Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1025: Kiếm khôi lỗi

Lục Đạo Trầm Luân

08/06/2020

Hơn nữa Kiếm Giả Thái Cổ dẫn bọn họ tới đây nói với giọng kênh kiệu là không cho phép rời khỏi tòa lầu, nói đó là bảo vệ bọn họ, điều này càng khiến các Kiếm Tôn khó chấp nhận hơn.

Đặc biệt là thường có đệ tử Thiên Phong kiếm cung đứng ngoài tòa nhà chỉ trỏ vào trọng, không thèm hạ giọng, các tiếng thảo luận chui vào tai đám Kiếm Tôn. Một số câu là tò mò, một số câu có sự khinh thường, thậm chí vũ nhục. Nhiều Kiếm Tôn nóng tính càng nghe càng giận.

Nếu không phải Kiếm Thánh dẫn đội ngăn họ lại thì đã dẫn đến xung đột lớn, gây ra hậu quả không tốt.

Mâu thuẫn giữa các Kiếm Tôn chín khối đại lục và Kiếm Giả thế giới Thái Cổ đã hình thành bước đầu, có thể dự đoán sau này khó tránh khỏi xung đột va chạm.

Người ở chung phòng với Sở Mộ cơ bản toàn là người quen, như Tô Hạo Sa, Hoàng Phủ Hoàng Thiên, Trần Bất Nhị. Thượng Quan Cầm Âm là nữ nên ở chung với nữ Kiếm Giả khác.

Trong mười ngày hầu như không tu luyện, vì vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với thế giới Thái Cổ, không cách nào tu luyện được.

Bọn họ chỉ cảm nhận lực lượng bài xích ngoài người mình dần suy yếu. Có Kiếm Giả nhanh thì ba ngày đã thích ứng, có Kiếm Giả đã qua bảy ngày vẫn cảm nhận được đôi chút bài xích.

Sau khi Sở Mộ thích ứng được rồi cẩn thận cảm nhận, biết lực lượng trói buộc không gian, độ mạnh không gian của thế giới Thái Cổ, mọi mặt đều mạnh hơn Cổ Kiếm đại lục gấp mười lần. Với thực lực của Sở Mộ không thể bay tại đây, dù là Tô Hạo Sa cũng không bay được.

Trong thời gian này người sống chung một phòng đều nhắm mắt suy tư, ngẫu nhiên tán gẫu một lúc. Có người ra khỏi phòng đi tới đi lui trong tòa lầu lớn tìm hiểu tin tức.

Ví dụ Thiên Kiếm đại lục lấy được ba danh hiệu Vô Song chi vinh diệu trong hội Kiếm Tôn Vô Song Thiên Hạ là cùng một người nhận được, tên Phàn Bất Phàm, gần ba mươi sáu tuổi.

Ví dụ các đại lục khác như Thần Kiếm đại lục, Ma Kiếm đại lục có Kiếm Giả được danh xưng Song chi vinh diệu, vân vân và mây mây.

Chớp mắt mười ngày đã qua, gần chín vạn Kiếm Tôn đều thích ứng thế giới Thái Cổ, không khác biệt bao nhiêu với Kiếm Giả thế giới Thái Cổ sinh trưởng ở địa phương.

Thời gian đến, sát hạch sắp bắt đầu.

Gần chín vạn Kiếm Giả rời khỏi tòa nhà lầu cũ nát rầm rộ đi hướng sân sát hạch, tình hình rất là đồ sộ.

- Nơi này là chỗ sát hạch.

Dẫn đám người Sở Mộ đến nơi là một nam nhân trung niên, gã chỉ một ngàn lối vào đen ngòm đằng trước, thản nhiên nói: 

- Mỗi lối vào cho một người vào, đến bên trong các người sẽ gặp một cường địch, giết cường địch là vượt qua sát hạch, trở thành đệ tử chính thức của Thiên Phong kiếm cung. Nếu cảm thấy mình không đánh lại thì hô to 'Ta nhận thua' là được, không thì hoặc giết đối thủ hoặc bị giết.

Thì ra sát hạch cũng sẽ chết người.



Bên rìa sân sát hạch có nhiều đệ tử Thiên Phong kiếm cung vây xem, xì xầm bàn tán.

- Đám nhà quê này chắc không tới một phần trăm người qua được sát hạch.

- Không lố vậy đi, nhưng chắc không hơn một phần mười.

Nam nhân trung niên tuyên bố:

- Được rồi, bắt đầu sát hạch!

Các Kiếm Giả chín khối đại lục xếp hàng ngay ngắn, sau khi nam nhân trung niên tuyên bố bắt đầu liền có một ngàn người lao ra, thi triển thân pháp nhanh chóng vào một ngàn lối vào đen ngòm, mất tăm.

Tiếp theo là chờ đợi.

Khoảng ba mươi giây sau có người bay ra từ lối vào đen ngòm kia, chật vật rớt xuống đất. Vẻ mặt người đó chán nản, mù mịt, hiển nhiên đã tự nhận thua nên không vượt qua sát hạch, chờ đợi người này là vận mệnh làm tạp dịch.

May mà sau khi trở thành tạp dịch mỗi năm có cơ hội xin khiêu chiến, khiêu chiến thành công sẽ thoát khỏi thân phận tạp dịch, thăng cấp thành đệ tử chính thức.

Thời gian trôi, đa số người bay ra khỏi lối vào, ai nấy biểu tình ủ rũ, không cam lòng, mù mịt, tất cả nói lên một điều: Bọn họ thất bại.

- Xem tỉ lệ đào thải thế này thì đúng là không đến một phần mười.

- Ha, dù là Kiếm Giả thế giới Thái Cổ chúng ta thì xác suất qua sát hạch mới có một phần mười, đám nhà quê đến từ tiểu thế giới sao có thể so sánh với người thế giới Thái Cổ chúng ta được.

Tiếng châm biếm rõ ràng lọt vào tai Kiếm Tôn của chín khối đại lục. Một phần Kiếm Tôn sắc mặt bình tĩnh như không nghe thấy, một số Kiếm Tôn siết chặt nắm tay, cắn chặt răng, ánh mắt sắc bén chất chứa lửa giận quét qua đám Kiếm Giả Thái Cổ đứng ngoài rìa sát hạch.

Có Kiếm Tôn nóng tính không chịu nổi quát to: 

- Câm mồm, mở to con mắt của các ngươi ra nhìn kỹ, chờ xem chúng ta có thể một phần mười người thông qua sát hạch trở thành đệ tử chính thức không!

Thanh âm như sấm sét ầm ầm nổ vang.

Một Kiếm Giả Thái Cổ cười khẩy nói: 



- Ôi chao, giận kìa. Vậy ta sẽ mở to mắt nhìn xem đám nhà quê các ngươi làm sao để một phần mười người vượt qua sát hạch.

Một Kiếm Thánh nói: 

- Đấu võ mồm chỉ là trò vặt.

Ngữ điệu hờ hững như gió xuân mưa phùn khiến Kiếm Tôn định cãi lại bỗng chốc nguội bớt một nửa, không cãi cọ nữa.

Từng tốp một ngàn Kiếm Tôn đi vào lối vào đen ngòm để sát hạch, đa số người không vượt qua biểu tình cực kỳ khó xem.

Mười cường giả Kiếm Tôn và nhóm Lâu Tiểu, Lâu Ngô Bình thì thuận lợi vượt qua sát hạch.

Bất giác đến lượt Sở Mộ.

Sở Mộ như Kiếm Tôn khác, cũng thi triển thân pháp hóa thành làn khói bay hướng lối vào đen ngòm, chớp mắt chui vào trong.

Trước mắt tối sầm rồi sáng lên, Sở Mộ phát hiện mình đang ở trong một mật thất, đối diện có một bóng người đứng, mặc trường bào, đầu trọc, mặt không biểu tình, mắt không chút linh hoạt.

Đầu trọc mặc trường bào tay cầm trường kiếm, người không có chút hơi thở, quan trọng nhất là Sở Mộ không cảm nhận được sự sống.

Là sinh linh thì người phải có khí sống, dù tu vi cao bao nhiêu thì không cách nào sửa đổi điều này.

Tức là Kiếm Giả đầu trọc trước mắt hắn không phải sinh linh, không là nhân loại.

- Khôi lỗi . . . 

Ý nghĩ này mới nổi lên trong đầu Sở Mộ thì Kiếm Giả đầu trọc rút kiếm, bước dài tới trước. Kiếm đâm ra vang tiếng gió rít khe khẽ sắc nhọn đâm vào màng tai.

Một kiếm này trông không có nhiều sức mạnh nhưng Sở Mộ không dám xem thường.

Quả nhiên khôi lỗi đâm kiếm tới giữa đường thì lực lượng mạnh mẽ tuôn ra từ trường kiếm, phong quang cực kỳ mạnh dâng lên trong trường kiếm khiến Sở Mộ cảm thấy đau như cổ họng bị đâm thủng.

Trong kiếm này ẩn chứa kiếm nguyên, kiếm ý và lực lượng áo nghĩa, cực kỳ mạnh, làm Sở Mộ biến sắc mặt.

Nếu hơn một tháng trước, tuy Sở Mộ ứng đối được nhưng sẽ phải tốn công, kịch chiến một phen mới xong. Lúc này Sở Mộ chỉ nhích chân như trượt trên mặt băng né thoát một kiếm tất sát của khôi lỗi, lướt qua nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Đạo Độc Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook