Chương 43:
Nhất Đao Tú Xuân
20/07/2021
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Đây là kết cục của quá mức dung túng Phong Thính Lan, trước khi ngất sỉu Sư Yển Tuyết đã nghĩ như vậy.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại, bên người đã trống trơn rộng rãi, trong rừng, thời tiết bên ngoài cửa sổ đang vừa đẹp, ánh sáng xuyên qua tùng trúc rơi xuống nhỏ vụn như ánh kim, ngoài cửa sổ dưới lầu trúc truyền đến thanh âm mềm mại của A Trì, trong đó thỉnh thoảng có trộn lẫn tiếng cười của Phong Thính Lan. Toàn thân Sư Yển Tuyết vô lực, kê cánh tay ở bên tai nghiêng người nằm một hồi, sau đó chống eo đau nhức rời giường.
A Trì hóa thành hình dáng của một con rồng nhỏ, chui qua chui lại ở trong hồ sen, cái đuôi nhỏ vung nước lên hết người Phong Thính Lan. Phong Thính Lan cũng không giận, vui vẻ hớn hở nhìn con trai chơi đùa. Bỗng nhiên trên đỉnh đầu bị đập một cái, hắn đưa tay đón lấy, trong lòng bàn tay là một quả táo đỏ nhỏ.
Phong Thính Lan thuận thế ngẩng đầu lên nhìn, trước cửa sổ lầu trúc, Sư Yển Tuyết đang cúi người nhìn hắn.
"A Tuyết!" Phong Thính Lan tinh thần cực kì thoải mái, sự dịu dàng trong mắt giống như nhỏ được ra nước. Sư Yển Tuyết một tay đỡ trán, lạnh lùng liếc hắn một cái, trên đoạn cánh tay trắng như tuyết dưới ống tay áo rơi xuống đầy những vết tích đỏ sậm.
Phong Thính Lan có chút chột dạ, thuận tay vớt A Trì ra khỏi nước, vỗ vỗ con trai ra hiệu bé đi dỗ dành Sư Yển Tuyết giúp hắn. A Trì từ lúc ở trong trứng đã dưỡng thành vô cùng ăn ý với Phong Thính Lan, chớp mắt một cái đã nhận ra nhiệm vụ của bản thân, bay vòng đến bên cửa sổ ngã vào trong lòng Sư Yển Tuyết.
Sư Yển Tuyết không nỡ để A Trì ngã, vội duỗi tay ôm lấy, rồng nhỏ lập tức biến thành một em bé xây tuyết đắp phấn.
"Mẫu thân!" A Trì không thầy dạy cũng tự hiểu, dùng đôi sừng rồng nhỏ trên đỉnh đầu cọ cọ vào trong lòng bàn tay Sư Yển Tuyết.
Sư Yển Tuyết lại chống cự lại được cái này, trong lòng bực mình trong lòng lập tức tan thành mây khói, ôm con trai nắn nắn đến sảng khoái. Phong Thính Lan mắt thấy sắc mặt Sư Yển Tuyết sáng lại, lúc này mới yên tâm sáp đến, lòng bàn tay chầm chậm đặt lên eo Sư Yển Tuyết, dùng chút lực xoa xoa không nhanh không chậm.
"Có mệt không, có muốn nghỉ ngơi một lúc nữa không?" Phong Thính Lan vẫn lo lắng cho thân thể của hắn, sợ hắn không nói tiếng nào lại biến thành một thanh kiếm yên lặng cả vạn năm.
Sư Yển Tuyết bị hắn giày vò đến thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng rõ ràng phát hiện ra thần hồn so với trước kia đã vững chắc hơn rất nhiều. Phương pháp song tu luyện tinh hóa khí, quả thật là lối tắt sáng chói trên con đường tu luyện.
Phong Thính Lan đặt tay lên bụng dưới của Sư Yển Tuyết, cảm nhận được khí hải trong đan điền của hắn dồi dào, không khỏi vui mừng: "Hóa ra đây chính là đạo thủ khảm điền li(*)."
(*) Thủ khảm điền li 取坎填离: Còn gọi là Khảm li giao cấu, là lấy chân dương trong quẻ khảm xung vào chỗ khuyết của quẻ ly, biến ly thành càn. Đạo lý này là bí mật của thượng thiên, xưa nay tiên phật không dám nói rõ.
