Kịch Bản Trở Thành Người Nổi Tiếng
Chương 113: Fanfic này phạm quy rồi (H nhẹ)
Diệp Hỉ Ái
21/10/2024
Ở 1 diễn biến khác
Sở Ngôn Trì sau khi thấy kĩ năng tuyệt vời của Dạ Phàm đã không thèm suy nghĩ gì thêm mà phán rằng
"Chính là cậu ấy"
Người đại diện sốc không nói nên lời
"Thế còn người tôi đã cất công tìm tới...."
Sở Ngôn Trì quả quyết cắt ngang
"Hủy đi"
Vận động viên biết bơi lội được người đại diện của Sở Ngôn Trì mời tới vốn còn đang hớn hở trên đường đi
"Ha ha ...Đúng vậy, lần này anh nhận được lời mời của Ca thần đấy, chính là người mà em rất hâm mộ Sở Ngôn Trì"
"Em cũng muốn gặp hắn sao, để anh tìm cách. Có lẽ sẽ được thôi"
Đang nói chuyện thì nhận được tin nhắn tới, anh ta vừa nói vừa xem tin nhắn
Người gửi là người đại diện của Sở Ngôn Trì
(Tôi không gọi cậu được, đang bận nói chuyện với ai à. Thật ra tôi liên hệ với cậu để hủy lịch. Chân thành xin lỗi cậu, chúng tôi đã tìm được người phù hợp cho vai diễn, tôi sẽ xem xét và đền bù cho cậu sau)
Anh ta xem tin nhắn mà quên luôn phải trả lời với bạn gái
"Aloo... Anh?"
"A, anh vừa bị người ta từ chối rồi"
~~w
*Fanfic dựa trên các nhân vật giả tưởng trong các tác phẩm hư cấu (tiểu thuyết, phim ảnh, trò chơi điện tử,...) Hoặc là các nhân vật nổi tiếng như diễn viên, idol... được yêu thích, do fan (người hâm mộ) của các tác phẩm, nghệ sĩ đó tạo ra.
Dạ Phàm vốn định nhấn vào group chat lại vô tình nhấn nhầm vào link truyện
Người thú hóa sói và tù nhân của anh ấy.
Một thế giới mới như được mở ra trước mắt Dạ Phàm.
Trich doan
(Tần Viễn vừa mua được 1 tên nô lệ loài người, hắn rất hài lòng với vật nhỏ lần này. Cơ thể nhỏ nhắn trắng trẻo còn mang mùi thơm thoang thoảng dịu nhẹ.
Chỉ là vật nhỏ dường như rất sợ hãi hình thú của hắn, cơ thể không ngừng run lên
"Ngươi, ngươi đừng có mà lại đây"
Bộ dáng Dạ Phàm hiện tại so với hắn lại càng giống cún con hơn, co rút lại 1 chỗ.
Nhưng bộ dạng này lại càng kích thích thú tính trong hắn nhiều hơn. Tần Viễn không còn kiên nhẫn được nữa, lập tức về tới.
"Ngoan ngoãn đi, ta mất nhiều tiền như thế mua ngươi về không phải để ngươi la hét"
Tần Viễn giương bộ nanh của mình ra oai. Quan sát ở khoảng cách gần càng làm Dạ Phàm thêm sợ hãi.
Khác với tưởng tượng, Tần Viễn không dùng răng nanh sắc nhọn mà lại dùng lưỡi liế.m lên khắp mặt cậu. Lưỡi loài sói dài và trơn, chẳng mấy chốc mặt Dạ Phàm dính đầy nước bọt của dã thú. Cậu khó chịu nghiêng đầu về hướng khác, mà không biết hành động này làm Tần Viễn tức giận. Hắn luồn chiếc lưỡi vừa to vừa thô vào khuôn miệng nhỏ nhắn của Dạ Phàm.
"U... Ô...ô..."
Cậu không thể nói được gì ngoài những âm tiết vô nghĩa và dù cố gắng cỡ nào cũng không thể đẩy cơ thể to lớn kia ra khỏi người cậu.
Chiếc lư.ỡi dài đến mức luồn đến nơi sâu nhất của cuốn họng, Dạ Phàm khó chịu đến phát khóc. Nhưng hắn không buông tha miệng cậu móng vuốt sắc nhọn xé rách lớp áo mỏng manh trên người cậu.
