Kịch Bản Trở Thành Người Nổi Tiếng
Chương 83: Tôi là fan của cậu
Diệp Hỉ Ái
04/04/2024
Ngày hôm đó nhiếp ảnh gia Phong Luân bất ngờ nhận được cuộc điện thoại từ số lạ.
“Xin chào ngài Phong, tôi họ Vưu là quản gia của Tần gia, không biết ngài còn nhớ tôi không ạ”
“Ôi Lão Vưu đó sao, đương nhiên là tôi nhớ chứ, không biết hôm nay quản gia gọi là có chuyện gì” vì trước đó ông có theo dõi tình hình trên weibo nên ông có nghĩ đến 1 vài khả năng.
“Thực ra lão gia nhà tôi có mặt trong 1 bức hình gần đây của ngài Phong nên ngài ấy muốn nhờ ngài đăng tấm hình gốc lên”
Dù dùng từ là nhờ vả nhưng thực tế ông không có khả năng từ chối.
Phong Luân có biết mọi người đang bàn tán về ảnh của ông trên mạng, còn có người đến nhận vơ là nhân vật chính,
Nhưng những việc này ông vốn không quan tâm lắm.
Vì trong hình khuôn mặt Tần lão không rõ lắm, nếu không nhìn kĩ sẽ không nhận ra. Ông cũng Không nghĩ đúng thật là người nọ. Nhưng mà, lời nhờ vả này là như thế nào? Nếu nói ông gỡ hình xuống còn có khả năng, tại sao lại muốn ông đăng ảnh gốc. Lão gia nhà họ Tần trước giờ đều không phải dạng người thích phô trương.<code> Sau khi tấm hình Dạ Phàm đăng lên được tầm nửa tiếng. Sự mâu thuẫn của fan Mạnh Giang và fan Dạ Phàm tăng cao. Thực ra fan Dạ không nhiều bằng fan Mạnh nhưng fan họ Mạnh trước hành xử quá ngang ngược nên bị người qua đường cực kỳ ghét bỏ. [Tôi vừa lục lại tấm hình kia xem, bố cục nó giống y hệt tấm hình này, Dạ Phàm này là có ý gì vậy? Sao chép?] [Khả năng chỉ là vô tình thôi, đừng vội kết luận như vậy....] [Gì chứ, thấy Mạnh Mạnh nhà tui nổi tiếng cái muốn kiếm fame à, không dễ đâu] [Tiểu tuyến 18 ở đâu ra, muốn nổi tiếng đến đi.ê.n à. Mọi người đều rõ ràng người trong hình chính là Mạnh Giang nhà tui đấy, đừng hòng giả mạo] [Bắt chước, giả mạo, mau cút đi] Lời lẽ nói chuyện của fan Mạnh cực kỳ thô bạo và khó nghe, cũng không nể nang ai. [Mấy người này sao vậy, người ta còn chưa nói cái gì đã xồn xồn bảo sao chép copy gì đó,quá đáng không chứ] [Chưa kể tấm hình chính mờ mờ ảo ảo, còn là hình trắng đen. Chưa chắc gì đã là Mạnh Giang nhà các người đâu cười khinh bỉ ] Cư dân mạng cũng không phải ai cũng là kẻ ngốc dễ bị dắt mũi. Cãi nhau nửa ngày trời, 2 nhân vật chính trong câu chuyện không thấy đâu nhưng lại đợi được sự xuất hiện của 1 nhân vật cực kỳ quan trọng khác. Phong Luân V Để giải đáp tò mò cho mọi người: [Hình ảnh] Chỉ đơn giản 1 câu như vậy, không giải thích thêm bất cứ điều gì. [Trời đất, Nhiếp ảnh gia Phong Luân chủ nhân bức ảnh xuất hiện rồi kìa] [Mọi người sẽ rất sốc khi phóng to bức hình ra đấy] [Tui mới là fan của Dạ Phàm 1 ngày thôi nhưng vẫn nhìn ra được người trong hình là cậu ấy đấy] [Người ta đăng ảnh gốc rồi kìa. Fan Mạnh đâu ra nói xem người kia trông giống Mạnh Giang ở chỗ nào?] [Sao câm như hến cả rồi, không phải lúc chửi hăng say lắm sao? Ha ha... Bây giờ nhục mặt chưa] Tuy cũng có vài lời phản bác cố chấp nhưng không đáng kể, rất nhanh đều bị fan Dạ Phàm bật lại ngay. ••• Dạ Phàm còn nghĩ dân mạng phải mắng nhau đến mấy ngày, lúc lên weibo lại phát hiện mới đó mà mọi thứ đã sóng yên biển lặng rồi! Fan Mạnh không chống chế được nữa bắt đầu tìm idol nhà mình hỏi thăm [Mạnh Mạnh mau xuất hiện đính chính đi, không thể để bọn họ ức hiếp fan chúng ta như thế được] Đương nhiên là Mạnh Giang không có khả năng nói ra sự thật được, vì người trong hình vốn không phải là cậu ta. Mạnh Giang cắn răng trút giận lên bàn phím máy tính. Bộp... “Tại sao lại như vậy? Họ Phong này đột nhiên lại nhiều chuyện chen 1 chân vào làm cái gì?” Người đại diện nhịn không được chen miệng vào “Nếu ngay từ đầu cậu nghe anh thì chuyện này đâu có xảy ra chứ” Rất tiếc Mạnh Giang không để lời nói của Anh ta vào tai tí nào “Gọi La phó tổng cho em đi” Biểu tình của Mạnh Giang khi nhắc đến người kia trông cực kỳ khó coi. Đào Chính nhăn mi, nhưng không phản đối, chỉ hỏi lại lần nữa “Cậu chắc rồi chứ?” Lập tức nhận được câu khẳng định “Đừng nhiều lời nữa, gọi đi!” ••• “Đinh... Nhiệm vụ phó tuyến: Tham gia vào đoàn phim Đao Thương Bất Nhập. Thời hạn 3 ngày. Hoàn thành thưởng 3 điểm chỉ số bất kỳ, 50 tích phân. Thất bại phạt:... Bị hói” Tại sao tới chỗ bị hói mi khựng lại làm gì, thấy vui vẻ khi người khác gặp hoạ à. Buồn bực thì buồn bực đấy nhưng vẫn phải vác cái thân đi làm nhiệm vụ. Vì sợ tốn thêm tích phân vô ích, Dạ Phàm đã tự mình đi khắp nơi hỏi xem địa chỉ quay của đoàn phim kia. May mắn là hôm trước đoàn phim cho phép nhóm fan đến tiếp tế đồ ăn, dù có kiểm soát lượng người ra vào nhưng cũng không đến mức không để lộ ra ngoài bất kì thông tin gì. Mất nửa ngày để tìm được địa chỉ nhưng Dạ Phàm không vào được. Nhóm fan hầu như đều biết nhau từ trước nên rất khó trà trộn vào. Dạ Phàm còn đang tìm cách để lẻn vào bên trong thì bất ngờ hơn khi gặp được người quen. Hỏi tại sao cậu thấy à? Vì người nọ cực kỳ phô trương thanh thế, rất tự tin đứng giữa đám fan đông đúc mà kí tên. Bộ dáng vẫn như lần đầu Dạ Phàm gặp, 4 tên bảo vệ đứng vây quanh thành hình tròn mồ hôi nhễ nhại cố gắng giảm bớt sự hỗn loạn từ các fan nữ. Dạ Phàm âm thầm mặc niệm... À không thầm than dùm mấy anh bảo vệ. Phải mất hơn nửa tiếng để tản đám fan đi. Diệp Hạo Lâm đã xong cảnh quay buổi sáng, đang định về khách sạn nghỉ ngơi thì bắt gặp một tên với bộ dáng lén lút, lấp ló ở sau thân cây. Dạ Phàm còn tưởng bản thân đã trốn kĩ lắm rồi, nhìn qua thì thấy Diệp Hạo Lâm thì thầm gì đó với bảo vệ. Sau đó 2 trong số 4 người mang vẻ mặt rất nghiêm trọng bước về phía này. Dạ Phàm thầm than không ổn nhưng không còn đường trốn, bất đắc dĩ bị bắt kéo cả người lại. Hiện tại Diệp Hạo Lâm mới thấy rõ khuôn mặt người đến “Cậu làm gì ở chỗ này?” Trong vài giây ngắn ngủi Dạ Phàm bắt buộc phải nghĩ ra một cái cớ, nhớ lại khunh cảnh vừa rồi, đầu cậu bắt đầu nhảy số “Thực ra tôi là fan của cậu, nhưng nhóm fan lúc nãy chỉ toàn nữ nên hơi ngại chen chân. Đợi mãi cũng không dám vào” Còn giả vờ gãi đầu ngại ngùng nữa. Diệp Hạo Lâm nheo mắt, giống như nhớ ra điều gì đó, vươn tay ra lệnh cho bảo vệ. Đám bảo vệ thấy vậy mới buông tay, luo về sau chừa khoảng trống cho 2 người “Trông cậu quen thật đấy, chúng ta có gặp nhau rồi à?” “Không nghĩ cậu còn nhớ, lần trước chúng ta có cơ duyên gặp nhau ở đài truyền hình Tree” Trong lòng lại thầm mắng, đm tôi cứu cậu 1 mạng còn bị vạ lây vậy mà cậu dám không nhớ mặt tôi á? Phải mất chừng mấy chục giây sau Diệp Hạo Lâm mới thật sự nhớ ra người đối diện mình là ai. Hơi ngại thực sự nhưng Hạo Lâm có 1 căn bệnh là mù mặt. Trong giới giải trí ngoài Tần Viễn là thần tượng được cậu ta ngắm nhìn hằng ngày ra thì hầu như chẳng nhớ nổi thêm ai. Lần trước kết bạn we chat với Dạ Phàm xong cậu ta đem chuyện này quên mất, lúc muốn tìm lại cũng không nhớ người ta tên gì. Lúc này đột nhiên có nhân viên đoàn phim bộ dáng gấp rút lắm chạy đến chỗ Diệp Hạo Lâm “Xin lỗi cậu Diệp, đạo diễn bảo tôi gọi cậu trở lại trường quay. Có vẻ như cảnh quay trước có chút vấn đề xảy ra” “Cái gì? Phiền phức thật đấy” Diệp Hạo Lâm dù bày ra vẻ mặt không hài lòng nhưng vẫn đi theo vào bên trong. Đang lúc Dạ Phàm còn ngơ ngẩn thì thấy Hạo Lâm hướng về phía mình ngoắc ngón tay. Dạ Phàm hoài nghi hỏi ngược lại “Tôi?” “Ừ, chứ muốn đứng đây luôn à?“. Thế là Dạ Phàm được Hạo Lâm đặt cách cho cùng đi vào trong với tư cách là trợ lý kiêm sai vặt. Cậu bị bắt chạy khắp nơi để mua đồ uống và đồ ăn vặt cho Diệp Hạo Lâm. Bộ dáng bận rộn còn hơn mẹ chăm con. Hạo Lâm không cảm thấy có gì không ổn mà nhận nước từ tay Dạ Phàm, cùng lúc lại không ngừng phàn nàn với người đại diện của mình “Em còn phải quay đến khi nào, rốt cuộc là đạo diễn Lưu không hài lòng ở chỗ nào?” “Vấn đề không phải ở em” cô lén quanh sát xung quanh rồi mới nói tiếp “ Chị nghe nói hình như đạo diễn không thoả mãn với cốt truyện chính, muốn nâng 1 nhân vật khác lên” </code>
“Xin chào ngài Phong, tôi họ Vưu là quản gia của Tần gia, không biết ngài còn nhớ tôi không ạ”
“Ôi Lão Vưu đó sao, đương nhiên là tôi nhớ chứ, không biết hôm nay quản gia gọi là có chuyện gì” vì trước đó ông có theo dõi tình hình trên weibo nên ông có nghĩ đến 1 vài khả năng.
“Thực ra lão gia nhà tôi có mặt trong 1 bức hình gần đây của ngài Phong nên ngài ấy muốn nhờ ngài đăng tấm hình gốc lên”
Dù dùng từ là nhờ vả nhưng thực tế ông không có khả năng từ chối.
Phong Luân có biết mọi người đang bàn tán về ảnh của ông trên mạng, còn có người đến nhận vơ là nhân vật chính,
Nhưng những việc này ông vốn không quan tâm lắm.
Vì trong hình khuôn mặt Tần lão không rõ lắm, nếu không nhìn kĩ sẽ không nhận ra. Ông cũng Không nghĩ đúng thật là người nọ. Nhưng mà, lời nhờ vả này là như thế nào? Nếu nói ông gỡ hình xuống còn có khả năng, tại sao lại muốn ông đăng ảnh gốc. Lão gia nhà họ Tần trước giờ đều không phải dạng người thích phô trương.<code> Sau khi tấm hình Dạ Phàm đăng lên được tầm nửa tiếng. Sự mâu thuẫn của fan Mạnh Giang và fan Dạ Phàm tăng cao. Thực ra fan Dạ không nhiều bằng fan Mạnh nhưng fan họ Mạnh trước hành xử quá ngang ngược nên bị người qua đường cực kỳ ghét bỏ. [Tôi vừa lục lại tấm hình kia xem, bố cục nó giống y hệt tấm hình này, Dạ Phàm này là có ý gì vậy? Sao chép?] [Khả năng chỉ là vô tình thôi, đừng vội kết luận như vậy....] [Gì chứ, thấy Mạnh Mạnh nhà tui nổi tiếng cái muốn kiếm fame à, không dễ đâu] [Tiểu tuyến 18 ở đâu ra, muốn nổi tiếng đến đi.ê.n à. Mọi người đều rõ ràng người trong hình chính là Mạnh Giang nhà tui đấy, đừng hòng giả mạo] [Bắt chước, giả mạo, mau cút đi] Lời lẽ nói chuyện của fan Mạnh cực kỳ thô bạo và khó nghe, cũng không nể nang ai. [Mấy người này sao vậy, người ta còn chưa nói cái gì đã xồn xồn bảo sao chép copy gì đó,quá đáng không chứ] [Chưa kể tấm hình chính mờ mờ ảo ảo, còn là hình trắng đen. Chưa chắc gì đã là Mạnh Giang nhà các người đâu cười khinh bỉ ] Cư dân mạng cũng không phải ai cũng là kẻ ngốc dễ bị dắt mũi. Cãi nhau nửa ngày trời, 2 nhân vật chính trong câu chuyện không thấy đâu nhưng lại đợi được sự xuất hiện của 1 nhân vật cực kỳ quan trọng khác. Phong Luân V Để giải đáp tò mò cho mọi người: [Hình ảnh] Chỉ đơn giản 1 câu như vậy, không giải thích thêm bất cứ điều gì. [Trời đất, Nhiếp ảnh gia Phong Luân chủ nhân bức ảnh xuất hiện rồi kìa] [Mọi người sẽ rất sốc khi phóng to bức hình ra đấy] [Tui mới là fan của Dạ Phàm 1 ngày thôi nhưng vẫn nhìn ra được người trong hình là cậu ấy đấy] [Người ta đăng ảnh gốc rồi kìa. Fan Mạnh đâu ra nói xem người kia trông giống Mạnh Giang ở chỗ nào?] [Sao câm như hến cả rồi, không phải lúc chửi hăng say lắm sao? Ha ha... Bây giờ nhục mặt chưa] Tuy cũng có vài lời phản bác cố chấp nhưng không đáng kể, rất nhanh đều bị fan Dạ Phàm bật lại ngay. ••• Dạ Phàm còn nghĩ dân mạng phải mắng nhau đến mấy ngày, lúc lên weibo lại phát hiện mới đó mà mọi thứ đã sóng yên biển lặng rồi! Fan Mạnh không chống chế được nữa bắt đầu tìm idol nhà mình hỏi thăm [Mạnh Mạnh mau xuất hiện đính chính đi, không thể để bọn họ ức hiếp fan chúng ta như thế được] Đương nhiên là Mạnh Giang không có khả năng nói ra sự thật được, vì người trong hình vốn không phải là cậu ta. Mạnh Giang cắn răng trút giận lên bàn phím máy tính. Bộp... “Tại sao lại như vậy? Họ Phong này đột nhiên lại nhiều chuyện chen 1 chân vào làm cái gì?” Người đại diện nhịn không được chen miệng vào “Nếu ngay từ đầu cậu nghe anh thì chuyện này đâu có xảy ra chứ” Rất tiếc Mạnh Giang không để lời nói của Anh ta vào tai tí nào “Gọi La phó tổng cho em đi” Biểu tình của Mạnh Giang khi nhắc đến người kia trông cực kỳ khó coi. Đào Chính nhăn mi, nhưng không phản đối, chỉ hỏi lại lần nữa “Cậu chắc rồi chứ?” Lập tức nhận được câu khẳng định “Đừng nhiều lời nữa, gọi đi!” ••• “Đinh... Nhiệm vụ phó tuyến: Tham gia vào đoàn phim Đao Thương Bất Nhập. Thời hạn 3 ngày. Hoàn thành thưởng 3 điểm chỉ số bất kỳ, 50 tích phân. Thất bại phạt:... Bị hói” Tại sao tới chỗ bị hói mi khựng lại làm gì, thấy vui vẻ khi người khác gặp hoạ à. Buồn bực thì buồn bực đấy nhưng vẫn phải vác cái thân đi làm nhiệm vụ. Vì sợ tốn thêm tích phân vô ích, Dạ Phàm đã tự mình đi khắp nơi hỏi xem địa chỉ quay của đoàn phim kia. May mắn là hôm trước đoàn phim cho phép nhóm fan đến tiếp tế đồ ăn, dù có kiểm soát lượng người ra vào nhưng cũng không đến mức không để lộ ra ngoài bất kì thông tin gì. Mất nửa ngày để tìm được địa chỉ nhưng Dạ Phàm không vào được. Nhóm fan hầu như đều biết nhau từ trước nên rất khó trà trộn vào. Dạ Phàm còn đang tìm cách để lẻn vào bên trong thì bất ngờ hơn khi gặp được người quen. Hỏi tại sao cậu thấy à? Vì người nọ cực kỳ phô trương thanh thế, rất tự tin đứng giữa đám fan đông đúc mà kí tên. Bộ dáng vẫn như lần đầu Dạ Phàm gặp, 4 tên bảo vệ đứng vây quanh thành hình tròn mồ hôi nhễ nhại cố gắng giảm bớt sự hỗn loạn từ các fan nữ. Dạ Phàm âm thầm mặc niệm... À không thầm than dùm mấy anh bảo vệ. Phải mất hơn nửa tiếng để tản đám fan đi. Diệp Hạo Lâm đã xong cảnh quay buổi sáng, đang định về khách sạn nghỉ ngơi thì bắt gặp một tên với bộ dáng lén lút, lấp ló ở sau thân cây. Dạ Phàm còn tưởng bản thân đã trốn kĩ lắm rồi, nhìn qua thì thấy Diệp Hạo Lâm thì