Sư Yển Tuyết cười như không cười nâng mắt nhìn hắn, Phong Thính Lan bị nhìn đến sống lưng phát lạnh.
"Tinh lực của Long Tộc tiên thiên, một trận hòa hợp. Không tồi, rất không tồi..." Sư Yển Tuyết thong thả túm mái tóc dài lên, một dải gấm chuyển từ hư tới thực xuyên qua đầu ngón tay của hắn, cột lỏng lẻo giữa mái tóc đen.
Phong Thính Lan không rõ ý vị sâu xa trong nụ cười của Sư Yển Tuyết, dịu dàng trăm điều ở bên hắn phơi nắng một hồi lâu. Mãi đến đêm, A Trì theo lệ cũ bị ép đi ngủ, mà lúc hắn bị Sư Yển Tuyết một tay đè lên trên giường, hắn mới nhận ra ý vị đó.
Dải gấm ban ngày Sư Yển Tuyết dùng buộc tóc, bây giờ chặt chẽ trói trên cổ tay Phong Thính Lan.
Sư Yển Tuyết hãnh diện ngồi trên đùi Phong Thính Lan, ôm cánh tay nghiêm mặt nói: "Không được hiện chân thân, cũng không được hai cây cùng lúc..." Hắn nghĩ một chút, nâng tay rút xuống cây trâm dài búi tóc mặc ngọc của Phong Thính Lan, ép vào giữa môi hắn, để hắn cắn ngang, bổ sung nói: "Cũng không được gọi cha lung tung."
Phong Thính Lan mở mắt mong chờ nhìn hắn, hàm hồ hỏi: "Nhưng như vậy là có ý gì?"
Sư Yển Tuyết cởi áo tháo dây lưng trước mặt hắn, bạch y men theo bờ vai trượt xuống, xếp chồng lên nhau khép hờ giống như hoa bạch trà giữa khe núi ở eo nhỏ, hắn mỉm cười nghiêm chỉnh nói: "Chúng ta cẩn thận tu luyện, muốn là ý gì."
Trong lòng Phong Thính Lan nguyện ý trăm lần, nhưng Sư Yển Tuyết nói như vậy, lại cảm thấy tủi thân. Hắn giãy giãy khỏi dải lụa trên cổ tay, nói: "Cứ cảm thấy giống như ngươi đang thải bổ(*) ta."
(*) Thải bổ 采补: Giống như lấy dương bổ âm. Là hấp thu nguyên khí của người khác, tinh huyết để bổ cho bản thân.
Sư Yển Tuyết vung tay một cái, ánh nến tắt hết, màn trướng lụa mỏng chậm rãi buông xuống, ánh trăng xuyên qua lá trúc lòa xòa chiếu vào trong màn, tiếng gió va lẫn tiếng côn trùng kêu trong rừng sột soạt.
Phong Thính Lan nhìn Sư Yển Tuyết, nhìn hắn buông mi xuống, nhìn mái tóc đen của hắn cuốn trên cổ, tâm trí lay động nói: "Hồ yêu trong thoại bản chính là thải bổ tiểu thư sinh như vậy."
Sư Yển Tuyết bị hắn chọc cười, phá công sức mà ngồi xuống, lại rút khí mà đỡ eo, thở dốc đứt quãng nói: "Ngươi tính là tiểu thư sinh cái gì."
"Ta không tính được, nhưng A Tuyết so với hồ yêu càng dụ người hơn." Phong Thính Lan thở dài, không chịu thua kém mà cứng rắn lên.
Trên người Sư Yển Tuyết đã lờ mờ bao phủ mồ hôi mỏng, ép giọng nói: "Nói như giống nhau thật ấy, ngươi từng thấy qua hồ yêu chưa?"
"Thấy qua rồi, phía Thanh Khâu chạy đầy vùng."
Sư Yển Tuyết ngửa đầu thở hổn hển, vuốt tóc lộn xộn trước mặt ra: "Đó đều là nhóc tiểu hồ ly, không có gì đáng xem. Quay đầu mang ngươi đi nhìn Hồ Vương, chỉ cần nhìn ngươi một cái, linh hồn nhỏ bé của ngươi đều bị câu đi rồi."
"Nào có người như ngươi chứ." Phong Thính Lan ưỡn eo lên, ưỡn lến Sư Yển Tuyết đau đớn kêu ra tiếng: "Lời nói trên giường của chúng ta, nói cái gì mà Hồ Vương. Người khác ở trên giường, nhất định là không nói cái này."
