Chương 235: Bức bách. (1)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Trịnh Tu Nhiên cũng gật đầu. Sở Mộ thật ra không nói gì nữa. Chỉ có điều, ý niệm trong đầu hắn vừa chuyển:
- Chuyện của Thanh Lan Kiếm Phái, đến đó, xem như dừng lại đi. Từ nay về sau chỉ chờ đến khi tu vi nâng cao, ít nhất phải đạt được Hóa Khí đại thành. Tiếp theo chuyện cần phải giải quyết, chính là Vương Lân cùng Lâm Lạc Thủy.
Tám người, tám thanh Ngụy Kiếm Khí, Tăng Khí Hoàn không có, bí tịch cũng không có. Chỉ có một chút Đại Hồi Khí Hoàn và Đại Chỉ Huyết Hoàn. Nói tóm lại, chính là tám người nghèo rớt mồng tơi.
Lúc này đây Sở Mộ cũng không mang theo nhiều Ngụy Kiếm Khí. Tám thanh Ngụy Kiếm Khí, trên lưng hắn đeo hai thanh. Còn lại sáu thanh chia đều cho La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên lưng.
Có lẽ đối với kiếm phái thượng phẩm mà nói, tám thanh Ngụy Kiếm Khí không tính là cái gì. Nhưng đối với kiếm phái hạ phẩm mà nói, tám thanh Ngụy Kiếm Khí lại có giá trị phi phàm.
Chỉ quan tâm có giết được không, không quan tâm tới chôn. Không để ý đến tám thi thể này, ba người lại đi tới.
Sơn cốc Đại Ly là do Ly Châu Kiếm Viện đặc biệt mở ra, làm sân của cuộc chiến tranh đoạt Bách Cường. Phạm vi nơi này rất lớn. Hơn nữa có các loại địa hình như rừng cây sông suôi, còn có ao nhỏ đầm lầy v.v. Bên trong cũng nuôi thả rất nhiều mãnh thú.
Đám mãnh thú này trên cơ bản đều là mãnh thú cao cấp, thực lực hết sức cường hãn. Chúng tự nhiên sinh sôi nảy nở, dần dần tăng nhanh.
Sơn cốc này cũng bị các mãnh thú xem như ở lãnh địa sinh sống của chúng. Các kiếm giả tiến vào sơn cốc, tự nhiên sẽ bị các mãnh thú coi là người từ bên ngoài tới xâm lăng.
Giữa các kiếm giả cùng mãnh thú, chỉ cần vừa gặp nhau, bình thường sẽ bạo phát ra cuộc chiến sinh tử. Kết quả sau cùng, không phải mãnh thú bị giết chết, thì chính là kiếm giả bị giết chết trở thành thức ăn trong miệng của các mãnh thú.
- Giết!
Trịnh Tu Nhiên khẽ quát một tiếng, một kiếm giống như lưu hỏa. Tia lửa bắn ra, lao tới chém giết mãnh thú.
Xung quanh đó đã có bảy tám thi thể mãnh thú nằm rải rác. Tất cả bọn chúng đều chết ở dưới kiếm của Sở Mộ cùng La Ngọc Phong.
- Sư đệ, ta phải khôi phục kiếm khí một chút.
La Ngọc Phong nói, lấy ra mấy viên Đại Hồi Khí Hoàn ném vào trong miệng. Lúc này hắn ngồi xếp bằng xuống. Trịnh Tu Nhiên cũng như vậy.
Bọn họ tiến vào sơn cốc đã hơn nửa ngày. Trải qua vài trận chiến đấu, kiếm khí bên trong đan điền cơ bản đã tiêu hao không còn. Nếu không khôi phục, nếu chẳng may lại gặp chiến đấu, thực lực toàn thân không lấy ra được bao nhiêu.
