Chương 43: Mẹ
Thích ăn mặn
07/08/2023
"Vậy câu chuyện này có liên quan đến Trường THPT Trần Hưng Đạo..."
"Câu chuyện kinh dị làm nên thế giới này, không lẽ được tách ra từ sự kiện mỗi nơi từ thế giới này tạo nên?"
"Chẳng lẽ thân phận của mình là..."
Trong xe taxi, Hoàng Tuân nghĩ về điều đó.
Không lâu sau khi biết đến câu chuyện này, cậu phát hiện ra rằng cậu là học sinh của trường THPT Trần Hưng Đạo.
Bàn ghế của trường còn rất mới, cửa sổ và tủ không bị cũ và hư hỏng như trong câu chuyện "Trường THPT Trần Hưng Đạo" riêng biệt trước đây.
Dường như mọi thứ đang xác nhận với cậu.
Suy nghĩ nảy ra trong đầu cậu trước đây là đúng.
Phần tiếp theo của câu chuyện về Trường THPT Trần Hưng Đạo có thể là phần tiền truyện của nó...
Chỉ là nội dung về "mẹ" lần này có thể là một tình tiết nhỏ trong đó.
Xét về cấu trúc của tiểu thuyết.
Có lẽ đó là một nhánh nhỏ ...
"Anh ơi, anh lấy cái cặp lớn này ở đâu thế? Buổi sáng em đi học cũng không thấy."
Hoàng Lan, người đang ngồi bên cạnh Hoàng Tuân, nhìn cái cặp bự phía sau cậu và không khỏi thắc mắc trong lòng.
Như trước đây, khi bước vào thế giới này.
Các đồ vật từ thực tế có thể được đưa vào.
Cái túi lớn màu xanh đậm lúc này đang ở trên lưng Hoàng Tuân, và chiếc rìu của Nguyễn Nam được ghim vào thắt lưng của cậu.
Tuy nhiên, do đồng phục học sinh rộng nên chiếc rìu bị che đi.
"Cái này. . . Đây là quà sinh nhật của em, đương nhiên là vì bất ngờ, bên trong có cái gì, anh không thể nói cho em biết được."
Hoàng Tuân đáp mà không đỏ mặt.
Trước đó cậu đã thấy trong tiểu thuyết rằng sinh nhật của em gái cậu là vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, vì vậy cậu đã thuận miệng nói dối.
"Quà?"
Nghe tin này, đôi mắt của Hoàng Lan sáng lên.
Cô chưa bao giờ nhận được bất kỳ món quà nào trước đây, ngay cả ngày sinh nhật cũng được giải thích là "ngày chi tiêu khốn khó” của mẹ, chứ đừng nói đến Tết Nguyên đán hay gì đó.
Trong tâm trí của mẹ cô, bà cho rằng ý nghĩa của các ngày lễ là để vào ngày đó nhớ lại những việc đã xảy ra trong quá khứ.n.
Có thể tưởng niệm.
Nhưng không cần phải tạo ra bất kỳ nghi thức tặng quà nào cho ngày lễ.
Mẹ nghĩ đó là trò tiêu khiển của những người nhàm chán.
Hoàng Lan, người lớn lên với kiểu dạy dỗ này, đã trở nên chết lặng với những món quà ngày lễ, bởi vì cô biết mình sẽ không nhận được chúng.
Vì khôn ngoan hơn.
Cô ấy cũng không bao giờ yêu cầu bất cứ điều gì cô cần.
Nhưng dù sao.
Là một cô gái đang ở độ tuổi thanh xuân, khi thấy các bạn học khác có những món quà ngày lễ, đôi khi cô sẽ mong muốn được tặng gì quà.
"Suỵt, đừng nói với mẹ."
Hoàng Tuân đóng vai chính mình, đóng vai "Hoàng Tuân" sống trong thế giới này một cách nghiêm túc.
"Hi hi, ừm!"
Hi Hi hài lòng gật đầu, sau đó ngậm miệng không nói chuyện này.
Tuy rằng không biết tại sao hôm nay anh trai cô lại cảm thấy có chút khác thường, nhưng vừa nghe được món quà liền cảm thấy vui vẻ, cô cũng không có tâm tư đào sâu vấn đề này.
Như có như không.
Hoàng Tuân dường như có thể cảm thấy Hoàng Lan thỉnh thoảng lặng lẽ nhìn vào chiếc ba lô lớn của mình.
"Nếu em ấy biết mình bỏ tất cả dụng cụ sinh tồn vào đó, nó sẽ nghĩ gì đây..."
Hoàng Tuân thầm nghĩ trong đầu.
…
Không có nhiều khác biệt về thời gian trong tính toán.
Con đường trơn tru một cách bất ngờ, và chiếc taxi không gặp đèn đỏ khi lái xe.
Ngoài trời mưa, trên đường không có nhiều người nên khi hai người về đến nhà, cách thời điểm tan học chỉ có tám phút.
"Chúng ta đã trở lại!"
Hoàng Lan mở cửa phòng khách và hét vào nhà như thường lệ.
Ngôi nhà được trang trí theo phong cách cổ xưa, điều đầu tiên cậu nhìn thấy khi mở cửa.
Đó là một cái bàn lò than đỏ hồng trong phòng khách.
Một ống thoát khói hoen rỉ vươn ra từ đám cháy và thò ra khỏi đỉnh cửa sổ, dọc theo đó khói tràn ra.
Có một nồi đậu hầm trên lửa, có tiếng xèo xèo.
Sau cánh cửa trượt của nhà bếp, một bóng người mặc áo len sẫm màu đứng đó, đang chặt xương trên thớt với con dao làm bếp trong tay...
Trên tường có bìa lịch cứng, in chữ thư pháp viết về "Vạn sự như ý", màu sắc hơi sáng.
Chiếc TV đối diện với ghế sô pha cũng là chiếc TV đầu to mà Hoàng Tuân đã lâu không xem ngoài đời thực, một bộ phim võ thuật cũ đang chiếu trên màn ảnh nhỏ...
Sau khi Hoàng Lan nói xong, không ai trả lời cô.
Về một số chi tiết của ngôi nhà, tiểu thuyết của Hoàng Tuân không nói rõ lắm.
Vì vậy, sau khi bước vào gia đình xa lạ này, điều đầu tiên cậu làm là đề cao cảnh giác, quan sát sự khác biệt ở nhiều nơi và trước tiên cố gắng che giấu rằng cậu không phải là một "Hoàng Tuân" trên thế giới này.
Hoàng Lan tự mình đi vào phòng khách, đặt cặp sách lên ghế sô pha, sau đó cầm chiếc ấm đun nước nhôm được phủ bằng vải trắng bên cạnh TV lên và rót cho mình một cốc nước.
Không nhiều lời.
Hoàng Tuân theo gương em gái mình và bước vào, nhưng không nhanh lắm, bởi vì nó sẽ giúp cậu dễ dàng quan sát tình trạng chung của ngôi nhà hơn.
Bố trí phòng là ba phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp và một phòng tắm.
Trong tiểu thuyết có đề cập rằng phòng của Hoàng Tuân nằm ở phía trong cùng, sau khi tìm được phòng ngủ của mình, cậu không chút do dự bước vào, sau đó đặt chiếc cặp lên giường trong phòng ngủ.
Tự dưng dính vào cái "gia đình kì lạ" này.
Cách tốt nhất để tránh bị các thành viên khác trong gia đình coi là có điều gì đó không ổn là biến nơi đó thành nhà của cậu.
Tất nhiên chỉ trong trường hợp.
Rìu trên người cậu không bỏ xuống.
Bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình mà cậu chưa thay sẽ giúp cậu che giấu chiếc rìu ghim vào thắt lưng.
Thông qua việc tìm hiểu hoàn cảnh nhân vật của mình trong bảng tiểu thuyết, Hoàng Tuân biết rằng cậu nên đi tắm hoặc làm bài tập vào lúc này để "mẹ" khỏi cằn nhằn.
Nhưng ngay khi Hoàng Tuân chuẩn bị lấy vở và bút ra và giả vờ làm bài tập về nhà.
Một giọng nói phát ra từ bên ngoài phòng ngủ.
"Ăn cơm trước, làm bài sau."
Giọng nói rất lạnh lùng, không giống giọng nói của một phụ nữ trung niên...
Hoàng Tuân gác lại suy nghĩ làm bài tập, ngoan ngoãn bước ra khỏi phòng ngủ, ngồi bên đống lửa trong phòng khách.
Bóng người trong bếp đi ra, lúc này Hoàng Tuân mới nhìn thấy "mẹ" của mình.
Một cách trung thực.
Cậu không thể tin được đây là mẹ của hai đứa nhóc đang học lớp 12. Ngoài trang phục già dặn và bình thường ra thì khuôn mặt của cô còn vô cùng trẻ trung.
Giống như một người phụ nữ yêu kiều mới bước chân vào xã hội.
Trang điểm nhẹ nhàng tôn lên các đường nét trên khuôn mặt gần như hoàn hảo, ngoại trừ khuôn mặt có chút ốm yếu và tái nhợt thì vô cùng xinh đẹp.
"Ổng rất nhanh sẽ tới, đồ ăn đừng có ăn."
Mẹ nói với vẻ mặt tỉnh bơ, và đặt từng món ăn trông rất phong phú và hấp dẫn lên bàn bếp.
Khí nóng thơm ngào ngạt xông vào lỗ mũi Hoàng Tuân, và cậu đột nhiên cảm thấy cơn đói trong bụng ập đến, và ham muốn ăn uống không thể cưỡng lại tự nhiên trỗi dậy.
Cậu ngăn lại suy nghĩ thử các bữa ăn trước.
“Thùng Thùng…”
Có tiếng gõ cửa.
Mẹ lau tay bằng giẻ trên bàn rồi mở cửa.
Đằng sau cánh cửa là một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm túc, bên cạnh ông ta là một cô gái đang đeo cặp sách và trạc tuổi Hoàng Lan.
Đôi mắt của Hoàng Tuân đã bị kéo qua, không thế thấy được lóe lên.
Lần này "bạn đồng hành" đã đến.
"Câu chuyện kinh dị làm nên thế giới này, không lẽ được tách ra từ sự kiện mỗi nơi từ thế giới này tạo nên?"
"Chẳng lẽ thân phận của mình là..."
Trong xe taxi, Hoàng Tuân nghĩ về điều đó.
Không lâu sau khi biết đến câu chuyện này, cậu phát hiện ra rằng cậu là học sinh của trường THPT Trần Hưng Đạo.
Bàn ghế của trường còn rất mới, cửa sổ và tủ không bị cũ và hư hỏng như trong câu chuyện "Trường THPT Trần Hưng Đạo" riêng biệt trước đây.
Dường như mọi thứ đang xác nhận với cậu.
Suy nghĩ nảy ra trong đầu cậu trước đây là đúng.
Phần tiếp theo của câu chuyện về Trường THPT Trần Hưng Đạo có thể là phần tiền truyện của nó...
Chỉ là nội dung về "mẹ" lần này có thể là một tình tiết nhỏ trong đó.
Xét về cấu trúc của tiểu thuyết.
Có lẽ đó là một nhánh nhỏ ...
"Anh ơi, anh lấy cái cặp lớn này ở đâu thế? Buổi sáng em đi học cũng không thấy."
Hoàng Lan, người đang ngồi bên cạnh Hoàng Tuân, nhìn cái cặp bự phía sau cậu và không khỏi thắc mắc trong lòng.
Như trước đây, khi bước vào thế giới này.
Các đồ vật từ thực tế có thể được đưa vào.
Cái túi lớn màu xanh đậm lúc này đang ở trên lưng Hoàng Tuân, và chiếc rìu của Nguyễn Nam được ghim vào thắt lưng của cậu.
Tuy nhiên, do đồng phục học sinh rộng nên chiếc rìu bị che đi.
"Cái này. . . Đây là quà sinh nhật của em, đương nhiên là vì bất ngờ, bên trong có cái gì, anh không thể nói cho em biết được."
