Chương 736: Độc Tôn Kiếm Tôn. (Thượng)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Ánh sáng thu về, khóe môi Sở Mộ cong lên. Hắn đã bước ra một bước cuối cùng khỏi kiếm thế chi cực, thành công lĩnh ngộ kiếm ý. Dù chỉ là một phần kiếm ý nhưng Sở Mộ biết đó là bước thành công đầu tiên, có sự bắt đầu đó sau này lĩnh ngộ kiếm ý không còn khó khăn nữa.
Chớp mắt ba tháng trôi qua, mười Kiếm Hào của Vương phủ nhận được thông báo đều đến Kiếm Lâu của phủ chủ tập hợp.
Bách Lý Giang Hà nói thẳng:
- Cuộc chiến tranh giành khí vận mười năm một lần trong mười vương triều Đông Kiếm Vực sắp bắt đầu, cho các ngươi hai canh giờ chuẩn bị, sau đó xuất phát.
Mười Kiếm Hào nhóm Sở Mộ ngạc nhiên, rồi biểu tình khác nhau, điều giống nhau duy nhất là tim đập nhanh, mạch máu đang chạy nhanh, toàn thân tràn ngập sức mạnh, lòng hừng hực chiến ý.
Cuộc chiến tranh giành khí vận sắp bắt đầu.
Đây là sự tranh phong giữa Kiếm Hào trong mười Kiếm phủ của mười vương triều, ngẫm lại đã khiến người sôi trào máu nóng.
Mười vị Kiếm Hào nhanh chóng chuẩn bị xong, đi theo Bách Lý Giang Hà dẫn dắt rời khỏi Vương phủ, rời đi Kiếm phủ hư cảnh, cưỡi Tử Quan Hạc yêu thú bay trung giai đi địa điểm tập hợp cuộc chiến tranh giành khí vận, thành Đông Thánh.
Hai mươi hai con Tử Quan Hạc bay trên trời cao, mỗi con chở một người. Trừ mười vị Kiếm Hào và Bách Lý Giang Hà ra còn có mười trưởng lão Vương phủ theo cùng, mỗi trưởng lão đều có tu vi Nguyên Cực cảnh hậu kỳ kiếm khí, trận thế cực mạnh. ngoài ra có một người bề ngoài gần ba mươi tuổi, tóc dài bay bay, mặt luôn treo nụ cười, đôi mắt như trời sinh không thể mở ra, chỉ thấy khe hở hẹp.
Mười Kiếm Hào nhóm Sở Mộ phát hiện mười vị trưởng lão Vương phủ hay phủ chủ Vương phủ như Bách Lý Giang Hà đều hết sức cung kính với thanh niên đó. Khi mười người Sở Mộ biết thân phận của thanh niên thì cực kỳ giật mình.
Độc Tôn Kiếm, hay còn gọi là Trần Bất Nhị Độc Tôn Kiếm Tôn.
Sở Mộ thầm nhủ:
- Một trong ba Kiếm Chi Tử . . .
Sở Mộ không kiềm được nhìn Trần Bất Nhị kỹ hơn.
Xem bề ngoài thì không nhìn ra thanh niên luôn cười tủm tỉm híp mắt là Kiếm Tôn, vì gã phát ra hơi thở không quá mãnh liệt, tựa làn gió mát không mang chút áp lực.
Trần Bất Nhị là người mạnh nhất trong hai mươi hai người, gã đi theo một mặt là bảo đảm an toàn tránh cho xuất hiện ngoài ý muốn, mặt khác là hộ tống một báu vật rất quan trọng của Kiếm phủ.
Tử Quan Hạc và Hồng Quan Hạc là cùng một chủng tộc, trong yêu thú giống như bình dân và quý tộc. Trong Vương phủ chăn nuôi Tử Quan Hạc chỉ được ngàn con, rất quý giá.
Về tốc độ bay thì Tử Quan Hạc không bằng Phong Dực Yêu Long nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, sức chịu đựng lớn hơn Phong Dực Yêu Long, liên tục bay suốt một đêm chỉ nghỉ ngơi hai canh giờ là Tử Quan Hạc có thể bay tiếp.
Ban đầu đám người còn trò chuyện vài câu, mấy ngày sau ai nấy im lặng, tĩnh tâm ngưng thần ngồi trên Tử Quan Hạc.
Trần Bất Nhị ngồi bên cạnh Sở Mộ, khẽ nói:
- Khi ta còn ở tuổi của ngươi thì không lợi hại như ngươi được.
Trong giọng nói chất chứa thoải mái, thanh âm có tiết tấu kỳ lạ khiến người cảm giác độc nhất vô nhị, nghe qua rồi không cách nào quên.
Sở Mộ mỉm cười nói:
- Con đường của ta còn rất dài.
Đối diện Trần Bất Nhị nhưng Sở Mộ không có gì là cục súc bất an.
- Hoàng Phủ Hoàng Thiên nói mười năm sau sẽ ra tay đối phó ngươi cũng không phải đùa.
Trần Bất Nhị khẽ nói:
- Bây giờ còn lại chín năm rưỡi, hy vọng đến lúc đó ngươi sẽ trở thành Kiếm Tôn.
Sở Mộ lạnh nhạt mà tự tin nói:
- Chắc chắn!
Trần Bất Nhị cười khẽ:
- Nếu khi đó ngươi có thể đánh với Hoàng Phủ Hoàng Thiên được thì có lẽ ta cũng sẽ ngứa tay.
Trần Bất Nhị thoải mái dựa vào thân cây, không nói chuyện nữa.
Sở Mộ cười cười nhắm mắt tĩnh tu.
Những người bên cạnh nghe đoạn đối thoại ngắn ngủi giữa Sở Mộ và Trần Bất Nhị, lòng thầm hâm mộ vì Trần Bất Nhị không bao giờ chủ động bắt chuyện với họ.
Một đêm bình yên, trời vừa hửng sáng đám người ăn đồ xong lại xuất phát.
Từ Đại Khôn vương triều chạy đến thành Đông Thánh cần thời gian khá dài nên đoàn người phải lên đường sớm.
Mỗi ngày hoặc cưỡi Tử Quan Hạc chạy đi hoặc nghỉ ngơi, dù ở trên lưng Tử Quan Hạc hay thời gian nghỉ Sở Mộ đều bỏ thời gian lớn vào việc tĩnh tu.
Tu luyện nửa năm trong Vương phủ khiến Tê Liệt ý cảnh của Sở Mộ đến chín phần bốn, lĩnh ngộ kiếm ý thành công bước ra bước thứ hai kiếm đạo, lĩnh ngộ ba phần kiếm ý.
Uy lực ba phần kiếm ý mạnh hơn kiếm thế chi cực trước kia gấp mấy lần, hai bên khác biệt cao thấp về đẳng cấp, như khúc gỗ và sắt thép.
Mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi ba canh giờ, dùng chín canh giờ chạy đi, mất nửa năm đám người mới từ Đại Khôn Kiếm phủ tới thành Đông Thánh.
Thành Đông Thánh, thành lớn số một Đông Kiếm Vực.
Nguy nga hùng vĩ tang thương cổ xưa bất hủ, các loại hơi thở thể hiện trên thành Đông Thánh. Đứng trước thành Đông Thánh như tòa thành thái cổ, Kiếm Tôn như Trần Bất Nhị cũng cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Có lẽ chỉ khi đến cảnh giới Kiếm Vương mới tránh khỏi ảnh hưởng này.
Bách Lý Giang Hà tỉnh táo khỏi rung động, phất tay quát:
- Đi, vào thành nghỉ ngơi trước. Cuộc tranh giành khí vận sắp sửa bắt đầu rồi, các ngươi cần điều chỉnh trạng thái laị.
Đám người bị đánh thức.
Lần đầu đến thành Đông Thánh người ta thường hay đi dạo, ngắm cảnh, cảm nhận tòa thành trì cổ xưa. Nhưng đám người Sở Mộ đi đường nửa năm, dù nghỉ ngơi mỗi ngày nhưng qua thời gian dài làm bọn họ rất mệt, mệt về tinh thần.
Trong thành Đông Thánh có một tòa Đông Thánh Điện, là chủ của thành Đông Thánh. Làm một trong mười Kiếm phủ tham gia cuộc chiến giành khí vận tất nhiên được xếp sẵn chỗ ở.
Đại Khôn viên là nơi cư trú tạm thời của Đại Khôn Kiếm phủ, cực kỳ lớn. Bên trong có núi giả, nước chảy, hồ nước, tòa đình giữa hồ, còn có dãy rừng tre, phong cảnh rất đẹp, linh khí sung túc hơn Kiếm Lâu thiên giai của Vương phủ gấp mấy lần, hoàn cảnh cư ngụ thoải mái vô cùng.
Dù linh khí sung túc đến mấy cũng không trợ giúp cho việc tu luyện của Sở Mộ, nhưng nơi linh khí dồi dào thì hoàn cảnh thường đẹp, khiến người thoải mái, lòng thả lỏng, không chỉ tốt cho việc cư ngụ còn có lợi cho tu luyện.
Sở Mộ ngủ một giấc ngon lành, ba canh giờ sau hắn tỉnh lại, cảm giác tinh thần sảng khoái, về mặt thân thể hay tinh thần đều xua tan tất cả mệt nhọc.
Sở Mộ đi ra cửa phòng tản bộ trong rừng, hắn không suy nghĩ cái gì, đầu óc trống rỗng.
Trùng hợp chín vị Kiếm Hào khác lần lượt xuất hiện. Thoạt trông ai nấy chẳng có vẻ gì là mệt mỏi, mắt lóe tia sáng, sau khi nghỉ ngơi bọn họ đã phục hồi đến trạng thái cao nhất.
Chớp mắt ba tháng trôi qua, mười Kiếm Hào của Vương phủ nhận được thông báo đều đến Kiếm Lâu của phủ chủ tập hợp.
Bách Lý Giang Hà nói thẳng:
- Cuộc chiến tranh giành khí vận mười năm một lần trong mười vương triều Đông Kiếm Vực sắp bắt đầu, cho các ngươi hai canh giờ chuẩn bị, sau đó xuất phát.
Mười Kiếm Hào nhóm Sở Mộ ngạc nhiên, rồi biểu tình khác nhau, điều giống nhau duy nhất là tim đập nhanh, mạch máu đang chạy nhanh, toàn thân tràn ngập sức mạnh, lòng hừng hực chiến ý.
Cuộc chiến tranh giành khí vận sắp bắt đầu.
Đây là sự tranh phong giữa Kiếm Hào trong mười Kiếm phủ của mười vương triều, ngẫm lại đã khiến người sôi trào máu nóng.
Mười vị Kiếm Hào nhanh chóng chuẩn bị xong, đi theo Bách Lý Giang Hà dẫn dắt rời khỏi Vương phủ, rời đi Kiếm phủ hư cảnh, cưỡi Tử Quan Hạc yêu thú bay trung giai đi địa điểm tập hợp cuộc chiến tranh giành khí vận, thành Đông Thánh.
Hai mươi hai con Tử Quan Hạc bay trên trời cao, mỗi con chở một người. Trừ mười vị Kiếm Hào và Bách Lý Giang Hà ra còn có mười trưởng lão Vương phủ theo cùng, mỗi trưởng lão đều có tu vi Nguyên Cực cảnh hậu kỳ kiếm khí, trận thế cực mạnh. ngoài ra có một người bề ngoài gần ba mươi tuổi, tóc dài bay bay, mặt luôn treo nụ cười, đôi mắt như trời sinh không thể mở ra, chỉ thấy khe hở hẹp.
Mười Kiếm Hào nhóm Sở Mộ phát hiện mười vị trưởng lão Vương phủ hay phủ chủ Vương phủ như Bách Lý Giang Hà đều hết sức cung kính với thanh niên đó. Khi mười người Sở Mộ biết thân phận của thanh niên thì cực kỳ giật mình.
Độc Tôn Kiếm, hay còn gọi là Trần Bất Nhị Độc Tôn Kiếm Tôn.
Sở Mộ thầm nhủ:
- Một trong ba Kiếm Chi Tử . . .
Sở Mộ không kiềm được nhìn Trần Bất Nhị kỹ hơn.
Xem bề ngoài thì không nhìn ra thanh niên luôn cười tủm tỉm híp mắt là Kiếm Tôn, vì gã phát ra hơi thở không quá mãnh liệt, tựa làn gió mát không mang chút áp lực.
Trần Bất Nhị là người mạnh nhất trong hai mươi hai người, gã đi theo một mặt là bảo đảm an toàn tránh cho xuất hiện ngoài ý muốn, mặt khác là hộ tống một báu vật rất quan trọng của Kiếm phủ.
Tử Quan Hạc và Hồng Quan Hạc là cùng một chủng tộc, trong yêu thú giống như bình dân và quý tộc. Trong Vương phủ chăn nuôi Tử Quan Hạc chỉ được ngàn con, rất quý giá.
Về tốc độ bay thì Tử Quan Hạc không bằng Phong Dực Yêu Long nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, sức chịu đựng lớn hơn Phong Dực Yêu Long, liên tục bay suốt một đêm chỉ nghỉ ngơi hai canh giờ là Tử Quan Hạc có thể bay tiếp.
Ban đầu đám người còn trò chuyện vài câu, mấy ngày sau ai nấy im lặng, tĩnh tâm ngưng thần ngồi trên Tử Quan Hạc.
Trần Bất Nhị ngồi bên cạnh Sở Mộ, khẽ nói:
- Khi ta còn ở tuổi của ngươi thì không lợi hại như ngươi được.
Trong giọng nói chất chứa thoải mái, thanh âm có tiết tấu kỳ lạ khiến người cảm giác độc nhất vô nhị, nghe qua rồi không cách nào quên.
Sở Mộ mỉm cười nói:
- Con đường của ta còn rất dài.
Đối diện Trần Bất Nhị nhưng Sở Mộ không có gì là cục súc bất an.
- Hoàng Phủ Hoàng Thiên nói mười năm sau sẽ ra tay đối phó ngươi cũng không phải đùa.
Trần Bất Nhị khẽ nói:
- Bây giờ còn lại chín năm rưỡi, hy vọng đến lúc đó ngươi sẽ trở thành Kiếm Tôn.
Sở Mộ lạnh nhạt mà tự tin nói:
- Chắc chắn!
Trần Bất Nhị cười khẽ:
- Nếu khi đó ngươi có thể đánh với Hoàng Phủ Hoàng Thiên được thì có lẽ ta cũng sẽ ngứa tay.
Trần Bất Nhị thoải mái dựa vào thân cây, không nói chuyện nữa.
Sở Mộ cười cười nhắm mắt tĩnh tu.
Những người bên cạnh nghe đoạn đối thoại ngắn ngủi giữa Sở Mộ và Trần Bất Nhị, lòng thầm hâm mộ vì Trần Bất Nhị không bao giờ chủ động bắt chuyện với họ.
Một đêm bình yên, trời vừa hửng sáng đám người ăn đồ xong lại xuất phát.
Từ Đại Khôn vương triều chạy đến thành Đông Thánh cần thời gian khá dài nên đoàn người phải lên đường sớm.
Mỗi ngày hoặc cưỡi Tử Quan Hạc chạy đi hoặc nghỉ ngơi, dù ở trên lưng Tử Quan Hạc hay thời gian nghỉ Sở Mộ đều bỏ thời gian lớn vào việc tĩnh tu.
Tu luyện nửa năm trong Vương phủ khiến Tê Liệt ý cảnh của Sở Mộ đến chín phần bốn, lĩnh ngộ kiếm ý thành công bước ra bước thứ hai kiếm đạo, lĩnh ngộ ba phần kiếm ý.
Uy lực ba phần kiếm ý mạnh hơn kiếm thế chi cực trước kia gấp mấy lần, hai bên khác biệt cao thấp về đẳng cấp, như khúc gỗ và sắt thép.
Mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi ba canh giờ, dùng chín canh giờ chạy đi, mất nửa năm đám người mới từ Đại Khôn Kiếm phủ tới thành Đông Thánh.
Thành Đông Thánh, thành lớn số một Đông Kiếm Vực.
Nguy nga hùng vĩ tang thương cổ xưa bất hủ, các loại hơi thở thể hiện trên thành Đông Thánh. Đứng trước thành Đông Thánh như tòa thành thái cổ, Kiếm Tôn như Trần Bất Nhị cũng cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Có lẽ chỉ khi đến cảnh giới Kiếm Vương mới tránh khỏi ảnh hưởng này.
Bách Lý Giang Hà tỉnh táo khỏi rung động, phất tay quát:
- Đi, vào thành nghỉ ngơi trước. Cuộc tranh giành khí vận sắp sửa bắt đầu rồi, các ngươi cần điều chỉnh trạng thái laị.
Đám người bị đánh thức.
Lần đầu đến thành Đông Thánh người ta thường hay đi dạo, ngắm cảnh, cảm nhận tòa thành trì cổ xưa. Nhưng đám người Sở Mộ đi đường nửa năm, dù nghỉ ngơi mỗi ngày nhưng qua thời gian dài làm bọn họ rất mệt, mệt về tinh thần.
Trong thành Đông Thánh có một tòa Đông Thánh Điện, là chủ của thành Đông Thánh. Làm một trong mười Kiếm phủ tham gia cuộc chiến giành khí vận tất nhiên được xếp sẵn chỗ ở.
Đại Khôn viên là nơi cư trú tạm thời của Đại Khôn Kiếm phủ, cực kỳ lớn. Bên trong có núi giả, nước chảy, hồ nước, tòa đình giữa hồ, còn có dãy rừng tre, phong cảnh rất đẹp, linh khí sung túc hơn Kiếm Lâu thiên giai của Vương phủ gấp mấy lần, hoàn cảnh cư ngụ thoải mái vô cùng.
Dù linh khí sung túc đến mấy cũng không trợ giúp cho việc tu luyện của Sở Mộ, nhưng nơi linh khí dồi dào thì hoàn cảnh thường đẹp, khiến người thoải mái, lòng thả lỏng, không chỉ tốt cho việc cư ngụ còn có lợi cho tu luyện.
Sở Mộ ngủ một giấc ngon lành, ba canh giờ sau hắn tỉnh lại, cảm giác tinh thần sảng khoái, về mặt thân thể hay tinh thần đều xua tan tất cả mệt nhọc.
Sở Mộ đi ra cửa phòng tản bộ trong rừng, hắn không suy nghĩ cái gì, đầu óc trống rỗng.
Trùng hợp chín vị Kiếm Hào khác lần lượt xuất hiện. Thoạt trông ai nấy chẳng có vẻ gì là mệt mỏi, mắt lóe tia sáng, sau khi nghỉ ngơi bọn họ đã phục hồi đến trạng thái cao nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.