Kịch Bản Trở Thành Người Nổi Tiếng
Chương 120
Diệp Hỉ Ái
24/10/2024
Chiều hôm đó Dạ Phàm tranh thủ vẽ vời đăng hình lên weibo kiếm thêm nhiệt độ.
"+2 điểm hội hoạ, lão sư dạy vẽ có lời khen dành cho cậu đấy"
Bức vẽ Dạ Phàm đăng lên được cư dân mạng bàn tán xôn xao
Trong tranh là hình ảnh bóng lưng của một người đàn ông. Với tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, vai rộng cường tráng, phần tay lộ ra bên ngoài hiện rõ những khối cơ bắp, đôi chân thẳng tắp dài miên man. Quả là 1 thân hình tuyệt đẹp như được điêu khắc mà ra.
Dưới bóng cây xanh mát, nam nhân chỉ để lộ 1 ít sườn mặt, ánh mắt của hắn tối tăm nhìn về phương xa.
Nhìn vậy thôi chứ Dạ Phàm đã làm hư hết 12 tờ giấy vẽ khác mới có thể hoàn thành được bức vẽ này đấy.
[Mọi người có để ý không? An cư Lạc Nghiệp dạo này toàn vẽ người mà lần nào cũng là 1 nam nhân]
[Tui cũng để ý, há, tình tiết này chẳng lẽ y có người yêu rồi sao? Cho nên mới thay đổi hướng vẽ?]
[Mị thì không quan tâm đời tư, vẽ đẹp như này đáng cho 1 tràng vỗ tayl
[Cơ mà bóng lưng thôi mà nhìn mlem quá vậy nè! Tui nuốt nước miếng vì thèm thuồng nãy giờ nè
[Nam nhân đẹp như vậy hẳn là chỉ có trong tưởng tượng thôi nhỉ, hình mẫu vô thực như vầy ngoài đời hiếm người đáp ứng được lắm]
[Không phải bức vẽ nửa mặt kia mọi người bảo giống Tần Viễn sao? Xem tấm này có giống không?]
Ting ting...
Dạ Phàm nhận được tin nhắn nửa tiếng nữa Tần Viễn sẽ ghé chỗ cậu, sau khi dặn dò người nọ đi cẩn thận bản thân thì nhanh chóng chạy đi tắm. Ngồi vẽ nãy giờ người cậu đã đổ đầy mồ hôi dính nhớp, đương nhiên không thể gặp người yêu với tình trạng này được rồi.
Lúc Dạ Phàm tắm xong đã thấy người đàn ông nào đó tự nhiên như đang ở nhà mình mà ngồi uống cà phê. Thậm chí cậu còn không nhớ được bản thân đã cất ở chỗ nào cơ mà người này mới tới được vài phút đã tìm ra.
Cậu hậm hực xồng xộc thẳng đến chỗ Tần Viễn giật lấy ly cà phê không nói không rằng mà húp 1 hớp lớn. Thế nhưng lại quên mất Tần Viễn vẫn luôn uống cà phê ít ngọt khác hẳn với khẩu vị bản thân. Vừa nếm thử vị của nó liền hối hận không thôi nhưng đã quá trễ để nhổ ra.
Mặt Dạ Phàm nhíu lại như ăn phải khổ qua, lè lưỡi
"Đắng quá"
"Phụt...ha ha..." Ngay cả Tần Viễn nhìn thấy tính tình ấu trĩ này của cậu cũng không nhịn được mà phì cười.
Cậu trợn trắng mắt, nhe nanh múa vuốt
"Anh cười cái gì, đáng ghét. Đáng lẽ anh nên ngăn cản em
Dù đúng là chính cậu tự làm tự chịu.
Tần Viễn giữ lại cái móng vuốt sắp tiếp xúc với mặt mình, nhịn cười. Vừa nói tay vừa rót ly nước lọc khác đưa qua cho cậu.
