Chương 8: Từ Thúc Thúc
Hội Suất Giao Đích Hùng Miêu
21/01/2022
Bụi cây tứ phía, những cành vụn khô héo cùng với những đỉnh núi hoang.
Những đôi mắt và cả những ánh lửa đang dần dần đốt cháy chỉ thật sự bừng sáng khi cái tên Từ Tàng vang lên.
Lúc này Ninh Dịch mới phản ứng lại, hóa ra không chỉ có Thiên Cung và Đạo Tông tìm tới nơi này.
Đám nho sinh đứng ở đỉnh núi hoang cho đến giờ khắc này mới đốt đèn lồng; hòa thượng trẻ tuổi ngồi im lặng trong lùm cây; hắc y nhân đứng trên cành cây khô cằn quan sát Bồ Tát miếu...
Một nhóm lại một nhóm, trầm mặc mà lạnh lẽo đứng trong đêm tối.
Dưới ánh lửa chập chờn, một loại dục vọng nào đó ẩn hiện trong đôi mắt của bọn hắn.
Thậm chí, loại dục vọng này còn cháy dữ dội hơn cả ngọn lửa.
Đầu vai Ninh Dịch bị người khác nắm lấy.
Trong hàn khí, âm thanh của nam nhân rất nhỏ khiến ngoại nhân không thể nghe rõ.
- Ta biết các ngươi hiểu được cái tên Từ Tàng này có ý nghĩa thế nào... Nhưng đáng tiếc, ta không phải là cọng rơm cứu mạng của các ngươi, chí ít thì hiện tại không phải.
Ninh Dịch vội vàng bình tĩnh lại.
Đám nho sinh cầm đèn lồng đứng trên đỉnh núi đang hờ hững nhìn xuống hai thiếu niên thiếu nữ ở phía dưới, trong ánh mắt lạnh lùng của bọn hắn dần dần cuộn trào sát khí, tay áo phiêu diêu.
Giọng nói của Từ Tàng lại truyền đến một lần nữa:
- Mấy người xách đèn lồng... tới từ Đại Tùy ở Trung Châu, có bốn tòa thư viện thì đã xuất động ba tòa. Bạch Lộc, Tung Dương và Nhạc Lộc, những tòa này đã đuổi theo ta bốn mươi bảy ngày.
Hòa thượng ngồi trong bụi cây rậm rạp cũng trầm mặc và lạnh lẽo.
Hắn khoác bạch sắc cà sa, mang theo phong trần, cỏ dại và vụn sao dọc đường.
- Người ngồi ở kia không nói lời nào, nghiến răng nghiến lợi giống như bị táo bón ba ngày ba đêm, mặt mũi đầy vẻ bực bội là người của Đông Thổ Linh Sơn, hắn đã đuổi theo ta sáu mươi mốt ngày.
- Mấy người tới từ Địa Phủ kia thì không cần đề cập đến nữa. Từ khi ta mới nổi danh, bọn hắn đã muốn giết ta rồi, hiện tại cũng đã mười năm.
Ninh Dịch hơi ngẩn ra.
Hắn ấp úng nói:
- Ngươi rước ở đâu ra lắm kẻ thù như vậy?
- Ta chính là Từ Tàng.
Sau khi nói đến đây, ngữ khí của nam nhân còn có chút tự hào:
- Đương nhiên bọn hắn đuổi một mạch tới đây là vì ngưỡng mộ phong độ tuyệt thế của ta...
Hắn hơi dừng lại một chút:
- Sau đó báo thù cho các tiền bối tông môn đã chết dưới kiếm của ta.
Ninh Dịch liếc mắt, thấp giọng mắng:
- Ngươi trâu như vậy, sao không rút kiếm diệt sạch bọn hắn đi?
Từ Tàng mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Đương nhiên ta có thể giết chết bọn hắn. Vừa rồi ta chỉ dùng một kiếm đã giết được đầu đại yêu Đệ Bát Cảnh kia. Người lợi hại nhất trong số bọn hắn cũng chỉ ở Đệ Bát Cảnh.
Trong làn khói bụi, Ninh Dịch cảm nhận được lực nam nhân đặt trên đầu vai mình càng ngày càng nặng.
Sau mấy hồi hô hấp, nam nhân phía sau mượn bàn tay đang để ở đầu vai Ninh Dịch, gian nan đặt trọng lượng nửa người vào đó.