Rõ ràng Dạ Phàm cảm thấy buồn nôn nhưng phản ứng cơ thể lại hửơng ứng sự đụng chạm của người thú.
Khuôn ngự.c nhỏ nhắn bị y nắn bóp đến sưng lên. Đến khi Dạ Phàm bị hút hết dưỡng khí mới hài lòng buông môi cậu ra. Chiếc lưỡi không an phận 1 đường luồn xuống những bộ phận khác trên cơ thể cậu. Từ xương quai xanh nổi bật, rồi đến dạo quanh vào eo cong cong mềm như rắn nước.
Chiếc lưỡi dừng lại ở hậu huyệt khép mở như đang mời gọi vài giây giống như không chờ được nữa mà đưa vào bên trong.
Bên trong lối đi dần trở nên ướt át dưới sự chăm sóc của Tần Viễn. Khoái cảm ập đến khiến Dạ Phàm quên mất cả phản kháng.
"ưmm..."
Tần Viễn đột ngột thu lưỡi lại, ngay lúc Dạ Phàm còn chưa tỉnh táo hẳn, lôi ra "cây giống" to lủng lằ.ng, đặt ở lối đi cửa huyệt.
Tuy đã được làm ướt nhưng kích thước quá khổ vẫn khiến Dạ Phàm ăn đau.
"A... Dừng lại, không vừa đâu, đừng mà"
Cậu vừa khóc vừa cầu xin trong nước mắt
Tần Viễn thấy cậu khóc thương tâm như vậy động tác bất giác cũng chậm lại 1 chút.
Thứ đó của người thú khác với con người 1 chút, không bị quá cứng cáp mà thiên về mềm mại hơn. Nhưng vẫn khiến Dạ Phàm có cảm giác bên trong mình như sắp nứt ra vậy.
"Ha …. Đồ xấu xa, thú vật, đau quá"
"Ha ha... Nói không sai. Ta vốn là thú vật mà"
Vật nhỏ dường như lá gan cũng to hơn 1 chút mà mắng người. Lại thấy Tần Viễn cười lạnh
"Nếu ngươi còn nhiều sức như vậy thì có lẽ ta không cần phải nhẹ tay rồi nhỉ"
Dạ Phàm mặt tái mét
"Ngươi muốn làm g.... Á..."
Còn chưa kịp nói hết câu Tần Viễn đã 1 phát đâm đến tận Gốc.
"Hư, ngươi ngừng, Sâu... sâu quá rồi"
2 thân ảnh quấn quýt, tiếng riên sau cùng chỉ còn lại những thanh âm đứt quãng.
....]
Dạ Phàm đỏ mặt tía tai nhận ra cậu đã 1 phát đọc hết bộ truyện ngắn 5 chương mà chỉ toàn cảnh nóng này. Nhìn xuống thì đũng quần đã căng lên vì hào hứng.
Dạ Phàm nuốt nước bọt, nắm lấy cậu em đã bán c.ương tự an ủi bản thân. Cậu chưa bao giờ tự th.ủ dam ngón tay cứng đơ, tuốt lên tuốt xuống 1 hồi vẫn chưa cảm thấy muốn ra.
Cậu cắn răng
"Cứ cảm thấy thiếu gì đó"
Lần trước được Tần Viễn đụng chạm, Dạ Phàm đã rất nhanh đầu hàng.
Trong đầu không khỏi nghĩ đến những tình tiết trong truyện vừa đọc, lại nghĩ đến khuôn mặt của Tần Viễn. Dạ Phàm tưởng tượng đến hắn là người đang làm điều đó.
Tay phải luồn xuống cửa động, tay trái di chuyển lên điểm đỏ trước ngự.c . 1 trận tê dại từ hạt đâu đỏ truyền đến,
Dạ Phàm cắn răng nén tiếng rên. Vì điều kiện cách âm ở khu nhà trọ này khá tệ, cậu không chắc phòng khác có nghe được hay không.
Ấn ngón trỏ vào bên trong hậu huyệt, Dạ Phàm bất giác nhớ lại lần Tần Viễn vì hiểu lầm mà đè cậu xuống.
(Ớ Chương 15 Tần Viễn hiểu lầm Dạ Phàm nên đã có vài hành động ép buộc...)
Nếu nhớ không nhầm ngón tay hắn đi vào bên trong như thế này. Dạ Phàm đưa thêm 1 ngón tay vào liền tách 2 ngón tay ra. Lối đi bất ngờ bị bạnh ra làm Dạ Phàm không nén được thanh âm
"Hu huic.."
Trong câu chuyện người sói lúc nãy cũng có 1 câu nói mà cậu rất ấn tượng
"Nếu ngươi còn nhiều sức như vậy thì có lẽ ta không cần phải nhẹ tay rồi nhỉ"
Dạ Phàm mơ màng nghĩ đến nếu Tần Viễn ngoài đời nói ra câu đó sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ, ngón tay vừa dùng thêm lực ra vào.
"Hừ Hừ..."
Cậu cắn môi, ngón tay của Tần Viễn bề ngoài dường như dài và thô ráp hơn 1 chút. Động tác càng nhanh thêm vài nhịp
"A Viễn... Úm..."
Khuôn mặt Tần Viễn với lỗ tai đỏ hồng hiện ra trong đầu cậu, Không chịu được kích thích, Dạ Phàm buông sú.ng đầu hàng.
Thậm chí còn không cần đụng đến dươ.ng vat mà cậu đã bắn.
Dạ Phàm xấu hổ cúi mặt
Cậu cư nhiên nghĩ đến khuôn mặt Tần Viễn, tự thẩm du lỗ nhị và bắn t.Inh rồi. Áaa.....
Được 1 lúc đột nhiên Dạ Phàm bật người dậy, tải lại trang lúc nãy
"Ố, tác giả tên là Diệu Diệu à. Khụ...tay nghề khá tốt, có thể tham khảo. Ừm ừm..." Dạ Phàm gật gù ghi nhớ trong
dล่น. 3
~~ww.
2 ngày sau
Dạ Phàm đúng giờ có mặt ở điểm hẹn.
Vừa đổi bộ trang phục tiên cá thanh âm như tới từ địa ngục của hệ thống vang lên
"Đinh... Nhiệm vụ phó tuyến: khiến Sở Ngôn Trì mở miệng khen cậu 3 lần. Thời hạn 24 tiếng. Phần thưởng: 4 điểm chỉ số, 50 tích phân. Hình phạt: nhảy xuống thác nước 7 lần "
Dạ Phàm lúc nãy có ngó xem qua địa điểm quay chụp , hạ nguồn là 1 con sông nước trong veo nhưng phía trên là thác nước khá cao. Lỡ ngã xuống cũng không có vấn đề gì lớn, có điều mặt sẽ hơi rát xíu thôi. Cơ mà 7 lần đúng là hơi có thách thức đấy.
Sở Ngôn Trì còn định bỏ đi cảnh quay người cá nhảy xuống từ trên thác mà.
"Cơ mà hôm nay giọng điệu ngươi nghe sao mà trầm trọng thế, cố tình làm tao sợ hãi à"
Dạ Phàm quả thật rùng mình khi nghe hệ thống cất tiếng, âm vang ở trong đầu còn sợ hãi hơn khi nghe ngoài thực tế
Dường như có vài giây yên tĩnh bất ngờ, hệ thống cụt ngủn đáp
"Kí chủ nghĩ nhiều"
Rẹt... Rẹt.. Rẹt...
Cùng lúc đó
Buổi lễ khánh thành công ty cổ phần Thương mại, Bạch Phong Tịch được đảm nhiệm gương mặt đại diện và cắt băng khánh thành.
Nhưng dường như có vài sự cố không như ý muốn xảy ra..
Cậu ta bị 2 tiền bối cùng công ty gây sự, giọng của nữ nhân kia thực sự rất lớn.
Giằng co 1 hồi bất ngờ giáng cho Bạch Phong Tịch 1 cái bạt tai.
"Tôi thật không hiểu lí do tại sao tiền bối lại vô cớ gây sự với tôi"
Bạch Phong Tịch ôm bên mặt đau rát, cắn răng bộ dạng 10 phần đáng thương
"Vô có gây sự, ai thèm gây sự với mày chứ. Nếu mày không chen chân vào công việc của tao thì nghĩ tao rảnh để tìm mày lắm à"
2 người còn đang dằn co thì rốt cuộc đã có người ra can ngăn
"Cãi nhau ở nơi này còn ra thể thống gì nữa"
***
Hãy làm những gì bạn muốn làm và sống cuộc sống mà bạn muốn.
Don't worry, everything will be fine.
Sở Ngôn Trì sau khi thấy kĩ năng tuyệt vời của Dạ Phàm đã không thèm suy nghĩ gì thêm mà phán rằng
"Chính là cậu ấy"
Người đại diện sốc không nói nên lời
"Thế còn người tôi đã cất công tìm tới...."
Sở Ngôn Trì quả quyết cắt ngang
"Hủy đi"
Vận động viên biết bơi lội được người đại diện của Sở Ngôn Trì mời tới vốn còn đang hớn hở trên đường đi
"Ha ha ...Đúng vậy, lần này anh nhận được lời mời của Ca thần đấy, chính là người mà em rất hâm mộ Sở Ngôn Trì"
"Em cũng muốn gặp hắn sao, để anh tìm cách. Có lẽ sẽ được thôi"
Đang nói chuyện thì nhận được tin nhắn tới, anh ta vừa nói vừa xem tin nhắn
Người gửi là người đại diện của Sở Ngôn Trì
(Tôi không gọi cậu được, đang bận nói chuyện với ai à. Thật ra tôi liên hệ với cậu để hủy lịch. Chân thành xin lỗi cậu, chúng tôi đã tìm được người phù hợp cho vai diễn, tôi sẽ xem xét và đền bù cho cậu sau)
Anh ta xem tin nhắn mà quên luôn phải trả lời với bạn gái
"Aloo... Anh?"
"A, anh vừa bị người ta từ chối rồi"
~~w
*Fanfic dựa trên các nhân vật giả tưởng trong các tác phẩm hư cấu (tiểu thuyết, phim ảnh, trò chơi điện tử,...) Hoặc là các nhân vật nổi tiếng như diễn viên, idol... được yêu thích, do fan (người hâm mộ) của các tác phẩm, nghệ sĩ đó tạo ra.
Dạ Phàm vốn định nhấn vào group chat lại vô tình nhấn nhầm vào link truyện
Người thú hóa sói và tù nhân của anh ấy.
Một thế giới mới như được mở ra trước mắt Dạ Phàm.
Trich doan
(Tần Viễn vừa mua được 1 tên nô lệ loài người, hắn rất hài lòng với vật nhỏ lần này. Cơ thể nhỏ nhắn trắng trẻo còn mang mùi thơm thoang thoảng dịu nhẹ.
Chỉ là vật nhỏ dường như rất sợ hãi hình thú của hắn, cơ thể không ngừng run lên
"Ngươi, ngươi đừng có mà lại đây"
Bộ dáng Dạ Phàm hiện tại so với hắn lại càng giống cún con hơn, co rút lại 1 chỗ.
Nhưng bộ dạng này lại càng kích thích thú tính trong hắn nhiều hơn. Tần Viễn không còn kiên nhẫn được nữa, lập tức về tới.
"Ngoan ngoãn đi, ta mất nhiều tiền như thế mua ngươi về không phải để ngươi la hét"
Tần Viễn giương bộ nanh của mình ra oai. Quan sát ở khoảng cách gần càng làm Dạ Phàm thêm sợ hãi.
Khác với tưởng tượng, Tần Viễn không dùng răng nanh sắc nhọn mà lại dùng lưỡi liế.m lên khắp mặt cậu. Lưỡi loài sói dài và trơn, chẳng mấy chốc mặt Dạ Phàm dính đầy nước bọt của dã thú. Cậu khó chịu nghiêng đầu về hướng khác, mà không biết hành động này làm Tần Viễn tức giận. Hắn luồn chiếc lưỡi vừa to vừa thô vào khuôn miệng nhỏ nhắn của Dạ Phàm.
"U... Ô...ô..."
Cậu không thể nói được gì ngoài những âm tiết vô nghĩa và dù cố gắng cỡ nào cũng không thể đẩy cơ thể to lớn kia ra khỏi người cậu.
Chiếc lư.ỡi dài đến mức luồn đến nơi sâu nhất của cuốn họng, Dạ Phàm khó chịu đến phát khóc. Nhưng hắn không buông tha miệng cậu móng vuốt sắc nhọn xé rách lớp áo mỏng manh trên người cậu.
Rõ ràng Dạ Phàm cảm thấy buồn nôn nhưng phản ứng cơ thể lại hửơng ứng sự đụng chạm của người thú.
