Chương 63: Kết bạn
Thích ăn mặn
07/08/2023
**Hoàng Tuân quay lại.
Đó là giọng nói của Hoàng Lan.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng buông lỏng.
"Thiên Nga không biết có chuyện gì, em ấy vẫn ngồi xổm ở đây, tớ đi xem một thử đi."
Cậu nói với Hoàng Lan, nhưng bên kia nghe cậu nói xong cũng không đi tới mà vẫn đứng đó.
Hoàng Tuân đứng dậy và đi về phía Hoàng Lan, cậu cảm thấy hơi bực tức.
Hôm nay có chuyện gì, mọi người cứ rề rà bất động!
Khi khoảng cách ngày càng gần, cậu từ từ nhìn thấy bóng dáng của người đứng trước mặt mình.
Đây đúng là Hoàng Lan, nhưng tại sao...
Vẻ mặt lại như thế này?
Như thể phẫn nộ và nghi hoặc trộn lẫn với nhau, còn có đôi mắt khiến người rùng mình, và các nét trên khuôn mặt của cô ấy vặn vẹo cùng nhau, khiến cho mặt của cô rất quỷ dị, ngũ quan vặn vẹo thành một chỗ
Cô nhìn bỏ qua Hoàng Tuân và nhìn thẳng vào Trần Thiên Nga phía sau cậu.
Hoàng Tuân nuốt nước bọt.
"Hoàng Lan, em sao vậy..."
Cậu còn chưa nói xong, đầu óc đã trở nên rối rắm, giống như bị kim châm đâm mạnh vào đầu.
Cơ thể không thể đứng vững trong giây lát, ngã xuống đất.
Khi anh nằm xuống, khung cảnh trước mặt anh ngày càng tối, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Hoàng Lan đang đi về phía Trần Thiên Nga trong góc với một chiếc vòng tay rất kỳ lạ trên tay.
Cuối cùng.
Cho đến khi ý thức hoàn toàn biến mất.
Chìm vào bóng tối...
...
…
Với ánh nắng chói chang chiếu vào mặt, Hoàng Tuân từ từ mở mắt ra.
"Sao đầu mình choáng váng thế này..."
Cậu lấy tay xoa xoa thái dương, thấy đồng hồ treo tường chỉ mười giờ rưỡi, vội vàng ngồi dậy khỏi giường.
Đã mười rưỡi rồi sao mẹ không gọi mình!
Dậy muộn thế này lại bị mắng nữa.
Thực ra.
Khi Hoàng Tuân nghĩ về điều này, giọng nói của mẹ từ bên ngoài phòng ngủ vang lên, xen lẫn một chút tức giận.
"Hoàng Tuân, giờ vẫn chưa chịu dậy, muốn mẹ mời xuống giường đúng không?"
"Con dậy rồi, đang mặc quần áo!"
Cậu la về phía cửa trong khi mặc quần áo vào.
Khi cậu mở cửa bước ra, mọi người đã ngồi quanh đống lửa xem TV.
Luôn có một tô mì trên bếp như thường lệ, sau khi Hoàng Tuân tùy tiện rửa sạch sẽ, cậu bước tới cầm tô mì và bắt đầu ăn.
Sợi mì chưa vón cục, hình như hôm nay mọi người dậy muộn.
Hoàng Tuân tự nghĩ.
Cậu cảm thấy rằng cấu sẽ không bị mắng ngày hôm nay.
Dù sao dưới tình huống chung ai cũng phạm tội, có thể làm phân tán cơn giận của mẹ ở một mức độ nào đó...
"Nhưng... sao đầu mình đau như vậy?"
Hoàng Tuân cảm thấy rất khó hiểu.
Vì những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Cậu chỉ nhớ rằng sau khi đổi truyện tranh trở về, cô bé bị lạc đã được mẹ gửi đến nhà cha mẹ ruột.
Vừa bước vào nhà, mẹ đã giận dữ giục cậu đi ngủ sớm.
Lúc đó truyện tranh mẹ bị tịch thu đi, nên cũng không thức khuya đọc hay làm gì.
