Chương 33:
Nhất Đao Tú Xuân
20/07/2021
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Từ sau đại kiếp lần trước, nguyên khí của Thần Tộc tổn thương nặng nề, khí vận suy thoái. Một ngàn năm sau, Thiên Đế ở Tử Tiêu thiên đình thiết lập một trận pháp hội, mời chúng thần đến. Bất kì là tộc loại cùng đạo đồ nào, đều có thể đến luận đạo, mượn lần này để chấn chỉnh lại khí vận Thần Tộc. Ngay cả Phong Thính Lan đang ấp dưỡng trứng rồng ngàn năm trên núi Lăng Dương cũng không thể không giấu trứng vào trong lòng, đi tới Tử Tiêu thiên đình nghe lệnh.
Đại điện nguy nga, linh tức dồi dào, màn sương tiên lượn lờ. Trận pháp hội này phải duy trì liên tục trăm ngày. Tiên nga lui tới y hương tấn ảnh(*), giá trên là linh quả ngọt mềm mĩ tửu nồng đậm. Phong Thính Lan ngồi bên tay phải Thiên Đế, trứng rồng không an phận lăn lộn dưới lớp áo lông vũ huyền sắc của hắn, cố gắng muốn chui ra chuồn đi.
(*) Y hương tấn ảnh: Là một thành ngữ, y (y phục), hương (hương thơm), tấn (mái tóc), ảnh (bóng dáng), miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.
Phong Thính Lan một tay giữ trứng rồng lại, đặt nó lại vào trong ngực, thuận tay đổ một chén rượu quả thơm ngọt ngào lên trên vỏ trứng. Nước rượu đỏ sẫm thoáng một cái đã bị trứng rồng hút vào, chỉ chốc lát sau, trứng rồng đã say khướt mà yên phận lại. Đáy mắt Phong Thính Lan hiện lên chút ý cười, đem trứng rồng một lần nữa che lại cẩn thận bên dưới lớp áo lông vũ.
Pháp hội khai yến chưa được bao lâu, bên cạnh Phong Thính Lan bắt đầu lui tới không dứt. Hắn dù sao cũng là con trai của Thiên Đế, so sánh với điện hạ vô cùng ôn hòa thì vị nhị điện hạ chiến công hiển hách này càng khiến cho người ta muốn kết giao. Phong Thính Lan không quen loại khung cảnh náo nhiệt này, không nói tiếng nào đã uống hết một vò rượu trước mặt, liền lấy cớ rời khỏi yến hội.
Bên ngoài thần điện có một nơi kì cảnh dị sắc(*), Phong Thính Lan tìm được một chỗ yên tĩnh. Hồ tiên chín khúc, rừng đào bóng đỏ, hắn ngồi ở bên hồ, đưa tay múc lên chút nước vẩy lên trứng rồng. Trứng rồng thích nước, cả người lăn lộn trong nước, chìm xuống bơi lội.
(*) Giống như Kỳ hoa dị thảo, phong cảnh đặc biệt kì lạ hiếm có.
Đầu ngón tay của Phong Thính Lan ngâm vào trong nước, cởi trường kiếm bên hông xuống cẩn thận đặt xuống bên cạnh. Cỏ phía sau khẽ động gió, một cỗ mùi hương thoang thoảng bay đến, đột nhiên có một đạo bóng đen nhanh như tia chớp chộp đến ý đồ đoạt đi trường kiếm bên cạnh Phong Thính Lan.
Chỉ nghe thấy trường kiếm kêu lên một tiếng xuất vỏ, xoay kiếm hoa trong lòng bàn tay của Phong Thính Lan, nhắm thẳng tới cổ họng của người đến trước mặt.
Trường kiếm cắt đứt một sợi tóc đen, nhẹ nhàng rơi xuống thảm cỏ xanh.
"Ai!" Sắc mặt Phong Thính Lan nặng nề, đáy mắt tràn đầy tức giận.
Ở đầu kiếm phong đó, là một thiếu niên y phục màu xanh sẫm. Thiếu niên dáng vẻ phong lưu, giữa mi tâm có một nốt chu sa nho nhỏ càng tôn lên vẻ diễm lệ, đuôi mắt dài hơi hất lên mang theo chút ngạo khí non trẻ, mặc dù bị kiếm phong gác ở yết hầu, lại cũng không có chút khiếp sợ nào, chỉ cười như không cười nhìn Phong Thính Lan.
"Ngươi chính là nhị điện hạ?" Thiếu niên y phục sẫm màu hỏi.
Phong Thính Lan không thu kiếm phong, quan sát người trước mặt một cái, nhàn nhạt nói: "Người của Giao Tộc."
(Editor: 'Giao' này không phải 'Giao nhân' (Người cá) mà là 'Giao Long' nhé! Hicc, search hình giao long mà nhìn hung hãn quớ (つω`*)
Giải thích thêm một chút: Giao Long dòng dõi không tôn quý bằng rồng, từ đầu đến cuối tác giả chỉ để một chữ "Giao" (Thuồng luồng), dạng giống như rắn á, nhưng thuồng luồng dài hơn, có 4 chân và to lớn gấp nhiều lần rắn.
***
Thiếu niên mỉm cười, đưa tay phủ lên kiếm phong, còn chưa chạm tới đã cảm thấy đầu ngón tay đau xót, không ngờ đã bị kiếm khí cắt qua một đường nhỏ, đỏ sẫm rơi xuống đám cỏ.
Phong Thính Lan hơi nhíu mày, thu kiếm vào trong vỏ, hắn không muốn để bất kì một ai động vào Sư Yển Tuyết.
Thiếu niên ngậm đầu ngón tay vào trong miệng ngăn máu lại, cong mắt cười nói: "Ta là Trạc Anh, con thứ ba của Giao Vương, tham kiến nhị điện hạ."
Sông lớn Tây Xuyên là lãnh địa của Giao Tộc, Giao Vương tổng cộng có ba người con, mà con Giao Long này chính là người con sủng ái nhất của Giao Vương.
"Nhị điện hạ cũng chê phiền yến hội đại điện ồn ào, mới ra đây tránh phiền sao?" Trạc Anh ngược lại tính tình trước nay hiền thục, giống như không nhìn thấy vẻ mặt u ám của Phong Thính Lan, sáp qua hỏi một câu.
Phong Thính Lan ôm trứng rồng từ trong hồ ra ngoài, vẩy vẩy nước đi, để vào trong ngực, xoay người muốn đi.
"Ài, điện hạ dừng bước." Trạc Anh đưa tay cản Phong Thính Lan lại.
Long tức trên người Phong Thính Lan phóng thích ra ngoài, không giận mà uy: "Ai cho ngươi lá gan cản đường ta."
Sắc mặt Trạc Anh thoáng trắng, dưới sự áp chế của Long Tộc cường hãn, dưới chân hắn mơ hồ phát nhũn, tất cả kiêu căng ngang ngược đều bị áp xuống dưới, chỉ còn dư lại sự thần phục bản năng.
"Tránh ra." Phong Thính Lan biết Thiên Đế muốn mượn sức của Giao Tộc, Giao Vương bây giờ đã ở trên điện, được tôn làm khách quý, trước mắt con tiểu giao long này mặc dù đã năm lần bảy lượt chọc hắn phát ghét, nhưng cũng không thể giáo huấn thật với hắn được.
Hai đầu gối của Trạc Anh mềm nhũn, bị uy ép đến khiếp sợ đặt mông xuống đất, mắt mở trừng trừng nhìn Phong Thính Lan rời đi. Một lúc lâu sau, long tức xung quanh tản đi, hắn mới thở dốc vài hơi, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
"Phong Thính Lan!" Trạc Anh đè thấp giọng giận dữ nói một câu, ngược lại không nhịn được lại khẽ cười một tiếng. Chỉ cảm thấy như vậy ngược lại khá thú vị, người trong tộc nơi nơi đều tâng bốc hắn, ngay cả hai vị huynh trưởng cũng nhường nhịn hắn, chưa từng có ai đối xử với hắn như thế.
Trạc Anh tự mình đứng dậy, phủi phủi vụn cỏ trên vạt áo, nghĩ thầm: Cho dù là nghe theo lời phụ thân, kết thành đạo lữ cùng vị nhị điện hạ này, không hẳn là không thể.
***
Tác giả có lời nói:
Long Đản Đản: Không thể.