Cho tới thời khắc này, Từ Tàng vẫn luôn mỉm cười, hắn vừa cười vừa nói:
- Ngươi đếm xem có tất cả bao nhiêu người, ta muốn giết sạch bọn hắn.
Ninh Dịch bắt đầu nghiêm túc đếm, một hai ba bốn năm sáu bảy...
Hắn không hề hoài nghi, hoàn toàn tin rằng Từ Tàng có thể giết sạch những người kia.
Từ Tàng có chút bất đắc dĩ nói:
- Thế nhưng ta chỉ còn lại một kiếm.
Ninh Dịch trừng lớn hai mắt, quay đầu lại:
- Ngươi chỉ có một kiếm?
Từ Tàng mỉm cười nói:
- Hơn nữa, kiếm này đã dùng trên người nhện yêu kia rồi.
Ninh Dịch gắng gượng nuốt lời thô tục vào bụng.
Sắc mặt hắn có chút tái nhợt. Cho đến lúc này, cảm giác hốt hoảng trước kia lại trở về một lần nữa.
Ninh Dịch có thể cảm nhận được, nam nhân đang đặt trọng lượng nửa người trên vai mình đã lung lay sắp đổ giống như đèn cạn dầu.
- Tin tức tốt là bọn hắn không biết.
Từ Tàng mỉm cười nói:
- Yên tâm... Bọn hắn chỉ hoài nghi mà thôi. Lúc ta xuất hiện sau lưng ngươi, bọn hắn cũng không dám ra tay.
Ninh Dịch chú ý tới toàn thân Từ Tàng đều đang run rẩy, nhưng hắn vẫn nắm chặt bàn tay cầm Tam Thanh Linh của mình, vô cùng ổn định.
- Thật khéo, hiện tại ta cầm Tam Thanh Linh của Đạo Tông. Thật không khéo, người nào đó ở Đạo Tông có quan hệ rất tốt với ta. Bọn hắn muốn giết ta nhưng người kia mà tới, bọn hắn sẽ không giết được.
Từ Tàng nói khẽ:
- Thiếu niên lâm vào tuyệt cảnh, không thể không nói vận khí của ngươi vô cùng tốt.
- Nếu hôm nay không có ta, ngươi đã sớm chết. Cho dù là Thiên Cung, Đạo Tông hay là những tu hành giả đứng bên kia đều không phải người lương thiện.
- Trên người ngươi lại có Tùy Dương châu và Tam Thanh Linh, còn có...
Hắn nhăn đầu lông mày, liếc nhìn Diệp Tử cốt địch trong tay Ninh Dịch:
- Còn có cây sáo cổ quái này, chúng đều là đồ tốt.
- Thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Những vật này... đã dẫn tới sự chú ý của mấy tu hành giả kia, đủ để hai người các ngươi chết tới mười lần.
Từ Tàng cười nói:
- Hiện tại ta tới rồi thì không như vậy nữa.
Tâm trạng Ninh Dịch kích động:
- Tiền bối, chúng ta… có thể sống sót sao?
Từ Tàng chân thành nói:
- Không, các ngươi vô cùng may mắn mới có thể chôn cùng ta… tại một đồng cỏ hoang vu chim không thèm ị này. Lúc báo thù giúp ta, hẳn là sư điệt Thục Sơn sẽ tiện tay lập cho các ngươi một bia mộ. Đúng rồi, ngươi tên gì?
Thần sắc thiếu niên phức tạp:
- Ninh Dịch.
- Tên không tệ.
Nam nhân quay đầu cười hỏi:
- Nha đầu, còn ngươi?
Nam nhân đứng trong bụi mù, lúc quay đầu lại, toàn thân lập tức cứng đờ.
Trong bụi mù tung bay, hắn nhìn thấy một nữ hài đang ngồi xổm ở sau lưng, khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn nước mắt.
Bụi bay tán loạn.
Trên bên gò má quệt đầy máu tươi, nữ hài cắn răng, hai tay chống đất, đặt trên chiếc váy rách nát. Từ hai bắp chân mảnh khảnh dưới làn váy cho đến toàn thân đều đang run rẩy.
Tấm lệnh bài khắc hoa bị nàng siết chặt trong tay, phát ra tiếng kêu răng rắc.
Đó là trường lệnh của Lạc Già Sơn.
Bùi Phiền oa một tiếng khóc lên, âm thanh khàn khàn mang theo tiếng nức nở.
- Từ Tàng... Từ thúc thúc.
Trong đầu Từ Tàng trống rỗng.
Hậu nhân Bùi gia còn sống... còn sống sao?
Những đôi mắt và cả những ánh lửa đang dần dần đốt cháy chỉ thật sự bừng sáng khi cái tên Từ Tàng vang lên.
Lúc này Ninh Dịch mới phản ứng lại, hóa ra không chỉ có Thiên Cung và Đạo Tông tìm tới nơi này.
Đám nho sinh đứng ở đỉnh núi hoang cho đến giờ khắc này mới đốt đèn lồng; hòa thượng trẻ tuổi ngồi im lặng trong lùm cây; hắc y nhân đứng trên cành cây khô cằn quan sát Bồ Tát miếu...
Một nhóm lại một nhóm, trầm mặc mà lạnh lẽo đứng trong đêm tối.
Dưới ánh lửa chập chờn, một loại dục vọng nào đó ẩn hiện trong đôi mắt của bọn hắn.
Thậm chí, loại dục vọng này còn cháy dữ dội hơn cả ngọn lửa.
Đầu vai Ninh Dịch bị người khác nắm lấy.
Trong hàn khí, âm thanh của nam nhân rất nhỏ khiến ngoại nhân không thể nghe rõ.
- Ta biết các ngươi hiểu được cái tên Từ Tàng này có ý nghĩa thế nào... Nhưng đáng tiếc, ta không phải là cọng rơm cứu mạng của các ngươi, chí ít thì hiện tại không phải.
Ninh Dịch vội vàng bình tĩnh lại.
Đám nho sinh cầm đèn lồng đứng trên đỉnh núi đang hờ hững nhìn xuống hai thiếu niên thiếu nữ ở phía dưới, trong ánh mắt lạnh lùng của bọn hắn dần dần cuộn trào sát khí, tay áo phiêu diêu.
Giọng nói của Từ Tàng lại truyền đến một lần nữa:
- Mấy người xách đèn lồng... tới từ Đại Tùy ở Trung Châu, có bốn tòa thư viện thì đã xuất động ba tòa. Bạch Lộc, Tung Dương và Nhạc Lộc, những tòa này đã đuổi theo ta bốn mươi bảy ngày.
Hòa thượng ngồi trong bụi cây rậm rạp cũng trầm mặc và lạnh lẽo.
Hắn khoác bạch sắc cà sa, mang theo phong trần, cỏ dại và vụn sao dọc đường.
- Người ngồi ở kia không nói lời nào, nghiến răng nghiến lợi giống như bị táo bón ba ngày ba đêm, mặt mũi đầy vẻ bực bội là người của Đông Thổ Linh Sơn, hắn đã đuổi theo ta sáu mươi mốt ngày.
- Mấy người tới từ Địa Phủ kia thì không cần đề cập đến nữa. Từ khi ta mới nổi danh, bọn hắn đã muốn giết ta rồi, hiện tại cũng đã mười năm.
Ninh Dịch hơi ngẩn ra.
Hắn ấp úng nói:
- Ngươi rước ở đâu ra lắm kẻ thù như vậy?
- Ta chính là Từ Tàng.
Sau khi nói đến đây, ngữ khí của nam nhân còn có chút tự hào:
- Đương nhiên bọn hắn đuổi một mạch tới đây là vì ngưỡng mộ phong độ tuyệt thế của ta...
Hắn hơi dừng lại một chút:
- Sau đó báo thù cho các tiền bối tông môn đã chết dưới kiếm của ta.
Ninh Dịch liếc mắt, thấp giọng mắng:
- Ngươi trâu như vậy, sao không rút kiếm diệt sạch bọn hắn đi?
Từ Tàng mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Đương nhiên ta có thể giết chết bọn hắn. Vừa rồi ta chỉ dùng một kiếm đã giết được đầu đại yêu Đệ Bát Cảnh kia. Người lợi hại nhất trong số bọn hắn cũng chỉ ở Đệ Bát Cảnh.
Trong làn khói bụi, Ninh Dịch cảm nhận được lực nam nhân đặt trên đầu vai mình càng ngày càng nặng.
Sau mấy hồi hô hấp, nam nhân phía sau mượn bàn tay đang để ở đầu vai Ninh Dịch, gian nan đặt trọng lượng nửa người vào đó.
Cho tới thời khắc này, Từ Tàng vẫn luôn mỉm cười, hắn vừa cười vừa nói:
- Ngươi đếm xem có tất cả bao nhiêu người, ta muốn giết sạch bọn hắn.
