Kịch Bản Trở Thành Người Nổi Tiếng
Chương 38: Thư Pháp
Diệp Hỉ Ái
20/05/2023
Vì bị bám riết không buông Dạ Phàm đã lỡ miệng nói ra buổi live tối nay. Lại không ngờ cậu nhóc Tần Nhất Thiên lại nhất quyết đòi muốn live
stream cùng cậu cũng không để cho cậu về nhà.
Dạ Phàm thấy hơi lạ, dù Bình thường cậu nhóc hơi nghịch ngợm nhưng cũng không cứng đầu đến mức như vậy.
Rốt cuộc, không rõ như thế nào chuyện này lại đến tai ông nội Tần.
“Hiện tại cũng không còn sớm, chạy về nhà đường xá xa xôi, thời gian chuẩn bị cũng không còn nhiều. Con cứ ở lại ăn buổi tối rồi ông cho người chuẩn bị phòng cho con lên live”
Người ta đã nói đến vậy, Dạ Phàm cũng không tiện từ chối.
Thế là Dạ Phàm được ăn ngon xong lại được đặt cách sử dụng phòng riêng để live stream.
Cùng lúc đó, ở sân bay… Phạm Phạm và Lưu Triết đã trở về từ chuyến du lịch.
“Chúng ta đến cho tiểu Phàm 1 bất ngờ nào”
–
Dạ Phàm chuẩn bị sẵn bút lông và mực mài
Ông nội Tần đặc cách cho cậu mượn con máy tính đời mới để live stream. Dạ Phàm đúng là thụ sủng nhược kinh*, biết là ông nội tốt với cậu. Nhưng không nghĩ là ông không nói 2 lời, chỉ cần cậu muốn đều cung cấp những thứ tốt nhất. Dạ Phàm chỉ sợ bản thân được sủng mà sinh ra kiêu ngạo.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo。
Ting ting… Tiếng tin nhắn vang lên, Dạ Phàm đang cầm điện thoại, nhìn qua liền thấy
Hồng mao giáo chủ_Lưu Triết
[Hôm nay có ca làm không?]
Dạ Phàm thấy kì quái, tự dưng hỏi lịch trình của cậu làm gì?
[Ở quán thì không, nhưng có đi làm gia sư nha!]
[Vẫn chưa về sao?]
[Chưa, sao đột nhiên quan tâm đến lịch làm việc của tôi vậy? Không phải cậu còn bận hưởng “tuần trăng mật” à?]
[Ờ đã biết]
Lưu Triết không trả lời câu hỏi của cậu mà chỉ qua loa đáp lời như vậy rồi im bặt.
Câu chuyện cứ như vậy mà kết thúc. Truyện Full
Trước lúc Live khoảng 15 phút, Dạ Phàm phát hiện Lưu Triết cư nhiên share lại bài thông báo của cậu. Anh ta là người mẫu đang rất được giới trẻ yêu thích do thân hình rất hợp với thẩm mỹ của công chúng.
Rất nhanh bài đăng đã được rất nhiều fan của Lưu Triết chú ý và thi nhau share lại.
Lúc nãy anh còn hỏi Dạ Phàm về lịch làm việc hôm nay. Cậu cảm thấy hơi lạ vì không phải 2 người kia đang mặn nồng tận hưởng chuyến du lịch với nhau sao? Còn rảnh rỗi giúp cậu share bài. Dạ Phàm không có thời gian suy nghĩ nhiều thêm
3 phút trước buổi live stream lượt share đã lên đến 420 lượt.
Mặc dù chỉ số khuôn mặt được cải thiện khá nhiều nhưng làn da của cậu vẫn còn khá tệ. Dù ăn ngủ đầy đủ nhưng bởi vì cơ thể cậu chỉ được phép điều chỉnh bằng số liệu của hệ thống nên cho dù chăm sóc tốt cách mấy thì mụn ẩn mụn bọc vẫn cứ trồi lên. Khuôn mặt tuy có chút khí sắc nhưng màu da vẫn còn khá tối.
