Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1346: Chém giết Thần Ngưng Cảnh

Lục Đạo Trầm Luân

08/06/2020

Bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một tia hào quang, một loại cảm giác làm Sở Mộ dừng lại giữa không trung, ngay sau đó hắn đáp xuống cửa tòa thành.

Tường thành cao mấy chục mét, trên cửa thành có viết ba chữ to mang theo khí thế hùng vĩ.

Thành Loạn Không!

Sở Mộ chưa hiểu rõ về tiểu thế giới, nơi này có bao nhiêu hiểm địa, có bao nhiêu loại nguy hiểm... Hắn chỉ hiểu một cách phiến diện, bởi vì thời gian của hắn không nhiều.

Nhìn ba chữ thành Loạn Không, Sở Mộ đã có kết luận, người khác ba chữ này có tạo nghệ kiếm thuật cực cao, thực lực cường đại, ít nhất cũng là cường giả Kiếm Vương.

Hắn đứng ở cửa thành, muốn vào bên trong cần giao nộp một ít hoang thạch, đối với Sở Mộ mà nói nó không nhiều.

Thành Loạn Không là thành lớn, có rất nhiều nhân khẩu, tới tới lui lui thập phần náo nhiệt, ngựa xe như nước, đa số người nơi này đều mang kiếm, thực lực ít nhất cũng đạt tới Khí Hải Cảnh, đại đa số đều là kiếm giả Nguyên Cực Cảnh, Thần Ngưng Cảnh.

Sở Mộ đi dạo trên đường phố thành Loạn Không, hắn nhìn chung quanh, thu kiếm vào không gian giới chỉ, thu liễm tất cả khí tức chấn động, nhìn hắn không khác gì người thường.

Tòa thành này có chút lai lịch trong tiểu thế giới..

So với thành Hỏa Sơn, cũng bởi vì gần địa tâm hoang hỏa cốc cho nên tên gọi có vài phần liên quan tới địa tâm hoang hỏa cốc.

Hiểm địa gần thành Loạn Không là gì?

Vừa bước đi vừ ngắm cảnh chung quanh. Sở Mộ cũng đang lắng nghe tin tức chung quanh.

Không bao lâu hắn đã tìm hiểu được tin tức cần tìm, thì ra phía bách bên ngoài thành Loạn Không năm trăm dặm có một hiểm địa, tên của nó là Loạn Không Vực, cái tên rất đơn giản, so với địa tâm hoang hỏa cốc, băng cực tuyết sơn lâm... Nghe qua còn kém hơn rất nhiều, nhưng Loạn Không Vực là hiểm địa cao cấp, hơn nữa còn là hiểm địa cao cấp cực kỳ hung hiểm.

Bởi vì bên trong Loạn Không Vực thường xuyên xuất hiện vết nứt không gian, ngươi căn bản không biết nó sẽ xuất hiện tại khu vực nào, lúc nào, uy lực vết nứt không gian thập phần đáng sợ, kiếm giả Thần Ngưng Cảnh gặp phải sẽ bị diệt, cường giả Kiếm Vương cũng không thể đối kháng.

Thậm chí có một số vết nứt không gian đáng sợ còn có thể phá hủy Kiếm Thánh.

Hiểm địa như vậy cũng bỏa lưu một ít bảo vật của nó. Bởi vậy nguy hiểm cao nhưng kỳ ngộ cũng cao, vận khí cũng có thu hoạch vô cùng không tệ.

Bởi vì Loạn Không Vực quá nguy hiểm, tất cả kiếm giả xâm nhập vào bên trong chỉ dám xông vào bên ngoài thử thời vận, dù sao bên ngoài tỷ lệ xuất hiện vết nứt không gian ít hơn bên trong cả trăm lần.



Sau khi biết đặc tính của Loạn Không Vực, đôi mắt Sở Mộ sáng ngời.

Vết nứt không gian!

Không gian loạn lưu!

Đây chẳng phải là cơ hội hắn cần tìm sao?

Tìm hiểu áo nghĩa, nơi tốt nhất là tìm các nơi tương ứng với áo nghĩa, ví dụ như hỏa chi áo nghĩa, nên tiếp cận nên có hỏa diễm, thủy cho áo nghĩa nên tiếp cận khu vực sông suối và biển cả.

Không chi áo nghĩa phải tiếp xúc với nơi có lực lượng không gian.

Vết nứt không gian, không gian loạn lưu đều là một loại thể hiện lực lượng không gian, nói không chừng quan sát chúng sẽ tăng tạo nghệ không chi áo nghĩa lên viên mãn.

Sau khi tìm hiểu hoàn tất, Sở Mộ quay người đi ra khỏi tòa thành, ngự không phi hành bay về hướng bắc.

Thành Loạn Không đối ứng với Loạn Không Vực, nơi này nhân khẩu nhiều và cường giả cũng nhiều, cũng không phải tất cả kiếm giả đều tiến vào Thiên Hoang Địa Cung, bên ngoài Thiên Hoang Địa Cung, không ít kiếm giả Nguyên Cực Cảnh và Thần Ngưng Cảnh.

Bởi vậy Sở Mộ ngự không phi hành cũng không khiến người ta kinh ngạc.

Năm trăm dặm đối với Sở Mộ mà nói không hề xa, với tốc độ bình thường của hắn, chỉ cần một phút là có thể tới gần.

Dừng lại giữa không trung, Sở Mộ nhìn sang Loạn Không Vực, nhìn vào hư không nơi này lại có thể cảm bên trong sinh ra lực lượng làm người ta run rẩy, bên trong thai nghén lực lượng đáng sợ.

Thở ra một hơi, Sở Mộ tiến vào bên trong.

Trong và ngoài Loạn Không Vực mắt thường nhìn không có ggiới hạn, chỉ có cảm giác của riêng mình,.

Chỉ khi tiến vào phạm vi Loạn Không Vực mới biết khí lưu lưu động không tầm thường, bởi vì ảnh hưởng của lực lượng không gian cho nên nó thác loạn.

Không có cửa vào cố định, chỉ biết mình đã tiến vào phạm vi Loạn Không Vực.

Chỉ có điều ánh mắt nhìn có hạn, chỉ có thể quan sát được phạm vi ngàn mét, vượt qua ngàn mét sẽ bắt đầu trở nên mơ hồ, ánh sáng khí lưu vặn vẹo, càng xa càng không nhìn thấy rõ ràng.

Khí lưu chung quanh hỗn loạn, lúc này khí lưu hướng bên trái, tiếp theo sẽ có khí lưu hướng sang bên phải, khi thì lên khi thì xuống, không có quy luạt để tìm ra.



Trong địa phương như vậy, muốn hấp thu hoang khí và linh khí cũng là chuyện cực kỳ khó khăn, một khi kiếm nguyên tiêu hao phải dùng đan dược đặc thù khôi phục.

Trên không trung mười mét có một lực lượng chấn động đáng sợ xuất hiện, Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên, hắn nhìn thấy một vết cắt màu đen xuất hiện sau đó liền biến mất, cảm giác tim đập chân run.

Vết nứt không gian!

- Đứng lại!

- Đuổi theo1

Lúc này có tiếng hô quát vang lên, chỉ thấy một đạo nhân ảnh bay nhanh về phía Sở Mộ, thần sắc lo lắng, gương mặt đầy vết máu và thập phần chật vật, hắn hoảng hốt chạy thục mạng, trên người có mấy vết thương đang chảy máu.

Tốt nhất không nên bay trong Loạn Không Vực, cho dù ở bên ngoài bởi vì có khí lưu ảnh hưởng đến phi hành, hơn nữa phi hành trên không trung có khả năng gặp vết nứt không gian thật lớn.

Phía sau người chạy thục mạng có bốn người gương mặt độc ác đuổi theo..

Sở Mộ nhận ra tu vi của đám người này, đều là kiếm giả Thần Ngưng Cảnh, tu vi Thần Ngưng Cảnh tiểu thành.

Chuyện của người khác không liên quan đến mình, Sở Mộ cũng không nhúng tay vào, vì vậy hắn bước nhanh về phía trước, cũng tránh đường cho tên kiếm giả Thần Ngưng Cảnh.

Đáng tiếc có chút thời điểm muốn tránh cũng không thể tránh.

Người đang hoảng hốt chạy thục mạng lại đổi hướng đột ngột, hắn chạy thẳng về phía Sở Mộ, tốc độ cực nhanh cho nên lập tức xuất hiện trước mặt Sở Mộ.

Sở Mộ không muốn trêu chọc phiền toái không cần thiết, hắn lập tức né tránh và người nọ té xuống đất, dường như thần trí đã mơ hồ.

Bốn người đuổi tới bao vây người nọ, cũng bao vây Sở Mộ vào trong.

- Lập tức giao đồ vật ra đây, ta có thể cho ngươi không đau đớn.

Bốn tên kiếm giả Thần Ngưng Cảnh quát lớn, tuổi của bọn họ chừng bốn mươi, cũng không phải đệ tử Thiên Hoang Địa Cung.

Kiếm giả trên mặt đất đầy vết máu, miệng vết thương toàn thân chảy máu tươi, gian nan giãy dụa đứng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Đạo Độc Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook