Chương 259: Chín rẽ mười tám ngoặt. (2)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Trái tim Sở Mộ không thể kìm chế được, đột nhiên đập mạnh. Hắn có cảm giác nguy hiểm. Tai trái khẽ run lên. Chỉ thấy vách núi bên trái đột nhiên nổ tung. Hơn mười tảng đá giống như viên đạn phát ra những tiếng rít gào bao phủ toàn thân hắn, giống như một đàn ong vò vẽ.
Quá nhanh quá mạnh.
Sở Mộ căn bản cũng không có bất kỳ đề phòng nào.
Theo bản năng, chỉ kịp vận chuyển kiếm khí toàn thân hình thành phòng hộ. Hắn liền cảm giác được từng tảng đá bắn nhanh ở trên kiếm khí của hắn. Mỗi một tảng đá đều ẩn chứa kiếm khí hệ thổ tinh thuần, uy lực cường đại. Kiếm khí phòng hộ của Sở Mộ thoáng cái đã bị đánh bại. Tảng đá bị nghiền nát, nhưng lực lượng còn sót lại vẫn đánh vào kiếm khí hộ thể vô hình của Sở Mộ. Lực lượng khổng lồ bạo phát đẩy mạnh ra. Thân thể Sở Mộ không khống chế được bay về phía vực sâu bên phải của đường núi.
- Gia Cát Xung nói không thể xuất kiếm trực tiếp công kích người khác. Ta cũng không có xuất kiếm, cũng không có trực tiếp công kích à.
Hoàng Phủ Phách thoáng nhìn về phía Sở Mộ bị công kích đập đến vực sâu, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn. Hắn âm thầm cười lạnh nói.
Đối với con cháu vương thất thiên phú kiệt xuất như hắn mà nói, chẳng qua chỉ là tính mạng của một đệ tử kiếm phái, đơn giản giống như giết chết một con kiến hôi. Nếu không phải Gia Cát Xung đã nói trước, không được xuất kiếm trực tiếp công kích, hắn đã sớm hạ thủ tiếp chém giết Sở Mộ trực, đâu còn muốn thi triển loại thủ đoạn nhỏ như vậy.
Chỉ có điều bây giờ, gia hỏa chướng mắt này bị công kích rời khỏi đường núi, thoáng cái sẽ rơi vào vực sâu, sống chết không biết, Hoàng Phủ Phách chỉ cảm thấy trong lòng khoan khoái một hồi. Thân thể dường như cũng nhẹ nhàng đi vài phần.
Sở Mộ nâng mí mắt lên. Có hàn quang kinh người phóng ra, rơi vào sau lưng Hoàng Phủ Phách. Toàn thân Hoàng Phủ Phách không tự chủ được run lên. Theo bản năng hắn có cảm giác rợn cả tóc gáy.
Tiếp theo, chỉ thấy thân thể Sở Mộ bay ra khỏi đường núi, giống như cành liễu bị gió thổi qua, lắc lư, xẹt qua một đường vòng cung, lại lần nữa trở lại đường núi. Hơn nữa còn là rơi vào trước mặt Hoàng Phủ Phách. Điều này khiến sắc mặt Hoàng Phủ Phách đại biến.
Vào thời khắc Hoàng Phủ Phách vẫn chưa hoàn toàn kịp phản ứng, Sở Mộ lập tức điều động ngoại kiếm khí trong phạm vi tám thước, hình thành giống như khí tường đè ép đến. Hoàng Phủ Phách đang hung hăng lao tới, toàn thân đập vào bức tường khí.
- Phá cho ta!
Vẻ mặt Hoàng Phủ Phách dữ tợn quát lớn. Kiếm khí cuộn trào mãnh liệt, trực tiếp đánh nát tường khí. Nhưng Sở Mộ lại dần dần tăng nhanh khoảng cách với hắn.
- Đáng chết. Đứng lại cho ta.
Hoàng Phủ Phách hét lớn một tiếng. Bàn chân hắn giẫm lên trên mặt đất, thẩm thấu ra từng kiếm khí, theo đường núi nhanh chóng lan tràn về phía trước. Tiếp theo kiếm khí lao ra khỏi mặt đất, công kích Sở Mộ.
