Chương 24:
Nhất Đao Tú Xuân
18/06/2021
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Trong đình viện, gió mát mang theo một chút khí tức khác thường thổi qua, âm u lại ẩm ướt, giữa mục nát lại lờ mờ lộ ra mùi máu tanh, giống như đến từ vực sâu vạn trượng.
Ghế mây xanh dưới thân Sư Yển Tuyết thoáng dừng lại, chậm rãi mở mắt ra, nói: "Ra đây."
Tiếng cười khàn khàn lạnh lẽo vang lên, mặt trời ấm áp trong đình viện không thấy nữa, dâng lên từng trận hàn ý âm u lạnh lẽo. Trước giếng nước trong đình hiện lên một mảng đỏ như máu, từ hư thành thật ngưng tụ thành một bóng người.
"Thần Quân, lâu rồi không gặp." Bóng người hiện rõ ra, y phục đỏ sậm, tóc đen mắt tím, cực kì yêu dị.
Lông mi dài của Sư Yển Tuyết khẽ run, hơi nâng mắt lên, nói: "Ma Quân Chu Sát, ngươi to gan thật."
Ma Quân hồng y mỉm cười, đánh giá Sư Yển Tuyết một cái, nói: "Không có cách nào, ai bảo bổn quân thật sự nhung nhớ, không quan tâm gì cũng muốn tới nhìn Thần Quân một cái. Chỉ là núi Lăng Dương long tức bốn phía, bổn quân quanh quẩn rất lâu cũng không có cơ hội, may mà con rồng nhỏ đó cuối cùng cũng đi rồi."
"Cứ nghênh ngang như vậy mà đến đạo trường của bổn tọa, ngươi cũng không sợ chết rồi." Sư Yển Tuyết nhàn nhạt đáp lời, không chút để ý kéo huyền y trên người xuống. Ngoại bào của Phong Thính Lan khoác trên người hắn rộng hơn rất nhiều.
Ma Quân hồng y đứng lên từng bước từng bước tới gần, đợi tới khi tới trước mặt Sư Yển Tuyết mới chống vào hai tay vịn của ghế mây xanh, cúi người xuống, trầm giọng nói: "Thần Quân dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã như vậy, không biết vết thương cũ năm đó khôi phục được mấy phần?"
Sư Yển Tuyết nâng mắt, đáy mắt phủ một tầng hàn sương, khóe môi lại mỉm cười ôn hòa nói: "Không nhiều, đủ giết một sợi nguyên thần hóa thân của ngươi." Chữ cuối cùng, âm vừa rơi xuống đã thấy một đạo kiếm ý dũng mãnh trực tiếp xuyên qua phần bụng của Ma Quân Chu Sát, lưỡi đao sương bạc lạnh lẽo xuyên qua sau lưng Ma Quân lại chém xuống mặt đất một khe sâu ba thước, ầm một tiếng, đất đá ba mù mịt.
Ma Quân Chu Sát bỗng dưng mở to hai mắt, không thể tin được mà cúi đầu nhìn đạo kiếm ý xuyên qua cơ thể kia, hắn mở miệng giống như muốn nói chuyện. Kiếm ý của Sư Yển Tuyết xoay một cái, khuấy vỡ nguyên thần hóa thân trước mặt, lập tức sát khí bốn phía, Ma Quân Chu Sát tiêu tán hóa thân.
Môi Sư Yển Tuyết tái nhợt, vịn vào ghế mây xanh chậm rãi khom lưng xuống. Đột nhiên có một điểm lạnh như băng dán vào sau gáy hắn, loan đao nhẹ nhàng đâm qua da thịt, cái cổ tái nhợt mảnh khảnh lập tức chảy ra mộ đường máu đỏ.
"Còn yếu hơn so với tưởng tượng của ta." Ma Quân Chu Sát tiếc nuối nói: "Lại có thể ngay cả hư ảnh và hóa thân cũng không phân biệt rõ được, khó trách đã lưu lạc thành làm vật chứa sinh con cho Long Tộc rồi."
