Chương 2
Nhạc Sơn Tai
11/01/2017
CHƯƠNG 2
Phủ thái phó.
“Ha hả, lão bạch tu (lão râu bạc trắng), mau ra đây, trẫm mang tôn tử đến thăm ngươi đây.” Người chưa tới tiếng đã tới trước.
Tôn thái phó mang theo khẩn trương rối loạn từ trong phòng chạy ra: “Vi thần khấu kiến Thái thượng hoàng, thần không nghe được tiếng gọi, thỉnh bệ hạ thứ lỗi.”
“Ai, đây cũng không phải trong cung, không cần nhiều lễ nghĩa như vậy.” Thái thượng hoàng vội đỡ lấy Tôn thái phó đang muốn quỳ xuống, “Là ta yêu cầu bọn họ không được thông truyền.”
“Trước không nói tới điều đó nữa, đến xem tôn tử đáng yêu của ta đi.” Thái thượng hoàng đắc ý đem Nam Cung Du ôm đến trước mặt Tôn thái phó.
“Cái kia… bệ hạ, theo thần biết, ngài giống như là không có tôn tử đi.” Tôn thái phó một bên đánh giá Nam Cung Du một bên nói.
Thái thượng hoàng nghe xong thổi râu trừng mắt: “Chỉ có các ngươi mới có tôn tử, trẫm không được có sao?”
“Bệ hạ, vi thần không có ý tứ này.”
“Hừ, đây là bảo bối mà tiểu Hãn nhặt được trên đường, trẫm đã thu làm tôn tử. Bây giờ trẫm cũng có tôn tử rồi, sẽ không bị mấy lão nhân các ngươi chê cười nữa.” (bon chen =)))
Tôn thái phó trong lòng một trận hắc tuyến, bãi bãi, ai kêu Thái thượng hoàng chính là do một tay mình dạy dỗ chứ, đối với sự không bình thường của Người cũng đã tập thành thói quen từ nhỏ.
“Vậy chúc mừng bệ hạ có tiểu tôn tử.”
“Lúc này mới đúng a. Đúng rồi, Sóc nhi đâu, như thế nào không thây nó đi ra?” Thái thượng hoàng không thấy Nam Cung Anh Sóc bình thường chỉ nghe thấy tiếng Người đã chạy ra rồi liền hỏi.
“Bệ hạ, thần vừa mới cho bọn hắn viết chính tả trong nội dung“luận ngữ” học hôm qua, không thể nghỉ ngơi được.”
“Nga? Du nhi, chúng ta đi xem nhóm đồng bọn của ngươi về sau nha!” Nói xong, thẳng hướng trong phòng đi đến.
Trong phòng, năm cái tiểu hài tử kia thật sự là đang viết chính tả.
Thái thượng hoàng ôm Nam Cung Du lén lút lần lượt đi qua từng đứa một, nhìn thấy chữ viết đoan chính, khen ngợi gật đầu.
Trở lại phía trước, khụ khụ hắng giọng nói: “Tất cả trước hết dừng bút lại. Hôm nay trẫm tới là để cấp thêm đồng bọn cho các ngươi.” Ngài đem Nam Cung Du đặt trước mặt mọi người, “Đây là tôn tử trẫm mới thu nhận, Nam Cung Du. Về sau sẽ cùng các ngươi học với thái phó.”
“Oa, thật khá.”
“Là nha là nha, Thu Thu, ngươi xem, tóc của y màu tím nha.”
“Giống như tô tử cao a ma làm nga.” (= =!!!)
Nhóm nhỏ bé ở phía dưới nhìn Nam Cung Du ngươi một câu ta một câu đem Thái thượng hoàng cùng Tôn thái phó đứng ở bên cạnh cười ha ha, thật sự là trẻ con không cố kỵ, ngây thơ chất phác khôi hài a. Cơ hồ mỗi người đều tràn đầy tươi cười.
Trừ bỏ hai người.
Một cái đương nhiên là Nam Cung Du, một cái còn lại là tiểu nhi tử của Nam Cung Dật- đệ đệ của Thái thượng hoàng, Nam Cung Anh Sóc. (đại loại theo vai vế thì Nam Cung Du phải gọi Nam Cung Anh Sóc là chú)
Người khác còn đang đắm chìm trong cười nói, ánh mắt hai người đã sớm giao phong vài lần.
“Lão bạch tu, vậy trẫm đem tôn tử phó thác cho ngươi, hảo hảo giáo.” Ngài ngồi xổm xuống nói với Nam Cung Du: “Du nhi, hảo hảo đi theo thái phó học tập. Hoàng gia gia đi trước.”