Dạ Phàm đành cắn răng dùng 120 tích phân để mua 1 viên cải thiện làn da hạ phẩm. Thế nhưng cậu đã quên mất 1 việc đó là trên máy có filter làm đẹp… Mãi đến sau này mỗi khi live stream vẫn luôn dùng camera thường. Căn bản là không ai nói cho cậu biết điều này…
“Trao đổi thành công. Trừ 120, Tích phân còn lại: 20”
Dạ Phàm đúng giờ mở live, vì lần trước mọi người xem như đều thấy mặt cậu nên lần này dứt khoát đặt cam trước máy tính quay được cả khuôn mặt.
Sau lần live trước căn bản là có rất nhiều người sắp quên mất cậu là ai.
Đợi 5 phút mới chỉ có chưa đến 10 đến xem. Dạ Phàm mỉm cười chào mọi người rồi lấy từ trong cặp sách ra nghiên mực, bút lông, giấy viết và mực. Tất cả vật dụng đều là cậu chạy vội đi mua lúc sáng, bao bì bên ngoài còn chưa được tháo hết.
[Nội dung buổi live là gì thế? Nhìn chủ phòng lạ mặt lắm, lần đầu live à?]
[Vào xem vì thần tượng của tui share bài. Chủ bô có quen biết với Lưu Triết nhà tui sao?]
[Mình cũng vào xem vì anh Lưu share bài nè! Chung thắc mắc]
Tranh thủ lúc đợi mọi người vào đông hơn Dạ Phàm liền mài mực.
[Anh ta đang mài mực à? Định viết thư pháp sao?]
[Dụng cụ còn chưa tháo hết bao bì, rõ ràng là mới mua về, bình thường hẳn là không có đụng vào. Tính vẽ nguệch ngoạc ra hù ai à… Ha ha…]
Đương nhiên là cũng có những thành phần khó tính bắt bẻ.
Thế nhưng Dạ Phàm lúc này đang chuyên tâm mài mực nên không để ý đến.
Cậu cho một chút nước trắng vào nghiên, sau đó cầm thỏi mực mài xoay tròn theo chiều kim đồng hồ. Tay cầm thỏi mực theo phương thẳng đứng,dùng lực đạo vừa phải, tốc độ cũng chậm rãi từ tốn.
[Dù không hiểu thế nào nhưng có vẻ chuyên nghiệp đấy chứ]
[Tôi từng nhìn thấy ông tôi mài mực, động tác có vẻ giống. Có lẽ không phải bốc phét]
Đến lúc Dạ Phàm mài mực xong thì đã có trên 80 người vào xem.
Cũng có 1 số người nhớ ra cậu từ lần live trước và câu chuyện nghĩa hiệp giúp người. Nhưng đã qua một thời gian, cảm xúc cũng không còn xúc động như ban đầu nữa.
Tay trái cầm bút lông Dạ Phàm nhớ đến người thầy đã từng dạy Thư Pháp cho mình lúc nhỏ. Khi còn là thiếu gia nhà họ Thẩm ở kiếp trước. Người nọ cũng khoảng gần 50 tuổi, khi dạy học vẫn luôn rất nghiêm khắc. Thư Pháp là một bộ môn rất nhàm chán ngay cả đối với người lớn, chứ đừng nói chi đến 1 đứa nhỏ mới 8 tuổi.
Khác với giáo viên dạy piano thập phần qua loa có lệ. Vương lão sư lại vô cùng khắc nghiệt và nghiêm túc.
“Tiểu thiếu gia, tay cầm bút của người sai rồi”
Dù không dám dùng roi đánh nhưng ông ta luôn mang khuôn mặt tươi cười giả vờ tiếp cận Thẩm Trù rồi véo ở bắp tay cậu. Móng tay ông ta không dài lại cách một lớp áo. Dù cảm giác rất đau nhưng nếu nặng lắm thì chỉ đỏ lên một chút chứ không để lại dấu vết gì.
“Nhưng, nhưng em thuận tay trái” Thẩm Trù yếu ớt biện hộ cho bản thân. Hai hôm trước bị nhéo cánh tay nó còn tê rần.
“Không được, nếu viết ngược nét rất dễ bị lem ra, em bắt buộc phải cầm tay phải” dù khuôn mặt ông đang tươi cười nhưng vẫn thầm đay nghiến gây áp lực cậu nhóc.
“Thiếu gia là một đứa trẻ thông minh mà. Cậu chắc sẽ không muốn mẹ mình phiền lòng đâu nhỉ?”
“Hôm nay nếu cậu không viết xong được chữ này bằng tay phải thì buổi học sẽ kéo dài đến tối mất”
“Thiếu gia hiểu điều này mà, Phải không?”
____
Trong vô thức khi nhớ lại kí ức của đời trước Dạ Phàm đã đổi từ tay trái sang tay phải. Lưng cũng được chỉnh lại thẳng thóm.
Bắt đầu viết vài nét đơn giản lên giấy.
[Gì chứ? Tôi lầm rồi sao, rõ ràng chỉ là vẽ nguệch ngoạc lên giấy. Trình độ cỡ này tôi cũng viết được đấy]
[Chủ bô sao vẫn chưa nói gì hết vậy?]
[Điều duy nhất khiến tôi chưa rời đi là khuôn mặt chủ bô trông cũng dễ nhìn đó chứ]
[Ha ha, đồng ý với lầu trên. Tuy Không phải kiểu đẹp trai chói loá nhưng càng nhìn càng hợp mắt đấy]
Dạ Phàm ngay từ lúc cầm bút lên đã không còn nhớ đến điều gì khác.
Ngón tay không ngừng di động, động tác cứ như nước chảy môi trôi, vô cùng thuần thục. Chữ trên giấy cũng dần dần hiện ra trước mắt mọi người.
[Có cảm giác rất lợi hại đi? ]
[Xem thử người nọ ghi cái gì]
[Tò mò quá, đừng làm mị thất vọng đó ]
Dạ Phàm thấy hơi lạ, dù Bình thường cậu nhóc hơi nghịch ngợm nhưng cũng không cứng đầu đến mức như vậy.
Rốt cuộc, không rõ như thế nào chuyện này lại đến tai ông nội Tần.
“Hiện tại cũng không còn sớm, chạy về nhà đường xá xa xôi, thời gian chuẩn bị cũng không còn nhiều. Con cứ ở lại ăn buổi tối rồi ông cho người chuẩn bị phòng cho con lên live”
Người ta đã nói đến vậy, Dạ Phàm cũng không tiện từ chối.
Thế là Dạ Phàm được ăn ngon xong lại được đặt cách sử dụng phòng riêng để live stream.
Cùng lúc đó, ở sân bay… Phạm Phạm và Lưu Triết đã trở về từ chuyến du lịch.
“Chúng ta đến cho tiểu Phàm 1 bất ngờ nào”
–
Dạ Phàm chuẩn bị sẵn bút lông và mực mài
Ông nội Tần đặc cách cho cậu mượn con máy tính đời mới để live stream. Dạ Phàm đúng là thụ sủng nhược kinh*, biết là ông nội tốt với cậu. Nhưng không nghĩ là ông không nói 2 lời, chỉ cần cậu muốn đều cung cấp những thứ tốt nhất. Dạ Phàm chỉ sợ bản thân được sủng mà sinh ra kiêu ngạo.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo。
Ting ting… Tiếng tin nhắn vang lên, Dạ Phàm đang cầm điện thoại, nhìn qua liền thấy
Hồng mao giáo chủ_Lưu Triết
[Hôm nay có ca làm không?]
Dạ Phàm thấy kì quái, tự dưng hỏi lịch trình của cậu làm gì?
[Ở quán thì không, nhưng có đi làm gia sư nha!]
[Vẫn chưa về sao?]
[Chưa, sao đột nhiên quan tâm đến lịch làm việc của tôi vậy? Không phải cậu còn bận hưởng “tuần trăng mật” à?]
[Ờ đã biết]
Lưu Triết không trả lời câu hỏi của cậu mà chỉ qua loa đáp lời như vậy rồi im bặt.
Câu chuyện cứ như vậy mà kết thúc. Truyện Full
Trước lúc Live khoảng 15 phút, Dạ Phàm phát hiện Lưu Triết cư nhiên share lại bài thông báo của cậu. Anh ta là người mẫu đang rất được giới trẻ yêu thích do thân hình rất hợp với thẩm mỹ của công chúng.
Rất nhanh bài đăng đã được rất nhiều fan của Lưu Triết chú ý và thi nhau share lại.
Lúc nãy anh còn hỏi Dạ Phàm về lịch làm việc hôm nay. Cậu cảm thấy hơi lạ vì không phải 2 người kia đang mặn nồng tận hưởng chuyến du lịch với nhau sao? Còn rảnh rỗi giúp cậu share bài. Dạ Phàm không có thời gian suy nghĩ nhiều thêm
3 phút trước buổi live stream lượt share đã lên đến 420 lượt.
Mặc dù chỉ số khuôn mặt được cải thiện khá nhiều nhưng làn da của cậu vẫn còn khá tệ. Dù ăn ngủ đầy đủ nhưng bởi vì cơ thể cậu chỉ được phép điều chỉnh bằng số liệu của hệ thống nên cho dù chăm sóc tốt cách mấy thì mụn ẩn mụn bọc vẫn cứ trồi lên. Khuôn mặt tuy có chút khí sắc nhưng màu da vẫn còn khá tối.
Dạ Phàm đành cắn răng dùng 120 tích phân để mua 1 viên cải thiện làn da hạ phẩm. Thế nhưng cậu đã quên mất 1 việc đó là trên máy có filter làm đẹp… Mãi đến sau này mỗi khi live stream vẫn luôn dùng camera thường. Căn bản là không ai nói cho cậu biết điều này…
“Trao đổi thành công. Trừ 120, Tích phân còn lại: 20”
Dạ Phàm đúng giờ mở live, vì lần trước mọi người xem như đều thấy mặt cậu nên lần này dứt khoát đặt cam trước máy tính quay được cả khuôn mặt.
Sau lần live trước căn bản là có rất nhiều người sắp quên mất cậu là ai.
Đợi 5 phút mới chỉ có chưa đến 10 đến xem. Dạ Phàm mỉm cười chào mọi người rồi lấy từ trong cặp sách ra nghiên mực, bút lông, giấy viết và mực. Tất cả vật dụng đều là cậu chạy vội đi mua lúc sáng, bao bì bên ngoài còn chưa được tháo hết.
[Nội dung buổi live là gì thế? Nhìn chủ phòng lạ mặt lắm, lần đầu live à?]
[Vào xem vì thần tượng của tui share bài. Chủ bô có quen biết với Lưu Triết nhà tui sao?]
[Mình cũng vào xem vì anh Lưu share bài nè! Chung thắc mắc]
Tranh thủ lúc đợi mọi người vào đông hơn Dạ Phàm liền mài mực.
[Anh ta đang mài mực à? Định viết thư pháp sao?]
[Dụng cụ còn chưa tháo hết bao bì, rõ ràng là mới mua về, bình thường hẳn là không có đụng vào. Tính vẽ nguệch ngoạc ra hù ai à… Ha ha…]
Đương nhiên là cũng có những thành phần khó tính bắt bẻ.
Thế nhưng Dạ Phàm lúc này đang chuyên tâm mài mực nên không để ý đến.
Cậu cho một chút nước trắng vào nghiên, sau đó cầm thỏi mực mài xoay tròn theo chiều kim đồng hồ. Tay cầm thỏi mực theo phương thẳng đứng,dùng lực đạo vừa phải, tốc độ cũng chậm rãi từ tốn.
[Dù không hiểu thế nào nhưng có vẻ chuyên nghiệp đấy chứ]
[Tôi từng nhìn thấy ông tôi mài mực, động tác có vẻ giống. Có lẽ không phải bốc phét]
Đến lúc Dạ Phàm mài mực xong thì đã có trên 80 người vào xem.
Cũng có 1 số người nhớ ra cậu từ lần live trước và câu chuyện nghĩa hiệp giúp người. Nhưng đã qua một thời gian, cảm xúc cũng không còn xúc động như ban đầu nữa.
Tay trái cầm bút lông Dạ Phàm nhớ đến người thầy đã từng dạy Thư Pháp cho mình lúc nhỏ. Khi còn là thiếu gia nhà họ Thẩm ở kiếp trước. Người nọ cũng khoảng gần 50 tuổi, khi dạy học vẫn luôn rất nghiêm khắc. Thư Pháp là một bộ môn rất nhàm chán ngay cả đối với người lớn, chứ đừng nói chi đến 1 đứa nhỏ mới 8 tuổi.