Sư Yển Tuyết cảm thấy cách nói này khá kì lạ, liền hỏi: "Có phải ngươi nhàn rỗi quá không?" Mạo hiểm liều chạy tới địa giới của Thần Tộc bất chấp bị Huyền Uyên phát hiện, chỉ để nói móc hắn một trận?
Chu Sát nhìn giọt máu trên loan đao, nói: "Sư Yển Tuyết ngươi là chủ sát phạt chinh chiến của thiên hạ, giả vờ hồ đồ cái gì. Đại kiếp sắp đến, ngươi tránh được khỏi sao?"
Đầu ngón tay của Sư Yển Tuyết gõ nhẹ lên tay ghế mây: "Bổn tọa bây giờ cũng không dùng được nữa, cho dù giết bổn tọa cũng vô dụng."
"Có hữu dụng hay không nói sau." Chu Sát ép loan đao, nhìn sau gáy của Sư Yển Tuyết chảy ra càng nhiều máu: "Đợi đến lúc Ma Tộc chấn chỉnh lại cờ trống, ép Thần Quân đến trước trận cẩn thận nhìn xem, Ma Tộc ta thắng như thế nào."
Sư Yển Tuyết thở dài nói: "Bổn tọa có nói với các ngươi, vì sao Ma Tộc luôn luôn bại không?" Hắn vừa nói dứt lời, xoay người phất tay áo bắn một đạo kiếm khí ngăn loan đao ra, cả người trượt ra xa hai trượng, lật bàn tay ngưng ra một thanh trường kiếm cắm thẳng vào mặt đất. Lập tức bên ngoài trường kiếm xao động mở đại trận, mây đen che kín núi Lăng Dương, bích hồ chảy ngược, biển hoa thương khung cuồn cuộn bay tản đi bốn phía, chín đỉnh núi cao nối liền một đại trận phủ kín ngọn núi.
"Bởi vì nói nhiều." Sư Yển Tuyết lật tay sượt qua sau gáy mình, dùng máu trên đầu ngón tay kết xuống kiếm ấn.
Vẻ mặt Chu Sát hơi lạnh, ngửa đầu nhìn đại trận phủ kín núi, cười ra tiếng nói: "Sư Yển Tuyết, không bằng đánh cược một phen, bổn quân có thể bắt được ngươi trước khi bị trận pháp này bóp nghẹt không?"
Trán Sư Yển Tuyết ướt nhẹp mồ hôi, đại trận phong núi này là năm đó Huyền Uyên để lại. Chỉ là năm xưa lúc Huyền Uyên thiết lập trận pháp chắc chắn không ngờ tới với một chút linh lực căn nguyên mỏng manh hiện giờ của hắn có thể chống đỡ được tòa đại trận phong núi này không. Giữa đại trận sáng rực, vô số đạo kiếm khí hóa thành mưa kiếm đâm thẳng về phía Ma Quân Chu Sát. Chu Sát hồng y tung bay, loan đao cuộn lên một vòng tanh tưởi, hướng thẳng về phía Sư Yển Tuyết. Đao kiếm tấn công lẫn nhau, tiếng kiếm giãy dụa xông thẳng lên chín dặm mây.
Đại trận núi Lăng Dương, chớp mắt đã sụp đổ.
Trong Tử Tiêu thiên đình, Thiên Đế Huyền Uyên khóe mắt giật nảy một cái, bỗng dưng quay đầy nhìn về phía núi Lăng Dương.
Ngoài đạo trường Lan Khê, Phong Thính Lan đang do dự phải nói rõ khoản nợ tình của hắn với Tễ Khinh Vân thế nào, đột nhiên nhận được truyền âm của Thiên Đế từ ngoài ngàn dặm.
"Núi Lăng Dương xảy ra chuyện gì rồi?"
Lồng ngực Phong Thính Lan bỗng thắt lại, đợi xoay người nhìn về phương hướng của núi Lăng Dương, một đạo ma khí đỏ tươi ngút trời. Vốn tính thiên cơ thế nào cũng không xảy ra lại bất ngờ xuất hiện, kiếp vân lung(*) ụp xuống cả Thần Tộc. Thiên ma lượng kiếp lần hai, đã bắt đầu rồi.
