Chương 3292: Hải Chi Nhai. (Thượng)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Ngay cả khi vô cùng phẫn nộ, sát ý trùng thiên, Ma Dương Dạ Hành cũng có không cách nào thay đổi được kết quả này. Đây là do hắn tự tìm lấy.
Trăm vạn năm vạch kế hoạch, lại chỉ một thoáng trở nên vô nghĩa. Bản thân còn bị thương nặng. Trấn Ma Kiếm nhất định sẽ càng phải cảnh giác hơn. Sau này, muốn tìm được cơ hội như vậy, lại càng thêm khó khăn. Nói cách khác, nếu như không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, hắn rất có khả năng sẽ bị trấn áp tại ở đây vĩnh viễn, không có cách nào xoay người.
Hận. Ma Dương Dạ Hành vô cùng hận. Hận ý ngập trời. Cho dù là nước biển Ma Uyên trong Thái Thủy Ma Giới cũng có không cách nào cọ rửa hết.
Một trận chiến này, kiếm đạo bản nguyên của Sở Mộ tiêu hao ở trên diện rộng, chỉ còn lại có một chút. Chỉ có điều loại tiêu hao này là tiêu hao có thể khôi phục, giống như kiếm nguyên. Đương nhiên, so sánh với kiếm nguyên, sau khi kiếm đạo bản nguyên tiêu hao, muốn khôi phục, độ khó sẽ lớn hơn nữa. Đây coi như là một loại tai họa. Nhưng đồng thời cũng có lợi. Đó chính là năng lực chiến đấu.
Đến nay, ngoại trừ ở Vạn Cổ Thánh Thành trong thế giới Thâm Lam, từng gặp phải con rối Ma tộc ra, Sở Mộ chưa từng gặp phải bất kỳ một vị Ma tộc nào đó, Ma tộc chân chính.
Lần này, hắn gặp phải Ma tộc. Còn là cường giả siêu cấp ở trong Ma tộc, là cường giả đỉnh phong ở trong một chủng tộc. Lực lượng và kỹ năng chiến đấu của hắn, đều có thể xem như là đạt tới đỉnh phong của một chủng tộc. Giao đấu với cường giả siêu cấp như vậy, dù chỉ là trong thời gian ngắn ngủi, Sở Mộ cũng nhận được thu hoạch rất lớn.
- Cảm ơn.
Sở Mộ buông Trấn Ma Kiếm ra. Trấn Ma Kiếm này biến thành dáng vẻ của người trung niên mặc áo bào đen. Sở Mộ hành lễ với hắn, nói.
- Ma tộc là chủng tộc địch. Mỗi một Nhân tộc đều phải tận lực chém giết tiêu diệt.
Trấn Ma Kiếm Linh nói:
- Lần này, bởi vì có ngài, khiến cho linh hồn của lão Dạ Hành Đại Ma Chủ này bị thương nặng. Tối thiểu trong vòng mười vạn năm tiếp theo, hắn đừng hòng mơ tưởng lại có chút phản kháng nào.
Nói xong, Trấn Ma Kiếm Linh cũng cung kính cúi đầu thi lễ với Sở Mộ. Bất chợt, hắn từ thế giới tinh thần của Sở Mộ rời đi.
Thật ra, ban đầu Trấn Ma Kiếm Linh có ý tứ truyền thừa Trấn Ma Kiếm Pháp cho Sở Mộ. Kết quả, sau khi phát hiện ra Sở Mộ nắm giữ kiếm đạo bản nguyên, nó liền bỏ đi ý niệm này. Bởi vì, điều này đại biểu Sở Mộ đứng ở độ cao giống như chủ nhân của nó... Kiếm đạo Chúa Tể!
Một vị kiếm đạo Chúa Tể đã nắm giữ kiếm pháp của mình.
Nếu như Sở Mộ biết điểm này, chắc hẳn sẽ cảm thấy rất bất đắc dĩ. Hắn đúng là nắm giữ kiếm đạo bản nguyên không, nhưng hắn lại không phải là Chúa Tể. Kiếm pháp giống như Trấn Ma Kiếm Pháp, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Chỉ có điều bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Cũng không có biện pháp nào.
- Tháp Chủ, ta không sao.
Sở Mộ mở hai mắt ra, đáp lại một câu nói với tháp chủ Thần kiếm tháp đang lo lắng bó tay không làm gì được. Nhất thời tháp chủ Thần kiếm tháp nghe được liền thở phào nhẹ nhõm.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Tháp chủ Thần kiếm tháp vội vàng hỏi thăm. Hắn rất lo lắng, Đại Ma Chủ bị trấn áp sẽ lao ra khỏi sự trấn áp của Trấn Ma Kiếm. Không phải do hắn quá lo lắng. Đại Ma Chủ, cho dù là ở trong ma tộc, ngoại trừ chí cường giả, chính là tồn tại mạnh mẽ nhất. Một khi phá vỡ trấn áp của Trấn Ma Kiếm đi ra, giới vực Úy Lam sẽ xong đời.
