Chương 943: Không chi áo nghĩa. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Cái búa trong tay Đổng trưởng lão rơi xuống, phanh một tiếng, vang vọng toàn trường. Trong tích tắc phảng phất như đập vào trái tim mọi người, khiến cho trái tim mọi người ngừng đập trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Nhiếp Không hoa là của Sở Mộ.
Mà Sở Mộ cũng bởi vậy đắc tội với Vô Huyết Kiếm Tôn Trác Bất Minh tới chết. Đây là nhận định chung của tất cả mọi người ở đây.
- Tốt, đắc tội rất tốt, lần này không cần ta ra tay.
Trong đám Kiếm giả tầng một, Bạo Long Chu Chí Hùng nhếch miệng cười nói. Vết sẹo trên mặt giống như con rết run lên, vô cùng đáng sợ.
- Đáng tiếc cho một thiên tài.
- Đúng vậy, đắc tội ai không đắc tội, không ngờ lại đắc tội với Vô Huyết Kiếm Tôn.
- Ngươi chờ đó cho ta.
Cổ họng Trác Bất Minh như rít gào, thanh âm này quanh quẩn trong phòng khách khí, chỉ có hắn mới nghe thấy được.
Đắc tội với Trác Bất Minh hay không, căn bản Sở Mộ không đặt vào trong lòng. Đấu giá thành công Nhiếp Không hoa khiến cho hắn cảm thấy rât là vui vẻ.
Đấu giá hội cũng không có bởi vì chuyện này mà tạm dừng, ngược lại càng thêm nóng bỏng. Xung đột cũng là một thủ đoạn có thể hấp dẫn nhân tâm.
Từng kiện vật phẩm đấu giá lại được mang lên, từng kiện vật phẩm đấu giá được bán ra. Bất quá giá cả đều không có vượt qua Nhiếp Không hoa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau khi Nhiếp Không hoa tạo thành một tràng náo động, những Kiếm giả trong phòng khách quý cũng lục tục ra giá, đấu giá được bảo vật mà mình thỏa mãn.
Rốt cuộc bảo vật áp trục cũng tới, một lần xuất ra ba trứng Man Hoang cự thú biến dị.
Cuối cùng, ba quả trứng Man Hoang biến dị này được mua đi với cái giá năm ngàn vạn. Lần đấu giá hội long trọng này rốt cuộc cũng kết thúc.
Sở Mộ trả ba ngàn vạn linh thạch cực phẩm, thoáng cái khiến cho không gian trong giới chỉ của hắn trống ra không ít.
Đợi tới lúc tuyệt đại đa số mọi người rời khỏi đấu giá hội, Sở Mộ mới đi ra khỏi phòng khách quý.
- Sở huynh đệ lần này lại trở thành nhân vật phong vân rồi.
Tô Hạo Sa đi tới, cười ha hả nói.
- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Sở Mộ mỉm cười nói.
- Trác Bất Minh cũng không phải là Dương Liên Phong. Mấy năm trước hắn có được thực lực Kiếm thú cao cấp, tính cách quái đải đến bạo ngược. Ở ngoài thánh thành, chỉ cần một lời không hợp sẽ rút kiếm, giết người không chớp mắt.
Tô Hạo Sa nghiêm mặt nói:
- Lần này là ở trong thánh thành, tuy rằng phẫn nộ nhưng mà hắn cũng không dám vi phạm quy củ thánh thành. Ta đề nghị ngươi sau này, trong khoảng thời gian ngắn nên cố gắng ở trong thánh thành tu luyện. Đợi tới khi thực lực đầy đủ lại rời khỏi thánh thành, nếu như điểm tích lũy săn bắn không đủ thì có thể tới tìm ta.
- Đa tạ.
Sở Mộ không có cự tuyệt, cũng không có đồng ý mà chỉ nói hai chữ đa tạ.
- Ngươi lấy Nhiếp Không hoa, chẳng lẽ ngươi đã lĩnh ngộ Không chi ý cảnh?
Tô Hạo Sa nói sang chuyện khác.
- Có lĩnh ngộ.
Sở Mộ nói.
- Thiên tài, thực sự là thiên tài không tầm thường.
Tô Hạo Sa sợ hãi than nói:
- Bất quá phân tâm quá nhiều không phải là một chuyện tốt. Trên thực tế Không Chi ý cảnh vẫn là một trong những ý cảnh chí cao, cho nên thời gian tốn vào nó cũng nhiềuo ơn.
- Ta tự có chừng mực.
Sở Mộ nói, Tô Hạo Sa nói tới điểm là dừng. Đây là việc của mình Sở Mộ, hắn không thể, cũng không có quyền lợi can thiệp.
- Ta biết rõ ngươi là một cuồng nhân tu luyện, lần đầu giá này thu được Nhiếp Không hoa, hẳn không thể chờ đợi được mà muốn phục dụng. Ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa. Nếu như có chỗ nào cần ta, vậy thì đi tới Thánh Kiếm vệ doanh, báo tên ta lên là được.
Tô Hạo Sa nói, thái độ của hắn đã đủ để cho thấy ý tứ kết giao với Sở Mộ.
- Ta biết.
Sở Mộ nói:
- Ta cáo từ trước.
Đi ra đấu giá hội, một đạo thân ảnh lóe lên, xuất hiện trước mặt Sở Mộ, là một khuôn mặt có chút tục tằn, ánh mắt lại cực kỳ lạnh lẽo, sắc bén, bộ dáng chừng hơn bốn mươi tuổi.
- Ta biết rõ ngươi là Sở Mộ, ta cũng biết ngươi là một thiên tài, nhưng mà ngươi phải biết rằng một khi chết đi thì cái gì cũng không phải nữa.
Người này đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Nhiếp Không hoa đưa cho ta, ta sẽ đưa cho ngươi hai ngàn vạn linh thạch cực phẩm, hơn nữa không truy cứu việc này nữa.
Sở Mộ đã biết người này chính là Vô Huyết Kiếm Tôn Trác Bất minh.
- Ngươi nói sai rồi, người chết đi chính là ngươi.
Thân ảnh Sở Mộ lóe lên, xuất hiện sau lưng Trác bất Minh, lưu lại một câu nói và một bóng lưng, dần dần từng bước đi xa.
Hai mắt Trác Bất Minh lạnh lẽo vô cùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sở Mộ, phảng phất như muốn xuyên thủng thân thể Sở Mộ. Trên người hắn phát ra khí tức đáng sợ mà lạnh lẽo, khiến cho Kiếm giả bốn phía cảm thấy vô cùng áp lực, ngay cả hít thở cũng không dám.
...
- Không bằng đi Ngộ Đạo tháp, phục dụng Nhiếp Không hoa, một lần đem Không Chi ý cảnh đột phá lên tới Không Chi áo nghĩa, nhìn xem có thể tăng lên được hay không.
Sở Mộ thầm nghĩ, đem Trác Bất Minh ném ra sau đầu, tiến về phía Ngộ đạo tháp.
Những người đang âm thầm nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, chỉ chờ cơ hội hạ thủ với Sở Mộ, cho nên bọn hắn nắm giữ toàn bộ hành tung của Sở Mộ, chờ đợi thời cơ Sở Mộ rời khỏi Man Hoang thánh thành.
Tiến vào trong Ngộ Đạo tháp, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, Sở Mộ nhanh chóng bài trừ tạp niệm, tiếp theo lại lấy ra Nhiếp Không hoa ở trong giới chỉ không gian.
Nhiếp Không hoa màu trắng bạc không ngừng phóng ra một cỗ lực lượng không gian chấn động nhàn nhạt. Vô cùng huyền diệu, không ngừng chứng minh ảo diệu của không gian cho Sở Mộ.
Miệng há hốc, Sở Mộ đem Nhiếp Không hoa nhét vào trong miệng, nhanh chóng nhấm nuốt xuống.
Sau ba tức, Sở Mộ lập tức cảm giác được có một cỗ lực lượng thần kỳ mà quen thuộc sinh ra trong người, giống như nước cọ rửa toàn thân. Những nơi nó đi qua, phảng phất như là thoát thai hoán cốt, lại khiến cho thân thể Sở Mộ đối với lực lượng không gian bốn phía cảm nhận rõ ràng hơn, tăng lên gấp chục lần so với trước.
Một cỗ lực lượng huyền diệu khó có thể giải thích được phóng tới thế giới tinh thần, giống như là linh hồn xuất khiếu, suy nghĩ viên vông. Sự huyền bí của không gian lại được vạch trần từng tầng một, lại khiến cho Sở Mộ dần dần nhìn thấy ảo diệu của không gian ở cấp độ sâu hơn.