Tương đối mà nói, kiếm khí của Sở Mộ còn lại hơn phân nửa. Hắn cũng lấy ra mấy viên Đại Hồi Khí Hoàn ném vào trong miệng. Chỉ có điều hắn không ngồi xếp bằng xuống, mà để dược lực Đại Hồi Khí Hoàn tan ra, tự nhiên khôi phục.
Mặc dù hắn có đan dược Khí Hoàn Đan tốt hơn, nhưng đây cũng là khôi phục kiếm khí Tiên Thiên. Hiện tại nếu dùng chính là dùng dao mổ trâu để mổ gà, thật sự không cần thiết.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Phía xa, lại xuất hiện một vài bóng người trùng điệp, đang nhanh chóng đi về phía bên này.
Sở Mộ khẽ cau mày, hắn tất nhiên biết, một khi bị người khác thấy được ánh sáng màu đỏ trên người mình, hơn phân nửa sẽ lại xuất hiện một chút phiền toái.
Bất chợt, trong mắt hắn lóe lên một tia vô cùng kinh ngạc. Bởi vì hắn nhìn thấy, trong những bóng người từ phía xa đang đến rất nhanh kia, lại có hai bóng người tản ra ánh sáng màu đỏ, giống như hắn.
- Hai thanh đoản kiếm. .
Sở Mộ lấy âm thanh mà chỉ có mình nghe được thầm nói một tiếng. Trong lòng hắn thoáng động, đồng tử hiện lên một tia tinh quang.
Bọn họ có ba người, cần ba thanh đoản kiếm. Hiện tại đã có một thanh, còn cần hai thanh đoản kiếm nữa. Sau đó, chỉ cần bảo vệ tốt được thanh đoản kiếm của mình, đợi đến khi cuộc chiến tranh đoạt Bách Cường kết thúc là được.
Ngay sau đó, Sở Mộ khẽ cau mày. Bởi vì hắn đã nhận ra được thân phận của đám người kia.
Người của viện thế tử Châu Lệnh. Người dẫn đầu kia, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, không phải là Chu Hoành Vũ thế tử Châu Lệnh sao?
Sở Mộ nhất thời bắt đầu nảy sinh ý định thối lui. Chu Hoành Vũ này không chỉ có có tu vi Hóa Khí Cảnh, hơn nữa còn đã trải qua lĩnh ngộ, thực lực nhất định thập phần cường đại. Sở Mộ cũng không có nắm chắc mình có thể đánh bại hắn hay không? Cho dù là cuối cùng có thể đánh bại hắn, cũng nhất định phải dùng ra hết thủ đoạn, tiêu hao thời gian rất dài. Đi theo bên cạnh Chu Hoành Vũ, có ba người nửa bước Hóa Khí, còn có năm người thập đoạn đỉnh phong. Với tổ hợp như vậy, muốn giết chết La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên, thật sự quá đơn giản.
Chỉ có điều, La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên đều còn chưa khôi phục kiếm khí xong. Trong mắt Sở Mộ hiện lên một tia lo lắng.
- Thế tử, hắn chính là Sở Mộ. Lúc trước chúng ta nhận mệnh lệnh của thế tử đi chiêu mộ hắn. Không ngờ người này kiêu căng, cự tuyệt lời chiêu mộ của thế tử.
Một người thập đoạn đỉnh phong trong đó lập tức nói. Hắn chính là Chu Tử Minh lúc trước đi chiêu mộ Sở Mộ. Hắn sau khi chiêu mộ thất bại, liền tìm mười mấy đệ tử kiếm phái khác đi khiêu khích. Thật không ngờ tất cả đều bị Sở Mộ đánh bại. Rơi vào đường cùng, lại không có hậu chiêu, hắn chỉ có thể không giải quyết được gì. Nhưng hắn vẫn không có buông tay. Hắn vẫn luôn suy nghĩ xem nên trả thù như thế nào. Cuối cùng hôm nay đã để hắn tìm được cơ hội. Hắn vội vàng ở trước mặt thế tử nói lời khích bác.
Nói xong, hắn còn liếc mắt nhìn lướt qua Sở Mộ. Anh mắt kia dường như đang nói: Ta không làm gì được ngươi, thế tử còn không thể làm gì được ngươi sao?
Quả nhiên, ánh mắt Chu Hoành Vũ chậm rãi rơi vào trên mặt Sở Mộ. Chu Hoành Vũ là thế tử, ra đời trong miệng ngậm chìa khóa vàng, thân phận cao quý. Hơn nữa bản thân hắn có thiên phú tu luyện không tầm thường. Người khác đối với hắn luôn luôn thuận theo. Có người nào dám làm trái lại ý của hắn?
Đặc biệt còn là một người luận về thân phận, luận về thực lực đều còn xa mới bằng được hắn, lại càng không cần phải nói.
- Một thanh đoản kiếm. Vận khí không tệ. Bản thân đem đoản kiếm đưa qua, ta sẽ không cùng ngươi tính toán chuyện ngươi làm trái lại ý ta.
Hai mắt Chu Hoành Vũ khẽ híp lại một chút, ngạo khí lẫm liệt. Hắn không nhanh không chậm nói, có một sự ung dung cao cao tại thượng nắm giữ sinh tử của người khác. Riêng phần khí độ này, những kẻ hoàn khố có chút bản lĩnh khác cũng không thể so sánh được.
Sở Mộ hơi nhíu mày. Hắn đã biết, chuyện hôm nay khó có thể kết thúc. Chỉ có điều baảo hắn giao ra thanh đoản kiếm sao? Không có khả năng.
Lúc này, La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên đã khôi phục kiếm khí, tỉnh táo lại. Vừa mở mắt ra, bọn họ liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Nhận ra Chu Hoành Vũ, cả hai nhất thời cả kinh, đồng thời vô cùng kiêng kỵ.
- Sư đệ. . .
Đi tới bên cạnh Sở Mộ, hai người khẽ mở miệng.
- Hai vị sư huynh, hai người bây giờ lập tức rời khỏi nơi này.
- Chuyện của Thanh Lan Kiếm Phái, đến đó, xem như dừng lại đi. Từ nay về sau chỉ chờ đến khi tu vi nâng cao, ít nhất phải đạt được Hóa Khí đại thành. Tiếp theo chuyện cần phải giải quyết, chính là Vương Lân cùng Lâm Lạc Thủy.
Tám người, tám thanh Ngụy Kiếm Khí, Tăng Khí Hoàn không có, bí tịch cũng không có. Chỉ có một chút Đại Hồi Khí Hoàn và Đại Chỉ Huyết Hoàn. Nói tóm lại, chính là tám người nghèo rớt mồng tơi.
Lúc này đây Sở Mộ cũng không mang theo nhiều Ngụy Kiếm Khí. Tám thanh Ngụy Kiếm Khí, trên lưng hắn đeo hai thanh. Còn lại sáu thanh chia đều cho La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên lưng.
Có lẽ đối với kiếm phái thượng phẩm mà nói, tám thanh Ngụy Kiếm Khí không tính là cái gì. Nhưng đối với kiếm phái hạ phẩm mà nói, tám thanh Ngụy Kiếm Khí lại có giá trị phi phàm.
Chỉ quan tâm có giết được không, không quan tâm tới chôn. Không để ý đến tám thi thể này, ba người lại đi tới.
Sơn cốc Đại Ly là do Ly Châu Kiếm Viện đặc biệt mở ra, làm sân của cuộc chiến tranh đoạt Bách Cường. Phạm vi nơi này rất lớn. Hơn nữa có các loại địa hình như rừng cây sông suôi, còn có ao nhỏ đầm lầy v.v. Bên trong cũng nuôi thả rất nhiều mãnh thú.
Đám mãnh thú này trên cơ bản đều là mãnh thú cao cấp, thực lực hết sức cường hãn. Chúng tự nhiên sinh sôi nảy nở, dần dần tăng nhanh.
Sơn cốc này cũng bị các mãnh thú xem như ở lãnh địa sinh sống của chúng. Các kiếm giả tiến vào sơn cốc, tự nhiên sẽ bị các mãnh thú coi là người từ bên ngoài tới xâm lăng.
Giữa các kiếm giả cùng mãnh thú, chỉ cần vừa gặp nhau, bình thường sẽ bạo phát ra cuộc chiến sinh tử. Kết quả sau cùng, không phải mãnh thú bị giết chết, thì chính là kiếm giả bị giết chết trở thành thức ăn trong miệng của các mãnh thú.
- Giết!
Trịnh Tu Nhiên khẽ quát một tiếng, một kiếm giống như lưu hỏa. Tia lửa bắn ra, lao tới chém giết mãnh thú.
Xung quanh đó đã có bảy tám thi thể mãnh thú nằm rải rác. Tất cả bọn chúng đều chết ở dưới kiếm của Sở Mộ cùng La Ngọc Phong.
- Sư đệ, ta phải khôi phục kiếm khí một chút.
La Ngọc Phong nói, lấy ra mấy viên Đại Hồi Khí Hoàn ném vào trong miệng. Lúc này hắn ngồi xếp bằng xuống. Trịnh Tu Nhiên cũng như vậy.
Bọn họ tiến vào sơn cốc đã hơn nửa ngày. Trải qua vài trận chiến đấu, kiếm khí bên trong đan điền cơ bản đã tiêu hao không còn. Nếu không khôi phục, nếu chẳng may lại gặp chiến đấu, thực lực toàn thân không lấy ra được bao nhiêu.
Tương đối mà nói, kiếm khí của Sở Mộ còn lại hơn phân nửa. Hắn cũng lấy ra mấy viên Đại Hồi Khí Hoàn ném vào trong miệng. Chỉ có điều hắn không ngồi xếp bằng xuống, mà để dược lực Đại Hồi Khí Hoàn tan ra, tự nhiên khôi phục.
Mặc dù hắn có đan dược Khí Hoàn Đan tốt hơn, nhưng đây cũng là khôi phục kiếm khí Tiên Thiên. Hiện tại nếu dùng chính là dùng dao mổ trâu để mổ gà, thật sự không cần thiết.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Phía xa, lại xuất hiện một vài bóng người trùng điệp, đang nhanh chóng đi về phía bên này.
Sở Mộ khẽ cau mày, hắn tất nhiên biết, một khi bị người khác thấy được ánh sáng màu đỏ trên người mình, hơn phân nửa sẽ lại xuất hiện một chút phiền toái.
Bất chợt, trong mắt hắn lóe lên một tia vô cùng kinh ngạc. Bởi vì hắn nhìn thấy, trong những bóng người từ phía xa đang đến rất nhanh kia, lại có hai bóng người tản ra ánh sáng màu đỏ, giống như hắn.
- Hai thanh đoản kiếm. .
Sở Mộ lấy âm thanh mà chỉ có mình nghe được thầm nói một tiếng. Trong lòng hắn thoáng động, đồng tử hiện lên một tia tinh quang.
Bọn họ có ba người, cần ba thanh đoản kiếm. Hiện tại đã có một thanh, còn cần hai thanh đoản kiếm nữa. Sau đó, chỉ cần bảo vệ tốt được thanh đoản kiếm của mình, đợi đến khi cuộc chiến tranh đoạt Bách Cường kết thúc là được.
Ngay sau đó, Sở Mộ khẽ cau mày. Bởi vì hắn đã nhận ra được thân phận của đám người kia.
Người của viện thế tử Châu Lệnh. Người dẫn đầu kia, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, không phải là Chu Hoành Vũ thế tử Châu Lệnh sao?