"Được rồi, là lỗi tại anh"
Giỡn đủ, Tần Viễn vỗ lên đùi mình
"Lại đây ngồi, để anh sấy tóc cho"
Lúc này Dạ Phàm mới nhớ ra bản thân vừa tắm xong còn chưa kịp lau khô tóc, mái tóc ướt nhẹp bết vào mặt, hơi ngứa. Nghe vậy cũng ngoan ngoãn ngồi vào khoảng trống giữa 2 đùi Tân Viễn, đưa lưng về phía hắn.
Ở khoảng cách gần Tần Viễn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thơm ngọt pha lẫn hương dầu gội thanh mát dịu nhẹ. Hắn để ý rằng Dạ Phàm vốn không thích xài nước hoa nên trên người lúc nào cũng mang mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng chứ không gắt mũi. Đối với người có cái mũi thính như Tần Viễn thì không còn gì tuyệt vời hơn.
Dù lúc này rất muốn rúc mặt vào hõm cổ cậu mà hít hà mùi thơm chỉ thuộc về người này cho thoả mãn nhưng đành nhịn xuống. Tần Viễn nuốt nước bọt, Trước tiên vẫn phải sấy tóc cho cậu nhóc cái đã, không thể để bị cảm được.
Vóc người Dạ Phàm vốn nhỏ nhắn, ngồi trong lòng Tần Viễn nhìn từ phía sau liền không thấy người đâu. Dáng ngồi giống thỏ con này khiến hắn không nhịn được mà ở trong đầu liên tục nghĩ "đáng yêu quá".
Sấy tóc xong Dạ Phàm thấy Tần Viễn nãy giờ vẫn luôn im lặng mới tò mò định hỏi thì bỗng nhiên trời đất quay vòng. Vài giây sau Dạ Phàm đã trong tư thế mặt đối mặt với Tần Viễn.
Người đàn ông đáng đánh đòn kia mở miệng lại trêu chọc cậu. Ngón tay mon men luồn vào mái tóc mềm mại.
"Biết anh đến nên mới đi tắm sao?"
Dù đã xác định mối quan hệ được một thời gian nhưng cậu vẫn chưa tài nào làm quen được với chuyện liên tục bị trêu ghẹo, hai má thoáng cái hơi đỏ lên
"Còn không phải sợ anh chê em dính mùi mồ hôi sao?"
Khoé môi Tần Viễn cong lên, giây sau liền vùi đầu vào hõm cổ cậu mà hít hà, trong phút chốc giữa 2 người không còn chút khoảng cách dư thừa nào cả.
"Sao có thể, bảo bối của anh lúc nào cũng thơm cả. Dù không tắm cũng không hội tí nào"
Hơi thở Tần Viễn phả vào bên gáy cậu thật ngứa ngáy khó nhịn. Không thích chỉ có bản thân bị chiếm tiệm nghi, cậu cũng muốn ăn đậu hủ của hắn.
*Ăn đậu hủ: là hành vi chiếm tiện nghi bao gồm đụng chạm sờ mó các vị trí nhạy cảm trên cơ thể đối phương với ý đồ đen tối.
Nghĩ là làm Dạ Phàm hơi vén áo Tần Viễn lên khớp tay thon nhỏ chạm vào khối cơ bụng rắn chắc mà vuốt ve, chỉ là càng sờ lại càng không ngừng tay được.
Ông trời có bất công quá hay không, tại sao cậu tập thể dục thường xuyên như vậy mà ngay cả 1 chút cơ bắp còn không có. Còn người đàn ông này chạm vào chỗ nào cũng thấy cứng.
Bị Dạ Phàm vuốt ve 1 lúc cả người Tần Viễn đều nóng cả lên. Hắn 1 tay bắt lấy cái tay không an phận của cậu tay khác ở trên cánh môi cậu ma sát nhè nhẹ
"Em nói đã tắm, vậy chỗ này đã rửa kĩ chưa
"Rửa hay chưa nhỉ? Anh có muốn kiểm tra thử không?"
Dạ Phàm nghiêng đầu, câu đầu giả vờ tự hỏi, câu sau lại đẩy vấn đề cho Tần Viễn.