“Ân, Hoàng gia gia đi thong thả.”Nam Cung Du vẫy tay.
Thái thượng hoàng lại bế một cái mới rời đi, cảm xúc thật tốt, khó trách cái tiểu tử kia lại muốn thu làm hài tử.
Tôn thái phó vội vàng đi theo sau Thái thượng hoàng ra ngoài, “Vi thần cung tiễn bệ hạ.”
Hiện nay, trong phòng cũng chỉ còn lại 6 cái tiểu tử.
Nam Cung Anh Sóc đi đến trước cái bàn của Nam Cung Du, trèo lên trên ghế đứng, “từ trên cao nhìn xuống”, nói: “Hừ, mặc kệ ngươi vì cái gì trở thành tôn tử của hoàng bá bá, tóm lại ta sẽ không thừa nhận ngươi là tiểu chất, lại càng không để ngươi đoạt đi sủng ái của hoàng bá bá.”
Nam Cung Anh Sóc này có là hài tử mà Dật lão vương gia về già mới sinh được. Hắn sinh ra làm Thái thượng hoàng mừng đến đỏ mắt.
Thái thượng hoàng tại vị hơn hai mươi năm, chỉ cưới một vị thê tử, cũng chính là vị hoàng hậu đã sinh ra đương kim hoàng thượng cùng Nam Cung La Hãn, không lâu liền bệnh mà mất.
Sau khi hai hài tử trưởng thành, ngài càng muốn có cái tiểu tôn bồi bồi bên cạnh, mà Nam Cung Anh Sóc sinh ra đúng lúc bổ khuyết chỗ thiếu vắng trong lòng Thái thượng hoàng.
Cho nên, cùng với nói Nam Cung Anh Sóc là con trai của Nam Cung Dật, chẳng thà nói là tôn tử của Thái thượng hoàng thì còn chính xác hơn.
Hiện giờ, địa vị của hắn trong lòng hoàng bá bá sắp bị người trước mắt này cướp đi, tiểu bình dấm chua của hắn có thể không nghiêng sao?
Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, Nam Cung Du không để ý tới hắn.
Nam Cung Anh Sóc có điểm nóng nảy, “Uy, ta là đang nói với ngươi đó.”
Nam Cung Du nhíu nhíu mày, không nói gì.
Đáng giận, tóc màu tím có gì đặc biệt hơn người, người bình thường không phải là tóc đều màu đen sao? Hừ, quả thực như trong sách người ta nói cái gì mà, đúng rồi, yêu nghiệt, gọi là yêu nghiệt.
“Ngươi nói cái gì?” Nam Cung Du thay đổi biểu tình lãnh đạm vừa rồi, nhướng mày, con ngươi đen láy gắt gao nhìn Nam Cung Anh Sóc.
Ai nha, không xong, đem hết cả ý tưởng trong đầu nói ra.
“Như thế nào rồi, ta nói không đúng sao? Ngươi xem, y phục ngươi mặc còn là của ta đó.”
Nam Cung Anh Sóc từ trên ghế nhảy xuống, kéo kéo áo Nam Cung Du.
“Hỗn đản!” một phen đẩy tay của hắn ra, Nam Cung Du phản thủ cho hắn một quyền.
Tiểu tử kia làm sao chịu được sỉ nhục như thế, vì thế hai người liền như vậy ngươi lôi kéo, ta nhất xả, ngươi một quyền, ta một chưởng loạn thất bát ta đánh nhau.
Bốn tiểu tử còn lại sớm xem đến choáng váng, ai nghĩ lần đầu tiên gặp mặt đã thành ra cục diện đánh nhau như vậy, còn nghĩ đâu ra mà đi kêu thái phó.
Không nghĩ tới là, Nam Cung Du bị vướng vào chân bàn, thân mình nghiêng một cái, cả người hướng đất ngã xuống.
Nam Cung Anh Sóc cầm lấy tay y không kịp buông ra cũng không đứng vững, liên lụy ngã xuống theo.
“Ba” một tiếng, môi hai người thân mật dán lại với nhau.
Nam Cung Du bị đặt ở dưới thân, trừng lớn hai mắt, Nam Cung Anh Sóc đang đè lên ở phía trên cũng ngây ngẩn cả người. (Vừa hôn định công thụ a)
Khoảng cách là đến 15 năm rồi đi.
Trong 15 năm này, đã xẩy ra không ít chuyện.
Tỷ như nói, hoàng bá bá (Hoàng thượng) cưới nữ nhi của Bùi tướng quân, sinh ba cái đệ đệ cùng một cái muội muội.
