Chương 1: [Vở một] trải nghiệm nhập môn: cái chết của ông chủ bạch
Mộc Xích Tố
05/09/2022
Sáu lá bài được bày trên một chiếc bàn vuông cổ điển.
Tương ứng với nó, có sáu người xung quanh bàn.
Một giọng nói trầm thấp và kỳ quái vang lên từ bộ đàm: "Chào mừng đến với trò chơi suy luận kịch bản trinh thám. Trước mặt mọi người là sáu lá bài, bao gồm lá "hung thủ", lá "thám tử", lá "người chết", và lá "người thường". Mời mọi người rút bài để nhận được vai diễn mà mình chuẩn bị đóng."
Cố Lương khẽ cau mày rồi lấy một lá trước mặt mình.
Lá bài gồm hai phần, phần đầu viết: "Người chết hôm nay là ông chủ Bạch. Bạn là luật sư Trương, nam, 32 tuổi, có một người bạn gái cũ tên là Hoàng. Bạn gái Hoàng bị ông chủ Bạch cường bạo, cưỡng ép sống chung với ông ta. Để cứu bạn gái, bạn đã giả làm luật sư để tiếp cận ông chủ Bạch, đợi thời cơ ra tay sát hại ông ta."
Bá đạo tổng tái cưỡng chế yêu? Cái thể loại kịch bản máu chó gì vậy?
Cố Lương nhướng mày, tiếp tục nhìn xuống.
Phần đầu của lá bài giới thiệu các nhân vật trong kịch bản, còn phần thứ hai là tuyến thời gian của nhân vật, tức là giải thích nhân vật sẽ làm những gì vào lúc nào.
Tuyến thời gian của Cố Lương rất đơn giản.
"11 giờ 30 phút sáng, bạn đi ngang qua phòng bếp và phát hiện bên trong không có ai nên nhân cơ hội này bỏ insullin dạng uống mới vào canh gà để làm cho những người không bị tiểu đường như ông chủ Bạch chết vì bị hạ đường huyết. Bạn đã quan sát trong một thời gian dài, ông chủ Bạch mỗi ngày đều bất di bất dịch mà uống canh gà, vì vậy bạn đã nghĩ kế hoạch của mình sẽ thành công."
Insulin có thể uống?
Có hợp lý chút nào không vậy?
Với sự nghi ngờ, Cố Lương nhìn thấy gợi ý quan trọng ở dưới cùng của lá bài.
"1. Bạn có thể là thủ phạm thực sự trong trường hợp này, cố gắng che giấu tung tích của mình."
"2. Kịch bản này là loại dễ nhất cho người mới nhập môn. Nếu bạn suôn sẻ sống sót, bạn sẽ có cơ hội trải nghiệm một kịch bản tuyệt vời với độ khó cấp địa ngục. Chúc bạn chơi game vui vẻ!"
Mẹ nó vui vẻ cái khỉ.
Cố Lương siết chặt lá bài, đồng tử hơi co lại.
Năm phút sau, dường như mặc định là mọi người đã xem xong kịch bản, tiếng phát thanh kỳ lạ lại vang lên: "Bây giờ thông báo quy tắc cụ thể."
"Đầu tiên, trong bản án này, ông chủ Bạch là người chết..."
Còn chưa kịp nói hết, đã vang lên một tiếng "Bịch". Một người đàn ông trung niên đầu trọc đối diện Cố Lương ngã xuống.
Sắc mặt người nọ tái mét, như thể một người sống bị tiếng phát thanh đó doạ chết.
Bộ đàm: "Cấp cứu khẩn cấp. Người chơi đóng vai ông chủ Bạch đã sợ hãi và bất tỉnh, NPC sẽ sơ cứu cho anh ta. Xin đừng hoảng sợ, còn chưa tới lúc anh ta phải chết."
Ý nghĩa của đoạn phát thanh này là: Thật ngại quá, xin hãy chờ một chút rồi hẳn chết.
Có điều... người chơi rút được lá "người chết" là phải chết? Xui xẻo như vậy ư?
Hẳn là có cách để phá vỡ nó.
Nhưng phá nó như thế nào, e rằng phải đợi cho đến khi hiểu cặn kẽ luật chơi mới biết được.
Cố Lương nheo mắt lại, chợt nhìn thấy hai người mặc đồ đen gần như xuất hiện từ khoảng không, tới sơ cứu cho ông chủ Bạch.
Người đàn ông đầu trọc nhanh chóng tỉnh dậy và bị mấy người mặc đồ đen mang ra khỏi phòng.
Xem ra hai người mặc đồ đen này chính là NPC mà hệ thống nhắc tới.
Tất cả đều mặc đồ đen và khoác áo choàng, trên mặt có một tầng sương đen nên rất khó nhìn thấy khuôn mặt của họ.
Bọn họ lặng lẽ xuất hiện, nhiệt độ xung quanh còn thấp đi một chút, khiến người ta liên tưởng tới Hắc Vô Thường trong truyền thuyết.
Một lúc sau, tiếng phát thanh lại vang lên: "Tiếp tục đọc quy tắc của trò chơi. Thứ hai, trong phần diễn giải kịch bản, hãy hành động theo đúng nội dung của nó, ai vi phạm sẽ bị trừng phạt."
"Thứ ba, lá bài rất quan trọng đối với người chơi, vui lòng giữ nó thật cẩn thận. Ngoài ra, không được phép xem nội dung kịch bản trên lá bài của người chơi khác bằng bất cứ hình thức nào như quà tặng, trao đổi, cướp giật, trộm cắp, v.v. Người vi phạm sẽ bị những người mặc đồ đen đưa ra khỏi địa điểm diễn ra kịch bản."
"Thứ tư, có một phiên bỏ phiếu ở cuối trò chơi để mọi người bỏ phiếu cho kẻ sát nhân. Người chơi có nhiều phiếu bầu nhất, cho dù đó có phải là kẻ sát nhân thực sự hay không, sẽ bị trừng phạt bằng cái chết."
"Thứ năm, yêu cầu thám tử phải nỗ lực phá án và dẫn dắt mọi người tìm ra kẻ sát nhân thực sự. Nếu người tốt bị giết oan, thám tử cũng sẽ nhận án tử hình. Để kẻ sát nhân thực sự trốn thoát? Thám tử, bạn phải trả giá cho sự kém cỏi của mình!"
