Kịch Bản Trở Thành Người Nổi Tiếng
Chương 101: Thả rông có ngày bị đánh
Diệp Hỉ Ái
29/08/2024
"Nếu Cậu lấy ... Cho cậu thì được"
Dạ Phàm bắt được trọng tâm
"Vậy Lấy cho người khác thì không được à?"
Tần Viễn đối mắt với cậu thật lâu mãi đến khi cậu không chịu nổi mà quay mặt đi trước, hắn mới đáp rằng
"Đúng vậy!"
Dạ Phàm không nhận được thứ người khác muốn nhưng lại nhận được câu trả lời bản thân muốn. Não cậu cứ lâng lâng không biết đi đứng thế nào lại vấp phải thảm ngã xuống.
Tần Viễn cũng không kịp cứu cậu.
"Áu..."
Dạ Phàm té đập thẳng người xuống sàn nhà. Tần Viễn rất muốn lập tức đỡ cậu dậy nhưng bị tiếng la quá kinh dị của Dạ Phàm làm phì cười.
"Anh còn dám cười, mau đỡ tôi dậy a, chân tôi đau, đau..."
Tần Viễn nâng lấy cổ chân Dạ Phàm lên, quả nhiên vệt máu đã thấm qua miếng băng gạc. Hắn đỡ đầu cậu tựa lên cạnh giường để cậu có vị trí ngồi thoải mái nhất có thể
"Tôi đi lấy miếng băng gạc mới, ngồi yên đó đừng nhúch nhích"
Sau khi xác định lưng Dạ Phàm không xê dịch nữa mới chạy đi lấy hộp y tế.
Dạ Phàm không còn cảm thấy đau mấy mà lại thấy bộ dạng lo lắng ngược xuôi của Tần Viễn rất đáng yêu. Miệng vô thức nở nụ cười mà không hề hay biết.
Đặt hộp y tế ngay bên cạnh Tần Viễn nhẹ nhàng nâng chân Dạ Phàm lên, cổ hết sức để không chạm vào vết thương.
Dạ Phàm đột nhiên cười lớn
"Được ảnh để cầm chân thế này, fan của anh hẳn là ghen tị với tôi chết mất"
"Vậy thì cậu nên biết điều mà đừng để bản thân mình bị thương nữa" tay Tần Viễn đổi vị trí nắm lấy bắp chân không bị thương của Dạ Phàm. Cặp mắt phượng sắc bén đối diện với ánh mắt Dạ Phàm.
Bị hắn nhìn chằm chằm đột nhiên cậu không biết phải trả lời thế nào
Tần Viễn dùng thêm chút lực bóp chỗ bắp chân cậu, khiến Dạ Phàm không thể không tập trung tất cả sự chú ý vào hắn
"Câu trả lời của cậu?"
Dạ Phàm không dám nhìn thẳng, nuốt nước miếng
"Được rồi, sau này tôi sẽ chú ý"
Sau khi thoát khỏi bàn tay ác ma của Tần Viễn thì 1 con ác quỷ khác xuất hiện
"Đinh... Nhiệm vụ phó tuyến ngủ chung giường với Tần Viễn. Thời hạn: trước khi chương trình kết thúc.
Nhiệm vụ hoàn thành thưởng 3 điểm chỉ số, 40 tích phân. Hình phạt: viêm da dị ứng"
Dạ Phàm không thể không chửi thề "trong lòng" con mịa nó. Loại nhiệm vụ kiểu gì thế này.
"Mi kêu tạo đi bán thân à" (1
Dù cậu có thiện cảm với Tần Viễn nhưng thế này có phải là hơi nhanh rồi không.
"Kí chủ mới là người suy nghĩ linh tinh đấy, chỉ đơn giản là nằm chung 1 cái giường thôi. Tôi đâu bảo 2 người xxx xxxx với nhau. Hay là kí chủ muốn chơi chiêu "gạo nấu thành cơm"
: những từ ngữ không phù hợp đã được che đậy :)))
Dạ Phàm trợn trắng mắt, hệ thống còn có thể sử dụng tục ngữ điêu luyện như vậy à?
Cậu rốt cuộc không cãi cố với nó nữa.
Đêm đó cậu mua chuộc nhân viên nhờ họ mua dùm cậu mấy chai rượu. Làm gì à, đương nhiên là chuốc say Diệp Hạo Lâm rồi. Làm vậy thì Cậu mới có 1 cái cớ để đổi chỗ ngủ chứ.
*GẠO NẤU THÀNH CƠM: Tục ngữ, Việc gì đã xong không thay đổi gì được nữa cả.
Diệp Hạo Lâm dù đã say bí tỉ nhưng cũng không có quậy mà chỉ yên tĩnh ngủ. Sẽ tốt hơn nếu cậu ta nôn ói hay làm bẩn giường, thôi được rồi, dù sao cũng phải bịa chuyện, phải xem kĩ năng diễn xuất ít ỏi của cậu có thể qua mắt được Ảnh để hay không!.
Hiện tại cũng đã quá nửa đêm, mọi người đã nghỉ ngơi gần hết.
Dạ Phàm sau khi chốt lại cửa phòng liền chạy qua gõ cửa Tần Viễn.. Cố gắng
tạo ra cho bản thân bộ dạng xộc xệch đáng thương nhất có thể.
Cộc Cộc
"Là tôi, vào được không?" Cuối giọng còn cố tình run rẩy 1 chút.
Như thường lệ, nếu Tần Viễn còn thức sẽ không để Dạ Phàm đợi lâu ở bên ngoài.
"Tiến vào đi"
Hắn đang nửa nằm nửa ngồi trên giường đọc sách thấy Dạ Phàm mang vẻ mặt mệt mỏi đầu tóc hơi rối liền đặt quyển sách sang 1 bên, hỏi 1 câu bông đùa nhưng với khuôn mặt rất nghiêm túc
"Nửa đêm gõ cửa phòng tôi không phải là có ý đồ xấu gì đấy chứ?"
Nếu không phải Dạ Phàm vì cố ý giả vờ đáng thương thì đã không nhịn được mà phì cười rồi.
"Thật ra là Lâm uống say rồi, chỗ ngủ của tôi hiện tại như 1 bãi chiến trường vậy" Dạ Phàm ngập ngừng 1 lúc quan sát sắc mặt hắn "không biết tôi có thể ké ở chỗ anh 1 đêm không?"
Tần Viễn nâng mi không hài lòng, 'Lâm' gọi tên người ta thân mật như vậy?
"Nếu tôi không cho cậu ngủ ở đây thì cậu tính làm thế nào?"
Dạ Phàm còn nghĩ Tần Viễn có tình cảm với cậu, suy nghĩ này sai rồi sao?
"Vậy thì tôi đành phải chạy qua gõ cửa phòng Hứa Vĩ và Anh Hoắc thôi. Bọn họ hẳn sẽ không keo kiệt như thế"
Cái tên nhóc này, mới đó mà đã học hư, còn lén mắng hắn
"Ý cậu là tôi keo kiệt bủn xỉn à?"
Đương nhiên là người kia chối đây đẩy
"Nào có, ha ha... Làm phiền ảnh đế rồi, tôi sang phòng khác xem sao"
Thái độ Dạ Phàm đột nhiên lạnh nhạt hơn hẳn chữ ảnh để tạo ra khoảng cách rất xa lạ.
Dù tỏ ra rất bình tĩnh nhưng trong lòng Tần Viễn đã phập phồng hồi hộp không yên. Hắn đợi đến lúc Tay Dạ Phàm gần chạm tay nắm cửa mới chậm chạp cất lời
"Tôi không có dư chăn, đắp chung được chứ?"
2 mắt Dạ Phàm lúc này sáng rỡ, cũng không thèm giấu giếm sự vui vẻ nữa
"Có chỗ ngủ là vui rồi, sao có thể không biết ngại mà giành chăn của anh chứ"
(Cũng là cậu ấy 1 tiếng sau đã vì độ lạnh mà đem 1 cái chăn duy nhất đó quấn hết cả người, để mặc Tần Viễn bơ vơ lạnh ngắt không sờ đến nỗi 1 góc chăn)
"Đinh Nhiệm vụ hoàn thành nhanh gọn lẹ. Mời kí chủ phân điểm chỉ số
"Phân vào mị lực đi"
Tên Dạ Phàm
Chỉ số hiện tại
Khuôn mặt: 73
Dáng người: 46
Làn da: 43
Mị lực: 18
Khí chất: 11
Thể lực: 40
Trí lực: 56
Kỹ năng: diễn xuất (32%), ca hát (45%), chơi nhạc cụ (28%), viết thư pháp (52%), Hội hoạ (45%)
Tích phân: 680
Thanh lưu lượng 111.677
~~~~
Đợi đến lúc Dạ Phàm mơ màng gần ngủ thì bỗng nhiên có người gõ cửa phòng. Nhìn qua cửa nhà vệ sinh còn đóng kín, Tần Viễn chưa có dấu hiệu đi ra . Dạ Phàm đành phải lê cái thân của mình ra mở cửa.
Là 1 chiếc đầm đỏ 2 dây cực quyến rũ, Ha ha... Ảnh để thật có số hưởng thụ.
Nhược Khê không nghĩ đến Dạ Phàm lại có mặt ở phòng của Tần Viễn, thấy cậu quét mắt nhìn khe ngự.c đang hở ra bên ngoài của mình, cô rất không vui mà dùng bàn tay che lại
"Nhìn cái gì mà nhìn hả?"
Dạ Phàm bị ấn tượng bởi vòng 1 của cô nàng bởi vì người nọ cư nhiên thả rỗng không mặc áo lót mà chạy khơi khơi qua phòng tìm nam nhân, nhìn qua liền biết được người này có ý tử như thế nào rồi.
Cậu đánh 1 cái ngáp thật lớn, lười trả lời cô nàng
"Sao cậu lại có mặt ở đây hả?"
Nhược Khê bực bội vì sự xuất hiện của vật cản, lén nhìn xem Tần Viễn có ở trong phòng không
Dạ Phàm tiến lên 1 bước che lại khung cảnh bên trong
"Câu đó không phải tôi nên hỏi cô à!. Nửa đêm không ngủ, 1 nữ nhân ăn mặc lỏng lẻo chạy thẳng tới phòng ngủ 1 người đàn ông là có ý gì đây!"
"Này, ai cho cậu cái quyền phán xét tôi hả? Tôi hỏi Tần Viễn ở đâu rồi, tôi muốn gặp anh ấy!" Nhược Khê cố tình lớn tiếng muốn người trong phòng nghe được giọng cô.
Muốn đuổi Dạ Phàm đi nhưng cậu tựa lưng vào cửa không cho người tiến tới. Nhược Khê tức đến dậm chân, không nhịn được cơn tức trong lúc Dạ Phàm vô ý đã giơ móng tay cào lên mặt cậu.
Dạ Phàm bị ăn rát mà ré lên
Tân Viễn cũng vừa lúc mở cửa nhà vệ sinh bước ra.
Nhược Khê thấy vậy liền vui mừng, càng dùng sức đẩy Dạ Phàm ra xa. Cậu bị đau, còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, không để ý bị cô nàng đẩy 1 phát
Thế nhưng lần này Tần Viễn đã đỡ được cậu.Dạ Phàm rơi thẳng vào lồng ngự.c ấm nóng, mùi đàn hương thơm dịu thoang thoảng quẩn quanh lỗ mũi câu.
"Anh Tần, em có việc cần tìm anh, gấp lắm đó" Nhược Khê lúc này mới ra sức phô bày hết dáng người ngon ngẻ 3 vòng đầy đặn của mình,
Rất tiếc Tần Viễn là 1 tên sắt thép không có hứng thú với con gái, huống chi nữa là loại nham hiểm như này.
Hắn không hề kiềm chế mà bộc lộ sự giận dữ của mình.
"Móng tay đi cào mặt người khác chỉ có con thú mới làm. Nếu cô còn muốn dùng tay của mình thì đừng có mà bén mảng đến gần đây nữa"
Lời nói sắc bén, ánh mắt sáng quắc như dao găm.
Nói xong không đợi Nhược Khê phản ứng thêm đã sập cửa lại ngay trước mặt cô. Nếu không phải cô lùi kịp thời thì cái sống mũi vừa độn đây khả năng sẽ không xài được nữa rồi.
"The best view comes after the hardest climb." - Anonymous.
Dịch nghĩa: Khung cảnh đẹp nhất chỉ xuất hiện sau khi bạn hoàn thành chặng
leo núi khó khăn nhất.
Dạ Phàm bắt được trọng tâm
"Vậy Lấy cho người khác thì không được à?"
Tần Viễn đối mắt với cậu thật lâu mãi đến khi cậu không chịu nổi mà quay mặt đi trước, hắn mới đáp rằng
"Đúng vậy!"
Dạ Phàm không nhận được thứ người khác muốn nhưng lại nhận được câu trả lời bản thân muốn. Não cậu cứ lâng lâng không biết đi đứng thế nào lại vấp phải thảm ngã xuống.
Tần Viễn cũng không kịp cứu cậu.
"Áu..."
Dạ Phàm té đập thẳng người xuống sàn nhà. Tần Viễn rất muốn lập tức đỡ cậu dậy nhưng bị tiếng la quá kinh dị của Dạ Phàm làm phì cười.
"Anh còn dám cười, mau đỡ tôi dậy a, chân tôi đau, đau..."
Tần Viễn nâng lấy cổ chân Dạ Phàm lên, quả nhiên vệt máu đã thấm qua miếng băng gạc. Hắn đỡ đầu cậu tựa lên cạnh giường để cậu có vị trí ngồi thoải mái nhất có thể
"Tôi đi lấy miếng băng gạc mới, ngồi yên đó đừng nhúch nhích"
Sau khi xác định lưng Dạ Phàm không xê dịch nữa mới chạy đi lấy hộp y tế.
Dạ Phàm không còn cảm thấy đau mấy mà lại thấy bộ dạng lo lắng ngược xuôi của Tần Viễn rất đáng yêu. Miệng vô thức nở nụ cười mà không hề hay biết.
Đặt hộp y tế ngay bên cạnh Tần Viễn nhẹ nhàng nâng chân Dạ Phàm lên, cổ hết sức để không chạm vào vết thương.
Dạ Phàm đột nhiên cười lớn
"Được ảnh để cầm chân thế này, fan của anh hẳn là ghen tị với tôi chết mất"
"Vậy thì cậu nên biết điều mà đừng để bản thân mình bị thương nữa" tay Tần Viễn đổi vị trí nắm lấy bắp chân không bị thương của Dạ Phàm. Cặp mắt phượng sắc bén đối diện với ánh mắt Dạ Phàm.
Bị hắn nhìn chằm chằm đột nhiên cậu không biết phải trả lời thế nào
Tần Viễn dùng thêm chút lực bóp chỗ bắp chân cậu, khiến Dạ Phàm không thể không tập trung tất cả sự chú ý vào hắn
"Câu trả lời của cậu?"
Dạ Phàm không dám nhìn thẳng, nuốt nước miếng
"Được rồi, sau này tôi sẽ chú ý"
Sau khi thoát khỏi bàn tay ác ma của Tần Viễn thì 1 con ác quỷ khác xuất hiện
"Đinh... Nhiệm vụ phó tuyến ngủ chung giường với Tần Viễn. Thời hạn: trước khi chương trình kết thúc.
Nhiệm vụ hoàn thành thưởng 3 điểm chỉ số, 40 tích phân. Hình phạt: viêm da dị ứng"
Dạ Phàm không thể không chửi thề "trong lòng" con mịa nó. Loại nhiệm vụ kiểu gì thế này.
"Mi kêu tạo đi bán thân à" (1
Dù cậu có thiện cảm với Tần Viễn nhưng thế này có phải là hơi nhanh rồi không.
"Kí chủ mới là người suy nghĩ linh tinh đấy, chỉ đơn giản là nằm chung 1 cái giường thôi. Tôi đâu bảo 2 người xxx xxxx với nhau. Hay là kí chủ muốn chơi chiêu "gạo nấu thành cơm"
: những từ ngữ không phù hợp đã được che đậy :)))
Dạ Phàm trợn trắng mắt, hệ thống còn có thể sử dụng tục ngữ điêu luyện như vậy à?
Cậu rốt cuộc không cãi cố với nó nữa.
Đêm đó cậu mua chuộc nhân viên nhờ họ mua dùm cậu mấy chai rượu. Làm gì à, đương nhiên là chuốc say Diệp Hạo Lâm rồi. Làm vậy thì Cậu mới có 1 cái cớ để đổi chỗ ngủ chứ.
