Chương 9: Cái chết của ông chủ Bạch (9)
Mộc Xích Tố
28/10/2022
"Là... là ông chủ Bạch muốn giết tôi!"
"Ông chủ Bạch đã giết chết mẹ tôi, vì vậy tôi đã mua thuốc độc, muốn tìm cơ hội hạ độc ông ấy trong bữa trưa hôm nay."
"Vừa rồi tôi đang ở trong phòng... Ông chủ Bạch đến tìm tôi, lúc đó tôi vừa tìm thấy độc dược, còn chưa kịp thu dọn thì đã bị ông ta nhìn thấy. Ông ta liền rút một con dao ra và nói rằng nếu giết được hung thủ trước thì ông ta sẽ không chết."
...
Khi chạy vào phòng của Cố Lương, đó là những lời con trai lão Bạch nói với Cố Lương và Dương Dạ sau khi bị ông chủ Bạch đuổi giết.
Cố Lương lúc đó đã tin lời nó.
Ông chủ Bạch cảm thấy đứa trẻ 17 tuổi là người dễ đối phó nhất, dễ bị lừa nhất trong số các người chơi. Vì vậy dựa vào tâm lý muốn tự cứu lấy chính mình, ông ta đã lựa chọn đi nói chuyện phiếm với đứa con trai trước, thăm dò xem nó có phải là hung thủ hay không. Logic này hoàn toàn hợp lý.
Sau khi đến phòng con trai mình, ông chủ Bạch tìm thấy thuốc độc trên bàn và nghĩ rằng nó chính là hung thủ nên ông muốn ra tay trước, bắt đầu đuổi giết nó. Điều này cũng hợp lý.
Nhưng bây giờ xem ra, ngay từ lúc đó Cố Lương đã bị nó đánh lừa rồi.
"Vậy anh nghĩ chân tướng là như thế nào?"- Dương Dạ hỏi.
Cố Lương không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: "Tại sao sáng sớm hôm nay cậu lại đến phòng tôi trước?"
Dương Dạ nói thật: "Sau khi mọi người rút bài, nghe hệ thống tuyên bố quy tắc xong ai nấy cũng đều rất mê man. Sau đó hệ thống cho mọi người về phòng nghỉ ngơi, nhưng không ai nhúc nhích ngoại trừ anh. Tôi đã để ý đến anh ngay từ lúc đó. Sau khi anh hành động thì tất cả mọi người cũng lần lượt đi ra ngoài. Tôi lặng lẽ đi theo anh, thấy anh đến phòng [Luật sư Trương], từ đó mới biết anh đóng vai luật sư Trương."
Cố Lương nghĩ đến điều gì đó, liền nhướng mày: "À, cậu cho rằng tôi chạy nhanh như vậy nên có thể là hung thủ?"
"Đúng thế, nếu anh rút trúng lá bài hung thủ, anh phải buộc mình bình tĩnh và thích nghi với trò chơi này và có thể phải trở về phòng càng sớm càng tốt để chuẩn bị cho hành tung của mình. Vì vậy anh rời đi sớm như vậy, xác suất là hung thủ rất cao."
Dương Dạ nói: "Còn nếu anh không phải là hung thủ thì hành động đó của anh chứng tỏ—— anh là một người cực kỳ bình tĩnh với khả năng thích ứng cực mạnh. Lúc đó tôi vừa lấy được lá thám tử, lại không rõ thể loại này nên tôi rất muốn tìm một người bình tĩnh lý trí để nghe nói chi tiết về trò chơi này một chút. Những người khác không sợ hãi thì cũng là căng thẳng, không thể đưa ra kết quả gì, vậy nên tôi chỉ có thể tìm anh."
Nói xong, Dương Dạ điều chỉnh tư thế ngồi của mình, cả người hơi rướn về phía trước, nhích lại gần Cố Lương hơn.
Dương Dạ hiểu được dụng ý Cố Lương khi hỏi câu như vậy. "Anh hỏi tôi điều này là vì anh đang suy nghĩ lý do tại sao ông chủ Bạch lại đi tìm đứa con trai đúng không?"
Cố Lương gật đầu: "Là một thám tử, cậu muốn tìm một người bình tĩnh lý trí nói chuyện phiếm để làm rõ suy nghĩ của mình. Vậy ông chủ Bạch với tư cách là một người chết, đương nhiên cũng có thể xuất phát từ mục đích tự cứu mình, tìm một đứa nhỏ tương đối dễ lừa gạt nói chuyện phiếm. Buổi sáng tôi tin lời con trai lão Bạch cho nên mới nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại có vẻ không phải như vậy."
Dương Dạ mở quyển sổ ra, ghi lại cái gì đó: "Anh cho rằng, ông chủ Bạch tìm đứa con trai không phải là hành động riêng của ông ta."
"Đúng vậy."
Ông chủ Bạch tìm con trai mình không phải là hành động riêng, mà là làm theo kịch bản. Cố Lương khẳng định trả lời: "Tôi phỏng đoán, tình tiết thật sự hẳn là con trai lão Bạch sớm đã có kế hoạch giết người, cho nên nó lấy lý do nào đó để ông chủ Bạch đến phòng mình. Còn trước đó ở trong phòng mình, con trai lão Bạch đã hạ độc ánh trăng sáng vào trong cốc hoặc món tráng miệng trong phòng của mình, chờ sau khi ông chủ Bạch đến, nó liền cho ông chủ Bạch ăn đồ trán miệng và uống nước có bỏ độc."
Dương Dạ nhớ lại một chút và nói: "Thời gian con trai lão Bạch trốn vào phòng chúng ta là gần 9 giờ 20 phút. Cho nên, theo ý anh là ông chủ Bạch đã bị đầu độc trong khoảng thời gian 9:00 - 9:20."
Cố Lương nói: "Đúng vậy. Lúc 12 giờ 20 phút, khi hầu gái Lưu gọi ông chủ Bạch ăn cơm, thì ông ta hẳn đã chết. Độc ánh trăng trắng phát tác sau 3 giờ. Thời gian cũng phù hợp."
Dương Dạ hơi nheo mắt lại, lại hỏi: "Vậy anh giải thích như thế nào về chuyện ông chủ Bạch giết đứa con trai?"
Cố Lương nói: "Tôi nghĩ ông chủ Bạch giết con trai hoàn toàn là tình huống bất ngờ nằm ngoài kịch bản. Ông chủ Bạch làm như vậy không phải vì sống sót. Dưới sự giám sát của người mặc đồ đen, ông ta không thể sống sót. Ông ta bất chấp tất cả chỉ để kéo đứa con trai chết chung."
Dương Dạ nghe xong, ngã người ra sau, dựa đầu vào lưng ghế, thật lâu sau mới nhẹ nhàng thở ra nói: "Được, tôi chấp nhận lời giải thích này. Tôi đột nhiên nghĩ đến một chi tiết, buổi sáng con trai lão Bạch đã rất ngạc nhiên khi thấy anh không hề kiêng dè gì mà ăn món tráng miệng trong phòng. Giả sử đồ tráng miệng trong phòng có độc thì cũng hơp lý vì nó không biết phương thức giết người của những người chơi khác, theo bản năng cho rằng
mọi người cũng có thể hẹn ông chủ Bạch nói chuyện một mình, dùng cách thức tương tự để hạ độc, cho nên cái gì nó cũng không dám ăn."
"Ừ."- Cố Lương gật đầu, sau đó nói, "Ngoài ra còn một chi tiết nữa, trog thời gian tự do khám phá, tôi có đi ngang qua phòng nó. Nó nhìn thấy tôi nhưng không chào tôi ngay mà nhìn tôi rồi uống một ngụm nước lớn. Bây giờ ngẫm lại chi tiết này, hành động của nó dường như là cố ý, như để nhấn mạnh rằng nước nó uống không có độc."
Dương Dạ hỏi: "Ly nước nó uống không có độc, nhưng chúng tôi không tìm thấy có món tráng miệng nào trong phòng của nó. Nếu nước hoặc đồ tráng miệng có độc, vậy chúng đã đi đâu?"
Cố Lương nói: "Có thể nó đã rửa chiếc cốc bị dính độc, còn món tráng miệng thì có thể đã bị dội xuống bồn cầu rồi."
Dương Dạ nghĩ tới điều gì đó, lại lấy sổ ghi chép ra: "Cái này không tính là tiêu hủy chứng cứ sao? Hệ thống không có cảnh cáo."
Cố Lương cho biết: "Khi tôi vào phòng bếp để bỏ insulin, tôi chỉ dùng 3 mg, phần còn lại tôi rửa sạch bằng nước. Hệ thống không đánh giá là vi phạm. Tôi nghĩ hành vi này khác với việc tôi đốt tờ giấy fax."
Dương Dạ suy nghĩ một chút liền hiểu ra: "Hiểu rồi, kịch bản này của chúng ta không có pháp y, cũng không có nhân viên giám định kỹ thuật nào, nên cho dù có bày đồ ngọt dính độc hay insulin thì chúng ta cũng không cách nào phán đoán bằng mắt thường được. Cho nên, mấy vật này bị xử lý cũng không tính là tiêu huỷ chứng cứ. Ít nhất trong kịch bản cấp độ nhập môn này của chúng ta là không tính."
Cố Lương gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Tôi nghĩ con trai lão Bạch rửa sạch ly và xử lý đống đồ ngọt đó có thể là đề phòng tình huống bất ngờ—— Lỡ như chúng ta cho nó uống nước và ăn món tráng miệng mà nó không dám, thì như vậy sẽ lộ tẩy ngay. Nhưng chúng ta đã không làm vậy. Nó làm hành động đó trước mặt tôi, nghĩ kỹ lại thì giống như giấu đầu lòi đuôi vậy đó."
