Chương 2: Đưa Ngươi Ngàn Vạn Dặm
Hội Suất Giao Đích Hùng Miêu
20/01/2022
- Ách, nhức đầu quá...
Thời điểm Ninh Dịch mở to hai mắt, cảnh tượng phía trước mơ hồ, khói mù lượn lờ quẩn quanh.
Hắn vô thức đưa tay quơ quào bốn phía, bắt được một góc chăn đệm.
Đây là... nhà sao?
Hắn mệt rã rời ấn lấy cái trán, tứ chi đau nhức, hai bên gò má nóng rát chua xót.
Toàn thân không có chút sức lực nào, hắn nhắm mắt lại một lần nữa, cố gắng hồi tưởng tối hôm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Thanh Bạch thành.
Nghĩa trang.
Sư tử ngọc... dây xích huyết ngọc.
Tùy Dương Châu.
Tùy Dương Châu?
Vừa nhớ đến Ninh Dịch đã lập tức tỉnh táo lại, hắn vội bật người dậy.
Một âm thanh lười biếng hơi khàn truyền vào trong tai.
- Ninh Dịch... ngươi tỉnh rồi?
Thiếu nữ ‘mơ màng buồn ngủ’ ngồi dậy từ phía bên trái Ninh Dịch. Nàng ngáp một cái, xoa đôi mắt hiện lên quầng thâm, lẩm bẩm nói:
- Ca... ta đói bụng.
...
...
Trời tờ mờ sáng.
Tây Lĩnh nhiều miếu, cũng là nơi hoang dã vắng vẻ, nhất là khu vực Thanh Bạch thành.
Nghe nói dưới lòng đất nơi này sát nghiệt quá nặng, Bồ Tát lấy trấn sát nghiệp cho nên xây dựng rất nhiều Phật miếu, tuổi đời đã lâu, phần lớn đều đã đổ nát.
Về những điều cấm kỵ lưu truyền rộng rãi ở Tây Lĩnh, một trong số đó chính là ngủ lại Bồ Tát miếu ở Thanh Bạch thành.
Không ai vào miếu cả.
Ninh Dịch ở trong miếu đã hơn mười năm.
Từ khi có trí nhớ đến nay, hắn đã ngụ ở trong miếu tại vùng ngoại ô Tây Lĩnh này.
Không ai vào miếu cũng không đáng sợ, nơi đây còn tốt hơn nhiều so với việc chạy về thủ đô giữa thời buổi khó khăn như thế.
Lúc đó mới phát giác nếu những thứ quỷ vật hư vô như ngưu quỷ xà thần thật sự tồn tại, chỉ sợ còn thân thiện hơn so với lòng người.
Ít nhất thì những lúc Ninh Dịch ở trong miếu một mình, cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua yêu ma thiêu thân nào cả.
Sau khi nhặt được nha đầu, vì lý do an toàn, Ninh Dịch hành sự đặc biệt cẩn thận.
Hắn rong ruổi trên con đường tuyết rơi hơn mười ngày đêm, cõng nàng tới ngôi miếu đổ nát ở Thanh Bạch thành này, thu xếp mọi thứ ở lại nơi đây.
Đã mười năm rồi.
Ngôi miếu đổ nát không lớn lắm, tại chính đường bày biện một pho tượng phật Quan Âm Bồ Tát cổ xưa, quét dọn ở hậu viện thì có thể đặt vừa một cái giường lớn, một cái bàn xập xệ, một cái bếp lò.
Ninh Dịch ngồi chồm hổm châm lửa cho bếp lò, bỏ thêm gỗ vụn cành gãy.
Mũi hắn nhẹ nhàng ngửi, khói từ chính đường không ngừng thoang thoảng bay tới hậu viện.
Trong bàn thờ Phật, hương khói đã đoạn từ lâu, cũng chỉ còn lại một nén nhang vẫn luôn luyến tiếc không nỡ bỏ.
- Bùi Phiền, còn nén nhang cuối cùng ta định để hai ngày nữa đưa ngươi về nhà thì sẽ cầu Bồ Tát phù hộ, ngươi cứ như vậy mà đốt rồi?
Ninh Dịch không ngừng thêm củi lửa cho bếp lò phía dưới, thở dài.
Chuyện ở ngoại ô Thanh Bạch thành tối hôm qua hắn đã hồi tưởng lại kha khá.
Sau khi hắn té xỉu, nhờ có nha đầu lanh lợi nhìn thấy tình huống không đúng cho nên một đường kéo hắn về.
Xem ra viên Tùy Dương Châu kia không còn nữa, chỉ còn lại dây xích huyết ngọc.
Tuy không đáng giá bằng Tùy Dương Châu nhưng tốt xấu gì bán đi vẫn có thể đổi được lộ phí, đến lúc đó cũng không đến mức chết đói ở trên đường đi đến Thiên Đô.
Về phần hình ảnh cuối cùng trong đầu kia, Ninh Dịch cho rằng tất cả chỉ là đánh rắm.
Hắn vắt hết óc cẩn thận suy nghĩ, từ khi nhập mộ đến khi té xỉu, mỗi một chi tiết đều hồi tưởng lại một lần.
Nhưng Ninh Dịch làm thế nào cũng không nhớ nổi vì sao hai gò má của hắn lại nóng rát, giống như bị cái quạt hương bồ bằng sắt tát mấy chục cái?
Chẳng lẽ bên ngoài Thanh Bạch thành thật sự có thứ không sạch sẽ?
Ninh Dịch sợ tới mức dưới đáy lòng lặng lẽ niệm vài tiếng Bồ Tát phù hộ.
- Ninh Dịch... tối hôm qua ngươi rất dọa người, sắc mặt tái nhợt, hôn mê bất tỉnh, tát mười mấy cái bạt tai ở hai bên mặt mà cũng không có phản ứng.
Thiếu nữ bưng một cái bát há miệng lớn ăn mì, không có chút dáng vẻ thục nữ nào. Nàng trừng to hai mắt, trong miệng ngậm mì sợi lẩm bẩm nói:
- Nếu như ngươi chết, ai nấu cơm cho ta ăn?
Ninh Dịch trừng lớn mắt, rốt cục cũng hiểu rõ vì sao gò má của mình đau rát muốn chết.
Hắn tức giận bưng một bát mì khác lên, vội vàng ăn hai ngụm, lúng búng nói:
- Ăn nhanh lên đi, ăn xong chúng ta dọn dẹp một chút. Hai ngày nữa phải đi rồi, không ở lại chỗ này nữa, chúng ta bán dây xích để đổi lấy lộ phí, ta đưa ngươi về nhà.
Bỗng nhiên, Bùi Phiền không nói gì nữa.
Ninh Dịch tiếp tục ăn mì.
Bầu không khí an tĩnh lại.
Ninh Dịch ngẩng đầu nhìn lướt qua thiếu nữ, thấy nàng yên lặng đặt bát xuống, ngồi chồm hổm trên giường ôm đầu gối nhìn mình, sau đó lại cúi đầu ăn mì.
Ninh Dịch ăn được một nửa, chợt ngẩng đầu lên nhìn Bùi Phiền.
Hắn chỉ chỉ vào trong bát nói:
- Không phải bảo đói sao... còn thừa nửa bát kìa, sao ngươi không ăn?
Giọng nói khàn khàn của Bùi Phiền vang lên:
- Ninh Dịch, sao tự dưng ngươi tốt vậy?
Ninh Dịch nghẹn họng một hồi.
Thiếu nữ lấy miếng cổ lệnh ở bên hông ra, bên trên có khắc một cánh hoa tàn, chóp mũi nàng chua xót:
- Từ Tây Lĩnh đến Thiên Đô cách xa vạn dặm, vất vả lắm ngươi mới có sợi dây xích này, bán đi thì về sau chúng ta có thể an ổn trải qua một khoảng thời gian. Chúng ta có thể mua một gian phòng nhỏ tại Thanh Bạch thành, không cần phải lén lút nữa rồi...
- Nếu ngươi bán nó để làm lộ phí, ngươi không sợ sau khi đưa ta đến đế đô thì sẽ phát hiện lệnh bài kia là giả, thân phận của ta cũng là giả. Căn bản không có Từ thúc thúc đứng hàng thứ ba của Đại Tùy đến Tây Lĩnh tìm ta nào cả, Lạc Già sơn vốn chưa từng có một đệ tử như ta...
- Đến lúc đó... ngươi có bỏ lại ta không?
Ninh Dịch cúi đầu xuống tiếp tục ăn mì.
Thiếu niên không nói lời nào.
Lửa trong bếp lò nhảy lên mãnh liệt, đốm lửa cuồn cuộn.