Sở Mộ nói rõ ràng mọi chuyện một lượt. Tháp chủ Thần kiếm tháp khiếp sợ không thôi. Thật không nghĩ tới, Đại Ma Chủ Ma tộc này không ngờ vạch kế hoạch trăm vạn năm. Suy nghĩ một chút, hắn liền cảm thấy thực sự khủng khiếp.
Trăm vạn năm, đó là năm tháng dài tới mức nào.
Chỉ có điều bây giờ tốt rồi. Trăm vạn năm vạch kế hoạch, thoáng lại lại trở thành vô nghĩa. Ma tộc này chắc hẳn muốn phát điên rồi. Hơn nữa, linh hồn trực tiếp biến mất hai thành. Loại tổn thương này đặc biệt lớn. Ở dưới Trấn Ma Kiếm trấn áp, tối thiểu trong khoảng thời gian mấy vạn năm, Đại Ma Chủ Ma tộc này không có bất kỳ cơ hội nào.
- Được, Sở Kiếm Vương, ngươi đã lập được một công lớn.
Tháp chủ Thần kiếm tháp không ngừng cười to, hết sức cao hứng.
Theo Đại Ma Chủ bị thương nặng, ma khí và ma niệm tán loạn bên trong Trấn Ma Cảnh cũng theo đó giảm bớt đi rất nhiều, chỉ có thể chống đỡ bốn đại Tu Luyện Thánh Địa vận chuyển bình thường. Cho dù Sở Mộ ở chỗ này tiếp tục tu luyện tiếp, cũng không có hiệu quả lớn lắm.
Xem ra, tu vi chỉ có thể tạm thời tăng lên tới Vạn Cổ ngũ trọng thiên sơ giai.
Chỉ có điều tu vi như thế, thực lực của Sở Mộ hoàn toàn có thể vô địch ngang dọc Vạn Cổ Cảnh.
Sở Mộ rời khỏi Trấn Ma Cảnh, quay về tầng cao nhất của Thần kiếm tháp.
- Sở Kiếm Vương, cảm ơn ngươi.
Tháp chủ Thần kiếm tháp bỗng nhiên cung kính cúi đầu với Sở Mộ, khiến cho Sở Mộ cả kinh, theo bản năng né tránh.
Bất kể nói thế nào, lúc này Sở Mộ là Vạn Cổ Cảnh. Tháp chủ Thần kiếm tháp lại là Đại Đế. Một vị Đại Đế hành lễ đối với một vị Vạn Cổ Cảnh, là chuyện kinh người tới mức nào.
- Ta tới đây, trấn thủ Trấn Ma Kiếm Tháp, sáng tạo Kiếm Thành, đã qua hơn mười vạn năm, vẫn lo lắng Đại Ma Chủ sẽ phá tan trấn áp của Trấn Ma Kiếm, cho nên vẫn không dám rời đi.
Tháp chủ Thần kiếm tháp nói, ánh mắt dường như xuyên qua Thần kiếm tháp, nhìn về phía xa vô tận, mang theo một tia tưởng niệm:
- Hiện tại, có thể khẳng định, Đại Ma Chủ trong mấy vạn năm tiếp theo, không có cách nào làm mưa làm gió. Cho nên ta dự định rời khỏi nơi đây một khoảng thời gian này, trở lại quê hương của ta một chuyến.
Tháp chủ Thần kiếm tháp cũng không thuộc về giới vực Úy Lam. Hắn là đến từ giới vực khác. Hắn đi tới nơi này đã hơn mười vạn năm, tất nhiên sẽ tưởng niệm quê hương của mình. Còn có người thân của hắn v.v… Chỉ có điều bởi vì Đại Ma Chủ Ma tộc, hắn đều không dám rời đi.
Tốt xấu gì, hắn lấy thực lực cấp Đại Đế. Một khi Đại Ma Chủ này muốn phá tan tế đàn, hắn cũng có thể cống hiến một phần lực lượng, cố gắng hết sức trấn áp xuống.
Hiện tại, Đại Ma Chủ lại bị thương nặng. Trong vòng thời gian mấy vạn năm tiếp theo, căn bản cũng không có khả năng lại tích góp lực lượng tác oai tác quái. Hết sức an toàn.
- Sở Kiếm Vương, trong khoảng thời gian ta rời khỏi nơi đây, ta muốn, mời ngươi giúp ta chăm sóc Thần kiếm tháp, chăm sóc Kiếm Thành.