Cố Lương nói đến đây, không nói thêm nữa. Dương Dạ một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
Phòng thẩm vấn 1:1 không lớn, vách tường bốn phía đều là màu đen kịt. Khi hai người không nói chuyện nữa, căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tường, sàn nhà, cửa đều màu đen, cả bàn thẩm vấn và ghế cũng vậy. Ánh đèn màu trắng chiếu xuống, mặt bàn đen bóng cũng phản chiếu ra màu trắng nhàn nhạt, mặc dù không chói mắt, nhưng nhìn chung vẫn có vẻ đơn điệu.
Cũng bởi vậy, sợi dây đỏ trên cổ tay Cố Lương càng trở nên bắt mắt hơn.
Hắn không khỏi rũ mắt xuống, tầm mắt dừng lại trên sợi dây màu đỏ đó một lúc. Một hồi sau, Dương Dạ cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Lương. Hắn vỗ tay hai cái, nói: "Xuất sắc. Tôi ngày càng tò mò công việc của anh là gì."
"Dù sao tôi cũng không phải là cảnh sát, cảnh sát chuyên nghiệp hơn chúng tôi nhiều. Nói đi cũng phải nói lại——"
Cố Lương nhìn chằm chằm vào mắt Dương Dạ: "Lúc tìm kiếm bằng chứng ở lầu một, con trai lão Bạch đã bị cậu lừa ác. Nó thật sự cho rằng cậu đã xác định anh trai lão Bạch chính là hung thủ nên mới buông lỏng cảnh giác đi."
Dương Dạ từ chối cho ý kiến, Cố Lương lại hỏi: "Cho nên, mặc dù câu hỏi tôi nhiều như vậy, nhìn qua giống như là thám tử gà mờ không biết gì cả, nhưng thực ra... cậu đã biết con trai lão Bạch là kẻ giết người từ lâu rồi đúng chứ? Làm sao cậu biết?"
Dương Dạ nghe vậy cuối cùng cũng lấy ra máy ảnh kỹ thuật số độc quyền của thám tử, quẹt ngón tay tới một tấm ảnh, đưa cho Cố Lương xem.
Cố Lương nhận lấy máy ảnh: "Đây là mảnh giấy vụn của hộp thuốc ánh trăng sáng tôi nhặt được từ ban công, sau khi tôi dán nó lại rồi đưa cho cậu?"
Dương Dạ nhìn Cố Lương nói: "Ừm, anh chú trọng lý luận, còn tôi chú trọng chi tiết vật chứng. Anh thấy đấy, hộp thuốc này bị ướt."
Quả thực bức ảnh đã tái hiện một cách rõ ràng—— hộp đựng thuốc gần giống như là bị ngâm trong nước.
Thật ra lúc đó Cố Lương cũng có chú ý đến chi tiết này, không chỉ có hộp thuốc, sau khi tìm vật chứng, ống tay áo anh cũng bị cọ ướt. Dương Dạ đưa khăn giấy cho anh nhưng lúc đó anh không suy nghĩ nhiều.
Hầu gái Lưu ra ban công tưới hoa vào buổi sáng. Ở trên ban công có rất nhiều hoa nên nước đọng lại trên các cánh hoa và lá cũng rất nhiều. Vì vậy khi các mảnh giấy từ hộp thuốc rơi xuống từ tầng hai, nó đã đụng phải nước từ trên cánh hoa và lá nên bị ướt là chuyện thường.
Bây giờ được Dương Dạ nhắc nhở, Cố Lương mới phát hiện ra mấu chốt của vấn đề—— nước dính trên hộp thuốc bị nhiều bất thường.
Buổi sáng, Cố Lương xuống nhà lúc 10 giờ 30 phút, anh đã gặp Dương Dạ và họ đã chơi bài poker cùng nhau. Lúc đó hầu gái Lưu đang nấu ăn trong bếp, và khoảng 10 phút sau, cô ra ban công tưới cây.
Vì vậy Cố Lương đã tận mắt nhìn tháy hầu gái Lưu đi tưới cây vào khoảng 10 giờ 40 phút.
Đến buổi trưa, mặt đất đã hấp thụ gần hết nước, chỉ còn sót lại một ít nước trên cánh hoa và lá cây.
Nếu như những mảnh vụn bị con trai lão Bạch ném xuống ban công vào buổi trưa thì mảnh giấy chỉ bị nước từ cánh hoa và lá cây làm ướt, tương đương với độ dính ướt của ống tay áo Cố Lương.
Nhưng hiện tại hộp thuốc lại bị thấm nước trên diện rộng, độ ướt như thế này nhất định không phải là do tiếp xúc mới đây.
Khi hầu gái Lưu tưới cây, nước chảy ra từ miệng bình, xuyên qua kẽ hở từ lá và hoa, đổ trực tiếp lên các mảnh giấy từ hộp thuốc mới có thể tạo ra độ ẩm ướt như thế này.