...
Thời điểm Ninh Dịch nhặt được Bùi Phiền là mười năm trước.
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ cái ngày Tây Lĩnh tuyết rơi tán loạn đó.
Nam nhân trung niên y phục tả tơi đi đến ngôi miếu đổ nát, trong tay ôm một nữ hài nhi ngủ mê không tỉnh.
Toàn thân nam nhân toàn là máu, hắn đặt nữ hài tại bàn thờ Phật, để lại cái cổ lệnh này.
Ninh Dịch không hiểu tu hành, cũng không biết trời cao bao nhiêu, đất rộng bấy nhiêu.
Nhưng hắn lại biết rõ, nam nhân này còn mạnh hơn rất nhiều so với những ‘cao nhân tu hành’ mà hắn từng nhìn thấy ở Thanh Bạch thành kia.
Ngày đó, ngoài miếu bị vây chật như nêm cối.
Nam nhân trung niên bước ra khỏi Bồ Tát miếu, đồng thời giơ hai tay áo lên.
Kiếm khí đảo loạn, tượng Phật trong miếu nghiêng ngả đổ rạp, ngoài miếu tuyết rơi nhiều như thác đổ, từng hạt tuyết to chấn động lắc lư.
Kiếm khí khai phong, sát khí trong tay áo cũng không cần phải ẩn giấu nữa.
Tiếng sát phạt kéo dài suốt một ngày một đêm.
Đợi đến lúc hết thảy những âm thanh ồn ào tản đi, cho đến khi không còn tiếng động nào nữa, Ninh Dịch đi ra ngoài dò xét một phen.
Hắn phát hiện băng tuyết trong phạm vi mười dặm đều đã tan, thi thể rải rác khắp nơi, có hòa thượng mặc y phục trắng đen nhuốm đầy máu tươi khô cạn, đã sớm chết rồi.
Cỏ dại đổ rạp, hoàn toàn không còn sinh cơ.
Mặc kệ như thế nào, cứ tiếp tục ở lại chỉ sẽ chọc phải tai hoạ.
Vì vậy, Ninh Dịch cõng nữ hài mê man trên lưng một đường chạy trốn, rong ruổi suốt mười ngày đường, rời xa nơi này.
Đáy lòng của hắn suy đoán, nam nhân toàn thân nhuốm máu kia chính là ‘Từ thúc thúc’ hạng ba Đại Tuỳ mà Bùi Phiền vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nhắc tới với hắn.
Nhưng lúc đó tình huống thảm như vậy... nếu như cái người họ Từ kia còn sống, vì sao một ngày một đêm đã trôi qua mà hắn vẫn chưa trở về?
Có lẽ… đã lành ít dữ nhiều.
Ninh Dịch nhớ rõ thời điểm mới tới miếu này, nữ hài bị bệnh nặng cực kỳ nghe lời, nàng yên tĩnh chờ đợi, không khóc cũng không quấy phá.
Khi đó Bùi Phiền chưa phải là Bùi Phiền, mỗi ngày yên tĩnh như một con búp bê bằng gỗ, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi run rẩy nhìn chằm chằm ra ngoài miếu.
Nàng không nói câu nào, một hạt cơm cũng không ăn.
Tuy nhiên, nàng lại không biết cái người mà mình đang chờ đợi sẽ không bao giờ đến nữa.
Sau ba ngày đói bụng, nữ hài nhận lấy thức ăn của Ninh Dịch ăn như hổ đói vồ mồi, câu đầu tiên nàng nói với Ninh Dịch là:
- Cầu nguyện với Bồ Tát có hữu dụng không?
- Hữu dụng chứ... rất linh thiêng.
Ninh Dịch tuổi còn nhỏ cũng không đành lòng, nhẹ giọng an ủi:
- Tin tưởng ta.
Nửa ngày sau, tiểu cô nương quỳ gối trước tượng Bồ Tát, hai tay khó khăn dâng hương.
Nửa người trên thẳng tắp, thân hình gầy yếu lung lay như sắp đổ, bờ môi cắn chặt đến mức bật máu nhưng ánh mắt vẫn rất trong suốt, nàng run rẩy nói:
- Bồ Tát, ta biết rõ phụ mẫu của ta, còn có Từ thúc thúc, tất cả bọn hắn đều còn sống... Bọn hắn chỉ là hơi bận rộn nên mới để ta ở lại chỗ này. Một ngày nào đó, bọn hắn sẽ đến đón ta, đúng không?
Khi đó, trong miếu có bao nhiêu hương mà người khác để lại đều bị Ninh Dịch thu gom.
Bồ Tát vẫn hương khói quẩn quanh như trước, không có âm thanh.
Nữ hài quỳ một ngày một đêm trước tượng Bồ Tát rồi lại ngủ mê rất lâu.
Ninh Dịch nghe nàng nói mớ cả đêm.
Thời điểm đó Ninh Dịch không có nhà.
Lúc ấy hắn nghĩ, nếu như hắn có nhà, vậy thì nhất định sẽ quý trọng thật nhiều.
Giờ đây hắn đã có rồi.
Đặt bát đũa xuống, Ninh Dịch cầm lấy một cái khăn bị giặt đến mức bạc màu, động tác dịu dàng lau sạch khoé miệng Bùi Phiền, mỉm cười nói:
- Ừm, phải cười lên, phải vui vẻ, đợi tí nữa đi mua y phục mới cho ngươi. Đến lúc đưa ngươi về Thiên Đô, cũng không thể để người khác chê cười chúng ta.
- Đừng oán trách phụ mẫu chưa tới tìm ngươi...
- Mười năm này sống ở Tây Lĩnh tuy hơi khổ một chút, nhưng nếu sau này người ở Thiên Đô đối xử với ngươi không tốt, vậy thì ta... sẽ đón ngươi trở về. Mua nhà ở thật lớn tặng ngươi, mỗi ngày đều nấu cho ngươi rất nhiều mì sợi, không bao giờ... để ngươi đói bụng nữa.
Bùi Phiền nín khóc mỉm cười, thút thít nói:
- Ta mới không muốn ăn mì.
Ninh Dịch cũng cười.
Hai người ăn uống xong xuôi, thiếu niên nói khẽ:
- Ta đưa ngươi trở về, một nghìn dặm hay một vạn, dù xa đến cỡ nào cũng được... ngươi cũng đừng lo lắng.
Ánh mặt trời chiếu vào ngôi miếu đổ nát, Bùi Phiền mười bốn tuổi lần đầu tiên cười đến vui vẻ như thế.
Nàng nghiêm túc ừ một tiếng.
Thời điểm Ninh Dịch mở to hai mắt, cảnh tượng phía trước mơ hồ, khói mù lượn lờ quẩn quanh.
Hắn vô thức đưa tay quơ quào bốn phía, bắt được một góc chăn đệm.
Đây là... nhà sao?
Hắn mệt rã rời ấn lấy cái trán, tứ chi đau nhức, hai bên gò má nóng rát chua xót.
Toàn thân không có chút sức lực nào, hắn nhắm mắt lại một lần nữa, cố gắng hồi tưởng tối hôm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Thanh Bạch thành.
Nghĩa trang.
Sư tử ngọc... dây xích huyết ngọc.
Tùy Dương Châu.
Tùy Dương Châu?
Vừa nhớ đến Ninh Dịch đã lập tức tỉnh táo lại, hắn vội bật người dậy.
Một âm thanh lười biếng hơi khàn truyền vào trong tai.
- Ninh Dịch... ngươi tỉnh rồi?
Thiếu nữ ‘mơ màng buồn ngủ’ ngồi dậy từ phía bên trái Ninh Dịch. Nàng ngáp một cái, xoa đôi mắt hiện lên quầng thâm, lẩm bẩm nói:
- Ca... ta đói bụng.
...
...
Trời tờ mờ sáng.
Tây Lĩnh nhiều miếu, cũng là nơi hoang dã vắng vẻ, nhất là khu vực Thanh Bạch thành.
Nghe nói dưới lòng đất nơi này sát nghiệt quá nặng, Bồ Tát lấy trấn sát nghiệp cho nên xây dựng rất nhiều Phật miếu, tuổi đời đã lâu, phần lớn đều đã đổ nát.
Về những điều cấm kỵ lưu truyền rộng rãi ở Tây Lĩnh, một trong số đó chính là ngủ lại Bồ Tát miếu ở Thanh Bạch thành.
Không ai vào miếu cả.
Ninh Dịch ở trong miếu đã hơn mười năm.
Từ khi có trí nhớ đến nay, hắn đã ngụ ở trong miếu tại vùng ngoại ô Tây Lĩnh này.
Không ai vào miếu cũng không đáng sợ, nơi đây còn tốt hơn nhiều so với việc chạy về thủ đô giữa thời buổi khó khăn như thế.
Lúc đó mới phát giác nếu những thứ quỷ vật hư vô như ngưu quỷ xà thần thật sự tồn tại, chỉ sợ còn thân thiện hơn so với lòng người.
Ít nhất thì những lúc Ninh Dịch ở trong miếu một mình, cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua yêu ma thiêu thân nào cả.
Sau khi nhặt được nha đầu, vì lý do an toàn, Ninh Dịch hành sự đặc biệt cẩn thận.
Hắn rong ruổi trên con đường tuyết rơi hơn mười ngày đêm, cõng nàng tới ngôi miếu đổ nát ở Thanh Bạch thành này, thu xếp mọi thứ ở lại nơi đây.
Đã mười năm rồi.
Ngôi miếu đổ nát không lớn lắm, tại chính đường bày biện một pho tượng phật Quan Âm Bồ Tát cổ xưa, quét dọn ở hậu viện thì có thể đặt vừa một cái giường lớn, một cái bàn xập xệ, một cái bếp lò.
Ninh Dịch ngồi chồm hổm châm lửa cho bếp lò, bỏ thêm gỗ vụn cành gãy.
Mũi hắn nhẹ nhàng ngửi, khói từ chính đường không ngừng thoang thoảng bay tới hậu viện.
Trong bàn thờ Phật, hương khói đã đoạn từ lâu, cũng chỉ còn lại một nén nhang vẫn luôn luyến tiếc không nỡ bỏ.
- Bùi Phiền, còn nén nhang cuối cùng ta định để hai ngày nữa đưa ngươi về nhà thì sẽ cầu Bồ Tát phù hộ, ngươi cứ như vậy mà đốt rồi?
Ninh Dịch không ngừng thêm củi lửa cho bếp lò phía dưới, thở dài.
Chuyện ở ngoại ô Thanh Bạch thành tối hôm qua hắn đã hồi tưởng lại kha khá.
Sau khi hắn té xỉu, nhờ có nha đầu lanh lợi nhìn thấy tình huống không đúng cho nên một đường kéo hắn về.
Xem ra viên Tùy Dương Châu kia không còn nữa, chỉ còn lại dây xích huyết ngọc.
Tuy không đáng giá bằng Tùy Dương Châu nhưng tốt xấu gì bán đi vẫn có thể đổi được lộ phí, đến lúc đó cũng không đến mức chết đói ở trên đường đi đến Thiên Đô.
Về phần hình ảnh cuối cùng trong đầu kia, Ninh Dịch cho rằng tất cả chỉ là đánh rắm.
Hắn vắt hết óc cẩn thận suy nghĩ, từ khi nhập mộ đến khi té xỉu, mỗi một chi tiết đều hồi tưởng lại một lần.
Nhưng Ninh Dịch làm thế nào cũng không nhớ nổi vì sao hai gò má của hắn lại nóng rát, giống như bị cái quạt hương bồ bằng sắt tát mấy chục cái?
Chẳng lẽ bên ngoài Thanh Bạch thành thật sự có thứ không sạch sẽ?
Ninh Dịch sợ tới mức dưới đáy lòng lặng lẽ niệm vài tiếng Bồ Tát phù hộ.
- Ninh Dịch... tối hôm qua ngươi rất dọa người, sắc mặt tái nhợt, hôn mê bất tỉnh, tát mười mấy cái bạt tai ở hai bên mặt mà cũng không có phản ứng.
Thiếu nữ bưng một cái bát há miệng lớn ăn mì, không có chút dáng vẻ thục nữ nào. Nàng trừng to hai mắt, trong miệng ngậm mì sợi lẩm bẩm nói:
- Nếu như ngươi chết, ai nấu cơm cho ta ăn?
Ninh Dịch trừng lớn mắt, rốt cục cũng hiểu rõ vì sao gò má của mình đau rát muốn chết.
Hắn tức giận bưng một bát mì khác lên, vội vàng ăn hai ngụm, lúng búng nói:
- Ăn nhanh lên đi, ăn xong chúng ta dọn dẹp một chút. Hai ngày nữa phải đi rồi, không ở lại chỗ này nữa, chúng ta bán dây xích để đổi lấy lộ phí, ta đưa ngươi về nhà.