"Chẳng lẽ là ngủ gối đầu cao quá?"
"Hay là bị cảm nhẹ vì đắp chăn không kín?"
Hoàng Tuân cúi đầu và ăn mì, nghĩ tới cậu sẽ phải tìm một ít thuốc đau đầu trong tủ sau khi ăn mì.
Hoàng Lan và Trần Thiên Nga quan hệ đã rất thân thiết.
Quan hệ của hai người hiện tại rất tốt, cùng ngồi trên sô pha xem TV nói cười nói nói.
Ba ngồi bên đống lửa, trò chuyện với mẹ về công việc.
Chắc ba lại sắp đi công tác rồi.
Gần đây, công ty đã đưa ra một chiến lược yêu cầu ông phải thông qua tiếp thị ở những nơi khác và kết nối với các chi nhánh gì đó.
Khi ba nói chuyện.
Không có bất kỳ phản ứng gì trên khuôn mặt của mẹ.
Mẹ chỉ tiếp tục móc chiếc áo len trên tay và thỉnh thoảng gật đầu.
Rõ ràng, tình huống như vậy trước đây xảy ra rất nhiều, mẹ đã không còn gì để nói ...
Trong ký ức của Hoàng Tuân.
Gia đình cậu rất bình thường.
Không có quá khứ đau lòng, và không có kỷ niệm lãng mạn khó quên...
Không có ai bị bệnh tật khó cứu
Nếu như có.
Chỉ là mấy thứ lặt vặt...
Công việc của bố là quản lý marketing, ba cần đi khắp nơi để khảo sát và giao lưu, hơn nữa ba sẽ thường vắng nhà trong một thời gian dài.
Thời gian đầu, mẹ thường hay phàn nàn.
Bắt ba bỏ công việc hiện tại.
Mẹ nói rằng mẹ chỉ có một cuộc sống đơn giản và nhẹ nhõm là được, cô không muốn cuộc sống giàu có và xa xỉ làm chi, tất cả những gì mẹ muốn là gia đình ở bên cạnh.
Nhưng ba luôn không chịu bỏ việc...
Ông ấy nghĩ rằng tình hình tài chính của gia đình không tốt lắm, hiện tại Hoàng Tuân và Hoàng Lan đều đang học cấp ba và sẽ sớm vào đại học.
Chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền.
Ông ấy không muốn trong lúc cần tiền, lại phải tần tảo tiết kiệm tiền cực khổ làm gì.
Vì lý do này, đã có nhiều chiến tranh lạnh giữa hai người trước đây.
Khi thời gian trôi qua.
Cho tới bây giờ đã tốt hơn một chút ...
Không biết mẹ có đoán ra hay vì lý do gì mà mẹ không hỏi han quá nhiều về việc ba thường xuyên đi công tác, mà chỉ tỏ ra ậm ừ cho qua.
Mấy bữa bà có dịp về nhà một thời gian sau chuyến công tác.
Những bữa ăn ở nhà sẽ trở nên phong phú hơn...
Hoàng Lan và Hoàng Tuân.
Họ là hai người có tính cách trái ngược nhau.
Ở trường.
Là em gái, Hoàng Lan ăn nói rất đơn giản và bộc trực, bất cần, tính tình muốn làm gì thì làm.
Là anh trai Hoàng Tuân, cậu thực sự rất nhàm chán.
Có thể nói cậu là người hướng nội, trong trường hầu như không có bạn bè, niềm vui duy nhất của cậu chính là dựa vào những cuốn truyện tranh lậu trong cửa tiệm gần trường để giải trí.
Trong năm ngoái.
Cậu cũng bị Hồ Thanh Đoan đem đi nói với giáo viên vì cậu đã viết thư tình gửi cho đối phương, để một số bạn học khác thích Hồ Thanh Đoan đã đem cậu trở thành mục tiêu và luôn bắt nạt cậu.
Tạo thành gia đình có lẽ là những bộ phận như vậy.
Đơn giản và rõ ràng.