Khuôn ngự.c nhỏ nhắn bị y nắn bóp đến sưng lên. Đến khi Dạ Phàm bị hút hết dưỡng khí mới hài lòng buông môi cậu ra. Chiếc lưỡi không an phận 1 đường luồn xuống những bộ phận khác trên cơ thể cậu. Từ xương quai xanh nổi bật, rồi đến dạo quanh vào eo cong cong mềm như rắn nước.
Chiếc lưỡi dừng lại ở hậu huyệt khép mở như đang mời gọi vài giây giống như không chờ được nữa mà đưa vào bên trong.
Bên trong lối đi dần trở nên ướt át dưới sự chăm sóc của Tần Viễn. Khoái cảm ập đến khiến Dạ Phàm quên mất cả phản kháng.
"ưmm..."
Tần Viễn đột ngột thu lưỡi lại, ngay lúc Dạ Phàm còn chưa tỉnh táo hẳn, lôi ra "cây giống" to lủng lằ.ng, đặt ở lối đi cửa huyệt.
Tuy đã được làm ướt nhưng kích thước quá khổ vẫn khiến Dạ Phàm ăn đau.
"A... Dừng lại, không vừa đâu, đừng mà"
Cậu vừa khóc vừa cầu xin trong nước mắt
Tần Viễn thấy cậu khóc thương tâm như vậy động tác bất giác cũng chậm lại 1 chút.
Thứ đó của người thú khác với con người 1 chút, không bị quá cứng cáp mà thiên về mềm mại hơn. Nhưng vẫn khiến Dạ Phàm có cảm giác bên trong mình như sắp nứt ra vậy.
"Ha …. Đồ xấu xa, thú vật, đau quá"
"Ha ha... Nói không sai. Ta vốn là thú vật mà"
Vật nhỏ dường như lá gan cũng to hơn 1 chút mà mắng người. Lại thấy Tần Viễn cười lạnh
"Nếu ngươi còn nhiều sức như vậy thì có lẽ ta không cần phải nhẹ tay rồi nhỉ"
Dạ Phàm mặt tái mét
"Ngươi muốn làm g.... Á..."
Còn chưa kịp nói hết câu Tần Viễn đã 1 phát đâm đến tận Gốc.
"Hư, ngươi ngừng, Sâu... sâu quá rồi"
2 thân ảnh quấn quýt, tiếng riên sau cùng chỉ còn lại những thanh âm đứt quãng.
....]
Dạ Phàm đỏ mặt tía tai nhận ra cậu đã 1 phát đọc hết bộ truyện ngắn 5 chương mà chỉ toàn cảnh nóng này. Nhìn xuống thì đũng quần đã căng lên vì hào hứng.
Dạ Phàm nuốt nước bọt, nắm lấy cậu em đã bán c.ương tự an ủi bản thân. Cậu chưa bao giờ tự th.ủ dam ngón tay cứng đơ, tuốt lên tuốt xuống 1 hồi vẫn chưa cảm thấy muốn ra.
Cậu cắn răng
"Cứ cảm thấy thiếu gì đó"
Lần trước được Tần Viễn đụng chạm, Dạ Phàm đã rất nhanh đầu hàng.
Trong đầu không khỏi nghĩ đến những tình tiết trong truyện vừa đọc, lại nghĩ đến khuôn mặt của Tần Viễn. Dạ Phàm tưởng tượng đến hắn là người đang làm điều đó.
Tay phải luồn xuống cửa động, tay trái di chuyển lên điểm đỏ trước ngự.c . 1 trận tê dại từ hạt đâu đỏ truyền đến,
Dạ Phàm cắn răng nén tiếng rên. Vì điều kiện cách âm ở khu nhà trọ này khá tệ, cậu không chắc phòng khác có nghe được hay không.
Ấn ngón trỏ vào bên trong hậu huyệt, Dạ Phàm bất giác nhớ lại lần Tần Viễn vì hiểu lầm mà đè cậu xuống.
(Ớ Chương 15 Tần Viễn hiểu lầm Dạ Phàm nên đã có vài hành động ép buộc...)
Nếu nhớ không nhầm ngón tay hắn đi vào bên trong như thế này. Dạ Phàm đưa thêm 1 ngón tay vào liền tách 2 ngón tay ra. Lối đi bất ngờ bị bạnh ra làm Dạ Phàm không nén được thanh âm
"Hu huic.."
