Chương 3307: Hấp dẫn của lực bản nguyên
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Sở Mộ tiếp nhận tấm thiếp. Hắn liền có thể cảm giác được một khí tức nóng bỏng giống như một mặt trời ban trưa. Khí tức kia còn mang theo kiếm ý kinh người, phong quang sắc bén. Có thể thấy được, dù thế nào nó cũng đến từ chính một vị cường giả kiếm đạo, một vị kiếm tu kiếm pháp cao siêu.
Còn chưa mở ra, chỉ cần nhìn thấy mặt trời cùng thanh kiếm ở phía trên tấm thiệp, cảm nhận được khí tức từ trên tấm thiệp phát ra, hắn đã có suy đoán.
Mở tấm thiếp ra, một hàng chữ nhảy vào mi mắt.
- Nghe tin quân Kiếm Tà.
Thật sự hiếu kỳ. Ngày mai đến giờ này, sẽ cùng quân gặp mặt một lần.
Tổng số hai mươi mốt chữ. Mỗi một chữ giống như màu đỏ lại giống như màu vàng, lại hoặc là màu đỏ cùng màu vàng đan vào nhau. Giống như ánh mặt trời không ngớt chớp hiện. Kiếm khí kinh người, nóng giống như mặt trời rực cháy trên bầu trời, tùy ý phát ra.
Bên trong tấm thiệp chỉ có hai mươi mốt chữ, không thấy ghi tên họ. Nhưng Sở Mộ lại biết người này là ai.
- Đứng đầu bốn đại thanh niên kiếm tu Nam Thần, Kiêu Dương Kiếm Thánh.
Sở Mộ đóng tấm thiệp lại, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười. Bên ngoài cho rằng hắn là một trong năm thiếu niên đại kiếm tu Nam Thần, còn cho hắn danh hiệu Tà Kiếm Vương. Nhưng bản thân Sở Mộ lại không thừa nhận. Dù sao, hắn và những người này khác nhau. Hắn đến từ chính thế giới Thâm Lam. Mà thời điểm ở thế giới Thâm Lam, cảnh giới kiếm pháp của hắn đã tăng lên tới Thiên cảnh, đồng thời cũng ngưng luyện ra kiếm đạo bản nguyên.
Nếu bàn về thời gian tu luyện, Sở Mộ tất nhiên là phải thắng được bọn họ rất nhiều. Nếu luận về thành tựu, cũng phải vượt quá bọn họ rất nhiều. Bởi vì thiên tài giống như bốn đại thanh niên kiếm tu Nam Thần này, tương lai thành tựu nhiều lắm chính là cấp Đại Đế. Sau này cảnh giới kiếm pháp, nhiều lắm chính là Địa cảnh. Cho dù cho bọn họ thời gian mười vạn năm trăm vạn năm, cũng có không cách nào lại tăng lên nữa. Đây chính là cực hạn của bọn họ.
Sở Mộ lại khác. Thành tựu của hắn ít nhất là cấp Chúa Tể. Sau khi đạt được cấp Chúa Tể, sẽ theo đuổi cảnh giới càng cao hơn.
Dưới các loại nguyên nhân, Sở Mộ không cho rằng mình cùng bọn họ là cùng một loại người. Nhưng điều đó không cản trở hắn cảm thấy hứng thú đối với những thiên tài này. Phàm là thiên tài, nhất định có chỗ hơn người. Tăng thêm kiến thức, phong phú thêm kinh nghiệm, phong phú thêm tri thức, mới có thể leo đỉnh phong càng cao hơn. Cho tới nay, đây chính là nhận thức của Sở Mộ.
Ngày hôm sau, ở ngoài Sở Môn Kiếm Quán có một người tới. Sau khi người này bước vào bên trong kiếm quán, các kiếm đồ đang luyện kiếm đều nhìn sang. Sắc mặt bọn họ đều đại biến. Bọn họ chỉ cảm thấy cặp mắt của mình không cách nào nhìn thẳng. Bởi vì bọn họ nhìn thấy chính là một đoàn ánh sáng, giống như mặt trời nóng bỏng sáng rực ở trên bầu trời.
Ánh sáng và hơi nóng không ngừng từ trên thân người này phóng ra, chiếu a bốn phía xung quanh, khiến cho mọi người cảm thấy nóng bức. Lại có một loại cảm giác bị kiếm phong cắt qua, vô cùng khó chịu.
Theo bước chân người này đi tới, hơi nóng càng lúc càng mãnh liệt, kiếm phong cũng càng lúc càng sắc bén.