"Nội quy đã được đọc hết. Bây giờ có mười phút cho các câu hỏi. Hoan nghênh mọi người đặt câu hỏi!"- Tiếng phát thanh tạm thời dừng lại, và hội trường chìm vào tĩnh lặng một cách lạ kỳ.
Một lúc sau, nữ sinh 18 tuổi giơ tay lên, mặt tái mét, tay run run.
Có thể thấy được rằng cô bé được nuôi dạy rất tốt. Mặc dù đang rất sợ, những cô bé vẫn có thói quen đưa tay lên trước khi đặt câu hỏi.
"Tôi... tôi có một vấn đề."
Bộ đàm: "Những đứa trẻ biết đặt câu hỏi đều là những đứa trẻ ngoan. Hỏi đi!"
Cô bé: "Nếu tôi là hung thủ, tôi phải diễn theo kịch bản? Tất cả đều là sự thật ư? Không phải diễn chứ?"
Bộ đàm: "Tất nhiên! Xin hãy làm theo đúng kịch bản!"
Cả người cô bé run rẩy: "Tôi... tôi không muốn! Cho tôi ra ngoài! Tôi không tình nguyện tham gia trò chơi này! Tôi không biết tại sao tôi lại ở đây! Tôi không muốn là một kẻ giết người!"
Nói xong, cô bé lập tức chạy về phía cửa.
Cánh cửa được mở thành công, nhưng ở ngoài cửa dường như có một cơn gió lạ thổi qua.
Cô bé vừa chạy ra khỏi cửa thì bị gió mạnh cuốn vào không trung. Cô bé không có khả năng phản kháng, cả người xoay tròn trên không trung như một chiếc lá khô, một lúc sau liền rơi thẳng xuống đất.
Sau khi ngã xuống đất, cổ bị vẹo, toàn thân bất động.
Một vũng máu lặng lẽ chảy ra từ sau đầu cô bé, trông vẫn còn ấm nóng.
Giờ thì Cố Lương đã hiểu- chỉ cần rời khỏi biệt thự trong thời gian quy định, điều đó đồng nghĩa với cái chết.
Tiếng phát thanh vẫn tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra: "Thiếu một người chơi vậy chỉ có thể tạm thời bố trí NPC vào thay thế. Đây là một hành vi xấu lãng phí tài nguyên của hệ thống. Phần thưởng sẽ bị khấu trừ đi!"
Quả nhiên một NPC đã xuất hiện.
Cô ấy có một khuôn mặt đẹp, khí chất đoan trang và cư xử tốt, trông rất giống cô bé vừa rồi.
Khi bước đến trước mặt mọi người, cô ấy chào hỏi với mọi người một cách tự nhiên: "Xin chào. Tôi là người giúp việc của ông chủ Bạch! Tôi là hầu gái Lưu!"
Tiếng phát thanh lại hỏi: "Thời gian mười phút cho câu hỏi còn chưa kết thúc? Còn câu hỏi nào nữa không?"
Cố Lương giơ tay.
Bộ đàm: "Có vấn đề gì?"
Cố Lương: "Miễn thiết lập của kịch bản là hợp lý thì không cần phải xem xét đến tính thực tế, đúng không?"
—— Insulin dạng uống vốn không hợp lý trong thế giới thực, vậy mà nó có thể tồn tại trong trò chơi này?
Bộ đàm: "Đương nhiên, mọi suy luận nên được thiết lập theo kịch bản."
Một lúc sau, Cố Lương lại hỏi: "Có thể giết thám tử được không?"
Bộ đàm: "..."
Những người khác:???
Khi tiếng phát thanh một lần nữa vang lên, giọng nó nghe càng kỳ quái hơn: "Những gì không đề cập trong kịch bản, đương nhiên có thể tự do phát huy, nhưng hành vi phải phù hợp với tính cách nhân vật."
"Độ khó của kịch bản này ở cấp thấp vì đây mới là cấp độ nhập môn, không yêu cầu phải nhập vai quá xuất sắc. Các vấn đề về lời kịch và kỹ năng diễn xuất không phải là điều kiện để kích hoạt phán quyết OOC ở thời điểm hiện tại. Tuy nhiên khi người chơi có hành vi ảnh hưởng nghiêm trọng đến diễn biến của kịch bản, hệ thống sẽ độc lập tiến hành phán xét, và một khi người chơi bị đánh giá là OOC thì sẽ bị trừng phạt rất khủng khiếp."
Cố Lương đã hiểu ý nghĩa của hệ thống.
Anh phải đi từng bước một.
"Được rồi, thời gian cho các câu hỏi đã kết thúc. Mời mọi người tiến hành diễn kịch theo kịch bản. Sau khi kết thúc phần diễn giải kịch bản, trò chơi sẽ bước vào giai đoạn thảo luận và bỏ phiếu. Hãy chờ thông báo của hệ thống vào thời điểm đó."
"Dưới đây là kịch bản chung. Bây giờ là 9 giờ sáng và mọi người đang nghỉ ngơi trong phòng của họ trên tầng hai. Bây giờ, xin vui lòng nghiêm chỉnh chấp hành theo kịch bản và trở về phòng của mình ngay lập tức, những người vi phạm sẽ bị trừng phạt!"
Sau khi thông báo vang lên, cả hội trường im ắng.
Qua một lúc, không một ai động đậy, không một ai lên tiếng.
Cách đây không lâu, một cô bé còn sống sờ sờ đã biến mất trong tầm mắt, khiến nhiều người chơi vẫn còn đang chìm trong sự bàng hoàng.
"Ding dong ding dong ding dong!"- Bộ đàm vang lên tiếng nhắc nhở khẩn cấp: "Tất cả người chơi vui lòng hành động theo kịch bản ngay lập tức, nếu không sẽ bị phạt lỗi vi phạm."
Cố Lương là người đầu tiên hành động.
Trong đại sảnh, ngoài NPC đóng vai hầu gái, bao gồm cả chính mình thì tổng cộng có năm người chơi. Nhìn qua bọn họ một cái, sau khi nhớ đại khái dáng vẻ của họ, anh liền dẫn đầu rời khỏi đại sảnh.
Cố Lương giống như quân cờ domino đầu tiên tác động đến hiệu ứng dây chuyền.
Ngay khi anh vừa rời đi, những người khác cuối cùng cũng lần lượt bắt đầu bước ra ngoài.
