Chương 3446: Cao thấp. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Trong lúc nhất thời, nội tâm của Lệ Thu Bạch vô cùng phức tạp.
Cuối cùng nhất, điểm huyết quang kia ngừng lại ở vị trí 99 trượng, cái này là độ cao nhất của Sát Lục Chi Bia, từ trước đến giờ, không có ai đạt tới, hôm nay, có người làm được.
Sở Vương Đình!
Kiếm Nhai lưu danh đệ nhất nhân, tuyệt thế thiên kiêu Sở Vương Đình.
Lúc này đây, vậy mà ở trên Sát Lục Chi Bia tìm hiểu ra huyền diệu, đạt đến 99 trượng, chưa từng có ai.
Siêu tuyệt cổ kim!
Lệ Thu Bạch chấn động, phảng phất như bị Lôi Đình oanh kích, thất điên bát đảo, cảm giác không cách nào hình dung, để cho hắn không biết nên nói cái gì cho phải, thậm chí, nỗi lòng vô cùng phức tạp.
99 trượng!
Trước chưa từng có ai, có lẽ sẽ… hậu vô lai giả.
Đây là cái ngộ tính gì?
Luận ngộ tính, là hạng xuất sắc nhất của Sở Mộ, cho dù thời không thay đổi liên tục cũng đồng dạng như thế, hơn nữa, bởi vì từ phàm nhân từng bước đi lên, ngộ tính phát huy càng thêm triệt để, càng thêm tinh tế.
Coi như có người ở ngộ tính có thể so sánh với Sở Mộ, trừ khi độ cao đạt tới Chúa Tể cảnh, nếu không, không có khả năng đạt tới độ cao như Sở Mộ hôm nay.
Ngộ tính siêu cao tựu như một loại tiềm lực, chỉ có cảnh giới đầy đủ mới có thể phát huy càng thêm triệt để, giống như một thanh kiếm tốt, rơi vào trong tay kẻ yếu cùng rơi vào trong tay cao thủ, là hoàn toàn bất đồng a.
- Ngươi thắng.
Rất lâu, Lệ Thu Bạch mới phục hồi tinh thần lại, thanh âm tràn ngập đắng chát cũng tùy theo vang lên.
Như thế nào không đắng chát.
Tràn đầy tự tin lại gặp đả kích, một lòng sáng tạo phát triển Bách Thiên Minh chắp tay nhường người, đây là tâm huyết của hắn.
Nhưng mà lời nói ra, giống như bát nước giội ra ngoài, không cách nào thu hồi lại, cũng không thể thu hồi lại, một khi đổi ý, không chỉ bất lợi với thanh danh của mình, đối với con đường tu luyện ngày sau của mình cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng bất lương, cho nên chỉ có thể nhận.
- Ngươi thua.
Sở Mộ thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm nói.
- Về sau, ngươi là Bách Thiên Minh Minh chủ.
Lệ Thu Bạch gian nan nói, chỉ một câu, lại phảng phất như muốn hao hết lực lượng của hắn, sắc mặt của mấy người khác đại biến, kết quả như vậy, không cách nào tiếp nhận.
- Không cần.
Sở Mộ nói, lại để cho bọn người Lệ Thu Bạch khẽ giật mình.
- Bách Thiên Minh là ngươi một tay sáng tạo, coi như ta đảm nhậm minh chủ, người phục tùng ta, có thể có mấy cái?
Sở Mộ hỏi ngược lại:
- Huống chi, ta cũng không có thời gian đi kinh doanh Bách Thiên Minh, để ta làm minh chủ, Bách Thiên Minh chẳng khác nào danh nghĩa.
Sở Mộ nói rất có đạo lý, bởi vì hắn thật không có thời gian cùng tinh lực đi kinh doanh Bách Thiên Minh, kia không phải hắn theo đuổi, cho nên, kết quả hắn trở thành Bách Thiên Minh Minh chủ chính là, kẻ dưới khó phục tùng, thậm chí sẽ có thành viên liên tục ly khai, làm cho Bách Thiên Minh trở thành danh nghĩa.
Đủ loại nguyên nhân kết hợp, Sở Mộ tự nhiên không muốn tiếp nhận vị trí minh chủ của Bách Thiên Minh rồi, kia có thể sẽ mang đến cho hắn một ít chỗ tốt, nhưng cũng cần hắn trả giá tương ứng, chính là thời gian cùng tinh lực.
Ý niệm trong đầu Lệ Thu Bạch hơi thay đổi, lập tức minh bạch ý tứ trong lời nói của Sở Mộ.
- Tốt, sự tình Tư Ngọc Phong… xóa bỏ.
Đáy mắt của Lệ Thu Bạch hiện lên tinh mang, trịnh trọng nói:
- Từ nay về sau, ngươi chính là bằng hữu trọng yếu của Bách Thiên Minh, ta sẽ nói cho thành viên khác, nhìn thấy ngươi như nhìn thấy Bách Thiên Minh Minh chủ, chỉ cần ngươi có yêu cầu, Bách Thiên Minh ta sẽ hết sức tương trợ.
Đây là một hứa hẹn, một hứa hẹn trịnh trọng, hứa hẹn như vậy cơ hồ là cột Bách Thiên Minh vào trên chiến xa của Sở Mộ, nhưng Lệ Thu Bạch nói ra, mấy thành viên khác lại không có ý tứ phản bác, hiển nhiên, cử động của Sở Mộ đã nhận được bọn hắn tán thành.
Một khi đạt được tán thành, phía trước rất nhiều xem không vừa mắt lập tức chuyển biến, thấy thế nào cũng thuận mắt.
- Tên Tư Ngọc Phong kia tham dục hun tâm, là gieo gió gặt bão.
Một thành viên cười nói, hắn bài danh còn cao hơn Tư Ngọc Phong:
- Từ nay về sau, ngươi chính là bằng hữu của Đằng Ngạn Võ ta.
Thiên tài khác của Bách Thiên Minh cũng nhao nhao tỏ thái độ, làm cho người ở đây không ngừng hâm mộ.
Thời gian tìm hiểu Sát Lục Chi Bia là ba ngày, thời gian vừa đến liền đóng cửa, người tìm hiểu cũng bị tống xuất ra tiểu thiên địa, phản hồi Sát Lục Thần Điện.
Còn lại hơn 100 điểm chiến công, Sở Mộ nhìn nhìn, không có tác dụng gì, vật hữu dụng với mình, chiến công tối thiểu đều trên 500, hắn liền chuyển hơn 100 điểm chiến công này cho Minh Kính, cả hai cộng lại đạt đến hơn hai trăm điểm, có thể cho Minh Kính lại hối đoái một ít gì đó.
- Sở huynh, ta có việc trước phải ly khai Sát Lục giới phản hồi Đại Thiên Không giới vực, ngày sau gặp lại.
Minh Kính cáo biệt Sở Mộ, lúc này đây, hắn thật sự phải ly khai.
- Ngày sau gặp lại.
Sở Mộ nói.
Quân tử chi giao nhạt như nước, ly biệt gặp lại, chỉ ở đôi câu vài lời.
Minh Kính ly khai, Sở Mộ lưu lại trong Nhân thành, tìm hiểu Sát Lục Chi Bia, để cho Sở Mộ tìm hiểu ra huyền diệu, cũng làm cho hắn chuyển hóa huyền diệu thành một chiêu kiếm pháp, nhưng đây chỉ là sơ bộ, còn có không gian hoàn thiện cùng tiếp tục tăng lên.
Sở Mộ lựa chọn một gian mật thất có thể luyện kiếm, bắt đầu bế quan.
. . .
Đại Thiên Không giới vực, Thiên Không Kiếm Thần Điện, cao viễn thâm thúy, bỗng nhiên, một cỗ khí tức cường hoành, từ trong một tòa đại điện phún dũng ra, bay thẳng đến chân trời, phảng phất như một thanh Thần kiếm vô hình, đánh nát Thương Khung, xuyên thủng trời cao.
Cái Kiếm Thế này, kinh thiên động địa.
- Cái khí tức kia là. . .
- Diệp Kinh Thần, hắn đột phá.
- Trước bế quan là Tuyệt Thế cảnh Tứ luyện, có được thực lực Cực Thánh Tôn, sau khi đột phá, là Tuyệt Thế cảnh Ngũ luyện, thực lực của hắn, chẳng phải là đạt đến. . .
- Nửa bước Đại Đế!
Trong Bản Nguyên Nguyên Giới, chỉ cần Tu Luyện giả cố gắng, thành tựu Vạn Cổ cảnh cơ hồ là sự tình trăm phần trăm, mà Tuyệt Thế cảnh, chỉ cần cố gắng, lại đầy đủ thời gian, thường thường có thể đạt tới Cực Thánh Tôn, nhưng Đại Đế cảnh rất khó, tối thiểu là gấp trăm lần nghìn lần Tuyệt Thế cảnh.
Đối với rất nhiều Tu Luyện giả mà nói, Đại Đế cảnh chính là mục tiêu bọn họ cả đời nhìn lên, nhưng không cách nào với tới.
Bởi vậy, nửa bước Đại Đế là cực hạn của rất nhiều Tu Luyện giả, hiện tại, thực lực của Diệp Kinh Thần, rất có khả năng đạt đến nửa bước Đại Đế.
Cuối cùng nhất, điểm huyết quang kia ngừng lại ở vị trí 99 trượng, cái này là độ cao nhất của Sát Lục Chi Bia, từ trước đến giờ, không có ai đạt tới, hôm nay, có người làm được.
Sở Vương Đình!
Kiếm Nhai lưu danh đệ nhất nhân, tuyệt thế thiên kiêu Sở Vương Đình.
Lúc này đây, vậy mà ở trên Sát Lục Chi Bia tìm hiểu ra huyền diệu, đạt đến 99 trượng, chưa từng có ai.
Siêu tuyệt cổ kim!
Lệ Thu Bạch chấn động, phảng phất như bị Lôi Đình oanh kích, thất điên bát đảo, cảm giác không cách nào hình dung, để cho hắn không biết nên nói cái gì cho phải, thậm chí, nỗi lòng vô cùng phức tạp.
99 trượng!
Trước chưa từng có ai, có lẽ sẽ… hậu vô lai giả.
Đây là cái ngộ tính gì?
Luận ngộ tính, là hạng xuất sắc nhất của Sở Mộ, cho dù thời không thay đổi liên tục cũng đồng dạng như thế, hơn nữa, bởi vì từ phàm nhân từng bước đi lên, ngộ tính phát huy càng thêm triệt để, càng thêm tinh tế.
Coi như có người ở ngộ tính có thể so sánh với Sở Mộ, trừ khi độ cao đạt tới Chúa Tể cảnh, nếu không, không có khả năng đạt tới độ cao như Sở Mộ hôm nay.
Ngộ tính siêu cao tựu như một loại tiềm lực, chỉ có cảnh giới đầy đủ mới có thể phát huy càng thêm triệt để, giống như một thanh kiếm tốt, rơi vào trong tay kẻ yếu cùng rơi vào trong tay cao thủ, là hoàn toàn bất đồng a.
- Ngươi thắng.
Rất lâu, Lệ Thu Bạch mới phục hồi tinh thần lại, thanh âm tràn ngập đắng chát cũng tùy theo vang lên.
Như thế nào không đắng chát.
Tràn đầy tự tin lại gặp đả kích, một lòng sáng tạo phát triển Bách Thiên Minh chắp tay nhường người, đây là tâm huyết của hắn.
Nhưng mà lời nói ra, giống như bát nước giội ra ngoài, không cách nào thu hồi lại, cũng không thể thu hồi lại, một khi đổi ý, không chỉ bất lợi với thanh danh của mình, đối với con đường tu luyện ngày sau của mình cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng bất lương, cho nên chỉ có thể nhận.
- Ngươi thua.
Sở Mộ thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm nói.
- Về sau, ngươi là Bách Thiên Minh Minh chủ.
Lệ Thu Bạch gian nan nói, chỉ một câu, lại phảng phất như muốn hao hết lực lượng của hắn, sắc mặt của mấy người khác đại biến, kết quả như vậy, không cách nào tiếp nhận.
- Không cần.
Sở Mộ nói, lại để cho bọn người Lệ Thu Bạch khẽ giật mình.
- Bách Thiên Minh là ngươi một tay sáng tạo, coi như ta đảm nhậm minh chủ, người phục tùng ta, có thể có mấy cái?
Sở Mộ hỏi ngược lại:
- Huống chi, ta cũng không có thời gian đi kinh doanh Bách Thiên Minh, để ta làm minh chủ, Bách Thiên Minh chẳng khác nào danh nghĩa.
Sở Mộ nói rất có đạo lý, bởi vì hắn thật không có thời gian cùng tinh lực đi kinh doanh Bách Thiên Minh, kia không phải hắn theo đuổi, cho nên, kết quả hắn trở thành Bách Thiên Minh Minh chủ chính là, kẻ dưới khó phục tùng, thậm chí sẽ có thành viên liên tục ly khai, làm cho Bách Thiên Minh trở thành danh nghĩa.
Đủ loại nguyên nhân kết hợp, Sở Mộ tự nhiên không muốn tiếp nhận vị trí minh chủ của Bách Thiên Minh rồi, kia có thể sẽ mang đến cho hắn một ít chỗ tốt, nhưng cũng cần hắn trả giá tương ứng, chính là thời gian cùng tinh lực.
Ý niệm trong đầu Lệ Thu Bạch hơi thay đổi, lập tức minh bạch ý tứ trong lời nói của Sở Mộ.
- Tốt, sự tình Tư Ngọc Phong… xóa bỏ.
Đáy mắt của Lệ Thu Bạch hiện lên tinh mang, trịnh trọng nói:
- Từ nay về sau, ngươi chính là bằng hữu trọng yếu của Bách Thiên Minh, ta sẽ nói cho thành viên khác, nhìn thấy ngươi như nhìn thấy Bách Thiên Minh Minh chủ, chỉ cần ngươi có yêu cầu, Bách Thiên Minh ta sẽ hết sức tương trợ.
Đây là một hứa hẹn, một hứa hẹn trịnh trọng, hứa hẹn như vậy cơ hồ là cột Bách Thiên Minh vào trên chiến xa của Sở Mộ, nhưng Lệ Thu Bạch nói ra, mấy thành viên khác lại không có ý tứ phản bác, hiển nhiên, cử động của Sở Mộ đã nhận được bọn hắn tán thành.
Một khi đạt được tán thành, phía trước rất nhiều xem không vừa mắt lập tức chuyển biến, thấy thế nào cũng thuận mắt.
- Tên Tư Ngọc Phong kia tham dục hun tâm, là gieo gió gặt bão.
Một thành viên cười nói, hắn bài danh còn cao hơn Tư Ngọc Phong:
- Từ nay về sau, ngươi chính là bằng hữu của Đằng Ngạn Võ ta.
Thiên tài khác của Bách Thiên Minh cũng nhao nhao tỏ thái độ, làm cho người ở đây không ngừng hâm mộ.
Thời gian tìm hiểu Sát Lục Chi Bia là ba ngày, thời gian vừa đến liền đóng cửa, người tìm hiểu cũng bị tống xuất ra tiểu thiên địa, phản hồi Sát Lục Thần Điện.
Còn lại hơn 100 điểm chiến công, Sở Mộ nhìn nhìn, không có tác dụng gì, vật hữu dụng với mình, chiến công tối thiểu đều trên 500, hắn liền chuyển hơn 100 điểm chiến công này cho Minh Kính, cả hai cộng lại đạt đến hơn hai trăm điểm, có thể cho Minh Kính lại hối đoái một ít gì đó.
- Sở huynh, ta có việc trước phải ly khai Sát Lục giới phản hồi Đại Thiên Không giới vực, ngày sau gặp lại.
Minh Kính cáo biệt Sở Mộ, lúc này đây, hắn thật sự phải ly khai.
- Ngày sau gặp lại.
Sở Mộ nói.
Quân tử chi giao nhạt như nước, ly biệt gặp lại, chỉ ở đôi câu vài lời.
Minh Kính ly khai, Sở Mộ lưu lại trong Nhân thành, tìm hiểu Sát Lục Chi Bia, để cho Sở Mộ tìm hiểu ra huyền diệu, cũng làm cho hắn chuyển hóa huyền diệu thành một chiêu kiếm pháp, nhưng đây chỉ là sơ bộ, còn có không gian hoàn thiện cùng tiếp tục tăng lên.
Sở Mộ lựa chọn một gian mật thất có thể luyện kiếm, bắt đầu bế quan.
. . .
Đại Thiên Không giới vực, Thiên Không Kiếm Thần Điện, cao viễn thâm thúy, bỗng nhiên, một cỗ khí tức cường hoành, từ trong một tòa đại điện phún dũng ra, bay thẳng đến chân trời, phảng phất như một thanh Thần kiếm vô hình, đánh nát Thương Khung, xuyên thủng trời cao.
Cái Kiếm Thế này, kinh thiên động địa.
- Cái khí tức kia là. . .
- Diệp Kinh Thần, hắn đột phá.
- Trước bế quan là Tuyệt Thế cảnh Tứ luyện, có được thực lực Cực Thánh Tôn, sau khi đột phá, là Tuyệt Thế cảnh Ngũ luyện, thực lực của hắn, chẳng phải là đạt đến. . .
- Nửa bước Đại Đế!
Trong Bản Nguyên Nguyên Giới, chỉ cần Tu Luyện giả cố gắng, thành tựu Vạn Cổ cảnh cơ hồ là sự tình trăm phần trăm, mà Tuyệt Thế cảnh, chỉ cần cố gắng, lại đầy đủ thời gian, thường thường có thể đạt tới Cực Thánh Tôn, nhưng Đại Đế cảnh rất khó, tối thiểu là gấp trăm lần nghìn lần Tuyệt Thế cảnh.
Đối với rất nhiều Tu Luyện giả mà nói, Đại Đế cảnh chính là mục tiêu bọn họ cả đời nhìn lên, nhưng không cách nào với tới.
Bởi vậy, nửa bước Đại Đế là cực hạn của rất nhiều Tu Luyện giả, hiện tại, thực lực của Diệp Kinh Thần, rất có khả năng đạt đến nửa bước Đại Đế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.