Editor: Không thể.
***
Từ sau đại kiếp lần trước, nguyên khí của Thần Tộc tổn thương nặng nề, khí vận suy thoái. Một ngàn năm sau, Thiên Đế ở Tử Tiêu thiên đình thiết lập một trận pháp hội, mời chúng thần đến. Bất kì là tộc loại cùng đạo đồ nào, đều có thể đến luận đạo, mượn lần này để chấn chỉnh lại khí vận Thần Tộc. Ngay cả Phong Thính Lan đang ấp dưỡng trứng rồng ngàn năm trên núi Lăng Dương cũng không thể không giấu trứng vào trong lòng, đi tới Tử Tiêu thiên đình nghe lệnh.
Đại điện nguy nga, linh tức dồi dào, màn sương tiên lượn lờ. Trận pháp hội này phải duy trì liên tục trăm ngày. Tiên nga lui tới y hương tấn ảnh(*), giá trên là linh quả ngọt mềm mĩ tửu nồng đậm. Phong Thính Lan ngồi bên tay phải Thiên Đế, trứng rồng không an phận lăn lộn dưới lớp áo lông vũ huyền sắc của hắn, cố gắng muốn chui ra chuồn đi.
(*) Y hương tấn ảnh: Là một thành ngữ, y (y phục), hương (hương thơm), tấn (mái tóc), ảnh (bóng dáng), miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.
Phong Thính Lan một tay giữ trứng rồng lại, đặt nó lại vào trong ngực, thuận tay đổ một chén rượu quả thơm ngọt ngào lên trên vỏ trứng. Nước rượu đỏ sẫm thoáng một cái đã bị trứng rồng hút vào, chỉ chốc lát sau, trứng rồng đã say khướt mà yên phận lại. Đáy mắt Phong Thính Lan hiện lên chút ý cười, đem trứng rồng một lần nữa che lại cẩn thận bên dưới lớp áo lông vũ.
Pháp hội khai yến chưa được bao lâu, bên cạnh Phong Thính Lan bắt đầu lui tới không dứt. Hắn dù sao cũng là con trai của Thiên Đế, so sánh với điện hạ vô cùng ôn hòa thì vị nhị điện hạ chiến công hiển hách này càng khiến cho người ta muốn kết giao. Phong Thính Lan không quen loại khung cảnh náo nhiệt này, không nói tiếng nào đã uống hết một vò rượu trước mặt, liền lấy cớ rời khỏi yến hội.
Bên ngoài thần điện có một nơi kì cảnh dị sắc(*), Phong Thính Lan tìm được một chỗ yên tĩnh. Hồ tiên chín khúc, rừng đào bóng đỏ, hắn ngồi ở bên hồ, đưa tay múc lên chút nước vẩy lên trứng rồng. Trứng rồng thích nước, cả người lăn lộn trong nước, chìm xuống bơi lội.
(*) Giống như Kỳ hoa dị thảo, phong cảnh đặc biệt kì lạ hiếm có.
Đầu ngón tay của Phong Thính Lan ngâm vào trong nước, cởi trường kiếm bên hông xuống cẩn thận đặt xuống bên cạnh. Cỏ phía sau khẽ động gió, một cỗ mùi hương thoang thoảng bay đến, đột nhiên có một đạo bóng đen nhanh như tia chớp chộp đến ý đồ đoạt đi trường kiếm bên cạnh Phong Thính Lan.
Chỉ nghe thấy trường kiếm kêu lên một tiếng xuất vỏ, xoay kiếm hoa trong lòng bàn tay của Phong Thính Lan, nhắm thẳng tới cổ họng của người đến trước mặt.
Trường kiếm cắt đứt một sợi tóc đen, nhẹ nhàng rơi xuống thảm cỏ xanh.
"Ai!" Sắc mặt Phong Thính Lan nặng nề, đáy mắt tràn đầy tức giận.
Ở đầu kiếm phong đó, là một thiếu niên y phục màu xanh sẫm. Thiếu niên dáng vẻ phong lưu, giữa mi tâm có một nốt chu sa nho nhỏ càng tôn lên vẻ diễm lệ, đuôi mắt dài hơi hất lên mang theo chút ngạo khí non trẻ, mặc dù bị kiếm phong gác ở yết hầu, lại cũng không có chút khiếp sợ nào, chỉ cười như không cười nhìn Phong Thính Lan.
"Ngươi chính là nhị điện hạ?" Thiếu niên y phục sẫm màu hỏi.
Phong Thính Lan không thu kiếm phong, quan sát người trước mặt một cái, nhàn nhạt nói: "Người của Giao Tộc."
(Editor: 'Giao' này không phải 'Giao nhân' (Người cá) mà là 'Giao Long' nhé! Hicc, search hình giao long mà nhìn hung hãn quớ (つω`*)
Giải thích thêm một chút: Giao Long dòng dõi không tôn quý bằng rồng, từ đầu đến cuối tác giả chỉ để một chữ "Giao" (Thuồng luồng), dạng giống như rắn á, nhưng thuồng luồng dài hơn, có 4 chân và to lớn gấp nhiều lần rắn.
***
Thiếu niên mỉm cười, đưa tay phủ lên kiếm phong, còn chưa chạm tới đã cảm thấy đầu ngón tay đau xót, không ngờ đã bị kiếm khí cắt qua một đường nhỏ, đỏ sẫm rơi xuống đám cỏ.
Phong Thính Lan hơi nhíu mày, thu kiếm vào trong vỏ, hắn không muốn để bất kì một ai động vào Sư Yển Tuyết.
Thiếu niên ngậm đầu ngón tay vào trong miệng ngăn máu lại, cong mắt cười nói: "Ta là Trạc Anh, con thứ ba của Giao Vương, tham kiến nhị điện hạ."
Sông lớn Tây Xuyên là lãnh địa của Giao Tộc, Giao Vương tổng cộng có ba người con, mà con Giao Long này chính là người con sủng ái nhất của Giao Vương.
"Nhị điện hạ cũng chê phiền yến hội đại điện ồn ào, mới ra đây tránh phiền sao?" Trạc Anh ngược lại tính tình trước nay hiền thục, giống như không nhìn thấy vẻ mặt u ám của Phong Thính Lan, sáp qua hỏi một câu.
Phong Thính Lan ôm trứng rồng từ trong hồ ra ngoài, vẩy vẩy nước đi, để vào trong ngực, xoay người muốn đi.
"Ài, điện hạ dừng bước." Trạc Anh đưa tay cản Phong Thính Lan lại.
Long tức trên người Phong Thính Lan phóng thích ra ngoài, không giận mà uy: "Ai cho ngươi lá gan cản đường ta."
Sắc mặt Trạc Anh thoáng trắng, dưới sự áp chế của Long Tộc cường hãn, dưới chân hắn mơ hồ phát nhũn, tất cả kiêu căng ngang ngược đều bị áp xuống dưới, chỉ còn dư lại sự thần phục bản năng.
"Tránh ra." Phong Thính Lan biết Thiên Đế muốn mượn sức của Giao Tộc, Giao Vương bây giờ đã ở trên điện, được tôn làm khách quý, trước mắt con tiểu giao long này mặc dù đã năm lần bảy lượt chọc hắn phát ghét, nhưng cũng không thể giáo huấn thật với hắn được.
Hai đầu gối của Trạc Anh mềm nhũn, bị uy ép đến khiếp sợ đặt mông xuống đất, mắt mở trừng trừng nhìn Phong Thính Lan rời đi. Một lúc lâu sau, long tức xung quanh tản đi, hắn mới thở dốc vài hơi, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
"Phong Thính Lan!" Trạc Anh đè thấp giọng giận dữ nói một câu, ngược lại không nhịn được lại khẽ cười một tiếng. Chỉ cảm thấy như vậy ngược lại khá thú vị, người trong tộc nơi nơi đều tâng bốc hắn, ngay cả hai vị huynh trưởng cũng nhường nhịn hắn, chưa từng có ai đối xử với hắn như thế.
Trạc Anh tự mình đứng dậy, phủi phủi vụn cỏ trên vạt áo, nghĩ thầm: Cho dù là nghe theo lời phụ thân, kết thành đạo lữ cùng vị nhị điện hạ này, không hẳn là không thể.
***
Tác giả có lời nói:
Long Đản Đản: Không thể.
Editor: Không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.