Chương 541: Bảo vật rực rỡ.
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
- Sở sư đệ.
Vạn Bàn cũng xuất hiện ở chỗ này, sau khi liếc mắt đảo qua, hai mắt nhìn thấy Sở Mộ lập tức sáng ngời, nhanh chóng đi tới.
Trừ Vạn Bàn ra, Đại Khôn kiếm phủ cũng có gần mười người xuất hiện ở chỗ này, nhanh chóng đi tới, dường như coi Vạn Bàn làm trung tâm vậy.
- Rất tốt, chúng ta có mười người, có lẽ nên liên thủ thôi.
Một đệ trong đám người Đại Khôn kiếm phủ nói.
- Đúng vậy, đoàn kết lại, xem ai dám trêu chọc chúng ta.
Có người lập tức phụ họa.
- Ta không có ý kiến.
- Ta cũng không có ý kiến.
- Sở sư đệ, ngươi thấy thế nào?
- Có thể được.
Sở Mộ gật gật đầu.
- Ta đề nghị, đám người chúng ta nên lấy Vạn Bàn sư huynh làm đầu.
- Trong chúng ta thực lực Vạn Bàn sư huynh là mạnh nhất, có lẽ nên coi Vạn Bàn sư huynh là người cầm đầu.
- Các vị sư huynh đệ đã nói như vậy, như vậy ta cũng không từ chối nữa.
Vạn Bàn cũng không trì hoãn, bởi vì mọi người đã nói lấy lòng như vậy, đồng thời đây cũng là sự thực. Bởi vì quả thực trong hơn mười đệ tử Đại Khôn kiếm phủ ở đây, thực lực của hắn cường đại nhất, nghĩa bất dung từ.
Những ngườia kác cũng lục tục liên thủ, dựa theo trận doanh bất đồng, tổng cộng phân chia thành tám phương. Phương diện nhân số không kém nhiều, lại có nhân tố cố kỵ lẫn nhau, cho nên cho dù có căm thù đối phương cũng không dám trực tiếp ra tay.
Kiếm giả tám trận doanh nhìn lẫn nhau, đề phòng lần nhau.
Lúc này trong mật thất đột nhiên có tiếng chấn động chói tai vang lên, ầm ầm giống như sơn băng địa liệt. Chỉ thấy trên vách tường của mật thất đột nhiên vỡ ra, phảng phất như đậu hũ bị cắt nát, vô cùng nhẹ nhõm.
Ước chừng sau khi vỡ ra được hơn mười thước thì dừng lại, tiếng ầm ầm vang vọng, ánh mắt toàn bộ mọi người đều nhìn vào chỗ vách tường vỡ. Đó là một thông đạo hình vuông, cao rộng chừng mười thước, u ám mà thâm thúy, nhìn không thấy tận cùng, không biết đi thông tới nơi nào.
Từng đợt quang mang u ám lập lòe trong thông đạo, phảng phất như muốn hấp dẫn người ta tới thăm dò, lại khiến cho người ta không dám tùy ý tới gần, sợ gặp phải nguy hiểm gì đó.
Giống như đom đóm, có từng đoàn quang mang xuất hiện trong thông đạo, khiến cho hai mắt mọi người lập tức sáng ngời. Bởi vì bọn họ đều nhận ra, quang mang này chính là quang mang ẩn chứa bảo vật mà trước đó bọn họ nhận được.
Màu sắc của quang mang không giống nhau, nhìn qua rất hoa mắt.
- Một, hai, ba, bốn...
Đếm và đếm, mọi người phát hiện ra trong thông đạo hình vuông không thấy tận cùng này, mọi người đếm được hơn trăm quang mang, đồng nghĩa với việc bên trong có trên trăm bảo vật, rực rỡ muôn màu khiến cho người ta đỏ mắt, mê muội, hận không thể có trên trăm cánh tay tới thu toàn bộ bảo vật nhét vào trong túi.
Địa cung ban thưởng, cho dù chỉ là kiếm khí thượng phẩm cũng là tinh phẩm trong kiếm khí thượng phẩm, thậm chí có một ít có thể so với kiếm khí cực phẩm bình thường.
- Nhiều bảo vật như vậy? Là của ta.
Một Kiếm giả của Tán Kiếm minh nổi nên tham lam, không quan tới chung quanh có bao nhiêu người, thân ảnh lóe lên hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh chóng phóng về phía thông đạo.
- Mơ tưởng.
Lập tức có người chém ra một đạo kiếm khí ngăn cản, bản thân thì tăng tốc.
- Đợi một chút, cho dù có bảo vật, nhưng nói không chừng cũng có nguy hiểm gì đó.
Cũng có người tương đối có lý trí, nói.
Không cùng người không cùng tính cách, tính cách khác biệt quyết định kết quả khác biệt.
Người vượt lên trước xông vào trong thông đạo có hai Kiếm giả, tới từ hai trận doanh khác biệt. Vừa tiến vào thông đạo là mặc kệ đối phương, lập tức vội vươn tay chụp vào quang mang gần mình nhất.
Màu sắc quang mang mặc dù không giống nhau, nhưng cho dù là ai cũng không biết bên trong quang mang là bảo vật gì. Thậm chí cũng không biết bảo vật bên trong quang mang màu sắc khác nhau rốt cuộc có gì khác nhau.
Hết thảy chỉ có thể dựa vào vận khí, có thể nhận được cái gì, hoàn toàn phải nhìn xem vận khí bản thân thế nào.
Còn có một ít người nhanh chóng đuổi qua, sợ chậm một bước bảo vật sẽ bị cướp sạch, không thu hoạch được gì. Cũng có đại bộ phận người đang ôm thái độ nhìn xem. Bởi vì từ khi bọn họ tiến vào Thiên Hoang địa cung cho tới bây giờ, trước khi đạt được một bảo vật đều phải trải qua một lần nguy hiểm, chém giết.
Bởi vậy bọn hắn cảm thấy muốn đạt được bảo vật trong thông đạo không có đơn giản như vậy.
Ngay khi bàn tay của Kiếm giả đầu tiên chạm tới quang mang, dị biến nổi lên, hai bên vách tường thông đạo đột nhiên xuất hiện lổ hổng, từ trong lỗ hổng có từng đạo quang mang màu vàng nâu lập tức bắn ra.
Tốc độ của quang mang màu vàng nâu quá nhanh, quá đột ngột, làm cho người ta trở tay không kịp. Hai Kiếm giả dẫn đầu nhảy vào trong thông đạo kia căn bản không kịp phản ứng, lập tức bị quang mang màu vàng bắn trúng. Trong tích tắc, thân thể bọn hắn như không còn nằm trong khống chế mà run rẩy, phát ra từng tiếng kêu quái dị. Hai mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, làn da nhanh chóng trở nên khô quắt giống như mất đi nước vậy.
Trong nháy mắt, khi mọi người còn chưa kịp định thần lại thì hai Kiếm giả kia trong thời gian ngắn ngủi, từ một người sống sờ sờ biến thành thây khô, ngã xuống mặt đất.
Quỷ dị một điềul à hai cỗ thây khô này cũng không có biến mất, mà là ngã xuống thông đạo rồi vẫn nằm đo.s
- Cứu ta...
Một Kiếm giả thoáng cái xông vào trong thông đạo, không giảm bớt được tốc độ kêu lên một tiếng. Hắn là người ở gần nhất chứng kiến hai Kiếm giả trước mặt bị quang mang màu vàng nâu biến thành thây khô, khiến cho hắn thoáng cái sợ tới mức hồn phi phách tán. Cũng bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh cho nên tiến vào thông đạo, cũng bị mấy đạo quang mang màu vàng nâu đánh trúng.