Hồi nhỏ khi xem phim Dạ Phàm không hiểu tại sao nam nữ chính không cần nói gì cũng đã hiểu ý nhau, giây sau đã lao vào hôn hít. Nhưng giờ khi nhìn vào mắt Tần Viễn thì cậu đã hiểu rồi, ánh mắt đầy vẻ khát khao đó sau khi nhìn mắt cậu liền di chuyển xuống môi. Ngón tay hắn mơn trớn mỗi cậu, hơi tê dại.
Không chờ lâu thêm, Tần Viễn phủ môi mình lên.
Những lần trước đều bắt đầu khá nhẹ nhàng nhưng lần này nụ hôn của hắn càng thêm gấp gáp và mãnh liệt. Hắn ngậm lấy môi Dạ Phàm, màu môi bình thường hơi nhợt nhạt bị ma sát tới đỏ bừng. Đầu lưỡi thô to theo đà mà cạy mở khớp hàm, liếm láp nước bọt bên trong. Dạ Phàm sau vài lần thực hành cũng học được không ít, đầu lưỡi nhỏ ngoan ngoãn nghênh đón dị vật từ bên ngoài. Hô hấp cả hai dần trở nên nặng nề.
Động tác của hắn cũng ngày càng mạnh mẽ hơn, hắn siết lấy eo Dạ Phàm ép cậu ghìm chặt vào lồng ngực mình. Áo thun mỏng của Dạ Phàm bị ma sát đến hỗn loạn nhăn nhúm.
Lúc Tần Viễn thu lưỡi mình lại tách môi hai người ra còn kéo theo sợi chỉ bạc mờ ám.
Dạ Phàm còn chưa kịp tỉnh táo thì dưới bụng đã truyền đến 1 trận lạnh lẽo, Tần Viễn vén áo cậu lên quá nửa bụng để lộ khuôn ngự.c ra bên ngoài.
Giọng Tần Viễn mơ hồ mang theo sự ra lệnh
"Há miệng ra nào"
Đợi cậu làm theo lời hắn, người kia nhét gấu áo vào miệng cậu. Dạ Phàm theo bản năng ngậm lấy.
Đầu ngón tay Tần Viễn lướt trên làn da non mềm, vẽ vài vòng quanh đầu ti của cậu như trêu ngươi, hơi thở hắn phả lên làn da cậu
"Còn chỗ này đã rửa sạch chưa?"
Miệng Dạ Phàm bị nếp áo nhồi đầy không thể trả lời chỉ có thể "hư, ưm... Thanh âm lúc có lúc không đáp lại. So với trực tiếp chạm vào thì như vậy lại càng khiến cậu khó chịu hơn. Dạ Phàm vì ngứa ngáy mà ngọ nguậy không yên.
Tần Viễn có vẻ như cũng không cần cậu phải trả lời. Đôi môi mỏng dừng lại ở đầu vũ hồng hào mà chà sát, cái lưỡi không an phận liếm mút.
Mặc dù đã từng tự chạm vào ngự.c mình nhưng khi được người khác chạm vào cảm giác lại kích thích hơn nhiều. Mỗi cái chạm, mỗi hơi thở của Tần Viễn khiến cậu càng trở nên mẫn cảm hơn.
Hết liếm rồi dùng răng khể nhay,khuôn ngực sớm đã đầy dấu răng, tay Tần Viễn cũng không hề rảnh rỗi mà nhấn lên đầu v.ú còn lại vân vê chà sát giống như tìm được món đồ chơi yêu thích.
"Hức... Hừ... Ngứa ..."
Ngậm hồi lâu miệng Dạ Phàm hơi mỏi, bất giác nhả cuốn áo ra. Cái áo rớt xuống trùm lên đầu Tần Viễn nhưng hắn không có dấu hiệu dừng lại.
Ở góc nhìn của Dạ Phàm đầu của Tần Viễn nhấp nhô bên trong áo cậu, không ngừng chơi đùa cơ thể cậu. Hình ảnh cực kì daa.m dục. kích thích. Hơn hết cậu có cảm giác phía dưới cậu nhỏ của mình đã sưng phồng lên 1 cục nhỏ.