Hoàng Tuân đáp mà không đỏ mặt.
Trước đó cậu đã thấy trong tiểu thuyết rằng sinh nhật của em gái cậu là vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, vì vậy cậu đã thuận miệng nói dối.
"Quà?"
Nghe tin này, đôi mắt của Hoàng Lan sáng lên.
Cô chưa bao giờ nhận được bất kỳ món quà nào trước đây, ngay cả ngày sinh nhật cũng được giải thích là "ngày chi tiêu khốn khó” của mẹ, chứ đừng nói đến Tết Nguyên đán hay gì đó.
Trong tâm trí của mẹ cô, bà cho rằng ý nghĩa của các ngày lễ là để vào ngày đó nhớ lại những việc đã xảy ra trong quá khứ.n.
Có thể tưởng niệm.
Nhưng không cần phải tạo ra bất kỳ nghi thức tặng quà nào cho ngày lễ.
Mẹ nghĩ đó là trò tiêu khiển của những người nhàm chán.
Hoàng Lan, người lớn lên với kiểu dạy dỗ này, đã trở nên chết lặng với những món quà ngày lễ, bởi vì cô biết mình sẽ không nhận được chúng.
Vì khôn ngoan hơn.
Cô ấy cũng không bao giờ yêu cầu bất cứ điều gì cô cần.
Nhưng dù sao.
Là một cô gái đang ở độ tuổi thanh xuân, khi thấy các bạn học khác có những món quà ngày lễ, đôi khi cô sẽ mong muốn được tặng gì quà.
"Suỵt, đừng nói với mẹ."
Hoàng Tuân đóng vai chính mình, đóng vai "Hoàng Tuân" sống trong thế giới này một cách nghiêm túc.
"Hi hi, ừm!"
Hi Hi hài lòng gật đầu, sau đó ngậm miệng không nói chuyện này.
Tuy rằng không biết tại sao hôm nay anh trai cô lại cảm thấy có chút khác thường, nhưng vừa nghe được món quà liền cảm thấy vui vẻ, cô cũng không có tâm tư đào sâu vấn đề này.
Như có như không.
Hoàng Tuân dường như có thể cảm thấy Hoàng Lan thỉnh thoảng lặng lẽ nhìn vào chiếc ba lô lớn của mình.
"Nếu em ấy biết mình bỏ tất cả dụng cụ sinh tồn vào đó, nó sẽ nghĩ gì đây..."
Hoàng Tuân thầm nghĩ trong đầu.
…
Không có nhiều khác biệt về thời gian trong tính toán.
Con đường trơn tru một cách bất ngờ, và chiếc taxi không gặp đèn đỏ khi lái xe.
Ngoài trời mưa, trên đường không có nhiều người nên khi hai người về đến nhà, cách thời điểm tan học chỉ có tám phút.
"Chúng ta đã trở lại!"
Hoàng Lan mở cửa phòng khách và hét vào nhà như thường lệ.
Ngôi nhà được trang trí theo phong cách cổ xưa, điều đầu tiên cậu nhìn thấy khi mở cửa.
Đó là một cái bàn lò than đỏ hồng trong phòng khách.
Một ống thoát khói hoen rỉ vươn ra từ đám cháy và thò ra khỏi đỉnh cửa sổ, dọc theo đó khói tràn ra.
Có một nồi đậu hầm trên lửa, có tiếng xèo xèo.
Sau cánh cửa trượt của nhà bếp, một bóng người mặc áo len sẫm màu đứng đó, đang chặt xương trên thớt với con dao làm bếp trong tay...
Trên tường có bìa lịch cứng, in chữ thư pháp viết về "Vạn sự như ý", màu sắc hơi sáng.
Chiếc TV đối diện với ghế sô pha cũng là chiếc TV đầu to mà Hoàng Tuân đã lâu không xem ngoài đời thực, một bộ phim võ thuật cũ đang chiếu trên màn ảnh nhỏ...
Sau khi Hoàng Lan nói xong, không ai trả lời cô.
Về một số chi tiết của ngôi nhà, tiểu thuyết của Hoàng Tuân không nói rõ lắm.