Sư Yển Tuyết cúi đầu hôn hắn, hôn đến xuôi khí, lại hỏi: "Ta cũng chưa từng nghe lời nói trên giường của người khác, bọn họ nói những cái gì?"
Phong Thính Lan nghĩ một lúc, nói: "Phải gọi phu quân."
"Được, ngươi gọi một tiếng ta nghe thử." Sư Yển Tuyết khích lệ nói.
Phong Thính Lan ưỡn eo giày vò hắn, Sư Yển Tuyết vốn là vừa làm cùng hắn, vừa tu luyện, bị hắn làm rối tung trình tự, chỉ đành thỏa hiệp nói: "Được, được, ta gọi."
Phong Thính Lan lòng tràn đầy chờ mong, mở to con ngươi đen bóng nhìn hắn. Sư Yển Tuyết cong ngón tay bắn một cái ở mi tâm hắn, đau đến Phong Thính Lan hít vào một hơi, không đợi hắn mở mắt ra lần nữa, đã nghe thấy Sư Yển Tuyết cong eo gọi khẽ bên tai hắn: "Phu quân."
Đầu Phong Thính Lan nóng lên, bụng dưới đột nhiên xiết chặt lại.
Giây lát sau, Sư Yển Tuyết ôm bụng lắc đầu nói: "Thính Lan, nhanh quá rồi."
Khuôn mặt rồng của Phong Thính Lan đỏ lên, vừa xấu hổ vừa nôn nóng. Hắn giãy khỏi dải lụa cột tóc, xoay người đè Sư Yển Tuyết xuống giường, nghiến răng nghiến lợi nói: "A Tuyết, ngươi chuẩn bị sẵn sàng nhé."
Sư Yển Tuyết nhướn mày yên lặng chờ hắn thả hung hãn, lòng cảm thấy dáng vẻ chăm chỉ của Phong Thính Lan rất làm người ta yêu thương.
Phong Thính Lan chỉ quăng xuống một câu: "Trong vòng bảy ngày, ta nhất định sẽ khiến ngươi đột phá."
***
Đây là kết cục của quá mức dung túng Phong Thính Lan, trước khi ngất sỉu Sư Yển Tuyết đã nghĩ như vậy.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại, bên người đã trống trơn rộng rãi, trong rừng, thời tiết bên ngoài cửa sổ đang vừa đẹp, ánh sáng xuyên qua tùng trúc rơi xuống nhỏ vụn như ánh kim, ngoài cửa sổ dưới lầu trúc truyền đến thanh âm mềm mại của A Trì, trong đó thỉnh thoảng có trộn lẫn tiếng cười của Phong Thính Lan. Toàn thân Sư Yển Tuyết vô lực, kê cánh tay ở bên tai nghiêng người nằm một hồi, sau đó chống eo đau nhức rời giường.
A Trì hóa thành hình dáng của một con rồng nhỏ, chui qua chui lại ở trong hồ sen, cái đuôi nhỏ vung nước lên hết người Phong Thính Lan. Phong Thính Lan cũng không giận, vui vẻ hớn hở nhìn con trai chơi đùa. Bỗng nhiên trên đỉnh đầu bị đập một cái, hắn đưa tay đón lấy, trong lòng bàn tay là một quả táo đỏ nhỏ.
Phong Thính Lan thuận thế ngẩng đầu lên nhìn, trước cửa sổ lầu trúc, Sư Yển Tuyết đang cúi người nhìn hắn.
"A Tuyết!" Phong Thính Lan tinh thần cực kì thoải mái, sự dịu dàng trong mắt giống như nhỏ được ra nước. Sư Yển Tuyết một tay đỡ trán, lạnh lùng liếc hắn một cái, trên đoạn cánh tay trắng như tuyết dưới ống tay áo rơi xuống đầy những vết tích đỏ sậm.
Phong Thính Lan có chút chột dạ, thuận tay vớt A Trì ra khỏi nước, vỗ vỗ con trai ra hiệu bé đi dỗ dành Sư Yển Tuyết giúp hắn. A Trì từ lúc ở trong trứng đã dưỡng thành vô cùng ăn ý với Phong Thính Lan, chớp mắt một cái đã nhận ra nhiệm vụ của bản thân, bay vòng đến bên cửa sổ ngã vào trong lòng Sư Yển Tuyết.