Cố Lương híp mắt lại, chậm rãi nói: "Tôi hiểu rồi. Bức ảnh này cho thấy rằng con trai lão Bạch không vứt các mảnh vụn vào buổi trưa. Nó đã nói dối."
"Đúng vậy."- Dương Dạ nói, "Ngoài ra, vào buổi sáng sau khi tôi rời khỏi phòng anh và đi xuống phòng khách, tôi không có ngồi bất động trên sô pha mà đã đi loanh quoanh khắp nơi, không chỉ tìm được hộp thuốc giả chết, mà còn nhìn thấy các mảnh vụn từ hộp thuốc trong chậu hoa ở ban công. Lúc đó tôi không có thời gian để ghép chúng lại với nhau, hơn nữa, nếu lúc đó liều lĩnh thông báo cho mọi người biết thì sẽ không có cách nào đánh lừa hung thủ được."
Nói đến đây, Dương Dạ kết luận: "Bây giờ chúng ta có thể tái hiện lại thủ pháp gây án thực sự của con trai lão Bạch. Hẳn là khoảng 9 giờ, hắn ở trong phòng hạ thuốc ánh trăng sáng vào đồ ngọt và nước uống, sau đó xé nát hộp thuốc rồi vứt các mảnh vụn từ tàng hai xuống tầng một. Sau đó ông chủ Bạch đi vào phòng hắn, uống nước và ăn đồ ngọt rồi trúng độc, ba tiếng sau chết vì độc phát tác."
"Tóm lại, hạ độc và che giấu chứng cứ, hai chuyện này không phải con trai lão Bạch thực hiện vào buổi trưa. Trong phần cơm trưa đưa cho ông chủ Bạch, có thể căn bản không có độc ánh trăng sáng, bởi vì thuốc độc đó hắn đã sử dụng hết vào buổi sáng."
Lập luận này của Dương Dạ đều có cơ sở, đơn giản, trực tiếp*, lại hiệu quả hơn suy luận của Cố Lương nhiều.
*ở đây là suy luận trực tiếp nghĩa là một suy luận có thể được thực hiện chỉ từ một phát biểu hoặc mệnh đề. Ví dụ, từ tuyên bố "Tất cả các con cóc đều xanh"=> "không có con cóc nào là không có màu xanh lá cây" hoặc "không có con cóc nào là không có màu xanh lá cây".
Cố Lương nghe hắn nói xong, lông mày hơi nhướng lên một chút, lại nhíu xuống, đôi mắt lập tức nheo lại: "Cậu đã phát hiện ra từ lâu lại còn bắt tôi bàn chuyện nhiều như vậy? Cậu đùa tôi à?"
Ngoài dự liệu của Cố Lương, Dương Dạ lắc đầu, hơn nữa vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Dương Dạ thích chơi mình, Cố Lương không mù, có thể nhìn ra được.
Anh cho rằng những gì Dương Dạ làm vừa rồi chẳng qua là—— trước tiên tỏ ra yếu đuối, giả vờ không biết gì, để cho mình phân tích, chờ sau khi kết thúc cuộc tranh luận, hắn ta sẽ tung ra một lập luận vô cùng đơn giản, trực tiếp lại hữu hiệu, dùng nó để đả kích sự tự tin của mình và giễu cợt mình.
Hắn nhất định sẽ chế giễu mình vài câu, cái gì mà suy luận của anh cũng không sai nhưng đó chỉ là suy đoán dựa trên phân tích logic, chứ không có chứng cứ chắc chắn như của tôi.
Nhưng Cố Lương nhận ra Dương Dạ lúc này không có giống như chơi xỏ mình. Vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm túc, hoàn toàn khác so với lúc trước, thậm chí còn có thể nói là có chút trang nghiêm.
Dương Dạ khẽ cau mày, nhìn về phái Cố Lương nói: "Không phải. Tôi thực sự muốn nghe phân tích của anh, bởi vì tôi không thể phạm phải sai lầm nào. Lá phiếu của chúng ta quyết định sự sống chết của một người. Con trai lão Bạch sẽ chết vì phiếu bầu của chúng ta."
Một lát sau, Cố Lương nói: "Đáng tiếc là những chi tiết của cậu cùng với suy luận của tôi đều cho thấy hung thủ chỉ có thể là nó."
Cố Lương đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, vỗ vai hắn: "Thận trọng là đúng. Nếu chúng ta bỏ phiếu sai, không chỉ hại chết một "người tốt" mà còn hại chết cả thám tử như cậu. Nhưng cũng đừng quá lo lắng, đây là nguyên tắc của trò chơi. Cậu đã nói chúng ta không phải tội nhân, là nạn nhân."
Tác giả có lời muốn nói:
"Người tốt" là nói đến thân phận trong trò chơi.
Lá "người tốt" bao gồm lá "người thường" và lá "thám tử", đối lập với "hung thủ".
"Ông chủ Bạch đã giết chết mẹ tôi, vì vậy tôi đã mua thuốc độc, muốn tìm cơ hội hạ độc ông ấy trong bữa trưa hôm nay."
"Vừa rồi tôi đang ở trong phòng... Ông chủ Bạch đến tìm tôi, lúc đó tôi vừa tìm thấy độc dược, còn chưa kịp thu dọn thì đã bị ông ta nhìn thấy. Ông ta liền rút một con dao ra và nói rằng nếu giết được hung thủ trước thì ông ta sẽ không chết."
...
Khi chạy vào phòng của Cố Lương, đó là những lời con trai lão Bạch nói với Cố Lương và Dương Dạ sau khi bị ông chủ Bạch đuổi giết.
Cố Lương lúc đó đã tin lời nó.
Ông chủ Bạch cảm thấy đứa trẻ 17 tuổi là người dễ đối phó nhất, dễ bị lừa nhất trong số các người chơi. Vì vậy dựa vào tâm lý muốn tự cứu lấy chính mình, ông ta đã lựa chọn đi nói chuyện phiếm với đứa con trai trước, thăm dò xem nó có phải là hung thủ hay không. Logic này hoàn toàn hợp lý.
Sau khi đến phòng con trai mình, ông chủ Bạch tìm thấy thuốc độc trên bàn và nghĩ rằng nó chính là hung thủ nên ông muốn ra tay trước, bắt đầu đuổi giết nó. Điều này cũng hợp lý.
Nhưng bây giờ xem ra, ngay từ lúc đó Cố Lương đã bị nó đánh lừa rồi.
"Vậy anh nghĩ chân tướng là như thế nào?"- Dương Dạ hỏi.
Cố Lương không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: "Tại sao sáng sớm hôm nay cậu lại đến phòng tôi trước?"
Dương Dạ nói thật: "Sau khi mọi người rút bài, nghe hệ thống tuyên bố quy tắc xong ai nấy cũng đều rất mê man. Sau đó hệ thống cho mọi người về phòng nghỉ ngơi, nhưng không ai nhúc nhích ngoại trừ anh. Tôi đã để ý đến anh ngay từ lúc đó. Sau khi anh hành động thì tất cả mọi người cũng lần lượt đi ra ngoài. Tôi lặng lẽ đi theo anh, thấy anh đến phòng [Luật sư Trương], từ đó mới biết anh đóng vai luật sư Trương."
Cố Lương nghĩ đến điều gì đó, liền nhướng mày: "À, cậu cho rằng tôi chạy nhanh như vậy nên có thể là hung thủ?"
"Đúng thế, nếu anh rút trúng lá bài hung thủ, anh phải buộc mình bình tĩnh và thích nghi với trò chơi này và có thể phải trở về phòng càng sớm càng tốt để chuẩn bị cho hành tung của mình. Vì vậy anh rời đi sớm như vậy, xác suất là hung thủ rất cao."
Dương Dạ nói: "Còn nếu anh không phải là hung thủ thì hành động đó của anh chứng tỏ—— anh là một người cực kỳ bình tĩnh với khả năng thích ứng cực mạnh. Lúc đó tôi vừa lấy được lá thám tử, lại không rõ thể loại này nên tôi rất muốn tìm một người bình tĩnh lý trí để nghe nói chi tiết về trò chơi này một chút. Những người khác không sợ hãi thì cũng là căng thẳng, không thể đưa ra kết quả gì, vậy nên tôi chỉ có thể tìm anh."
Nói xong, Dương Dạ điều chỉnh tư thế ngồi của mình, cả người hơi rướn về phía trước, nhích lại gần Cố Lương hơn.
Dương Dạ hiểu được dụng ý Cố Lương khi hỏi câu như vậy. "Anh hỏi tôi điều này là vì anh đang suy nghĩ lý do tại sao ông chủ Bạch lại đi tìm đứa con trai đúng không?"
Cố Lương gật đầu: "Là một thám tử, cậu muốn tìm một người bình tĩnh lý trí nói chuyện phiếm để làm rõ suy nghĩ của mình. Vậy ông chủ Bạch với tư cách là một người chết, đương nhiên cũng có thể xuất phát từ mục đích tự cứu mình, tìm một đứa nhỏ tương đối dễ lừa gạt nói chuyện phiếm. Buổi sáng tôi tin lời con trai lão Bạch cho nên mới nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại có vẻ không phải như vậy."
Dương Dạ mở quyển sổ ra, ghi lại cái gì đó: "Anh cho rằng, ông chủ Bạch tìm đứa con trai không phải là hành động riêng của ông ta."
"Đúng vậy."