Trong câu chuyện người sói lúc nãy cũng có 1 câu nói mà cậu rất ấn tượng
"Nếu ngươi còn nhiều sức như vậy thì có lẽ ta không cần phải nhẹ tay rồi nhỉ"
Dạ Phàm mơ màng nghĩ đến nếu Tần Viễn ngoài đời nói ra câu đó sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ, ngón tay vừa dùng thêm lực ra vào.
"Hừ Hừ..."
Cậu cắn môi, ngón tay của Tần Viễn bề ngoài dường như dài và thô ráp hơn 1 chút. Động tác càng nhanh thêm vài nhịp
"A Viễn... Úm..."
Khuôn mặt Tần Viễn với lỗ tai đỏ hồng hiện ra trong đầu cậu, Không chịu được kích thích, Dạ Phàm buông sú.ng đầu hàng.
Thậm chí còn không cần đụng đến dươ.ng vat mà cậu đã bắn.
Dạ Phàm xấu hổ cúi mặt
Cậu cư nhiên nghĩ đến khuôn mặt Tần Viễn, tự thẩm du lỗ nhị và bắn t.Inh rồi. Áaa.....
Được 1 lúc đột nhiên Dạ Phàm bật người dậy, tải lại trang lúc nãy
"Ố, tác giả tên là Diệu Diệu à. Khụ...tay nghề khá tốt, có thể tham khảo. Ừm ừm..." Dạ Phàm gật gù ghi nhớ trong
dล่น. 3
~~ww.
2 ngày sau
Dạ Phàm đúng giờ có mặt ở điểm hẹn.
Vừa đổi bộ trang phục tiên cá thanh âm như tới từ địa ngục của hệ thống vang lên
"Đinh... Nhiệm vụ phó tuyến: khiến Sở Ngôn Trì mở miệng khen cậu 3 lần. Thời hạn 24 tiếng. Phần thưởng: 4 điểm chỉ số, 50 tích phân. Hình phạt: nhảy xuống thác nước 7 lần "
Dạ Phàm lúc nãy có ngó xem qua địa điểm quay chụp , hạ nguồn là 1 con sông nước trong veo nhưng phía trên là thác nước khá cao. Lỡ ngã xuống cũng không có vấn đề gì lớn, có điều mặt sẽ hơi rát xíu thôi. Cơ mà 7 lần đúng là hơi có thách thức đấy.
Sở Ngôn Trì còn định bỏ đi cảnh quay người cá nhảy xuống từ trên thác mà.
"Cơ mà hôm nay giọng điệu ngươi nghe sao mà trầm trọng thế, cố tình làm tao sợ hãi à"
Dạ Phàm quả thật rùng mình khi nghe hệ thống cất tiếng, âm vang ở trong đầu còn sợ hãi hơn khi nghe ngoài thực tế
Dường như có vài giây yên tĩnh bất ngờ, hệ thống cụt ngủn đáp
"Kí chủ nghĩ nhiều"
Rẹt... Rẹt.. Rẹt...
Cùng lúc đó
Buổi lễ khánh thành công ty cổ phần Thương mại, Bạch Phong Tịch được đảm nhiệm gương mặt đại diện và cắt băng khánh thành.
Nhưng dường như có vài sự cố không như ý muốn xảy ra..
Cậu ta bị 2 tiền bối cùng công ty gây sự, giọng của nữ nhân kia thực sự rất lớn.
Giằng co 1 hồi bất ngờ giáng cho Bạch Phong Tịch 1 cái bạt tai.
"Tôi thật không hiểu lí do tại sao tiền bối lại vô cớ gây sự với tôi"
Bạch Phong Tịch ôm bên mặt đau rát, cắn răng bộ dạng 10 phần đáng thương
"Vô có gây sự, ai thèm gây sự với mày chứ. Nếu mày không chen chân vào công việc của tao thì nghĩ tao rảnh để tìm mày lắm à"
2 người còn đang dằn co thì rốt cuộc đã có người ra can ngăn
"Cãi nhau ở nơi này còn ra thể thống gì nữa"
***
Hãy làm những gì bạn muốn làm và sống cuộc sống mà bạn muốn.
Don't worry, everything will be fine.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.