Ninh Dịch bắt đầu nghiêm túc đếm, một hai ba bốn năm sáu bảy...
Hắn không hề hoài nghi, hoàn toàn tin rằng Từ Tàng có thể giết sạch những người kia.
Từ Tàng có chút bất đắc dĩ nói:
- Thế nhưng ta chỉ còn lại một kiếm.
Ninh Dịch trừng lớn hai mắt, quay đầu lại:
- Ngươi chỉ có một kiếm?
Từ Tàng mỉm cười nói:
- Hơn nữa, kiếm này đã dùng trên người nhện yêu kia rồi.
Ninh Dịch gắng gượng nuốt lời thô tục vào bụng.
Sắc mặt hắn có chút tái nhợt. Cho đến lúc này, cảm giác hốt hoảng trước kia lại trở về một lần nữa.
Ninh Dịch có thể cảm nhận được, nam nhân đang đặt trọng lượng nửa người trên vai mình đã lung lay sắp đổ giống như đèn cạn dầu.
- Tin tức tốt là bọn hắn không biết.
Từ Tàng mỉm cười nói:
- Yên tâm... Bọn hắn chỉ hoài nghi mà thôi. Lúc ta xuất hiện sau lưng ngươi, bọn hắn cũng không dám ra tay.
Ninh Dịch chú ý tới toàn thân Từ Tàng đều đang run rẩy, nhưng hắn vẫn nắm chặt bàn tay cầm Tam Thanh Linh của mình, vô cùng ổn định.
- Thật khéo, hiện tại ta cầm Tam Thanh Linh của Đạo Tông. Thật không khéo, người nào đó ở Đạo Tông có quan hệ rất tốt với ta. Bọn hắn muốn giết ta nhưng người kia mà tới, bọn hắn sẽ không giết được.
Từ Tàng nói khẽ:
- Thiếu niên lâm vào tuyệt cảnh, không thể không nói vận khí của ngươi vô cùng tốt.
- Nếu hôm nay không có ta, ngươi đã sớm chết. Cho dù là Thiên Cung, Đạo Tông hay là những tu hành giả đứng bên kia đều không phải người lương thiện.
- Trên người ngươi lại có Tùy Dương châu và Tam Thanh Linh, còn có...
Hắn nhăn đầu lông mày, liếc nhìn Diệp Tử cốt địch trong tay Ninh Dịch:
- Còn có cây sáo cổ quái này, chúng đều là đồ tốt.
- Thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Những vật này... đã dẫn tới sự chú ý của mấy tu hành giả kia, đủ để hai người các ngươi chết tới mười lần.
Từ Tàng cười nói:
- Hiện tại ta tới rồi thì không như vậy nữa.
Tâm trạng Ninh Dịch kích động:
- Tiền bối, chúng ta… có thể sống sót sao?
Từ Tàng chân thành nói:
- Không, các ngươi vô cùng may mắn mới có thể chôn cùng ta… tại một đồng cỏ hoang vu chim không thèm ị này. Lúc báo thù giúp ta, hẳn là sư điệt Thục Sơn sẽ tiện tay lập cho các ngươi một bia mộ. Đúng rồi, ngươi tên gì?
Thần sắc thiếu niên phức tạp:
- Ninh Dịch.
- Tên không tệ.
Nam nhân quay đầu cười hỏi:
- Nha đầu, còn ngươi?
Nam nhân đứng trong bụi mù, lúc quay đầu lại, toàn thân lập tức cứng đờ.
Trong bụi mù tung bay, hắn nhìn thấy một nữ hài đang ngồi xổm ở sau lưng, khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn nước mắt.
Bụi bay tán loạn.
Trên bên gò má quệt đầy máu tươi, nữ hài cắn răng, hai tay chống đất, đặt trên chiếc váy rách nát. Từ hai bắp chân mảnh khảnh dưới làn váy cho đến toàn thân đều đang run rẩy.
Tấm lệnh bài khắc hoa bị nàng siết chặt trong tay, phát ra tiếng kêu răng rắc.
Đó là trường lệnh của Lạc Già Sơn.
Bùi Phiền oa một tiếng khóc lên, âm thanh khàn khàn mang theo tiếng nức nở.
- Từ Tàng... Từ thúc thúc.
Trong đầu Từ Tàng trống rỗng.
Hậu nhân Bùi gia còn sống... còn sống sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.