Ông chủ Bạch tìm con trai mình không phải là hành động riêng, mà là làm theo kịch bản. Cố Lương khẳng định trả lời: "Tôi phỏng đoán, tình tiết thật sự hẳn là con trai lão Bạch sớm đã có kế hoạch giết người, cho nên nó lấy lý do nào đó để ông chủ Bạch đến phòng mình. Còn trước đó ở trong phòng mình, con trai lão Bạch đã hạ độc ánh trăng sáng vào trong cốc hoặc món tráng miệng trong phòng của mình, chờ sau khi ông chủ Bạch đến, nó liền cho ông chủ Bạch ăn đồ trán miệng và uống nước có bỏ độc."
Dương Dạ nhớ lại một chút và nói: "Thời gian con trai lão Bạch trốn vào phòng chúng ta là gần 9 giờ 20 phút. Cho nên, theo ý anh là ông chủ Bạch đã bị đầu độc trong khoảng thời gian 9:00 - 9:20."
Cố Lương nói: "Đúng vậy. Lúc 12 giờ 20 phút, khi hầu gái Lưu gọi ông chủ Bạch ăn cơm, thì ông ta hẳn đã chết. Độc ánh trăng trắng phát tác sau 3 giờ. Thời gian cũng phù hợp."
Dương Dạ hơi nheo mắt lại, lại hỏi: "Vậy anh giải thích như thế nào về chuyện ông chủ Bạch giết đứa con trai?"
Cố Lương nói: "Tôi nghĩ ông chủ Bạch giết con trai hoàn toàn là tình huống bất ngờ nằm ngoài kịch bản. Ông chủ Bạch làm như vậy không phải vì sống sót. Dưới sự giám sát của người mặc đồ đen, ông ta không thể sống sót. Ông ta bất chấp tất cả chỉ để kéo đứa con trai chết chung."
Dương Dạ nghe xong, ngã người ra sau, dựa đầu vào lưng ghế, thật lâu sau mới nhẹ nhàng thở ra nói: "Được, tôi chấp nhận lời giải thích này. Tôi đột nhiên nghĩ đến một chi tiết, buổi sáng con trai lão Bạch đã rất ngạc nhiên khi thấy anh không hề kiêng dè gì mà ăn món tráng miệng trong phòng. Giả sử đồ tráng miệng trong phòng có độc thì cũng hơp lý vì nó không biết phương thức giết người của những người chơi khác, theo bản năng cho rằng
mọi người cũng có thể hẹn ông chủ Bạch nói chuyện một mình, dùng cách thức tương tự để hạ độc, cho nên cái gì nó cũng không dám ăn."
"Ừ."- Cố Lương gật đầu, sau đó nói, "Ngoài ra còn một chi tiết nữa, trog thời gian tự do khám phá, tôi có đi ngang qua phòng nó. Nó nhìn thấy tôi nhưng không chào tôi ngay mà nhìn tôi rồi uống một ngụm nước lớn. Bây giờ ngẫm lại chi tiết này, hành động của nó dường như là cố ý, như để nhấn mạnh rằng nước nó uống không có độc."
Dương Dạ hỏi: "Ly nước nó uống không có độc, nhưng chúng tôi không tìm thấy có món tráng miệng nào trong phòng của nó. Nếu nước hoặc đồ tráng miệng có độc, vậy chúng đã đi đâu?"
Cố Lương nói: "Có thể nó đã rửa chiếc cốc bị dính độc, còn món tráng miệng thì có thể đã bị dội xuống bồn cầu rồi."
Dương Dạ nghĩ tới điều gì đó, lại lấy sổ ghi chép ra: "Cái này không tính là tiêu hủy chứng cứ sao? Hệ thống không có cảnh cáo."
Cố Lương cho biết: "Khi tôi vào phòng bếp để bỏ insulin, tôi chỉ dùng 3 mg, phần còn lại tôi rửa sạch bằng nước. Hệ thống không đánh giá là vi phạm. Tôi nghĩ hành vi này khác với việc tôi đốt tờ giấy fax."
Dương Dạ suy nghĩ một chút liền hiểu ra: "Hiểu rồi, kịch bản này của chúng ta không có pháp y, cũng không có nhân viên giám định kỹ thuật nào, nên cho dù có bày đồ ngọt dính độc hay insulin thì chúng ta cũng không cách nào phán đoán bằng mắt thường được. Cho nên, mấy vật này bị xử lý cũng không tính là tiêu huỷ chứng cứ. Ít nhất trong kịch bản cấp độ nhập môn này của chúng ta là không tính."
Cố Lương gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Tôi nghĩ con trai lão Bạch rửa sạch ly và xử lý đống đồ ngọt đó có thể là đề phòng tình huống bất ngờ—— Lỡ như chúng ta cho nó uống nước và ăn món tráng miệng mà nó không dám, thì như vậy sẽ lộ tẩy ngay. Nhưng chúng ta đã không làm vậy. Nó làm hành động đó trước mặt tôi, nghĩ kỹ lại thì giống như giấu đầu lòi đuôi vậy đó."
