Kiếm Cốt

Chương 5: Vật Đại Hung

Hội Suất Giao Đích Hùng Miêu

20/01/2022

Đáy lòng Ninh Dịch lộp bộp một tiếng, lông tơ toàn thân dựng đứng.

Nếu không phải Bùi Phiền ở phía sau nắm chặt tay hắn cố ghìm lại, cả người hắn đã nhảy dựng lên.

Ninh Dịch trừng lớn hai mắt, quan sát đống đổ nát xung quanh một vòng.

Hương khói trong Bồ Tát miếu đã tắt, xem ra kiếm gỗ đào và máu chó mực đều không có tác dụng.

- Ca... cây sáo, dùng cây sáo...

Giọng nói của thiếu nữ sau lưng run rẩy, cố đè nén đến mức thấp nhất.

Da đầu Ninh Dịch run lên, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói:

- Cây sáo... ở trong y phục của ta, ngươi... từ từ lấy ra giúp ta.

Ngón tay ấm áp của thiếu nữ chạm vào da thịt Ninh Dịch, xua tan một chút hàn ý.

Dường như con nhện lớn có chướng ngại về thị lực và thính lực, nhưng cho dù là vậy, Bùi Phiền vẫn không dám làm ra động tác quá lớn.

Trước kia ở trong miếu gặp phải chuyện xấu như mơ thấy ác mộng, nhìn thấy quỷ áp giường, Ninh Dịch sẽ nói nàng đừng sợ, lấy Diệp Tử cốt địch ra là được, sau đó sẽ là một đêm ngon giấc.

Bùi Phiền đã từng nghe đạo sĩ Tây Lĩnh nói, nếu như gặp phải chuyện quỷ dị thì không nên trợn mắt, không nên bởi vì tò mò mà mở mắt nhìn mặt quỷ. Như thế thì quỷ sẽ tha cho ngươi một mạng, đến khi hừng đông tự nhiên sẽ bình an.

Hết lần này tới lần khác hòa thượng còn nói, nếu như không mặc kệ nó thì sẽ vô duyên vô cớ bị hút mất đại lượng dương khí.

Sau khi hừng đông, ít thì tổn thọ mười năm. Còn gặp phải vật đại hung, căn bản không sống nổi đến sáng sớm.

Vật đại hung...

Nhện yêu toàn thân hàn ý này liệu có tính là vật đại hung?

Bùi Phiền run rẩy bắt đầu lục lọi cốt địch.

- Ca... Ngươi chịu đựng.

Ninh Dịch siết chặt tay Bùi Phiền, hắn hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại lần nữa.

‘Bùi Phiền’ trong đầu lại nhào tới.

Toàn thân nhức mỏi dần nảy sinh cảm giác sảng khoái, nữ tử làm như cúi xuống bên tai nhẹ giọng nói:

- Ca ca tốt, há miệng ngươi ra, ta muốn cho ngươi ăn một thứ...

Trán Ninh Dịch đổ mồ hôi lạnh, khàn giọng nói:

- Ngươi... muốn ta ăn cái gì?

Nữ tử trong đầu Ninh Dịch dùng tốc độ chậm rãi vũ mị nói:

- Tự đút chính mình cho ngươi... Ngươi nếm thử xem, ăn có ngon không?

Bùi Phiền sau lưng trừng lớn hai mắt, nhìn gương mặt quỷ kia phát ra tiếng cười hì hì.



Nó để đầu lưỡi màu đỏ tươi treo ở trước mặt Ninh Dịch, cố sức liếm láp hai gò má hắn.

Bùi Phiền sờ tới sờ lui, không bắt được trọng điểm, không thấy cốt địch đâu cả.

Mồ hôi lạnh trên trán Ninh Dịch đã thấm ra ướt đẫm.

Cái đầu lưỡi cực lạnh kia liếm láp hai gò má hắn, hàn ý thấu xương.

Trên mặt Ninh Dịch nhanh chóng kết thành một tầng băng.

Hết lần này tới lần khác tốc độ liếm láp của nó vô cùng chậm, cuối cùng chống đỡ trên bờ môi Ninh Dịch.

- Ca ca tốt, ngươi... há mồm đi.

Đáy lòng Ninh Dịch thầm chửi mẹ nó, nghĩ thầm chính mình đã ăn hết ba múi tỏi rồi.

Nhưng đầu nhện yêu quá mức tà dị này tìm tới tận cửa, máu chó đen, kiếm gỗ đào, khói hương Bồ Tát toàn bộ đều mất linh.

Nếu hắn thực sự há miệng, hun tỏi mà nó không chết, chỉ sợ danh tiết và tính mạng của chính mình đều khó mà giữ được.

Vì sao Bùi Phiền vẫn chưa sờ được cốt địch?

Đây là muốn mạng mà!

Đầu nhện lớn gác ở đỉnh đầu hai người, sau khi chờ đợi một lát, nó ngẩng đầu, con ngươi đen kịt quay tròn hai cái, tựa như cảm thấy không đúng.

Giọng nói oán hận của nữ tử vang lên trong đầu Ninh Dịch:

- Ngươi há mồm…

Tiếp theo là mỗi chữ mỗi câu đều gào thét.

- Nhổ hạt châu của ta ra!

Ngay lúc tiếng gào thét của nó tràn ra khỏi miệng, một vật đen nhánh lập tức đập nát bệ cửa sổ bằng tốc độ cực nhanh.

Đó chính là một cái ấn tỉ vuông vức, dùng thế sấm sét đánh vào trán 'con nhện', nện cho đầu cự đại yêu vật kia phải ngửa đầu kêu đau.

Chân nhện nhỏ dài gác ở hai bên giường và bệ cửa sổ lập tức rung động.

Thân thể nó ngừng lại. Sau đó, tiểu ấn đen nhánh thứ hai cũng đuổi theo bóng của cái trước đó, trùng trùng điệp điệp nện xuống.

- Đệ tử Đạo Tông nghe lệnh... tru sát đầu yêu này!

Khói đen cuồn cuộn xèo xèo bốc lên từ trán nhện yêu.

Toàn thân nó trắng bệch, tám khối con ngươi đen kịt không nhìn chằm chằm vào Ninh Dịch ở dưới thân nữa mà chậm chạp chuyển động, nhìn về phía mấy bộ khôi bào đang đứng phiêu diêu bất định trong gió lớn ở ngoài miếu.

Giấy trên cửa sổ vốn không chịu nổi gánh nặng.

Mấy tiếng soàn soạt vang lên, chúng bị xé thành từng mảnh nhỏ trong tiếng gió gào thét.

Các đồ vật trong miếu đều rung động, bất kể là lớn hay nhỏ, ngoại trừ pho tượng Bồ Tát nguy nga bất động, tất cả đều khẽ nhảy lên rồi rơi xuống.

Đột nhiên, gió lớn ngừng lại.



Khu đất trống bên ngoài miếu xuất hiện bảy vị đạo nhân trẻ tuổi, một thân khôi bạch, lòng bàn chân mọc rễ, tay áo không gió tự bay giống như đang đứng trên mây mù.

Vẻ mặt bọn hắn điềm đạm, sừng sững tựa như nhân trung long phượng.

Sắc mặt người cầm đầu vô cùng bình tĩnh, hắn nhìn cự đại nhện ảnh như ẩn như hiện trong miếu với vẻ xem thường, sau đó khép hai ngón tay phải ở trước ngực, không hề quay đầu mà nói nhỏ với mấy người đằng sau:

- Thừa dịp tên kiếm tu Thục Sơn kia chưa tới, mau thu nó lại, mổ ngực xẻ bụng, nói không chừng viên Tùy Dương Châu trăm năm ở trong bụng nó... có thể giúp Đạo Tông ta xuất hiện thêm một vị thiên tài có hi vọng tấn thăng Đệ Bát Cảnh.

Sáu vị đạo sĩ trẻ tuổi ở sau lưng đồng loạt đưa tay phải lên.

Chẳng qua đạo hạnh bọn hắn không đủ, không thể dùng hai ngón tay khống chế Phương Thốn Ấn, tinh huy lượn lờ.

Sáu cái ấn tỉ không lớn cũng không nhỏ treo trên đỉnh đầu, xoay vòng bày trận.

- Đạo Diễn sư huynh, nó đã đánh một trận với người của Thiên Cung nhưng sao không thấy chút thương thế nào vậy?

Có người nhìn chằm chằm vào cái bóng mờ sừng sững bên trong miếu, sắc mặt không ngừng thay đổi.

Trong tay áo của Đạo Diễn tràn ra âm dương nhị khí, sau khi giữ mấy hơi thở, khí thế lập tức chênh lệch hẳn so với sáu người sau lưng.

Hắn nheo hai mắt, trên đỉnh đầu không phải là hư ảnh của ấn tỉ mà là một cái bóng mờ ảo.

Trong đạo bào truyền tới từng tiếng Tam Thanh Linh, thanh thúy êm tai.

Đạo Diễn nói khẽ:

- Đại sư huynh đang bế quan ở Tử Tiêu Cung, hắn đã đưa 'Tam Thanh Linh’ cho ta, sáu người các ngươi bày trận ngăn chặn đầu yêu này, ta sẽ dùng Tam Thanh Linh bắt hồn phách nó, đánh cho tan tác, sau đó lấy hạt châu rồi rời đi.

- Thiên Cung không thu hạ được đầu yêu này, chứng tỏ nó không đơn giản. Chúng ta đợi nó xuất thủ trước, lát nữa mà đánh nhau thì phải sạch sẽ gọn gàng, nơi đây không thể ở lâu.

Vẻ mặt Đạo Diễn ngưng trọng:

- Mấy tòa Thánh Sơn còn lại, kể cả Thiên Cung Địa Phủ cũng sẽ nhanh chóng tìm tới nơi này. Đại sư huynh không ở đây, mặc dù nơi này là Tây Lĩnh nhưng nếu chúng ta bị bắt lại, vậy... sẽ thật sự phải ở lại.

Sau lưng có người cắn răng nói:

- Nếu nam nhân ở Thục Sơn kia đến đây thì phải làm sao? Nghe nói gần đây hắn đã xảy ra chuyện...

- Xảy ra chuyện? Đông Thổ và Đại Tùy đuổi theo hắn lâu như vậy, chết mất mấy vị Chuẩn Thánh Tử, không phải hắn vẫn ổn sao?

Đạo Diễn cười lạnh:

- Nếu hắn đến thì còn có thể làm sao? Ngươi đi lên đánh nhau với hắn à?

- Nếu hắn tìm được tới nơi này, không chỉ Đạo Tông ta phải khuất phục mà mấy toà thánh sơn và Thiên Cung Địa Phủ kia cũng phải khuất phục.

- Đây chỉ là một viên Tùy Dương Châu trăm năm, không muốn cũng phải nhường. Cho dù nó có là Tùy Dương Châu ngàn năm, mấy vị Thánh Tử kia dám đoạt với hắn chắc?

Trong lúc mọi người nói chuyện, cự đại nhện ảnh ở trong miếu chậm rãi phóng lên.

Ninh Dịch bảo hộ Bùi Phiền, hai mắt trừng lớn, hô hấp dồn dập.

Nhìn đầu cự đại nhện yêu đang chậm rãi nâng mấy cái chân nhỏ dài nhọn hoắt kia lên, hắn nặng nề lùi về phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Cốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook