Kịch Bản Trở Thành Người Nổi Tiếng

Chương 96: Đoán người

Diệp Hỉ Ái

19/06/2024

Tần Viễn bình tĩnh bưng dĩa trứng được chế biến đẹp mắt đến phòng ăn trước sự dòm ngó của những cặp mắt còn lại

Diệp Hạo Lâm nhìn dĩa trứng trong tay mình, thực ra ban đầu còn thấy nó cũng không đến nỗi. Nhưng khi thấy quả trứng kia chiên vừa chín tới, lòng đỏ tròn vo không bị bể, lòng trắng mịn màng không hề sần sùi, xung quanh được bao phủ bồi 1 lớp cháy vàng nhẹ, không biết ở đâu họ tìm ra tiêu đen, phủ 1 ít lên mặt trứng. Mùi hương cũng thơm hơn 1 chút dù không nêm nếm gì nhiều.

Dù chỉ là một cái trứng chiên đơn giản nhưng bị Diệp Hạo Lâm nhìn đến muốn chảy nước miếng. Sáng giờ loay hoay mãi nên cậu ta rất đói. Vị của dĩa trứng cậu ta đang ăn cũng bình thường thôi, chứ đủ để lấp cơn đói kia đi.

Diệp Hạo Lâm còn chưa hỏi ra khỏi miệng thì có 1 người khác đã nhanh hơn.

“ ơ kìa,A Viễn biết nấu ăn sao, trông ngon quá!”

Hạ Vy hồ hổi chạy lại gần hít ké mùi hương bốc lên.

Tần viễn lắc đầu, không biết vui vẻ cái gì mà khoé môi cong lên, ngón cái chỉ ngược ra sau lưng

“Không có, đầu bếp ở ngay phía sau tôi”

Hạ Vy cũng theo ngón tay hắn nhìn lại, Diệp Hạo Lâm nghe thế cũng tò mò rướn cổ dòm ngó

Dạ Phàm nấu xong phần của mình cũng bước ra ngoài, 2 quả trứng của cậu hình dáng không khác gì mấy so với của Tần Viễn.



Rada tín hiệu luyện thành do đu bê đê nhiều năm của Hạ Vy rất nhạy, nhảy số trong đầu cực nhanh. Cô liếc mắt qua lại giữa 2 người.

Diệp Hạo Lâm không kịp suy nghĩ đã nói trước

“Dạ Phàm biết nấu ăn sao ban đầu không nói nha?”

Dạ Phàm đặt dĩa đồ ăn xuống bàn, điềm nhiên như không nhún vai

“Thì cậu cũng đâu có hỏi a!”

“Sớm biết tay nghề cậu tốt như vậy thì tôi đã nhờ cậu rồi”

Hoắc Kinh Trì sắp biến thành tàng hình rốt cuộc lên tiếng

“Này này, tôi còn ở đây đấy”

“Khụ… Thì, món của anh cũng không đến nỗi nào” dù sao cũng là ăn của người ta, Diệp Hạo Lâm không thể chê bai quá thẳng thừng.<code>Buổi trưa và chiều mọi người được hoạt động tự do. Đến chiều tối mới tụ họp lại chơi game. “Luật chơi như thế này: Mỗi người sẽ được bịt mắt lại sau đó chạm vào người được chọn khác để đoán xem người đó là ai, chỉ có thể lựa chọn giữa 2 động tác là Nắm tay 2 phút hoặc là ôm 5 giây” “Đã hiểu rõ chưa?” Hạ Vy góp vui bằng kiểu chào quân đội “Vâng thưa ngài” Hứa Vĩ trông có vẻ không hứng thú lắm, uể oải trả lời cho có “Vâng” Nhược Khê thì nhìn có tinh thần hơn so với lúc sáng, không biết trong não cô ta suy nghĩ gì mà cười giả dối lắm. “Mọi người rút thăm lấy số thứ tự đi. Sau đó người ra chơi sẽ lần nữa bốc số, bốc trúng số của ai thì người đó lên,“ Người ra bốc đầu tiên là Hoắc Kinh Trì đồ bịt mắt cũng là được nhân viên ngẫu nhiên đem lên. Nó có màu xanh lá kết hợp với cặp mắt bự to tròn của 1 chú ếch. Người khác chưa nói gì Hứa Vĩ đã không nhịn được thốt ra khỏi miệng “Nhìn... Trông rất ngốc!” Hạ Vy nghe thế cũng xém phì cười nhưng cuối cùng nhịn lại được. Lấy cùi trỏ đẩy đẩy Hứa Vĩ ra hiệu cậu đừng nói lung tung Hoắc Kinh Trì bốc trúng số của Hứa Vĩ. Cậu ta rất không tình nguyện bước ra khỏi hàng. “Hoắc Kinh Trì cậu chọn sờ tay hay là ôm?” Không do dự đáp “Tôi chọn sờ tay” “Được rồi, cậu có 3 phút” đạo diễn tận tay đặt tay Hứa Vĩ vào tay Hoắc Kinh Trì Hoắc Kinh Trì trông có vẻ rất nghiêm túc, sờ từ lòng bàn tay đến ngón tay không sót chỗ nào. Có khi 1 chỗ còn sờ đến 3 lần chưa xong. Tay còn lại vuốt vuốt cằm ra chiều đăm chiêu suy nghĩ dữ lắm. Trong khi Hứa Vĩ nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta vậy. Người khác không rành chứ cậu ta nhìn liền biết người nọ đang giả vờ câu giờ. Rõ ràng là có đáp án rồi nhưng mãi không nói ra Đợi đến khi đạo diễn đếm ngược còn 5 giây cuối mới chậm chạp mở miệng “Hứa Vĩ, đúng chứ?” “Chính xác” Lúc mở bịt mắt ra còn giả vờ kinh ngạc các thứ “Không ngờ tôi đoán trúng thật này” Khoé miệng Hứa Vĩ giựt giựt, nhịn đến lúc Hoắc Kinh Trì chuẩn bị rời đi mới nhịn không được nói “Diễn xuất có tiến bộ” Hoắc Kinh Trì vui vẻ cười, nhỏ giọng đáp lại “quá khen” Đến lượt Nhược Khê, người không may dính phải cô nàng là Tần Viễn. “Cậu... Sao còn chưa lên?” Dù Đạo diễn đã kêu đến lần thứ 2 nhưng vẫn không thấy Tần Viễn nhúch nhích tí nào Tần Viễn ngồi trên ghế, đầu hơi cúi, mọi người nhìn không ra biểu cảm của hắn, hắn chậm chạp đổi chân vắt chéo. Nhược Khê không rõ tại sao lại để cô đợi lâu như vậy “Đạo diễn? “ Cảm thấy đủ lâu, Tần Viễn mới từ tốn đứng dậy, không hề gấp gáp đi lại gần chỗ đạo diễn. Đạo diễn kì quái nhìn hắn Tần viễn nói đủ để đạo diễn và trợ lý đứng gần ông ta nghe được “Đuổi cậu ta ngay, nếu không tôi sẽ là người rời đi” Những người khác đứng xa nên không nghe được nhưng Diệp Hạo Lâm và Dạ Phàm ngay sát bên lại nghe đến rõ ràng. 2 người lòng đầy dấu hỏi nhìn nhau Đạo diễn lập tức quay lại chất vấn nhân viên của mình “Cậu đã làm gì?” “Tôi... Tôi...” Quả nhiên là có tật giật mình, không trả lời được. Nhược Khê bịt mắt đứng đợi 5 phút, nếu là bình thường thì cô nàng đã nổi nóng và tháo bịt mắt ra. Nhưng vừa nãy, cô mua chuộc nhân viên bảo anh ta đổi tấm thẻ cô bốc thành số của Tần Viễn nên rốt cuộc vẫn nhịn xuống mà đứng đợi. Cô ta ngây thơ còn chưa biết mánh khóe nhỏ này sớm đã bị Tần Viễn phát hiện. Nể mặt đạo diễn Tần Viễn không bắt buộc phải bốc số lại. Nhược Khê vui vẻ lựa chọn ôm 5 giây. Thậm chí còn là ôm dính sát người, Tần Viễn hiếm khi bày tỏ sự không vui, tự mình kéo dãn khoảng cách trước. “Nếu em đoán không lầm thì đây là ảnh đế Tần ạ!” “Oa, em đoán đúng rồi này! Vui quá” So với bên Nhược Khê vui vẻ nhảy cẩng lên thì Tần Viễn hoàn toàn không có bất kỳ biểu hiện gì. Thậm chí mặt còn lạnh hơn lúc mới đến, chẳng nói chẳng rằng quay mặt rời đi. Đến lượt Tần Viễn bịt mắt Hắn vừa chạm vào tay người kia tầm 3 giây đã đoán ra,.còn đoán đúng chính xác “Dạ Phàm” Dạ Phàm bị thanh âm trầm ấm hấp dẫn vô thức đáp lời trước cả khi Đạo diễn hô lên. “Vâng!” 2 người rất nhanh phải tách ra cho người khác chơi, Tần Viễn đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc. Lẽ ra nên giả vờ khó đoán ra 1 chút để có thể nắm tay em ấy lâu hơn, khụ... Sẵn tiện sờ soạng 1 chút. Dạ Phàm thì lại được Diệp Hạo Lâm bốc trúng Đại thiếu gia mang bịt mắt báo hồng 2 tay đút túi chân nhịp nhịp ra vẻ ngầu ngầu làm Dạ Phàm phải nín cười rất lâu mới nhịn xuống được. Không biết vì lí do gì mà suốt quãng thời gian chơi Diệp Hạo Lâm cứ liên tục thấy rùng mình làm cậu ta không tập trung được chút nào. Nắm tay người ta thì đổi đủ tư thế, đứng ngồi quỳ, cuối cùng còn giỡn giỡn cầm tay như đang cầu hôn người ta. Nhân viên xung quanh được 1 phen cười ầm cả lên Giỡn cả buổi cuối cùng lại đoán sai bét “A... Là Hứa Vĩ đúng không?” Đạo diễn gõ mõ, hô lớn hơn những người đáp đúng gấp mấy lần “Không chính xác” Diệp Hạo Lâm chán nản biũ môi lui xuống. Mà ánh mắt như điện quang sắc bén của Tần Viễn cũng ở lúc này mới thu trở lại. ••• Sorry nha, Tay bị thương nặng quá nên chỉ đành xong lúc nào đăng lúc đó thôi </code>

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kịch Bản Trở Thành Người Nổi Tiếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook