Chương 10: Ta Tên Linh Tuyển
Vi Tư Nhân Dã
21/04/2022
Kiếm Linh trầm ngâm suy nghĩ, tiện thể lật xem qua nhiều ký ức truyền thừa, cuối cùng cho ra hai suy đoán.
Một, nàng mắc chứng bệnh hồn rời khỏi xác.
Hồn rời khỏi xác đối với tu sĩ mà nói, cũng xem như là một căn bệnh thường thấy. Hoặc là tự phát, hoặc là bị động, tu sĩ ít nhiều sẽ gặp phải vài lần trong đời. Có lúc thần hồn một đi không trở lại, cũng có lúc thần hồn sẽ còn trở lại.
Nếu thực sự là hồn rời khỏi xác, Kiếm Linh cho rằng có thể giữa bản thân và Yến Hi X có mối liên hệ bí ẩn nào đó, mới có thể làm nàng bị mắc kẹt trong cơ thể của Yến Hi X hơn năm năm.
Hai, đây chỉ là một phần ký ức.
Là nàng nhập vào thân thể Yến Hi X, hay là ký ức của Yến Hi X đã đến thân thể nàng?
Điểm này Kiếm Linh cũng không biết, nhưng khi ở trên thân thể Yến Hi X, nàng chỉ có thể cảm nhận được tất cả những gì cậu ta cảm nhận được, nếu đây chỉ là một phần ký ức thì cũng còn nghe được.
... Chỉ là không biết làm sao mà một em bé phàm trần từ khi sinh ra đã nhớ được chuyện.
"Nếu chỉ là một phần ký ức..." Kiến Linh đột nhiên sững sờ: "Ký ức của hắn đến chỗ này của mình, vậy hắn... đã chết rồi sao?"
Ý thức rõ điều này, tâm tình của Kiếm Linh có hơi phức tạp.
"Phàm nhân vốn có thọ nguyên ngắn ngủi, lần này mình đã bế quan gần mười sáu năm, đối với phàm nhân mà nói, đây là một phần năm đời người..." Nàng bình tĩnh nghĩ: "Đặt tình cảm vào phàm nhân, người chịu tổn thương chỉ có thể là bản thân."
Kiếm Linh nhanh chóng xua tan tâm tình mong manh này, tập trung vào hai suy đoán chính.
Nàng nghiêng về suy đoán thứ hai, bởi vì thứ cho nàng thực sự không thể nghĩ tới một phàm nhân thì có bản lĩnh gì có thể trói buộc thần hồn nàng vào trong cơ thể hắn trong hơn năm năm – Nếu Linh Hồn của Kiếm Linh nàng thực sự bị mắc kẹt trên người một phàm nhân, thì phàm nhân đó đã sớm không chịu nổi và suy nhược mà chết từ lâu rồi.
"Có lẽ... đây chính là ký ức truyền thừa của Huyền Minh Kiếm."
Nhưng tại sao một Ma Kiếm, ký ức truyền thừa lại liên quan đến phàm nhân?
Kiếm Linh tìm kiếm bí văn liên quan đến Huyền Minh Kiếm trong ký ức truyền thừa của Thanh Thần Mộc, cũng tìm ra được nhưng không có nhiều, chỉ nói Huyền Minh Kiếm là một trong bốn thần khí ra đời lúc trời đất phân chia thuở sơ khai, chính là hóa thân của kiếm đạo, về sau không biết cớ gì lại đọa lạc vào ma và gần như tàn sát toàn bộ một vùng Sơn Hải Giới...
Không có nhắc đến tại sao Huyền Minh Kiếm lại đọa lạc vào ma, cũng không có nói cuối cùng là ai phong ấn nó.
“Ký ức truyền thừa bình thường cũng không phải như thế này, Huyền Minh Kiếm…” Kiến Linh trầm ngâm suy nghĩ: “Lẽ nào là do Huyền Minh Kiếm rơi vào ma, Thiên Đạo cho rằng mình cô phụ sự mong đợi của nó, nên mới tùy tiện nhét ký ức truyền thừa cho mình?"
"Thiên Đạo lại nhỏ mọn như vậy sao?"
Nhưng điều này quả thực cũng chưa chắc, dù sao trong mắt Thiên Đạo hẳn là không phân chính tà, cho dù Huyền Minh Kiếm là một Thần Kiếm sinh ra từ Tiên Thiên thanh khí, hay là một Ma Kiếm huyết tẩy Sơn Hải Giới, cũng đâu liên quan gì đến nó – Kiếm Linh nghĩ lại, cũng có thể là do Huyền Minh Kiếm sát hại quá nghiêm trọng, oán niệm của những sinh linh bị nó giết quá nặng, tấu lên trời gì đó...
Bất luận trong lòng có bao nhiêu suy đoán, dưới tình huống bản thể đã bị tu sĩ nào đó cướp đi, mọi thắc mắc của nàng tạm thời không thể có được lời giải đáp.
Kiếm Linh lắc đầu và ngừng tập trung vào vấn đề này.
Không cần biết Yến Hi X và nàng có liên quan gì, hiện tại còn sống hay đã chết, điều quan trọng nhất bây giờ là nâng cao thực lực.
"Sau khi hóa hình thành công, không chỉ phải tu luyện thật tốt, mà còn phải âm thầm nghe ngóng tin tức của bản thể, đợi khi thực lực đủ dùng lại đi cướp bản thể trở về, nhân tiện dạy cho đám tu sĩ đó một bài học..."
Kế hoạch tuy đơn sơ, nhưng mạch suy nghĩ đúng hướng, thế nhưng trong nội tâm nhỏ bé của Kiếm Linh vẫn chất chứa nỗi bất an lớn – Một Kiếm Linh như nàng, không hiểu sao lại biến thành Mộc Linh, thật sự sẽ không có di chứng gì sao?
Thiên Đạo vận hành vạn vật, người khác không biết nội tình của nàng, Thiên Đạo làm sao không biết?
Kiếm Linh cảm thấy thấp thỏm trong lòng, nhưng cũng không kéo dài lâu, rất nhanh đã đưa ra quyết định, mọi chuyện đợi hóa hình rồi hẵng nói.
Một lần thì lạ, hai lần thì quen. Hồi đó lúc tụ linh Kiếm Linh đã tránh né được một lần thiên kiếp (khó trách sẽ bù lại lần trước). Hóa hình là đặt dấu chân từng bước một, cách hóa hình của Linh Tộc cũng không khác mấy, quả thật không làm khó được nàng.
Mất khoảng bốn năm để nàng ngưng tụ ra Linh Thể, cuối cùng có thể rời khỏi Mộc tâm của Thanh Thần Mộc, nàng nhìn kỹ hoàn cảnh hiện tại mà bản thân đang ở.
Vừa nhìn, Kiếm Linh đã nhận ra tình hình có gì đó không ổn – khung cảnh bên ngoài rất khác với những gì được mô tả trong "ký ức ngày trước" do Thanh Thần Mộc đưa ra!
“Mình lại gặp phải tình huống gì đây?” Ngoài mặt nàng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên từ xa bay tới, khí tức khiến Kiếm Linh lập tức không khỏi nhíu mày – Là một Nhân Tộc đáng ghét!
Cho dù đã ở trong gia đình phàm nhân hơn năm năm, nhưng Kiếm Linh ngoan cố và cứng đầu vẫn không học được cách nhìn nhận vấn đề một cách lý trí, vẫn coi Nhân Tộc là kẻ thù truyền kiếp – kẻ thù cướp đoạt bản thể không đội trời chung!
"Mộc Linh của Thanh Thần Mộc, ngươi đã hóa hình, chính là một thành viên của Vạn Linh Bí Cảnh ta." Đại quản sự mỉm cười: "Tên của ngươi là?"
Linh Tộc sinh ra do thiên nhiên nuôi dưỡng, cho nên sau khi tụ linh sẽ lấy tên mình từ Thiên Đạo, sau khi hóa hình sẽ tự nói ra tên của mình.
Tuy nhiên, khi Kiếm Linh là một Kiếm Linh của Huyền Minh Kiếm, ngay cả ký ức truyền thừa cũng không có, chứ đừng nói đến tên; Bây giờ trở thành Mộc Linh, có lẽ Thiên Đạo nhận thấy rằng nàng bị nghi ngờ là tu hú chiếm tổ chim khách, nên cũng keo kiệt trong việc ban tên cho nàng – Kết quả là: nàng không có tên.
Lúc này bị người ta hỏi tới, trong lòng nàng có chút không thoải mái. Hết chuyện để hỏi sao hỏi tới điều này? Thật muốn dỗi lên một câu.
Nhưng nàng vẫn chưa biết tình hình hiện tại, không thể tùy tiện chọc vào Nhân Tộc nham hiểm xảo trá, vì vậy vẫn phải biết điều một chút.
"Ta tôi..." Kiếm Linh dừng lại một chút, nghĩ đến cái tên mà mẹ Yến định đặt cho Yến Hi X, liền thuận miệng nói ra: "Ta tên Linh Tuyển."
Đại quản sự nhìn ra được vẻ do dự của nàng, nhưng chỉ cho là nàng lạ lẫm với xung quanh mà sinh ra hoài nghi trong lòng, nên không có nhìn ra cái tên này hoàn toàn không phải Thiên Đạo ban tặng, nghe vậy mỉm cười gật đầu: "Vậy thì, Linh Tuyển, bây giờ ngươi đã hóa hình, là một Mộc Linh thực sự, sau này phải học để làm một Linh Tộc, theo ta, ta đưa ngươi đến Đào Nhiên Cư để ghi danh và nhận ấn ký xác nhận thân phận..."
Linh Tuyển nghi ngờ nhìn ông ta: "Đây là nơi nào? Ông là ai?"
“Hả?” Trong lòng Đại quản sự lóe lên tia nghi hoặc, thầm nghĩ: “Trận pháp đã mất đi hiệu lực, tại sao Mộc Linh này vẫn cảnh giác đến vậy?
Nhưng ngoài mặt ông ta lại lộ ra nụ cười hòa nhã, giới thiệu kỹ càng: "Nơi này là Vạn Linh Bí Cảnh, là nơi ở của Mộc Linh Nhất Tộc, nằm ở một nơi trong vùng Man Hoang. Một số Mộc Linh vừa mới tụ linh sức mạnh tự bảo vệ có hạn, nếu như bị đại năng Dị Tộc phát hiện, nhẹ thì bị rút hết Bổn Nguyên, nặng thì dùng làm thuốc luyện đan."
"Để bảo vệ các ngươi, tôn chủ đã đặc biệt thiết lập một vài Bí Cảnh, Vạn Linh Bí Cảnh là một trong số đó. Sau khi các ngươi học được bản lĩnh, có thể rời khỏi bí cảnh, lang bạt Man Hoang."
"Ta là Đại quản sự của Vạn Linh Bí Cảnh, phụ trách về cuộc sống hàng ngày cho những Mộc Linh các ngươi. Có ta ở đây, các ngươi chỉ cần chăm chỉ học tập, không cần lo những chuyện khác."
Những lời này dường như không có kẽ hở, nhưng đối với Huyền Minh Kiếm là chủ sát phạt đặc biệt nhạy bén trong việc cảm ứng ác ý và chủ tâm giết người, Linh Tuyển hoàn toàn không bị ông ta mê hoặc, ngược lại nổi lên lòng nghi ngờ.
Một, nàng mắc chứng bệnh hồn rời khỏi xác.
Hồn rời khỏi xác đối với tu sĩ mà nói, cũng xem như là một căn bệnh thường thấy. Hoặc là tự phát, hoặc là bị động, tu sĩ ít nhiều sẽ gặp phải vài lần trong đời. Có lúc thần hồn một đi không trở lại, cũng có lúc thần hồn sẽ còn trở lại.
Nếu thực sự là hồn rời khỏi xác, Kiếm Linh cho rằng có thể giữa bản thân và Yến Hi X có mối liên hệ bí ẩn nào đó, mới có thể làm nàng bị mắc kẹt trong cơ thể của Yến Hi X hơn năm năm.
Hai, đây chỉ là một phần ký ức.
Là nàng nhập vào thân thể Yến Hi X, hay là ký ức của Yến Hi X đã đến thân thể nàng?
Điểm này Kiếm Linh cũng không biết, nhưng khi ở trên thân thể Yến Hi X, nàng chỉ có thể cảm nhận được tất cả những gì cậu ta cảm nhận được, nếu đây chỉ là một phần ký ức thì cũng còn nghe được.
... Chỉ là không biết làm sao mà một em bé phàm trần từ khi sinh ra đã nhớ được chuyện.
"Nếu chỉ là một phần ký ức..." Kiến Linh đột nhiên sững sờ: "Ký ức của hắn đến chỗ này của mình, vậy hắn... đã chết rồi sao?"
Ý thức rõ điều này, tâm tình của Kiếm Linh có hơi phức tạp.
"Phàm nhân vốn có thọ nguyên ngắn ngủi, lần này mình đã bế quan gần mười sáu năm, đối với phàm nhân mà nói, đây là một phần năm đời người..." Nàng bình tĩnh nghĩ: "Đặt tình cảm vào phàm nhân, người chịu tổn thương chỉ có thể là bản thân."
Kiếm Linh nhanh chóng xua tan tâm tình mong manh này, tập trung vào hai suy đoán chính.
