Chương 2280: Kiếm quang lạnh hải vực. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Kiếm pháp kiếm đạo ở thế giới Thâm Lam, tương đối yếu kém. Mà chỉ có tu luyện ra kiếm lực, mới có thể đối đầu cùng thuật pháp. Nhưng người luyện kiếm có thể tu luyện ra kiếm lực quá ít. Trên chỉnh thể, không có cách nào đối đầu cùng với hai người khác.
Cũng chính vì vậy, Kiếm Thánh như Kiếm Si Lăng Phong Tiếu, Mai Lâm mới có thể nổi danh như vậy.
Truyền thừa của Chân Thần Kiếm Tông chính là truyền thừa có thể khiến cho người ta trở thành kiếm tu chân chính, là truyền thừa được rất nhiều người luyện kiếm hướng tới thậm chí điên cuồng. Bọn họ làm sao có thể không muốn lấy được nó.
Vèo.
Một tiếng động phát ra, Sở Mộ rời khỏi mặt biển, bay thẳng lên hơn mấy trăm ngàn thước trên không trung. Thân hình hắn chuyển hướng một cái. Thời khắc muốn hóa thành một đạo kiếm quang đi xa, phía trước lại xuất hiện một người.
- Dừng lại cho ta.
Người kia chính là một người luyện kiếm, Thánh cấp nhất tinh. Chỉ có điều hắn không tu luyện ra kiếm lực, bởi vậy không tính là kiếm tu. Thánh cấp như vậy, có thể xem như là yếu nhất bên trong Thánh cấp.
Người này vung thanh kiếm trong tay lên, một kiếm đâm về phía Sở Mộ. Hắn căn bản cũng không biết trước lúc này, một kiếm của Sở Mộ đã giết chết Hổ Sa Lôi Bạo của Sa tộc trong nháy mắt. Đây chính là tồn tại còn muốn cường đại hơn so với hắn. Bằng không, hắn tuyệt đối sẽ không làm con chim đầu đàn.
Chỉ là một Thánh cấp nhất tinh bình thường, cũng dám vung kiếm đối với mình. Khóe miệng Sở Mộ cong lên, hiện ra một nụ cười lạnh. Tốc độ của hắn chợt tăng lên. Trong lúc đó hắn dễ dàng tránh được một kiếm của đối phương. Trong nháy mắt hắn đã tới gần đối phương. Hai kiếm vung lên, giao nhau thành hình chữ thập.
Kiếm quang hình chữ thập chói mắt, ẩn chứa uy năng khó lường, lao về phía Thánh cấp nhất tinh này. Thân hình Sở Mộ cũng bay nhanh lướt qua bên cạnh hắn.
Người này không ra tay chặn lại, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Cảnh tượng tiếp theo, khiến cho mỗi người đều trợn trừng hai mắt, toàn thân cảm thấy ớn lạnh.
Chỉ thấy Thánh cấp nhất tinh kia bị kiếm quang hình chữ thập đánh trúng, thân thể chia năm xẻ bảy, rơi xuống phía dưới. Chiếc nhẫn không gian tự động bay lên, rơi vào trong tay Sở Mộ.
Một đòn. Chỉ một đòn, liền chém chết một vị cường giả Thánh cấp. Cho dù chỉ là cường giả Thánh cấp nhất tinh bình thường, cũng là cường giả Thánh cấp hàng thật giá thật.
Cho dù là cường giả Thánh cấp nhị tinh cũng không có dễ dàng ở trong vòng một kích như vậy, chém chết một Thánh cấp nhất tinh.
Lẽ nào gia hỏa tu vi chỉ mới Niết Bàn bát trọng thiên này lại có thực lực có thể sánh ngang với cường giả Thánh cấp nhị tinh?
Sao có thể như vậy được?
Phải biết rằng, giữa Niết Bàn Cảnh cùng Vạn Cổ Cảnh lại hai cấp bậc khác nhau. Nếu như nói Niết Bàn Cảnh vẫn là phàm nhân, như vậy Vạn Cổ Cảnh đã vượt qua cấp bậc phàm nhân. Đó là hai cảnh giới sai biệt cực lớn.
Ở Niết Bàn Cảnh đã có thể địch nổi Vạn Cổ Cảnh, từ xưa đến nay không phải không có. Nhưng ít ra là cấp bậc Niết Bàn cửu trọng thiên sánh ngang với Vạn Cổ nhất trọng thiên. Chỉ là sánh ngang. Tối đa chính là chiếm thượng phong, còn phải bỏ ra cái giá không nhỏ, mới có thể đánh bại Vạn Cổ nhất trọng thiên. Như vậy đã được coi là yêu nghiệt.