(*) Lồng mây.
***
Trong đình viện, gió mát mang theo một chút khí tức khác thường thổi qua, âm u lại ẩm ướt, giữa mục nát lại lờ mờ lộ ra mùi máu tanh, giống như đến từ vực sâu vạn trượng.
Ghế mây xanh dưới thân Sư Yển Tuyết thoáng dừng lại, chậm rãi mở mắt ra, nói: "Ra đây."
Tiếng cười khàn khàn lạnh lẽo vang lên, mặt trời ấm áp trong đình viện không thấy nữa, dâng lên từng trận hàn ý âm u lạnh lẽo. Trước giếng nước trong đình hiện lên một mảng đỏ như máu, từ hư thành thật ngưng tụ thành một bóng người.
"Thần Quân, lâu rồi không gặp." Bóng người hiện rõ ra, y phục đỏ sậm, tóc đen mắt tím, cực kì yêu dị.
Lông mi dài của Sư Yển Tuyết khẽ run, hơi nâng mắt lên, nói: "Ma Quân Chu Sát, ngươi to gan thật."
Ma Quân hồng y mỉm cười, đánh giá Sư Yển Tuyết một cái, nói: "Không có cách nào, ai bảo bổn quân thật sự nhung nhớ, không quan tâm gì cũng muốn tới nhìn Thần Quân một cái. Chỉ là núi Lăng Dương long tức bốn phía, bổn quân quanh quẩn rất lâu cũng không có cơ hội, may mà con rồng nhỏ đó cuối cùng cũng đi rồi."
"Cứ nghênh ngang như vậy mà đến đạo trường của bổn tọa, ngươi cũng không sợ chết rồi." Sư Yển Tuyết nhàn nhạt đáp lời, không chút để ý kéo huyền y trên người xuống. Ngoại bào của Phong Thính Lan khoác trên người hắn rộng hơn rất nhiều.
Ma Quân hồng y đứng lên từng bước từng bước tới gần, đợi tới khi tới trước mặt Sư Yển Tuyết mới chống vào hai tay vịn của ghế mây xanh, cúi người xuống, trầm giọng nói: "Thần Quân dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã như vậy, không biết vết thương cũ năm đó khôi phục được mấy phần?"
Sư Yển Tuyết nâng mắt, đáy mắt phủ một tầng hàn sương, khóe môi lại mỉm cười ôn hòa nói: "Không nhiều, đủ giết một sợi nguyên thần hóa thân của ngươi." Chữ cuối cùng, âm vừa rơi xuống đã thấy một đạo kiếm ý dũng mãnh trực tiếp xuyên qua phần bụng của Ma Quân Chu Sát, lưỡi đao sương bạc lạnh lẽo xuyên qua sau lưng Ma Quân lại chém xuống mặt đất một khe sâu ba thước, ầm một tiếng, đất đá ba mù mịt.
Ma Quân Chu Sát bỗng dưng mở to hai mắt, không thể tin được mà cúi đầu nhìn đạo kiếm ý xuyên qua cơ thể kia, hắn mở miệng giống như muốn nói chuyện. Kiếm ý của Sư Yển Tuyết xoay một cái, khuấy vỡ nguyên thần hóa thân trước mặt, lập tức sát khí bốn phía, Ma Quân Chu Sát tiêu tán hóa thân.
Môi Sư Yển Tuyết tái nhợt, vịn vào ghế mây xanh chậm rãi khom lưng xuống. Đột nhiên có một điểm lạnh như băng dán vào sau gáy hắn, loan đao nhẹ nhàng đâm qua da thịt, cái cổ tái nhợt mảnh khảnh lập tức chảy ra mộ đường máu đỏ.
"Còn yếu hơn so với tưởng tượng của ta." Ma Quân Chu Sát tiếc nuối nói: "Lại có thể ngay cả hư ảnh và hóa thân cũng không phân biệt rõ được, khó trách đã lưu lạc thành làm vật chứa sinh con cho Long Tộc rồi."