Nàng nghiêng về suy đoán thứ hai, bởi vì thứ cho nàng thực sự không thể nghĩ tới một phàm nhân thì có bản lĩnh gì có thể trói buộc thần hồn nàng vào trong cơ thể hắn trong hơn năm năm – Nếu Linh Hồn của Kiếm Linh nàng thực sự bị mắc kẹt trên người một phàm nhân, thì phàm nhân đó đã sớm không chịu nổi và suy nhược mà chết từ lâu rồi.
"Có lẽ... đây chính là ký ức truyền thừa của Huyền Minh Kiếm."
Nhưng tại sao một Ma Kiếm, ký ức truyền thừa lại liên quan đến phàm nhân?
Kiếm Linh tìm kiếm bí văn liên quan đến Huyền Minh Kiếm trong ký ức truyền thừa của Thanh Thần Mộc, cũng tìm ra được nhưng không có nhiều, chỉ nói Huyền Minh Kiếm là một trong bốn thần khí ra đời lúc trời đất phân chia thuở sơ khai, chính là hóa thân của kiếm đạo, về sau không biết cớ gì lại đọa lạc vào ma và gần như tàn sát toàn bộ một vùng Sơn Hải Giới...
Không có nhắc đến tại sao Huyền Minh Kiếm lại đọa lạc vào ma, cũng không có nói cuối cùng là ai phong ấn nó.
“Ký ức truyền thừa bình thường cũng không phải như thế này, Huyền Minh Kiếm…” Kiến Linh trầm ngâm suy nghĩ: “Lẽ nào là do Huyền Minh Kiếm rơi vào ma, Thiên Đạo cho rằng mình cô phụ sự mong đợi của nó, nên mới tùy tiện nhét ký ức truyền thừa cho mình?"
"Thiên Đạo lại nhỏ mọn như vậy sao?"
Nhưng điều này quả thực cũng chưa chắc, dù sao trong mắt Thiên Đạo hẳn là không phân chính tà, cho dù Huyền Minh Kiếm là một Thần Kiếm sinh ra từ Tiên Thiên thanh khí, hay là một Ma Kiếm huyết tẩy Sơn Hải Giới, cũng đâu liên quan gì đến nó – Kiếm Linh nghĩ lại, cũng có thể là do Huyền Minh Kiếm sát hại quá nghiêm trọng, oán niệm của những sinh linh bị nó giết quá nặng, tấu lên trời gì đó...
Bất luận trong lòng có bao nhiêu suy đoán, dưới tình huống bản thể đã bị tu sĩ nào đó cướp đi, mọi thắc mắc của nàng tạm thời không thể có được lời giải đáp.
Kiếm Linh lắc đầu và ngừng tập trung vào vấn đề này.
Không cần biết Yến Hi X và nàng có liên quan gì, hiện tại còn sống hay đã chết, điều quan trọng nhất bây giờ là nâng cao thực lực.
"Sau khi hóa hình thành công, không chỉ phải tu luyện thật tốt, mà còn phải âm thầm nghe ngóng tin tức của bản thể, đợi khi thực lực đủ dùng lại đi cướp bản thể trở về, nhân tiện dạy cho đám tu sĩ đó một bài học..."
Kế hoạch tuy đơn sơ, nhưng mạch suy nghĩ đúng hướng, thế nhưng trong nội tâm nhỏ bé của Kiếm Linh vẫn chất chứa nỗi bất an lớn – Một Kiếm Linh như nàng, không hiểu sao lại biến thành Mộc Linh, thật sự sẽ không có di chứng gì sao?
Thiên Đạo vận hành vạn vật, người khác không biết nội tình của nàng, Thiên Đạo làm sao không biết?
Kiếm Linh cảm thấy thấp thỏm trong lòng, nhưng cũng không kéo dài lâu, rất nhanh đã đưa ra quyết định, mọi chuyện đợi hóa hình rồi hẵng nói.
Một lần thì lạ, hai lần thì quen. Hồi đó lúc tụ linh Kiếm Linh đã tránh né được một lần thiên kiếp (khó trách sẽ bù lại lần trước). Hóa hình là đặt dấu chân từng bước một, cách hóa hình của Linh Tộc cũng không khác mấy, quả thật không làm khó được nàng.
Mất khoảng bốn năm để nàng ngưng tụ ra Linh Thể, cuối cùng có thể rời khỏi Mộc tâm của Thanh Thần Mộc, nàng nhìn kỹ hoàn cảnh hiện tại mà bản thân đang ở.
Vừa nhìn, Kiếm Linh đã nhận ra tình hình có gì đó không ổn – khung cảnh bên ngoài rất khác với những gì được mô tả trong "ký ức ngày trước" do Thanh Thần Mộc đưa ra!
“Mình lại gặp phải tình huống gì đây?” Ngoài mặt nàng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên từ xa bay tới, khí tức khiến Kiếm Linh lập tức không khỏi nhíu mày – Là một Nhân Tộc đáng ghét!
Cho dù đã ở trong gia đình phàm nhân hơn năm năm, nhưng Kiếm Linh ngoan cố và cứng đầu vẫn không học được cách nhìn nhận vấn đề một cách lý trí, vẫn coi Nhân Tộc là kẻ thù truyền kiếp – kẻ thù cướp đoạt bản thể không đội trời chung!
"Mộc Linh của Thanh Thần Mộc, ngươi đã hóa hình, chính là một thành viên của Vạn Linh Bí Cảnh ta." Đại quản sự mỉm cười: "Tên của ngươi là?"
Linh Tộc sinh ra do thiên nhiên nuôi dưỡng, cho nên sau khi tụ linh sẽ lấy tên mình từ Thiên Đạo, sau khi hóa hình sẽ tự nói ra tên của mình.
Tuy nhiên, khi Kiếm Linh là một Kiếm Linh của Huyền Minh Kiếm, ngay cả ký ức truyền thừa cũng không có, chứ đừng nói đến tên; Bây giờ trở thành Mộc Linh, có lẽ Thiên Đạo nhận thấy rằng nàng bị nghi ngờ là tu hú chiếm tổ chim khách, nên cũng keo kiệt trong việc ban tên cho nàng – Kết quả là: nàng không có tên.
Lúc này bị người ta hỏi tới, trong lòng nàng có chút không thoải mái. Hết chuyện để hỏi sao hỏi tới điều này? Thật muốn dỗi lên một câu.
Nhưng nàng vẫn chưa biết tình hình hiện tại, không thể tùy tiện chọc vào Nhân Tộc nham hiểm xảo trá, vì vậy vẫn phải biết điều một chút.
"Ta tôi..." Kiếm Linh dừng lại một chút, nghĩ đến cái tên mà mẹ Yến định đặt cho Yến Hi X, liền thuận miệng nói ra: "Ta tên Linh Tuyển."
Đại quản sự nhìn ra được vẻ do dự của nàng, nhưng chỉ cho là nàng lạ lẫm với xung quanh mà sinh ra hoài nghi trong lòng, nên không có nhìn ra cái tên này hoàn toàn không phải Thiên Đạo ban tặng, nghe vậy mỉm cười gật đầu: "Vậy thì, Linh Tuyển, bây giờ ngươi đã hóa hình, là một Mộc Linh thực sự, sau này phải học để làm một Linh Tộc, theo ta, ta đưa ngươi đến Đào Nhiên Cư để ghi danh và nhận ấn ký xác nhận thân phận..."
Linh Tuyển nghi ngờ nhìn ông ta: "Đây là nơi nào? Ông là ai?"
“Hả?” Trong lòng Đại quản sự lóe lên tia nghi hoặc, thầm nghĩ: “Trận pháp đã mất đi hiệu lực, tại sao Mộc Linh này vẫn cảnh giác đến vậy?
Nhưng ngoài mặt ông ta lại lộ ra nụ cười hòa nhã, giới thiệu kỹ càng: "Nơi này là Vạn Linh Bí Cảnh, là nơi ở của Mộc Linh Nhất Tộc, nằm ở một nơi trong vùng Man Hoang. Một số Mộc Linh vừa mới tụ linh sức mạnh tự bảo vệ có hạn, nếu như bị đại năng Dị Tộc phát hiện, nhẹ thì bị rút hết Bổn Nguyên, nặng thì dùng làm thuốc luyện đan."
"Để bảo vệ các ngươi, tôn chủ đã đặc biệt thiết lập một vài Bí Cảnh, Vạn Linh Bí Cảnh là một trong số đó. Sau khi các ngươi học được bản lĩnh, có thể rời khỏi bí cảnh, lang bạt Man Hoang."
"Ta là Đại quản sự của Vạn Linh Bí Cảnh, phụ trách về cuộc sống hàng ngày cho những Mộc Linh các ngươi. Có ta ở đây, các ngươi chỉ cần chăm chỉ học tập, không cần lo những chuyện khác."
Những lời này dường như không có kẽ hở, nhưng đối với Huyền Minh Kiếm là chủ sát phạt đặc biệt nhạy bén trong việc cảm ứng ác ý và chủ tâm giết người, Linh Tuyển hoàn toàn không bị ông ta mê hoặc, ngược lại nổi lên lòng nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.