Cố Lương nói đến đây, không nói thêm nữa. Dương Dạ một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
Phòng thẩm vấn 1:1 không lớn, vách tường bốn phía đều là màu đen kịt. Khi hai người không nói chuyện nữa, căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tường, sàn nhà, cửa đều màu đen, cả bàn thẩm vấn và ghế cũng vậy. Ánh đèn màu trắng chiếu xuống, mặt bàn đen bóng cũng phản chiếu ra màu trắng nhàn nhạt, mặc dù không chói mắt, nhưng nhìn chung vẫn có vẻ đơn điệu.
Cũng bởi vậy, sợi dây đỏ trên cổ tay Cố Lương càng trở nên bắt mắt hơn.
Hắn không khỏi rũ mắt xuống, tầm mắt dừng lại trên sợi dây màu đỏ đó một lúc. Một hồi sau, Dương Dạ cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Lương. Hắn vỗ tay hai cái, nói: "Xuất sắc. Tôi ngày càng tò mò công việc của anh là gì."
"Dù sao tôi cũng không phải là cảnh sát, cảnh sát chuyên nghiệp hơn chúng tôi nhiều. Nói đi cũng phải nói lại——"
Cố Lương nhìn chằm chằm vào mắt Dương Dạ: "Lúc tìm kiếm bằng chứng ở lầu một, con trai lão Bạch đã bị cậu lừa ác. Nó thật sự cho rằng cậu đã xác định anh trai lão Bạch chính là hung thủ nên mới buông lỏng cảnh giác đi."
Dương Dạ từ chối cho ý kiến, Cố Lương lại hỏi: "Cho nên, mặc dù câu hỏi tôi nhiều như vậy, nhìn qua giống như là thám tử gà mờ không biết gì cả, nhưng thực ra... cậu đã biết con trai lão Bạch là kẻ giết người từ lâu rồi đúng chứ? Làm sao cậu biết?"
Dương Dạ nghe vậy cuối cùng cũng lấy ra máy ảnh kỹ thuật số độc quyền của thám tử, quẹt ngón tay tới một tấm ảnh, đưa cho Cố Lương xem.
Cố Lương nhận lấy máy ảnh: "Đây là mảnh giấy vụn của hộp thuốc ánh trăng sáng tôi nhặt được từ ban công, sau khi tôi dán nó lại rồi đưa cho cậu?"
Dương Dạ nhìn Cố Lương nói: "Ừm, anh chú trọng lý luận, còn tôi chú trọng chi tiết vật chứng. Anh thấy đấy, hộp thuốc này bị ướt."
Quả thực bức ảnh đã tái hiện một cách rõ ràng—— hộp đựng thuốc gần giống như là bị ngâm trong nước.
Thật ra lúc đó Cố Lương cũng có chú ý đến chi tiết này, không chỉ có hộp thuốc, sau khi tìm vật chứng, ống tay áo anh cũng bị cọ ướt. Dương Dạ đưa khăn giấy cho anh nhưng lúc đó anh không suy nghĩ nhiều.
Hầu gái Lưu ra ban công tưới hoa vào buổi sáng. Ở trên ban công có rất nhiều hoa nên nước đọng lại trên các cánh hoa và lá cũng rất nhiều. Vì vậy khi các mảnh giấy từ hộp thuốc rơi xuống từ tầng hai, nó đã đụng phải nước từ trên cánh hoa và lá nên bị ướt là chuyện thường.
Bây giờ được Dương Dạ nhắc nhở, Cố Lương mới phát hiện ra mấu chốt của vấn đề—— nước dính trên hộp thuốc bị nhiều bất thường.
Buổi sáng, Cố Lương xuống nhà lúc 10 giờ 30 phút, anh đã gặp Dương Dạ và họ đã chơi bài poker cùng nhau. Lúc đó hầu gái Lưu đang nấu ăn trong bếp, và khoảng 10 phút sau, cô ra ban công tưới cây.
Vì vậy Cố Lương đã tận mắt nhìn tháy hầu gái Lưu đi tưới cây vào khoảng 10 giờ 40 phút.
Đến buổi trưa, mặt đất đã hấp thụ gần hết nước, chỉ còn sót lại một ít nước trên cánh hoa và lá cây.
Nếu như những mảnh vụn bị con trai lão Bạch ném xuống ban công vào buổi trưa thì mảnh giấy chỉ bị nước từ cánh hoa và lá cây làm ướt, tương đương với độ dính ướt của ống tay áo Cố Lương.
Nhưng hiện tại hộp thuốc lại bị thấm nước trên diện rộng, độ ướt như thế này nhất định không phải là do tiếp xúc mới đây.
Khi hầu gái Lưu tưới cây, nước chảy ra từ miệng bình, xuyên qua kẽ hở từ lá và hoa, đổ trực tiếp lên các mảnh giấy từ hộp thuốc mới có thể tạo ra độ ẩm ướt như thế này.
Cố Lương híp mắt lại, chậm rãi nói: "Tôi hiểu rồi. Bức ảnh này cho thấy rằng con trai lão Bạch không vứt các mảnh vụn vào buổi trưa. Nó đã nói dối."
"Đúng vậy."- Dương Dạ nói, "Ngoài ra, vào buổi sáng sau khi tôi rời khỏi phòng anh và đi xuống phòng khách, tôi không có ngồi bất động trên sô pha mà đã đi loanh quoanh khắp nơi, không chỉ tìm được hộp thuốc giả chết, mà còn nhìn thấy các mảnh vụn từ hộp thuốc trong chậu hoa ở ban công. Lúc đó tôi không có thời gian để ghép chúng lại với nhau, hơn nữa, nếu lúc đó liều lĩnh thông báo cho mọi người biết thì sẽ không có cách nào đánh lừa hung thủ được."
Nói đến đây, Dương Dạ kết luận: "Bây giờ chúng ta có thể tái hiện lại thủ pháp gây án thực sự của con trai lão Bạch. Hẳn là khoảng 9 giờ, hắn ở trong phòng hạ thuốc ánh trăng sáng vào đồ ngọt và nước uống, sau đó xé nát hộp thuốc rồi vứt các mảnh vụn từ tàng hai xuống tầng một. Sau đó ông chủ Bạch đi vào phòng hắn, uống nước và ăn đồ ngọt rồi trúng độc, ba tiếng sau chết vì độc phát tác."
"Tóm lại, hạ độc và che giấu chứng cứ, hai chuyện này không phải con trai lão Bạch thực hiện vào buổi trưa. Trong phần cơm trưa đưa cho ông chủ Bạch, có thể căn bản không có độc ánh trăng sáng, bởi vì thuốc độc đó hắn đã sử dụng hết vào buổi sáng."
Lập luận này của Dương Dạ đều có cơ sở, đơn giản, trực tiếp*, lại hiệu quả hơn suy luận của Cố Lương nhiều.
*ở đây là suy luận trực tiếp nghĩa là một suy luận có thể được thực hiện chỉ từ một phát biểu hoặc mệnh đề. Ví dụ, từ tuyên bố "Tất cả các con cóc đều xanh"=> "không có con cóc nào là không có màu xanh lá cây" hoặc "không có con cóc nào là không có màu xanh lá cây".
Cố Lương nghe hắn nói xong, lông mày hơi nhướng lên một chút, lại nhíu xuống, đôi mắt lập tức nheo lại: "Cậu đã phát hiện ra từ lâu lại còn bắt tôi bàn chuyện nhiều như vậy? Cậu đùa tôi à?"
Ngoài dự liệu của Cố Lương, Dương Dạ lắc đầu, hơn nữa vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Dương Dạ thích chơi mình, Cố Lương không mù, có thể nhìn ra được.
Anh cho rằng những gì Dương Dạ làm vừa rồi chẳng qua là—— trước tiên tỏ ra yếu đuối, giả vờ không biết gì, để cho mình phân tích, chờ sau khi kết thúc cuộc tranh luận, hắn ta sẽ tung ra một lập luận vô cùng đơn giản, trực tiếp lại hữu hiệu, dùng nó để đả kích sự tự tin của mình và giễu cợt mình.
Hắn nhất định sẽ chế giễu mình vài câu, cái gì mà suy luận của anh cũng không sai nhưng đó chỉ là suy đoán dựa trên phân tích logic, chứ không có chứng cứ chắc chắn như của tôi.
Nhưng Cố Lương nhận ra Dương Dạ lúc này không có giống như chơi xỏ mình. Vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm túc, hoàn toàn khác so với lúc trước, thậm chí còn có thể nói là có chút trang nghiêm.
Dương Dạ khẽ cau mày, nhìn về phái Cố Lương nói: "Không phải. Tôi thực sự muốn nghe phân tích của anh, bởi vì tôi không thể phạm phải sai lầm nào. Lá phiếu của chúng ta quyết định sự sống chết của một người. Con trai lão Bạch sẽ chết vì phiếu bầu của chúng ta."
Một lát sau, Cố Lương nói: "Đáng tiếc là những chi tiết của cậu cùng với suy luận của tôi đều cho thấy hung thủ chỉ có thể là nó."
Cố Lương đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, vỗ vai hắn: "Thận trọng là đúng. Nếu chúng ta bỏ phiếu sai, không chỉ hại chết một "người tốt" mà còn hại chết cả thám tử như cậu. Nhưng cũng đừng quá lo lắng, đây là nguyên tắc của trò chơi. Cậu đã nói chúng ta không phải tội nhân, là nạn nhân."
Tác giả có lời muốn nói:
"Người tốt" là nói đến thân phận trong trò chơi.
Lá "người tốt" bao gồm lá "người thường" và lá "thám tử", đối lập với "hung thủ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.