Chương 20: Một Ngàn Viên Tử Huyền Đan (1)
Hội Suất Giao Đích Hùng Miêu
24/01/2022
- Ngươi suy nghĩ đi, nếu Ninh Dịch bái nhập Đạo Tông thì chẳng phải là một thảm họa hay sao?
Sắc mặt Chu Du có chút phức tạp, hắn xoa xoa mi tâm, chỉ cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần, cuối cùng nhìn chằm chằm Từ Tàng nói:
- Ta không tin lại có cái động không đáy như vậy.
Từ Tàng bĩu môi:
- Trước khi nhìn thấy ngươi, ta cũng không tin trên đời này có người mới sinh đã ngưng kết tinh huy.
Nam nhân cầm Tế Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên nhắm hai mắt lại, giang hai tay như muốn ôm lấy toàn bộ tinh không.
Trên đỉnh đầu Bùi Phiền có vô số mảnh vụn tinh huy bắt đầu khởi động.
Đỉnh đầu của Ninh Dịch lại trống rỗng không có gì.
Tất cả tinh vụn, dù vô hình hay hữu hình, trong quá trình hội tụ đều hướng về phía Bùi Phiền, theo bản năng tránh né Ninh Dịch.
Viên Tùy Dương Châu vỡ vụn trong lồng ngực thiếu niên đã hóa thành máu thịt, nó không hề trở thành phong bạo ngưng kết tinh huy, mà bị phong tỏa ở trong máu, cô độc du đãng.
Tùy Dương Châu năm trăm năm cũng chỉ là một chút thuốc bổ mà thôi.
- Nhìn kìa... hắn đáng thương biết bao? Lúc tinh huy xông về phía hắn, có ý thức hay vô thức cũng tránh không dính vào người hắn.
Từ Tàng cất giọng mang theo một chút bi ai, hắn thì thầm:
- Hắn là kẻ bị đại đạo xa lánh từ khi sinh ra, thoạt nhìn cũng không giống loại thiên tài như ngươi và ta.
Nửa câu đầu quả thực là có chút cảm khái.
Sinh ra đã bị đại đạo xa lánh.
Nửa câu sau lại khiến Chu Du trợn trắng mắt.
- Hắn muốn được tự do... Hắn đương nhiên có tự do, hắn mà ở lại một tông môn nào lâu một chút thì cái tông môn đó cũng phải phát điên.
Từ Tàng không nhịn được bật cười:
- Ta càng nhìn hắn càng thấy thích, càng nhìn hắn càng muốn dạy dỗ, nhưng nghĩ tới đây lại không khỏi có chút thương cảm.
Chu Du rất muốn hỏi hắn, nhưng lại nhịn xuống, cuối cùng vẫn không kìm nén nổi bản thân:
- Ngươi thương cảm cái gì? Nếu ta dạy hắn luyện kiếm thì cuộc đời này hắn có nổi bật hơn nữa, cũng không có khả năng vượt qua ta.
Chu Du cố dặn bản thân không được đá bay Từ Tàng xuống dưới, trong đoạn đường cuối cùng, Chu Du không nói một chữ nào với Từ Tàng nữa.
…
Thời gian bay lượn trên bầu trời cũng không nhiều.
Sau khi cuộc đối thoại giữa Chu Du và Từ Tàng chấm dứt, cung chủ Tử Tiêu Cung trẻ tuổi liền ngậm miệng lại.
Ánh mắt của hắn vừa trầm mặc vừa phức tạp, suy nghĩ một số chuyện hỗn loạn.
Chu Du sinh ra đã có khuôn mặt rất đẹp, sắc đẹp của hắn hơi có thiên hướng nữ tính, nhưng lại không hề có vẻ âm nhu. Bởi vì hắn có một đôi mày kiếm lúc bình thường luôn luôn giãn ra, cho dù không cần kiếm khí, cũng có bảy phần Kiếm Tiên xuất trần.
Chu Du cùng Từ Tàng đứng chung một chỗ, một người toát ra tiên khí, một người dính đầy hương vị thế tục, không thể nghi ngờ... người trước càng xứng đáng với danh hiệu Kiếm Tiên hơn.
Từ Tàng nhìn Chu Du đang nhíu mày lại, chỉ cảm thấy thú vị.
Bao nhiêu năm qua, hình như hắn chưa bao giờ nhìn thấy vị thiên tài từ trong bụng mẹ này lộ ra thần sắc như thế.
Thời điểm Chu Du tự vấn đạo pháp cùng tu hành của chính mình, vẻ mặt cũng không rối rắm đến mức này.
Từ Tàng lười biếng thay đổi tư thế.
Hắn rất tò mò, sau khi biết Ninh Dịch là một cái động không đáy, liệu Đạo Tông sau lưng Chu Du còn bằng lòng bồi dưỡng Ninh Dịch hay không?
Cuộc trò chuyện giữa hai người đã kết thúc.
Trận pháp cách âm vây quanh Ninh Dịch cũng được giải trừ.
Thiếu niên đặt hai tay lên lưng chim, mái tóc đen bị gió lớn thổi bay về phía sau, hồn nhiên không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt hắn hơi đỏ ửng, tim đập thình thịch trong lồng ngực, bị làn gió nóng trên không trung thổi lại càng thêm nóng bỏng.
Ninh Dịch bỗng nghe được một tiếng ‘Này’.
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, một luồng ánh sáng màu lam đột ngột bay đến, gõ lên trán hắn nghe cộp một tiếng. Mạnh đến nỗi Ninh Dịch hơi bật ngửa ra sau, nhưng cũng không cảm thấy đau đớn chút nào.
Ninh Dịch đưa tay sờ, nhiệt độ trên trán mang theo một chút ẩm ướt.
Luồng ánh sáng màu lam dần dần tản ra, nó lượn lờ quanh người đang trên lưng chú chim bay vút trong không trung là hắn.
Luồng sáng ấy không tan đi, hắn nhìn thấy giữa lớp hơi nước có từng văn tự nhỏ nhỏ chậm rãi ngưng kết, lượn lờ rồi tạo thành một vách tường phập phồng trong đầu hắn.
Tầm mắt Ninh Dịch có chút mơ hồ, hắn ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Từ Tàng mặc hắc y xoay người, ngồi trên lưng chim cười với Ninh Dịch. Thứ duy nhất hắn thấy rõ trong tầm mắt chỉ có bóng hình đang hứng lấy ánh sáng của vị đạo sĩ tuấn mỹ.
Sắc mặt Chu Du có chút phức tạp, hắn xoa xoa mi tâm, chỉ cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần, cuối cùng nhìn chằm chằm Từ Tàng nói:
- Ta không tin lại có cái động không đáy như vậy.
Từ Tàng bĩu môi:
- Trước khi nhìn thấy ngươi, ta cũng không tin trên đời này có người mới sinh đã ngưng kết tinh huy.
Nam nhân cầm Tế Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên nhắm hai mắt lại, giang hai tay như muốn ôm lấy toàn bộ tinh không.
Trên đỉnh đầu Bùi Phiền có vô số mảnh vụn tinh huy bắt đầu khởi động.
Đỉnh đầu của Ninh Dịch lại trống rỗng không có gì.
Tất cả tinh vụn, dù vô hình hay hữu hình, trong quá trình hội tụ đều hướng về phía Bùi Phiền, theo bản năng tránh né Ninh Dịch.
Viên Tùy Dương Châu vỡ vụn trong lồng ngực thiếu niên đã hóa thành máu thịt, nó không hề trở thành phong bạo ngưng kết tinh huy, mà bị phong tỏa ở trong máu, cô độc du đãng.
Tùy Dương Châu năm trăm năm cũng chỉ là một chút thuốc bổ mà thôi.
- Nhìn kìa... hắn đáng thương biết bao? Lúc tinh huy xông về phía hắn, có ý thức hay vô thức cũng tránh không dính vào người hắn.
Từ Tàng cất giọng mang theo một chút bi ai, hắn thì thầm:
- Hắn là kẻ bị đại đạo xa lánh từ khi sinh ra, thoạt nhìn cũng không giống loại thiên tài như ngươi và ta.
Nửa câu đầu quả thực là có chút cảm khái.
Sinh ra đã bị đại đạo xa lánh.
Nửa câu sau lại khiến Chu Du trợn trắng mắt.