Cảm thấy đủ Tần Viễn không chui ra bình thường mà ở vị trí đó kéo áo thun Dạ Phàm lên cao, 1 phát đã lột áo cậu xuống dưới.Bàn tay không an phận mò mẫm xuống đáy quần Dạ Phàm, cách một lớp vải xoa nắn lớp thịt mềm phía sau.
Trên miệng nở nụ cười cực kì không đứng đắn, ngón tay di chuyển đến khe hẹp nằm giữa 2 cánh mông, khẽ nhấn xuống
"Thế còn nơi này thì sao? Có rửa kĩ không?"
Dạ Phàm mặc chiếc quần thun chất vải mềm mại mỏng nhẹ, ngón tay Tần Viễn chỉ cần dùng 1 lực vừa phải đã dễ dàng làm cho đầu ngón tay đưa một chút đi vào cửa hậu huyệt.
Bất ngờ cảm nhận được dị vật muốn đi vào trong cơ thể, Dạ Phàm không thể kiềm nén được tiếng nức nở. Xấu hổ quàng tay lên vai Tần Viễn
"Hư, hức,.. đều đã rửa sạch rồi màaa!"
Âm cuối còn kéo dài ra như đang làm nũng làm Tần Viễn nghe được muốn nhũn hết cả người. Nhìn kĩ sẽ thấy 2 vành tai hắn đều đã đỏ bừng.
Nhưng bên ngoài thì vẫn giả vờ tỏ vẻ cứng rắn mà hằng giọng.
"Anh phải tận mắt kiểm tra mới xác nhận được là em có nói dối hay không"
Vừa Dứt lời đã tụt quần Dạ Phàm xuống, ngay cả quần nhỏ cũng chung số phận mà bị quăng xuống nền nhà.
Đột nhiên Tần Viễn hạ thấp giọng, ở bên tai Dạ Phàm mà thổi khí
"Há miệng ra một chút"
Cậu hé miệng ngậm chúng vào.
Khớp xương trên tay Tần Viễn lộ khá rõ nhưng lại không hề thô thiển. Ở trong miệng cùng với cái lưỡi ẩm ướt của Dạ Phàm mà chơi đùa. Đầu lưỡi quấn lấy đầu ngón tay, nước miếng không kịp nuốt xuống mà tràn ra bên khoé miệng.
Tần Viễn nhìn cảnh tượng này thứ khổng lồ bên dưới liền co giật, hắn rất muốn lập tức chiếm lấy người này, đặt cậu dưới thân. Nhưng hiện tại vẫn chưa được, đây là lần đầu của cậu nếu không chuẩn bị kĩ càng cậu nhóc sẽ không chịu nổi mất.
Rút ngón tay ra khỏi khoang miệng nóng hổi.
Ngón tay Tần Viễn mò mẫm hồi lâu, sau đó mang theo thăm dò đưa ngón giữa vào lối đi của tiểu huyệt.
Cảm nhận được dị vật len vào, cơ thể Dạ Phàm tự động mà trở nên căng thẳng.
"Humm..."
Tần Viễn bóp mông cậu
"Thả lỏng đi, chỉ mới vào 1 ngón tay đã như vậy thì làm sao đưa cái của anh vào được chứ"
Ngón tay hắn khá dài Dạ Phàm có thể nhận thức được rõ ràng nó đang di chuyển ra vào liên tục. Nhận thấy Dạ Phàm đã thả lỏng đôi chút, Tần Viễn đưa ngón tay thứ hai vào bên trong.
"Hô, khó chịu a... Dạ Phàm than nhẹ 1 tiếng.
Cảm giác khác hẳn lúc Dạ Phàm tự đưa ngón tay bản thân vào, ngón tay TầnKhông hiểu chuyện này có liên quan gì đến việc kiểm tra gì đó hắn vừa nói, Dạ Phàm ánh mắt mê mang nhìn 2 ngón tay thon dài xinh đẹp kia, 1 cái.