Hiện tại, một kiếm tu tu vi Niết Bàn bát trọng thiên, lại có thể một kiếm tuyệt sát Vạn Cổ nhất trọng thiên. Từ cổ chí kim, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
- Nhất định là bởi vì nhận được truyền thừa của Chân Thần Kiếm Tông!
Thánh cấp nhất tinh này chết đi, làm cho trái tim của những cường giả Thánh cấp kia băng giá không thôi. Niết Bàn bát trọng thiên, tuyệt sát Vạn Cổ nhất trọng thiên. Nếu như người này đột phá đến Vạn Cổ Cảnh, chẳng phải có thể lấy tu vi Vạn Cổ nhất trọng thiên, chém giết Vạn Cổ tam trọng thiên?
Suy nghĩ một chút, đã cảm thấy đáng sợ, thấy ở sâu trong đáy lòng dâng lên cảm giác lạnh giá toàn thân. Nhưng bất chợt, tham niệm lớn hơn nữa lại dâng lên.
Nếu như bọn họ cũng nhận được truyền thừa này, chẳng phải thực lực sẽ có bước tiến lớn, đến lúc đó khiêu chiến vượt một cấp thậm chí hai cấp cũng có thể.
Nghĩ tới đây, lửa tham niệm bốc cháy lên hừng hực. Trong tròng mắt của mỗi vị cường giả Thánh cấp đều bắn ra lửa tham niệm diễm thiêu đốt. Tất cả lên đường lao về phía Sở Mộ. . .
Phía chân trời xanh thăm thẳm, vạn dặm không mây. Một đạo kiếm quang sáng chói, ngay lập tức cắt phá trường không, lưu lại một quỹ tích kiếm quang, kéo dài không tiêu tan.
Bất chợt, từng ánh sáng từ phía sau truy kích đến. Phía dưới cũng có từng đạo ánh sáng phá mặt nước biển lao lên không trung, truy kích tới.
Kiếm quang đi đầu, chính là Sở Mộ. Hắn dùng song kiếm đánh ra một đòn, chém chết cường giả Thánh cấp nhất tinh kia. Sau đó thi triển ra Phi Thiên Ngự Kiếm Thuật, tốc độ tăng vọt lên gấp mấy lần.
Sở Mộ đã tu luyện Phi Thiên Ngự Kiếm Thuật tới đại thành. Lại thêm từng trải hai lần linh hồn Niết Bàn, cường độ linh hồn tăng lên trên diện rộng. Lực thần niệm cũng theo tăng cường lên rất nhiều lần, làm cho cường độ linh hồn Sở Mộ còn vượt qua cả Thánh cấp nhất tinh bình thường. Thậm chí có thể sánh ngang với cường giả Thánh cấp nhị tinh. Chính bởi vì như vậy, ý niệm thoáng động, hắn liền có thể thi triển ra Phi Thiên Ngự Kiếm Thuật.
Hiện tại Phi Thiên Ngự Kiếm Thuật đồng thời khống chế mấy thanh kiếm, đối với thực lực của hắn không có biên độ tăng trưởng gì. Năng lực này chẳng khác nào có cũng được không có cũng được. Nhưng ở trên biên độ tăng trưởng tốc độ, lại có trợ giúp cực lớn.
Sở Mộ với tu vi Niết Bàn thất trọng thiên, tốc độ một khi bộc phát ra, sẽ nhanh hơn Thánh cấp nhất tinh bình thường một chút. Nằm ở giữa Thánh cấp nhất tinh đến Thánh cấp nhị tinh. Sau khi hắn đột phá đến Niết Bàn bát trọng thiên, tốc độ tiến thêm một bước nâng cao, đủ để sánh ngang với Thánh cấp nhị tinh bình thường. Khi thi triển ra Phi Thiên Ngự Kiếm Thuật, tốc độ của hắn lại một lần nữa nâng cao lên gấp mấy lần, đủ để sánh ngang với Thánh cấp tam tinh bình thường.
Dưới tốc độ như thế, chỉ thoáng cái hắn đã nét các cường giả dưới Thánh cấp tam tinh ở lại phía sau người, đồng thời không ngừng kéo dài khoảng cách. Chỉ có cường giả Thánh cấp tam tinh cùng với ngoài tam tinh mới có thể đuổi theo Sở Mộ, thậm chí gần đuổi kịp.