thầm gì đó với bảo vệ. Sau đó 2 trong số 4 người mang vẻ mặt rất nghiêm trọng bước về phía này. Dạ Phàm thầm than không ổn nhưng không còn đường trốn, bất đắc dĩ bị bắt kéo cả người lại. Hiện tại Diệp Hạo Lâm mới thấy rõ khuôn mặt người đến “Cậu làm gì ở chỗ này?” Trong vài giây ngắn ngủi Dạ Phàm bắt buộc phải nghĩ ra một cái cớ, nhớ lại khunh cảnh vừa rồi, đầu cậu bắt đầu nhảy số “Thực ra tôi là fan của cậu, nhưng nhóm fan lúc nãy chỉ toàn nữ nên hơi ngại chen chân. Đợi mãi cũng không dám vào” Còn giả vờ gãi đầu ngại ngùng nữa. Diệp Hạo Lâm nheo mắt, giống như nhớ ra điều gì đó, vươn tay ra lệnh cho bảo vệ. Đám bảo vệ thấy vậy mới buông tay, luo về sau chừa khoảng trống cho 2 người “Trông cậu quen thật đấy, chúng ta có gặp nhau rồi à?” “Không nghĩ cậu còn nhớ, lần trước chúng ta có cơ duyên gặp nhau ở đài truyền hình Tree” Trong lòng lại thầm mắng, đm tôi cứu cậu 1 mạng còn bị vạ lây vậy mà cậu dám không nhớ mặt tôi á? Phải mất chừng mấy chục giây sau Diệp Hạo Lâm mới thật sự nhớ ra người đối diện mình là ai. Hơi ngại thực sự nhưng Hạo Lâm có 1 căn bệnh là mù mặt. Trong giới giải trí ngoài Tần Viễn là thần tượng được cậu ta ngắm nhìn hằng ngày ra thì hầu như chẳng nhớ nổi thêm ai. Lần trước kết bạn we chat với Dạ Phàm xong cậu ta đem chuyện này quên mất, lúc muốn tìm lại cũng không nhớ người ta tên gì. Lúc này đột nhiên có nhân viên đoàn phim bộ dáng gấp rút lắm chạy đến chỗ Diệp Hạo Lâm “Xin lỗi cậu Diệp, đạo diễn bảo tôi gọi cậu trở lại trường quay. Có vẻ như cảnh quay trước có chút vấn đề xảy ra” “Cái gì? Phiền phức thật đấy” Diệp Hạo Lâm dù bày ra vẻ mặt không hài lòng nhưng vẫn đi theo vào bên trong. Đang lúc Dạ Phàm còn ngơ ngẩn thì thấy Hạo Lâm hướng về phía mình ngoắc ngón tay. Dạ Phàm hoài nghi hỏi ngược lại “Tôi?” “Ừ, chứ muốn đứng đây luôn à?“. Thế là Dạ Phàm được Hạo Lâm đặt cách cho cùng đi vào trong với tư cách là trợ lý kiêm sai vặt. Cậu bị bắt chạy khắp nơi để mua đồ uống và đồ ăn vặt cho Diệp Hạo Lâm. Bộ dáng bận rộn còn hơn mẹ chăm con. Hạo Lâm không cảm thấy có gì không ổn mà nhận nước từ tay Dạ Phàm, cùng lúc lại không ngừng phàn nàn với người đại diện của mình “Em còn phải quay đến khi nào, rốt cuộc là đạo diễn Lưu không hài lòng ở chỗ nào?” “Vấn đề không phải ở em” cô lén quanh sát xung quanh rồi mới nói tiếp “ Chị nghe nói hình như đạo diễn không thoả mãn với cốt truyện chính, muốn nâng 1 nhân vật khác lên” </code>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.