Viễn dài và thô to hơn, hơi động 1 chút đã có thể chạm vào những nơi Dạ Phàm chưa thể tự mình chạm đến.
"+2 điểm hội hoạ, lão sư dạy vẽ có lời khen dành cho cậu đấy"
Bức vẽ Dạ Phàm đăng lên được cư dân mạng bàn tán xôn xao
Trong tranh là hình ảnh bóng lưng của một người đàn ông. Với tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, vai rộng cường tráng, phần tay lộ ra bên ngoài hiện rõ những khối cơ bắp, đôi chân thẳng tắp dài miên man. Quả là 1 thân hình tuyệt đẹp như được điêu khắc mà ra.
Dưới bóng cây xanh mát, nam nhân chỉ để lộ 1 ít sườn mặt, ánh mắt của hắn tối tăm nhìn về phương xa.
Nhìn vậy thôi chứ Dạ Phàm đã làm hư hết 12 tờ giấy vẽ khác mới có thể hoàn thành được bức vẽ này đấy.
[Mọi người có để ý không? An cư Lạc Nghiệp dạo này toàn vẽ người mà lần nào cũng là 1 nam nhân]
[Tui cũng để ý, há, tình tiết này chẳng lẽ y có người yêu rồi sao? Cho nên mới thay đổi hướng vẽ?]
[Mị thì không quan tâm đời tư, vẽ đẹp như này đáng cho 1 tràng vỗ tayl
[Cơ mà bóng lưng thôi mà nhìn mlem quá vậy nè! Tui nuốt nước miếng vì thèm thuồng nãy giờ nè
[Nam nhân đẹp như vậy hẳn là chỉ có trong tưởng tượng thôi nhỉ, hình mẫu vô thực như vầy ngoài đời hiếm người đáp ứng được lắm]
[Không phải bức vẽ nửa mặt kia mọi người bảo giống Tần Viễn sao? Xem tấm này có giống không?]
Ting ting...
Dạ Phàm nhận được tin nhắn nửa tiếng nữa Tần Viễn sẽ ghé chỗ cậu, sau khi dặn dò người nọ đi cẩn thận bản thân thì nhanh chóng chạy đi tắm. Ngồi vẽ nãy giờ người cậu đã đổ đầy mồ hôi dính nhớp, đương nhiên không thể gặp người yêu với tình trạng này được rồi.
Lúc Dạ Phàm tắm xong đã thấy người đàn ông nào đó tự nhiên như đang ở nhà mình mà ngồi uống cà phê. Thậm chí cậu còn không nhớ được bản thân đã cất ở chỗ nào cơ mà người này mới tới được vài phút đã tìm ra.
Cậu hậm hực xồng xộc thẳng đến chỗ Tần Viễn giật lấy ly cà phê không nói không rằng mà húp 1 hớp lớn. Thế nhưng lại quên mất Tần Viễn vẫn luôn uống cà phê ít ngọt khác hẳn với khẩu vị bản thân. Vừa nếm thử vị của nó liền hối hận không thôi nhưng đã quá trễ để nhổ ra.
Mặt Dạ Phàm nhíu lại như ăn phải khổ qua, lè lưỡi
"Đắng quá"
"Phụt...ha ha..." Ngay cả Tần Viễn nhìn thấy tính tình ấu trĩ này của cậu cũng không nhịn được mà phì cười.
Cậu trợn trắng mắt, nhe nanh múa vuốt
"Anh cười cái gì, đáng ghét. Đáng lẽ anh nên ngăn cản em
Dù đúng là chính cậu tự làm tự chịu.
Tần Viễn giữ lại cái móng vuốt sắp tiếp xúc với mặt mình, nhịn cười. Vừa nói tay vừa rót ly nước lọc khác đưa qua cho cậu.
"Được rồi, là lỗi tại anh"
Giỡn đủ, Tần Viễn vỗ lên đùi mình
"Lại đây ngồi, để anh sấy tóc cho"
Lúc này Dạ Phàm mới nhớ ra bản thân vừa tắm xong còn chưa kịp lau khô tóc, mái tóc ướt nhẹp bết vào mặt, hơi ngứa. Nghe vậy cũng ngoan ngoãn ngồi vào khoảng trống giữa 2 đùi Tân Viễn, đưa lưng về phía hắn.
Ở khoảng cách gần Tần Viễn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thơm ngọt pha lẫn hương dầu gội thanh mát dịu nhẹ. Hắn để ý rằng Dạ Phàm vốn không thích xài nước hoa nên trên người lúc nào cũng mang mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng chứ không gắt mũi. Đối với người có cái mũi thính như Tần Viễn thì không còn gì tuyệt vời hơn.
Dù lúc này rất muốn rúc mặt vào hõm cổ cậu mà hít hà mùi thơm chỉ thuộc về người này cho thoả mãn nhưng đành nhịn xuống. Tần Viễn nuốt nước bọt, Trước tiên vẫn phải sấy tóc cho cậu nhóc cái đã, không thể để bị cảm được.
Vóc người Dạ Phàm vốn nhỏ nhắn, ngồi trong lòng Tần Viễn nhìn từ phía sau liền không thấy người đâu. Dáng ngồi giống thỏ con này khiến hắn không nhịn được mà ở trong đầu liên tục nghĩ "đáng yêu quá".
Sấy tóc xong Dạ Phàm thấy Tần Viễn nãy giờ vẫn luôn im lặng mới tò mò định hỏi thì bỗng nhiên trời đất quay vòng. Vài giây sau Dạ Phàm đã trong tư thế mặt đối mặt với Tần Viễn.
Người đàn ông đáng đánh đòn kia mở miệng lại trêu chọc cậu. Ngón tay mon men luồn vào mái tóc mềm mại.
"Biết anh đến nên mới đi tắm sao?"
Dù đã xác định mối quan hệ được một thời gian nhưng cậu vẫn chưa tài nào làm quen được với chuyện liên tục bị trêu ghẹo, hai má thoáng cái hơi đỏ lên
"Còn không phải sợ anh chê em dính mùi mồ hôi sao?"
Khoé môi Tần Viễn cong lên, giây sau liền vùi đầu vào hõm cổ cậu mà hít hà, trong phút chốc giữa 2 người không còn chút khoảng cách dư thừa nào cả.
"Sao có thể, bảo bối của anh lúc nào cũng thơm cả. Dù không tắm cũng không hội tí nào"
Hơi thở Tần Viễn phả vào bên gáy cậu thật ngứa ngáy khó nhịn. Không thích chỉ có bản thân bị chiếm tiệm nghi, cậu cũng muốn ăn đậu hủ của hắn.
*Ăn đậu hủ: là hành vi chiếm tiện nghi bao gồm đụng chạm sờ mó các vị trí nhạy cảm trên cơ thể đối phương với ý đồ đen tối.
Nghĩ là làm Dạ Phàm hơi vén áo Tần Viễn lên khớp tay thon nhỏ chạm vào khối cơ bụng rắn chắc mà vuốt ve, chỉ là càng sờ lại càng không ngừng tay được.
Ông trời có bất công quá hay không, tại sao cậu tập thể dục thường xuyên như vậy mà ngay cả 1 chút cơ bắp còn không có. Còn người đàn ông này chạm vào chỗ nào cũng thấy cứng.
Bị Dạ Phàm vuốt ve 1 lúc cả người Tần Viễn đều nóng cả lên. Hắn 1 tay bắt lấy cái tay không an phận của cậu tay khác ở trên cánh môi cậu ma sát nhè nhẹ
"Em nói đã tắm, vậy chỗ này đã rửa kĩ chưa
"Rửa hay chưa nhỉ? Anh có muốn kiểm tra thử không?"
Dạ Phàm nghiêng đầu, câu đầu giả vờ tự hỏi, câu sau lại đẩy vấn đề cho Tần Viễn.
