Chương 15: Đạo Của Ninh Dịch (1)
Hội Suất Giao Đích Hùng Miêu
24/01/2022
Chu Du bình tĩnh nói:
- Cốt địch này nhận ngươi làm chủ, với thiên tư của ngươi, nhiều nhất chỉ cần một tháng sẽ có thể ngộ đạo, sau đó đột phá tiến vào tiền tam cảnh.
- Về phần bái sư… ngươi có thể lựa chọn một cung chủ trong Tứ cung của Đạo Tông để làm sư phụ, các lão Tam Thanh Các sẽ bảo hộ ngươi.
- Còn chuyện tương lai phía trước, Đạo Tông sẽ trực tiếp cho ngươi một danh ngạch hạch tâm.
Tốc độ nói của Chu Du rất nhanh, một số chỗ Ninh Dịch không nghe rõ, càng có nhiều chỗ nghe không hiểu.
Đối với một thiếu niên lang bạt bình thường lại vô tri như hắn, lúc ở Tây Lĩnh, mỗi ngày đều phải dựa vào trộm cắp để kiếm sống...
Tất cả những điều này chỉ mới vài ngày trước, vậy mà đã thật xa vời.
Ninh Dịch từng chứng kiến kiếm quang bay đầy trời, chứng kiến tu hành giả cưỡi ngựa trên mặt đất, nhưng chưa từng nghĩ có một ngày hắn lại có cơ hội bước vào thế giới này.
Hắn vốn tưởng rằng, bản thân có thể dựa vào việc bán trang sức để đổi lấy bốn trăm lượng bạc, sau đó đưa Bùi Phiền trở về Đại Tùy, về Lạc Già Sơn...
Vả lại, Bùi Phiền đang tâm tâm niệm niệm mong cầu việc ấy, lúc này tựa như cũng không còn quan trọng nữa.
Hắn vốn luôn liều mạng làm việc, có đôi khi cũng chỉ vì một câu nói của một vị đại nhân vật nào đó.
Bái nhập Đạo Tông... danh chấn khắp thiên hạ.
Ninh Dịch thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện xa xôi như vậy.
Hắn có chút buồn bã cúi đầu nhìn Bùi Phiền, phát hiện lúc này nha đầu cũng đang ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn hắn.
Đại não Ninh Dịch trống rỗng.
Môi hắn khô khốc, nghiêm túc hỏi:
- Đạo Tông thật sự có thể đưa nha đầu này trở về an toàn sao?
Chu Du nói:
- Đương nhiên là được.
Ninh Dịch tiếp tục hỏi:
- Vậy ta có thể đi theo không?
Chu Du lắc đầu, nói:
- Không được.
Sau khi những lời này được nói ra, Ninh Dịch có chút khó xử nhắm hai mắt lại.
Đây là một quyết định khó khăn.
Trong một ngày, cơ hội bỗng nhiên rơi xuống, chuyện khó xử như thế cứ vậy mà ném tới trước mặt thiếu niên.
Ở một bên, Từ Tàng chậm rãi bọc vải đen cho Tế Tuyết, ý cười trên khóe môi càng lúc càng nồng đậm…
Chu Du nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của thiếu niên.
Hắn thấy được bóng dáng của một người rất đỗi quen thuộc trên người Ninh Dịch.
Lúc Ninh Dịch suy nghĩ, đôi mày khẽ nhíu lại, khuôn mặt trông khá tuấn tú kia lại không có vẻ quá do dự.
Ninh Dịch chỉ rối rắm có một chớp mắt mà thôi, có khi còn không tới, chỉ đến nửa cái chớp mắt.
- Nếu như ta bái nhập Đạo Tông... ta nói là nếu như…
Hắn nhíu mày hỏi:
- Có phải như thế nghĩa là sau này ta phải ở lại Tử Tiêu Cung của Đạo Tông, mỗi ngày ngồi nhìn lò luyện đan mà luyện đan tu hành, hoặc là nghiên cứu đạo pháp, đọc sách chỉnh đàn, không được đi đâu nữa sao?
Chu Du trầm ngâm một chút, không ngờ đây lại là vấn đề khiến thiếu niên quan tâm.
- Ngươi có thể xuống núi, nhưng Đạo Tông có rất nhiều kẻ thù cho nên phạm vi hoạt động của ngươi cũng có hạn.
