Chương 3218: Kiếm đã ra khỏi vỏ thì không hối hận. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Song kiếm xuất hiện trong tay, kiếm ý mạnh mẽ, lửa giận theo kiếm ý hiện lên cũng phóng lên trời, chỉ là cũng không có mục tiêu để làm cho hắn xuất kiếm.
Lửa giận ngập tràn, lại không có mục tiêu phát tác, cảm giác này khiến cho Sở Mộ càng thêm buồn bực.
- Tiểu ca, có chuyện gì phiền lòng ngồi xuống uống một chén, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.
Một đạo thanh âm nhu hòa vang lên, không đột ngột một chút nào, tựa như là nước chảy nhỏ giọt, thấm vào nhân tâm, tất cả mọi chuyện lại ra vẻ tự nhiên, hiển nhiên như vậy.
Sở Mộ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bên trái mình không biết từ khi nào đã xuất hiện một cái đình nghỉ mát. Sau đình nghỉ mát là rừng cây thưa thớt, trong rừng cây còn có các loại tiên hoa màu sắc khác nhau đua nở, làm đẹp, cảnh sắc rất là khác biệt, hoàn toàn không có cảnh tượng tối tăm mờ mịt.
Đột nhiên, nhưng mà tất cả dường như lại rất tự nhiên, khiến cho Sở Mộ có cảm giác từ trước đã thế.
Trong cái đình nghỉ mát kia có một cái bàn đá hình tròn và hai chiếc ghế đá. Trong đó trên một cái ghế có một bạch y nhân đang ngồi, ánh mắt thanh tịnh, vẻ mặt mỉm cười khiến cho người ta nhìn vào đã sinh lòng hảo cảm. Hắn giơ một chén rượu về phía Sở Mộ, ý bảo Sở Mộ tới ngồi.
Dường như có một mùi thơm ngát như có như không từ trong cái chén rượu kia tràn ra, chui vào trong lỗ mũi lại làm cho cảm giác nôn nóng trong lòng Sở Mộ bất tri bất giác tiêu tán đi vài phần.
Cảm thấy được điểm này, Sở Mộ quay người đi qua, đi xuống một cái ghế đá còn lại rồi ngồi xuống.
Bạch y nhân rất tự nhiên rót đầy chén rượu cho Sở Mộ.
- Mời tiểu ca.
Bạch y nhân nói xong rồi uống rượu trong cái chén của mình.
Sở Mộ ngửi một chút, mùi thơm ngát kia dường như làm cho suy nghĩ của hắn tỉnh táo hơn vài phần, cảm giác nôn nóng giống như hỏa diễm cũng bị dập tắt vài phần.
Uống một ngụm rượu, mùi rượu mát lạnh lập tức lan tràn ra, chảy xuôi toàn thân, lửa giận cũng theo đó bị dập tắt, cả người lại khôi phục tới trạng thái tỉnh táo.
Loại trạng thái này chính là trạng thái mà Sở Mộ ưa thích, bởi vì chỉ có tỉnh táo thì mới có thể suy nghĩ được mọi thứ chu toàn hơn.
Chỉ là khôi phục được một chút tỉnh táo thì Sở Mộ lại có thể cảm giác được một tia không ổn, nhưng mà lại không biết vì sao không ổn. Bởi vì loại cảm giác này là cảm giác tới từ tiềm thức.
Bạch Y nhân lại lần nữa rót đầy chén cho Sở Mộ, lại kính Sở Mộ một chén nữa.
Từng chén từng chén. Mỗi khi uống xong một chén Sở Mộ đều cảm thấy thoải mái, trình độ thoải mái không ngừng tăng lên, lại làm cho hắn muốn tiếp utjc uống, căn bản không dừng được.
Bạch Y nhân ngoại trừ lúc đầu mở miệng ra, sau đó không có mở miệng một chút nào. Chỉ làm một hành động duy nhất đó là không ngừng rót đầy rượu cho Sở Mộ. Bầu rượu kia cũng không lớn, nhưng phảng phất như chứa rượu vô tận, dù đổ ra thế nào cũng không hết được.
- Dứt khoát ở lại chỗ này, cần gì phải đi tiếp làm gì.
Một ý nghĩ không tự giác hiện lên ở sâu trong đầu Sở Mộ, rất là tự nhiên.
Ý nghĩ này xuất hiện, sau đó tiềm thức run lên, dường như nhắc nhở Sở Mộ cái gì đó. Bạch Y nhân vẫn không mở miệng nói chuyện, chỉ uống rượu, vừa uống rượu cũng nhìn Sở Mộ.
Suy nghĩ muốn an nhàn càng thêm rõ ràng, tiềm thức cũng càng lúc càng giãy dụa mãnh liệt hơn.
- Không đúng, không phải ta đang ở Luyện Tâm chi nugjc sao? Không phải ta nên một đường đi thẳng về phía trước sao? Mãi tới khi tiến tới đệ thập nhất ngục sao?
Bỗng nhiên Sở Mộ cảnh giác, chén rượu vừa mới đưa tới miệng lập tức ngừng lại.
Kết hợp với suy nghĩ này, loại cảm giác không đúng trong lòng Sở Mộ ngày càng rõ ràng, cố nén sự không nỡ trong lòng, hắn buông chén rượu xuống.
- Huynh đài, cáo từ.
Sở Mộ rất lo lắng, nếu như tiếp tục nữa hắn sẽ không buông bỏ được mà rời đi. Hắn nhanh chóng đứng dậy, chắp chắp tay với Bạch y nhân rồi lập tức quay người rời đi.
- Tiểu ca, uống một chén rồi hãy đi.
Bạch Y nhân cũng đứng dậy theo, chén rượu trên bàn đá lăng không bay lên, xuất hiện trước mắt Sở Mộ. Rượu trong chén tỏa ra mùi thơm ngát, không ngừng hấp dẫn Sở Mộ, giống như có một người đang nói... Uống hết, uống hết đi.
- Không, ta phải đi.
Sở Mộ cưỡng ép rời mắt, rời khỏi chén rượu.
- Tiểu ca, ngươi nên ở lại thôi, cho dù đi tiếp cũng không đi tới tận cùng được.
Bạch Y nhân không khuyên uống rượu nữa, ngữ khí của hắn vô cùng chân thành, giống như nói những lời này là sự thực vậy, làm cho Sở Mộ có cảm giác vô cùng chân thật, giống như cho dù Sở Mộ có rời khỏi đây, có đi tiếp cũng không đi tới tận cùng được.
- Đa tạ ý tốt của huynh đài, nhưng mà đường ta ta sẽ đi.
Sở Mộ nói, ngữ khí kiên định không gì sánh nổi.
Trên người hắn có một cỗ khí tức phong mang hiện lên, giống như kiếm rời khỏi vỏ, trảm phá tất cả trở ngại.
Kiên định, dứt khoát, từ trước tới nay chưa từng có, vượt mọi chông gai.
Kiếm rời khỏi vỏ, bước từng bước trên con đường... không hối hận...
Trong lúc mơ hồ, dường như Sở Mộ đã nắm giữ tinh túy của Luyện Tâm chi ngục này.
Luyện tâm, luyện tâm, thiên chuy bách luyện bản tâm, bản tâm tức kiếm tâm. Bản tâm không dời, kiếm tâm không đổi.
Dường như cảm nhận được sự kiên định của Sở Mộ, trên mặt Bạch Y nhân kia hiện lên vẻ vui vẻ. Chợt, thân thể hắn trở nên phai nhạt, biến mất không thấy. Mà bàn đá, đình nghỉ mát nhanh chóng phai nhạt. Cảnh sắc bốn phía cũng nhạt dần, lại khôi phục cảnh tượng tối tăm mờ mịt.
Tất cả biến hóa Sở Mộ đều nhìn thấy, hắn thở dài một hơi, thu liễm tâm thần, lần nữa bước chân ra, tiếp tục đi về phía trước. Mỗi một bước bước ra, bộ pháp càng lúc càng nhanh, cũng ngày càng kiên định, không có chút chần chờ nào.
Tất cả vừa rồi giống như là hoa trong gương, trăng trong nước vậy, giống như là bọt nước.
Không ngừng đi tới, cảnh sắc tối tăm mờ mịt hai bên như di chuyển, đối lập với Sở Mộ. Sở Mộ như tiến vào trong dòng chảy thời gian, trước mặt có quang mang đại thịnh, khiến cho hai con mắt của Sở Mộ không thể nào nhìn rõ được.
Khi hắn có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì hắn phát hiện ra con đường tối tăm, mờ mịt vô tận đã không thấy nữa. Mà hắn đang ở trong một mảnh thiên địa mới, trên bầu trời có vô số đạo sấm sét sáng chói, từng đạo đang đánh xuống bên dưới.
Đệ thập nhất ngục - Lôi Quang chi ngục.
Một khỏa Thâm Lam thần châu cửu tinh khiến cho Sở Mộ nhanh chóng tiến vào đệ thập ngục, truy cản kịp mọi người. Rồi sau đó ở trong đệ thập ngục vượt qua Luyện tâm chi lộ của mình, tiến vào đệ thập thất ngục, đã vượt qua rất nhiều người.
Lửa giận ngập tràn, lại không có mục tiêu phát tác, cảm giác này khiến cho Sở Mộ càng thêm buồn bực.
- Tiểu ca, có chuyện gì phiền lòng ngồi xuống uống một chén, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.
Một đạo thanh âm nhu hòa vang lên, không đột ngột một chút nào, tựa như là nước chảy nhỏ giọt, thấm vào nhân tâm, tất cả mọi chuyện lại ra vẻ tự nhiên, hiển nhiên như vậy.
Sở Mộ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bên trái mình không biết từ khi nào đã xuất hiện một cái đình nghỉ mát. Sau đình nghỉ mát là rừng cây thưa thớt, trong rừng cây còn có các loại tiên hoa màu sắc khác nhau đua nở, làm đẹp, cảnh sắc rất là khác biệt, hoàn toàn không có cảnh tượng tối tăm mờ mịt.
Đột nhiên, nhưng mà tất cả dường như lại rất tự nhiên, khiến cho Sở Mộ có cảm giác từ trước đã thế.
Trong cái đình nghỉ mát kia có một cái bàn đá hình tròn và hai chiếc ghế đá. Trong đó trên một cái ghế có một bạch y nhân đang ngồi, ánh mắt thanh tịnh, vẻ mặt mỉm cười khiến cho người ta nhìn vào đã sinh lòng hảo cảm. Hắn giơ một chén rượu về phía Sở Mộ, ý bảo Sở Mộ tới ngồi.
Dường như có một mùi thơm ngát như có như không từ trong cái chén rượu kia tràn ra, chui vào trong lỗ mũi lại làm cho cảm giác nôn nóng trong lòng Sở Mộ bất tri bất giác tiêu tán đi vài phần.
Cảm thấy được điểm này, Sở Mộ quay người đi qua, đi xuống một cái ghế đá còn lại rồi ngồi xuống.
Bạch y nhân rất tự nhiên rót đầy chén rượu cho Sở Mộ.
- Mời tiểu ca.
Bạch y nhân nói xong rồi uống rượu trong cái chén của mình.
Sở Mộ ngửi một chút, mùi thơm ngát kia dường như làm cho suy nghĩ của hắn tỉnh táo hơn vài phần, cảm giác nôn nóng giống như hỏa diễm cũng bị dập tắt vài phần.
Uống một ngụm rượu, mùi rượu mát lạnh lập tức lan tràn ra, chảy xuôi toàn thân, lửa giận cũng theo đó bị dập tắt, cả người lại khôi phục tới trạng thái tỉnh táo.
Loại trạng thái này chính là trạng thái mà Sở Mộ ưa thích, bởi vì chỉ có tỉnh táo thì mới có thể suy nghĩ được mọi thứ chu toàn hơn.
Chỉ là khôi phục được một chút tỉnh táo thì Sở Mộ lại có thể cảm giác được một tia không ổn, nhưng mà lại không biết vì sao không ổn. Bởi vì loại cảm giác này là cảm giác tới từ tiềm thức.
Bạch Y nhân lại lần nữa rót đầy chén cho Sở Mộ, lại kính Sở Mộ một chén nữa.
Từng chén từng chén. Mỗi khi uống xong một chén Sở Mộ đều cảm thấy thoải mái, trình độ thoải mái không ngừng tăng lên, lại làm cho hắn muốn tiếp utjc uống, căn bản không dừng được.
Bạch Y nhân ngoại trừ lúc đầu mở miệng ra, sau đó không có mở miệng một chút nào. Chỉ làm một hành động duy nhất đó là không ngừng rót đầy rượu cho Sở Mộ. Bầu rượu kia cũng không lớn, nhưng phảng phất như chứa rượu vô tận, dù đổ ra thế nào cũng không hết được.
- Dứt khoát ở lại chỗ này, cần gì phải đi tiếp làm gì.
Một ý nghĩ không tự giác hiện lên ở sâu trong đầu Sở Mộ, rất là tự nhiên.
Ý nghĩ này xuất hiện, sau đó tiềm thức run lên, dường như nhắc nhở Sở Mộ cái gì đó. Bạch Y nhân vẫn không mở miệng nói chuyện, chỉ uống rượu, vừa uống rượu cũng nhìn Sở Mộ.
Suy nghĩ muốn an nhàn càng thêm rõ ràng, tiềm thức cũng càng lúc càng giãy dụa mãnh liệt hơn.
- Không đúng, không phải ta đang ở Luyện Tâm chi nugjc sao? Không phải ta nên một đường đi thẳng về phía trước sao? Mãi tới khi tiến tới đệ thập nhất ngục sao?
Bỗng nhiên Sở Mộ cảnh giác, chén rượu vừa mới đưa tới miệng lập tức ngừng lại.
Kết hợp với suy nghĩ này, loại cảm giác không đúng trong lòng Sở Mộ ngày càng rõ ràng, cố nén sự không nỡ trong lòng, hắn buông chén rượu xuống.
- Huynh đài, cáo từ.
Sở Mộ rất lo lắng, nếu như tiếp tục nữa hắn sẽ không buông bỏ được mà rời đi. Hắn nhanh chóng đứng dậy, chắp chắp tay với Bạch y nhân rồi lập tức quay người rời đi.
- Tiểu ca, uống một chén rồi hãy đi.
Bạch Y nhân cũng đứng dậy theo, chén rượu trên bàn đá lăng không bay lên, xuất hiện trước mắt Sở Mộ. Rượu trong chén tỏa ra mùi thơm ngát, không ngừng hấp dẫn Sở Mộ, giống như có một người đang nói... Uống hết, uống hết đi.
- Không, ta phải đi.
Sở Mộ cưỡng ép rời mắt, rời khỏi chén rượu.
- Tiểu ca, ngươi nên ở lại thôi, cho dù đi tiếp cũng không đi tới tận cùng được.
Bạch Y nhân không khuyên uống rượu nữa, ngữ khí của hắn vô cùng chân thành, giống như nói những lời này là sự thực vậy, làm cho Sở Mộ có cảm giác vô cùng chân thật, giống như cho dù Sở Mộ có rời khỏi đây, có đi tiếp cũng không đi tới tận cùng được.
- Đa tạ ý tốt của huynh đài, nhưng mà đường ta ta sẽ đi.
Sở Mộ nói, ngữ khí kiên định không gì sánh nổi.
Trên người hắn có một cỗ khí tức phong mang hiện lên, giống như kiếm rời khỏi vỏ, trảm phá tất cả trở ngại.
Kiên định, dứt khoát, từ trước tới nay chưa từng có, vượt mọi chông gai.
Kiếm rời khỏi vỏ, bước từng bước trên con đường... không hối hận...
Trong lúc mơ hồ, dường như Sở Mộ đã nắm giữ tinh túy của Luyện Tâm chi ngục này.
Luyện tâm, luyện tâm, thiên chuy bách luyện bản tâm, bản tâm tức kiếm tâm. Bản tâm không dời, kiếm tâm không đổi.
Dường như cảm nhận được sự kiên định của Sở Mộ, trên mặt Bạch Y nhân kia hiện lên vẻ vui vẻ. Chợt, thân thể hắn trở nên phai nhạt, biến mất không thấy. Mà bàn đá, đình nghỉ mát nhanh chóng phai nhạt. Cảnh sắc bốn phía cũng nhạt dần, lại khôi phục cảnh tượng tối tăm mờ mịt.
Tất cả biến hóa Sở Mộ đều nhìn thấy, hắn thở dài một hơi, thu liễm tâm thần, lần nữa bước chân ra, tiếp tục đi về phía trước. Mỗi một bước bước ra, bộ pháp càng lúc càng nhanh, cũng ngày càng kiên định, không có chút chần chờ nào.
Tất cả vừa rồi giống như là hoa trong gương, trăng trong nước vậy, giống như là bọt nước.
Không ngừng đi tới, cảnh sắc tối tăm mờ mịt hai bên như di chuyển, đối lập với Sở Mộ. Sở Mộ như tiến vào trong dòng chảy thời gian, trước mặt có quang mang đại thịnh, khiến cho hai con mắt của Sở Mộ không thể nào nhìn rõ được.
Khi hắn có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì hắn phát hiện ra con đường tối tăm, mờ mịt vô tận đã không thấy nữa. Mà hắn đang ở trong một mảnh thiên địa mới, trên bầu trời có vô số đạo sấm sét sáng chói, từng đạo đang đánh xuống bên dưới.
Đệ thập nhất ngục - Lôi Quang chi ngục.
Một khỏa Thâm Lam thần châu cửu tinh khiến cho Sở Mộ nhanh chóng tiến vào đệ thập ngục, truy cản kịp mọi người. Rồi sau đó ở trong đệ thập ngục vượt qua Luyện tâm chi lộ của mình, tiến vào đệ thập thất ngục, đã vượt qua rất nhiều người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.