Bên ngoài sảnh rút lá bài là một hành lang. Trên cửa của một căn phòng bên cạnh có viết "Phòng tập trung", phòng tắm ở phía trước, và nhà bếp ở phía ngoài cùng.
Cuối hành lang là phòng khách khá rộng rãi. Cuối phòng khách là ban công sân vườn.
Nhìn lại, phía bên kia của phòng khách là phòng ăn và quầy bar. Giữa quầy bar và phòng khách là một chiếc cầu thang xoắn lên tầng hai.
Cố Lương đi hết cầu thang lên tầng hai.
Anh đếm, có bảy phòng trên tầng hai.
Có tổng cộng có sáu nhân vật trong trò chơi này, tương ứng với sáu căn phòng và tên của mỗi nhân vật được đánh dấu trên cánh cửa, vừa liếc qua đã thấy ngay. Đối với phòng phụ, từ "Phòng tiện ích" được viết trên cánh cửa.
Cho đến nay, Cố Lương đã biết được bốn nhân vật, [ông chủ Bạch], [luật sư Trương], [bạn gái Hoàng] và [hầu gái Lưu].
Bây giờ thông qua những cái tên trên tấm biển, anh đã biết tên hai nhân vật còn lại, một người là [con trai ông chủ Bạch], còn một người là [anh trai ông chủ Bạch].
Cách đặt tên của hệ thống này vô cùng đơn giản và rõ ràng, không khó để đoán rằng con trai ông chủ Bạch là con trai của ông chủ Bạch đã khuất, và anh trai ông chủ Bạch là anh trai của ông.
Có vẻ như tất cả các nhân vật trong kịch bản này đều xoay quanh ông chủ Bạch.
Trong lòng nắm chắc, Cố Lương đi thẳng vào căn phòng có viết hai chữ "Luật sư Trương", đẩy cửa bước vào rồi ngay lập tức đóng cửa lại.
Trang trí trong phòng đều hợp với toàn bộ ngôi nhà, tất cả đều theo phong cách hoài cổ châu Âu thế kỷ 19, từ giường, sofa, thảm và tủ quần áo đều rất tinh tế và lộng lẫy. Trên bàn trà có một bộ ấm trà cao cấp kiểu Anh, trà đen trong bình sứ trắng đang bốc khói nghi ngút. Bộ ấm trà rất tương xứng với với khay đĩa pha lê 3 tầng tráng miệng kiểu phương Tây, bên trên những miếng bánh ngọt được đặt ngay ngắn, đơn giản là vừa miệng.
Trang trí sang trọng và đạo cụ tinh tế làm cho trò chơi này trông rất thật.
Nhưng Cố Lương lúc này không có thời gian để đánh giá cao nó, anh phải nhanh chóng tìm ra cách chơi của trò chơi này.
Theo kịch bản, luật sư Trương do anh thủ vai sẽ vào bếp cùng với insulin để bỏ thuốc vào lúc 11h30.
Nhưng không một nhân vật nào như NPC chủ động đưa cho anh bất kỳ đạo cụ nào.
Cố Lương cân nhắc, có lẽ phải tự mình đi tìm.
Quả nhiên, khi anh mở ngăn kéo bên cạnh giường, anh nhìn thấy một hộp thuốc màu trắng với dòng chữ "Insulin" được viết đơn giản và rõ ràng trên đó.
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Ai?" Cố Lương hỏi.
Ngoài cửa vang lên giọng một người đàn ông, giọng nói trầm ấm dễ chịu: "Bạn gái của anh."
Cố Lương: "Tôi không có bạn gái."
Người đàn ông dừng lại một lúc và nói: "Tôi là bạn gái Hoàng. Tôi không muốn vào vai một người phụ nữ."
Câu nói này đã khai sáng Cố Lương.
Có hai nhân vật nữ trong kịch bản- cô hầu gái Lưu và bạn gái Hoàng.
||||| Truyện đề cử: Bẫy Tình |||||
Nhưng khi họ ở trong sảnh rút bài vừa rồi, Cố Lương phát hiện ra rằng họ chỉ có một người chơi nữ.
Giờ thì anh đã hiểu, hoá ra trò chơi này còn có thế vai*.
*thế vai: tạm thời đóng vai mà mình không thạo
Chỉ là hiện tại cô bạn gái Hoàng này đang tìm anh, là đang thực hiện yêu cầu của kịch bản hay là hành động riêng?
Nếu là vế sau, vậy mục đích của hắn là gì?
Trong lòng nhiều nghi vấn, Cố Lương đã đi ra mở cửa.
Người đàn ông đứng ngoài cửa cao lớn cùng những đường nét trên khuôn mặt vô cùng nổi bật.
Người đó mặc một bộ vest chỉnh tề và đeo một cặp kính gọng bạc, thoạt nhìn trông rất hiền lành.
Nhưng nhìn kỹ hơn thì không.
Chiếc áo vét tông của hắn không đóng, hai chiếc cúc áo sơ mi trắng trên cùng không được cài, lộ ra một đoạn xương quai xanh nhỏ, cả người lộ ra một chút phóng túng không tự chủ.
Cố Lương đứng ở cửa, không có ý định mời người ngoài cửa vào.
Nhưng người đàn ông đã bỏ qua Cố Lương và bước vào phòng với vẻ ngoan ngoãn. Sau khi nhìn quanh một lượt mới hỏi: "Anh định khi nào bắt đầu và bắt đầu như thế nào?"
Hành vi của người này thật thô lỗ, trong lời chất vấn cũng có cảm giác áp chế rõ ràng, Cố Lương nhíu mày hơi không vui.
Nhưng với ý nghĩ muốn xem hắn ta tính làm gì, Cố Lương không yêu cầu hắn ta rời đi, mà là từ từ đóng cửa lại, sau đó lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha, lộ ra vẻ mặt rất kỳ quái
Còn "bạn gái Hoàng" thì cười tươi như gió xuân. Sự tương phản giữa hai người rất rõ nét.
Hắn bước đến gần Cố Lương, cúi người đưa tay ra, tỏ vẻ lịch sự: "Tôi tên là Dương Dạ, còn quý danh của anh là gì?"
Cố Lương nhẹ nhàng nói: "Tôi họ Cố, Cố Lương, Lương trong lương dân*."