Hắn vội dàng thúc dục Tiên thiên kiếm khí hộ thể, nhưng mà kiếm khí hộ thể cũng chỉ giúp hắn kiên trì được một lát. Chỉ ngăn cản được một đạo quang mang màu vàng nâu, dưới đạo quang mang thứ hai thân thể hắn đã bị đánh trúng, miệng hét thảm một tiếng, thân thể run rẩy.... Quang mang màu vàng nâu đánh trúng, làn da nhanh chóng khô quắt, lại có một cỗ thây khô ngã xuống mặt đất thông đạo, nhìn qua mà giật mình.
Trầm mặc, trầm mặc khong thôi. Tất cả mọi người lâm vào trong khiếp sợ. Trực giác của bọn hắn nói cho bọn hắn biết, nếu như bị quang mang màu vàng nâu này bắn trúng, là tử vong chân chính, chứ không phải rời khỏi địa cung.
Dưới tình huống bình thường, tính mạng chỉ có một lần, ai cũng không muốn chết. Ai cũng muốn kéo dài tính mạng theo đuổi đỉnh phong.
Từng đạo quang mang màu vàng nâu giống như bị kích phát, từ hai bên vách tường bắn ra, mỗi một đạo đều có tốc độ rất nhanh. Giăng khắp nơi trong thông đạo, phảng phất như tạo thành một tấm lưới bằng quang mang màu vang nâu, trở thành hiểm địa không thể vượt qua.
Những quang mang kia lơ lủng bên trong, quang mang màu vàng nâu giống như được thiết lập từ trước, không có chạm phải bất kỳ một đoàn quang mang nào.
Trong trầm mặc, một đám Kiếm giả chăm chú nhìn về phía trước. Tâm cảnh bọn họ đều rất kiên định, sẽ không bởi vì loại khó khăn wnayf mà buông tha. Bọn họ đều muốn tìm ra sơ hở, thông qua thông đạo nhận được bảo vật.
Vạn Bàn cũng xuất hiện ở chỗ này, sau khi liếc mắt đảo qua, hai mắt nhìn thấy Sở Mộ lập tức sáng ngời, nhanh chóng đi tới.
Trừ Vạn Bàn ra, Đại Khôn kiếm phủ cũng có gần mười người xuất hiện ở chỗ này, nhanh chóng đi tới, dường như coi Vạn Bàn làm trung tâm vậy.
- Rất tốt, chúng ta có mười người, có lẽ nên liên thủ thôi.
Một đệ trong đám người Đại Khôn kiếm phủ nói.
- Đúng vậy, đoàn kết lại, xem ai dám trêu chọc chúng ta.
Có người lập tức phụ họa.
- Ta không có ý kiến.
- Ta cũng không có ý kiến.
- Sở sư đệ, ngươi thấy thế nào?
- Có thể được.
Sở Mộ gật gật đầu.
- Ta đề nghị, đám người chúng ta nên lấy Vạn Bàn sư huynh làm đầu.
- Trong chúng ta thực lực Vạn Bàn sư huynh là mạnh nhất, có lẽ nên coi Vạn Bàn sư huynh là người cầm đầu.
- Các vị sư huynh đệ đã nói như vậy, như vậy ta cũng không từ chối nữa.
Vạn Bàn cũng không trì hoãn, bởi vì mọi người đã nói lấy lòng như vậy, đồng thời đây cũng là sự thực. Bởi vì quả thực trong hơn mười đệ tử Đại Khôn kiếm phủ ở đây, thực lực của hắn cường đại nhất, nghĩa bất dung từ.
Những ngườia kác cũng lục tục liên thủ, dựa theo trận doanh bất đồng, tổng cộng phân chia thành tám phương. Phương diện nhân số không kém nhiều, lại có nhân tố cố kỵ lẫn nhau, cho nên cho dù có căm thù đối phương cũng không dám trực tiếp ra tay.
Kiếm giả tám trận doanh nhìn lẫn nhau, đề phòng lần nhau.
Lúc này trong mật thất đột nhiên có tiếng chấn động chói tai vang lên, ầm ầm giống như sơn băng địa liệt. Chỉ thấy trên vách tường của mật thất đột nhiên vỡ ra, phảng phất như đậu hũ bị cắt nát, vô cùng nhẹ nhõm.
Ước chừng sau khi vỡ ra được hơn mười thước thì dừng lại, tiếng ầm ầm vang vọng, ánh mắt toàn bộ mọi người đều nhìn vào chỗ vách tường vỡ. Đó là một thông đạo hình vuông, cao rộng chừng mười thước, u ám mà thâm thúy, nhìn không thấy tận cùng, không biết đi thông tới nơi nào.
Từng đợt quang mang u ám lập lòe trong thông đạo, phảng phất như muốn hấp dẫn người ta tới thăm dò, lại khiến cho người ta không dám tùy ý tới gần, sợ gặp phải nguy hiểm gì đó.
Giống như đom đóm, có từng đoàn quang mang xuất hiện trong thông đạo, khiến cho hai mắt mọi người lập tức sáng ngời. Bởi vì bọn họ đều nhận ra, quang mang này chính là quang mang ẩn chứa bảo vật mà trước đó bọn họ nhận được.
Màu sắc của quang mang không giống nhau, nhìn qua rất hoa mắt.
- Một, hai, ba, bốn...
Đếm và đếm, mọi người phát hiện ra trong thông đạo hình vuông không thấy tận cùng này, mọi người đếm được hơn trăm quang mang, đồng nghĩa với việc bên trong có trên trăm bảo vật, rực rỡ muôn màu khiến cho người ta đỏ mắt, mê muội, hận không thể có trên trăm cánh tay tới thu toàn bộ bảo vật nhét vào trong túi.
Địa cung ban thưởng, cho dù chỉ là kiếm khí thượng phẩm cũng là tinh phẩm trong kiếm khí thượng phẩm, thậm chí có một ít có thể so với kiếm khí cực phẩm bình thường.
- Nhiều bảo vật như vậy? Là của ta.
Một Kiếm giả của Tán Kiếm minh nổi nên tham lam, không quan tới chung quanh có bao nhiêu người, thân ảnh lóe lên hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh chóng phóng về phía thông đạo.
- Mơ tưởng.
Lập tức có người chém ra một đạo kiếm khí ngăn cản, bản thân thì tăng tốc.
- Đợi một chút, cho dù có bảo vật, nhưng nói không chừng cũng có nguy hiểm gì đó.
Cũng có người tương đối có lý trí, nói.
Không cùng người không cùng tính cách, tính cách khác biệt quyết định kết quả khác biệt.
Người vượt lên trước xông vào trong thông đạo có hai Kiếm giả, tới từ hai trận doanh khác biệt. Vừa tiến vào thông đạo là mặc kệ đối phương, lập tức vội vươn tay chụp vào quang mang gần mình nhất.
Màu sắc quang mang mặc dù không giống nhau, nhưng cho dù là ai cũng không biết bên trong quang mang là bảo vật gì. Thậm chí cũng không biết bảo vật bên trong quang mang màu sắc khác nhau rốt cuộc có gì khác nhau.
Hết thảy chỉ có thể dựa vào vận khí, có thể nhận được cái gì, hoàn toàn phải nhìn xem vận khí bản thân thế nào.
Còn có một ít người nhanh chóng đuổi qua, sợ chậm một bước bảo vật sẽ bị cướp sạch, không thu hoạch được gì. Cũng có đại bộ phận người đang ôm thái độ nhìn xem. Bởi vì từ khi bọn họ tiến vào Thiên Hoang địa cung cho tới bây giờ, trước khi đạt được một bảo vật đều phải trải qua một lần nguy hiểm, chém giết.
Bởi vậy bọn hắn cảm thấy muốn đạt được bảo vật trong thông đạo không có đơn giản như vậy.
Ngay khi bàn tay của Kiếm giả đầu tiên chạm tới quang mang, dị biến nổi lên, hai bên vách tường thông đạo đột nhiên xuất hiện lổ hổng, từ trong lỗ hổng có từng đạo quang mang màu vàng nâu lập tức bắn ra.
Tốc độ của quang mang màu vàng nâu quá nhanh, quá đột ngột, làm cho người ta trở tay không kịp. Hai Kiếm giả dẫn đầu nhảy vào trong thông đạo kia căn bản không kịp phản ứng, lập tức bị quang mang màu vàng bắn trúng. Trong tích tắc, thân thể bọn hắn như không còn nằm trong khống chế mà run rẩy, phát ra từng tiếng kêu quái dị. Hai mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, làn da nhanh chóng trở nên khô quắt giống như mất đi nước vậy.
Trong nháy mắt, khi mọi người còn chưa kịp định thần lại thì hai Kiếm giả kia trong thời gian ngắn ngủi, từ một người sống sờ sờ biến thành thây khô, ngã xuống mặt đất.
Quỷ dị một điềul à hai cỗ thây khô này cũng không có biến mất, mà là ngã xuống thông đạo rồi vẫn nằm đo.s
- Cứu ta...
Một Kiếm giả thoáng cái xông vào trong thông đạo, không giảm bớt được tốc độ kêu lên một tiếng. Hắn là người ở gần nhất chứng kiến hai Kiếm giả trước mặt bị quang mang màu vàng nâu biến thành thây khô, khiến cho hắn thoáng cái sợ tới mức hồn phi phách tán. Cũng bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh cho nên tiến vào thông đạo, cũng bị mấy đạo quang mang màu vàng nâu đánh trúng.
Hắn vội dàng thúc dục Tiên thiên kiếm khí hộ thể, nhưng mà kiếm khí hộ thể cũng chỉ giúp hắn kiên trì được một lát. Chỉ ngăn cản được một đạo quang mang màu vàng nâu, dưới đạo quang mang thứ hai thân thể hắn đã bị đánh trúng, miệng hét thảm một tiếng, thân thể run rẩy.... Quang mang màu vàng nâu đánh trúng, làn da nhanh chóng khô quắt, lại có một cỗ thây khô ngã xuống mặt đất thông đạo, nhìn qua mà giật mình.
Trầm mặc, trầm mặc khong thôi. Tất cả mọi người lâm vào trong khiếp sợ. Trực giác của bọn hắn nói cho bọn hắn biết, nếu như bị quang mang màu vàng nâu này bắn trúng, là tử vong chân chính, chứ không phải rời khỏi địa cung.
Dưới tình huống bình thường, tính mạng chỉ có một lần, ai cũng không muốn chết. Ai cũng muốn kéo dài tính mạng theo đuổi đỉnh phong.
Từng đạo quang mang màu vàng nâu giống như bị kích phát, từ hai bên vách tường bắn ra, mỗi một đạo đều có tốc độ rất nhanh. Giăng khắp nơi trong thông đạo, phảng phất như tạo thành một tấm lưới bằng quang mang màu vang nâu, trở thành hiểm địa không thể vượt qua.
Những quang mang kia lơ lủng bên trong, quang mang màu vàng nâu giống như được thiết lập từ trước, không có chạm phải bất kỳ một đoàn quang mang nào.
Trong trầm mặc, một đám Kiếm giả chăm chú nhìn về phía trước. Tâm cảnh bọn họ đều rất kiên định, sẽ không bởi vì loại khó khăn wnayf mà buông tha. Bọn họ đều muốn tìm ra sơ hở, thông qua thông đạo nhận được bảo vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.