Bỗng nhiên, Bùi Phiền không nói gì nữa.
Ninh Dịch tiếp tục ăn mì.
Bầu không khí an tĩnh lại.
Ninh Dịch ngẩng đầu nhìn lướt qua thiếu nữ, thấy nàng yên lặng đặt bát xuống, ngồi chồm hổm trên giường ôm đầu gối nhìn mình, sau đó lại cúi đầu ăn mì.
Ninh Dịch ăn được một nửa, chợt ngẩng đầu lên nhìn Bùi Phiền.
Hắn chỉ chỉ vào trong bát nói:
- Không phải bảo đói sao... còn thừa nửa bát kìa, sao ngươi không ăn?
Giọng nói khàn khàn của Bùi Phiền vang lên:
- Ninh Dịch, sao tự dưng ngươi tốt vậy?
Ninh Dịch nghẹn họng một hồi.
Thiếu nữ lấy miếng cổ lệnh ở bên hông ra, bên trên có khắc một cánh hoa tàn, chóp mũi nàng chua xót:
- Từ Tây Lĩnh đến Thiên Đô cách xa vạn dặm, vất vả lắm ngươi mới có sợi dây xích này, bán đi thì về sau chúng ta có thể an ổn trải qua một khoảng thời gian. Chúng ta có thể mua một gian phòng nhỏ tại Thanh Bạch thành, không cần phải lén lút nữa rồi...
- Nếu ngươi bán nó để làm lộ phí, ngươi không sợ sau khi đưa ta đến đế đô thì sẽ phát hiện lệnh bài kia là giả, thân phận của ta cũng là giả. Căn bản không có Từ thúc thúc đứng hàng thứ ba của Đại Tùy đến Tây Lĩnh tìm ta nào cả, Lạc Già sơn vốn chưa từng có một đệ tử như ta...
- Đến lúc đó... ngươi có bỏ lại ta không?
Ninh Dịch cúi đầu xuống tiếp tục ăn mì.
Thiếu niên không nói lời nào.
Lửa trong bếp lò nhảy lên mãnh liệt, đốm lửa cuồn cuộn.
...
Thời điểm Ninh Dịch nhặt được Bùi Phiền là mười năm trước.
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ cái ngày Tây Lĩnh tuyết rơi tán loạn đó.
Nam nhân trung niên y phục tả tơi đi đến ngôi miếu đổ nát, trong tay ôm một nữ hài nhi ngủ mê không tỉnh.
Toàn thân nam nhân toàn là máu, hắn đặt nữ hài tại bàn thờ Phật, để lại cái cổ lệnh này.
Ninh Dịch không hiểu tu hành, cũng không biết trời cao bao nhiêu, đất rộng bấy nhiêu.
Nhưng hắn lại biết rõ, nam nhân này còn mạnh hơn rất nhiều so với những ‘cao nhân tu hành’ mà hắn từng nhìn thấy ở Thanh Bạch thành kia.
Ngày đó, ngoài miếu bị vây chật như nêm cối.
Nam nhân trung niên bước ra khỏi Bồ Tát miếu, đồng thời giơ hai tay áo lên.
Kiếm khí đảo loạn, tượng Phật trong miếu nghiêng ngả đổ rạp, ngoài miếu tuyết rơi nhiều như thác đổ, từng hạt tuyết to chấn động lắc lư.
Kiếm khí khai phong, sát khí trong tay áo cũng không cần phải ẩn giấu nữa.
Tiếng sát phạt kéo dài suốt một ngày một đêm.
Đợi đến lúc hết thảy những âm thanh ồn ào tản đi, cho đến khi không còn tiếng động nào nữa, Ninh Dịch đi ra ngoài dò xét một phen.
Hắn phát hiện băng tuyết trong phạm vi mười dặm đều đã tan, thi thể rải rác khắp nơi, có hòa thượng mặc y phục trắng đen nhuốm đầy máu tươi khô cạn, đã sớm chết rồi.
Cỏ dại đổ rạp, hoàn toàn không còn sinh cơ.
Mặc kệ như thế nào, cứ tiếp tục ở lại chỉ sẽ chọc phải tai hoạ.
Vì vậy, Ninh Dịch cõng nữ hài mê man trên lưng một đường chạy trốn, rong ruổi suốt mười ngày đường, rời xa nơi này.
Đáy lòng của hắn suy đoán, nam nhân toàn thân nhuốm máu kia chính là ‘Từ thúc thúc’ hạng ba Đại Tuỳ mà Bùi Phiền vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nhắc tới với hắn.
Nhưng lúc đó tình huống thảm như vậy... nếu như cái người họ Từ kia còn sống, vì sao một ngày một đêm đã trôi qua mà hắn vẫn chưa trở về?
Có lẽ… đã lành ít dữ nhiều.
Ninh Dịch nhớ rõ thời điểm mới tới miếu này, nữ hài bị bệnh nặng cực kỳ nghe lời, nàng yên tĩnh chờ đợi, không khóc cũng không quấy phá.
Khi đó Bùi Phiền chưa phải là Bùi Phiền, mỗi ngày yên tĩnh như một con búp bê bằng gỗ, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi run rẩy nhìn chằm chằm ra ngoài miếu.
Nàng không nói câu nào, một hạt cơm cũng không ăn.
Tuy nhiên, nàng lại không biết cái người mà mình đang chờ đợi sẽ không bao giờ đến nữa.
Sau ba ngày đói bụng, nữ hài nhận lấy thức ăn của Ninh Dịch ăn như hổ đói vồ mồi, câu đầu tiên nàng nói với Ninh Dịch là:
- Cầu nguyện với Bồ Tát có hữu dụng không?
- Hữu dụng chứ... rất linh thiêng.
Ninh Dịch tuổi còn nhỏ cũng không đành lòng, nhẹ giọng an ủi:
- Tin tưởng ta.
Nửa ngày sau, tiểu cô nương quỳ gối trước tượng Bồ Tát, hai tay khó khăn dâng hương.
Nửa người trên thẳng tắp, thân hình gầy yếu lung lay như sắp đổ, bờ môi cắn chặt đến mức bật máu nhưng ánh mắt vẫn rất trong suốt, nàng run rẩy nói:
- Bồ Tát, ta biết rõ phụ mẫu của ta, còn có Từ thúc thúc, tất cả bọn hắn đều còn sống... Bọn hắn chỉ là hơi bận rộn nên mới để ta ở lại chỗ này. Một ngày nào đó, bọn hắn sẽ đến đón ta, đúng không?
Khi đó, trong miếu có bao nhiêu hương mà người khác để lại đều bị Ninh Dịch thu gom.
Bồ Tát vẫn hương khói quẩn quanh như trước, không có âm thanh.
Nữ hài quỳ một ngày một đêm trước tượng Bồ Tát rồi lại ngủ mê rất lâu.
Ninh Dịch nghe nàng nói mớ cả đêm.
Thời điểm đó Ninh Dịch không có nhà.
Lúc ấy hắn nghĩ, nếu như hắn có nhà, vậy thì nhất định sẽ quý trọng thật nhiều.
Giờ đây hắn đã có rồi.
Đặt bát đũa xuống, Ninh Dịch cầm lấy một cái khăn bị giặt đến mức bạc màu, động tác dịu dàng lau sạch khoé miệng Bùi Phiền, mỉm cười nói:
- Ừm, phải cười lên, phải vui vẻ, đợi tí nữa đi mua y phục mới cho ngươi. Đến lúc đưa ngươi về Thiên Đô, cũng không thể để người khác chê cười chúng ta.
- Đừng oán trách phụ mẫu chưa tới tìm ngươi...
- Mười năm này sống ở Tây Lĩnh tuy hơi khổ một chút, nhưng nếu sau này người ở Thiên Đô đối xử với ngươi không tốt, vậy thì ta... sẽ đón ngươi trở về. Mua nhà ở thật lớn tặng ngươi, mỗi ngày đều nấu cho ngươi rất nhiều mì sợi, không bao giờ... để ngươi đói bụng nữa.
Bùi Phiền nín khóc mỉm cười, thút thít nói:
- Ta mới không muốn ăn mì.
Ninh Dịch cũng cười.
Hai người ăn uống xong xuôi, thiếu niên nói khẽ:
- Ta đưa ngươi trở về, một nghìn dặm hay một vạn, dù xa đến cỡ nào cũng được... ngươi cũng đừng lo lắng.
Ánh mặt trời chiếu vào ngôi miếu đổ nát, Bùi Phiền mười bốn tuổi lần đầu tiên cười đến vui vẻ như thế.
Nàng nghiêm túc ừ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.