*lương dân: người tốt, hiền lành an phận
"Người tốt?"- Sau khi dừng môt chút, Dương Dạ ngập ngừng hỏi, "Theo anh, nếu mọi người đều là công dân tốt thì liệu họ có bị đưa đến đây không?" Khi hắn hỏi câu này, chiếc kính dây bạc trên sống mũi làm cân bằng nét sắc sảo trong đôi mắt, nụ cười trên khóe môi cũng có thể gọi là dịu dàng.
Nhưng Cố Lương vẫn cảm thấy hắn ta rất có tính khiêu khích. Có lẽ là do các đường nét trên khuôn mặt hắn quá sắc nét.
"Ý của cậu là gì?"- Ngón tay của Cố Lương trên tay vịn sô pha hơi siết chặt, nhưng anh không hề nhúc nhích, dựa vào chiếc ghế sô pha mềm mại với vẻ mặt lười biếng.
Liếc nhìn Cố Lương từ trên xuống dưới, ánh mắt Dương Dạ khẽ cong lên: "Không có ý nghĩa gì cả, tôi chỉ tin vào đạo Phật một chút, tin rằng mọi thứ đều có nhân quả. Tôi nhớ rằng tôi đang họp thì đột nhiên bất tỉnh và tỉnh dậy trong sảnh rút bài ở tầng dưới."
"Ồ, cậu đã làm điều gì tồi tệ đến mức khiến cậu nghĩ mình bị trừng phạt bằng cách đưa đến đây?"- Cố Lương hỏi hắn.
Dương Dạ lắc đầu không trả lời.
Cố Lương nói với vẻ mặt thất thần: "Thật không may, tôi từ nhỏ đã tuân thủ pháp luật, tôi thực sự là một công dân tốt, tôi đi làm từ 7 giờ sáng và giúp một bà cụ qua đường. Sau khi giúp bà ấy, tôi đã ngất đi ngay trước mắt mình. Nếu tôi không đến đây, tôi đã nghĩ rằng mình đã bị bà ấy lừa."
Dương Dạ: "..."
Một lúc sau, Dương Dạ nhìn Cố Lương: "Thôi, bây giờ nói về chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, hãy nói về kịch bản lần này. Từ câu chuyện mà tôi có được, tôi chỉ biết rằng anh có ý định giết người đối với ông chủ Bạch, bởi vì anh muốn cứu tôi."
Cố Lương cũng lên tiếng, giải thích thêm hai câu: "Loại trò chơi này được gọi là giết người theo kịch bản. Nếu như cậu chưa từng chơi qua, tôi có thể giải thích cho cậu hai câu về mánh khoé của loại trò chơi này."
"Có thể có nhiều người đã lấy được lá hung thủ. Họ đều có ý định giết người với người đã khuất, và họ đều ra tay. Ví dụ, A đầu độc người chết, và B đâm dao. Nhưng cuối cùng, đó có phải là kẻ sát nhân thực sự gây ra cái chết của người đã khuất hay không còn tùy thuộc vào manh mối và chứng cứ sẽ xác định được mốc thời gian của từng nhân vật."
Cố Lương quay đầu nhìn Dương Dạ: "Hiện tại tôi có thể nói thật với cậu, tôi có ý định giết ông chủ Bạch, còn định hạ độc ông ta. Nhưng tôi đã bỏ loại chất độc nào, bỏ khi nào, nó đã tồn tại trong bao lâu, và cái chết cuối cùng của ông ta có liên quan gì tới chất độc của tôi không... Cậu phải tự mình đi tìm."
Dương Dạ gật đầu: "Ừ, đã hiểu. Cảm ơn."
Cố Lương ngừng nhìn Dương Dạ, xoay người, tựa đầu vào ghế số pha, ánh mắt tự nhiên hướng lên trên nhìn chằm chằm vào một chỗ trong hư không, trong mắt có chút kinh ngạc.
Thật lâu sau, anh nhẹ giọng nói: "Lúc nãy dưới lầu, cô gái nhỏ đã đặt câu hỏi đó, nhiệm vụ cô ấy nhận được có thể là trực tiếp đâm chết ông chủ Bạch hay gì đó. Cô ấy không muốn làm, cho nên..." Một người sống vừa biến mất trước mặt anh, điều này có thể xảy ra rất nhiều lần.
Nghĩ đến đây, ngón tay của Cố Lương trên tay vịn không khỏi dùng sức, trên mu bàn tay xuất hiện một đường vân xanh mờ.
Nhìn thấy động tác của Cố Lương, Dương Dạ đứng yên, nụ cười trên mặt đã tắt, nghiêm túc nhìn anh.
Cố Lương mặc một chiếc áo gió màu nâu nhạt, ngồi ở trên sô pha, cánh tay tự nhiên buông thõng trên tay vịn ghế sô pha, trên cổ tay có một sợi dây màu đỏ khá dễ thấy.
Đồng tử của anh rất nông và có màu nâu, lúc này anh hơi nghiêng đầu, khi có ánh sáng chiếu vào sẽ hiện ra một màu rất đẹp.
Màu sắc này chỉ có thể được nhìn thấy khi đi dạo trong rừng phong vào cuối mùa thu, nhặt một chiếc lá phong đủ hình dạng và kích cỡ, và giơ nó lên đối mặt với ánh mặt trời.
—— Lá phong bị ánh sáng xuyên thấu, hiện ra màu nâu vàng mờ ảo, tựa hồ như chỉ có thể nhìn thấy trong mơ.
Chỉ là anh quá trắng, ngồi trong một tòa nhà kiểu Anh thế kỷ 19 trông hơi giống ma cà rồng.
"Cậu có vẻ rất tích cực với trò chơi này. Cho nên..."
Cố Lương đảo mắt nhìn Dương Dạ dò hỏi: "Cậu là thám tử sao?"
- -----------------------------------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Có người thắc mắc về việc sắp đặt của lá bài chết chóc, cho nên tôi giải thích trước hai câu. Không liên quan gì đến may rủi khi người chơi rút được lá bài đã chết, đây là sự sắp xếp của hệ thống, lý do cụ thể của sự sắp xếp này sẽ được nói ở phần sau. Đây là một sự hồi hộp và là một điềm báo trước. Bây giờ chỉ có thể nói rằng rút thẻ chết không có nghĩa là trực tiếp đi chết.
