Chương 2248: Kiếm Thần tôn tọa. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
- Đã chạm tới da lông của chân ý.
Cảm giác sởn gai ốc vẫn bao phủ tâm thần, làm cho Sở Mộ không dám thư giãn, kiếm quang biến mất, bỗng nhiên lại xuất hiện quỷ dị và đánh tới.
Phản ứng nhanh chóng, không cần suy nghĩ, trực tiếp phản kích.
Sau mấy lần như thế, Sở Mộ cảm giác kiếm của mình đâm trúng cái gì đó, kiếm quang lại biến mất lần nữa, người cũng tự nhiên vươt qua bậc thang thứ hai đi vào bậc thang thứ ba.
Mỗi bậc thang đều ẩn chứa huyền diệu trong đó, những huyền diệu này vì kéo dài thời gian của Sở Mộ có ra tay công kích, ý đồ giết chết người tiến vào, mục đích kéo dài thời gian.
Ví dụ như hiện tại, Sở Mộ bước vào bậc thang thứ mười, hắn có cảm giác lĩnh ngộ huyền diệu nhưng nhất thời không hiểu ra, nhưng cảm giác, cảm thấy lý giải kiếm pháp của mình sâu hơn một ít.
Bậc thang thứ mười một...
Bậc thang thứ mười hai... Mười ba...
Rất nhanh, Sở Mộ từ bậc thang thứ mười tám tiến vào bậc thang mười chín, hắn lại phát hiện, lúc này hắn đạt được tin tức trợ giúp có tác dụng, dường như tổng kết kinh nghiệm các bậc thang trước đó.
- Chẳng lẽ chín bậc thang là một cấp, là tổng kết những gì trải qua ở các bậc thấp hơn?
Sở Mộ âm thầm suy đoán, sự thật không khác gì suy đoán của hắn.
- Các đời kiếm tu kinh diễm của Chân Thần Kiếm Tông tới nơi, người đạt được Vạn Kiếm Bi Lâm tán thành cũng có tư cách bước vào chín mươi chín bậc thang hư không, nhưng người thông qua và ngồi lên Kiếm Thần tôn tọa chưa đủ một trăm, người kế thừa truyền thừa cuối cùng của Kiếm Thần tôn tọa lại chưa đủ mười...
Bạch Linh nhìn thân ảnh Sở Mộ, ánh mắt thâm thúy xa xưa, dường như xuyên qua thời không vô tận nhìn thấy các đời kiếm tu kinh diễm của Chân Thần Kiếm Tông đi lên cầu thang hư không.
- Không biết sau khi ngươi thông qua cầu thang, sau khi thông qua có thể đạt được truyền thừa của Kiếm Thần tôn tọa hay không...
Bậc thang thứ bốn mươi chín...
Bậc thang thứ năm mươi...
Bậc thang thứ năm mươi mốt...
Trong lúc bất tri bất giác, Sở Mộ đã vượt qua rất nhiều kiếm tu khác, dù sao hắn được Vạn Kiếm Bi Lâm tán thành, không phải vượt qua chín mươi chín bậc thang hư không, đó là khảo nghiệm khác biệt.
Đại đa số kiếm tu chỉ có thể dừng bước trước ba mươi đạo, có thể đạt tới không nhiều lắm, đúng như Bạch Linh dã nói, kiếm tu có thể ngồi lên Kiếm Thần tôn tọa chưa đủ trăm người.
Vạn Kiếm Bi Lâm, trước khi Sở Mộ đi vào, nơi này có một vạn một ngàn ba trăm năm mươi kiếm bia, nói cách khác có tương ứng kiếm tu đượcVạn Kiếm Bi Lâm tán thành, hơn vạn người đi vào bậc thang hư không nhưng chưa đủ trăm người ngồi lên Kiếm Thần tôn tọa, tỉ lệ là một trăm so với một.
Một trăm chọn một thật không đơn giản, bởi vì những người kia ở bên ngoài đều là thế hệ kinh tài tuyệt diễm, mỗi một người đều có thanh danh hiển hách.
Thiên tài như thế còn phải đào thải một trăm chọn một, tỉ lệ này quá kinh người.
Sở Mộ không ngừng tiến lên, cho dù gặp ngăn cản thì thế như chẻ tre.
Chín mươi bậc thang...
- Còn chín bậc...
Bạch Linh cũng khẩn trương, chín bậc thang còn lại, Sở Mộ có dừng bước hay vượt qua tất cả đi tới Kiếm Thần tôn tọa hay không, về phần sau khi ngồi lên Kiếm Thần tôn tọa và đạt được truyền thừa cuối cùng hay không còn khó nói.
Bạch Linh biết rõ Sở Mộ thiên phú hơn người, nhưng Chân Thần Kiếm Tông có không ít kiếm tu kinh tài tuyệt diễm, thậm chí có một ít còn không kém Sở Mộ.
Chín mươi mốt...
Chín mươi hai...
Chín mươi ba...
Rốt cục Sở Mộ đi tới bậc thang chín mươi tám, cuối cùng là bậc thang chín mươi chín.
Lúc Sở Mộ tiến vào bậc thang chín mươi chín, nội tâm Bạch Linh phập phồng chấn động thật lớn, thời khắc cuối cùng đã tới.
Cầu thang hư không, bậc thang chín mươi tám.
Sở Mộ đứng ở đó, hư vô vặn vẹo, cho dù hắn nhìn thế nào cũng không thể vượt qua.
Dừng bước lại, hắn nhắm mắt bài trừ tất cả tạp niệm...
Tư duy không ngừng lan ra ngoài, bậc thang này vô cùng huyền diệu, từ bên ngoài nhìn thì bậc thang chỉ rộng một mét, đưa thân vào trong đó lại là thiên địa bao la bát ngát.
Cảm giác, tìm hiểu, lặp lại nhiều lần. . .
Bỗng nhiên hắn mở ra, ánh mắt sinh ra hào quang, hắn đâm một kiếm.
Không thấy thân kiếm, chỉ có hào quang như sợi tóc.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện bậc thang cuối cùng.
Hít sâu một hơi, thu liễm vui vẻ trên mặt, Sở Mộ bước dài ra, đi ra thứ chín mươi chín Đạo Hư không cầu thang.
Bạch Linh thả lỏng một hơi, hắn biết kế tiếp là trọng yếu nhất.
Sở Mộ đã đi tới trước Kiếm Thần tôn tọa nhưng không lập tức ngồi xuống, hắn cẩn thận dò xét Kiếm Thần tôn tọa.
Cả cái ghế này có màu vàng lợt nhưng toàn thân trong suốt, phong cách cổ xưa thâm thúy, tuế nguyệt đã lâu, vô số đường vân che kín thân ghế, đường vân ở trung tâm là một tia màu bạc, màu bạc thập phần thuần túy, là mũi nhọn giống lợi kiếm.
Từ từ quay người, chậm rãi ngồi xuống.
Sở Mộ ngồi lên Kiếm Thần tôn tọa. toàn thân run rẩy, không cách nào nói rõ cảm giác này là gì.
Bên tai nghe được tiếng ngâm xướng kỳ quái, dường như có vô số bóng kiếm hiển hiện, mỗi một bóng kiếm đều đại biểu một kiếm pháp tuyệt thế, mỗi một thanh thần kiếm tuyệt thế đang rung động, chúng như đang ngâm tụng thơ ca.
Kiếm đạo thần khúc!
Vô số kiếm minh hội tụ thành kiếm đạo thần khúc, không ngừng truyền vào tai Sở Mộ, không ngừng truyền vào thế giới tinh thần của hắn. Không ngừng truyền vào linh hồn, hắn cảm thấy thập phần dễ chịu, kiếm tâm ở trái tim cộng hưởng.