Sở Mộ đã sớm có đề phòng, sẽ không lại trúng chiêu. Trái lại, hắn một lần nữa ngưng tụ ngoại kiếm khí quanh thân, hóa thành bốn đạo phong nhận vô hình đánh vào chỗ vách núi. Nhất thời, vách núi bị nghiền nát. Trên trăm khối đá vụn giống như viên đạn bắn ra, đều bao phủ lấy Hoàng Phủ Phách.
Tốc độ quá nhanh. Hoàng Phủ Phách không kịp né tránh. Hắn cũng chỉ có thể dùng kiếm khí của bản thân cứng rắn chống đỡ. Kiếm khí của hắn đặc biệt tinh thuần hùng hậu. Hơn nữa hắn còn là am hiểu nhất chính là kiếm khí hệ thổ phòng thủ. Hắn tùy ý cho trên trăm khối đá vụn bắn nhanh, không ngừng bị trung hoà, nhưng không có cái nào bị đánh bại ngay lập tức.
Mặc dù Hoàng Phủ Phách không bị công kích rời khỏi sơn đường. Nhưng bị trên trăm khối đá vụn công kích cũng không phải là chuyện đùa. Hắn không thể không dừng bước lại, đứng vững giống như mọc ra từ đất, mới có thể duy trì tiếp tục ở trên đường núi.
Nhân cơ hội này, Sở Mộ đã tăng thêm khoảng cách giữa hắn cùng Hoàng Phủ Phách, vượt qua hơn mười thước.
- Hỗn đản đáng chết.
Hoàng Phủ Phách tức giận đến đỏ bừng cả mặt. Hắn giống như một con trâu đực nổi giận, chạy như điên. Khí thế cuộn trào mãnh liệt giống như đá lớn lăn. phát ra những tiếng ầm ầm, khí thế kinh người.
- Hoàng Phủ Năng, ngăn hắn lại cho ta.
Mắt thấy khoảng cách giữa mình và Sở Mộ các lúc càng xa, đồng thời, cũng vượt qua Cao Cốc Lăng, Hoàng Phủ Phách hét lớn, âm thanh giống như sấm rền nổ vang.
- Không cần biết ngươi có thân phận thế nào, mười vị trí đầu, ngươi không có tư cách nhận được. Lui về cho ta.
Hoàng Phủ Năng lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Mộ đã lướt tới phía sau hắn. Ống tay áo hắn vung lên, kiếm khí chấn động, giống như sóng biển cuồn cuộn đè ép đến.
- Ngươi còn chưa đủ tư cách!
Sở Mộ thản nhiên đáp lại một tiếng, ngón tay giống như kiếm rạch một cái ở phía trước. Kiếm khí ngưng tụ, trực tiếp mở ra kiếm khí cuộn sóng của Hoàng Phủ Năng. Đồng thời ngoại kiếm khí lại một lần nữa được điều động, hình thành bức tường khí đè ép Hoàng Phủ Năng.
Hoàng Phủ Năng biến sắc. Thật không ngờ gia hỏa thập đoạn đỉnh phong này cũng dám đánh trả đối với mình. Hai tay hắn chộp một cái, trực tiếp xé rách bức tường khí. Nhưng Sở Mộ lại vượt qua hắn.
Chuyện xảy ra phía sau, những người ở phía trước mặt đều biết. Mỗi người đều đặc biệt khiếp sợ.
Vốn có cho rằng mười vị trí đầu là thuộc về mười người bọn họ. Về phần có thể đoạt được vị trí thứ mấy, vẫn là mười người bọn họ cạnh tranh với nhau. Thật không nghĩ tới, không ngờ lại xảy ra chuyện bất ngờ. Có một học viên thập đoạn đỉnh phong đuổi tới.
Đều là con cháu vương thất, cùng chung mối thù. Hoàng Phủ Thủy Điệp gần như đang chạy song song với Nam Cung Hạo Dương, bàn tay tung ra. Kiếm khí ngưng tụ giống như một con bướm bay ở trong không khí. Những kiếm khí hồ điệp này chỉ cần vừa va chạm vào Sở Mộ, nhất định sẽ nổ mạnh, uy lực cường đại.
Nhưng chỉ thấy thân hình Sở Mộ nhoáng lên, không ngờ từ những khe hở kiếm khí hồ điệp xuyên qua, không va chạm vào bất kỳ một con kiếm khí hồ điệp nào. Trái lại hắn có thể dùng kiếm khí hồ điệp trở thành vật cản đối với Hoàng Phủ Năng đang đuổi tới.
- A, không nghĩ tới, không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống bất ngờ như thế.
Bầu trời, Gia Cát Xung cưỡi ở trên lưng một con hạc trắng có mào màu đỏ quan sát phía dưới. Trên gương mặt nghị lực hiện lên mấy phần ngạc nhiên.
- Đừng mơ tưởng vượt qua được ta!
Nam Cung Hạo Dương khẽ quát một tiếng. Trên bàn tay hắn có kiếm khí màu lửa đỏ ngưng tụ. Không khí trở nên nóng bỏng. Tiếp theo, bàn tay vung lên. Kiếm khí màu lửa đỏ nổ tung, hóa thành vô số lợi kiếm bắn nhanh tới.
Đồng tử Sở Mộ khẽ run lên. Ngoại kiếm khí lại được điều động. Bức tường khí được đẩy mạnh về phía trước, nhất thời cùng từng đạo kiếm khí màu lửa đỏ va chạm tiêu tan, thông suốt. . .
Chín rẽ mười tám ngoặt, hình dung đường núi gồ ghề quanh co của núi Hắc Giao. Nhưng trên thực tế, cũng không thật sự đạt được mức độ chín rẽ mười tám ngoặt.
Từng bóng người xông vào đường núi, khiến cục diện cùng đi về phía trước nhất thời thay đổi. Mỗi người phía sau đều lấy ra toàn lực, chính là để vượt qua người khác. Cho dù là cuối cùng không thể đoạt được mười vị trí đầu, nhận được phần thưởng, nhưng càng sát với thứ tự đầu, cũng một loại vốn liếng để kiêu ngạo.
Quá nhanh quá mạnh.
Sở Mộ căn bản cũng không có bất kỳ đề phòng nào.
Theo bản năng, chỉ kịp vận chuyển kiếm khí toàn thân hình thành phòng hộ. Hắn liền cảm giác được từng tảng đá bắn nhanh ở trên kiếm khí của hắn. Mỗi một tảng đá đều ẩn chứa kiếm khí hệ thổ tinh thuần, uy lực cường đại. Kiếm khí phòng hộ của Sở Mộ thoáng cái đã bị đánh bại. Tảng đá bị nghiền nát, nhưng lực lượng còn sót lại vẫn đánh vào kiếm khí hộ thể vô hình của Sở Mộ. Lực lượng khổng lồ bạo phát đẩy mạnh ra. Thân thể Sở Mộ không khống chế được bay về phía vực sâu bên phải của đường núi.
- Gia Cát Xung nói không thể xuất kiếm trực tiếp công kích người khác. Ta cũng không có xuất kiếm, cũng không có trực tiếp công kích à.
Hoàng Phủ Phách thoáng nhìn về phía Sở Mộ bị công kích đập đến vực sâu, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn. Hắn âm thầm cười lạnh nói.
Đối với con cháu vương thất thiên phú kiệt xuất như hắn mà nói, chẳng qua chỉ là tính mạng của một đệ tử kiếm phái, đơn giản giống như giết chết một con kiến hôi. Nếu không phải Gia Cát Xung đã nói trước, không được xuất kiếm trực tiếp công kích, hắn đã sớm hạ thủ tiếp chém giết Sở Mộ trực, đâu còn muốn thi triển loại thủ đoạn nhỏ như vậy.
Chỉ có điều bây giờ, gia hỏa chướng mắt này bị công kích rời khỏi đường núi, thoáng cái sẽ rơi vào vực sâu, sống chết không biết, Hoàng Phủ Phách chỉ cảm thấy trong lòng khoan khoái một hồi. Thân thể dường như cũng nhẹ nhàng đi vài phần.
Sở Mộ nâng mí mắt lên. Có hàn quang kinh người phóng ra, rơi vào sau lưng Hoàng Phủ Phách. Toàn thân Hoàng Phủ Phách không tự chủ được run lên. Theo bản năng hắn có cảm giác rợn cả tóc gáy.
Tiếp theo, chỉ thấy thân thể Sở Mộ bay ra khỏi đường núi, giống như cành liễu bị gió thổi qua, lắc lư, xẹt qua một đường vòng cung, lại lần nữa trở lại đường núi. Hơn nữa còn là rơi vào trước mặt Hoàng Phủ Phách. Điều này khiến sắc mặt Hoàng Phủ Phách đại biến.
Vào thời khắc Hoàng Phủ Phách vẫn chưa hoàn toàn kịp phản ứng, Sở Mộ lập tức điều động ngoại kiếm khí trong phạm vi tám thước, hình thành giống như khí tường đè ép đến. Hoàng Phủ Phách đang hung hăng lao tới, toàn thân đập vào bức tường khí.
- Phá cho ta!
Vẻ mặt Hoàng Phủ Phách dữ tợn quát lớn. Kiếm khí cuộn trào mãnh liệt, trực tiếp đánh nát tường khí. Nhưng Sở Mộ lại dần dần tăng nhanh khoảng cách với hắn.
- Đáng chết. Đứng lại cho ta.
Hoàng Phủ Phách hét lớn một tiếng. Bàn chân hắn giẫm lên trên mặt đất, thẩm thấu ra từng kiếm khí, theo đường núi nhanh chóng lan tràn về phía trước. Tiếp theo kiếm khí lao ra khỏi mặt đất, công kích Sở Mộ.
Sở Mộ đã sớm có đề phòng, sẽ không lại trúng chiêu. Trái lại, hắn một lần nữa ngưng tụ ngoại kiếm khí quanh thân, hóa thành bốn đạo phong nhận vô hình đánh vào chỗ vách núi. Nhất thời, vách núi bị nghiền nát. Trên trăm khối đá vụn giống như viên đạn bắn ra, đều bao phủ lấy Hoàng Phủ Phách.
Tốc độ quá nhanh. Hoàng Phủ Phách không kịp né tránh. Hắn cũng chỉ có thể dùng kiếm khí của bản thân cứng rắn chống đỡ. Kiếm khí của hắn đặc biệt tinh thuần hùng hậu. Hơn nữa hắn còn là am hiểu nhất chính là kiếm khí hệ thổ phòng thủ. Hắn tùy ý cho trên trăm khối đá vụn bắn nhanh, không ngừng bị trung hoà, nhưng không có cái nào bị đánh bại ngay lập tức.
Mặc dù Hoàng Phủ Phách không bị công kích rời khỏi sơn đường. Nhưng bị trên trăm khối đá vụn công kích cũng không phải là chuyện đùa. Hắn không thể không dừng bước lại, đứng vững giống như mọc ra từ đất, mới có thể duy trì tiếp tục ở trên đường núi.
Nhân cơ hội này, Sở Mộ đã tăng thêm khoảng cách giữa hắn cùng Hoàng Phủ Phách, vượt qua hơn mười thước.
- Hỗn đản đáng chết.
Hoàng Phủ Phách tức giận đến đỏ bừng cả mặt. Hắn giống như một con trâu đực nổi giận, chạy như điên. Khí thế cuộn trào mãnh liệt giống như đá lớn lăn. phát ra những tiếng ầm ầm, khí thế kinh người.
- Hoàng Phủ Năng, ngăn hắn lại cho ta.
Mắt thấy khoảng cách giữa mình và Sở Mộ các lúc càng xa, đồng thời, cũng vượt qua Cao Cốc Lăng, Hoàng Phủ Phách hét lớn, âm thanh giống như sấm rền nổ vang.
- Không cần biết ngươi có thân phận thế nào, mười vị trí đầu, ngươi không có tư cách nhận được. Lui về cho ta.
Hoàng Phủ Năng lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Mộ đã lướt tới phía sau hắn. Ống tay áo hắn vung lên, kiếm khí chấn động, giống như sóng biển cuồn cuộn đè ép đến.
- Ngươi còn chưa đủ tư cách!
Sở Mộ thản nhiên đáp lại một tiếng, ngón tay giống như kiếm rạch một cái ở phía trước. Kiếm khí ngưng tụ, trực tiếp mở ra kiếm khí cuộn sóng của Hoàng Phủ Năng. Đồng thời ngoại kiếm khí lại một lần nữa được điều động, hình thành bức tường khí đè ép Hoàng Phủ Năng.
Hoàng Phủ Năng biến sắc. Thật không ngờ gia hỏa thập đoạn đỉnh phong này cũng dám đánh trả đối với mình. Hai tay hắn chộp một cái, trực tiếp xé rách bức tường khí. Nhưng Sở Mộ lại vượt qua hắn.
Chuyện xảy ra phía sau, những người ở phía trước mặt đều biết. Mỗi người đều đặc biệt khiếp sợ.
Vốn có cho rằng mười vị trí đầu là thuộc về mười người bọn họ. Về phần có thể đoạt được vị trí thứ mấy, vẫn là mười người bọn họ cạnh tranh với nhau. Thật không nghĩ tới, không ngờ lại xảy ra chuyện bất ngờ. Có một học viên thập đoạn đỉnh phong đuổi tới.
Đều là con cháu vương thất, cùng chung mối thù. Hoàng Phủ Thủy Điệp gần như đang chạy song song với Nam Cung Hạo Dương, bàn tay tung ra. Kiếm khí ngưng tụ giống như một con bướm bay ở trong không khí. Những kiếm khí hồ điệp này chỉ cần vừa va chạm vào Sở Mộ, nhất định sẽ nổ mạnh, uy lực cường đại.
Nhưng chỉ thấy thân hình Sở Mộ nhoáng lên, không ngờ từ những khe hở kiếm khí hồ điệp xuyên qua, không va chạm vào bất kỳ một con kiếm khí hồ điệp nào. Trái lại hắn có thể dùng kiếm khí hồ điệp trở thành vật cản đối với Hoàng Phủ Năng đang đuổi tới.
- A, không nghĩ tới, không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống bất ngờ như thế.
Bầu trời, Gia Cát Xung cưỡi ở trên lưng một con hạc trắng có mào màu đỏ quan sát phía dưới. Trên gương mặt nghị lực hiện lên mấy phần ngạc nhiên.
- Đừng mơ tưởng vượt qua được ta!
Nam Cung Hạo Dương khẽ quát một tiếng. Trên bàn tay hắn có kiếm khí màu lửa đỏ ngưng tụ. Không khí trở nên nóng bỏng. Tiếp theo, bàn tay vung lên. Kiếm khí màu lửa đỏ nổ tung, hóa thành vô số lợi kiếm bắn nhanh tới.
Đồng tử Sở Mộ khẽ run lên. Ngoại kiếm khí lại được điều động. Bức tường khí được đẩy mạnh về phía trước, nhất thời cùng từng đạo kiếm khí màu lửa đỏ va chạm tiêu tan, thông suốt. . .
Chín rẽ mười tám ngoặt, hình dung đường núi gồ ghề quanh co của núi Hắc Giao. Nhưng trên thực tế, cũng không thật sự đạt được mức độ chín rẽ mười tám ngoặt.
Từng bóng người xông vào đường núi, khiến cục diện cùng đi về phía trước nhất thời thay đổi. Mỗi người phía sau đều lấy ra toàn lực, chính là để vượt qua người khác. Cho dù là cuối cùng không thể đoạt được mười vị trí đầu, nhận được phần thưởng, nhưng càng sát với thứ tự đầu, cũng một loại vốn liếng để kiêu ngạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.