Chương 47: Thắp Sáng Tinh Hà
Hội Suất Giao Đích Hùng Miêu
10/03/2022
Trong đám mã tặc xảy ra một trận bạo động khiến xích sắt cột buồng xe bắt đầu rung lắc. Mấy con tuấn mã đạp đất định co giò phi nước đại.
Ánh mắt Ninh Dịch co rút, cho dù tay cầm tản kiếm nhưng vẫn có ánh lửa ngăn cản tầm mắt của đám đông. Hắn biết có lẽ mình vẫn còn cách thùng xe một đoạn, dù tốc độ giết người nhanh đến mấy, nhưng nếu mấy con ngựa kia chạy mất... vậy thì hành động lần này của mình chỉ có thể kết thúc bằng việc rút lui.
- Chết tiệt...
Tên mã tặc ngồi giạng chân trên lưng ngựa dốc sức vung roi!
Ninh Dịch nghe thấy tiếng vó ngựa ngân vang, hơi thở nặng nề. Hắn lao vút đi, tản kiếm tung bay trong tay hắn, máu tươi văng tung tóe sang hai bên, tầm mắt thiếu niên càng lúc càng rộng mở.
Cuối cùng hắn xông ra ngoài, nhảy lên cao.
Tổng cộng có bốn con tuấn mã cường tráng... Ba con đã bắt đầu bạo động bất an, tuy nhiên có một con đại hắc mã dù bị quất đến mấy vẫn lù lù bất động.
Ánh mắt Ninh Dịch chợt sáng ngời, trên mông con đại hắc mã kia có một vết sẹo quen thuộc.
Hắn đập cái rầm vào thùng xe, tản kiếm cắt xích như cắt giấy. Tiếp đó hắn vung một kiếm hất tung nóc thùng xe rồi cả người chui vào bên trong.
...
Ánh lửa và âm thanh chém giết nhỏ đi nhiều.
Thùng xe này được rèn bằng thép, hiệu quả cách âm cực tốt.
Bên trong thùng xe không bị nhét đầy. Sau khi Ninh Dịch chui vào, hàng hóa xếp lỏng lẻo rơi khắp nơi.
Cả người hắn như lọt vào giữa biển sâu.
Trước mặt là... vàng và bạc.
Ninh Dịch nín thở, cặp mắt đảo nhanh, mất kiên nhẫn nhìn thoáng qua từng đĩnh vàng to, từng rương vàng bạc đầy ắp.
Hắn có rất ít thời gian, không thể lãng phí một giây một phút nào.
Từ Tàng nói với mình rằng trong đống hàng hóa này có thứ vô cùng đáng giá, chắc chắn đủ giúp mình phá cảnh.
Tầm mắt Ninh Dịch lướt qua đống vàng bạc chiếm nửa thùng xe, cuối cùng hắn cũng hiểu ý của Từ Tàng.
Cả một rương Tùy Dương Châu.
Có đến gần một trăm viên, không biết phẩm cấp thế nào... Nhưng đây là cả một rương đó!
Hắn tiếp tục liếc mắt nhìn, lại thêm một rương.
Ninh Dịch thở dồn dập, có lẽ chỉ cần hai rương Tùy Dương Châu này thôi cũng đủ cho mình phá cảnh.
Chủ nhân của đống hàng này là ai? E là tài nguyên trong vẻn vẹn một thùng cũng đủ cho một tông môn sử dụng.
Ninh Dịch quay đầu lại thì thấy mười rương Tử Huyền đan của Đạo Tông xếp ngay sát vách thùng xe, đầu óc tức thì trở nên choáng váng.
Hắn vươn một tay ra, trong chốc lát không biết phải ra tay thế nào.
Đột nhiên, cốt địch trong ngực thoáng động đậy.
Ninh Dịch cảm thấy loại hô hoán này như đang khẩn thiết khao khát thứ gì đó.
Thiếu niên chợt xoay người lại, cảm ứng sự chấn động gấp gáp từ cốt địch trong lồng ngực. Hắn quỳ xuống, nghiêng tai lắng nghe, sau đó dứt khoát dùng mũi tản kiếm nhẹ nhàng cắt mở đáy thùng xe.
Hắn trông thấy một viên bảo châu vừa tròn vừa sáng.
Nếu nói những viên Tùy Dương Châu chất thành từng rương trước đó to bằng ngón tay, căng tròn và tỏa ra huỳnh quang, vậy thì một hạt châu này... còn hoa lệ hơn ánh sáng của đống Tùy Dương Châu trước đó gộp lại.
E là viên Tùy Dương Châu mà Ninh Dịch lấy ở Thanh Bạch thành hồi ấy cũng chỉ to bằng nửa hạt châu này.
- Tùy Dương Châu nghìn năm!
Thiếu niên không mảy may do dự, lập tức đè một tay lên Tùy Dương Châu. Bề mặt hạt châu dần nứt vỡ, ánh sáng chói mắt chợt vỡ vụn, thùng xe tối mờ được rọi sáng trong nháy mắt, mặt gương vỡ tan, lõi của Tùy Dương Châu nghìn năm tỏa ra tia sáng nóng bỏng soi rọi khắp nơi, vô số vì sao phản chiếu như sông lớn biển rộng trút xuống đỉnh đầu Ninh Dịch.
Trong chớp mắt, dường như Ninh Dịch đã quay trở lại cái đêm hắn cố gắng phá cảnh kia. Lúc này, gông xiềng giam cầm nhật nguyệt tinh thần trong đầu hắn đã vỡ tan, viên Tùy Dương Châu nghìn năm nứt vỡ bị lòng bàn tay của Ninh Dịch hấp thu, tro bụi trắng xóa rơi vào tay áo to rộng. Thiếu niên ngã ngồi trên mặt đất, khoanh chân chắp tay, thắp sáng tinh hà tăm tối mà hắn từng minh tưởng vô số lần.
Nhưng thoáng cái Ninh Dịch đã mở mắt ra, ánh mắt hắn sáng chưa từng thấy, tư duy cũng rõ ràng chưa từng thấy.
Bên ngoài vô cùng ồn ào, từ lúc Ninh Dịch mở xe ra đến giờ chưa đầy mười hơi thở.
Có người sắp tới đây. Ninh Dịch không sợ đám mã tặc bên ngoài, nhưng hai vị tu hành giả Đệ Tứ Cảnh kia... Hắn cần phải tránh phong mang.
Nơi này không thể ở lâu, hắn đã phá cảnh, cần phải tìm một nơi thanh tịnh.
Đột nhiên, cốt địch trong ngực lại rung lên lần nữa.
Ninh Dịch đang định rời đi bỗng cứng đờ cả người. Hắn liếc đáy thùng xe đen kịt rồi dứt khoát khom người đào ra một chiếc hộp vuông. Hắn mở hộp ra, bên trong có một hạt châu cực kỳ lạnh lẽo. Hạt châu này cực lạnh, khác hẳn Tùy Dương Châu nóng rực. Có điều nó to bằng viên thuốc thường thấy.
Ninh Dịch dùng hai ngón tay vân vê hạt châu, bỗng dưng đồng tử co rút lại.
Hạt châu kia rơi vào tay hắn liền xảy ra biến hóa.
Ninh Dịch có thể cảm nhận được một cỗ hàn ý lạnh thấu xương ầm ầm vỡ vụn, truyền theo ngón tay va tới đụng lui trong cơ thể mình. Trong lúc hắn run rẩy, hạt châu kia đã hóa thành sương mù bảng lảng, lòng bàn tay liên tục kết ra từng lớp vụn băng.
Nguồn năng lượng này còn lớn hơn Tùy Dương Châu. Khoảng không trên hạt châu nứt vỡ ngưng tụ như sương, tựa như một mũi tên bắn vào mi tâm Ninh Dịch. Một tiếng 'rầm' khe khẽ vang lên, thiếu niên với sắc mặt tái nhợt ngã sõng soài trong thùng xe, thần hồn choáng váng, toàn thân run bần bật, cánh môi run rẩy. Hàn ý bao phủ khắp người, lấn át dương khí trong nháy mắt.
Sắc mặt Ninh Dịch thoắt đỏ thoắt trắng, lúc thì tự dưng mất hết huyết sắc, lúc thì đột nhiên đỏ bừng.
Hắn hoảng loạn trở mình, quơ lấy một đống Tùy Dương Châu rồi bóp nát. Sau khi những viên Dương Châu không biết đã bao nhiêu năm này vỡ vụn, chúng xông vào trong phế phủ nhưng chỉ có thể giúp Ninh Dịch dễ chịu hơn chút ít.
Một tay Ninh Dịch siết chặt tản kiếm, tay còn lại đặt vào vị trí cốt địch trong ngực. Mũi kiếm rạch lên thùng xe, hắn ngã nhào xuống. Biển lửa quẩn quanh, hàn ý thoáng tan đi một chút dưới nhiệt độ nóng rẫy.
Ninh Dịch không cảm nhận được trong lồng ngực mình có biển sao mênh mông.
Hắn chỉ cảm thấy trong ngực như có hàn băng ngàn thước xen lẫn vô số ngọn lửa bập bùng cuồn cuộn.
Trong ngọn lửa phía trước có một thân ảnh cao lớn, mũi đao trong tay đâm xuyên qua lưng Yến Khai. Hắn lặng lẽ đi đến trước mặt Ninh Dịch, sau đó nhìn chằm chằm vào thiếu niên:
- Thì ra thiếu niên cầm ô tiếng tăm lừng lẫy là một Sơ Cảnh... Ngươi chỉ là một Sơ Cảnh, dựa vào đâu mà dám kiêu ngạo như vậy?
Mặt Ninh Dịch không còn huyết sắc, đôi môi nhợt nhạt. Hắn ngẩng đầu lên, trông thấy một thân ảnh vạm vỡ. Không ngờ vị tu hành giả Đệ Tứ Cảnh kia đã chết, bị Thượng Quan Kinh Hồng thọc vào mũi đao nhấc lên.
Ánh lửa sôi trào.
Thượng Quan Kinh Hồng lắc đầu, nhìn thiếu niên này bằng ánh mắt thất vọng.
Lúc trước, mấy chục huynh đệ mất mạng trên đường. Nghe nói người của Thảo Cốc thành và An Nhạc thành đều bị thiếu niên họ Lý này giết chết không ít. Khi nghe thấy cái họ này, hắn im lặng chốc lát. Sau khi biết đây chỉ là chuyện trùng hợp, hắn dự định hôm nay sẽ chặn hàng.
Ánh mắt Ninh Dịch co rút, cho dù tay cầm tản kiếm nhưng vẫn có ánh lửa ngăn cản tầm mắt của đám đông. Hắn biết có lẽ mình vẫn còn cách thùng xe một đoạn, dù tốc độ giết người nhanh đến mấy, nhưng nếu mấy con ngựa kia chạy mất... vậy thì hành động lần này của mình chỉ có thể kết thúc bằng việc rút lui.
- Chết tiệt...
Tên mã tặc ngồi giạng chân trên lưng ngựa dốc sức vung roi!
Ninh Dịch nghe thấy tiếng vó ngựa ngân vang, hơi thở nặng nề. Hắn lao vút đi, tản kiếm tung bay trong tay hắn, máu tươi văng tung tóe sang hai bên, tầm mắt thiếu niên càng lúc càng rộng mở.
Cuối cùng hắn xông ra ngoài, nhảy lên cao.
Tổng cộng có bốn con tuấn mã cường tráng... Ba con đã bắt đầu bạo động bất an, tuy nhiên có một con đại hắc mã dù bị quất đến mấy vẫn lù lù bất động.
Ánh mắt Ninh Dịch chợt sáng ngời, trên mông con đại hắc mã kia có một vết sẹo quen thuộc.
Hắn đập cái rầm vào thùng xe, tản kiếm cắt xích như cắt giấy. Tiếp đó hắn vung một kiếm hất tung nóc thùng xe rồi cả người chui vào bên trong.
...
Ánh lửa và âm thanh chém giết nhỏ đi nhiều.
Thùng xe này được rèn bằng thép, hiệu quả cách âm cực tốt.
Bên trong thùng xe không bị nhét đầy. Sau khi Ninh Dịch chui vào, hàng hóa xếp lỏng lẻo rơi khắp nơi.
Cả người hắn như lọt vào giữa biển sâu.
Trước mặt là... vàng và bạc.