Sư Yển Tuyết không nỡ để A Trì ngã, vội duỗi tay ôm lấy, rồng nhỏ lập tức biến thành một em bé xây tuyết đắp phấn.
"Mẫu thân!" A Trì không thầy dạy cũng tự hiểu, dùng đôi sừng rồng nhỏ trên đỉnh đầu cọ cọ vào trong lòng bàn tay Sư Yển Tuyết.
Sư Yển Tuyết lại chống cự lại được cái này, trong lòng bực mình trong lòng lập tức tan thành mây khói, ôm con trai nắn nắn đến sảng khoái. Phong Thính Lan mắt thấy sắc mặt Sư Yển Tuyết sáng lại, lúc này mới yên tâm sáp đến, lòng bàn tay chầm chậm đặt lên eo Sư Yển Tuyết, dùng chút lực xoa xoa không nhanh không chậm.
"Có mệt không, có muốn nghỉ ngơi một lúc nữa không?" Phong Thính Lan vẫn lo lắng cho thân thể của hắn, sợ hắn không nói tiếng nào lại biến thành một thanh kiếm yên lặng cả vạn năm.
Sư Yển Tuyết bị hắn giày vò đến thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng rõ ràng phát hiện ra thần hồn so với trước kia đã vững chắc hơn rất nhiều. Phương pháp song tu luyện tinh hóa khí, quả thật là lối tắt sáng chói trên con đường tu luyện.
Phong Thính Lan đặt tay lên bụng dưới của Sư Yển Tuyết, cảm nhận được khí hải trong đan điền của hắn dồi dào, không khỏi vui mừng: "Hóa ra đây chính là đạo thủ khảm điền li(*)."
(*) Thủ khảm điền li 取坎填离: Còn gọi là Khảm li giao cấu, là lấy chân dương trong quẻ khảm xung vào chỗ khuyết của quẻ ly, biến ly thành càn. Đạo lý này là bí mật của thượng thiên, xưa nay tiên phật không dám nói rõ.
Sư Yển Tuyết cười như không cười nâng mắt nhìn hắn, Phong Thính Lan bị nhìn đến sống lưng phát lạnh.
"Tinh lực của Long Tộc tiên thiên, một trận hòa hợp. Không tồi, rất không tồi..." Sư Yển Tuyết thong thả túm mái tóc dài lên, một dải gấm chuyển từ hư tới thực xuyên qua đầu ngón tay của hắn, cột lỏng lẻo giữa mái tóc đen.
Phong Thính Lan không rõ ý vị sâu xa trong nụ cười của Sư Yển Tuyết, dịu dàng trăm điều ở bên hắn phơi nắng một hồi lâu. Mãi đến đêm, A Trì theo lệ cũ bị ép đi ngủ, mà lúc hắn bị Sư Yển Tuyết một tay đè lên trên giường, hắn mới nhận ra ý vị đó.
Dải gấm ban ngày Sư Yển Tuyết dùng buộc tóc, bây giờ chặt chẽ trói trên cổ tay Phong Thính Lan.
Sư Yển Tuyết hãnh diện ngồi trên đùi Phong Thính Lan, ôm cánh tay nghiêm mặt nói: "Không được hiện chân thân, cũng không được hai cây cùng lúc..." Hắn nghĩ một chút, nâng tay rút xuống cây trâm dài búi tóc mặc ngọc của Phong Thính Lan, ép vào giữa môi hắn, để hắn cắn ngang, bổ sung nói: "Cũng không được gọi cha lung tung."
Phong Thính Lan mở mắt mong chờ nhìn hắn, hàm hồ hỏi: "Nhưng như vậy là có ý gì?"
Sư Yển Tuyết cởi áo tháo dây lưng trước mặt hắn, bạch y men theo bờ vai trượt xuống, xếp chồng lên nhau khép hờ giống như hoa bạch trà giữa khe núi ở eo nhỏ, hắn mỉm cười nghiêm chỉnh nói: "Chúng ta cẩn thận tu luyện, muốn là ý gì."
Trong lòng Phong Thính Lan nguyện ý trăm lần, nhưng Sư Yển Tuyết nói như vậy, lại cảm thấy tủi thân. Hắn giãy giãy khỏi dải lụa trên cổ tay, nói: "Cứ cảm thấy giống như ngươi đang thải bổ(*) ta."
(*) Thải bổ 采补: Giống như lấy dương bổ âm. Là hấp thu nguyên khí của người khác, tinh huyết để bổ cho bản thân.
Sư Yển Tuyết vung tay một cái, ánh nến tắt hết, màn trướng lụa mỏng chậm rãi buông xuống, ánh trăng xuyên qua lá trúc lòa xòa chiếu vào trong màn, tiếng gió va lẫn tiếng côn trùng kêu trong rừng sột soạt.
Phong Thính Lan nhìn Sư Yển Tuyết, nhìn hắn buông mi xuống, nhìn mái tóc đen của hắn cuốn trên cổ, tâm trí lay động nói: "Hồ yêu trong thoại bản chính là thải bổ tiểu thư sinh như vậy."
Sư Yển Tuyết bị hắn chọc cười, phá công sức mà ngồi xuống, lại rút khí mà đỡ eo, thở dốc đứt quãng nói: "Ngươi tính là tiểu thư sinh cái gì."
"Ta không tính được, nhưng A Tuyết so với hồ yêu càng dụ người hơn." Phong Thính Lan thở dài, không chịu thua kém mà cứng rắn lên.
Trên người Sư Yển Tuyết đã lờ mờ bao phủ mồ hôi mỏng, ép giọng nói: "Nói như giống nhau thật ấy, ngươi từng thấy qua hồ yêu chưa?"
"Thấy qua rồi, phía Thanh Khâu chạy đầy vùng."
Sư Yển Tuyết ngửa đầu thở hổn hển, vuốt tóc lộn xộn trước mặt ra: "Đó đều là nhóc tiểu hồ ly, không có gì đáng xem. Quay đầu mang ngươi đi nhìn Hồ Vương, chỉ cần nhìn ngươi một cái, linh hồn nhỏ bé của ngươi đều bị câu đi rồi."
"Nào có người như ngươi chứ." Phong Thính Lan ưỡn eo lên, ưỡn lến Sư Yển Tuyết đau đớn kêu ra tiếng: "Lời nói trên giường của chúng ta, nói cái gì mà Hồ Vương. Người khác ở trên giường, nhất định là không nói cái này."
Sư Yển Tuyết cúi đầu hôn hắn, hôn đến xuôi khí, lại hỏi: "Ta cũng chưa từng nghe lời nói trên giường của người khác, bọn họ nói những cái gì?"
Phong Thính Lan nghĩ một lúc, nói: "Phải gọi phu quân."
"Được, ngươi gọi một tiếng ta nghe thử." Sư Yển Tuyết khích lệ nói.
Phong Thính Lan ưỡn eo giày vò hắn, Sư Yển Tuyết vốn là vừa làm cùng hắn, vừa tu luyện, bị hắn làm rối tung trình tự, chỉ đành thỏa hiệp nói: "Được, được, ta gọi."
Phong Thính Lan lòng tràn đầy chờ mong, mở to con ngươi đen bóng nhìn hắn. Sư Yển Tuyết cong ngón tay bắn một cái ở mi tâm hắn, đau đến Phong Thính Lan hít vào một hơi, không đợi hắn mở mắt ra lần nữa, đã nghe thấy Sư Yển Tuyết cong eo gọi khẽ bên tai hắn: "Phu quân."
Đầu Phong Thính Lan nóng lên, bụng dưới đột nhiên xiết chặt lại.
Giây lát sau, Sư Yển Tuyết ôm bụng lắc đầu nói: "Thính Lan, nhanh quá rồi."
Khuôn mặt rồng của Phong Thính Lan đỏ lên, vừa xấu hổ vừa nôn nóng. Hắn giãy khỏi dải lụa cột tóc, xoay người đè Sư Yển Tuyết xuống giường, nghiến răng nghiến lợi nói: "A Tuyết, ngươi chuẩn bị sẵn sàng nhé."
Sư Yển Tuyết nhướn mày yên lặng chờ hắn thả hung hãn, lòng cảm thấy dáng vẻ chăm chỉ của Phong Thính Lan rất làm người ta yêu thương.
Phong Thính Lan chỉ quăng xuống một câu: "Trong vòng bảy ngày, ta nhất định sẽ khiến ngươi đột phá."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.