Chương 1368: Hậu Thanh Minh khiếp sợ. (Thượng)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Nếu như dựa vào quy tắc thí luyện, Hậu Thanh Minh chưa hẳn giống hắn thông qua năm cửa ải, thậm chí còn không thông qua cửa ải thứ tư.
Đây chỉ là suy đoán mà thôi, hắn cũng không biết thực lực chân chính của Hậu Thanh Minh là như thế nào.
Thu hồi Thần Hoang Mật Lệnh, Sở Mộ tiếp tục đi lên đỉnh ngọn núi.
...
- Đại ca, ngươi thông qua ba cửa ải, đạt được ban thưởng là cái gì?
Lão tam trong Thất Kiếm Lâu lên tiếng hỏi thăm, mấy người khác hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào Hậu Thanh Minh.
- Ban thưởng cửa ải đầu tiên là Thiên Hoang Luyện Thể Dịch, ban thưởng thứ hai là Đại Linh Phách Đan, ban thưởng cửa ải thứ ba là Thì Chi La Bàn.
Hậu Thanh Minh cũng không có giấu diếm, hắn thản nhiên lên tiếng.
- Ban thưởng cửa ải thứ nhất giống ta.
- Ban thưởng cửa ải thứ hai cũng giống ta.
- Thì Chi La Bàn là cái gì?
Hậu Thanh Minh giải thích tác dụng của Thì Chi La Bàn, cả đám lập tức hô to.
- Có lẽ lần này chỉ có một mình đại ca thông qua cửa ải thứ ba, những người khác nhiều nhất chỉ vượt qua hai cửa ải, Thì Chi La Bàn này là đồ độc nhất vô nhị.
Lâm Diệp cười nói.
Mấy người khác cũng phụ họa, Hậu Thanh Minh cũng cho rằng như vậy, về phần Sở Mộ, bọn họ không cẩn thận quên mất rồi, chỉ có tu vi Nguyên Cực Cảnh, cho dù đạt được đệ nhất thi đấu ngoại mộ thì thế nào, chẳng qua chỉ là một con sâu cái kiến mà thôi.
Thu hoạch tràn đầy, nội tâm Sở Mộ vô cùng hưng phấn, hắn bước đi như bay, hoàn toàn nhẹ nhõm hơn lúc trước, hắn đi lên đỉnh ngọn núi.
Tại vị trí năm ngàn mét không xuất hiện tế đàn, tiếp tục tiến lên sáu ngàn mét cũng không có phát hiện tế đàn, trên đường đi phát hiện không ít linh dược, có rất nhiều linh dược ngàn năm tới mấy ngàn năm thậm chí vạn năm, Sở Mộ đều thu toàn bộ.
Ngọn núi dường như không có tận cùng, cho dù lên bao cao vẫn bị một tầng mây mù màu vàng nâu bao phủ, hơn nữa còn nồng nặc hơn trước.
Trừ Sở Mộ ra, đám người Hậu Thanh Minh không ngừng leo lên cao.
Bọn họ còn chưa ý thức được hai bên đang ở gần nhau.
Bởi vì mây mù quá mức nồng đậm cho nên Sở Mộ cũng không tính toán được mình đã lên bao cao, hắn không ngừng tiến lên cao hơn, có phát hiện bảo vật gì đều thu, tao ngộ hoang thú thì toàn lực chém giết.
Trong bất tri bất giác hai mắt của hắn tỏa sáng, mây mù tận tán, nơi trước mặt trống trải.
Hắn đi lên vài bước đụng chạm vách tường vô hình ngăn cản Sở Mộ, Sở Mộ vươn tay sờ vuốt, hắn cản thận quan sát mới phát hiện trước mặt có phong cấm ngăn cản bản thân mình đi vào.
- Đây là cái gì?
- Không có đường sao?
Cách đó không xa có tiếng nói vang lên, thì ra là đám người Hậu Thanh Minh cùng các đệ tử nội cung khác, bởi vì cách nhau không xa nên nhìn thấy Sở Mộ, ánh mắt bọn họ ngạc nhiên.
Bọn họ cảm thấy một đệ tử ngoại cung còn đi một mình, trong Thần Hoang Bí Cảnh có nhiều hoang thú cường đại như thế, là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho dù như thế nào cũng không ngờ lại gặp Sở Mộ tại đây.
- Vận khí của tên này quá tốt.
Bọn họ không cho rằng Sở Mộ có được thực lực cường đại, có thể một đường chém giết hoang thú cường đại xuất hiện tại đây.
Phải biết rằng bọn họ có thể chém giết hoang thú cường đại nhưng rất nhiều hoang thú cường đại có thể miểu sát kiếm giả Thần Ngưng Cảnh.
Sở Mộ cũng nhìn thấy bọn họ, có mười sáu người, nói cách khác mười bốn người khác hoặc chết hoặc thất bại trong tế đàn thí luyện nên bị truyền tống ra khỏi Thần Hoang Bí Cảnh.
La Đại Hải không ở trong đó, xem ra là một trong những người bị đưa ra ngoài. Đáng tiếc hắn không có thu hoạch lớn.
Những người khác không có bất cứ giao tình gì với Sở Mộ, Sở Mộ không thèm quan tâm bọn họ, hắn tập trung nghiên cứu phong cấm.
Đây là phong cấm cực kỳ cao cấp. Nếu không đụng vào căn bản không phát hiện, cũng may phong cấm này không phải phong câm chủ động công kích, bằng không vừa rồi hắn đã chết ngay lập tức, bằng không cũng bị thương nặng.
Nếu có thể giải quyết phong cấm, tạo nghệ phong cấm của Sở Mộ sẽ có tăng lên.
Những người khác cũng nhận ra có phong cấm, trong đó có một người đọc lướt qua phong cấm, cũng ý định nghiên cứu một phen, nhìn thấy Sở Mộ cũng đang nghiên cứu thì cười lạnh xem thường.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Sở Mộ vẫn còn nghiên cứu, những người khác không có tính kiên nhẫn như vậy, không thì không hiểu, ngay cả tên đệ tử nội cung đọc lướt qua phong cấm cũng bỏ cuộc, tạo nghệ kém quá nhiều.
- Chúng ta nên ra tay oanh kích phong cấm.
Một người trong đó đề nghị.
- Đúng vậy, bên trong khẳng định có trọng bảo.
Đề nghị dùng bạo lực phá giải được thông qua, Sở Mộ nghiên cứu phong cấm nhìn sang, dứt khoát tạm thời buông tha nghiên cứu và lui ra phía sau.
- Ta xuất thủ trước thử xe,.
Vưu Ưng lên tiếng, trực tiếp rút kiếm sau đó bộc phát kiếm kỹ cường đại, Sở Mộ nheo mắt nhìn.
Kiếm kỹ!
Vưu Ưng thi triển chính là kiếm kỹ, kiếm kỹ chính thức.
Nói cách khác tạo nghệ khống chế của Vưu Ưng đạt tới cấp độ Nhân Kiếm Hợp Nhất.
Tiếng bén nhọn vang lên, chỉ thấy kiếm quang của Vưu Ưng ngưng tụ trong nháy mắt, biến hóa thành hùng ưng trên âầu trời, móng vuốt sắc bén lao tới oanh kích phong cấm, móng vuốt sắc bén dùng sức xé mạnh.
Phong cấm không si nhê gì, hùng ưng của Vưu Ưng tán loạn trong nháy mắt, hóa thành kiếm quang biến mất trong hư không.
Nếu mình trúng một kiếm này, tuyệt đối sẽ tan thành mây khói, phong cấm không sứt mẻ gì, từ đó nói rõ phong cấm cực kỳ cường đại.
Sau khi nghiên cứu một phen, tuy Sở Mộ không có biện pháp phá giải nhưng đã biết rõ phong cấm rất cường đại, đột khó quá lớn, gần như không có khả năng.
Đương nhiên, nếu có đầy đủ thời gian chậm rãi nghiên cứu cũng có thể.
- Chúng ta liên thủ cùng oanh kích phong cấm.
Một người trong đó đề nghị.
- Tốt.
- Cùng ra tay đi!
Cả đám tỏ vẻ đồng ý, bọn họ cũng biết thực lực Vưu Ưng, bọn họ cũng biết rõ uy lực một kiếm vừa rồi cho nên cũng nhìn rõ tình huống.
Mười sáu đệ tử nội cung cùng ra tay, Sở Mộ vội vàng mở to mắt nhìn.
Khí thế ngưng tụ toàn thân, chỉ cần khí thế đã làm Sở Mộ cơ hồ hít thở không thông.
Ngay sau đó từng thanh kiếm ra khỏi vẻ, kiếm quang tỏa sáng, hùng ưng lại xuất hiện trên bầu trời, ngay sau đó là mặt trăng, mặt trời, vòi rồng đều xuất hiện...
Xem ra kiếm kỹ không khác gì đại lục Cổ Kiếm nhưng uy lực chênh lệch gấp ngàn vạn lần.
Đây chỉ là suy đoán mà thôi, hắn cũng không biết thực lực chân chính của Hậu Thanh Minh là như thế nào.
Thu hồi Thần Hoang Mật Lệnh, Sở Mộ tiếp tục đi lên đỉnh ngọn núi.
...
- Đại ca, ngươi thông qua ba cửa ải, đạt được ban thưởng là cái gì?
Lão tam trong Thất Kiếm Lâu lên tiếng hỏi thăm, mấy người khác hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào Hậu Thanh Minh.
- Ban thưởng cửa ải đầu tiên là Thiên Hoang Luyện Thể Dịch, ban thưởng thứ hai là Đại Linh Phách Đan, ban thưởng cửa ải thứ ba là Thì Chi La Bàn.
Hậu Thanh Minh cũng không có giấu diếm, hắn thản nhiên lên tiếng.
- Ban thưởng cửa ải thứ nhất giống ta.
- Ban thưởng cửa ải thứ hai cũng giống ta.
- Thì Chi La Bàn là cái gì?
Hậu Thanh Minh giải thích tác dụng của Thì Chi La Bàn, cả đám lập tức hô to.
- Có lẽ lần này chỉ có một mình đại ca thông qua cửa ải thứ ba, những người khác nhiều nhất chỉ vượt qua hai cửa ải, Thì Chi La Bàn này là đồ độc nhất vô nhị.
Lâm Diệp cười nói.
Mấy người khác cũng phụ họa, Hậu Thanh Minh cũng cho rằng như vậy, về phần Sở Mộ, bọn họ không cẩn thận quên mất rồi, chỉ có tu vi Nguyên Cực Cảnh, cho dù đạt được đệ nhất thi đấu ngoại mộ thì thế nào, chẳng qua chỉ là một con sâu cái kiến mà thôi.
Thu hoạch tràn đầy, nội tâm Sở Mộ vô cùng hưng phấn, hắn bước đi như bay, hoàn toàn nhẹ nhõm hơn lúc trước, hắn đi lên đỉnh ngọn núi.
Tại vị trí năm ngàn mét không xuất hiện tế đàn, tiếp tục tiến lên sáu ngàn mét cũng không có phát hiện tế đàn, trên đường đi phát hiện không ít linh dược, có rất nhiều linh dược ngàn năm tới mấy ngàn năm thậm chí vạn năm, Sở Mộ đều thu toàn bộ.
Ngọn núi dường như không có tận cùng, cho dù lên bao cao vẫn bị một tầng mây mù màu vàng nâu bao phủ, hơn nữa còn nồng nặc hơn trước.
Trừ Sở Mộ ra, đám người Hậu Thanh Minh không ngừng leo lên cao.
Bọn họ còn chưa ý thức được hai bên đang ở gần nhau.
Bởi vì mây mù quá mức nồng đậm cho nên Sở Mộ cũng không tính toán được mình đã lên bao cao, hắn không ngừng tiến lên cao hơn, có phát hiện bảo vật gì đều thu, tao ngộ hoang thú thì toàn lực chém giết.
Trong bất tri bất giác hai mắt của hắn tỏa sáng, mây mù tận tán, nơi trước mặt trống trải.
Hắn đi lên vài bước đụng chạm vách tường vô hình ngăn cản Sở Mộ, Sở Mộ vươn tay sờ vuốt, hắn cản thận quan sát mới phát hiện trước mặt có phong cấm ngăn cản bản thân mình đi vào.
- Đây là cái gì?
- Không có đường sao?
Cách đó không xa có tiếng nói vang lên, thì ra là đám người Hậu Thanh Minh cùng các đệ tử nội cung khác, bởi vì cách nhau không xa nên nhìn thấy Sở Mộ, ánh mắt bọn họ ngạc nhiên.
Bọn họ cảm thấy một đệ tử ngoại cung còn đi một mình, trong Thần Hoang Bí Cảnh có nhiều hoang thú cường đại như thế, là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho dù như thế nào cũng không ngờ lại gặp Sở Mộ tại đây.
- Vận khí của tên này quá tốt.
Bọn họ không cho rằng Sở Mộ có được thực lực cường đại, có thể một đường chém giết hoang thú cường đại xuất hiện tại đây.
Phải biết rằng bọn họ có thể chém giết hoang thú cường đại nhưng rất nhiều hoang thú cường đại có thể miểu sát kiếm giả Thần Ngưng Cảnh.
Sở Mộ cũng nhìn thấy bọn họ, có mười sáu người, nói cách khác mười bốn người khác hoặc chết hoặc thất bại trong tế đàn thí luyện nên bị truyền tống ra khỏi Thần Hoang Bí Cảnh.
La Đại Hải không ở trong đó, xem ra là một trong những người bị đưa ra ngoài. Đáng tiếc hắn không có thu hoạch lớn.
Những người khác không có bất cứ giao tình gì với Sở Mộ, Sở Mộ không thèm quan tâm bọn họ, hắn tập trung nghiên cứu phong cấm.
Đây là phong cấm cực kỳ cao cấp. Nếu không đụng vào căn bản không phát hiện, cũng may phong cấm này không phải phong câm chủ động công kích, bằng không vừa rồi hắn đã chết ngay lập tức, bằng không cũng bị thương nặng.
Nếu có thể giải quyết phong cấm, tạo nghệ phong cấm của Sở Mộ sẽ có tăng lên.
Những người khác cũng nhận ra có phong cấm, trong đó có một người đọc lướt qua phong cấm, cũng ý định nghiên cứu một phen, nhìn thấy Sở Mộ cũng đang nghiên cứu thì cười lạnh xem thường.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Sở Mộ vẫn còn nghiên cứu, những người khác không có tính kiên nhẫn như vậy, không thì không hiểu, ngay cả tên đệ tử nội cung đọc lướt qua phong cấm cũng bỏ cuộc, tạo nghệ kém quá nhiều.
- Chúng ta nên ra tay oanh kích phong cấm.
Một người trong đó đề nghị.
- Đúng vậy, bên trong khẳng định có trọng bảo.
Đề nghị dùng bạo lực phá giải được thông qua, Sở Mộ nghiên cứu phong cấm nhìn sang, dứt khoát tạm thời buông tha nghiên cứu và lui ra phía sau.
- Ta xuất thủ trước thử xe,.
Vưu Ưng lên tiếng, trực tiếp rút kiếm sau đó bộc phát kiếm kỹ cường đại, Sở Mộ nheo mắt nhìn.
Kiếm kỹ!
Vưu Ưng thi triển chính là kiếm kỹ, kiếm kỹ chính thức.
Nói cách khác tạo nghệ khống chế của Vưu Ưng đạt tới cấp độ Nhân Kiếm Hợp Nhất.
Tiếng bén nhọn vang lên, chỉ thấy kiếm quang của Vưu Ưng ngưng tụ trong nháy mắt, biến hóa thành hùng ưng trên âầu trời, móng vuốt sắc bén lao tới oanh kích phong cấm, móng vuốt sắc bén dùng sức xé mạnh.
Phong cấm không si nhê gì, hùng ưng của Vưu Ưng tán loạn trong nháy mắt, hóa thành kiếm quang biến mất trong hư không.
Nếu mình trúng một kiếm này, tuyệt đối sẽ tan thành mây khói, phong cấm không sứt mẻ gì, từ đó nói rõ phong cấm cực kỳ cường đại.
Sau khi nghiên cứu một phen, tuy Sở Mộ không có biện pháp phá giải nhưng đã biết rõ phong cấm rất cường đại, đột khó quá lớn, gần như không có khả năng.
Đương nhiên, nếu có đầy đủ thời gian chậm rãi nghiên cứu cũng có thể.
- Chúng ta liên thủ cùng oanh kích phong cấm.
Một người trong đó đề nghị.
- Tốt.
- Cùng ra tay đi!
Cả đám tỏ vẻ đồng ý, bọn họ cũng biết thực lực Vưu Ưng, bọn họ cũng biết rõ uy lực một kiếm vừa rồi cho nên cũng nhìn rõ tình huống.
Mười sáu đệ tử nội cung cùng ra tay, Sở Mộ vội vàng mở to mắt nhìn.
Khí thế ngưng tụ toàn thân, chỉ cần khí thế đã làm Sở Mộ cơ hồ hít thở không thông.
Ngay sau đó từng thanh kiếm ra khỏi vẻ, kiếm quang tỏa sáng, hùng ưng lại xuất hiện trên bầu trời, ngay sau đó là mặt trăng, mặt trời, vòi rồng đều xuất hiện...
Xem ra kiếm kỹ không khác gì đại lục Cổ Kiếm nhưng uy lực chênh lệch gấp ngàn vạn lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.