Tháp chủ Thần kiếm tháp nói, khiến cho Sở Mộ kinh hãi.
Trăm vạn năm vạch kế hoạch, lại chỉ một thoáng trở nên vô nghĩa. Bản thân còn bị thương nặng. Trấn Ma Kiếm nhất định sẽ càng phải cảnh giác hơn. Sau này, muốn tìm được cơ hội như vậy, lại càng thêm khó khăn. Nói cách khác, nếu như không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, hắn rất có khả năng sẽ bị trấn áp tại ở đây vĩnh viễn, không có cách nào xoay người.
Hận. Ma Dương Dạ Hành vô cùng hận. Hận ý ngập trời. Cho dù là nước biển Ma Uyên trong Thái Thủy Ma Giới cũng có không cách nào cọ rửa hết.
Một trận chiến này, kiếm đạo bản nguyên của Sở Mộ tiêu hao ở trên diện rộng, chỉ còn lại có một chút. Chỉ có điều loại tiêu hao này là tiêu hao có thể khôi phục, giống như kiếm nguyên. Đương nhiên, so sánh với kiếm nguyên, sau khi kiếm đạo bản nguyên tiêu hao, muốn khôi phục, độ khó sẽ lớn hơn nữa. Đây coi như là một loại tai họa. Nhưng đồng thời cũng có lợi. Đó chính là năng lực chiến đấu.
Đến nay, ngoại trừ ở Vạn Cổ Thánh Thành trong thế giới Thâm Lam, từng gặp phải con rối Ma tộc ra, Sở Mộ chưa từng gặp phải bất kỳ một vị Ma tộc nào đó, Ma tộc chân chính.
Lần này, hắn gặp phải Ma tộc. Còn là cường giả siêu cấp ở trong Ma tộc, là cường giả đỉnh phong ở trong một chủng tộc. Lực lượng và kỹ năng chiến đấu của hắn, đều có thể xem như là đạt tới đỉnh phong của một chủng tộc. Giao đấu với cường giả siêu cấp như vậy, dù chỉ là trong thời gian ngắn ngủi, Sở Mộ cũng nhận được thu hoạch rất lớn.
- Cảm ơn.
Sở Mộ buông Trấn Ma Kiếm ra. Trấn Ma Kiếm này biến thành dáng vẻ của người trung niên mặc áo bào đen. Sở Mộ hành lễ với hắn, nói.
- Ma tộc là chủng tộc địch. Mỗi một Nhân tộc đều phải tận lực chém giết tiêu diệt.
Trấn Ma Kiếm Linh nói:
- Lần này, bởi vì có ngài, khiến cho linh hồn của lão Dạ Hành Đại Ma Chủ này bị thương nặng. Tối thiểu trong vòng mười vạn năm tiếp theo, hắn đừng hòng mơ tưởng lại có chút phản kháng nào.
Nói xong, Trấn Ma Kiếm Linh cũng cung kính cúi đầu thi lễ với Sở Mộ. Bất chợt, hắn từ thế giới tinh thần của Sở Mộ rời đi.
Thật ra, ban đầu Trấn Ma Kiếm Linh có ý tứ truyền thừa Trấn Ma Kiếm Pháp cho Sở Mộ. Kết quả, sau khi phát hiện ra Sở Mộ nắm giữ kiếm đạo bản nguyên, nó liền bỏ đi ý niệm này. Bởi vì, điều này đại biểu Sở Mộ đứng ở độ cao giống như chủ nhân của nó... Kiếm đạo Chúa Tể!
Một vị kiếm đạo Chúa Tể đã nắm giữ kiếm pháp của mình.
Nếu như Sở Mộ biết điểm này, chắc hẳn sẽ cảm thấy rất bất đắc dĩ. Hắn đúng là nắm giữ kiếm đạo bản nguyên không, nhưng hắn lại không phải là Chúa Tể. Kiếm pháp giống như Trấn Ma Kiếm Pháp, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Chỉ có điều bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Cũng không có biện pháp nào.
- Tháp Chủ, ta không sao.
Sở Mộ mở hai mắt ra, đáp lại một câu nói với tháp chủ Thần kiếm tháp đang lo lắng bó tay không làm gì được. Nhất thời tháp chủ Thần kiếm tháp nghe được liền thở phào nhẹ nhõm.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Tháp chủ Thần kiếm tháp vội vàng hỏi thăm. Hắn rất lo lắng, Đại Ma Chủ bị trấn áp sẽ lao ra khỏi sự trấn áp của Trấn Ma Kiếm. Không phải do hắn quá lo lắng. Đại Ma Chủ, cho dù là ở trong ma tộc, ngoại trừ chí cường giả, chính là tồn tại mạnh mẽ nhất. Một khi phá vỡ trấn áp của Trấn Ma Kiếm đi ra, giới vực Úy Lam sẽ xong đời.
Sở Mộ nói rõ ràng mọi chuyện một lượt. Tháp chủ Thần kiếm tháp khiếp sợ không thôi. Thật không nghĩ tới, Đại Ma Chủ Ma tộc này không ngờ vạch kế hoạch trăm vạn năm. Suy nghĩ một chút, hắn liền cảm thấy thực sự khủng khiếp.
Trăm vạn năm, đó là năm tháng dài tới mức nào.
Chỉ có điều bây giờ tốt rồi. Trăm vạn năm vạch kế hoạch, thoáng lại lại trở thành vô nghĩa. Ma tộc này chắc hẳn muốn phát điên rồi. Hơn nữa, linh hồn trực tiếp biến mất hai thành. Loại tổn thương này đặc biệt lớn. Ở dưới Trấn Ma Kiếm trấn áp, tối thiểu trong khoảng thời gian mấy vạn năm, Đại Ma Chủ Ma tộc này không có bất kỳ cơ hội nào.
- Được, Sở Kiếm Vương, ngươi đã lập được một công lớn.
Tháp chủ Thần kiếm tháp không ngừng cười to, hết sức cao hứng.
Theo Đại Ma Chủ bị thương nặng, ma khí và ma niệm tán loạn bên trong Trấn Ma Cảnh cũng theo đó giảm bớt đi rất nhiều, chỉ có thể chống đỡ bốn đại Tu Luyện Thánh Địa vận chuyển bình thường. Cho dù Sở Mộ ở chỗ này tiếp tục tu luyện tiếp, cũng không có hiệu quả lớn lắm.
Xem ra, tu vi chỉ có thể tạm thời tăng lên tới Vạn Cổ ngũ trọng thiên sơ giai.
Chỉ có điều tu vi như thế, thực lực của Sở Mộ hoàn toàn có thể vô địch ngang dọc Vạn Cổ Cảnh.
Sở Mộ rời khỏi Trấn Ma Cảnh, quay về tầng cao nhất của Thần kiếm tháp.
- Sở Kiếm Vương, cảm ơn ngươi.
Tháp chủ Thần kiếm tháp bỗng nhiên cung kính cúi đầu với Sở Mộ, khiến cho Sở Mộ cả kinh, theo bản năng né tránh.
Bất kể nói thế nào, lúc này Sở Mộ là Vạn Cổ Cảnh. Tháp chủ Thần kiếm tháp lại là Đại Đế. Một vị Đại Đế hành lễ đối với một vị Vạn Cổ Cảnh, là chuyện kinh người tới mức nào.
- Ta tới đây, trấn thủ Trấn Ma Kiếm Tháp, sáng tạo Kiếm Thành, đã qua hơn mười vạn năm, vẫn lo lắng Đại Ma Chủ sẽ phá tan trấn áp của Trấn Ma Kiếm, cho nên vẫn không dám rời đi.
Tháp chủ Thần kiếm tháp nói, ánh mắt dường như xuyên qua Thần kiếm tháp, nhìn về phía xa vô tận, mang theo một tia tưởng niệm:
- Hiện tại, có thể khẳng định, Đại Ma Chủ trong mấy vạn năm tiếp theo, không có cách nào làm mưa làm gió. Cho nên ta dự định rời khỏi nơi đây một khoảng thời gian này, trở lại quê hương của ta một chuyến.
Tháp chủ Thần kiếm tháp cũng không thuộc về giới vực Úy Lam. Hắn là đến từ giới vực khác. Hắn đi tới nơi này đã hơn mười vạn năm, tất nhiên sẽ tưởng niệm quê hương của mình. Còn có người thân của hắn v.v… Chỉ có điều bởi vì Đại Ma Chủ Ma tộc, hắn đều không dám rời đi.
Tốt xấu gì, hắn lấy thực lực cấp Đại Đế. Một khi Đại Ma Chủ này muốn phá tan tế đàn, hắn cũng có thể cống hiến một phần lực lượng, cố gắng hết sức trấn áp xuống.
Hiện tại, Đại Ma Chủ lại bị thương nặng. Trong vòng thời gian mấy vạn năm tiếp theo, căn bản cũng không có khả năng lại tích góp lực lượng tác oai tác quái. Hết sức an toàn.
- Sở Kiếm Vương, trong khoảng thời gian ta rời khỏi nơi đây, ta muốn, mời ngươi giúp ta chăm sóc Thần kiếm tháp, chăm sóc Kiếm Thành.
Tháp chủ Thần kiếm tháp nói, khiến cho Sở Mộ kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.