*GẠO NẤU THÀNH CƠM: Tục ngữ, Việc gì đã xong không thay đổi gì được nữa cả.
Diệp Hạo Lâm dù đã say bí tỉ nhưng cũng không có quậy mà chỉ yên tĩnh ngủ. Sẽ tốt hơn nếu cậu ta nôn ói hay làm bẩn giường, thôi được rồi, dù sao cũng phải bịa chuyện, phải xem kĩ năng diễn xuất ít ỏi của cậu có thể qua mắt được Ảnh để hay không!.
Hiện tại cũng đã quá nửa đêm, mọi người đã nghỉ ngơi gần hết.
Dạ Phàm sau khi chốt lại cửa phòng liền chạy qua gõ cửa Tần Viễn.. Cố gắng
tạo ra cho bản thân bộ dạng xộc xệch đáng thương nhất có thể.
Cộc Cộc
"Là tôi, vào được không?" Cuối giọng còn cố tình run rẩy 1 chút.
Như thường lệ, nếu Tần Viễn còn thức sẽ không để Dạ Phàm đợi lâu ở bên ngoài.
"Tiến vào đi"
Hắn đang nửa nằm nửa ngồi trên giường đọc sách thấy Dạ Phàm mang vẻ mặt mệt mỏi đầu tóc hơi rối liền đặt quyển sách sang 1 bên, hỏi 1 câu bông đùa nhưng với khuôn mặt rất nghiêm túc
"Nửa đêm gõ cửa phòng tôi không phải là có ý đồ xấu gì đấy chứ?"
Nếu không phải Dạ Phàm vì cố ý giả vờ đáng thương thì đã không nhịn được mà phì cười rồi.
"Thật ra là Lâm uống say rồi, chỗ ngủ của tôi hiện tại như 1 bãi chiến trường vậy" Dạ Phàm ngập ngừng 1 lúc quan sát sắc mặt hắn "không biết tôi có thể ké ở chỗ anh 1 đêm không?"
Tần Viễn nâng mi không hài lòng, 'Lâm' gọi tên người ta thân mật như vậy?
"Nếu tôi không cho cậu ngủ ở đây thì cậu tính làm thế nào?"
Dạ Phàm còn nghĩ Tần Viễn có tình cảm với cậu, suy nghĩ này sai rồi sao?
"Vậy thì tôi đành phải chạy qua gõ cửa phòng Hứa Vĩ và Anh Hoắc thôi. Bọn họ hẳn sẽ không keo kiệt như thế"
Cái tên nhóc này, mới đó mà đã học hư, còn lén mắng hắn
"Ý cậu là tôi keo kiệt bủn xỉn à?"
Đương nhiên là người kia chối đây đẩy
"Nào có, ha ha... Làm phiền ảnh đế rồi, tôi sang phòng khác xem sao"
Thái độ Dạ Phàm đột nhiên lạnh nhạt hơn hẳn chữ ảnh để tạo ra khoảng cách rất xa lạ.
Dù tỏ ra rất bình tĩnh nhưng trong lòng Tần Viễn đã phập phồng hồi hộp không yên. Hắn đợi đến lúc Tay Dạ Phàm gần chạm tay nắm cửa mới chậm chạp cất lời
"Tôi không có dư chăn, đắp chung được chứ?"
2 mắt Dạ Phàm lúc này sáng rỡ, cũng không thèm giấu giếm sự vui vẻ nữa
"Có chỗ ngủ là vui rồi, sao có thể không biết ngại mà giành chăn của anh chứ"
(Cũng là cậu ấy 1 tiếng sau đã vì độ lạnh mà đem 1 cái chăn duy nhất đó quấn hết cả người, để mặc Tần Viễn bơ vơ lạnh ngắt không sờ đến nỗi 1 góc chăn)
"Đinh Nhiệm vụ hoàn thành nhanh gọn lẹ. Mời kí chủ phân điểm chỉ số
"Phân vào mị lực đi"
Tên Dạ Phàm
Chỉ số hiện tại
Khuôn mặt: 73
Dáng người: 46
Làn da: 43
Mị lực: 18
Khí chất: 11
Thể lực: 40
Trí lực: 56
Kỹ năng: diễn xuất (32%), ca hát (45%), chơi nhạc cụ (28%), viết thư pháp (52%), Hội hoạ (45%)
Tích phân: 680
Thanh lưu lượng 111.677
~~~~
Đợi đến lúc Dạ Phàm mơ màng gần ngủ thì bỗng nhiên có người gõ cửa phòng. Nhìn qua cửa nhà vệ sinh còn đóng kín, Tần Viễn chưa có dấu hiệu đi ra . Dạ Phàm đành phải lê cái thân của mình ra mở cửa.