Thỉnh thoảng có thêm một chút hạnh phúc trong những ngày nhàm chán lặp đi lặp lại như này...
…
Ăn mì xong.
Hoàng Tuân đem cái tô và đặt nó vào bếp.
Ngay khi cậu đang lau miệng và bước ra khỏi bếp, có tiếng gõ cửa.
Thùng Thùng Thùng Thùng!
"Ai vậy?"
Cậu hét qua cửa.
"Tôi tới tìm người, có thể gặp một chút không?"
Một người đàn ông nói sau cánh cửa.
Hoàng Tuân cảm thấy giọng nói đó có vẻ quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Cậu nghi ngờ bước đến cửa và mở nó ra.
Một khuôn mặt tươi cười xuất hiện trong tầm nhìn của cậu, và Hoàng Tuân không thể không lùi lại một bước.
"Ai vậy?"
Em gái cậu nghe thấy tiếng động.
Tò mò thò đầu ra cửa nhìn...
Nhìn người đàn ông trước mặt, Hoàng Tuân không bao giờ nghĩ rằng kẻ tâm thần chảy máu cam theo mình đêm qua sẽ tìm thấy nhà của mình.
Anh ta đang làm gì ở nhà tôi vậy?
Hoàng Tuân có một dự cảm xấu, cậu nhìn xuống tay của người đàn ông, và có chút lo lắng liệu người đàn ông có đang cầm một con dao rựa hay thứ gì đó không.
Hai bàn tay của người đàn ông trống rỗng.
Anh ta dường như chỉ là một vị khách bình thường, đứng trước cửa phòng với nụ cười trên môi.
"Anh đang làm gì ở đây?"
Hoàng Tuân cử động cơ thể, hơi sợ Dương Khánh Vĩ sẽ làm gì.
Cậu nuốt nước bọt và nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mình một cách nghiêm túc.
Nhưng Dương Khánh Vĩ không làm gì cả.
Anh ta chỉ chỉnh lại bộ vest của mình, sau đó cúi người xuống, đưa ra một động tác bắt tay với Hoàng Tuân và nói: "Tôi đến đây để kết bạn với cậu..."
Đó là giọng nói của Hoàng Lan.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng buông lỏng.
"Thiên Nga không biết có chuyện gì, em ấy vẫn ngồi xổm ở đây, tớ đi xem một thử đi."
Cậu nói với Hoàng Lan, nhưng bên kia nghe cậu nói xong cũng không đi tới mà vẫn đứng đó.
Hoàng Tuân đứng dậy và đi về phía Hoàng Lan, cậu cảm thấy hơi bực tức.
Hôm nay có chuyện gì, mọi người cứ rề rà bất động!
Khi khoảng cách ngày càng gần, cậu từ từ nhìn thấy bóng dáng của người đứng trước mặt mình.
Đây đúng là Hoàng Lan, nhưng tại sao...
Vẻ mặt lại như thế này?
Như thể phẫn nộ và nghi hoặc trộn lẫn với nhau, còn có đôi mắt khiến người rùng mình, và các nét trên khuôn mặt của cô ấy vặn vẹo cùng nhau, khiến cho mặt của cô rất quỷ dị, ngũ quan vặn vẹo thành một chỗ
Cô nhìn bỏ qua Hoàng Tuân và nhìn thẳng vào Trần Thiên Nga phía sau cậu.
Hoàng Tuân nuốt nước bọt.
"Hoàng Lan, em sao vậy..."
Cậu còn chưa nói xong, đầu óc đã trở nên rối rắm, giống như bị kim châm đâm mạnh vào đầu.
Cơ thể không thể đứng vững trong giây lát, ngã xuống đất.
Khi anh nằm xuống, khung cảnh trước mặt anh ngày càng tối, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Hoàng Lan đang đi về phía Trần Thiên Nga trong góc với một chiếc vòng tay rất kỳ lạ trên tay.
Cuối cùng.
Cho đến khi ý thức hoàn toàn biến mất.
Chìm vào bóng tối...
...
…
Với ánh nắng chói chang chiếu vào mặt, Hoàng Tuân từ từ mở mắt ra.