Chỉ có điều, ở đây thật ra các cường giả Thánh cấp trung giai đuổi theo hắn không nhiều lắm. Thánh cấp cao giai một người cũng không có.
Cũng chính vì vậy, Kiếm Thánh như Kiếm Si Lăng Phong Tiếu, Mai Lâm mới có thể nổi danh như vậy.
Truyền thừa của Chân Thần Kiếm Tông chính là truyền thừa có thể khiến cho người ta trở thành kiếm tu chân chính, là truyền thừa được rất nhiều người luyện kiếm hướng tới thậm chí điên cuồng. Bọn họ làm sao có thể không muốn lấy được nó.
Vèo.
Một tiếng động phát ra, Sở Mộ rời khỏi mặt biển, bay thẳng lên hơn mấy trăm ngàn thước trên không trung. Thân hình hắn chuyển hướng một cái. Thời khắc muốn hóa thành một đạo kiếm quang đi xa, phía trước lại xuất hiện một người.
- Dừng lại cho ta.
Người kia chính là một người luyện kiếm, Thánh cấp nhất tinh. Chỉ có điều hắn không tu luyện ra kiếm lực, bởi vậy không tính là kiếm tu. Thánh cấp như vậy, có thể xem như là yếu nhất bên trong Thánh cấp.
Người này vung thanh kiếm trong tay lên, một kiếm đâm về phía Sở Mộ. Hắn căn bản cũng không biết trước lúc này, một kiếm của Sở Mộ đã giết chết Hổ Sa Lôi Bạo của Sa tộc trong nháy mắt. Đây chính là tồn tại còn muốn cường đại hơn so với hắn. Bằng không, hắn tuyệt đối sẽ không làm con chim đầu đàn.
Chỉ là một Thánh cấp nhất tinh bình thường, cũng dám vung kiếm đối với mình. Khóe miệng Sở Mộ cong lên, hiện ra một nụ cười lạnh. Tốc độ của hắn chợt tăng lên. Trong lúc đó hắn dễ dàng tránh được một kiếm của đối phương. Trong nháy mắt hắn đã tới gần đối phương. Hai kiếm vung lên, giao nhau thành hình chữ thập.
Kiếm quang hình chữ thập chói mắt, ẩn chứa uy năng khó lường, lao về phía Thánh cấp nhất tinh này. Thân hình Sở Mộ cũng bay nhanh lướt qua bên cạnh hắn.
Người này không ra tay chặn lại, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Cảnh tượng tiếp theo, khiến cho mỗi người đều trợn trừng hai mắt, toàn thân cảm thấy ớn lạnh.
Chỉ thấy Thánh cấp nhất tinh kia bị kiếm quang hình chữ thập đánh trúng, thân thể chia năm xẻ bảy, rơi xuống phía dưới. Chiếc nhẫn không gian tự động bay lên, rơi vào trong tay Sở Mộ.
Một đòn. Chỉ một đòn, liền chém chết một vị cường giả Thánh cấp. Cho dù chỉ là cường giả Thánh cấp nhất tinh bình thường, cũng là cường giả Thánh cấp hàng thật giá thật.
Cho dù là cường giả Thánh cấp nhị tinh cũng không có dễ dàng ở trong vòng một kích như vậy, chém chết một Thánh cấp nhất tinh.
Lẽ nào gia hỏa tu vi chỉ mới Niết Bàn bát trọng thiên này lại có thực lực có thể sánh ngang với cường giả Thánh cấp nhị tinh?
Sao có thể như vậy được?
Phải biết rằng, giữa Niết Bàn Cảnh cùng Vạn Cổ Cảnh lại hai cấp bậc khác nhau. Nếu như nói Niết Bàn Cảnh vẫn là phàm nhân, như vậy Vạn Cổ Cảnh đã vượt qua cấp bậc phàm nhân. Đó là hai cảnh giới sai biệt cực lớn.
Ở Niết Bàn Cảnh đã có thể địch nổi Vạn Cổ Cảnh, từ xưa đến nay không phải không có. Nhưng ít ra là cấp bậc Niết Bàn cửu trọng thiên sánh ngang với Vạn Cổ nhất trọng thiên. Chỉ là sánh ngang. Tối đa chính là chiếm thượng phong, còn phải bỏ ra cái giá không nhỏ, mới có thể đánh bại Vạn Cổ nhất trọng thiên. Như vậy đã được coi là yêu nghiệt.
