Chương 937: Đấu giá hội Thánh thành. (Thượng)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Nguyên nhân rất đơn giản, thiên phú và tiềm lực Sở Mộ bày ra khiến cho Tô Hạo Sa cảm thấy khiếp sợ. Bản thân Tô Hạo Sa rõ rnafg nhất, năm đó hắn căn bản không cách nào so sánh được với Sở Mộ.
Nếu dựa theo tiến triển bình thường, khi Sở Mộ tới tuổi bằng hắn, thực lực nhất định còn hơn hắn.
Nói không chừng qua vài năm sau, Sở Mộ có được thực lực chống lại hắn.
Người như vậy, lại không có bất kỳ xung đột lợi ích nào với hắn, cũng không có bất kỳ thù hận nào. Mà hắn cũng không phải là người có tính cách một mình, quái gở, cho nên không kết giao với Sở Mộ mới là kẻ đần.
Đối với loại ý tốt muốn kết giao của Tô Hạo Sa, Sở Mộ cũng không đi cự tuyệt. Huống chi đấu giá hội thần bí, long trọng như vậy, nói không chừng sẽ xuất hiện bảo vật có tác dụng với hắn. Đến lúc đó hắn cũng có thể cạnh tranh một phen, khiến cho thực lực mình lại lần nữa tăng lên.
MỘt mặt đi tới Vạn Sát trận, một mặt Sở Mộ thầm nghĩ. Nghĩ xem mình có bảo vật gì có thể đấu giá được không.
Nhưng ngẫm lại dường như cũng chỉ có Hoang thạch nhũ ngàn năm và trứng của đầu Man Hoang cự thú quái dị kia.
Bất quá trái trứng kia Sở Mộ đã đặt tinh thần thiên tinh bên cạnh, dùng lực lượng tinh thần thiên tinh khiến cho huyết mạch của đầu Man Hoang cự thú biến dị kia lại sinh ra biến dị. Đến lúc đó trứng ấp ra, nếu như vô dụng với hắn thì có thể bán đi, còn có tác dụng thì giữ lại nuôi.
Về phần Hoang thạch nhũ ngàn năm, Sở Mộ còn cảm thấy quá ít, hận không thể có nhiều hơn. Sao có thể mang ra đấu giá được?
Vạn Sát trận là một ảo trận, một ảo trần vô cùng thần kỳ.
Vào trong Vạn sát trận sẽ không ngừng gặp phải địch nhân, đủ loại màu sắc, hình dáng. Mỗi một địch nhân đều khiến cho ngươi phải thi triển kiếm kỹ uy lực cường đại mới có thể chém giết. Nhưng mà ở trong Vạn Sát trận, bất luận thi triển kiếm kỹ thế nào đều không có bất kỳ tiêu hao nào.
Nói cách khác ở trong Vạn Sát trận, bản thân Kiếm giả giống như một động cơ có thể vĩnh viên thi triển kiếm kỹ.
Mỗi một môn kiếm kỹ sau khi sáng tạo ra đều không được hoàn mỹ, phải không ngừng hoàn thiện, mà quá trình hoàn thiện là quá trình thường xuyên thi triển ra.
Lần lượt thi triển kiếm kỹ đối địch, lần lượt cảm nhận được chỗ chưa đủ trong đó, lần lượt điều chỉnh, thay đổi. Trải qua nhiều lần, kiếm kỹ sẽ trở nên càng thêm hoàn mỹ, thi triển càng thêm mượt mà tự nhiên. Uy lực cũng sẽ càng trở nên cường đại hơn. Mà tiêu hao sẽ ngày càng nhỏ.
Nhưng mỗi một môn kiếm kỹ từ lúc sáng tạo tới hoàn mỹ, cho dù là những yêu nghiệt kia cũng phải tốn không ít thời gian. Dưới tình huống bình thường, Kiếm giả bình thường ít nhất cũng cần bảy tám năm, thậm chí là vài chục năm, thậm chí là còn lâu hơn.
Vạn Sát trận xuất hiện, tăng tốc quá trình này lên.
Thử nghĩ một chút mà xem, chiến đấu bình thường nhiều lắm chỉ thi triển kiếm kỹ vài chục lần. Nếu như tiếp tục thi triển sẽ tạo thành quá tải đối với thân thể của bản thân, dẫn tới tổn thương. Hơn nữa chiến đấu kịch liệt tới mức độ như vậy cũng không thường có.
Trong Vạn Sát trận thì có thể liên tục, không ngừng thi triển. Mười lần, năm mươi lần, một trăm, năm trăm, thậm chí là hơn ngàn lần, vạn lần cũng có thể.
Mỗi một lần thi triển đều có thể cảm nhận chỗ thiếu sót trong đó, suy tư, cải tiến, lại thi triển, lại cải tiến. Cứ như vậy nhiều lần tuần hoàn.
Không thể nghi ngờ, nếu như dựa theo tiến triển bình thường, mỗi một lần tăng lên đều khiến cho Kiếm giả cảm thấy cao hứng. Nhưng mà trong Vạn Sát trận này, ngay từ đầu tăng lên sẽ khiến cho người ta cảm thấy cao hứng, nhưng mà thời gian dài sẽ khiến cho người ta cảm thấy sụp đổ.
Liên tục không ngừng, lặp đi lặp lại một việc, đây là chuyện cực kỳ khiêu chiến tính nhẫn nại.
Quản lý Vạn Sát trận là một Kiếm giả hơn sáu mươi tuổi, hắn nhìn thời gian, vẻ mặt tràn ngập thán phục, thậm chí còn có sợ hãi.
- Đã liên tục ở trong Vạn Sát trận mười ngày, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Giống như tiến hành tìm hiểu ở Ngộ đạo tháp vậy, một khi tỉnh lại sẽ phát hiện ra thời gian đã trôi qua nhiều ngày. Nhưng mà bản thân lại có cảm giác như mới trải qua một giây đồng hồ vậy.
Mà trong Vạn Sát trận thì có thể cảm nhận được rõ ràng thời gian trôi qua, hơn nữa không ngừng đối mặt với cường địch, tầng tầng lớp lớp, không ngừng chiến đấu, không ngừng thi triển kiếm kỹ.
Kiếm giả tiến vào trong Vạn Sát rận, bình thường chỉ ở trong một ngày sẽ rời đi. Nghỉ ngơi điều chỉnh một phen rồi mới tiến vào. Những người tâm chí càng thêm kiên định kia, những Kiếm giả cường đại hơn kia thường thường cũng chỉ ở trong từ hai tới ba ngày.
Đến hôm nay lại xuất hiện một người phá vỡ kỷ lục mà người quản lý Vạn sát trận này biết, kỷ lục trước đó chỉ có năm này.
Sở Mộ không ngờ đã tu luyện ở trong Vạn sát trận những mười này.
- Không ngờ lại tu luyện như điên vậy. Không hổ có thể dùng một kiếm miểu sát Dương Liên Phong.
Lão giả này lần nữa thở dài, từ tận đáy lòng cảm thấy kính nể.
Trong Vạn sát trận, địch nhân ngày càng nhiều. Tư tưởng, ý niệm của Sở Mộ như tốc độ ánh sáng, trong nháy mắt giống như vượt qua ngàn dặm, trong lúc vô thức đã làm ra phản ứng, đánh ra từng kiếm, từng kiếm.
Từng đạo quang mang màu tím bắn ra, mỗi một đạo quang mang màu tím đều xuyên thủng một cường địch, miểu sát.
Bộ phap được vận chuyển, Phi Huyền Huyễn Không bộ được thi triển tới mức tận cùng. Hư thực áo nghĩa và Không chi ý cảnh luân chuyển, dung nhập vào trong bộ pháp. Thân ảnh Sở Mộ khi thì trở nên nhẹ nhàng, vô thành vô tức. Khi thì trở nên hư ảo, thật giả khó phân biệt.
Xuất kiếm.
Xuất kiếm.
Xuất kiếm.
Song cực.
Phá giáp.
Một chiêu kiếm kỹ của Kiếm giả, một chiêu kiếm kỹ tuyệt sát của Kiếm thuật sư. Luân phiên sử dụng, miểu sát cường địch.
Bản năng của hắn sau khi lần lượt thi triển kiếm kỹ, đều đang tính toán, suy tư, điều chỉnh, cải tiến. Lúc xuất kiếm tiếp theo dần dần sẽ có biến hóa cực kỳ nhỏ, nhích tới gần phương hướng hoàn thiện.
Liên tục mười ngày, Sở Mộ cũng không biết rốt cuộc mình thi triển bao nhiêu lần Phá giáp, Song cực. Hắn chỉ lần lượt thi triển, bởi vì ở chỗ này không có bất luận tiêu hao gì, cũng sẽ không tạo thành bất luận ảnh hưởng gì với thân thể.
Về phần sức ép về phương diện tinh thần, bởi vì linh hồn của Sở Mộ vô cùng cường đại, khiến cho tinh thần ý niệm của hắn cũng thập phần cường đại. Hơn nữa hắn hoàn toàn tiến vào trạng thái giết chóc, quên mất tất cả, cho nên không cảm giác ra được gì.
Nếu dựa theo tiến triển bình thường, khi Sở Mộ tới tuổi bằng hắn, thực lực nhất định còn hơn hắn.
Nói không chừng qua vài năm sau, Sở Mộ có được thực lực chống lại hắn.
Người như vậy, lại không có bất kỳ xung đột lợi ích nào với hắn, cũng không có bất kỳ thù hận nào. Mà hắn cũng không phải là người có tính cách một mình, quái gở, cho nên không kết giao với Sở Mộ mới là kẻ đần.
Đối với loại ý tốt muốn kết giao của Tô Hạo Sa, Sở Mộ cũng không đi cự tuyệt. Huống chi đấu giá hội thần bí, long trọng như vậy, nói không chừng sẽ xuất hiện bảo vật có tác dụng với hắn. Đến lúc đó hắn cũng có thể cạnh tranh một phen, khiến cho thực lực mình lại lần nữa tăng lên.
MỘt mặt đi tới Vạn Sát trận, một mặt Sở Mộ thầm nghĩ. Nghĩ xem mình có bảo vật gì có thể đấu giá được không.
Nhưng ngẫm lại dường như cũng chỉ có Hoang thạch nhũ ngàn năm và trứng của đầu Man Hoang cự thú quái dị kia.
Bất quá trái trứng kia Sở Mộ đã đặt tinh thần thiên tinh bên cạnh, dùng lực lượng tinh thần thiên tinh khiến cho huyết mạch của đầu Man Hoang cự thú biến dị kia lại sinh ra biến dị. Đến lúc đó trứng ấp ra, nếu như vô dụng với hắn thì có thể bán đi, còn có tác dụng thì giữ lại nuôi.
Về phần Hoang thạch nhũ ngàn năm, Sở Mộ còn cảm thấy quá ít, hận không thể có nhiều hơn. Sao có thể mang ra đấu giá được?
Vạn Sát trận là một ảo trận, một ảo trần vô cùng thần kỳ.
Vào trong Vạn sát trận sẽ không ngừng gặp phải địch nhân, đủ loại màu sắc, hình dáng. Mỗi một địch nhân đều khiến cho ngươi phải thi triển kiếm kỹ uy lực cường đại mới có thể chém giết. Nhưng mà ở trong Vạn Sát trận, bất luận thi triển kiếm kỹ thế nào đều không có bất kỳ tiêu hao nào.
Nói cách khác ở trong Vạn Sát trận, bản thân Kiếm giả giống như một động cơ có thể vĩnh viên thi triển kiếm kỹ.
Mỗi một môn kiếm kỹ sau khi sáng tạo ra đều không được hoàn mỹ, phải không ngừng hoàn thiện, mà quá trình hoàn thiện là quá trình thường xuyên thi triển ra.
Lần lượt thi triển kiếm kỹ đối địch, lần lượt cảm nhận được chỗ chưa đủ trong đó, lần lượt điều chỉnh, thay đổi. Trải qua nhiều lần, kiếm kỹ sẽ trở nên càng thêm hoàn mỹ, thi triển càng thêm mượt mà tự nhiên. Uy lực cũng sẽ càng trở nên cường đại hơn. Mà tiêu hao sẽ ngày càng nhỏ.
Nhưng mỗi một môn kiếm kỹ từ lúc sáng tạo tới hoàn mỹ, cho dù là những yêu nghiệt kia cũng phải tốn không ít thời gian. Dưới tình huống bình thường, Kiếm giả bình thường ít nhất cũng cần bảy tám năm, thậm chí là vài chục năm, thậm chí là còn lâu hơn.
Vạn Sát trận xuất hiện, tăng tốc quá trình này lên.
Thử nghĩ một chút mà xem, chiến đấu bình thường nhiều lắm chỉ thi triển kiếm kỹ vài chục lần. Nếu như tiếp tục thi triển sẽ tạo thành quá tải đối với thân thể của bản thân, dẫn tới tổn thương. Hơn nữa chiến đấu kịch liệt tới mức độ như vậy cũng không thường có.
Trong Vạn Sát trận thì có thể liên tục, không ngừng thi triển. Mười lần, năm mươi lần, một trăm, năm trăm, thậm chí là hơn ngàn lần, vạn lần cũng có thể.
Mỗi một lần thi triển đều có thể cảm nhận chỗ thiếu sót trong đó, suy tư, cải tiến, lại thi triển, lại cải tiến. Cứ như vậy nhiều lần tuần hoàn.
Không thể nghi ngờ, nếu như dựa theo tiến triển bình thường, mỗi một lần tăng lên đều khiến cho Kiếm giả cảm thấy cao hứng. Nhưng mà trong Vạn Sát trận này, ngay từ đầu tăng lên sẽ khiến cho người ta cảm thấy cao hứng, nhưng mà thời gian dài sẽ khiến cho người ta cảm thấy sụp đổ.
Liên tục không ngừng, lặp đi lặp lại một việc, đây là chuyện cực kỳ khiêu chiến tính nhẫn nại.
Quản lý Vạn Sát trận là một Kiếm giả hơn sáu mươi tuổi, hắn nhìn thời gian, vẻ mặt tràn ngập thán phục, thậm chí còn có sợ hãi.
- Đã liên tục ở trong Vạn Sát trận mười ngày, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Giống như tiến hành tìm hiểu ở Ngộ đạo tháp vậy, một khi tỉnh lại sẽ phát hiện ra thời gian đã trôi qua nhiều ngày. Nhưng mà bản thân lại có cảm giác như mới trải qua một giây đồng hồ vậy.
Mà trong Vạn Sát trận thì có thể cảm nhận được rõ ràng thời gian trôi qua, hơn nữa không ngừng đối mặt với cường địch, tầng tầng lớp lớp, không ngừng chiến đấu, không ngừng thi triển kiếm kỹ.
Kiếm giả tiến vào trong Vạn Sát rận, bình thường chỉ ở trong một ngày sẽ rời đi. Nghỉ ngơi điều chỉnh một phen rồi mới tiến vào. Những người tâm chí càng thêm kiên định kia, những Kiếm giả cường đại hơn kia thường thường cũng chỉ ở trong từ hai tới ba ngày.
Đến hôm nay lại xuất hiện một người phá vỡ kỷ lục mà người quản lý Vạn sát trận này biết, kỷ lục trước đó chỉ có năm này.
Sở Mộ không ngờ đã tu luyện ở trong Vạn sát trận những mười này.
- Không ngờ lại tu luyện như điên vậy. Không hổ có thể dùng một kiếm miểu sát Dương Liên Phong.
Lão giả này lần nữa thở dài, từ tận đáy lòng cảm thấy kính nể.
Trong Vạn sát trận, địch nhân ngày càng nhiều. Tư tưởng, ý niệm của Sở Mộ như tốc độ ánh sáng, trong nháy mắt giống như vượt qua ngàn dặm, trong lúc vô thức đã làm ra phản ứng, đánh ra từng kiếm, từng kiếm.
Từng đạo quang mang màu tím bắn ra, mỗi một đạo quang mang màu tím đều xuyên thủng một cường địch, miểu sát.
Bộ phap được vận chuyển, Phi Huyền Huyễn Không bộ được thi triển tới mức tận cùng. Hư thực áo nghĩa và Không chi ý cảnh luân chuyển, dung nhập vào trong bộ pháp. Thân ảnh Sở Mộ khi thì trở nên nhẹ nhàng, vô thành vô tức. Khi thì trở nên hư ảo, thật giả khó phân biệt.
Xuất kiếm.
Xuất kiếm.
Xuất kiếm.
Song cực.
Phá giáp.
Một chiêu kiếm kỹ của Kiếm giả, một chiêu kiếm kỹ tuyệt sát của Kiếm thuật sư. Luân phiên sử dụng, miểu sát cường địch.
Bản năng của hắn sau khi lần lượt thi triển kiếm kỹ, đều đang tính toán, suy tư, điều chỉnh, cải tiến. Lúc xuất kiếm tiếp theo dần dần sẽ có biến hóa cực kỳ nhỏ, nhích tới gần phương hướng hoàn thiện.
Liên tục mười ngày, Sở Mộ cũng không biết rốt cuộc mình thi triển bao nhiêu lần Phá giáp, Song cực. Hắn chỉ lần lượt thi triển, bởi vì ở chỗ này không có bất luận tiêu hao gì, cũng sẽ không tạo thành bất luận ảnh hưởng gì với thân thể.
Về phần sức ép về phương diện tinh thần, bởi vì linh hồn của Sở Mộ vô cùng cường đại, khiến cho tinh thần ý niệm của hắn cũng thập phần cường đại. Hơn nữa hắn hoàn toàn tiến vào trạng thái giết chóc, quên mất tất cả, cho nên không cảm giác ra được gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.