Editor: Mình để thụ xưng hô tôi- cậu với công là có lý do cả, tới chương 3 sẽ được giải đáp nho~
Tương ứng với nó, có sáu người xung quanh bàn.
Một giọng nói trầm thấp và kỳ quái vang lên từ bộ đàm: "Chào mừng đến với trò chơi suy luận kịch bản trinh thám. Trước mặt mọi người là sáu lá bài, bao gồm lá "hung thủ", lá "thám tử", lá "người chết", và lá "người thường". Mời mọi người rút bài để nhận được vai diễn mà mình chuẩn bị đóng."
Cố Lương khẽ cau mày rồi lấy một lá trước mặt mình.
Lá bài gồm hai phần, phần đầu viết: "Người chết hôm nay là ông chủ Bạch. Bạn là luật sư Trương, nam, 32 tuổi, có một người bạn gái cũ tên là Hoàng. Bạn gái Hoàng bị ông chủ Bạch cường bạo, cưỡng ép sống chung với ông ta. Để cứu bạn gái, bạn đã giả làm luật sư để tiếp cận ông chủ Bạch, đợi thời cơ ra tay sát hại ông ta."
Bá đạo tổng tái cưỡng chế yêu? Cái thể loại kịch bản máu chó gì vậy?
Cố Lương nhướng mày, tiếp tục nhìn xuống.
Phần đầu của lá bài giới thiệu các nhân vật trong kịch bản, còn phần thứ hai là tuyến thời gian của nhân vật, tức là giải thích nhân vật sẽ làm những gì vào lúc nào.
Tuyến thời gian của Cố Lương rất đơn giản.
"11 giờ 30 phút sáng, bạn đi ngang qua phòng bếp và phát hiện bên trong không có ai nên nhân cơ hội này bỏ insullin dạng uống mới vào canh gà để làm cho những người không bị tiểu đường như ông chủ Bạch chết vì bị hạ đường huyết. Bạn đã quan sát trong một thời gian dài, ông chủ Bạch mỗi ngày đều bất di bất dịch mà uống canh gà, vì vậy bạn đã nghĩ kế hoạch của mình sẽ thành công."
Insulin có thể uống?
Có hợp lý chút nào không vậy?
Với sự nghi ngờ, Cố Lương nhìn thấy gợi ý quan trọng ở dưới cùng của lá bài.
"1. Bạn có thể là thủ phạm thực sự trong trường hợp này, cố gắng che giấu tung tích của mình."
"2. Kịch bản này là loại dễ nhất cho người mới nhập môn. Nếu bạn suôn sẻ sống sót, bạn sẽ có cơ hội trải nghiệm một kịch bản tuyệt vời với độ khó cấp địa ngục. Chúc bạn chơi game vui vẻ!"
Mẹ nó vui vẻ cái khỉ.
Cố Lương siết chặt lá bài, đồng tử hơi co lại.
Năm phút sau, dường như mặc định là mọi người đã xem xong kịch bản, tiếng phát thanh kỳ lạ lại vang lên: "Bây giờ thông báo quy tắc cụ thể."
"Đầu tiên, trong bản án này, ông chủ Bạch là người chết..."
Còn chưa kịp nói hết, đã vang lên một tiếng "Bịch". Một người đàn ông trung niên đầu trọc đối diện Cố Lương ngã xuống.
Sắc mặt người nọ tái mét, như thể một người sống bị tiếng phát thanh đó doạ chết.
Bộ đàm: "Cấp cứu khẩn cấp. Người chơi đóng vai ông chủ Bạch đã sợ hãi và bất tỉnh, NPC sẽ sơ cứu cho anh ta. Xin đừng hoảng sợ, còn chưa tới lúc anh ta phải chết."
Ý nghĩa của đoạn phát thanh này là: Thật ngại quá, xin hãy chờ một chút rồi hẳn chết.
Có điều... người chơi rút được lá "người chết" là phải chết? Xui xẻo như vậy ư?
Hẳn là có cách để phá vỡ nó.
Nhưng phá nó như thế nào, e rằng phải đợi cho đến khi hiểu cặn kẽ luật chơi mới biết được.
Cố Lương nheo mắt lại, chợt nhìn thấy hai người mặc đồ đen gần như xuất hiện từ khoảng không, tới sơ cứu cho ông chủ Bạch.
Người đàn ông đầu trọc nhanh chóng tỉnh dậy và bị mấy người mặc đồ đen mang ra khỏi phòng.
Xem ra hai người mặc đồ đen này chính là NPC mà hệ thống nhắc tới.
Tất cả đều mặc đồ đen và khoác áo choàng, trên mặt có một tầng sương đen nên rất khó nhìn thấy khuôn mặt của họ.
Bọn họ lặng lẽ xuất hiện, nhiệt độ xung quanh còn thấp đi một chút, khiến người ta liên tưởng tới Hắc Vô Thường trong truyền thuyết.
Một lúc sau, tiếng phát thanh lại vang lên: "Tiếp tục đọc quy tắc của trò chơi. Thứ hai, trong phần diễn giải kịch bản, hãy hành động theo đúng nội dung của nó, ai vi phạm sẽ bị trừng phạt."
"Thứ ba, lá bài rất quan trọng đối với người chơi, vui lòng giữ nó thật cẩn thận. Ngoài ra, không được phép xem nội dung kịch bản trên lá bài của người chơi khác bằng bất cứ hình thức nào như quà tặng, trao đổi, cướp giật, trộm cắp, v.v. Người vi phạm sẽ bị những người mặc đồ đen đưa ra khỏi địa điểm diễn ra kịch bản."
"Thứ tư, có một phiên bỏ phiếu ở cuối trò chơi để mọi người bỏ phiếu cho kẻ sát nhân. Người chơi có nhiều phiếu bầu nhất, cho dù đó có phải là kẻ sát nhân thực sự hay không, sẽ bị trừng phạt bằng cái chết."
"Thứ năm, yêu cầu thám tử phải nỗ lực phá án và dẫn dắt mọi người tìm ra kẻ sát nhân thực sự. Nếu người tốt bị giết oan, thám tử cũng sẽ nhận án tử hình. Để kẻ sát nhân thực sự trốn thoát? Thám tử, bạn phải trả giá cho sự kém cỏi của mình!"
"Nội quy đã được đọc hết. Bây giờ có mười phút cho các câu hỏi. Hoan nghênh mọi người đặt câu hỏi!"- Tiếng phát thanh tạm thời dừng lại, và hội trường chìm vào tĩnh lặng một cách lạ kỳ.
Một lúc sau, nữ sinh 18 tuổi giơ tay lên, mặt tái mét, tay run run.
Có thể thấy được rằng cô bé được nuôi dạy rất tốt. Mặc dù đang rất sợ, những cô bé vẫn có thói quen đưa tay lên trước khi đặt câu hỏi.
"Tôi... tôi có một vấn đề."
Bộ đàm: "Những đứa trẻ biết đặt câu hỏi đều là những đứa trẻ ngoan. Hỏi đi!"
Cô bé: "Nếu tôi là hung thủ, tôi phải diễn theo kịch bản? Tất cả đều là sự thật ư? Không phải diễn chứ?"
Bộ đàm: "Tất nhiên! Xin hãy làm theo đúng kịch bản!"
Cả người cô bé run rẩy: "Tôi... tôi không muốn! Cho tôi ra ngoài! Tôi không tình nguyện tham gia trò chơi này! Tôi không biết tại sao tôi lại ở đây! Tôi không muốn là một kẻ giết người!"
Nói xong, cô bé lập tức chạy về phía cửa.
Cánh cửa được mở thành công, nhưng ở ngoài cửa dường như có một cơn gió lạ thổi qua.
Cô bé vừa chạy ra khỏi cửa thì bị gió mạnh cuốn vào không trung. Cô bé không có khả năng phản kháng, cả người xoay tròn trên không trung như một chiếc lá khô, một lúc sau liền rơi thẳng xuống đất.
Sau khi ngã xuống đất, cổ bị vẹo, toàn thân bất động.
Một vũng máu lặng lẽ chảy ra từ sau đầu cô bé, trông vẫn còn ấm nóng.
Giờ thì Cố Lương đã hiểu- chỉ cần rời khỏi biệt thự trong thời gian quy định, điều đó đồng nghĩa với cái chết.
Tiếng phát thanh vẫn tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra: "Thiếu một người chơi vậy chỉ có thể tạm thời bố trí NPC vào thay thế. Đây là một hành vi xấu lãng phí tài nguyên của hệ thống. Phần thưởng sẽ bị khấu trừ đi!"
Quả nhiên một NPC đã xuất hiện.
Cô ấy có một khuôn mặt đẹp, khí chất đoan trang và cư xử tốt, trông rất giống cô bé vừa rồi.
Khi bước đến trước mặt mọi người, cô ấy chào hỏi với mọi người một cách tự nhiên: "Xin chào. Tôi là người giúp việc của ông chủ Bạch! Tôi là hầu gái Lưu!"
Tiếng phát thanh lại hỏi: "Thời gian mười phút cho câu hỏi còn chưa kết thúc? Còn câu hỏi nào nữa không?"
Cố Lương giơ tay.
Bộ đàm: "Có vấn đề gì?"
Cố Lương: "Miễn thiết lập của kịch bản là hợp lý thì không cần phải xem xét đến tính thực tế, đúng không?"
—— Insulin dạng uống vốn không hợp lý trong thế giới thực, vậy mà nó có thể tồn tại trong trò chơi này?
Bộ đàm: "Đương nhiên, mọi suy luận nên được thiết lập theo kịch bản."
Một lúc sau, Cố Lương lại hỏi: "Có thể giết thám tử được không?"
Bộ đàm: "..."
Những người khác:???
Khi tiếng phát thanh một lần nữa vang lên, giọng nó nghe càng kỳ quái hơn: "Những gì không đề cập trong kịch bản, đương nhiên có thể tự do phát huy, nhưng hành vi phải phù hợp với tính cách nhân vật."
"Độ khó của kịch bản này ở cấp thấp vì đây mới là cấp độ nhập môn, không yêu cầu phải nhập vai quá xuất sắc. Các vấn đề về lời kịch và kỹ năng diễn xuất không phải là điều kiện để kích hoạt phán quyết OOC ở thời điểm hiện tại. Tuy nhiên khi người chơi có hành vi ảnh hưởng nghiêm trọng đến diễn biến của kịch bản, hệ thống sẽ độc lập tiến hành phán xét, và một khi người chơi bị đánh giá là OOC thì sẽ bị trừng phạt rất khủng khiếp."
Cố Lương đã hiểu ý nghĩa của hệ thống.
Anh phải đi từng bước một.
"Được rồi, thời gian cho các câu hỏi đã kết thúc. Mời mọi người tiến hành diễn kịch theo kịch bản. Sau khi kết thúc phần diễn giải kịch bản, trò chơi sẽ bước vào giai đoạn thảo luận và bỏ phiếu. Hãy chờ thông báo của hệ thống vào thời điểm đó."
"Dưới đây là kịch bản chung. Bây giờ là 9 giờ sáng và mọi người đang nghỉ ngơi trong phòng của họ trên tầng hai. Bây giờ, xin vui lòng nghiêm chỉnh chấp hành theo kịch bản và trở về phòng của mình ngay lập tức, những người vi phạm sẽ bị trừng phạt!"
Sau khi thông báo vang lên, cả hội trường im ắng.
Qua một lúc, không một ai động đậy, không một ai lên tiếng.
Cách đây không lâu, một cô bé còn sống sờ sờ đã biến mất trong tầm mắt, khiến nhiều người chơi vẫn còn đang chìm trong sự bàng hoàng.
"Ding dong ding dong ding dong!"- Bộ đàm vang lên tiếng nhắc nhở khẩn cấp: "Tất cả người chơi vui lòng hành động theo kịch bản ngay lập tức, nếu không sẽ bị phạt lỗi vi phạm."
Cố Lương là người đầu tiên hành động.
Trong đại sảnh, ngoài NPC đóng vai hầu gái, bao gồm cả chính mình thì tổng cộng có năm người chơi. Nhìn qua bọn họ một cái, sau khi nhớ đại khái dáng vẻ của họ, anh liền dẫn đầu rời khỏi đại sảnh.
Cố Lương giống như quân cờ domino đầu tiên tác động đến hiệu ứng dây chuyền.
Ngay khi anh vừa rời đi, những người khác cuối cùng cũng lần lượt bắt đầu bước ra ngoài.