- Trước khi ngươi trưởng thành, Tam Thanh Các bảo vệ ngươi sát sao, bảo vệ một cách tuyệt đối. Nhưng xét từ phương diện nào đó, nó cũng chính là xiềng xích trói buộc ngươi.
Chu Du nhìn thấy thiếu niên nghiêm túc gật đầu, tay trái đặt lên tay phải, tựa như đang yên lặng tính toán cái gì đó, hai ngón tay phải giơ lên.
- Ta muốn Từ Tàng sống sót. Đạo Tông có thể làm được không?
Chu Du nhíu mày.
Từ Tàng cũng hết sức ngạc nhiên.
Ninh Dịch bình tĩnh nói:
- Ta không hiểu tu hành, nhưng ta có thể đoán được hắn sắp chết, tất cả mọi người đều muốn giết hắn.
- Ta biết đám thánh sơn kia đều là thế lực lớn, nhưng ngươi là Chu Du, ngươi vừa mới dọa cho những người thánh sơn đó phải bỏ chạy.
- Ngươi cũng đã nói với ta, người mà Đạo Tông muốn bảo vệ thì ngay cả Hoàng đế Đại Tùy cũng phải nể mặt các ngươi ba phần.
Chu Du trầm mặc.
Từ Tàng thu liễm ý cười, hắn rất nghiêm túc nhìn Ninh Dịch.
Ninh Dịch nhìn sâu vào mắt Chu Du, chậm rãi nói:
- Từ Tàng cứu ta một lần, ta muốn hắn sống sót.
Sống sót trong câu nói này không chỉ mang nghĩa là giúp Từ Tàng thoát khỏi những người đuổi giết.
Còn bao gồm việc chữa lành vết thương còn sót lại trong cơ thể hắn, để cho hắn thoát ly khỏi tình cảnh tinh huy đốt thân.
Đạo Tông cần phải làm rất nhiều việc.
Sau một thời gian ngắn im lặng.
- Từ Tàng là bằng hữu của ta...
Chu Du lắc đầu nói:
- Nếu như bảo vệ hắn dễ dàng như nha đầu của Bùi gia thì ta đã bảo vệ hắn từ lâu rồi. Chính hắn lựa chọn con đường này, Thục Sơn tôn trọng quyết định hắn, ta cũng nên tôn trọng hắn.
Ninh Dịch còn muốn nói thêm điều gì, Từ Tàng lại ngăn cản hắn.
- Cốt địch này nhận ngươi làm chủ, với thiên tư của ngươi, nhiều nhất chỉ cần một tháng sẽ có thể ngộ đạo, sau đó đột phá tiến vào tiền tam cảnh.
- Về phần bái sư… ngươi có thể lựa chọn một cung chủ trong Tứ cung của Đạo Tông để làm sư phụ, các lão Tam Thanh Các sẽ bảo hộ ngươi.
- Còn chuyện tương lai phía trước, Đạo Tông sẽ trực tiếp cho ngươi một danh ngạch hạch tâm.
Tốc độ nói của Chu Du rất nhanh, một số chỗ Ninh Dịch không nghe rõ, càng có nhiều chỗ nghe không hiểu.
Đối với một thiếu niên lang bạt bình thường lại vô tri như hắn, lúc ở Tây Lĩnh, mỗi ngày đều phải dựa vào trộm cắp để kiếm sống...
Tất cả những điều này chỉ mới vài ngày trước, vậy mà đã thật xa vời.
Ninh Dịch từng chứng kiến kiếm quang bay đầy trời, chứng kiến tu hành giả cưỡi ngựa trên mặt đất, nhưng chưa từng nghĩ có một ngày hắn lại có cơ hội bước vào thế giới này.
Hắn vốn tưởng rằng, bản thân có thể dựa vào việc bán trang sức để đổi lấy bốn trăm lượng bạc, sau đó đưa Bùi Phiền trở về Đại Tùy, về Lạc Già Sơn...
Vả lại, Bùi Phiền đang tâm tâm niệm niệm mong cầu việc ấy, lúc này tựa như cũng không còn quan trọng nữa.
Hắn vốn luôn liều mạng làm việc, có đôi khi cũng chỉ vì một câu nói của một vị đại nhân vật nào đó.
Bái nhập Đạo Tông... danh chấn khắp thiên hạ.
Ninh Dịch thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện xa xôi như vậy.
Hắn có chút buồn bã cúi đầu nhìn Bùi Phiền, phát hiện lúc này nha đầu cũng đang ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn hắn.
Đại não Ninh Dịch trống rỗng.
Môi hắn khô khốc, nghiêm túc hỏi:
- Đạo Tông thật sự có thể đưa nha đầu này trở về an toàn sao?
Chu Du nói:
- Đương nhiên là được.
Ninh Dịch tiếp tục hỏi:
- Vậy ta có thể đi theo không?
Chu Du lắc đầu, nói:
- Không được.
Sau khi những lời này được nói ra, Ninh Dịch có chút khó xử nhắm hai mắt lại.
Đây là một quyết định khó khăn.
Trong một ngày, cơ hội bỗng nhiên rơi xuống, chuyện khó xử như thế cứ vậy mà ném tới trước mặt thiếu niên.
Ở một bên, Từ Tàng chậm rãi bọc vải đen cho Tế Tuyết, ý cười trên khóe môi càng lúc càng nồng đậm…
Chu Du nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của thiếu niên.
Hắn thấy được bóng dáng của một người rất đỗi quen thuộc trên người Ninh Dịch.
Lúc Ninh Dịch suy nghĩ, đôi mày khẽ nhíu lại, khuôn mặt trông khá tuấn tú kia lại không có vẻ quá do dự.
Ninh Dịch chỉ rối rắm có một chớp mắt mà thôi, có khi còn không tới, chỉ đến nửa cái chớp mắt.
- Nếu như ta bái nhập Đạo Tông... ta nói là nếu như…
Hắn nhíu mày hỏi:
- Có phải như thế nghĩa là sau này ta phải ở lại Tử Tiêu Cung của Đạo Tông, mỗi ngày ngồi nhìn lò luyện đan mà luyện đan tu hành, hoặc là nghiên cứu đạo pháp, đọc sách chỉnh đàn, không được đi đâu nữa sao?
Chu Du trầm ngâm một chút, không ngờ đây lại là vấn đề khiến thiếu niên quan tâm.
- Ngươi có thể xuống núi, nhưng Đạo Tông có rất nhiều kẻ thù cho nên phạm vi hoạt động của ngươi cũng có hạn.
- Trước khi ngươi trưởng thành, Tam Thanh Các bảo vệ ngươi sát sao, bảo vệ một cách tuyệt đối. Nhưng xét từ phương diện nào đó, nó cũng chính là xiềng xích trói buộc ngươi.
Chu Du nhìn thấy thiếu niên nghiêm túc gật đầu, tay trái đặt lên tay phải, tựa như đang yên lặng tính toán cái gì đó, hai ngón tay phải giơ lên.
- Ta muốn Từ Tàng sống sót. Đạo Tông có thể làm được không?
Chu Du nhíu mày.
Từ Tàng cũng hết sức ngạc nhiên.
Ninh Dịch bình tĩnh nói:
- Ta không hiểu tu hành, nhưng ta có thể đoán được hắn sắp chết, tất cả mọi người đều muốn giết hắn.
- Ta biết đám thánh sơn kia đều là thế lực lớn, nhưng ngươi là Chu Du, ngươi vừa mới dọa cho những người thánh sơn đó phải bỏ chạy.
- Ngươi cũng đã nói với ta, người mà Đạo Tông muốn bảo vệ thì ngay cả Hoàng đế Đại Tùy cũng phải nể mặt các ngươi ba phần.
Chu Du trầm mặc.
Từ Tàng thu liễm ý cười, hắn rất nghiêm túc nhìn Ninh Dịch.
Ninh Dịch nhìn sâu vào mắt Chu Du, chậm rãi nói:
- Từ Tàng cứu ta một lần, ta muốn hắn sống sót.
Sống sót trong câu nói này không chỉ mang nghĩa là giúp Từ Tàng thoát khỏi những người đuổi giết.
Còn bao gồm việc chữa lành vết thương còn sót lại trong cơ thể hắn, để cho hắn thoát ly khỏi tình cảnh tinh huy đốt thân.
Đạo Tông cần phải làm rất nhiều việc.
Sau một thời gian ngắn im lặng.
- Từ Tàng là bằng hữu của ta...
Chu Du lắc đầu nói:
- Nếu như bảo vệ hắn dễ dàng như nha đầu của Bùi gia thì ta đã bảo vệ hắn từ lâu rồi. Chính hắn lựa chọn con đường này, Thục Sơn tôn trọng quyết định hắn, ta cũng nên tôn trọng hắn.
Ninh Dịch còn muốn nói thêm điều gì, Từ Tàng lại ngăn cản hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.