Khác với giáo viên dạy piano thập phần qua loa có lệ. Vương lão sư lại vô cùng khắc nghiệt và nghiêm túc.
“Tiểu thiếu gia, tay cầm bút của người sai rồi”
Dù không dám dùng roi đánh nhưng ông ta luôn mang khuôn mặt tươi cười giả vờ tiếp cận Thẩm Trù rồi véo ở bắp tay cậu. Móng tay ông ta không dài lại cách một lớp áo. Dù cảm giác rất đau nhưng nếu nặng lắm thì chỉ đỏ lên một chút chứ không để lại dấu vết gì.
“Nhưng, nhưng em thuận tay trái” Thẩm Trù yếu ớt biện hộ cho bản thân. Hai hôm trước bị nhéo cánh tay nó còn tê rần.
“Không được, nếu viết ngược nét rất dễ bị lem ra, em bắt buộc phải cầm tay phải” dù khuôn mặt ông đang tươi cười nhưng vẫn thầm đay nghiến gây áp lực cậu nhóc.
“Thiếu gia là một đứa trẻ thông minh mà. Cậu chắc sẽ không muốn mẹ mình phiền lòng đâu nhỉ?”
“Hôm nay nếu cậu không viết xong được chữ này bằng tay phải thì buổi học sẽ kéo dài đến tối mất”
“Thiếu gia hiểu điều này mà, Phải không?”
____
Trong vô thức khi nhớ lại kí ức của đời trước Dạ Phàm đã đổi từ tay trái sang tay phải. Lưng cũng được chỉnh lại thẳng thóm.
Bắt đầu viết vài nét đơn giản lên giấy.
[Gì chứ? Tôi lầm rồi sao, rõ ràng chỉ là vẽ nguệch ngoạc lên giấy. Trình độ cỡ này tôi cũng viết được đấy]
[Chủ bô sao vẫn chưa nói gì hết vậy?]
[Điều duy nhất khiến tôi chưa rời đi là khuôn mặt chủ bô trông cũng dễ nhìn đó chứ]
[Ha ha, đồng ý với lầu trên. Tuy Không phải kiểu đẹp trai chói loá nhưng càng nhìn càng hợp mắt đấy]
Dạ Phàm ngay từ lúc cầm bút lên đã không còn nhớ đến điều gì khác.
Ngón tay không ngừng di động, động tác cứ như nước chảy môi trôi, vô cùng thuần thục. Chữ trên giấy cũng dần dần hiện ra trước mắt mọi người.
[Có cảm giác rất lợi hại đi? ]
[Xem thử người nọ ghi cái gì]
[Tò mò quá, đừng làm mị thất vọng đó ]
Thu phong thanh, Thu
nguyệt minh. Lạc diệp tụ hoàn tán, Hàn nha thê phục kinh. Tương tư,
tương kiến tri hà nhật? Thử thì thử dạ nan vi tình. Dịch nghĩa Gió thu
thanh, Trăng thu sáng. Lá rụng lúc tụ lúc tán, Quạ lạnh đang đậu bỗng
rùng mình. Nhớ nhau không biết ngày nào gặp? Lúc ấy đêm ấy chan chứa
tình. Tác giả: Lý Bạch Cũng không rõ tại sao, bài thơ đầu tiên cậu nhớ
đến lại là một bài thơ tình. [Trời ạ, chữ... Chữ đẹp quá đi mất] [Đúng
vậy, tui có hiểu một chút về thư pháp, nét bút kiểu này không giống
người mới học đâu] [Tay lão luyện, rõ ràng là tay lão luyện] [Nét bút
tuy thanh mảnh nhưng lại rất có lực, chấm bút dứt khoát lại có phần bay
bổng. Lúc nãy người mới chê người ta chỉ lấy bút lông ra làm màu đâu
rồi. Ló mặt ra cho lão nương] Lượt xem: 580. Con số đang dần tăng lên.
Bình luận cũng ngày một nhiều. Dạ Phàm có vẻ còn đang tập trung liền
viết đến tờ thứ 2. Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn trích hòa hạ thổ Thùy tri
bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ Dịch thơ: Cày đồng đang buổi ban
trưa Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày. Ai ơi, bưng bát cơm đầy Dẻo
thơm một hạt, đắng cay muôn phần! Tác giả: Lí Thân
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.