Chương 1334: Cuộc chiến mạnh nhất. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Dù thế nào Nam Vô cũng không nghĩ ra, tuy đồng thuật của hắn thần kỳ nhưng không thể ảnh hưởng Sở Mộ mảy may, lực lượng tiến vào thế giới tinh thần của Sở Mộ, lập tức bị Sở Mộ cảm thấy sau đó đánh tan.
Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ý bảy chuyển sơ kỳ dung nhập Băng Phách Hàn Sương Công vào trong đó, Sở Mộ không thèm nhìn và đánh ra một kiếm cực mạnh.
Một kiếm này giống như tiện tay nhưng rất trực tiếp.
Làm cho mọi người khiếp sợ là, Sở Mộ chém ra một kiếm, thân ảnh Nam Vô gần như biến thành trong suốt bị Sở Mộ ngăn cản, cổ tay hơi thay đổi, thân kiếm xoay tròn đâm vào mặt Nam Vô.
Nội tâm Nam Vô hết sức kinh ngạc, Sở Mộ phản kích thập phần tinh diệu, nắm bắt thời cơ cực tốt, hoàn toàn vượt quá hắn dự kiến, tốc độ phản ứng của hắn vô cùng nhanh chóng, kiếm thức biến hóa thành nhị liên kích.
Nhị liên kích dung hợp ba mươi ba thức trước của Thiên Hoang Kiếm Thuật làm một kiếm, phân biệt ẩn chứa lực lượng Nhập Cảnh sơ bộ và lực lượng Nhập Cảnh tầng sâu sau đó bộc phát ra ngoài.
Nam Vô phản kích nằm trong dự liệu của Sở Mộ, uy lực phản kích cũng vượt qua Sở Mộ đoán quá nhiều.
Bởi vì lúc trước Nam Vô chưa bao giờ vận dụng nhị liên kích như vậy.
Nhị liên kích dung nhập ba mươi ba thức trước và ba mươi ba thức giữa của Thiên Hoang Kiếm Thuật tạo thành hai kiếm, ẩn chứa lực lượng Nhập Cảnh sơ bộ và Nhập Cảnh tầng sâu, thật sự rất đáng sợ.
Sở Mộ né tránh không kịp cho nên miễn cưỡng ngăn cản, nhị liên kích bộc phát song trọng lực lượng, một trọng mạnh hơn một trọng, khí huyết sôi trào, Sở Mộ bay ngược ra sau và phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, bàn tay cầm kiếm run rẩy không kìm chế được.
Nam Vô phản kích quá mạnh mẽ.
Thi triển nhị liên kích, Nam Vô không nhẹ nhõm gì, Sở Mộ đón đỡ bộc phát lực phản chấn vô cùng cường đại, Sở Mộ bị đánh lui, hắn không thể lập tức truy kích cho nên bỏ qua cơ hội rất tốt.
Sở Mộ đã bị thương, với hắn đây là tin tức rất tốt.
Ngay từ đầu Nam Vô không có ấn tượng với Sở Mộ, từ khi bắt đầu chiến đấu Sở Mộ dần dần tiến vào trong tầm mắt Nam Vô, khi đó trong nội tâm Nam Vô còn có chút tiếc hận, kiếm thuật Sở Mộ cao sâu như thế, kỹ xảo chiến đấu tinh diệu như vậy, vì sao không thể vận dụng kiếm ý và áo nghĩa, từ đó hắn thiếu đi một đối thủ cường đại.
Sau đó Sở Mộ thể hiện ra kiếm ý sáu chuyển cực hạn đã làm đôi mắt Nam Vô tỏa sáng, có chút chờ mong nhưng chỉ là chờ mong mà thôi, hắn vẫn còn tiếc hận, bởi vì hắn biết rõ kiếm ý sáu chuyển cực hạn dù tinh thuần cũng khác về bản chất so với kiếm ý bảy chuyển sơ kỳ của hắn, chênh lệch này không thể vượt qua.
Khi Sở Mộ đấu một trận với Xi Tiếu, lúc Xi Tiếu bộc phát kiếm ý bảy chuyển sơ kỳ cũng bộc phát kiếm ý bảy chuyển sơ kỳ, hơn nữa sau khi đánh bại Xi Tiếu, Nam Vô đã biết rõ Sở Mộ chính là đối thủ cường đại nhất của mình, cũng có thể nói là đối thủ duy nhất.
Trước kia đối chiến Lạc Thu Thủy, đối chiến Xi Tiếu, Nam Vô chưa từng sử dụng đồng thuật, bởi vì hắn cảm thấy không cần như vậy, tuy thực lực Lạc Thu Thủy và Xi Tiếu cường đại nhưng chưa đủ làm mình bộc lộ toàn lực.
Sở Mộ thì khác, đối mặt Sở Mộ, hắn không thể không sử dụng toàn lực.
Không nghĩ tới Sở Mộ không bị đồng thuật của hắn ảnh hưởng mà còn phản kích, nếu không phản ứng kịp thời, chỉ sợ bị thương là hắn mà không phải Sở Mộ.
Hiện tại bất kể thế nào, hắn đã thi triển hai át chủ bài của bnar thân, cũng thi triển kiếm thâật nhị liên kích kích thương Sở Mộ, hắn muốn một lần hành động đánh bại Sở Mộ, không nghĩ tới thực lực Sở Mộ rất mạnh, đối phương còn thực lực phản kích, chỉ bị thương mà thôi.
Chỉ cần bị thương, một thân thực lực sẽ bị ảnh hưởng, hắn càng có khả năng đánh bại Sở Mộ rất lớn.
Tin tưởng gấp trăm lần, khí thế ngàn vạn vô cùng kinh thiên động địa, Nam Vô điều chỉnh bản thân, dường như ngay lập tức thu liễm khí thế dữ dội, hắn hóa thành hư ảnh xuyên qua không khí xuất hiện trước mặt Sở Mộ, lại chém ra một kiếm...
Thân thể Nam Vô khô ng mang theo chút gió nào, vô thanh vô tức chém xuống một kiếm.
Mũi nhọn của kiếm nội liễm làm da đầu Sở Mộ run lên.
Bước chân di động, kiếm tùy thân đi, kiếm quang xuất hiện làm kiếm của Nam Vô vòng qua vòng lại đuôi theo, song kiếm biến hóa mười mấy lần, kiếm quang bốc lên như giao long xông thẳng lên trời, Nam Vô công kích bị Sở Mộ phá giải hơn nữa còn phản kích.
Tay trái ngón trỏ ngón giữa điểm ra kiếm chỉ, kiếm nguyên cùng kiếm ý ngưng tụ vào đầu ngón tay, điểm vào sườn của Nam Vô, một khi điểm trúng, Nam Vô cũng bị ảnh hưởng.
Nam Vô phản ứng cực nhanh, thân thể hóa thành mơ hồ giống như dung nhập vào trong không khí, kiếm chỉ của Sở Mộ đã thất bại, mũi chân quỷ dị điểm ra sau lưng Sở Mộ sau đó công kích.
Cận chiến, song phương triền đấu vô số lần trong nháy mắt, người ta phải hoa mắt khi quan sát tình hình chiến đấu.
Dung hợp kiếm thức nhị liên kích đã tiêu hao không nhỏ, Nam Vô cũng không dám sử dụng nhiều lần, chỉ có tìm được cơ hội tốt nhất hắn mới có thể thi triển, hiện tại đã thi triển một lần, Sở Mộ có đề phòng, khó tìm được cơ hội thứ hai như vậy.
Ngay lúc này song kiếm hai bên va chạm, một cao một thấp, thân ảnh Nam Vô lập lòe, thanh kiếm cũng biến mất theo giống như thuấn gian di động, hắn xuất hiện sau lưng Sở Mộ sau đó chém xuống một kiếm.
Sở Mộ chém ra một kiếm, dùng mũi chân làm trục sau đó thuận thế vòng qua vòng lại chém ra nửa vòng cung, công kích như điện quang ác liệt, dường như muốn chém đối thủ thành hai nửa.
Quan sát nhiều cuộc chiến đấu, Sở Mộ đã nắm giữ và hiểu sâu về Thiên Hoang kiếm thuật, sau khi tìm hiểu cũng dung nhập kiếm thức của người khác vào, từ đó hắn thi triển kiếm chiêu tạo thành nối liền với nhau, cũng có hương vị của kiếm thuật liên kích.
Mặc dù Nam Vô không có năng lực như Sở Mộ nhưng thời gian tiếp súc Thiên Hoang kiếm thuật của hắn còn lâu hơn Sở Mộ nhiều, bởi vì chìm đắm nhiều năm cho nên thiên phú kiếm thuật và tạo nghệ kiếm thuật phi phàm, càng có lý giải khác biệt về Thiên Hoang kiếm thuật, cũng tự nghĩ ra đủ loại dung hợp kiếm thuật.
Trong lúc nhất thời, song phương khó phân cao thấp, đánh nhau vô cùng kịch liệt, các đệ tử quan sát si mê đắm chìm vào trong đó.
- Thì ra là Thu Thủy Trường Thiên của ta còn có thể dùng như vậy.
Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ý bảy chuyển sơ kỳ dung nhập Băng Phách Hàn Sương Công vào trong đó, Sở Mộ không thèm nhìn và đánh ra một kiếm cực mạnh.
Một kiếm này giống như tiện tay nhưng rất trực tiếp.
Làm cho mọi người khiếp sợ là, Sở Mộ chém ra một kiếm, thân ảnh Nam Vô gần như biến thành trong suốt bị Sở Mộ ngăn cản, cổ tay hơi thay đổi, thân kiếm xoay tròn đâm vào mặt Nam Vô.
Nội tâm Nam Vô hết sức kinh ngạc, Sở Mộ phản kích thập phần tinh diệu, nắm bắt thời cơ cực tốt, hoàn toàn vượt quá hắn dự kiến, tốc độ phản ứng của hắn vô cùng nhanh chóng, kiếm thức biến hóa thành nhị liên kích.
Nhị liên kích dung hợp ba mươi ba thức trước của Thiên Hoang Kiếm Thuật làm một kiếm, phân biệt ẩn chứa lực lượng Nhập Cảnh sơ bộ và lực lượng Nhập Cảnh tầng sâu sau đó bộc phát ra ngoài.
Nam Vô phản kích nằm trong dự liệu của Sở Mộ, uy lực phản kích cũng vượt qua Sở Mộ đoán quá nhiều.
Bởi vì lúc trước Nam Vô chưa bao giờ vận dụng nhị liên kích như vậy.
Nhị liên kích dung nhập ba mươi ba thức trước và ba mươi ba thức giữa của Thiên Hoang Kiếm Thuật tạo thành hai kiếm, ẩn chứa lực lượng Nhập Cảnh sơ bộ và Nhập Cảnh tầng sâu, thật sự rất đáng sợ.
Sở Mộ né tránh không kịp cho nên miễn cưỡng ngăn cản, nhị liên kích bộc phát song trọng lực lượng, một trọng mạnh hơn một trọng, khí huyết sôi trào, Sở Mộ bay ngược ra sau và phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, bàn tay cầm kiếm run rẩy không kìm chế được.
Nam Vô phản kích quá mạnh mẽ.
Thi triển nhị liên kích, Nam Vô không nhẹ nhõm gì, Sở Mộ đón đỡ bộc phát lực phản chấn vô cùng cường đại, Sở Mộ bị đánh lui, hắn không thể lập tức truy kích cho nên bỏ qua cơ hội rất tốt.
Sở Mộ đã bị thương, với hắn đây là tin tức rất tốt.
Ngay từ đầu Nam Vô không có ấn tượng với Sở Mộ, từ khi bắt đầu chiến đấu Sở Mộ dần dần tiến vào trong tầm mắt Nam Vô, khi đó trong nội tâm Nam Vô còn có chút tiếc hận, kiếm thuật Sở Mộ cao sâu như thế, kỹ xảo chiến đấu tinh diệu như vậy, vì sao không thể vận dụng kiếm ý và áo nghĩa, từ đó hắn thiếu đi một đối thủ cường đại.
Sau đó Sở Mộ thể hiện ra kiếm ý sáu chuyển cực hạn đã làm đôi mắt Nam Vô tỏa sáng, có chút chờ mong nhưng chỉ là chờ mong mà thôi, hắn vẫn còn tiếc hận, bởi vì hắn biết rõ kiếm ý sáu chuyển cực hạn dù tinh thuần cũng khác về bản chất so với kiếm ý bảy chuyển sơ kỳ của hắn, chênh lệch này không thể vượt qua.
Khi Sở Mộ đấu một trận với Xi Tiếu, lúc Xi Tiếu bộc phát kiếm ý bảy chuyển sơ kỳ cũng bộc phát kiếm ý bảy chuyển sơ kỳ, hơn nữa sau khi đánh bại Xi Tiếu, Nam Vô đã biết rõ Sở Mộ chính là đối thủ cường đại nhất của mình, cũng có thể nói là đối thủ duy nhất.
Trước kia đối chiến Lạc Thu Thủy, đối chiến Xi Tiếu, Nam Vô chưa từng sử dụng đồng thuật, bởi vì hắn cảm thấy không cần như vậy, tuy thực lực Lạc Thu Thủy và Xi Tiếu cường đại nhưng chưa đủ làm mình bộc lộ toàn lực.
Sở Mộ thì khác, đối mặt Sở Mộ, hắn không thể không sử dụng toàn lực.
Không nghĩ tới Sở Mộ không bị đồng thuật của hắn ảnh hưởng mà còn phản kích, nếu không phản ứng kịp thời, chỉ sợ bị thương là hắn mà không phải Sở Mộ.
Hiện tại bất kể thế nào, hắn đã thi triển hai át chủ bài của bnar thân, cũng thi triển kiếm thâật nhị liên kích kích thương Sở Mộ, hắn muốn một lần hành động đánh bại Sở Mộ, không nghĩ tới thực lực Sở Mộ rất mạnh, đối phương còn thực lực phản kích, chỉ bị thương mà thôi.
Chỉ cần bị thương, một thân thực lực sẽ bị ảnh hưởng, hắn càng có khả năng đánh bại Sở Mộ rất lớn.
Tin tưởng gấp trăm lần, khí thế ngàn vạn vô cùng kinh thiên động địa, Nam Vô điều chỉnh bản thân, dường như ngay lập tức thu liễm khí thế dữ dội, hắn hóa thành hư ảnh xuyên qua không khí xuất hiện trước mặt Sở Mộ, lại chém ra một kiếm...
Thân thể Nam Vô khô ng mang theo chút gió nào, vô thanh vô tức chém xuống một kiếm.
Mũi nhọn của kiếm nội liễm làm da đầu Sở Mộ run lên.
Bước chân di động, kiếm tùy thân đi, kiếm quang xuất hiện làm kiếm của Nam Vô vòng qua vòng lại đuôi theo, song kiếm biến hóa mười mấy lần, kiếm quang bốc lên như giao long xông thẳng lên trời, Nam Vô công kích bị Sở Mộ phá giải hơn nữa còn phản kích.
Tay trái ngón trỏ ngón giữa điểm ra kiếm chỉ, kiếm nguyên cùng kiếm ý ngưng tụ vào đầu ngón tay, điểm vào sườn của Nam Vô, một khi điểm trúng, Nam Vô cũng bị ảnh hưởng.
Nam Vô phản ứng cực nhanh, thân thể hóa thành mơ hồ giống như dung nhập vào trong không khí, kiếm chỉ của Sở Mộ đã thất bại, mũi chân quỷ dị điểm ra sau lưng Sở Mộ sau đó công kích.
Cận chiến, song phương triền đấu vô số lần trong nháy mắt, người ta phải hoa mắt khi quan sát tình hình chiến đấu.
Dung hợp kiếm thức nhị liên kích đã tiêu hao không nhỏ, Nam Vô cũng không dám sử dụng nhiều lần, chỉ có tìm được cơ hội tốt nhất hắn mới có thể thi triển, hiện tại đã thi triển một lần, Sở Mộ có đề phòng, khó tìm được cơ hội thứ hai như vậy.
Ngay lúc này song kiếm hai bên va chạm, một cao một thấp, thân ảnh Nam Vô lập lòe, thanh kiếm cũng biến mất theo giống như thuấn gian di động, hắn xuất hiện sau lưng Sở Mộ sau đó chém xuống một kiếm.
Sở Mộ chém ra một kiếm, dùng mũi chân làm trục sau đó thuận thế vòng qua vòng lại chém ra nửa vòng cung, công kích như điện quang ác liệt, dường như muốn chém đối thủ thành hai nửa.
Quan sát nhiều cuộc chiến đấu, Sở Mộ đã nắm giữ và hiểu sâu về Thiên Hoang kiếm thuật, sau khi tìm hiểu cũng dung nhập kiếm thức của người khác vào, từ đó hắn thi triển kiếm chiêu tạo thành nối liền với nhau, cũng có hương vị của kiếm thuật liên kích.
Mặc dù Nam Vô không có năng lực như Sở Mộ nhưng thời gian tiếp súc Thiên Hoang kiếm thuật của hắn còn lâu hơn Sở Mộ nhiều, bởi vì chìm đắm nhiều năm cho nên thiên phú kiếm thuật và tạo nghệ kiếm thuật phi phàm, càng có lý giải khác biệt về Thiên Hoang kiếm thuật, cũng tự nghĩ ra đủ loại dung hợp kiếm thuật.
Trong lúc nhất thời, song phương khó phân cao thấp, đánh nhau vô cùng kịch liệt, các đệ tử quan sát si mê đắm chìm vào trong đó.
- Thì ra là Thu Thủy Trường Thiên của ta còn có thể dùng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.