Đây là kiếm thanh minh, là kiếm ca xướng, là nhạc khúc kiếm đạo. Đối với kiếm tu mà nói kiếm đạo thần khúc có thể tẩy rửa linh hồn, tinh lọc kiếm tâm, với người không phải kiếm tu thì nó là độc dược.
Sở Mộ là kiếm tu, là kiếm tu chân chính, cho nên hắn không cảm thấy kiếm đạo thần khúc gây hại cho mình, thậm chí còn đạt được lợi ích thật lớn.
- Tiếp nhận kiếm đạo thần khúc rửa, không biết ngươi có thể kiên trì tới cuối cùng hay không.
Bạch Linh nói thầm.
Kiếm đạo thần khúc cung cấp chỗ tốt thật lớn cho kiếm tu, cũng là khảo hạch, là khảo hạch của Kiếm Thần tôn tọa, muốn đạt được truyền thừa cuối cùng cũng không dễ dàng.
Kiếm đạo thần khúc liên tiếp không ngừng, như có như không, Sở Mộ tiến vào trạng thái kỳ dêệu, trạng thái này làm hai kiếm pháp, hai đại kiếm ý trong thế giới tinh thần rung động theo thần khúc, chúng phát ra tiếng oanh minh dần dần phù hợp với thần thức, chấn động nhất trí, từ đó đạt được cộng minh.
Kiếm giả tu luyện diễn kiếm ý, ngưng kiếm phách, tụ kiếm hồn...
Kiếm tu đột phá đến Vạn Cổ Cảnh, kiếm phách sẽ lột xác thăng hoa thành kiếm hồn, trước đó kiếm phách được rèn luyện, đáng tiếc pháp môn rèn luyện kiếm phách quá ít, cơ hồ không có, vô số kiếm tu chỉ có thể bị động rèn luyện, hoặc là đạt được một ít kỳ ngộ mới có thể rèn luyện, cho dù thiên tài yêu nghiệt như Sở Mộ cũng như thế.
Cảm giác sởn gai ốc vẫn bao phủ tâm thần, làm cho Sở Mộ không dám thư giãn, kiếm quang biến mất, bỗng nhiên lại xuất hiện quỷ dị và đánh tới.
Phản ứng nhanh chóng, không cần suy nghĩ, trực tiếp phản kích.
Sau mấy lần như thế, Sở Mộ cảm giác kiếm của mình đâm trúng cái gì đó, kiếm quang lại biến mất lần nữa, người cũng tự nhiên vươt qua bậc thang thứ hai đi vào bậc thang thứ ba.
Mỗi bậc thang đều ẩn chứa huyền diệu trong đó, những huyền diệu này vì kéo dài thời gian của Sở Mộ có ra tay công kích, ý đồ giết chết người tiến vào, mục đích kéo dài thời gian.
Ví dụ như hiện tại, Sở Mộ bước vào bậc thang thứ mười, hắn có cảm giác lĩnh ngộ huyền diệu nhưng nhất thời không hiểu ra, nhưng cảm giác, cảm thấy lý giải kiếm pháp của mình sâu hơn một ít.
Bậc thang thứ mười một...
Bậc thang thứ mười hai... Mười ba...
Rất nhanh, Sở Mộ từ bậc thang thứ mười tám tiến vào bậc thang mười chín, hắn lại phát hiện, lúc này hắn đạt được tin tức trợ giúp có tác dụng, dường như tổng kết kinh nghiệm các bậc thang trước đó.
- Chẳng lẽ chín bậc thang là một cấp, là tổng kết những gì trải qua ở các bậc thấp hơn?
Sở Mộ âm thầm suy đoán, sự thật không khác gì suy đoán của hắn.
- Các đời kiếm tu kinh diễm của Chân Thần Kiếm Tông tới nơi, người đạt được Vạn Kiếm Bi Lâm tán thành cũng có tư cách bước vào chín mươi chín bậc thang hư không, nhưng người thông qua và ngồi lên Kiếm Thần tôn tọa chưa đủ một trăm, người kế thừa truyền thừa cuối cùng của Kiếm Thần tôn tọa lại chưa đủ mười...