Vì vậy, sau khi bước vào gia đình xa lạ này, điều đầu tiên cậu làm là đề cao cảnh giác, quan sát sự khác biệt ở nhiều nơi và trước tiên cố gắng che giấu rằng cậu không phải là một "Hoàng Tuân" trên thế giới này.
Hoàng Lan tự mình đi vào phòng khách, đặt cặp sách lên ghế sô pha, sau đó cầm chiếc ấm đun nước nhôm được phủ bằng vải trắng bên cạnh TV lên và rót cho mình một cốc nước.
Không nhiều lời.
Hoàng Tuân theo gương em gái mình và bước vào, nhưng không nhanh lắm, bởi vì nó sẽ giúp cậu dễ dàng quan sát tình trạng chung của ngôi nhà hơn.
Bố trí phòng là ba phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp và một phòng tắm.
Trong tiểu thuyết có đề cập rằng phòng của Hoàng Tuân nằm ở phía trong cùng, sau khi tìm được phòng ngủ của mình, cậu không chút do dự bước vào, sau đó đặt chiếc cặp lên giường trong phòng ngủ.
Tự dưng dính vào cái "gia đình kì lạ" này.
Cách tốt nhất để tránh bị các thành viên khác trong gia đình coi là có điều gì đó không ổn là biến nơi đó thành nhà của cậu.
Tất nhiên chỉ trong trường hợp.
Rìu trên người cậu không bỏ xuống.
Bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình mà cậu chưa thay sẽ giúp cậu che giấu chiếc rìu ghim vào thắt lưng.
Thông qua việc tìm hiểu hoàn cảnh nhân vật của mình trong bảng tiểu thuyết, Hoàng Tuân biết rằng cậu nên đi tắm hoặc làm bài tập vào lúc này để "mẹ" khỏi cằn nhằn.
Nhưng ngay khi Hoàng Tuân chuẩn bị lấy vở và bút ra và giả vờ làm bài tập về nhà.
Một giọng nói phát ra từ bên ngoài phòng ngủ.
"Ăn cơm trước, làm bài sau."
Giọng nói rất lạnh lùng, không giống giọng nói của một phụ nữ trung niên...
Hoàng Tuân gác lại suy nghĩ làm bài tập, ngoan ngoãn bước ra khỏi phòng ngủ, ngồi bên đống lửa trong phòng khách.
Bóng người trong bếp đi ra, lúc này Hoàng Tuân mới nhìn thấy "mẹ" của mình.
Một cách trung thực.
Cậu không thể tin được đây là mẹ của hai đứa nhóc đang học lớp 12. Ngoài trang phục già dặn và bình thường ra thì khuôn mặt của cô còn vô cùng trẻ trung.
Giống như một người phụ nữ yêu kiều mới bước chân vào xã hội.
Trang điểm nhẹ nhàng tôn lên các đường nét trên khuôn mặt gần như hoàn hảo, ngoại trừ khuôn mặt có chút ốm yếu và tái nhợt thì vô cùng xinh đẹp.
"Ổng rất nhanh sẽ tới, đồ ăn đừng có ăn."
Mẹ nói với vẻ mặt tỉnh bơ, và đặt từng món ăn trông rất phong phú và hấp dẫn lên bàn bếp.
Khí nóng thơm ngào ngạt xông vào lỗ mũi Hoàng Tuân, và cậu đột nhiên cảm thấy cơn đói trong bụng ập đến, và ham muốn ăn uống không thể cưỡng lại tự nhiên trỗi dậy.
Cậu ngăn lại suy nghĩ thử các bữa ăn trước.
“Thùng Thùng…”
Có tiếng gõ cửa.
Mẹ lau tay bằng giẻ trên bàn rồi mở cửa.
Đằng sau cánh cửa là một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm túc, bên cạnh ông ta là một cô gái đang đeo cặp sách và trạc tuổi Hoàng Lan.
Đôi mắt của Hoàng Tuân đã bị kéo qua, không thế thấy được lóe lên.
Lần này "bạn đồng hành" đã đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.