Chương 2926: Chém giết. (Thượng)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Bên ngoài, trong vòng phạm vi ba trượng, tất cả mọi sự vật đều bị hắn cảm nhận rõ ràng. Loại cảm giác này thực sự không phải là dùng lực lượng thần hồn đi cảm giác. Cũng không phải là lục giác, mà là một loại phương thức cảm giác vô cùng thần ký.s
Đó là lực lượng của kiếm tâm, điểm thần kỳ, huyền diệu của kiếm tâm.
Lâm Trấn Thông lại lần nữa giết tới, hai mắt Sở Mộ trở nên bình thản. Một thân khí tức cũng dần dần bình phục tới, giống như là biển cả sóng to gió lớn bỗng nhiên chuyển thành sóng yên biển lặng, có một loại cảm giác như thâm bất khả trắc.
Xuất kiếm.
Tốc độ của song kiếm cũng không nhanh, nhìn qua cũng chỉ là trực tiếp đâm ra, không có huyền diệu chút nào. Nhưng mà Lâm Trấn Thông lại cảm giác móng vuốt của mình bị cắt đứt.
Đúng vậy, quỹ tích công kích của hắn bị nắm rõ, sau đó bị cắt đứt.
Ngay sau đó một đạo kiếm quang nhanh chóng hiện ra trước mắt hắn, hắn nhanh chóng né tránh, chỉ là vẫn bị đánh trúng ngực.
Đây là lần đầu tiên hắn bị kiếm của Sở Mộ chủ động đánh trúng ngực sau khi hóa thân thành Tà Long.
Cho dù một kiếm này chỉ lưu lại chút dấu vết trên thân kiếm của hắn, cũng không khiến cho hắn bị tổn thuuwong, nhưng mà lại khiến cho hắn thấy lạnh lẽo cả người.
- Trùng hợp, nhất định là trùng hợp.
Lâm Trấn Thông nói như vậy, hai móng vuốt của hắn, hai chân hắn, cái đuôi hắn, thậm chí là miệng đều trở thành lợi khí, đều ẩn chứa uy năng đáng sợ, công kích liên tiếp.
Nếu như là trước kia, đối mặt với công kích liên tục như vậy, nhất định Sở Mộ sẽ không thể nào ngăn cản được, nhưng hiện tại...
Tốc độ của Lâm Trấn Thông vẫn nhanh chóng vô cùng, như tia chớp màu đỏ, nhưng mà Sở Mộ không còn là Sở Mộ không sức hoàn thủ nữa.
Tâm kiếm như một, dùng tâm ngự kiếm, trong phạm vi ba trượng giống như biến thành một mảnh lĩnh vực độc nhất vô nhị, đều nắm trong khống chế của Sở Mộ. Tâm tới là kiếm tới, vượt qua hạn chế của thời gian và không gian, siêu thoát khoảng cách.
Tâm kiếm như một, Không tịch chi cảnh, ý kiếm... Kết hợp tất cả lại, hai móng vuốt của Lâm Trấn Thông lại bị tính toán ra quỹ tích, bắt đầu hiển hiện rõ ràng trong cảm giác của Sở Mộ, bị hắn nắm chắc.
Song kiếm giống như không chỗ nào không có, tùy ý để cho Lâm Trấn Thông tấn công mạnh mẽ. Song kiếm của Sở Mộ cũng có thể sớm cắt đứt.
Loại cảm giác này giống như là nghẹn khuất một lúc lâu, lúc định đi giải quyết, vừa mới bắt đầu lại đột nhiên bị cắt đứt vậy, cũng vô cùng khó chịu, thập phần nghẹn khuất.
Vẻ mặt Sở Mộ lạnh nhạt, hai mắt bình tĩnh, bộ dáng nhàn nhã giống như tản bộ, thong dong nhàn nhã, khác với bộ dáng bị động chật vật lúc trước.
Trước khi lĩnh ngộ và sau khi lĩnh ngộ hoàn toàn khác biệt.
Luận lực lượng tuyệt đối, có lẽ không có tăng lên bao nhiêu, thậm chí còn không đề thăng. Nhưng mà luận cảnh giới lại trực tiếp tăng vọt một cấp độ lớn, năng lực chiến đấu cũng tăng lên rất cao.
Hai tay đều nắm một kiếm, vận dụng kiếm. Nhưng mà hết lần này tới lần khác Sở Mộ lại có cảm giác thứ khống chế kiếm không phải là hai tay của hắn, mà là tâm, là ý chí, là ý niệm, hai tay chẳng qua chỉ là biểu tượng bề ngoài mà thôi.
Tâm nhanh thì kiếm nhanh. Tốc độ kia còn hơi hai tay dùng kiếm.
Trước đó, kiếm xuất hiện ở chỗ này, không tới một tức, kiếm lại xuất hiện ở chỗ khác.
Nhìn như có vô số thanh kiếm xuất kích, nhưng thực sự chỉ có hai thanh kiếm vung vẩy. Loại cảm giác kỳ diệu này không có ai có thể hiểu rõ, dù Lâm Trấn Thông đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất cực hạn cũng không có cách nào hiểu rõ cảnh giới kiếm pháp mà Sở Mộ thể hiện ra.
Dưới cảnh giới kiếm pháp cao siêu, chỗ chênh lệch giữa song phương đã bị san bằng, Sở Mộ đã đuổi kịp Lâm Trấn Thông, thậm chí còn vượt qua.
Ngực trúng kiếm, cánh tay trúng kiếm, đùi trúng kiếm. Kiếm xuất quỷ nhập, quỹ tích rõ ràng như lại giống như không rõ ràng khiến cho Lâm Trấn Thông dần dần có cảm giác mệt mỏi ứng phó.
Lâm Trấn Thông chỉ có thể dựa vào lực phòng ngự cường đại của lân giáp trên người kháng ngự một kiếm của Sở Mộ, chống cự công kích của Sở Mộ.
Kiếm quang lóe lên, giống như ánh nắng mặt trời chiếu rọi, khiến cho hai mắt Lâm Trấn Thông vô thức khép kín, không dám nhìn thẳng. Lúc mở ra, kiếm quang kia hóa thành hai đạo, đâm thẳng tới, đồng tử đau đớn, giống như bị đâm thủng vậy.
Vội vàng nhắm hai mắt lại, dùng mí mắt cứng cỏi chống cự một kiếm đâm thẳng tới của Sở Mộ.
Keng một tiếng, mí mắt của Lâm Trấn Thông ngăn cản được một kiếm của Sở Mộ đâm tới, chỉ để lại một dấu vết màu trắng, nhưng mà vẫn có lực lượng chấn động xuyên thấu qua mi mắt, bắn thẳng tới hai con ngươi của Lâm Trấn Thông.
Đau đớn kịch liệt khiến cho toàn thân Lâm Trấn Thông run lên, phát ra thanh âm gào rú điên cuồng, giống như hai mắt bị đâm thủng, xuyên thủng tới não vậy. Vô cùng thống khổ, ý thức hỗn loạn mà cuồng bạo đột nhiên trở nên hung mãnh, thiếu chút nữa phá vỡ ý chí của Lâm Trấn Thông đang trấn áp nó.
Nước mắt không tự chủ được từ khóe mắt chảy xuống. Thân thể cuộn lại, cố gắng bảo vệ bản thân. Cái đuôi vung về phía trước, nhanh chóng di chuyển, bố trí phòng ngự.
Tuy rằng lực phòng ngự của lân giáp kinh người, ngay cả mí mắt cũng như vậy, nhưng mà cuối cùng con mắt vẫn là bộ vị yếu ớt nhất. Dưới lực lượng trùng kích, không bị tổn hại đã rất tốt rồi, đau đớn là chuyện khó tránh khỏi.
Sở Mộ sẽ không lưu tình, song kiếm không ngừng xuất kích, từ tất cả góc độ, xuyên qua vòng phong tỏa của cái đuôi, đều rơi vào toàn thân Lâm Trấn Thông, hắn đang tìm kiếm nhược điểm.
Không có thứ gì là hoàn hảo không tỳ vết, cho dù được xưng là hoàn mỹ, chẳng qua là nhược điểm quá ít, hơn nữa khó có thể bị tìm được mà thôi.
Lực phòng ngự của Lâm Trấn Thông dưới Tà Long biến quá mạnh mẽ, cho dù là phong mang của song kiếm Sở Mộ được tăng phúc gấp chục lần cũng không có cách nào trực tiếp xuyên thủng. Mà tốc độ di chuyển của Lâm Trấn Thông cực nhanh, muốn liên tục dùng nhiều kiếm đánh trúng một điểm đồng nhất, độ khó rất lớn, coi như có thể làm được cũng có thời gian nhất định. Chỉ là trong khoảng thời gian đó vết thương đã tự lành.
Sở Mộ đã lĩnh ngộ sơ bộ tinh túy của cảnh giới trong lòng có kiếm, tâm kiếm như một. Chỉ có thể bao phủ phạm vi ba trượng. Khi đó tâm động là kiếm động, đây là một lý luận vô hạn lượng. Hiện tại Sở Mộ cũng chỉ coi như là khởi đầu, mới cất bước mà thôi.