Tỷ như, nam tử mà y một lòng trân quý quyết định bảo vệ cả đời này lại yêu thượng một cái thần y giang hồ. (Ghi chú: y ở đây là bạn Du nay đã lớn, mình đổi cách xưng hô.)
Y còn nhớ rõ, chuyện này sau khi bị Hoàng gia gia phát hiện, hoàng gia gia phẫn nộ một trận lớn, đem Tử Thanh nhốt vào đại lao, quyết định nhốt cả đời.
Nam tử kia- phụ thân của y, sau khi biết được, liền mặc kệ trời đông giá rét quỳ gối suốt ba ngày đêm trước cửa phòng Hoàng gia gia, chỉ vì thành toàn.
Sau đó, không chịu nổi, ngất đi.
Hoàng gia gia gọi tất cả các ngự y đến cũng không thể cứu tỉnh phụ thân.
Hoàng bá bá nhìn không được, đem Tử Thanh từ trong đại lao đón ra. Năm ngày sau, phụ thân dưới y thuật của Tử Thanh tỉnh lại.
Hoàng gia gia chỉ có thể thở dài một tiếng, thành toàn hai người bọn họ.
Sau đó của sau đó, phụ thân cùng cái thần y mà người quải niệm tổ chức hôn lễ. Người đến chúc phúc cũng không có nhiều lắm, đại khái là vì sợ bị Hoàng gia gia thổi râu trừng mắt đi.
Lại sau đó của sau đó, phụ thân đem vương phủ giao cho y, tính toán cùng Tử Thanh vân du thiên hạ.
Năm đó, chính mình 14 tuổi.
Đêm đó ánh trăng thực lớn, thực viên.
Y đứng sau giả sơn, nhìn hai người kia ở trong thủy tạ ôm hôn nhau.
Lần đầu tiên, y nghe được âm thanh cõi lòng tan nát. Cũng là lần đầu tiên, y ở trước mặt người khác lưu lại nước mắt.
Đêm đó y uống đến say mèm, ghé vào vai người trước mặt khóc rống lên.
Ngày hôm sau tỉnh dậy trong lòng ngực người nọ.
Cũng từ ngày đó trở đi, phía sau y nhiều hơn một “Cái đuôi” Đăng bởi: admin
Phủ thái phó.
“Ha hả, lão bạch tu (lão râu bạc trắng), mau ra đây, trẫm mang tôn tử đến thăm ngươi đây.” Người chưa tới tiếng đã tới trước.
Tôn thái phó mang theo khẩn trương rối loạn từ trong phòng chạy ra: “Vi thần khấu kiến Thái thượng hoàng, thần không nghe được tiếng gọi, thỉnh bệ hạ thứ lỗi.”
“Ai, đây cũng không phải trong cung, không cần nhiều lễ nghĩa như vậy.” Thái thượng hoàng vội đỡ lấy Tôn thái phó đang muốn quỳ xuống, “Là ta yêu cầu bọn họ không được thông truyền.”
“Trước không nói tới điều đó nữa, đến xem tôn tử đáng yêu của ta đi.” Thái thượng hoàng đắc ý đem Nam Cung Du ôm đến trước mặt Tôn thái phó.
“Cái kia… bệ hạ, theo thần biết, ngài giống như là không có tôn tử đi.” Tôn thái phó một bên đánh giá Nam Cung Du một bên nói.
Thái thượng hoàng nghe xong thổi râu trừng mắt: “Chỉ có các ngươi mới có tôn tử, trẫm không được có sao?”
“Bệ hạ, vi thần không có ý tứ này.”
“Hừ, đây là bảo bối mà tiểu Hãn nhặt được trên đường, trẫm đã thu làm tôn tử. Bây giờ trẫm cũng có tôn tử rồi, sẽ không bị mấy lão nhân các ngươi chê cười nữa.” (bon chen =)))
Tôn thái phó trong lòng một trận hắc tuyến, bãi bãi, ai kêu Thái thượng hoàng chính là do một tay mình dạy dỗ chứ, đối với sự không bình thường của Người cũng đã tập thành thói quen từ nhỏ.
“Vậy chúc mừng bệ hạ có tiểu tôn tử.”
“Lúc này mới đúng a. Đúng rồi, Sóc nhi đâu, như thế nào không thây nó đi ra?” Thái thượng hoàng không thấy Nam Cung Anh Sóc bình thường chỉ nghe thấy tiếng Người đã chạy ra rồi liền hỏi.
“Bệ hạ, thần vừa mới cho bọn hắn viết chính tả trong nội dung“luận ngữ” học hôm qua, không thể nghỉ ngơi được.”
“Nga? Du nhi, chúng ta đi xem nhóm đồng bọn của ngươi về sau nha!” Nói xong, thẳng hướng trong phòng đi đến.
Trong phòng, năm cái tiểu hài tử kia thật sự là đang viết chính tả.
Thái thượng hoàng ôm Nam Cung Du lén lút lần lượt đi qua từng đứa một, nhìn thấy chữ viết đoan chính, khen ngợi gật đầu.
Trở lại phía trước, khụ khụ hắng giọng nói: “Tất cả trước hết dừng bút lại. Hôm nay trẫm tới là để cấp thêm đồng bọn cho các ngươi.” Ngài đem Nam Cung Du đặt trước mặt mọi người, “Đây là tôn tử trẫm mới thu nhận, Nam Cung Du. Về sau sẽ cùng các ngươi học với thái phó.”
“Oa, thật khá.”
“Là nha là nha, Thu Thu, ngươi xem, tóc của y màu tím nha.”
“Giống như tô tử cao a ma làm nga.” (= =!!!)
Nhóm nhỏ bé ở phía dưới nhìn Nam Cung Du ngươi một câu ta một câu đem Thái thượng hoàng cùng Tôn thái phó đứng ở bên cạnh cười ha ha, thật sự là trẻ con không cố kỵ, ngây thơ chất phác khôi hài a. Cơ hồ mỗi người đều tràn đầy tươi cười.
Trừ bỏ hai người.
Một cái đương nhiên là Nam Cung Du, một cái còn lại là tiểu nhi tử của Nam Cung Dật- đệ đệ của Thái thượng hoàng, Nam Cung Anh Sóc. (đại loại theo vai vế thì Nam Cung Du phải gọi Nam Cung Anh Sóc là chú)
Người khác còn đang đắm chìm trong cười nói, ánh mắt hai người đã sớm giao phong vài lần.
“Lão bạch tu, vậy trẫm đem tôn tử phó thác cho ngươi, hảo hảo giáo.” Ngài ngồi xổm xuống nói với Nam Cung Du: “Du nhi, hảo hảo đi theo thái phó học tập. Hoàng gia gia đi trước.”
“Ân, Hoàng gia gia đi thong thả.”Nam Cung Du vẫy tay.
Thái thượng hoàng lại bế một cái mới rời đi, cảm xúc thật tốt, khó trách cái tiểu tử kia lại muốn thu làm hài tử.
Tôn thái phó vội vàng đi theo sau Thái thượng hoàng ra ngoài, “Vi thần cung tiễn bệ hạ.”
Hiện nay, trong phòng cũng chỉ còn lại 6 cái tiểu tử.
Nam Cung Anh Sóc đi đến trước cái bàn của Nam Cung Du, trèo lên trên ghế đứng, “từ trên cao nhìn xuống”, nói: “Hừ, mặc kệ ngươi vì cái gì trở thành tôn tử của hoàng bá bá, tóm lại ta sẽ không thừa nhận ngươi là tiểu chất, lại càng không để ngươi đoạt đi sủng ái của hoàng bá bá.”
Nam Cung Anh Sóc này có là hài tử mà Dật lão vương gia về già mới sinh được. Hắn sinh ra làm Thái thượng hoàng mừng đến đỏ mắt.
Thái thượng hoàng tại vị hơn hai mươi năm, chỉ cưới một vị thê tử, cũng chính là vị hoàng hậu đã sinh ra đương kim hoàng thượng cùng Nam Cung La Hãn, không lâu liền bệnh mà mất.
Sau khi hai hài tử trưởng thành, ngài càng muốn có cái tiểu tôn bồi bồi bên cạnh, mà Nam Cung Anh Sóc sinh ra đúng lúc bổ khuyết chỗ thiếu vắng trong lòng Thái thượng hoàng.
Cho nên, cùng với nói Nam Cung Anh Sóc là con trai của Nam Cung Dật, chẳng thà nói là tôn tử của Thái thượng hoàng thì còn chính xác hơn.
Hiện giờ, địa vị của hắn trong lòng hoàng bá bá sắp bị người trước mắt này cướp đi, tiểu bình dấm chua của hắn có thể không nghiêng sao?
Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, Nam Cung Du không để ý tới hắn.
Nam Cung Anh Sóc có điểm nóng nảy, “Uy, ta là đang nói với ngươi đó.”
Nam Cung Du nhíu nhíu mày, không nói gì.
