Chương 4: Ngả Bài
Nhất Đao Tú Xuân
05/05/2021
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Trong Quan Lan Điện mỗi bãi lộn xộn, ngân hồng linh tiêu từ tay tiên dệt ra thành một đống tơ vải vụn, rải rác đỏ đất. Đèn bạc giá nến đổ sụp, dạ minh châu lăn vào một góc, cốt đá cẩm thạch bên giường vỡ thành từng mảnh, chăn mây khắp giường nhăn đến nát bét.
Phong Thính Lan ngửa mặt nằm trên giường, mặt xám như tro tàn, trong đầu chỉ còn lại một câu lặp đi lặp lại: "Toi rồi, tất cả đều toi rồi." Sư Yển Tuyết bên cạnh vẫn đang ngủ mê mệt, hắn đưa lưng về phía Phong Thính Lan, cả người đều cuộn lại góc giường, trên người vô cùng thê thảm, tràn đầy dấu vết xanh tím bị vảy rồng cào ra, đến nỗi da thịt mịn màng trong sườn bắp đùi, thắt lưng, ngực đều đã rướm ra máu đỏ.
Trong lòng Phong Thính Lan cực kì khó chịu, nhưng vẫn đưa tay lấy một chiếc trường bào huyền thanh hoa văn rồng cuốn nhẹ nhàng đắp lên cơ thể trần trụi của Sư Yển Tuyết.
Sư Yển Tuyết bị động tĩnh bên cạnh làm tỉnh giấc, mi tâm hơi nhíu lại, chậm rãi mở mắt ra, đối diện thẳng với một bộ dạng lão bà(*) chết rồi của Phong Thính Lan.
(*) Vợ. Ở đây để là lão bà thì hợp hơn.
"Ngươi sao vậy?" Sư Yển Tuyết mở miệng, thanh âm khàn khàn không thành giọng. Hắn không nhịn được ho nhẹ một tiếng, vừa ho một cái liền khủng khiếp, lại kéo động vết thương dưới thân, đau đớn xuyên tim, hai mắt tối đen xuống, kéo dài một hồi lâu.
Phong Thính Lan bi thương nói: "Ta bẩn rồi."
Sư Yển Tuyết tức đến nghiến răng, tối qua hắn suýt nữa bị giày vò chết, ngoại trừ năm đó thần ma lượng kiếp tạo xuống sát nghiệp quá nặng, bị thiên đạo phản phệ chém nứt thân kiếm, hắn vẫn chưa từng nếm qua thiệt thòi như vậy. Cam tâm tình nguyện mà độ cho tiểu tử ngốc này là một chuyện, bị đè suýt chút nữa đứt eo, dội đầy một bụng... Lại là chuyện khác.
Phong Thính Lan nhìn sắc mặt trắng bệch của Sư Yển Tuyết, trong lòng cũng áy náy: "Ta sẽ bồi thường cho ngươi."
Sư Yển Tuyết dựa vào góc giường, trên người bọc ngoại bào huyền thanh của Phong Thính Lan, ngực đầy loang lổ xanh tím, hắn hơi buông mắt xuống, lạnh tang hỏi: "Ngươi nói xem, bồi thường bổn tọa thế nào?"
Phong Thính Lan gục đầu xuống, ủ rũ nói: "Thần Quân cứ việc mở miệng."
Sư Yển Tuyết nói: "Bổn tọa muốn một chiếc sừng rồng của ngươi."
Phong Thính Lan: "..."
Sư Yển Tuyết: "Có phải là không chơi nổi?"
Sắc mặt Phong Thính Lan trắng bệch, cắn răng một cái hóa ra nguyên thần sừng rồng, chém chưởng đi cắt. Thái dương Sư Yển Tuyết xiết lại, một đạo kiếm khí nháy mắt đánh tay Phong Thính Lan ra, nói: "Đứa trẻ ngốc."
Cổ tay Phong Thính Lan bị kiếm khí va đỏ lên, gian nan nói: "Ta nợ Thần Quân một sợi Canh Kim, nên trả. Chỉ là trong lòng ta có người rồi, chuyện hôn sự này, thứ cho ta không thể nghe lệnh."
Sư Yển Tuyết sửng sốt, rất lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, hỏi: "Trong lòng có người?"
"Phải." Giữa mi Phong Thính Lan có vài phần cô đơn, tối qua cuối cùng người không khống chế được là hắn.
Sư Yển Tuyết trầm mặc một hồi lâu, thẳng lưng nói: "Chuyện này, phải trách bổn tọa. Là bổn tọa trước đó chưa hỏi rõ ràng, Canh Kim là vật cứu mạng, đã đồng ý với phụ hoàng của ngươi cho ngươi rồi thì phải nên làm, ta vấn đạo tiên thân, song tu cũng chẳng qua là tu hành mà thôi, không cần canh cánh trong lòng."
Phong Thính Lan có chút kinh ngạc, trong lòng càng hổ thẹn, nói: "Sao dám nhận đại ơn của Thần Quân."
Sư Yển Tuyết dựa vào góc giường, thản nhiên nói: "Không sao, chỉ là ngươi mới nói muốn bồi thường cho ta một phần có còn tính không?"
"Đương nhiên là tính, Thần Quân cứ việc phân phó." Phong Thính Lan cảm động nói.
Sư Yển Tuyết mỉm cười, nhẹ nhàng nhướn đuôi mắt lên, khóe môi nhợt nhạt mím thành một đường, nhẹ giọng nói: "Thành thật đứng đó đừng nhúc nhích."
Phong Thính Lan sửng sốt, vẫn chưa phản ứng kịp, đã thấy lòng bàn tay Sư Yển Tuyết lật một cái, cơn ác mộng giới xích đêm qua của hắn lại đến rồi!
"Thần Quân!" Phong Thính Lan cực kì sợ hãi.
Sư Yển Tuyết tay nâng thước đập, "Bạch" một cái đánh vào mông Phong Thính Lan, vô tình nói: "Dám giày vò lão tử, ngươi phản rồi."
***
Tác giả có lời nói:
Đến rồi đến rồi, Bạch Nguyệt Quang mang kịch bản của hắn tới rồi.
Editor: Xin tiếp chiêu!!!
***
Trong Quan Lan Điện mỗi bãi lộn xộn, ngân hồng linh tiêu từ tay tiên dệt ra thành một đống tơ vải vụn, rải rác đỏ đất. Đèn bạc giá nến đổ sụp, dạ minh châu lăn vào một góc, cốt đá cẩm thạch bên giường vỡ thành từng mảnh, chăn mây khắp giường nhăn đến nát bét.
Phong Thính Lan ngửa mặt nằm trên giường, mặt xám như tro tàn, trong đầu chỉ còn lại một câu lặp đi lặp lại: "Toi rồi, tất cả đều toi rồi." Sư Yển Tuyết bên cạnh vẫn đang ngủ mê mệt, hắn đưa lưng về phía Phong Thính Lan, cả người đều cuộn lại góc giường, trên người vô cùng thê thảm, tràn đầy dấu vết xanh tím bị vảy rồng cào ra, đến nỗi da thịt mịn màng trong sườn bắp đùi, thắt lưng, ngực đều đã rướm ra máu đỏ.
Trong lòng Phong Thính Lan cực kì khó chịu, nhưng vẫn đưa tay lấy một chiếc trường bào huyền thanh hoa văn rồng cuốn nhẹ nhàng đắp lên cơ thể trần trụi của Sư Yển Tuyết.
Sư Yển Tuyết bị động tĩnh bên cạnh làm tỉnh giấc, mi tâm hơi nhíu lại, chậm rãi mở mắt ra, đối diện thẳng với một bộ dạng lão bà(*) chết rồi của Phong Thính Lan.
(*) Vợ. Ở đây để là lão bà thì hợp hơn.
"Ngươi sao vậy?" Sư Yển Tuyết mở miệng, thanh âm khàn khàn không thành giọng. Hắn không nhịn được ho nhẹ một tiếng, vừa ho một cái liền khủng khiếp, lại kéo động vết thương dưới thân, đau đớn xuyên tim, hai mắt tối đen xuống, kéo dài một hồi lâu.
Phong Thính Lan bi thương nói: "Ta bẩn rồi."
Sư Yển Tuyết tức đến nghiến răng, tối qua hắn suýt nữa bị giày vò chết, ngoại trừ năm đó thần ma lượng kiếp tạo xuống sát nghiệp quá nặng, bị thiên đạo phản phệ chém nứt thân kiếm, hắn vẫn chưa từng nếm qua thiệt thòi như vậy. Cam tâm tình nguyện mà độ cho tiểu tử ngốc này là một chuyện, bị đè suýt chút nữa đứt eo, dội đầy một bụng... Lại là chuyện khác.
Phong Thính Lan nhìn sắc mặt trắng bệch của Sư Yển Tuyết, trong lòng cũng áy náy: "Ta sẽ bồi thường cho ngươi."
Sư Yển Tuyết dựa vào góc giường, trên người bọc ngoại bào huyền thanh của Phong Thính Lan, ngực đầy loang lổ xanh tím, hắn hơi buông mắt xuống, lạnh tang hỏi: "Ngươi nói xem, bồi thường bổn tọa thế nào?"
Phong Thính Lan gục đầu xuống, ủ rũ nói: "Thần Quân cứ việc mở miệng."
Sư Yển Tuyết nói: "Bổn tọa muốn một chiếc sừng rồng của ngươi."
Phong Thính Lan: "..."
Sư Yển Tuyết: "Có phải là không chơi nổi?"
Sắc mặt Phong Thính Lan trắng bệch, cắn răng một cái hóa ra nguyên thần sừng rồng, chém chưởng đi cắt. Thái dương Sư Yển Tuyết xiết lại, một đạo kiếm khí nháy mắt đánh tay Phong Thính Lan ra, nói: "Đứa trẻ ngốc."
Cổ tay Phong Thính Lan bị kiếm khí va đỏ lên, gian nan nói: "Ta nợ Thần Quân một sợi Canh Kim, nên trả. Chỉ là trong lòng ta có người rồi, chuyện hôn sự này, thứ cho ta không thể nghe lệnh."
Sư Yển Tuyết sửng sốt, rất lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, hỏi: "Trong lòng có người?"
"Phải." Giữa mi Phong Thính Lan có vài phần cô đơn, tối qua cuối cùng người không khống chế được là hắn.
Sư Yển Tuyết trầm mặc một hồi lâu, thẳng lưng nói: "Chuyện này, phải trách bổn tọa. Là bổn tọa trước đó chưa hỏi rõ ràng, Canh Kim là vật cứu mạng, đã đồng ý với phụ hoàng của ngươi cho ngươi rồi thì phải nên làm, ta vấn đạo tiên thân, song tu cũng chẳng qua là tu hành mà thôi, không cần canh cánh trong lòng."
Phong Thính Lan có chút kinh ngạc, trong lòng càng hổ thẹn, nói: "Sao dám nhận đại ơn của Thần Quân."
Sư Yển Tuyết dựa vào góc giường, thản nhiên nói: "Không sao, chỉ là ngươi mới nói muốn bồi thường cho ta một phần có còn tính không?"
"Đương nhiên là tính, Thần Quân cứ việc phân phó." Phong Thính Lan cảm động nói.
Sư Yển Tuyết mỉm cười, nhẹ nhàng nhướn đuôi mắt lên, khóe môi nhợt nhạt mím thành một đường, nhẹ giọng nói: "Thành thật đứng đó đừng nhúc nhích."
Phong Thính Lan sửng sốt, vẫn chưa phản ứng kịp, đã thấy lòng bàn tay Sư Yển Tuyết lật một cái, cơn ác mộng giới xích đêm qua của hắn lại đến rồi!
"Thần Quân!" Phong Thính Lan cực kì sợ hãi.
Sư Yển Tuyết tay nâng thước đập, "Bạch" một cái đánh vào mông Phong Thính Lan, vô tình nói: "Dám giày vò lão tử, ngươi phản rồi."
***
Tác giả có lời nói:
Đến rồi đến rồi, Bạch Nguyệt Quang mang kịch bản của hắn tới rồi.
Editor: Xin tiếp chiêu!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.