Dưới tình huống như vậy hắn có chỗ thiệt thòi, không ngừng phản kích Lâm Trấn Thông cũng đã rất kinh người rồi.
Đó là lực lượng của kiếm tâm, điểm thần kỳ, huyền diệu của kiếm tâm.
Lâm Trấn Thông lại lần nữa giết tới, hai mắt Sở Mộ trở nên bình thản. Một thân khí tức cũng dần dần bình phục tới, giống như là biển cả sóng to gió lớn bỗng nhiên chuyển thành sóng yên biển lặng, có một loại cảm giác như thâm bất khả trắc.
Xuất kiếm.
Tốc độ của song kiếm cũng không nhanh, nhìn qua cũng chỉ là trực tiếp đâm ra, không có huyền diệu chút nào. Nhưng mà Lâm Trấn Thông lại cảm giác móng vuốt của mình bị cắt đứt.
Đúng vậy, quỹ tích công kích của hắn bị nắm rõ, sau đó bị cắt đứt.
Ngay sau đó một đạo kiếm quang nhanh chóng hiện ra trước mắt hắn, hắn nhanh chóng né tránh, chỉ là vẫn bị đánh trúng ngực.
Đây là lần đầu tiên hắn bị kiếm của Sở Mộ chủ động đánh trúng ngực sau khi hóa thân thành Tà Long.
Cho dù một kiếm này chỉ lưu lại chút dấu vết trên thân kiếm của hắn, cũng không khiến cho hắn bị tổn thuuwong, nhưng mà lại khiến cho hắn thấy lạnh lẽo cả người.
- Trùng hợp, nhất định là trùng hợp.
Lâm Trấn Thông nói như vậy, hai móng vuốt của hắn, hai chân hắn, cái đuôi hắn, thậm chí là miệng đều trở thành lợi khí, đều ẩn chứa uy năng đáng sợ, công kích liên tiếp.
Nếu như là trước kia, đối mặt với công kích liên tục như vậy, nhất định Sở Mộ sẽ không thể nào ngăn cản được, nhưng hiện tại...
Tốc độ của Lâm Trấn Thông vẫn nhanh chóng vô cùng, như tia chớp màu đỏ, nhưng mà Sở Mộ không còn là Sở Mộ không sức hoàn thủ nữa.
Tâm kiếm như một, dùng tâm ngự kiếm, trong phạm vi ba trượng giống như biến thành một mảnh lĩnh vực độc nhất vô nhị, đều nắm trong khống chế của Sở Mộ. Tâm tới là kiếm tới, vượt qua hạn chế của thời gian và không gian, siêu thoát khoảng cách.
Tâm kiếm như một, Không tịch chi cảnh, ý kiếm... Kết hợp tất cả lại, hai móng vuốt của Lâm Trấn Thông lại bị tính toán ra quỹ tích, bắt đầu hiển hiện rõ ràng trong cảm giác của Sở Mộ, bị hắn nắm chắc.
Song kiếm giống như không chỗ nào không có, tùy ý để cho Lâm Trấn Thông tấn công mạnh mẽ. Song kiếm của Sở Mộ cũng có thể sớm cắt đứt.
Loại cảm giác này giống như là nghẹn khuất một lúc lâu, lúc định đi giải quyết, vừa mới bắt đầu lại đột nhiên bị cắt đứt vậy, cũng vô cùng khó chịu, thập phần nghẹn khuất.
Vẻ mặt Sở Mộ lạnh nhạt, hai mắt bình tĩnh, bộ dáng nhàn nhã giống như tản bộ, thong dong nhàn nhã, khác với bộ dáng bị động chật vật lúc trước.
Trước khi lĩnh ngộ và sau khi lĩnh ngộ hoàn toàn khác biệt.
Luận lực lượng tuyệt đối, có lẽ không có tăng lên bao nhiêu, thậm chí còn không đề thăng. Nhưng mà luận cảnh giới lại trực tiếp tăng vọt một cấp độ lớn, năng lực chiến đấu cũng tăng lên rất cao.
Hai tay đều nắm một kiếm, vận dụng kiếm. Nhưng mà hết lần này tới lần khác Sở Mộ lại có cảm giác thứ khống chế kiếm không phải là hai tay của hắn, mà là tâm, là ý chí, là ý niệm, hai tay chẳng qua chỉ là biểu tượng bề ngoài mà thôi.
Tâm nhanh thì kiếm nhanh. Tốc độ kia còn hơi hai tay dùng kiếm.
Trước đó, kiếm xuất hiện ở chỗ này, không tới một tức, kiếm lại xuất hiện ở chỗ khác.
Nhìn như có vô số thanh kiếm xuất kích, nhưng thực sự chỉ có hai thanh kiếm vung vẩy. Loại cảm giác kỳ diệu này không có ai có thể hiểu rõ, dù Lâm Trấn Thông đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất cực hạn cũng không có cách nào hiểu rõ cảnh giới kiếm pháp mà Sở Mộ thể hiện ra.
Dưới cảnh giới kiếm pháp cao siêu, chỗ chênh lệch giữa song phương đã bị san bằng, Sở Mộ đã đuổi kịp Lâm Trấn Thông, thậm chí còn vượt qua.
Ngực trúng kiếm, cánh tay trúng kiếm, đùi trúng kiếm. Kiếm xuất quỷ nhập, quỹ tích rõ ràng như lại giống như không rõ ràng khiến cho Lâm Trấn Thông dần dần có cảm giác mệt mỏi ứng phó.
Lâm Trấn Thông chỉ có thể dựa vào lực phòng ngự cường đại của lân giáp trên người kháng ngự một kiếm của Sở Mộ, chống cự công kích của Sở Mộ.
Kiếm quang lóe lên, giống như ánh nắng mặt trời chiếu rọi, khiến cho hai mắt Lâm Trấn Thông vô thức khép kín, không dám nhìn thẳng. Lúc mở ra, kiếm quang kia hóa thành hai đạo, đâm thẳng tới, đồng tử đau đớn, giống như bị đâm thủng vậy.
Vội vàng nhắm hai mắt lại, dùng mí mắt cứng cỏi chống cự một kiếm đâm thẳng tới của Sở Mộ.
Keng một tiếng, mí mắt của Lâm Trấn Thông ngăn cản được một kiếm của Sở Mộ đâm tới, chỉ để lại một dấu vết màu trắng, nhưng mà vẫn có lực lượng chấn động xuyên thấu qua mi mắt, bắn thẳng tới hai con ngươi của Lâm Trấn Thông.
Đau đớn kịch liệt khiến cho toàn thân Lâm Trấn Thông run lên, phát ra thanh âm gào rú điên cuồng, giống như hai mắt bị đâm thủng, xuyên thủng tới não vậy. Vô cùng thống khổ, ý thức hỗn loạn mà cuồng bạo đột nhiên trở nên hung mãnh, thiếu chút nữa phá vỡ ý chí của Lâm Trấn Thông đang trấn áp nó.
Nước mắt không tự chủ được từ khóe mắt chảy xuống. Thân thể cuộn lại, cố gắng bảo vệ bản thân. Cái đuôi vung về phía trước, nhanh chóng di chuyển, bố trí phòng ngự.
Tuy rằng lực phòng ngự của lân giáp kinh người, ngay cả mí mắt cũng như vậy, nhưng mà cuối cùng con mắt vẫn là bộ vị yếu ớt nhất. Dưới lực lượng trùng kích, không bị tổn hại đã rất tốt rồi, đau đớn là chuyện khó tránh khỏi.
Sở Mộ sẽ không lưu tình, song kiếm không ngừng xuất kích, từ tất cả góc độ, xuyên qua vòng phong tỏa của cái đuôi, đều rơi vào toàn thân Lâm Trấn Thông, hắn đang tìm kiếm nhược điểm.
Không có thứ gì là hoàn hảo không tỳ vết, cho dù được xưng là hoàn mỹ, chẳng qua là nhược điểm quá ít, hơn nữa khó có thể bị tìm được mà thôi.
Lực phòng ngự của Lâm Trấn Thông dưới Tà Long biến quá mạnh mẽ, cho dù là phong mang của song kiếm Sở Mộ được tăng phúc gấp chục lần cũng không có cách nào trực tiếp xuyên thủng. Mà tốc độ di chuyển của Lâm Trấn Thông cực nhanh, muốn liên tục dùng nhiều kiếm đánh trúng một điểm đồng nhất, độ khó rất lớn, coi như có thể làm được cũng có thời gian nhất định. Chỉ là trong khoảng thời gian đó vết thương đã tự lành.
Sở Mộ đã lĩnh ngộ sơ bộ tinh túy của cảnh giới trong lòng có kiếm, tâm kiếm như một. Chỉ có thể bao phủ phạm vi ba trượng. Khi đó tâm động là kiếm động, đây là một lý luận vô hạn lượng. Hiện tại Sở Mộ cũng chỉ coi như là khởi đầu, mới cất bước mà thôi.
Dưới tình huống như vậy hắn có chỗ thiệt thòi, không ngừng phản kích Lâm Trấn Thông cũng đã rất kinh người rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.