Sở Mộ nhất thời bắt đầu nảy sinh ý định thối lui. Chu Hoành Vũ này không chỉ có có tu vi Hóa Khí Cảnh, hơn nữa còn đã trải qua lĩnh ngộ, thực lực nhất định thập phần cường đại. Sở Mộ cũng không có nắm chắc mình có thể đánh bại hắn hay không? Cho dù là cuối cùng có thể đánh bại hắn, cũng nhất định phải dùng ra hết thủ đoạn, tiêu hao thời gian rất dài. Đi theo bên cạnh Chu Hoành Vũ, có ba người nửa bước Hóa Khí, còn có năm người thập đoạn đỉnh phong. Với tổ hợp như vậy, muốn giết chết La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên, thật sự quá đơn giản.
Chỉ có điều, La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên đều còn chưa khôi phục kiếm khí xong. Trong mắt Sở Mộ hiện lên một tia lo lắng.
- Thế tử, hắn chính là Sở Mộ. Lúc trước chúng ta nhận mệnh lệnh của thế tử đi chiêu mộ hắn. Không ngờ người này kiêu căng, cự tuyệt lời chiêu mộ của thế tử.
Một người thập đoạn đỉnh phong trong đó lập tức nói. Hắn chính là Chu Tử Minh lúc trước đi chiêu mộ Sở Mộ. Hắn sau khi chiêu mộ thất bại, liền tìm mười mấy đệ tử kiếm phái khác đi khiêu khích. Thật không ngờ tất cả đều bị Sở Mộ đánh bại. Rơi vào đường cùng, lại không có hậu chiêu, hắn chỉ có thể không giải quyết được gì. Nhưng hắn vẫn không có buông tay. Hắn vẫn luôn suy nghĩ xem nên trả thù như thế nào. Cuối cùng hôm nay đã để hắn tìm được cơ hội. Hắn vội vàng ở trước mặt thế tử nói lời khích bác.
Nói xong, hắn còn liếc mắt nhìn lướt qua Sở Mộ. Anh mắt kia dường như đang nói: Ta không làm gì được ngươi, thế tử còn không thể làm gì được ngươi sao?
Quả nhiên, ánh mắt Chu Hoành Vũ chậm rãi rơi vào trên mặt Sở Mộ. Chu Hoành Vũ là thế tử, ra đời trong miệng ngậm chìa khóa vàng, thân phận cao quý. Hơn nữa bản thân hắn có thiên phú tu luyện không tầm thường. Người khác đối với hắn luôn luôn thuận theo. Có người nào dám làm trái lại ý của hắn?
Đặc biệt còn là một người luận về thân phận, luận về thực lực đều còn xa mới bằng được hắn, lại càng không cần phải nói.
- Một thanh đoản kiếm. Vận khí không tệ. Bản thân đem đoản kiếm đưa qua, ta sẽ không cùng ngươi tính toán chuyện ngươi làm trái lại ý ta.
Hai mắt Chu Hoành Vũ khẽ híp lại một chút, ngạo khí lẫm liệt. Hắn không nhanh không chậm nói, có một sự ung dung cao cao tại thượng nắm giữ sinh tử của người khác. Riêng phần khí độ này, những kẻ hoàn khố có chút bản lĩnh khác cũng không thể so sánh được.
Sở Mộ hơi nhíu mày. Hắn đã biết, chuyện hôm nay khó có thể kết thúc. Chỉ có điều baảo hắn giao ra thanh đoản kiếm sao? Không có khả năng.
Lúc này, La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên đã khôi phục kiếm khí, tỉnh táo lại. Vừa mở mắt ra, bọn họ liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Nhận ra Chu Hoành Vũ, cả hai nhất thời cả kinh, đồng thời vô cùng kiêng kỵ.
- Sư đệ. . .
Đi tới bên cạnh Sở Mộ, hai người khẽ mở miệng.
- Hai vị sư huynh, hai người bây giờ lập tức rời khỏi nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.