Sư Yển Tuyết cảm thấy cách nói này khá kì lạ, liền hỏi: "Có phải ngươi nhàn rỗi quá không?" Mạo hiểm liều chạy tới địa giới của Thần Tộc bất chấp bị Huyền Uyên phát hiện, chỉ để nói móc hắn một trận?
Chu Sát nhìn giọt máu trên loan đao, nói: "Sư Yển Tuyết ngươi là chủ sát phạt chinh chiến của thiên hạ, giả vờ hồ đồ cái gì. Đại kiếp sắp đến, ngươi tránh được khỏi sao?"
Đầu ngón tay của Sư Yển Tuyết gõ nhẹ lên tay ghế mây: "Bổn tọa bây giờ cũng không dùng được nữa, cho dù giết bổn tọa cũng vô dụng."
"Có hữu dụng hay không nói sau." Chu Sát ép loan đao, nhìn sau gáy của Sư Yển Tuyết chảy ra càng nhiều máu: "Đợi đến lúc Ma Tộc chấn chỉnh lại cờ trống, ép Thần Quân đến trước trận cẩn thận nhìn xem, Ma Tộc ta thắng như thế nào."
Sư Yển Tuyết thở dài nói: "Bổn tọa có nói với các ngươi, vì sao Ma Tộc luôn luôn bại không?" Hắn vừa nói dứt lời, xoay người phất tay áo bắn một đạo kiếm khí ngăn loan đao ra, cả người trượt ra xa hai trượng, lật bàn tay ngưng ra một thanh trường kiếm cắm thẳng vào mặt đất. Lập tức bên ngoài trường kiếm xao động mở đại trận, mây đen che kín núi Lăng Dương, bích hồ chảy ngược, biển hoa thương khung cuồn cuộn bay tản đi bốn phía, chín đỉnh núi cao nối liền một đại trận phủ kín ngọn núi.
"Bởi vì nói nhiều." Sư Yển Tuyết lật tay sượt qua sau gáy mình, dùng máu trên đầu ngón tay kết xuống kiếm ấn.
Vẻ mặt Chu Sát hơi lạnh, ngửa đầu nhìn đại trận phủ kín núi, cười ra tiếng nói: "Sư Yển Tuyết, không bằng đánh cược một phen, bổn quân có thể bắt được ngươi trước khi bị trận pháp này bóp nghẹt không?"
Trán Sư Yển Tuyết ướt nhẹp mồ hôi, đại trận phong núi này là năm đó Huyền Uyên để lại. Chỉ là năm xưa lúc Huyền Uyên thiết lập trận pháp chắc chắn không ngờ tới với một chút linh lực căn nguyên mỏng manh hiện giờ của hắn có thể chống đỡ được tòa đại trận phong núi này không. Giữa đại trận sáng rực, vô số đạo kiếm khí hóa thành mưa kiếm đâm thẳng về phía Ma Quân Chu Sát. Chu Sát hồng y tung bay, loan đao cuộn lên một vòng tanh tưởi, hướng thẳng về phía Sư Yển Tuyết. Đao kiếm tấn công lẫn nhau, tiếng kiếm giãy dụa xông thẳng lên chín dặm mây.
Đại trận núi Lăng Dương, chớp mắt đã sụp đổ.
Trong Tử Tiêu thiên đình, Thiên Đế Huyền Uyên khóe mắt giật nảy một cái, bỗng dưng quay đầy nhìn về phía núi Lăng Dương.
Ngoài đạo trường Lan Khê, Phong Thính Lan đang do dự phải nói rõ khoản nợ tình của hắn với Tễ Khinh Vân thế nào, đột nhiên nhận được truyền âm của Thiên Đế từ ngoài ngàn dặm.
"Núi Lăng Dương xảy ra chuyện gì rồi?"
Lồng ngực Phong Thính Lan bỗng thắt lại, đợi xoay người nhìn về phương hướng của núi Lăng Dương, một đạo ma khí đỏ tươi ngút trời. Vốn tính thiên cơ thế nào cũng không xảy ra lại bất ngờ xuất hiện, kiếp vân lung(*) ụp xuống cả Thần Tộc. Thiên ma lượng kiếp lần hai, đã bắt đầu rồi.
(*) Lồng mây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.