gì Dương Khánh Vĩ nói tiếp theo khiến cậu bối rối.

"Cậu là người hay là ma?"

"Cái gì?"

Bộ não của Hoàng Tuân dường như đột ngột bị đứt mạch.

Người hay ma là có ý gì, hỏi có ý nghĩa không?

Cậu không muốn nghĩ thêm tại sao Dương Khánh Vĩ hỏi một câu như vậy…

"Cậu là người, hay là ma?"

Dương Khánh Vĩ hỏi lại.

Anh nhìn chằm chằm vào Hoàng Tuân một cách nghiêm túc.

Sau khi đặt câu hỏi, anh ta rít một hơi thuốc sâu, rồi phả làn khói dày đặc trong miệng về phía Hoàng Tuân.

"Ặc..khụ khụ."

Hoàng Tuân bị khói đột ngột làm ngạt thở, cậu lùi lại vài bước và ho dữ dội, ho ra nước mắt!

Trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy người tên Dương Khánh Vĩ bị điên mẹ rồi.

Làm gì có người nào hút thuốc để cố tình phun vào mặt người khác?



Đây không còn là vấn đề lịch sự hay bất lịch sự, nó chỉ ra răng người này đầu óc có vấn đề tinh thần!

Lúc này, ông chủ cuối cùng đã tìm thấy một cuốn truyện tranh khác.

Sau khi Hoàng Tuân lấy được cuốn truyện tranh, cậu cũng không quan tâm lắm và nhanh chóng rời khỏi đây.

Cậu không muốn gặp lại tên quái dị này!

Bên trong cửa tiệm.

Dương Khánh Vĩ nhìn xuống điếu thuốc trên tay với vẻ mặt kỳ quái, rồi nhìn Hoàng Tuân rời đi...

Đây là cách dễ nhất để anh ta theo dõi quỷ dị

Sau khi anh bước vào thế giới này.

Anh đã sử dụng phương pháp này để kiểm tra trên đường đi, nhưng mất hơn hai giờ mà vẫn không phát hiện ra một điểm bất thường nào.

Trong khoảng thời gian đó, anh bị đấm chảy máu mũi vì phun khói bừa bãi vào người khác.

Anh thậm chí còn tự nghi ngờ rằng không có quỷ dị ở thế giới này ...

Nhưng vừa rồi.

Anh ta vẫn dùng cách này để kiểm tra Hoàng Tuân.

Anh nhìn thấy làn khói bay về phía Hoàng Tuân, và sau khi nó tan biến, chúng đã phản ứng lại và sau đó vùi mình dưới làn da của Hoàng Tuân!

Đây là kết quả có được...

"Cuối cùng cũng tìm được."

"Mất nhiều thời gian như vậy và hóa ra quỷ dị lại là chàng trai gầy gò này."

Dương Khánh Vĩ hiếm có một nụ cười trên môi.

Bây giờ anh ta đã tìm thấy quỷ dị, anh ta có một mục tiêu.

Là một người sử dụng đầu nguồn nguyền rủa để đưa mình vào thế giới kinh dị, anh ta không có câu chuyện nào riêng về bản thân.

Điều này có thể cản trở việc tham gia vào các thay đổi và hành động của sự kiện lớn trong đây.

Theo cách hiểu của Hoàng Tuân mà nói.

Là người đi vào thế giới này nửa chừng, Dương Khánh Vĩ sau đó phải cần tiếp xúc mạch truyện chính, như vậy mới có thể tác động đến cốt truyện.

Vì vậy, sau khi bước vào thế giới này.

Tìm kiếm quỷ dị là mục tiêu đầu tiên của Dương Khánh Vĩ...

Chỉ để tìm thấy quỷ dị.

Chỉ khi đó phương hướng mới có thể được xác định.

Không cần phải chạy vòng quanh như một con gà cắm đầu bới thóc.

"Bám theo mới được."

Dương Khánh Vĩ rít một hơi điếu thuốc trên tay rồi vứt mẩu vào chiếc gạt tàn trên bàn cửa tiệm.

Không do dự, anh đi theo bước chân của Hoàng Tuân.

Rất khó để tìm ra phương hướng.

Không thể để mất nó như thế này...

...



"Có chuyện gì! Tại sao đi theo tôi!"

Lúc này, Hoàng Tuân đang vội vã trở về nhà, cảm thấy vô cùng lo lắng, cậu nhận thấy người bị chảy máu mũi ở phía sau mình không xa.

Cậu không biết tại sao người đàn ông lại nhìn cậu chằm chằm.

Tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến lúc này là các tình huống tồi tệ.

Giống như bị cướp hay tương tự...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kịch Bản Kinh Dị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook