Chương 287: Dùng kiếm đánh bại Tạ Đông Hoa. (1)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Nam Cung Hạo Dương và Trầm Nhiêu nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, chờ đợi Sở Mộ trả lời.
- Đa tạ lòng tốt của sư huynh. Chỉ có điều, sư huynh càng thích hợp đảm nhận chức vụ minh chủ hơn so với ta.
Sở Mộ nói.
Trong mắt Luyện Thanh Vân hiện lên một tia thoả mãn. Mặc dù hắn nói tặng chức vụ minh chủ cho Sở Mộ, nhưng toàn bộ Thanh Vân Minh là do hắn một tay xúc tiến, tạo thành, làm sao có thể cam tâm tình nguyện nhường ra chức vụ minh chủ được.
- Đã như vậy, sư đệ đảm nhiệm Phó minh chủ đi.
Luyện Thanh Vân cười nói.
Nam Cung Hạo Dương khẽ hừ một tiếng. Hắn cũng là Phó minh chủ.
- Ta cũng không có dự định gia nhập Thanh Vân Minh.
Sở Mộ thản nhiên nói, khiến sắc mặt ba người Luyện Thanh Vân thoáng đổi.
- Sư đệ là có ý gì?
Giọng nói Luyện Thanh Vân có chút lạnh lẽo.
- Đối đầu giữa học viên mới và học viên cũ, ta không có ý định tham dự.
Sở Mộ không nhanh không chậm nói:
- Bị khi dễ, hoàn toàn là do trình độ không bằng người. Chỉ có đủ cường đại, mới có thể đối mặt với tất cả. Cùng với đem thời gian đặt ở trên phương diện làm sao tranh đấu, không bằng tập trung tinh thần vào trong tu luyện, cố gắng nâng cao tu vi và thực lực bản thân.
- Sở Mộ, ngươi quả nhiên là một chút mặt mũi cũng không cho?
Sắc mặt Nam Cung Hạo Dương trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, nói.
- Lòng ta duy nhất chỉ có kiếm.
Sở Mộ liếc mắt nhìn Nam Cung Hạo Dương một cái, thản nhiên đáp lại.
- Ngươi. . .
Nam Cung Hạo Dương vỗ bàn một cái, bỗng nhiên đứng lên. Khí tức quanh thân hắn nóng bỏng chấn động không ngừng, căm tức nhìn Sở Mộ.
- Được rồi.
Luyện Thanh Vân đè vai Nam Cung Hạo Dương lại, mắt nhìn về phía Sở Mộ, nặn ra một nụ cười mỉm:
- Nếu sư đệ không muốn gia nhập Thanh Vân Minh, chúng ta cũng không bắt buộc. Nghĩ đến thực lực của sư đệ, học viên cũ không dám trêu chọc sư đệ. Chỉ có điều, ta có một điều thỉnh cầu, nếu như Thanh Vân Minh có gì không giải quyết được, cần sư đệ giúp đỡ, nhờ sư đệ có thể cứu giúp một lần. Ta cũng sẽ không để sư đệ ra tay một cách vô ích.
- Được.
Sở Mộ không từ chối. Luyện Thanh Vân cũng nói đến mức này, nếu như lại cự tuyệt, vậy thì đồng nghĩa với muốn đứng ở phương diện đối chọi với Luyện Thanh Vân. Điều này đối với Sở Mộ mà nói chính là phiền toái không cần thiết.
- Đã như vậy, chúng ta cáo từ trước.
Luyện Thanh Vân nói.
Trước khi đi, Trầm Nhiêu quay đầu lại nhìn Sở Mộ một chút. Trong đôi mắt đẹp có tia sáng kỳ dị lưu chuyển, hình như muốn in thật sâu bóng dáng của Sở Mộ vào trong đầu.
Một cơn lốc thuộc về Sở Mộ còn chưa ngừng lại, một cơn lốc mới đã tập kích tới.
- Có nghe nói không? Sở Mộ kia lần đầu tiên khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp thu được thứ hạng 65, lại có thể đến Bách Sự Đường, đưa ra thỉnh cầu muốn khiêu chiến Tạ Đông Hoa sư huynh.
- Tin tức này ta đã sớm biết.
- Xem tình hình thế này, hẳn là có trò hay để xem. Không biết Sở Mộ này có thể đánh bại Tạ sư huynh hay không?
- Ta thấy không có khả năng. Sở Mộ chẳng qua chỉ là một học viên mới mà thôi. Nghe nói thời điểm hắn mới vừa gia nhập Kiếm Phủ tu vi chỉ là thập đoạn đỉnh phong. Hiện tại mặc dù là nửa bước Hóa Khí, nhưng chắc hẳn vừa mới đột phá không lâu. Tạ sư huynh hiện tại là tu vi kiếm khí nửa bước Hóa Khí đỉnh phong. Chỉ riêng ở trên phương diện tu vi, Tạ sư huynh đã có thể áp chế Sở Mộ. Sở dĩ Tạ sư huynh chậm chạp không chịu đột phá đến Hóa Khí Cảnh, còn không phải là vì muốn lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh đến ba thành sao?
Một học viên cũ phân tích nói.
- Nói có đạo lý. Có người nói Phong Chi Ý Cảnh của Tạ Đông Hoa sư huynh đã đạt đến hai thành, cũng sắp đột phá đến ba thành.
- Phong Chi Ý Cảnh của Tạ sư huynh chỉ cần vừa tăng lên tới ba thành, hắn sẽ bắt đầu đột phá đến Hóa Khí Cảnh. Sau đó có thể trở thành học viên nội phủ, hưởng thụ càng nhiều tài nguyên tu luyện.
- Tuy rằng cảm thấy Sở Mộ nhất định không phải là đối thủ của Tạ sư huynh. Chỉ có điều Sở Mộ có thể ở trên chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp thu được thứ hạng 65, thực lực khẳng định cũng sẽ không yếu. Chắc hẳn có thể cùng Tạ sư huynh quyết đấu một trận đặc sắc.
. . .
Chư Cát Minh trước đó có nói tới tình huống liên quan đến chuyện ở trong Kiếm Lâu riêng.
Kiếm Lâu riêng chính là chỉ một người ở trong Kiếm Lâu. Toàn bộ bên trong ngoại phủ, giữa mấy nghìn tòa Kiếm Lâu chỉ có một trăm tòa Kiếm Lâu riêng, là dành cho một trăm học viên có tên trên Thiết Kiếm Bảng, rõ ràng có sự khác biệt.
Không cần nói tới các phương diện khác của Kiếm Lâu riêng, chỉ cần ở trong Kiếm Lâu riêng cũng là một loại quang vinh đặc biệt, khiến người ta không ngừng hâm mộ.
Bất kể là Chư Cát Minh kiến nghị hay là suy nghĩ của bản thân Sở Mộ, hắn đều cần một tòa Kiếm Lâu riêng để ở, dễ dàng hơn cho việc tu luyện của mình.
Cho nên, Sở Mộ muốn khiêu chiến với Tạ Đông Hoa ở tòa Kiếm Lâu số 65.
Khiêu chiến. Cũng không phải muốn khiêu chiến thì khiêu chiến, còn cần phải đưa ra lời thỉnh cầu. Sau khi được chấp sự chủ trì Bách Sự Đường thông qua, mới được khiêu chiến. Làm vậy tránh cho sau khi khiêu chiến lại xuất hiện tranh cãi.
Mang theo thanh giả Thanh Phong Kiếm, Sở Mộ rời khỏi Kiếm Lâu, đi về phía Bách Sự Đường.
. . .
Chỗ Kiếm Lâu số 65 cũng có một bóng người đi ra, trên lưng đeo một thanh Ngụy Kiếm Khí, ánh mắt lợi hại vạn phần, bước về phía Bách Sự Đường.
- Tạ sư đệ, đối với Sở Mộ muốn khiêu chiến ngươi, ngươi có ý kiến gì?
Từ trong một tòa Kiếm Lâu riêng cũng một người đi ra, trên mặt nở nụ cười kỳ quái, hỏi.
- Ta sẽ dùng kiếm của ta đánh nát ảo tưởng của hắn.
Tạ Đông Hoa thản nhiên nói, bước chân nhanh hơn, thân hình như gió cuốn.
Bách Sự Đường ở cách đó không xa. Tại một đài đấu kiếm cao một thước được thiết lập đặc biệt. Bên cạnh đài đấu kiếm có rất nhiều người tụ tập. Khi Sở Mộ đến, có ít nhất hai ngàn người vây quanh ở chỗ này.
- Nhường đường một chút. Các vị nhường đường một chút. Sở sư huynh tới rồi.
Chu Nghị và Trầm Đào chen vào trong đoàn người, tách bọn họ ra hai bên, đồng thời kêu lên.
- Sở sư huynh là ai? Dựa vào cái gì muốn ta phải nhường đường?
- Sở sư huynh chính là Sở Mộ. Ngươi không chịu đường nhường, lẽ nào ngươi muốn lên đài đấu kiếm sao?
Nhất thời, vừa nghe đến cái tên Sở Mộ, mọi người đều tránh đường, cho Sở Mộ đi qua.
Sở Mộ phi thân nhảy lên một cái, rơi vào trên đài đấu kiếm, đứng yên bất động, đợi Tạ Đông Hoa đến.
Lôi Chấn đã ở trong đám đông. Trò hay như vậy, hắn tất nhiên chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Ngoại trừ Lôi Chấn ra, cũng có không ít học viên trên Thiết Kiếm Bảng đã đến đây.
- Đó là Vương Thiên Hỉ sư huynh, xếp thứ 73 trên Thiết Kiếm Bảng. . . Còn có Nhậm Cốc Nghĩa sư huynh thứ hạng 63. . .
- Bình thường rất khó nhìn thấy những sư huynh này. Thật không nghĩ tới một lần khiêu chiến, không ngờ thu hút bọn họ đi ra.
- Đa tạ lòng tốt của sư huynh. Chỉ có điều, sư huynh càng thích hợp đảm nhận chức vụ minh chủ hơn so với ta.
Sở Mộ nói.
Trong mắt Luyện Thanh Vân hiện lên một tia thoả mãn. Mặc dù hắn nói tặng chức vụ minh chủ cho Sở Mộ, nhưng toàn bộ Thanh Vân Minh là do hắn một tay xúc tiến, tạo thành, làm sao có thể cam tâm tình nguyện nhường ra chức vụ minh chủ được.
- Đã như vậy, sư đệ đảm nhiệm Phó minh chủ đi.
Luyện Thanh Vân cười nói.
Nam Cung Hạo Dương khẽ hừ một tiếng. Hắn cũng là Phó minh chủ.
- Ta cũng không có dự định gia nhập Thanh Vân Minh.
Sở Mộ thản nhiên nói, khiến sắc mặt ba người Luyện Thanh Vân thoáng đổi.
- Sư đệ là có ý gì?
Giọng nói Luyện Thanh Vân có chút lạnh lẽo.
- Đối đầu giữa học viên mới và học viên cũ, ta không có ý định tham dự.
Sở Mộ không nhanh không chậm nói:
- Bị khi dễ, hoàn toàn là do trình độ không bằng người. Chỉ có đủ cường đại, mới có thể đối mặt với tất cả. Cùng với đem thời gian đặt ở trên phương diện làm sao tranh đấu, không bằng tập trung tinh thần vào trong tu luyện, cố gắng nâng cao tu vi và thực lực bản thân.
- Sở Mộ, ngươi quả nhiên là một chút mặt mũi cũng không cho?
Sắc mặt Nam Cung Hạo Dương trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, nói.
- Lòng ta duy nhất chỉ có kiếm.
Sở Mộ liếc mắt nhìn Nam Cung Hạo Dương một cái, thản nhiên đáp lại.
- Ngươi. . .
Nam Cung Hạo Dương vỗ bàn một cái, bỗng nhiên đứng lên. Khí tức quanh thân hắn nóng bỏng chấn động không ngừng, căm tức nhìn Sở Mộ.
- Được rồi.
Luyện Thanh Vân đè vai Nam Cung Hạo Dương lại, mắt nhìn về phía Sở Mộ, nặn ra một nụ cười mỉm:
- Nếu sư đệ không muốn gia nhập Thanh Vân Minh, chúng ta cũng không bắt buộc. Nghĩ đến thực lực của sư đệ, học viên cũ không dám trêu chọc sư đệ. Chỉ có điều, ta có một điều thỉnh cầu, nếu như Thanh Vân Minh có gì không giải quyết được, cần sư đệ giúp đỡ, nhờ sư đệ có thể cứu giúp một lần. Ta cũng sẽ không để sư đệ ra tay một cách vô ích.
- Được.
Sở Mộ không từ chối. Luyện Thanh Vân cũng nói đến mức này, nếu như lại cự tuyệt, vậy thì đồng nghĩa với muốn đứng ở phương diện đối chọi với Luyện Thanh Vân. Điều này đối với Sở Mộ mà nói chính là phiền toái không cần thiết.
- Đã như vậy, chúng ta cáo từ trước.
Luyện Thanh Vân nói.
Trước khi đi, Trầm Nhiêu quay đầu lại nhìn Sở Mộ một chút. Trong đôi mắt đẹp có tia sáng kỳ dị lưu chuyển, hình như muốn in thật sâu bóng dáng của Sở Mộ vào trong đầu.
Một cơn lốc thuộc về Sở Mộ còn chưa ngừng lại, một cơn lốc mới đã tập kích tới.
- Có nghe nói không? Sở Mộ kia lần đầu tiên khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp thu được thứ hạng 65, lại có thể đến Bách Sự Đường, đưa ra thỉnh cầu muốn khiêu chiến Tạ Đông Hoa sư huynh.
- Tin tức này ta đã sớm biết.
- Xem tình hình thế này, hẳn là có trò hay để xem. Không biết Sở Mộ này có thể đánh bại Tạ sư huynh hay không?
- Ta thấy không có khả năng. Sở Mộ chẳng qua chỉ là một học viên mới mà thôi. Nghe nói thời điểm hắn mới vừa gia nhập Kiếm Phủ tu vi chỉ là thập đoạn đỉnh phong. Hiện tại mặc dù là nửa bước Hóa Khí, nhưng chắc hẳn vừa mới đột phá không lâu. Tạ sư huynh hiện tại là tu vi kiếm khí nửa bước Hóa Khí đỉnh phong. Chỉ riêng ở trên phương diện tu vi, Tạ sư huynh đã có thể áp chế Sở Mộ. Sở dĩ Tạ sư huynh chậm chạp không chịu đột phá đến Hóa Khí Cảnh, còn không phải là vì muốn lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh đến ba thành sao?
Một học viên cũ phân tích nói.
- Nói có đạo lý. Có người nói Phong Chi Ý Cảnh của Tạ Đông Hoa sư huynh đã đạt đến hai thành, cũng sắp đột phá đến ba thành.
- Phong Chi Ý Cảnh của Tạ sư huynh chỉ cần vừa tăng lên tới ba thành, hắn sẽ bắt đầu đột phá đến Hóa Khí Cảnh. Sau đó có thể trở thành học viên nội phủ, hưởng thụ càng nhiều tài nguyên tu luyện.
- Tuy rằng cảm thấy Sở Mộ nhất định không phải là đối thủ của Tạ sư huynh. Chỉ có điều Sở Mộ có thể ở trên chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp thu được thứ hạng 65, thực lực khẳng định cũng sẽ không yếu. Chắc hẳn có thể cùng Tạ sư huynh quyết đấu một trận đặc sắc.
. . .
Chư Cát Minh trước đó có nói tới tình huống liên quan đến chuyện ở trong Kiếm Lâu riêng.
Kiếm Lâu riêng chính là chỉ một người ở trong Kiếm Lâu. Toàn bộ bên trong ngoại phủ, giữa mấy nghìn tòa Kiếm Lâu chỉ có một trăm tòa Kiếm Lâu riêng, là dành cho một trăm học viên có tên trên Thiết Kiếm Bảng, rõ ràng có sự khác biệt.
Không cần nói tới các phương diện khác của Kiếm Lâu riêng, chỉ cần ở trong Kiếm Lâu riêng cũng là một loại quang vinh đặc biệt, khiến người ta không ngừng hâm mộ.
Bất kể là Chư Cát Minh kiến nghị hay là suy nghĩ của bản thân Sở Mộ, hắn đều cần một tòa Kiếm Lâu riêng để ở, dễ dàng hơn cho việc tu luyện của mình.
Cho nên, Sở Mộ muốn khiêu chiến với Tạ Đông Hoa ở tòa Kiếm Lâu số 65.
Khiêu chiến. Cũng không phải muốn khiêu chiến thì khiêu chiến, còn cần phải đưa ra lời thỉnh cầu. Sau khi được chấp sự chủ trì Bách Sự Đường thông qua, mới được khiêu chiến. Làm vậy tránh cho sau khi khiêu chiến lại xuất hiện tranh cãi.
Mang theo thanh giả Thanh Phong Kiếm, Sở Mộ rời khỏi Kiếm Lâu, đi về phía Bách Sự Đường.
. . .
Chỗ Kiếm Lâu số 65 cũng có một bóng người đi ra, trên lưng đeo một thanh Ngụy Kiếm Khí, ánh mắt lợi hại vạn phần, bước về phía Bách Sự Đường.
- Tạ sư đệ, đối với Sở Mộ muốn khiêu chiến ngươi, ngươi có ý kiến gì?
Từ trong một tòa Kiếm Lâu riêng cũng một người đi ra, trên mặt nở nụ cười kỳ quái, hỏi.
- Ta sẽ dùng kiếm của ta đánh nát ảo tưởng của hắn.
Tạ Đông Hoa thản nhiên nói, bước chân nhanh hơn, thân hình như gió cuốn.
Bách Sự Đường ở cách đó không xa. Tại một đài đấu kiếm cao một thước được thiết lập đặc biệt. Bên cạnh đài đấu kiếm có rất nhiều người tụ tập. Khi Sở Mộ đến, có ít nhất hai ngàn người vây quanh ở chỗ này.
- Nhường đường một chút. Các vị nhường đường một chút. Sở sư huynh tới rồi.
Chu Nghị và Trầm Đào chen vào trong đoàn người, tách bọn họ ra hai bên, đồng thời kêu lên.
- Sở sư huynh là ai? Dựa vào cái gì muốn ta phải nhường đường?
- Sở sư huynh chính là Sở Mộ. Ngươi không chịu đường nhường, lẽ nào ngươi muốn lên đài đấu kiếm sao?
Nhất thời, vừa nghe đến cái tên Sở Mộ, mọi người đều tránh đường, cho Sở Mộ đi qua.
Sở Mộ phi thân nhảy lên một cái, rơi vào trên đài đấu kiếm, đứng yên bất động, đợi Tạ Đông Hoa đến.
Lôi Chấn đã ở trong đám đông. Trò hay như vậy, hắn tất nhiên chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Ngoại trừ Lôi Chấn ra, cũng có không ít học viên trên Thiết Kiếm Bảng đã đến đây.
- Đó là Vương Thiên Hỉ sư huynh, xếp thứ 73 trên Thiết Kiếm Bảng. . . Còn có Nhậm Cốc Nghĩa sư huynh thứ hạng 63. . .
- Bình thường rất khó nhìn thấy những sư huynh này. Thật không nghĩ tới một lần khiêu chiến, không ngờ thu hút bọn họ đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.