Ninh Dịch nín thở, cặp mắt đảo nhanh, mất kiên nhẫn nhìn thoáng qua từng đĩnh vàng to, từng rương vàng bạc đầy ắp.
Hắn có rất ít thời gian, không thể lãng phí một giây một phút nào.
Từ Tàng nói với mình rằng trong đống hàng hóa này có thứ vô cùng đáng giá, chắc chắn đủ giúp mình phá cảnh.
Tầm mắt Ninh Dịch lướt qua đống vàng bạc chiếm nửa thùng xe, cuối cùng hắn cũng hiểu ý của Từ Tàng.
Cả một rương Tùy Dương Châu.
Có đến gần một trăm viên, không biết phẩm cấp thế nào... Nhưng đây là cả một rương đó!
Hắn tiếp tục liếc mắt nhìn, lại thêm một rương.
Ninh Dịch thở dồn dập, có lẽ chỉ cần hai rương Tùy Dương Châu này thôi cũng đủ cho mình phá cảnh.
Chủ nhân của đống hàng này là ai? E là tài nguyên trong vẻn vẹn một thùng cũng đủ cho một tông môn sử dụng.
Ninh Dịch quay đầu lại thì thấy mười rương Tử Huyền đan của Đạo Tông xếp ngay sát vách thùng xe, đầu óc tức thì trở nên choáng váng.
Hắn vươn một tay ra, trong chốc lát không biết phải ra tay thế nào.
Đột nhiên, cốt địch trong ngực thoáng động đậy.
Ninh Dịch cảm thấy loại hô hoán này như đang khẩn thiết khao khát thứ gì đó.
Thiếu niên chợt xoay người lại, cảm ứng sự chấn động gấp gáp từ cốt địch trong lồng ngực. Hắn quỳ xuống, nghiêng tai lắng nghe, sau đó dứt khoát dùng mũi tản kiếm nhẹ nhàng cắt mở đáy thùng xe.
Hắn trông thấy một viên bảo châu vừa tròn vừa sáng.
Nếu nói những viên Tùy Dương Châu chất thành từng rương trước đó to bằng ngón tay, căng tròn và tỏa ra huỳnh quang, vậy thì một hạt châu này... còn hoa lệ hơn ánh sáng của đống Tùy Dương Châu trước đó gộp lại.
E là viên Tùy Dương Châu mà Ninh Dịch lấy ở Thanh Bạch thành hồi ấy cũng chỉ to bằng nửa hạt châu này.
- Tùy Dương Châu nghìn năm!
Thiếu niên không mảy may do dự, lập tức đè một tay lên Tùy Dương Châu. Bề mặt hạt châu dần nứt vỡ, ánh sáng chói mắt chợt vỡ vụn, thùng xe tối mờ được rọi sáng trong nháy mắt, mặt gương vỡ tan, lõi của Tùy Dương Châu nghìn năm tỏa ra tia sáng nóng bỏng soi rọi khắp nơi, vô số vì sao phản chiếu như sông lớn biển rộng trút xuống đỉnh đầu Ninh Dịch.
Trong chớp mắt, dường như Ninh Dịch đã quay trở lại cái đêm hắn cố gắng phá cảnh kia. Lúc này, gông xiềng giam cầm nhật nguyệt tinh thần trong đầu hắn đã vỡ tan, viên Tùy Dương Châu nghìn năm nứt vỡ bị lòng bàn tay của Ninh Dịch hấp thu, tro bụi trắng xóa rơi vào tay áo to rộng. Thiếu niên ngã ngồi trên mặt đất, khoanh chân chắp tay, thắp sáng tinh hà tăm tối mà hắn từng minh tưởng vô số lần.
Nhưng thoáng cái Ninh Dịch đã mở mắt ra, ánh mắt hắn sáng chưa từng thấy, tư duy cũng rõ ràng chưa từng thấy.
Bên ngoài vô cùng ồn ào, từ lúc Ninh Dịch mở xe ra đến giờ chưa đầy mười hơi thở.
Có người sắp tới đây. Ninh Dịch không sợ đám mã tặc bên ngoài, nhưng hai vị tu hành giả Đệ Tứ Cảnh kia... Hắn cần phải tránh phong mang.
Nơi này không thể ở lâu, hắn đã phá cảnh, cần phải tìm một nơi thanh tịnh.
Đột nhiên, cốt địch trong ngực lại rung lên lần nữa.
Ninh Dịch đang định rời đi bỗng cứng đờ cả người. Hắn liếc đáy thùng xe đen kịt rồi dứt khoát khom người đào ra một chiếc hộp vuông. Hắn mở hộp ra, bên trong có một hạt châu cực kỳ lạnh lẽo. Hạt châu này cực lạnh, khác hẳn Tùy Dương Châu nóng rực. Có điều nó to bằng viên thuốc thường thấy.
Ninh Dịch dùng hai ngón tay vân vê hạt châu, bỗng dưng đồng tử co rút lại.
Hạt châu kia rơi vào tay hắn liền xảy ra biến hóa.
Ninh Dịch có thể cảm nhận được một cỗ hàn ý lạnh thấu xương ầm ầm vỡ vụn, truyền theo ngón tay va tới đụng lui trong cơ thể mình. Trong lúc hắn run rẩy, hạt châu kia đã hóa thành sương mù bảng lảng, lòng bàn tay liên tục kết ra từng lớp vụn băng.
Nguồn năng lượng này còn lớn hơn Tùy Dương Châu. Khoảng không trên hạt châu nứt vỡ ngưng tụ như sương, tựa như một mũi tên bắn vào mi tâm Ninh Dịch. Một tiếng 'rầm' khe khẽ vang lên, thiếu niên với sắc mặt tái nhợt ngã sõng soài trong thùng xe, thần hồn choáng váng, toàn thân run bần bật, cánh môi run rẩy. Hàn ý bao phủ khắp người, lấn át dương khí trong nháy mắt.
Sắc mặt Ninh Dịch thoắt đỏ thoắt trắng, lúc thì tự dưng mất hết huyết sắc, lúc thì đột nhiên đỏ bừng.
Hắn hoảng loạn trở mình, quơ lấy một đống Tùy Dương Châu rồi bóp nát. Sau khi những viên Dương Châu không biết đã bao nhiêu năm này vỡ vụn, chúng xông vào trong phế phủ nhưng chỉ có thể giúp Ninh Dịch dễ chịu hơn chút ít.
Một tay Ninh Dịch siết chặt tản kiếm, tay còn lại đặt vào vị trí cốt địch trong ngực. Mũi kiếm rạch lên thùng xe, hắn ngã nhào xuống. Biển lửa quẩn quanh, hàn ý thoáng tan đi một chút dưới nhiệt độ nóng rẫy.
Ninh Dịch không cảm nhận được trong lồng ngực mình có biển sao mênh mông.
Hắn chỉ cảm thấy trong ngực như có hàn băng ngàn thước xen lẫn vô số ngọn lửa bập bùng cuồn cuộn.
Trong ngọn lửa phía trước có một thân ảnh cao lớn, mũi đao trong tay đâm xuyên qua lưng Yến Khai. Hắn lặng lẽ đi đến trước mặt Ninh Dịch, sau đó nhìn chằm chằm vào thiếu niên:
- Thì ra thiếu niên cầm ô tiếng tăm lừng lẫy là một Sơ Cảnh... Ngươi chỉ là một Sơ Cảnh, dựa vào đâu mà dám kiêu ngạo như vậy?
Mặt Ninh Dịch không còn huyết sắc, đôi môi nhợt nhạt. Hắn ngẩng đầu lên, trông thấy một thân ảnh vạm vỡ. Không ngờ vị tu hành giả Đệ Tứ Cảnh kia đã chết, bị Thượng Quan Kinh Hồng thọc vào mũi đao nhấc lên.
Ánh lửa sôi trào.
Thượng Quan Kinh Hồng lắc đầu, nhìn thiếu niên này bằng ánh mắt thất vọng.
Lúc trước, mấy chục huynh đệ mất mạng trên đường. Nghe nói người của Thảo Cốc thành và An Nhạc thành đều bị thiếu niên họ Lý này giết chết không ít. Khi nghe thấy cái họ này, hắn im lặng chốc lát. Sau khi biết đây chỉ là chuyện trùng hợp, hắn dự định hôm nay sẽ chặn hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.