Hồi nhỏ khi xem phim Dạ Phàm không hiểu tại sao nam nữ chính không cần nói gì cũng đã hiểu ý nhau, giây sau đã lao vào hôn hít. Nhưng giờ khi nhìn vào mắt Tần Viễn thì cậu đã hiểu rồi, ánh mắt đầy vẻ khát khao đó sau khi nhìn mắt cậu liền di chuyển xuống môi. Ngón tay hắn mơn trớn mỗi cậu, hơi tê dại.
Không chờ lâu thêm, Tần Viễn phủ môi mình lên.
Những lần trước đều bắt đầu khá nhẹ nhàng nhưng lần này nụ hôn của hắn càng thêm gấp gáp và mãnh liệt. Hắn ngậm lấy môi Dạ Phàm, màu môi bình thường hơi nhợt nhạt bị ma sát tới đỏ bừng. Đầu lưỡi thô to theo đà mà cạy mở khớp hàm, liếm láp nước bọt bên trong. Dạ Phàm sau vài lần thực hành cũng học được không ít, đầu lưỡi nhỏ ngoan ngoãn nghênh đón dị vật từ bên ngoài. Hô hấp cả hai dần trở nên nặng nề.
Động tác của hắn cũng ngày càng mạnh mẽ hơn, hắn siết lấy eo Dạ Phàm ép cậu ghìm chặt vào lồng ngực mình. Áo thun mỏng của Dạ Phàm bị ma sát đến hỗn loạn nhăn nhúm.
Lúc Tần Viễn thu lưỡi mình lại tách môi hai người ra còn kéo theo sợi chỉ bạc mờ ám.
Dạ Phàm còn chưa kịp tỉnh táo thì dưới bụng đã truyền đến 1 trận lạnh lẽo, Tần Viễn vén áo cậu lên quá nửa bụng để lộ khuôn ngự.c ra bên ngoài.
Giọng Tần Viễn mơ hồ mang theo sự ra lệnh
"Há miệng ra nào"
Đợi cậu làm theo lời hắn, người kia nhét gấu áo vào miệng cậu. Dạ Phàm theo bản năng ngậm lấy.
Đầu ngón tay Tần Viễn lướt trên làn da non mềm, vẽ vài vòng quanh đầu ti của cậu như trêu ngươi, hơi thở hắn phả lên làn da cậu
"Còn chỗ này đã rửa sạch chưa?"
Miệng Dạ Phàm bị nếp áo nhồi đầy không thể trả lời chỉ có thể "hư, ưm... Thanh âm lúc có lúc không đáp lại. So với trực tiếp chạm vào thì như vậy lại càng khiến cậu khó chịu hơn. Dạ Phàm vì ngứa ngáy mà ngọ nguậy không yên.
Tần Viễn có vẻ như cũng không cần cậu phải trả lời. Đôi môi mỏng dừng lại ở đầu vũ hồng hào mà chà sát, cái lưỡi không an phận liếm mút.
Mặc dù đã từng tự chạm vào ngự.c mình nhưng khi được người khác chạm vào cảm giác lại kích thích hơn nhiều. Mỗi cái chạm, mỗi hơi thở của Tần Viễn khiến cậu càng trở nên mẫn cảm hơn.
Hết liếm rồi dùng răng khể nhay,khuôn ngực sớm đã đầy dấu răng, tay Tần Viễn cũng không hề rảnh rỗi mà nhấn lên đầu v.ú còn lại vân vê chà sát giống như tìm được món đồ chơi yêu thích.
"Hức... Hừ... Ngứa ..."
Ngậm hồi lâu miệng Dạ Phàm hơi mỏi, bất giác nhả cuốn áo ra. Cái áo rớt xuống trùm lên đầu Tần Viễn nhưng hắn không có dấu hiệu dừng lại.
Ở góc nhìn của Dạ Phàm đầu của Tần Viễn nhấp nhô bên trong áo cậu, không ngừng chơi đùa cơ thể cậu. Hình ảnh cực kì daa.m dục. kích thích. Hơn hết cậu có cảm giác phía dưới cậu nhỏ của mình đã sưng phồng lên 1 cục nhỏ.