Bên ngoài sảnh rút lá bài là một hành lang. Trên cửa của một căn phòng bên cạnh có viết "Phòng tập trung", phòng tắm ở phía trước, và nhà bếp ở phía ngoài cùng.
Cuối hành lang là phòng khách khá rộng rãi. Cuối phòng khách là ban công sân vườn.
Nhìn lại, phía bên kia của phòng khách là phòng ăn và quầy bar. Giữa quầy bar và phòng khách là một chiếc cầu thang xoắn lên tầng hai.
Cố Lương đi hết cầu thang lên tầng hai.
Anh đếm, có bảy phòng trên tầng hai.
Có tổng cộng có sáu nhân vật trong trò chơi này, tương ứng với sáu căn phòng và tên của mỗi nhân vật được đánh dấu trên cánh cửa, vừa liếc qua đã thấy ngay. Đối với phòng phụ, từ "Phòng tiện ích" được viết trên cánh cửa.
Cho đến nay, Cố Lương đã biết được bốn nhân vật, [ông chủ Bạch], [luật sư Trương], [bạn gái Hoàng] và [hầu gái Lưu].
Bây giờ thông qua những cái tên trên tấm biển, anh đã biết tên hai nhân vật còn lại, một người là [con trai ông chủ Bạch], còn một người là [anh trai ông chủ Bạch].
Cách đặt tên của hệ thống này vô cùng đơn giản và rõ ràng, không khó để đoán rằng con trai ông chủ Bạch là con trai của ông chủ Bạch đã khuất, và anh trai ông chủ Bạch là anh trai của ông.
Có vẻ như tất cả các nhân vật trong kịch bản này đều xoay quanh ông chủ Bạch.
Trong lòng nắm chắc, Cố Lương đi thẳng vào căn phòng có viết hai chữ "Luật sư Trương", đẩy cửa bước vào rồi ngay lập tức đóng cửa lại.
Trang trí trong phòng đều hợp với toàn bộ ngôi nhà, tất cả đều theo phong cách hoài cổ châu Âu thế kỷ 19, từ giường, sofa, thảm và tủ quần áo đều rất tinh tế và lộng lẫy. Trên bàn trà có một bộ ấm trà cao cấp kiểu Anh, trà đen trong bình sứ trắng đang bốc khói nghi ngút. Bộ ấm trà rất tương xứng với với khay đĩa pha lê 3 tầng tráng miệng kiểu phương Tây, bên trên những miếng bánh ngọt được đặt ngay ngắn, đơn giản là vừa miệng.
Trang trí sang trọng và đạo cụ tinh tế làm cho trò chơi này trông rất thật.
Nhưng Cố Lương lúc này không có thời gian để đánh giá cao nó, anh phải nhanh chóng tìm ra cách chơi của trò chơi này.
Theo kịch bản, luật sư Trương do anh thủ vai sẽ vào bếp cùng với insulin để bỏ thuốc vào lúc 11h30.
Nhưng không một nhân vật nào như NPC chủ động đưa cho anh bất kỳ đạo cụ nào.
Cố Lương cân nhắc, có lẽ phải tự mình đi tìm.
Quả nhiên, khi anh mở ngăn kéo bên cạnh giường, anh nhìn thấy một hộp thuốc màu trắng với dòng chữ "Insulin" được viết đơn giản và rõ ràng trên đó.
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Ai?" Cố Lương hỏi.
Ngoài cửa vang lên giọng một người đàn ông, giọng nói trầm ấm dễ chịu: "Bạn gái của anh."
Cố Lương: "Tôi không có bạn gái."
Người đàn ông dừng lại một lúc và nói: "Tôi là bạn gái Hoàng. Tôi không muốn vào vai một người phụ nữ."
Câu nói này đã khai sáng Cố Lương.
Có hai nhân vật nữ trong kịch bản- cô hầu gái Lưu và bạn gái Hoàng.
||||| Truyện đề cử: Bẫy Tình |||||
Nhưng khi họ ở trong sảnh rút bài vừa rồi, Cố Lương phát hiện ra rằng họ chỉ có một người chơi nữ.
Giờ thì anh đã hiểu, hoá ra trò chơi này còn có thế vai*.
*thế vai: tạm thời đóng vai mà mình không thạo
Chỉ là hiện tại cô bạn gái Hoàng này đang tìm anh, là đang thực hiện yêu cầu của kịch bản hay là hành động riêng?
Nếu là vế sau, vậy mục đích của hắn là gì?
Trong lòng nhiều nghi vấn, Cố Lương đã đi ra mở cửa.
Người đàn ông đứng ngoài cửa cao lớn cùng những đường nét trên khuôn mặt vô cùng nổi bật.
Người đó mặc một bộ vest chỉnh tề và đeo một cặp kính gọng bạc, thoạt nhìn trông rất hiền lành.
Nhưng nhìn kỹ hơn thì không.
Chiếc áo vét tông của hắn không đóng, hai chiếc cúc áo sơ mi trắng trên cùng không được cài, lộ ra một đoạn xương quai xanh nhỏ, cả người lộ ra một chút phóng túng không tự chủ.
Cố Lương đứng ở cửa, không có ý định mời người ngoài cửa vào.
Nhưng người đàn ông đã bỏ qua Cố Lương và bước vào phòng với vẻ ngoan ngoãn. Sau khi nhìn quanh một lượt mới hỏi: "Anh định khi nào bắt đầu và bắt đầu như thế nào?"
Hành vi của người này thật thô lỗ, trong lời chất vấn cũng có cảm giác áp chế rõ ràng, Cố Lương nhíu mày hơi không vui.
Nhưng với ý nghĩ muốn xem hắn ta tính làm gì, Cố Lương không yêu cầu hắn ta rời đi, mà là từ từ đóng cửa lại, sau đó lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha, lộ ra vẻ mặt rất kỳ quái
Còn "bạn gái Hoàng" thì cười tươi như gió xuân. Sự tương phản giữa hai người rất rõ nét.
Hắn bước đến gần Cố Lương, cúi người đưa tay ra, tỏ vẻ lịch sự: "Tôi tên là Dương Dạ, còn quý danh của anh là gì?"
Cố Lương nhẹ nhàng nói: "Tôi họ Cố, Cố Lương, Lương trong lương dân*."
*lương dân: người tốt, hiền lành an phận
"Người tốt?"- Sau khi dừng môt chút, Dương Dạ ngập ngừng hỏi, "Theo anh, nếu mọi người đều là công dân tốt thì liệu họ có bị đưa đến đây không?" Khi hắn hỏi câu này, chiếc kính dây bạc trên sống mũi làm cân bằng nét sắc sảo trong đôi mắt, nụ cười trên khóe môi cũng có thể gọi là dịu dàng.
Nhưng Cố Lương vẫn cảm thấy hắn ta rất có tính khiêu khích. Có lẽ là do các đường nét trên khuôn mặt hắn quá sắc nét.
"Ý của cậu là gì?"- Ngón tay của Cố Lương trên tay vịn sô pha hơi siết chặt, nhưng anh không hề nhúc nhích, dựa vào chiếc ghế sô pha mềm mại với vẻ mặt lười biếng.
Liếc nhìn Cố Lương từ trên xuống dưới, ánh mắt Dương Dạ khẽ cong lên: "Không có ý nghĩa gì cả, tôi chỉ tin vào đạo Phật một chút, tin rằng mọi thứ đều có nhân quả. Tôi nhớ rằng tôi đang họp thì đột nhiên bất tỉnh và tỉnh dậy trong sảnh rút bài ở tầng dưới."
"Ồ, cậu đã làm điều gì tồi tệ đến mức khiến cậu nghĩ mình bị trừng phạt bằng cách đưa đến đây?"- Cố Lương hỏi hắn.
Dương Dạ lắc đầu không trả lời.
Cố Lương nói với vẻ mặt thất thần: "Thật không may, tôi từ nhỏ đã tuân thủ pháp luật, tôi thực sự là một công dân tốt, tôi đi làm từ 7 giờ sáng và giúp một bà cụ qua đường. Sau khi giúp bà ấy, tôi đã ngất đi ngay trước mắt mình. Nếu tôi không đến đây, tôi đã nghĩ rằng mình đã bị bà ấy lừa."
Dương Dạ: "..."
Một lúc sau, Dương Dạ nhìn Cố Lương: "Thôi, bây giờ nói về chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, hãy nói về kịch bản lần này. Từ câu chuyện mà tôi có được, tôi chỉ biết rằng anh có ý định giết người đối với ông chủ Bạch, bởi vì anh muốn cứu tôi."
Cố Lương cũng lên tiếng, giải thích thêm hai câu: "Loại trò chơi này được gọi là giết người theo kịch bản. Nếu như cậu chưa từng chơi qua, tôi có thể giải thích cho cậu hai câu về mánh khoé của loại trò chơi này."
"Có thể có nhiều người đã lấy được lá hung thủ. Họ đều có ý định giết người với người đã khuất, và họ đều ra tay. Ví dụ, A đầu độc người chết, và B đâm dao. Nhưng cuối cùng, đó có phải là kẻ sát nhân thực sự gây ra cái chết của người đã khuất hay không còn tùy thuộc vào manh mối và chứng cứ sẽ xác định được mốc thời gian của từng nhân vật."
Cố Lương quay đầu nhìn Dương Dạ: "Hiện tại tôi có thể nói thật với cậu, tôi có ý định giết ông chủ Bạch, còn định hạ độc ông ta. Nhưng tôi đã bỏ loại chất độc nào, bỏ khi nào, nó đã tồn tại trong bao lâu, và cái chết cuối cùng của ông ta có liên quan gì tới chất độc của tôi không... Cậu phải tự mình đi tìm."
Dương Dạ gật đầu: "Ừ, đã hiểu. Cảm ơn."
Cố Lương ngừng nhìn Dương Dạ, xoay người, tựa đầu vào ghế số pha, ánh mắt tự nhiên hướng lên trên nhìn chằm chằm vào một chỗ trong hư không, trong mắt có chút kinh ngạc.
Thật lâu sau, anh nhẹ giọng nói: "Lúc nãy dưới lầu, cô gái nhỏ đã đặt câu hỏi đó, nhiệm vụ cô ấy nhận được có thể là trực tiếp đâm chết ông chủ Bạch hay gì đó. Cô ấy không muốn làm, cho nên..." Một người sống vừa biến mất trước mặt anh, điều này có thể xảy ra rất nhiều lần.
Nghĩ đến đây, ngón tay của Cố Lương trên tay vịn không khỏi dùng sức, trên mu bàn tay xuất hiện một đường vân xanh mờ.
Nhìn thấy động tác của Cố Lương, Dương Dạ đứng yên, nụ cười trên mặt đã tắt, nghiêm túc nhìn anh.
Cố Lương mặc một chiếc áo gió màu nâu nhạt, ngồi ở trên sô pha, cánh tay tự nhiên buông thõng trên tay vịn ghế sô pha, trên cổ tay có một sợi dây màu đỏ khá dễ thấy.
Đồng tử của anh rất nông và có màu nâu, lúc này anh hơi nghiêng đầu, khi có ánh sáng chiếu vào sẽ hiện ra một màu rất đẹp.
Màu sắc này chỉ có thể được nhìn thấy khi đi dạo trong rừng phong vào cuối mùa thu, nhặt một chiếc lá phong đủ hình dạng và kích cỡ, và giơ nó lên đối mặt với ánh mặt trời.
—— Lá phong bị ánh sáng xuyên thấu, hiện ra màu nâu vàng mờ ảo, tựa hồ như chỉ có thể nhìn thấy trong mơ.
Chỉ là anh quá trắng, ngồi trong một tòa nhà kiểu Anh thế kỷ 19 trông hơi giống ma cà rồng.
"Cậu có vẻ rất tích cực với trò chơi này. Cho nên..."
Cố Lương đảo mắt nhìn Dương Dạ dò hỏi: "Cậu là thám tử sao?"
- -----------------------------------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Có người thắc mắc về việc sắp đặt của lá bài chết chóc, cho nên tôi giải thích trước hai câu. Không liên quan gì đến may rủi khi người chơi rút được lá bài đã chết, đây là sự sắp xếp của hệ thống, lý do cụ thể của sự sắp xếp này sẽ được nói ở phần sau. Đây là một sự hồi hộp và là một điềm báo trước. Bây giờ chỉ có thể nói rằng rút thẻ chết không có nghĩa là trực tiếp đi chết.
Editor: Mình để thụ xưng hô tôi- cậu với công là có lý do cả, tới chương 3 sẽ được giải đáp nho~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.