Là 1 chiếc đầm đỏ 2 dây cực quyến rũ, Ha ha... Ảnh để thật có số hưởng thụ.
Nhược Khê không nghĩ đến Dạ Phàm lại có mặt ở phòng của Tần Viễn, thấy cậu quét mắt nhìn khe ngự.c đang hở ra bên ngoài của mình, cô rất không vui mà dùng bàn tay che lại
"Nhìn cái gì mà nhìn hả?"
Dạ Phàm bị ấn tượng bởi vòng 1 của cô nàng bởi vì người nọ cư nhiên thả rỗng không mặc áo lót mà chạy khơi khơi qua phòng tìm nam nhân, nhìn qua liền biết được người này có ý tử như thế nào rồi.
Cậu đánh 1 cái ngáp thật lớn, lười trả lời cô nàng
"Sao cậu lại có mặt ở đây hả?"
Nhược Khê bực bội vì sự xuất hiện của vật cản, lén nhìn xem Tần Viễn có ở trong phòng không
Dạ Phàm tiến lên 1 bước che lại khung cảnh bên trong
"Câu đó không phải tôi nên hỏi cô à!. Nửa đêm không ngủ, 1 nữ nhân ăn mặc lỏng lẻo chạy thẳng tới phòng ngủ 1 người đàn ông là có ý gì đây!"
"Này, ai cho cậu cái quyền phán xét tôi hả? Tôi hỏi Tần Viễn ở đâu rồi, tôi muốn gặp anh ấy!" Nhược Khê cố tình lớn tiếng muốn người trong phòng nghe được giọng cô.
Muốn đuổi Dạ Phàm đi nhưng cậu tựa lưng vào cửa không cho người tiến tới. Nhược Khê tức đến dậm chân, không nhịn được cơn tức trong lúc Dạ Phàm vô ý đã giơ móng tay cào lên mặt cậu.
Dạ Phàm bị ăn rát mà ré lên
Tân Viễn cũng vừa lúc mở cửa nhà vệ sinh bước ra.
Nhược Khê thấy vậy liền vui mừng, càng dùng sức đẩy Dạ Phàm ra xa. Cậu bị đau, còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, không để ý bị cô nàng đẩy 1 phát
Thế nhưng lần này Tần Viễn đã đỡ được cậu.Dạ Phàm rơi thẳng vào lồng ngự.c ấm nóng, mùi đàn hương thơm dịu thoang thoảng quẩn quanh lỗ mũi câu.
"Anh Tần, em có việc cần tìm anh, gấp lắm đó" Nhược Khê lúc này mới ra sức phô bày hết dáng người ngon ngẻ 3 vòng đầy đặn của mình,
Rất tiếc Tần Viễn là 1 tên sắt thép không có hứng thú với con gái, huống chi nữa là loại nham hiểm như này.
Hắn không hề kiềm chế mà bộc lộ sự giận dữ của mình.
"Móng tay đi cào mặt người khác chỉ có con thú mới làm. Nếu cô còn muốn dùng tay của mình thì đừng có mà bén mảng đến gần đây nữa"
Lời nói sắc bén, ánh mắt sáng quắc như dao găm.
Nói xong không đợi Nhược Khê phản ứng thêm đã sập cửa lại ngay trước mặt cô. Nếu không phải cô lùi kịp thời thì cái sống mũi vừa độn đây khả năng sẽ không xài được nữa rồi.
"The best view comes after the hardest climb." - Anonymous.
Dịch nghĩa: Khung cảnh đẹp nhất chỉ xuất hiện sau khi bạn hoàn thành chặng
leo núi khó khăn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.