Cảm thấy đủ Tần Viễn không chui ra bình thường mà ở vị trí đó kéo áo thun Dạ Phàm lên cao, 1 phát đã lột áo cậu xuống dưới.Bàn tay không an phận mò mẫm xuống đáy quần Dạ Phàm, cách một lớp vải xoa nắn lớp thịt mềm phía sau.
Trên miệng nở nụ cười cực kì không đứng đắn, ngón tay di chuyển đến khe hẹp nằm giữa 2 cánh mông, khẽ nhấn xuống
"Thế còn nơi này thì sao? Có rửa kĩ không?"
Dạ Phàm mặc chiếc quần thun chất vải mềm mại mỏng nhẹ, ngón tay Tần Viễn chỉ cần dùng 1 lực vừa phải đã dễ dàng làm cho đầu ngón tay đưa một chút đi vào cửa hậu huyệt.
Bất ngờ cảm nhận được dị vật muốn đi vào trong cơ thể, Dạ Phàm không thể kiềm nén được tiếng nức nở. Xấu hổ quàng tay lên vai Tần Viễn
"Hư, hức,.. đều đã rửa sạch rồi màaa!"
Âm cuối còn kéo dài ra như đang làm nũng làm Tần Viễn nghe được muốn nhũn hết cả người. Nhìn kĩ sẽ thấy 2 vành tai hắn đều đã đỏ bừng.
Nhưng bên ngoài thì vẫn giả vờ tỏ vẻ cứng rắn mà hằng giọng.
"Anh phải tận mắt kiểm tra mới xác nhận được là em có nói dối hay không"
Vừa Dứt lời đã tụt quần Dạ Phàm xuống, ngay cả quần nhỏ cũng chung số phận mà bị quăng xuống nền nhà.
Đột nhiên Tần Viễn hạ thấp giọng, ở bên tai Dạ Phàm mà thổi khí
"Há miệng ra một chút"
Cậu hé miệng ngậm chúng vào.
Khớp xương trên tay Tần Viễn lộ khá rõ nhưng lại không hề thô thiển. Ở trong miệng cùng với cái lưỡi ẩm ướt của Dạ Phàm mà chơi đùa. Đầu lưỡi quấn lấy đầu ngón tay, nước miếng không kịp nuốt xuống mà tràn ra bên khoé miệng.
Tần Viễn nhìn cảnh tượng này thứ khổng lồ bên dưới liền co giật, hắn rất muốn lập tức chiếm lấy người này, đặt cậu dưới thân. Nhưng hiện tại vẫn chưa được, đây là lần đầu của cậu nếu không chuẩn bị kĩ càng cậu nhóc sẽ không chịu nổi mất.
Rút ngón tay ra khỏi khoang miệng nóng hổi.
Ngón tay Tần Viễn mò mẫm hồi lâu, sau đó mang theo thăm dò đưa ngón giữa vào lối đi của tiểu huyệt.
Cảm nhận được dị vật len vào, cơ thể Dạ Phàm tự động mà trở nên căng thẳng.
"Humm..."
Tần Viễn bóp mông cậu
"Thả lỏng đi, chỉ mới vào 1 ngón tay đã như vậy thì làm sao đưa cái của anh vào được chứ"
Ngón tay hắn khá dài Dạ Phàm có thể nhận thức được rõ ràng nó đang di chuyển ra vào liên tục. Nhận thấy Dạ Phàm đã thả lỏng đôi chút, Tần Viễn đưa ngón tay thứ hai vào bên trong.
"Hô, khó chịu a... Dạ Phàm than nhẹ 1 tiếng.
Cảm giác khác hẳn lúc Dạ Phàm tự đưa ngón tay bản thân vào, ngón tay TầnKhông hiểu chuyện này có liên quan gì đến việc kiểm tra gì đó hắn vừa nói, Dạ Phàm ánh mắt mê mang nhìn 2 ngón tay thon dài xinh đẹp kia, 1 cái.
Viễn dài và thô to hơn, hơi động 1 chút đã có thể chạm vào những nơi Dạ Phàm chưa thể tự mình chạm đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.