Chương 1138: Chém giết và thu hoạch
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Nhiệt độ hỏa diễm cực cao, có thể làm thép tinh bách luyện nóng chảy nhưng không thể ngăn cản kiếm khí của Sở Mộ, kiêm khí bao phủ một tầng Thiên Hoang kiếm nguyên cho nên bỏ qua nhiệt độ cao. Chấn Sơn Kính đánh tan hỏa diễm phòng hộ.
Nguy hiểm bao phủ toàn thân, sắc mặt Viêm tộc run rẩy, hắn hoảng sợ biến sắc,trong lòng bàn chân sinh ra hỏa diễm sau đó lan ra khắp toàn thân, không chờ ngọn lửa bao phủ nửa thân trên, kiếm của Sở Mộ đã vô thanh vô tức nằm trên cỏ họng của hắn.
Kiếm quang giống như độc xà vừa phát lại thu. Sở Mộ biến mất không thấy gì nữa, lúc xuất hiện đã ở trước mặt dị tộc khác.
Đồ Cương đánh tan giao long, Đồ Cương đánh ra một đạo kiếm quang khác, hai chân đạp mạnh vào mặt đất sau đó lao thẳng về phía người Viêm Tộc.
Hai đấu hai!
Viêm tộc bị Sở Mộ nhìn chằm chằm khiếp sợ, hắn không rối loạn, thân kinh bách chiến cho nên hắn biết nên phản kích thế nào, từng đạo hỏa diễm bao phủ bốn phía giống như mưa to trùng kích bao phủ toàn thân Sở Mộ, chính hắn lại hóa thành hỏa diễm biến mất, xuất hiện tại khu vực khác.
Vì mạng sống, vì chém giết Sở Mộ, Viêm Tộc đã dùng toàn lực không giữ lại, trong tay hắn là sinh linh hóa thành hỏa diễm.
Viêm tộc đang giao thủ với Đồ Cương cũng dùng taofn lực.
Vốn cho rằng dựa vào thực lực ba người có thể vững vàng áp đảo Sở Mộ và Đồ Cương, thật không ngờ vừa lâm trận chết một người, tình thế lâm vào nguy hiểm.
Sở Mộ không nóng nảy chém giết tên Viêm Tộc này, hắn không hiểu nhiều về bách tộc trong thế giới Thái Cổ, hắn tò mò Viêm tộc còn có thủ đoạn gì.
Dưới áp lực của Sở Mộ, Viêm tộc dốc sức liều mạng vận dụng bí pháp, ngọn lửa kia hóa thành màu xanh.
Nhiệt độ hỏa diễm tăng lên, đương nhiên đây là tình huống bình thường.
Sở Mộ không thể không dùng kiếm cương hộ thể bài xích nhiệt độ cao.
Hắn vận dụng kiếm thuật lĩnh vực, tất cả công kích của Viêm Tộc đều bị vặn vẹo, thân thể Sở Mộ xuất hiện trước mặt Viêm tộc.
Mũi kiếm quét ngang và thu vào vỏ.
Bên kia Đồ Cương hét to, cự kiếm phá tan tất cả phòng ngự của đối phương sau đó chém Viêm tộc thành hai nửa.
Ba tên Viêm Tộc tử vong.
Trong đó hai tên chết dưới kiếm Sở Mộ, bởi vậy Sở Mộ thu được sáu mươi bốn điểm điểm chiến tích, tăng thêm điểm chiến tích vốn có của Sở Mộ, hiện tại đã cao tới tám trăm chín mươi điểm, còn kém một trăm mười điểm là đầy một ngàn.
Hai tên Viêm Tộc bị Sở Mộ giết, đồ trên người chúng là của Sở mộ, bởi vậy không gian giới chỉ và vũ khí của chúng bị Sở Mộ thu, về phần một tên khác quy Đồ Cương.
Phân phối như vậy không ai dị nghị gì.
- Khôi phục lực lượng, chúng ta chuẩn bị phá vỡ phong cấm.
Đồ Cương nói ra.
Trận chiến này tiêu hao không nhiều nhưng nơi này nguy hiểm, cần phải bảo trì thực lực đỉnh phong.
Nếu có ba tên Viêm Tộc tới, không bảo đảm sẽ có kẻ khác tới, bọn họ phải giữ thực lực phòng nguy hiểm.
Một phút đồng hồ sau, hai người lựckhôi phục lực lượng đến đỉnh phong, từ trận chiến vừa rồi bọn họ ý thức được đối phương rất mạnh.
- Động thủ!
Đồ Cương quát lớn, hai thanh kiếm chém vào phong cấm.
Chém giết chém giết!
Nhập Cảnh cực hạn chi lực liên tục bộc phát.
Sau khi tấn công mười bốn lần, hình thành bảy đợt công kích rung động rất mạnh, phong cấm trên cửa đá lập lòe.
- Lại tới một lần!
Đồ Cương quát, tiếp tục ra tay lần nữa.
Hai đạo kiếm quang đống thời thánh vào một điểm.
- Phá. . .
Sắc mặt Đồ Cương hưng phấn, phong cấm bị bọn họ đánh tan.
Đồ Cương nhìn phong cấm trên cửa đá biến mất, khóe mắt lại nhìn sang Sở Mộ, thấy đối phương vô cùng bình thản, thập phần thong dong.
- Không biết hắn có thể bộc phát Nhập Cảnh cực hạn bao nhiêu lần.
Trong lòng nói thần, Đồ Cương cảm thấy Sở Mộ còn trên cả mình.
Vô ý thức xem trọng Sở Mộ vài phần.
Lúc này này phong cấm trên cửa đá biến mất.
Đồ Cương xuất hiện trước cửa đá, hắn phát lực thôi động cửa đá mở ra.
Sở Mộ nhìn ra được Đồ Cương có lực lượng rất mạnh, lĩnh ngộ áo nghĩa cũng là lực lượng áo nghĩa, từ đó lực lượng của hắn còn đáng sợ hơn Sở Mộ.
Cửa đá bị đẩy ra, hương vị mục nát ập vào mặt.
Cửa mộ mở ra.
Sở Mộ và Đồ Cương đi vào bên trong.
Trong huyệt mộ có một thạch quan, nắp quan tài đóng kín, tại mép có hào quang tản mát khí thế cực kỳ yếu ớt, cho dù chỉ có một tia khí tức cũng làm sắc mặt Sở Mộ và Đồ Cương ngưng trọng.
Mặc dù không nghiên cứu phong cấm đi đạo nhưng bọn họ là kẻ có kiến thức thâm sâu, hoặc nhiều hoặc ít có thể nhìn ra cấm chế trên quan tài khác với cửa đá, lực phòng ngự còn mạnh hơn cửa đá nhiều, hơn nữa còn có lực phản kích.
Nói cách khác, nếu như Sở Mộ và Đồ Cương động thủ công kích thạch quan sẽ bị phong cấm phản kích, về phần uy lực phản kích như thế nào còn không dám khẳng định, nhưng tuyệt đối sẽ không yếu, có lẽ sẽ làm bọn họ bị thương.
Thạch quang bị phong cấm rất mạnh che đậy rất rõ ràng không muốn có người động vào nó.
Trong mộ huyệt trừ thạch quan ra, còn có một cái bàn đá, trên bàn đá có ba đồ vật, một khối ngọc thạch lóng lánh, hai cái hồ lô màu sắc khác nhau.
- Chẳng lẽ là...
Nhìn thấy hai hồ lô, Sở Mộ lập tức khẽ giật mình, hắn có suy đoán.
Đồ Cương nhìn ba đồ vật trên bàn, lại đi đến thạch quan sau đó quan sát cẩn thận.
- Thạch quan quy ta, bàn đá quy ngươi.
Đồ Cương nói ra.
- Tốt!
Sở Mộ không do dự.
Có lẽ trong thạch quan có bảo bối, có lẽ chỉ là một cỗ thi thể, có lẽ cái gì cũng không có, cũng có thể ba đồ vật trên bàn đá giá trị phi phàm, có lẽ không có gì tốt, không dám xác định.
Hai người không thăm dò của nhau, tất cả dựa vào vận may.
Sở Mộ vung tay thu ba đồ vật, Đồ Cương cũng động thủ thu thạch quan.
Thạch quan chấn động biến mất không thấy gì nữa, bị Đồ Cương thu vào không gian giới chỉ, cùng lúc đó Sở Mộ có dự cảm không tốt.
- Đi mau!
Hắn lao thẳng về cửa ra vào.
Cái huyệt mộ này không quá lớn, chỉ rộng chừng mười mét, bọn họ có thể trong nháy mắt lao ra ngoài.
Hai thân ảnh biến mất, Sở Mộ và Đồ Cương xông thẳng tới cửa ra vào, đột nhiên bị thứ gì đó vô hình mềm dẻo nhưng cực kỳ cứng cỏi ngăn cản, càng lõm vào càng cứng, lực lượng bắn ngược càng cường đại.
Hai tiếng phanh vang lên, hai thân ảnh bắn ngược ra sau, bọn họ đụng vào vách tường.
Kiếm cương hộ thể nghiền nát, Sở Mộ và Đồ Cương va chạm với vách tường cứng rắn, lực lượng đáng sợ trùng kích bọn thân thể bọn họ rung động, nội tạng chấn động, huyết dịch chấn động, xương cốt kêu ken két.
Nguy hiểm bao phủ toàn thân, sắc mặt Viêm tộc run rẩy, hắn hoảng sợ biến sắc,trong lòng bàn chân sinh ra hỏa diễm sau đó lan ra khắp toàn thân, không chờ ngọn lửa bao phủ nửa thân trên, kiếm của Sở Mộ đã vô thanh vô tức nằm trên cỏ họng của hắn.
Kiếm quang giống như độc xà vừa phát lại thu. Sở Mộ biến mất không thấy gì nữa, lúc xuất hiện đã ở trước mặt dị tộc khác.
Đồ Cương đánh tan giao long, Đồ Cương đánh ra một đạo kiếm quang khác, hai chân đạp mạnh vào mặt đất sau đó lao thẳng về phía người Viêm Tộc.
Hai đấu hai!
Viêm tộc bị Sở Mộ nhìn chằm chằm khiếp sợ, hắn không rối loạn, thân kinh bách chiến cho nên hắn biết nên phản kích thế nào, từng đạo hỏa diễm bao phủ bốn phía giống như mưa to trùng kích bao phủ toàn thân Sở Mộ, chính hắn lại hóa thành hỏa diễm biến mất, xuất hiện tại khu vực khác.
Vì mạng sống, vì chém giết Sở Mộ, Viêm Tộc đã dùng toàn lực không giữ lại, trong tay hắn là sinh linh hóa thành hỏa diễm.
Viêm tộc đang giao thủ với Đồ Cương cũng dùng taofn lực.
Vốn cho rằng dựa vào thực lực ba người có thể vững vàng áp đảo Sở Mộ và Đồ Cương, thật không ngờ vừa lâm trận chết một người, tình thế lâm vào nguy hiểm.
Sở Mộ không nóng nảy chém giết tên Viêm Tộc này, hắn không hiểu nhiều về bách tộc trong thế giới Thái Cổ, hắn tò mò Viêm tộc còn có thủ đoạn gì.
Dưới áp lực của Sở Mộ, Viêm tộc dốc sức liều mạng vận dụng bí pháp, ngọn lửa kia hóa thành màu xanh.
Nhiệt độ hỏa diễm tăng lên, đương nhiên đây là tình huống bình thường.
Sở Mộ không thể không dùng kiếm cương hộ thể bài xích nhiệt độ cao.
Hắn vận dụng kiếm thuật lĩnh vực, tất cả công kích của Viêm Tộc đều bị vặn vẹo, thân thể Sở Mộ xuất hiện trước mặt Viêm tộc.
Mũi kiếm quét ngang và thu vào vỏ.
Bên kia Đồ Cương hét to, cự kiếm phá tan tất cả phòng ngự của đối phương sau đó chém Viêm tộc thành hai nửa.
Ba tên Viêm Tộc tử vong.
Trong đó hai tên chết dưới kiếm Sở Mộ, bởi vậy Sở Mộ thu được sáu mươi bốn điểm điểm chiến tích, tăng thêm điểm chiến tích vốn có của Sở Mộ, hiện tại đã cao tới tám trăm chín mươi điểm, còn kém một trăm mười điểm là đầy một ngàn.
Hai tên Viêm Tộc bị Sở Mộ giết, đồ trên người chúng là của Sở mộ, bởi vậy không gian giới chỉ và vũ khí của chúng bị Sở Mộ thu, về phần một tên khác quy Đồ Cương.
Phân phối như vậy không ai dị nghị gì.
- Khôi phục lực lượng, chúng ta chuẩn bị phá vỡ phong cấm.
Đồ Cương nói ra.
Trận chiến này tiêu hao không nhiều nhưng nơi này nguy hiểm, cần phải bảo trì thực lực đỉnh phong.
Nếu có ba tên Viêm Tộc tới, không bảo đảm sẽ có kẻ khác tới, bọn họ phải giữ thực lực phòng nguy hiểm.
Một phút đồng hồ sau, hai người lựckhôi phục lực lượng đến đỉnh phong, từ trận chiến vừa rồi bọn họ ý thức được đối phương rất mạnh.
- Động thủ!
Đồ Cương quát lớn, hai thanh kiếm chém vào phong cấm.
Chém giết chém giết!
Nhập Cảnh cực hạn chi lực liên tục bộc phát.
Sau khi tấn công mười bốn lần, hình thành bảy đợt công kích rung động rất mạnh, phong cấm trên cửa đá lập lòe.
- Lại tới một lần!
Đồ Cương quát, tiếp tục ra tay lần nữa.
Hai đạo kiếm quang đống thời thánh vào một điểm.
- Phá. . .
Sắc mặt Đồ Cương hưng phấn, phong cấm bị bọn họ đánh tan.
Đồ Cương nhìn phong cấm trên cửa đá biến mất, khóe mắt lại nhìn sang Sở Mộ, thấy đối phương vô cùng bình thản, thập phần thong dong.
- Không biết hắn có thể bộc phát Nhập Cảnh cực hạn bao nhiêu lần.
Trong lòng nói thần, Đồ Cương cảm thấy Sở Mộ còn trên cả mình.
Vô ý thức xem trọng Sở Mộ vài phần.
Lúc này này phong cấm trên cửa đá biến mất.
Đồ Cương xuất hiện trước cửa đá, hắn phát lực thôi động cửa đá mở ra.
Sở Mộ nhìn ra được Đồ Cương có lực lượng rất mạnh, lĩnh ngộ áo nghĩa cũng là lực lượng áo nghĩa, từ đó lực lượng của hắn còn đáng sợ hơn Sở Mộ.
Cửa đá bị đẩy ra, hương vị mục nát ập vào mặt.
Cửa mộ mở ra.
Sở Mộ và Đồ Cương đi vào bên trong.
Trong huyệt mộ có một thạch quan, nắp quan tài đóng kín, tại mép có hào quang tản mát khí thế cực kỳ yếu ớt, cho dù chỉ có một tia khí tức cũng làm sắc mặt Sở Mộ và Đồ Cương ngưng trọng.
Mặc dù không nghiên cứu phong cấm đi đạo nhưng bọn họ là kẻ có kiến thức thâm sâu, hoặc nhiều hoặc ít có thể nhìn ra cấm chế trên quan tài khác với cửa đá, lực phòng ngự còn mạnh hơn cửa đá nhiều, hơn nữa còn có lực phản kích.
Nói cách khác, nếu như Sở Mộ và Đồ Cương động thủ công kích thạch quan sẽ bị phong cấm phản kích, về phần uy lực phản kích như thế nào còn không dám khẳng định, nhưng tuyệt đối sẽ không yếu, có lẽ sẽ làm bọn họ bị thương.
Thạch quang bị phong cấm rất mạnh che đậy rất rõ ràng không muốn có người động vào nó.
Trong mộ huyệt trừ thạch quan ra, còn có một cái bàn đá, trên bàn đá có ba đồ vật, một khối ngọc thạch lóng lánh, hai cái hồ lô màu sắc khác nhau.
- Chẳng lẽ là...
Nhìn thấy hai hồ lô, Sở Mộ lập tức khẽ giật mình, hắn có suy đoán.
Đồ Cương nhìn ba đồ vật trên bàn, lại đi đến thạch quan sau đó quan sát cẩn thận.
- Thạch quan quy ta, bàn đá quy ngươi.
Đồ Cương nói ra.
- Tốt!
Sở Mộ không do dự.
Có lẽ trong thạch quan có bảo bối, có lẽ chỉ là một cỗ thi thể, có lẽ cái gì cũng không có, cũng có thể ba đồ vật trên bàn đá giá trị phi phàm, có lẽ không có gì tốt, không dám xác định.
Hai người không thăm dò của nhau, tất cả dựa vào vận may.
Sở Mộ vung tay thu ba đồ vật, Đồ Cương cũng động thủ thu thạch quan.
Thạch quan chấn động biến mất không thấy gì nữa, bị Đồ Cương thu vào không gian giới chỉ, cùng lúc đó Sở Mộ có dự cảm không tốt.
- Đi mau!
Hắn lao thẳng về cửa ra vào.
Cái huyệt mộ này không quá lớn, chỉ rộng chừng mười mét, bọn họ có thể trong nháy mắt lao ra ngoài.
Hai thân ảnh biến mất, Sở Mộ và Đồ Cương xông thẳng tới cửa ra vào, đột nhiên bị thứ gì đó vô hình mềm dẻo nhưng cực kỳ cứng cỏi ngăn cản, càng lõm vào càng cứng, lực lượng bắn ngược càng cường đại.
Hai tiếng phanh vang lên, hai thân ảnh bắn ngược ra sau, bọn họ đụng vào vách tường.
Kiếm cương hộ thể nghiền nát, Sở Mộ và Đồ Cương va chạm với vách tường cứng rắn, lực lượng đáng sợ trùng kích bọn thân thể bọn họ rung động, nội tạng chấn động, huyết dịch chấn động, xương cốt kêu ken két.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.