Hiện tại, một kiếm tu tu vi Niết Bàn bát trọng thiên, lại có thể một kiếm tuyệt sát Vạn Cổ nhất trọng thiên. Từ cổ chí kim, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
- Nhất định là bởi vì nhận được truyền thừa của Chân Thần Kiếm Tông!
Thánh cấp nhất tinh này chết đi, làm cho trái tim của những cường giả Thánh cấp kia băng giá không thôi. Niết Bàn bát trọng thiên, tuyệt sát Vạn Cổ nhất trọng thiên. Nếu như người này đột phá đến Vạn Cổ Cảnh, chẳng phải có thể lấy tu vi Vạn Cổ nhất trọng thiên, chém giết Vạn Cổ tam trọng thiên?
Suy nghĩ một chút, đã cảm thấy đáng sợ, thấy ở sâu trong đáy lòng dâng lên cảm giác lạnh giá toàn thân. Nhưng bất chợt, tham niệm lớn hơn nữa lại dâng lên.
Nếu như bọn họ cũng nhận được truyền thừa này, chẳng phải thực lực sẽ có bước tiến lớn, đến lúc đó khiêu chiến vượt một cấp thậm chí hai cấp cũng có thể.
Nghĩ tới đây, lửa tham niệm bốc cháy lên hừng hực. Trong tròng mắt của mỗi vị cường giả Thánh cấp đều bắn ra lửa tham niệm diễm thiêu đốt. Tất cả lên đường lao về phía Sở Mộ. . .
Phía chân trời xanh thăm thẳm, vạn dặm không mây. Một đạo kiếm quang sáng chói, ngay lập tức cắt phá trường không, lưu lại một quỹ tích kiếm quang, kéo dài không tiêu tan.
Bất chợt, từng ánh sáng từ phía sau truy kích đến. Phía dưới cũng có từng đạo ánh sáng phá mặt nước biển lao lên không trung, truy kích tới.
Kiếm quang đi đầu, chính là Sở Mộ. Hắn dùng song kiếm đánh ra một đòn, chém chết cường giả Thánh cấp nhất tinh kia. Sau đó thi triển ra Phi Thiên Ngự Kiếm Thuật, tốc độ tăng vọt lên gấp mấy lần.
Sở Mộ đã tu luyện Phi Thiên Ngự Kiếm Thuật tới đại thành. Lại thêm từng trải hai lần linh hồn Niết Bàn, cường độ linh hồn tăng lên trên diện rộng. Lực thần niệm cũng theo tăng cường lên rất nhiều lần, làm cho cường độ linh hồn Sở Mộ còn vượt qua cả Thánh cấp nhất tinh bình thường. Thậm chí có thể sánh ngang với cường giả Thánh cấp nhị tinh. Chính bởi vì như vậy, ý niệm thoáng động, hắn liền có thể thi triển ra Phi Thiên Ngự Kiếm Thuật.
Hiện tại Phi Thiên Ngự Kiếm Thuật đồng thời khống chế mấy thanh kiếm, đối với thực lực của hắn không có biên độ tăng trưởng gì. Năng lực này chẳng khác nào có cũng được không có cũng được. Nhưng ở trên biên độ tăng trưởng tốc độ, lại có trợ giúp cực lớn.
Sở Mộ với tu vi Niết Bàn thất trọng thiên, tốc độ một khi bộc phát ra, sẽ nhanh hơn Thánh cấp nhất tinh bình thường một chút. Nằm ở giữa Thánh cấp nhất tinh đến Thánh cấp nhị tinh. Sau khi hắn đột phá đến Niết Bàn bát trọng thiên, tốc độ tiến thêm một bước nâng cao, đủ để sánh ngang với Thánh cấp nhị tinh bình thường. Khi thi triển ra Phi Thiên Ngự Kiếm Thuật, tốc độ của hắn lại một lần nữa nâng cao lên gấp mấy lần, đủ để sánh ngang với Thánh cấp tam tinh bình thường.
Dưới tốc độ như thế, chỉ thoáng cái hắn đã nét các cường giả dưới Thánh cấp tam tinh ở lại phía sau người, đồng thời không ngừng kéo dài khoảng cách. Chỉ có cường giả Thánh cấp tam tinh cùng với ngoài tam tinh mới có thể đuổi theo Sở Mộ, thậm chí gần đuổi kịp.
Chỉ có điều, ở đây thật ra các cường giả Thánh cấp trung giai đuổi theo hắn không nhiều lắm. Thánh cấp cao giai một người cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.