Tinh thần ý niệm và thân thể cùng tăng lên, giống như là lột xác, lại khiến cho cảm giác của Sở Mộ đối với lực lượng không gian không ngừng tăng lên, cùng với đó là lý giải về lực lượng không gian cũng tăng lên.
Nhiếp Không hoa là của Sở Mộ.
Mà Sở Mộ cũng bởi vậy đắc tội với Vô Huyết Kiếm Tôn Trác Bất Minh tới chết. Đây là nhận định chung của tất cả mọi người ở đây.
- Tốt, đắc tội rất tốt, lần này không cần ta ra tay.
Trong đám Kiếm giả tầng một, Bạo Long Chu Chí Hùng nhếch miệng cười nói. Vết sẹo trên mặt giống như con rết run lên, vô cùng đáng sợ.
- Đáng tiếc cho một thiên tài.
- Đúng vậy, đắc tội ai không đắc tội, không ngờ lại đắc tội với Vô Huyết Kiếm Tôn.
- Ngươi chờ đó cho ta.
Cổ họng Trác Bất Minh như rít gào, thanh âm này quanh quẩn trong phòng khách khí, chỉ có hắn mới nghe thấy được.
Đắc tội với Trác Bất Minh hay không, căn bản Sở Mộ không đặt vào trong lòng. Đấu giá thành công Nhiếp Không hoa khiến cho hắn cảm thấy rât là vui vẻ.
Đấu giá hội cũng không có bởi vì chuyện này mà tạm dừng, ngược lại càng thêm nóng bỏng. Xung đột cũng là một thủ đoạn có thể hấp dẫn nhân tâm.
Từng kiện vật phẩm đấu giá lại được mang lên, từng kiện vật phẩm đấu giá được bán ra. Bất quá giá cả đều không có vượt qua Nhiếp Không hoa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau khi Nhiếp Không hoa tạo thành một tràng náo động, những Kiếm giả trong phòng khách quý cũng lục tục ra giá, đấu giá được bảo vật mà mình thỏa mãn.
Rốt cuộc bảo vật áp trục cũng tới, một lần xuất ra ba trứng Man Hoang cự thú biến dị.
Cuối cùng, ba quả trứng Man Hoang biến dị này được mua đi với cái giá năm ngàn vạn. Lần đấu giá hội long trọng này rốt cuộc cũng kết thúc.
Sở Mộ trả ba ngàn vạn linh thạch cực phẩm, thoáng cái khiến cho không gian trong giới chỉ của hắn trống ra không ít.
Đợi tới lúc tuyệt đại đa số mọi người rời khỏi đấu giá hội, Sở Mộ mới đi ra khỏi phòng khách quý.
- Sở huynh đệ lần này lại trở thành nhân vật phong vân rồi.
Tô Hạo Sa đi tới, cười ha hả nói.
- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Sở Mộ mỉm cười nói.
- Trác Bất Minh cũng không phải là Dương Liên Phong. Mấy năm trước hắn có được thực lực Kiếm thú cao cấp, tính cách quái đải đến bạo ngược. Ở ngoài thánh thành, chỉ cần một lời không hợp sẽ rút kiếm, giết người không chớp mắt.
Tô Hạo Sa nghiêm mặt nói:
- Lần này là ở trong thánh thành, tuy rằng phẫn nộ nhưng mà hắn cũng không dám vi phạm quy củ thánh thành. Ta đề nghị ngươi sau này, trong khoảng thời gian ngắn nên cố gắng ở trong thánh thành tu luyện. Đợi tới khi thực lực đầy đủ lại rời khỏi thánh thành, nếu như điểm tích lũy săn bắn không đủ thì có thể tới tìm ta.
- Đa tạ.
Sở Mộ không có cự tuyệt, cũng không có đồng ý mà chỉ nói hai chữ đa tạ.
- Ngươi lấy Nhiếp Không hoa, chẳng lẽ ngươi đã lĩnh ngộ Không chi ý cảnh?
Tô Hạo Sa nói sang chuyện khác.
- Có lĩnh ngộ.
Sở Mộ nói.
- Thiên tài, thực sự là thiên tài không tầm thường.
Tô Hạo Sa sợ hãi than nói:
- Bất quá phân tâm quá nhiều không phải là một chuyện tốt. Trên thực tế Không Chi ý cảnh vẫn là một trong những ý cảnh chí cao, cho nên thời gian tốn vào nó cũng nhiềuo ơn.
- Ta tự có chừng mực.
Sở Mộ nói, Tô Hạo Sa nói tới điểm là dừng. Đây là việc của mình Sở Mộ, hắn không thể, cũng không có quyền lợi can thiệp.
- Ta biết rõ ngươi là một cuồng nhân tu luyện, lần đầu giá này thu được Nhiếp Không hoa, hẳn không thể chờ đợi được mà muốn phục dụng. Ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa. Nếu như có chỗ nào cần ta, vậy thì đi tới Thánh Kiếm vệ doanh, báo tên ta lên là được.
Tô Hạo Sa nói, thái độ của hắn đã đủ để cho thấy ý tứ kết giao với Sở Mộ.
- Ta biết.
Sở Mộ nói:
- Ta cáo từ trước.
Đi ra đấu giá hội, một đạo thân ảnh lóe lên, xuất hiện trước mặt Sở Mộ, là một khuôn mặt có chút tục tằn, ánh mắt lại cực kỳ lạnh lẽo, sắc bén, bộ dáng chừng hơn bốn mươi tuổi.
- Ta biết rõ ngươi là Sở Mộ, ta cũng biết ngươi là một thiên tài, nhưng mà ngươi phải biết rằng một khi chết đi thì cái gì cũng không phải nữa.
Người này đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Nhiếp Không hoa đưa cho ta, ta sẽ đưa cho ngươi hai ngàn vạn linh thạch cực phẩm, hơn nữa không truy cứu việc này nữa.
Sở Mộ đã biết người này chính là Vô Huyết Kiếm Tôn Trác Bất minh.
- Ngươi nói sai rồi, người chết đi chính là ngươi.
Thân ảnh Sở Mộ lóe lên, xuất hiện sau lưng Trác bất Minh, lưu lại một câu nói và một bóng lưng, dần dần từng bước đi xa.
Hai mắt Trác Bất Minh lạnh lẽo vô cùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sở Mộ, phảng phất như muốn xuyên thủng thân thể Sở Mộ. Trên người hắn phát ra khí tức đáng sợ mà lạnh lẽo, khiến cho Kiếm giả bốn phía cảm thấy vô cùng áp lực, ngay cả hít thở cũng không dám.
...
- Không bằng đi Ngộ Đạo tháp, phục dụng Nhiếp Không hoa, một lần đem Không Chi ý cảnh đột phá lên tới Không Chi áo nghĩa, nhìn xem có thể tăng lên được hay không.
Sở Mộ thầm nghĩ, đem Trác Bất Minh ném ra sau đầu, tiến về phía Ngộ đạo tháp.
Những người đang âm thầm nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, chỉ chờ cơ hội hạ thủ với Sở Mộ, cho nên bọn hắn nắm giữ toàn bộ hành tung của Sở Mộ, chờ đợi thời cơ Sở Mộ rời khỏi Man Hoang thánh thành.
Tiến vào trong Ngộ Đạo tháp, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, Sở Mộ nhanh chóng bài trừ tạp niệm, tiếp theo lại lấy ra Nhiếp Không hoa ở trong giới chỉ không gian.
Nhiếp Không hoa màu trắng bạc không ngừng phóng ra một cỗ lực lượng không gian chấn động nhàn nhạt. Vô cùng huyền diệu, không ngừng chứng minh ảo diệu của không gian cho Sở Mộ.
Miệng há hốc, Sở Mộ đem Nhiếp Không hoa nhét vào trong miệng, nhanh chóng nhấm nuốt xuống.
Sau ba tức, Sở Mộ lập tức cảm giác được có một cỗ lực lượng thần kỳ mà quen thuộc sinh ra trong người, giống như nước cọ rửa toàn thân. Những nơi nó đi qua, phảng phất như là thoát thai hoán cốt, lại khiến cho thân thể Sở Mộ đối với lực lượng không gian bốn phía cảm nhận rõ ràng hơn, tăng lên gấp chục lần so với trước.
Một cỗ lực lượng huyền diệu khó có thể giải thích được phóng tới thế giới tinh thần, giống như là linh hồn xuất khiếu, suy nghĩ viên vông. Sự huyền bí của không gian lại được vạch trần từng tầng một, lại khiến cho Sở Mộ dần dần nhìn thấy ảo diệu của không gian ở cấp độ sâu hơn.
Tinh thần ý niệm và thân thể cùng tăng lên, giống như là lột xác, lại khiến cho cảm giác của Sở Mộ đối với lực lượng không gian không ngừng tăng lên, cùng với đó là lý giải về lực lượng không gian cũng tăng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.