Bỗng nhiên, thời khắc mọi người ở đây cho rằng mình sắp bị dung hòa hoặc bị cắt thành mảnh nhỏ, một trận gió mát lặng lẽ không một tiếng động thổi qua, giống như đỡ liễu, thổi gợn sóng hơi nước xuân bay vào, từ từ tràn ngập. Hơi nóng kia, kiếm phong kia chỉ trong chớp mắt bị thổi ra, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Tất cả giống như là ảo giác.
Lúc này bọn họ mới nhìn rõ người đi vào kiếm quán kia. Nhưng lại chỉ thấy một bóng lưng. Toàn thân hắn mặc trường bào màu đỏ kim. Phía sau trường bào, là một mặt trời đang lên.
- Mời ngồi.
Sở Mộ đưa tay ra hiệu, mỉm cười nói với người đi tới.
- Tà Kiếm Vương, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.
Người tới liền ngồi xuống, không chút khách khí. Người này thoạt nhìn còn rất trẻ. Lông mày của hắn là màu đen, lại giống như song kiếm tung bay. Ở sâu bên trong đồng tử của hắn lại ẩn chứa vài tia màu đỏ kim.
Trường bào màu đỏ kim rộng, đầy màu sắc lưu quang, giống như ánh mặt trời chiếu xuống hào quang bảy màu.
- Phong thái Kiêu Dương Kiếm Thánh, tên xứng với người thực.
Sở Mộ nói:
- Chỉ có điều ta nghĩ Kiêu Dương Kiếm Thánh sẽ không từ nơi xa vạn dặm, từ Thái Dương Sơn đến nơi đây, chỉ để nói vài câu nói.
- Dĩ nhiên không phải. Mục đích của ta, là tới mời Tà Kiếm Vương cùng chúng ta xuất phát, đi tới Úy Lam Đại Địa.
Kiêu Dương Kiếm Thánh cười sang sảng nói. Hắn vừa cười rộ lên, dường như lại tản ra ánh sáng và hơi nóng vô cùng.
- Úy Lam Đại Địa, trung tâm của giới vực Úy Lam sao?
Sở Mộ có vài phần nghi ngờ.
- Đúng vậy.
Kiêu Dương Kiếm Thánh nói:
- Cứ cách một trăm năm, thánh cung Úy Lam bên trong Úy Lam Đại Địa đều sẽ tiến hành một lần thịnh hội thiên tài. Úy Lam Bí Cảnh cũng sẽ mở ra không lâu sau đó. Lúc này, thiên tài đỉnh cấp nhất ở các nơi bên trong giới vực Úy Lam đều sẽ nhận lời mời đi tới đó, tham dự thịnh hội thiên tài, tiến vào bên trong Úy Lam Bí Cảnh, tìm cơ hội cường đại bản thân. Đồng thời, ở bên trong Úy Lam Bí Cảnh, còn có lực bản nguyên do chúa tể Úy Lam lưu lại. Nếu như có thể tìm được đồng thời hấp thu, có thể tăng cường cực lớn tiềm lực của bản thân.
- Lực bản nguyên...
Sở Mộ nói, trong mắt lóe lên một tia mừng rỡ.
- Giống như Tà Kiếm Vương suy đoán. Thiên tài đỉnh cấp nhất ở trong bốn thế lực lớn địa giới của Nam Thần chúng ta đều được mời. Tà Kiếm Vương không được mời, chắc là bọn họ còn không biết Tà Kiếm Vương tồn tại, cho nên bỏ sót.
Kiêu Dương Kiếm Thánh nói:
- Nhưng Tà Kiếm Vương cũng là thiên tài đỉnh cấp ở trong địa giới của Nam Thần, hoàn toàn có tư cách tham dự thịnh hội thiên tài của thánh cung Úy Lam, tiến vào Úy Lam Bí Cảnh. Không phải lúc này đây chỉ lợi cho bản thân Tà Kiếm Vương nâng cao, cũng lợi cho địa vị của Nam Thần Đại Địa chúng ta ở bên trong giới vực Úy Lam.
Không hiên ngang lẫm liệt, cũng không có bắt cóc vô đạo đức. Kiêu Dương Kiếm Thánh chỉ là trình bày ra một sự thật.
Sở Mộ nghe được là thịnh hội thiên tài đỉnh cấp của cả giới vực Úy Lam, tâm trạng liền thấy hứng thú. Khi lại nghe nói có lực bản nguyên do Chúa Tể lưu lại, hứng thú càng lớn hơn.
Lực bản nguyên, loại lực lượng này chỉ có khi đạt được cấp Chúa Tể mới có thể có được. Nó chính là một loại tiêu chí của cấp Chúa Tể. Nhưng một ít Chúa Tể sau khi ngã xuống, sẽ lưu lại một chút lực bản nguyên, được hậu nhân hấp thu. Đương nhiên, không phải bất kỳ kẻ nào cũng có năng lực hấp thu lực bản nguyên.
Còn chưa mở ra, chỉ cần nhìn thấy mặt trời cùng thanh kiếm ở phía trên tấm thiệp, cảm nhận được khí tức từ trên tấm thiệp phát ra, hắn đã có suy đoán.
Mở tấm thiếp ra, một hàng chữ nhảy vào mi mắt.
- Nghe tin quân Kiếm Tà.
Thật sự hiếu kỳ. Ngày mai đến giờ này, sẽ cùng quân gặp mặt một lần.
Tổng số hai mươi mốt chữ. Mỗi một chữ giống như màu đỏ lại giống như màu vàng, lại hoặc là màu đỏ cùng màu vàng đan vào nhau. Giống như ánh mặt trời không ngớt chớp hiện. Kiếm khí kinh người, nóng giống như mặt trời rực cháy trên bầu trời, tùy ý phát ra.
Bên trong tấm thiệp chỉ có hai mươi mốt chữ, không thấy ghi tên họ. Nhưng Sở Mộ lại biết người này là ai.
- Đứng đầu bốn đại thanh niên kiếm tu Nam Thần, Kiêu Dương Kiếm Thánh.
Sở Mộ đóng tấm thiệp lại, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười. Bên ngoài cho rằng hắn là một trong năm thiếu niên đại kiếm tu Nam Thần, còn cho hắn danh hiệu Tà Kiếm Vương. Nhưng bản thân Sở Mộ lại không thừa nhận. Dù sao, hắn và những người này khác nhau. Hắn đến từ chính thế giới Thâm Lam. Mà thời điểm ở thế giới Thâm Lam, cảnh giới kiếm pháp của hắn đã tăng lên tới Thiên cảnh, đồng thời cũng ngưng luyện ra kiếm đạo bản nguyên.
Nếu bàn về thời gian tu luyện, Sở Mộ tất nhiên là phải thắng được bọn họ rất nhiều. Nếu luận về thành tựu, cũng phải vượt quá bọn họ rất nhiều. Bởi vì thiên tài giống như bốn đại thanh niên kiếm tu Nam Thần này, tương lai thành tựu nhiều lắm chính là cấp Đại Đế. Sau này cảnh giới kiếm pháp, nhiều lắm chính là Địa cảnh. Cho dù cho bọn họ thời gian mười vạn năm trăm vạn năm, cũng có không cách nào lại tăng lên nữa. Đây chính là cực hạn của bọn họ.
Sở Mộ lại khác. Thành tựu của hắn ít nhất là cấp Chúa Tể. Sau khi đạt được cấp Chúa Tể, sẽ theo đuổi cảnh giới càng cao hơn.
Dưới các loại nguyên nhân, Sở Mộ không cho rằng mình cùng bọn họ là cùng một loại người. Nhưng điều đó không cản trở hắn cảm thấy hứng thú đối với những thiên tài này. Phàm là thiên tài, nhất định có chỗ hơn người. Tăng thêm kiến thức, phong phú thêm kinh nghiệm, phong phú thêm tri thức, mới có thể leo đỉnh phong càng cao hơn. Cho tới nay, đây chính là nhận thức của Sở Mộ.
Ngày hôm sau, ở ngoài Sở Môn Kiếm Quán có một người tới. Sau khi người này bước vào bên trong kiếm quán, các kiếm đồ đang luyện kiếm đều nhìn sang. Sắc mặt bọn họ đều đại biến. Bọn họ chỉ cảm thấy cặp mắt của mình không cách nào nhìn thẳng. Bởi vì bọn họ nhìn thấy chính là một đoàn ánh sáng, giống như mặt trời nóng bỏng sáng rực ở trên bầu trời.
Ánh sáng và hơi nóng không ngừng từ trên thân người này phóng ra, chiếu a bốn phía xung quanh, khiến cho mọi người cảm thấy nóng bức. Lại có một loại cảm giác bị kiếm phong cắt qua, vô cùng khó chịu.
Theo bước chân người này đi tới, hơi nóng càng lúc càng mãnh liệt, kiếm phong cũng càng lúc càng sắc bén.
Bỗng nhiên, thời khắc mọi người ở đây cho rằng mình sắp bị dung hòa hoặc bị cắt thành mảnh nhỏ, một trận gió mát lặng lẽ không một tiếng động thổi qua, giống như đỡ liễu, thổi gợn sóng hơi nước xuân bay vào, từ từ tràn ngập. Hơi nóng kia, kiếm phong kia chỉ trong chớp mắt bị thổi ra, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Tất cả giống như là ảo giác.
Lúc này bọn họ mới nhìn rõ người đi vào kiếm quán kia. Nhưng lại chỉ thấy một bóng lưng. Toàn thân hắn mặc trường bào màu đỏ kim. Phía sau trường bào, là một mặt trời đang lên.
- Mời ngồi.
Sở Mộ đưa tay ra hiệu, mỉm cười nói với người đi tới.
- Tà Kiếm Vương, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.
Người tới liền ngồi xuống, không chút khách khí. Người này thoạt nhìn còn rất trẻ. Lông mày của hắn là màu đen, lại giống như song kiếm tung bay. Ở sâu bên trong đồng tử của hắn lại ẩn chứa vài tia màu đỏ kim.
Trường bào màu đỏ kim rộng, đầy màu sắc lưu quang, giống như ánh mặt trời chiếu xuống hào quang bảy màu.
- Phong thái Kiêu Dương Kiếm Thánh, tên xứng với người thực.
Sở Mộ nói:
- Chỉ có điều ta nghĩ Kiêu Dương Kiếm Thánh sẽ không từ nơi xa vạn dặm, từ Thái Dương Sơn đến nơi đây, chỉ để nói vài câu nói.
- Dĩ nhiên không phải. Mục đích của ta, là tới mời Tà Kiếm Vương cùng chúng ta xuất phát, đi tới Úy Lam Đại Địa.
Kiêu Dương Kiếm Thánh cười sang sảng nói. Hắn vừa cười rộ lên, dường như lại tản ra ánh sáng và hơi nóng vô cùng.
- Úy Lam Đại Địa, trung tâm của giới vực Úy Lam sao?
Sở Mộ có vài phần nghi ngờ.
- Đúng vậy.
Kiêu Dương Kiếm Thánh nói:
- Cứ cách một trăm năm, thánh cung Úy Lam bên trong Úy Lam Đại Địa đều sẽ tiến hành một lần thịnh hội thiên tài. Úy Lam Bí Cảnh cũng sẽ mở ra không lâu sau đó. Lúc này, thiên tài đỉnh cấp nhất ở các nơi bên trong giới vực Úy Lam đều sẽ nhận lời mời đi tới đó, tham dự thịnh hội thiên tài, tiến vào bên trong Úy Lam Bí Cảnh, tìm cơ hội cường đại bản thân. Đồng thời, ở bên trong Úy Lam Bí Cảnh, còn có lực bản nguyên do chúa tể Úy Lam lưu lại. Nếu như có thể tìm được đồng thời hấp thu, có thể tăng cường cực lớn tiềm lực của bản thân.
- Lực bản nguyên...
Sở Mộ nói, trong mắt lóe lên một tia mừng rỡ.
- Giống như Tà Kiếm Vương suy đoán. Thiên tài đỉnh cấp nhất ở trong bốn thế lực lớn địa giới của Nam Thần chúng ta đều được mời. Tà Kiếm Vương không được mời, chắc là bọn họ còn không biết Tà Kiếm Vương tồn tại, cho nên bỏ sót.
Kiêu Dương Kiếm Thánh nói:
- Nhưng Tà Kiếm Vương cũng là thiên tài đỉnh cấp ở trong địa giới của Nam Thần, hoàn toàn có tư cách tham dự thịnh hội thiên tài của thánh cung Úy Lam, tiến vào Úy Lam Bí Cảnh. Không phải lúc này đây chỉ lợi cho bản thân Tà Kiếm Vương nâng cao, cũng lợi cho địa vị của Nam Thần Đại Địa chúng ta ở bên trong giới vực Úy Lam.
Không hiên ngang lẫm liệt, cũng không có bắt cóc vô đạo đức. Kiêu Dương Kiếm Thánh chỉ là trình bày ra một sự thật.
Sở Mộ nghe được là thịnh hội thiên tài đỉnh cấp của cả giới vực Úy Lam, tâm trạng liền thấy hứng thú. Khi lại nghe nói có lực bản nguyên do Chúa Tể lưu lại, hứng thú càng lớn hơn.
Lực bản nguyên, loại lực lượng này chỉ có khi đạt được cấp Chúa Tể mới có thể có được. Nó chính là một loại tiêu chí của cấp Chúa Tể. Nhưng một ít Chúa Tể sau khi ngã xuống, sẽ lưu lại một chút lực bản nguyên, được hậu nhân hấp thu. Đương nhiên, không phải bất kỳ kẻ nào cũng có năng lực hấp thu lực bản nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.