Đáng giận, tóc màu tím có gì đặc biệt hơn người, người bình thường không phải là tóc đều màu đen sao? Hừ, quả thực như trong sách người ta nói cái gì mà, đúng rồi, yêu nghiệt, gọi là yêu nghiệt.
“Ngươi nói cái gì?” Nam Cung Du thay đổi biểu tình lãnh đạm vừa rồi, nhướng mày, con ngươi đen láy gắt gao nhìn Nam Cung Anh Sóc.
Ai nha, không xong, đem hết cả ý tưởng trong đầu nói ra.
“Như thế nào rồi, ta nói không đúng sao? Ngươi xem, y phục ngươi mặc còn là của ta đó.”
Nam Cung Anh Sóc từ trên ghế nhảy xuống, kéo kéo áo Nam Cung Du.
“Hỗn đản!” một phen đẩy tay của hắn ra, Nam Cung Du phản thủ cho hắn một quyền.
Tiểu tử kia làm sao chịu được sỉ nhục như thế, vì thế hai người liền như vậy ngươi lôi kéo, ta nhất xả, ngươi một quyền, ta một chưởng loạn thất bát ta đánh nhau.
Bốn tiểu tử còn lại sớm xem đến choáng váng, ai nghĩ lần đầu tiên gặp mặt đã thành ra cục diện đánh nhau như vậy, còn nghĩ đâu ra mà đi kêu thái phó.
Không nghĩ tới là, Nam Cung Du bị vướng vào chân bàn, thân mình nghiêng một cái, cả người hướng đất ngã xuống.
Nam Cung Anh Sóc cầm lấy tay y không kịp buông ra cũng không đứng vững, liên lụy ngã xuống theo.
“Ba” một tiếng, môi hai người thân mật dán lại với nhau.
Nam Cung Du bị đặt ở dưới thân, trừng lớn hai mắt, Nam Cung Anh Sóc đang đè lên ở phía trên cũng ngây ngẩn cả người. (Vừa hôn định công thụ a)
Khoảng cách là đến 15 năm rồi đi.
Trong 15 năm này, đã xẩy ra không ít chuyện.
Tỷ như nói, hoàng bá bá (Hoàng thượng) cưới nữ nhi của Bùi tướng quân, sinh ba cái đệ đệ cùng một cái muội muội.
Tỷ như, nam tử mà y một lòng trân quý quyết định bảo vệ cả đời này lại yêu thượng một cái thần y giang hồ. (Ghi chú: y ở đây là bạn Du nay đã lớn, mình đổi cách xưng hô.)
Y còn nhớ rõ, chuyện này sau khi bị Hoàng gia gia phát hiện, hoàng gia gia phẫn nộ một trận lớn, đem Tử Thanh nhốt vào đại lao, quyết định nhốt cả đời.
Nam tử kia- phụ thân của y, sau khi biết được, liền mặc kệ trời đông giá rét quỳ gối suốt ba ngày đêm trước cửa phòng Hoàng gia gia, chỉ vì thành toàn.
Sau đó, không chịu nổi, ngất đi.
Hoàng gia gia gọi tất cả các ngự y đến cũng không thể cứu tỉnh phụ thân.
Hoàng bá bá nhìn không được, đem Tử Thanh từ trong đại lao đón ra. Năm ngày sau, phụ thân dưới y thuật của Tử Thanh tỉnh lại.
Hoàng gia gia chỉ có thể thở dài một tiếng, thành toàn hai người bọn họ.
Sau đó của sau đó, phụ thân cùng cái thần y mà người quải niệm tổ chức hôn lễ. Người đến chúc phúc cũng không có nhiều lắm, đại khái là vì sợ bị Hoàng gia gia thổi râu trừng mắt đi.
Lại sau đó của sau đó, phụ thân đem vương phủ giao cho y, tính toán cùng Tử Thanh vân du thiên hạ.
Năm đó, chính mình 14 tuổi.
Đêm đó ánh trăng thực lớn, thực viên.
Y đứng sau giả sơn, nhìn hai người kia ở trong thủy tạ ôm hôn nhau.
Lần đầu tiên, y nghe được âm thanh cõi lòng tan nát. Cũng là lần đầu tiên, y ở trước mặt người khác lưu lại nước mắt.
Đêm đó y uống đến say mèm, ghé vào vai người trước mặt khóc rống lên.
Ngày hôm sau tỉnh dậy trong lòng ngực người nọ.
Cũng từ ngày đó trở đi, phía sau y nhiều hơn một “Cái đuôi” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.