"Sao đầu mình choáng váng thế này..."
Cậu lấy tay xoa xoa thái dương, thấy đồng hồ treo tường chỉ mười giờ rưỡi, vội vàng ngồi dậy khỏi giường.
Đã mười rưỡi rồi sao mẹ không gọi mình!
Dậy muộn thế này lại bị mắng nữa.
Thực ra.
Khi Hoàng Tuân nghĩ về điều này, giọng nói của mẹ từ bên ngoài phòng ngủ vang lên, xen lẫn một chút tức giận.
"Hoàng Tuân, giờ vẫn chưa chịu dậy, muốn mẹ mời xuống giường đúng không?"
"Con dậy rồi, đang mặc quần áo!"
Cậu la về phía cửa trong khi mặc quần áo vào.
Khi cậu mở cửa bước ra, mọi người đã ngồi quanh đống lửa xem TV.
Luôn có một tô mì trên bếp như thường lệ, sau khi Hoàng Tuân tùy tiện rửa sạch sẽ, cậu bước tới cầm tô mì và bắt đầu ăn.
Sợi mì chưa vón cục, hình như hôm nay mọi người dậy muộn.
Hoàng Tuân tự nghĩ.
Cậu cảm thấy rằng cấu sẽ không bị mắng ngày hôm nay.
Dù sao dưới tình huống chung ai cũng phạm tội, có thể làm phân tán cơn giận của mẹ ở một mức độ nào đó...
"Nhưng... sao đầu mình đau như vậy?"
Hoàng Tuân cảm thấy rất khó hiểu.
Vì những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Cậu chỉ nhớ rằng sau khi đổi truyện tranh trở về, cô bé bị lạc đã được mẹ gửi đến nhà cha mẹ ruột.
Vừa bước vào nhà, mẹ đã giận dữ giục cậu đi ngủ sớm.
Lúc đó truyện tranh mẹ bị tịch thu đi, nên cũng không thức khuya đọc hay làm gì.
"Chẳng lẽ là ngủ gối đầu cao quá?"
"Hay là bị cảm nhẹ vì đắp chăn không kín?"
Hoàng Tuân cúi đầu và ăn mì, nghĩ tới cậu sẽ phải tìm một ít thuốc đau đầu trong tủ sau khi ăn mì.
Hoàng Lan và Trần Thiên Nga quan hệ đã rất thân thiết.
Quan hệ của hai người hiện tại rất tốt, cùng ngồi trên sô pha xem TV nói cười nói nói.
Ba ngồi bên đống lửa, trò chuyện với mẹ về công việc.
Chắc ba lại sắp đi công tác rồi.
Gần đây, công ty đã đưa ra một chiến lược yêu cầu ông phải thông qua tiếp thị ở những nơi khác và kết nối với các chi nhánh gì đó.
Khi ba nói chuyện.
Không có bất kỳ phản ứng gì trên khuôn mặt của mẹ.
Mẹ chỉ tiếp tục móc chiếc áo len trên tay và thỉnh thoảng gật đầu.
Rõ ràng, tình huống như vậy trước đây xảy ra rất nhiều, mẹ đã không còn gì để nói ...
Trong ký ức của Hoàng Tuân.
Gia đình cậu rất bình thường.
Không có quá khứ đau lòng, và không có kỷ niệm lãng mạn khó quên...
Không có ai bị bệnh tật khó cứu
Nếu như có.
Chỉ là mấy thứ lặt vặt...
Công việc của bố là quản lý marketing, ba cần đi khắp nơi để khảo sát và giao lưu, hơn nữa ba sẽ thường vắng nhà trong một thời gian dài.
Thời gian đầu, mẹ thường hay phàn nàn.
Bắt ba bỏ công việc hiện tại.
Mẹ nói rằng mẹ chỉ có một cuộc sống đơn giản và nhẹ nhõm là được, cô không muốn cuộc sống giàu có và xa xỉ làm chi, tất cả những gì mẹ muốn là gia đình ở bên cạnh.
Nhưng ba luôn không chịu bỏ việc...
Ông ấy nghĩ rằng tình hình tài chính của gia đình không tốt lắm, hiện tại Hoàng Tuân và Hoàng Lan đều đang học cấp ba và sẽ sớm vào đại học.
Chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền.
Ông ấy không muốn trong lúc cần tiền, lại phải tần tảo tiết kiệm tiền cực khổ làm gì.
Vì lý do này, đã có nhiều chiến tranh lạnh giữa hai người trước đây.
Khi thời gian trôi qua.
Cho tới bây giờ đã tốt hơn một chút ...
Không biết mẹ có đoán ra hay vì lý do gì mà mẹ không hỏi han quá nhiều về việc ba thường xuyên đi công tác, mà chỉ tỏ ra ậm ừ cho qua.
Mấy bữa bà có dịp về nhà một thời gian sau chuyến công tác.
Những bữa ăn ở nhà sẽ trở nên phong phú hơn...
Hoàng Lan và Hoàng Tuân.
Họ là hai người có tính cách trái ngược nhau.
Ở trường.
Là em gái, Hoàng Lan ăn nói rất đơn giản và bộc trực, bất cần, tính tình muốn làm gì thì làm.
Là anh trai Hoàng Tuân, cậu thực sự rất nhàm chán.
Có thể nói cậu là người hướng nội, trong trường hầu như không có bạn bè, niềm vui duy nhất của cậu chính là dựa vào những cuốn truyện tranh lậu trong cửa tiệm gần trường để giải trí.
Trong năm ngoái.
Cậu cũng bị Hồ Thanh Đoan đem đi nói với giáo viên vì cậu đã viết thư tình gửi cho đối phương, để một số bạn học khác thích Hồ Thanh Đoan đã đem cậu trở thành mục tiêu và luôn bắt nạt cậu.
Tạo thành gia đình có lẽ là những bộ phận như vậy.
Đơn giản và rõ ràng.
Thỉnh thoảng có thêm một chút hạnh phúc trong những ngày nhàm chán lặp đi lặp lại như này...
…
Ăn mì xong.
Hoàng Tuân đem cái tô và đặt nó vào bếp.
Ngay khi cậu đang lau miệng và bước ra khỏi bếp, có tiếng gõ cửa.
Thùng Thùng Thùng Thùng!
"Ai vậy?"
Cậu hét qua cửa.
"Tôi tới tìm người, có thể gặp một chút không?"
Một người đàn ông nói sau cánh cửa.
Hoàng Tuân cảm thấy giọng nói đó có vẻ quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Cậu nghi ngờ bước đến cửa và mở nó ra.
Một khuôn mặt tươi cười xuất hiện trong tầm nhìn của cậu, và Hoàng Tuân không thể không lùi lại một bước.
"Ai vậy?"
Em gái cậu nghe thấy tiếng động.
Tò mò thò đầu ra cửa nhìn...
Nhìn người đàn ông trước mặt, Hoàng Tuân không bao giờ nghĩ rằng kẻ tâm thần chảy máu cam theo mình đêm qua sẽ tìm thấy nhà của mình.
Anh ta đang làm gì ở nhà tôi vậy?
Hoàng Tuân có một dự cảm xấu, cậu nhìn xuống tay của người đàn ông, và có chút lo lắng liệu người đàn ông có đang cầm một con dao rựa hay thứ gì đó không.
Hai bàn tay của người đàn ông trống rỗng.
Anh ta dường như chỉ là một vị khách bình thường, đứng trước cửa phòng với nụ cười trên môi.
"Anh đang làm gì ở đây?"
Hoàng Tuân cử động cơ thể, hơi sợ Dương Khánh Vĩ sẽ làm gì.
Cậu nuốt nước bọt và nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mình một cách nghiêm túc.
Nhưng Dương Khánh Vĩ không làm gì cả.
Anh ta chỉ chỉnh lại bộ vest của mình, sau đó cúi người xuống, đưa ra một động tác bắt tay với Hoàng Tuân và nói: "Tôi đến đây để kết bạn với cậu..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.