- Hắn muốn được tự do... Hắn đương nhiên có tự do, hắn mà ở lại một tông môn nào lâu một chút thì cái tông môn đó cũng phải phát điên.
Từ Tàng không nhịn được bật cười:
- Ta càng nhìn hắn càng thấy thích, càng nhìn hắn càng muốn dạy dỗ, nhưng nghĩ tới đây lại không khỏi có chút thương cảm.
Chu Du rất muốn hỏi hắn, nhưng lại nhịn xuống, cuối cùng vẫn không kìm nén nổi bản thân:
- Ngươi thương cảm cái gì? Nếu ta dạy hắn luyện kiếm thì cuộc đời này hắn có nổi bật hơn nữa, cũng không có khả năng vượt qua ta.
Chu Du cố dặn bản thân không được đá bay Từ Tàng xuống dưới, trong đoạn đường cuối cùng, Chu Du không nói một chữ nào với Từ Tàng nữa.
…
Thời gian bay lượn trên bầu trời cũng không nhiều.
Sau khi cuộc đối thoại giữa Chu Du và Từ Tàng chấm dứt, cung chủ Tử Tiêu Cung trẻ tuổi liền ngậm miệng lại.
Ánh mắt của hắn vừa trầm mặc vừa phức tạp, suy nghĩ một số chuyện hỗn loạn.
Chu Du sinh ra đã có khuôn mặt rất đẹp, sắc đẹp của hắn hơi có thiên hướng nữ tính, nhưng lại không hề có vẻ âm nhu. Bởi vì hắn có một đôi mày kiếm lúc bình thường luôn luôn giãn ra, cho dù không cần kiếm khí, cũng có bảy phần Kiếm Tiên xuất trần.
Chu Du cùng Từ Tàng đứng chung một chỗ, một người toát ra tiên khí, một người dính đầy hương vị thế tục, không thể nghi ngờ... người trước càng xứng đáng với danh hiệu Kiếm Tiên hơn.
Từ Tàng nhìn Chu Du đang nhíu mày lại, chỉ cảm thấy thú vị.
Bao nhiêu năm qua, hình như hắn chưa bao giờ nhìn thấy vị thiên tài từ trong bụng mẹ này lộ ra thần sắc như thế.
Thời điểm Chu Du tự vấn đạo pháp cùng tu hành của chính mình, vẻ mặt cũng không rối rắm đến mức này.
Từ Tàng lười biếng thay đổi tư thế.
Hắn rất tò mò, sau khi biết Ninh Dịch là một cái động không đáy, liệu Đạo Tông sau lưng Chu Du còn bằng lòng bồi dưỡng Ninh Dịch hay không?
Cuộc trò chuyện giữa hai người đã kết thúc.
Trận pháp cách âm vây quanh Ninh Dịch cũng được giải trừ.
Thiếu niên đặt hai tay lên lưng chim, mái tóc đen bị gió lớn thổi bay về phía sau, hồn nhiên không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt hắn hơi đỏ ửng, tim đập thình thịch trong lồng ngực, bị làn gió nóng trên không trung thổi lại càng thêm nóng bỏng.
Ninh Dịch bỗng nghe được một tiếng ‘Này’.
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, một luồng ánh sáng màu lam đột ngột bay đến, gõ lên trán hắn nghe cộp một tiếng. Mạnh đến nỗi Ninh Dịch hơi bật ngửa ra sau, nhưng cũng không cảm thấy đau đớn chút nào.
Ninh Dịch đưa tay sờ, nhiệt độ trên trán mang theo một chút ẩm ướt.
Luồng ánh sáng màu lam dần dần tản ra, nó lượn lờ quanh người đang trên lưng chú chim bay vút trong không trung là hắn.
Luồng sáng ấy không tan đi, hắn nhìn thấy giữa lớp hơi nước có từng văn tự nhỏ nhỏ chậm rãi ngưng kết, lượn lờ rồi tạo thành một vách tường phập phồng trong đầu hắn.
Tầm mắt Ninh Dịch có chút mơ hồ, hắn ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Từ Tàng mặc hắc y xoay người, ngồi trên lưng chim cười với Ninh Dịch. Thứ duy nhất hắn thấy rõ trong tầm mắt chỉ có bóng hình đang hứng lấy ánh sáng của vị đạo sĩ tuấn mỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.