Bạch Linh nhìn thân ảnh Sở Mộ, ánh mắt thâm thúy xa xưa, dường như xuyên qua thời không vô tận nhìn thấy các đời kiếm tu kinh diễm của Chân Thần Kiếm Tông đi lên cầu thang hư không.
- Không biết sau khi ngươi thông qua cầu thang, sau khi thông qua có thể đạt được truyền thừa của Kiếm Thần tôn tọa hay không...
Bậc thang thứ bốn mươi chín...
Bậc thang thứ năm mươi...
Bậc thang thứ năm mươi mốt...
Trong lúc bất tri bất giác, Sở Mộ đã vượt qua rất nhiều kiếm tu khác, dù sao hắn được Vạn Kiếm Bi Lâm tán thành, không phải vượt qua chín mươi chín bậc thang hư không, đó là khảo nghiệm khác biệt.
Đại đa số kiếm tu chỉ có thể dừng bước trước ba mươi đạo, có thể đạt tới không nhiều lắm, đúng như Bạch Linh dã nói, kiếm tu có thể ngồi lên Kiếm Thần tôn tọa chưa đủ trăm người.
Vạn Kiếm Bi Lâm, trước khi Sở Mộ đi vào, nơi này có một vạn một ngàn ba trăm năm mươi kiếm bia, nói cách khác có tương ứng kiếm tu đượcVạn Kiếm Bi Lâm tán thành, hơn vạn người đi vào bậc thang hư không nhưng chưa đủ trăm người ngồi lên Kiếm Thần tôn tọa, tỉ lệ là một trăm so với một.
Một trăm chọn một thật không đơn giản, bởi vì những người kia ở bên ngoài đều là thế hệ kinh tài tuyệt diễm, mỗi một người đều có thanh danh hiển hách.
Thiên tài như thế còn phải đào thải một trăm chọn một, tỉ lệ này quá kinh người.
Sở Mộ không ngừng tiến lên, cho dù gặp ngăn cản thì thế như chẻ tre.
Chín mươi bậc thang...
- Còn chín bậc...
Bạch Linh cũng khẩn trương, chín bậc thang còn lại, Sở Mộ có dừng bước hay vượt qua tất cả đi tới Kiếm Thần tôn tọa hay không, về phần sau khi ngồi lên Kiếm Thần tôn tọa và đạt được truyền thừa cuối cùng hay không còn khó nói.
Bạch Linh biết rõ Sở Mộ thiên phú hơn người, nhưng Chân Thần Kiếm Tông có không ít kiếm tu kinh tài tuyệt diễm, thậm chí có một ít còn không kém Sở Mộ.
Chín mươi mốt...
Chín mươi hai...
Chín mươi ba...
Rốt cục Sở Mộ đi tới bậc thang chín mươi tám, cuối cùng là bậc thang chín mươi chín.
Lúc Sở Mộ tiến vào bậc thang chín mươi chín, nội tâm Bạch Linh phập phồng chấn động thật lớn, thời khắc cuối cùng đã tới.
Cầu thang hư không, bậc thang chín mươi tám.
Sở Mộ đứng ở đó, hư vô vặn vẹo, cho dù hắn nhìn thế nào cũng không thể vượt qua.
Dừng bước lại, hắn nhắm mắt bài trừ tất cả tạp niệm...
Tư duy không ngừng lan ra ngoài, bậc thang này vô cùng huyền diệu, từ bên ngoài nhìn thì bậc thang chỉ rộng một mét, đưa thân vào trong đó lại là thiên địa bao la bát ngát.
Cảm giác, tìm hiểu, lặp lại nhiều lần. . .
Bỗng nhiên hắn mở ra, ánh mắt sinh ra hào quang, hắn đâm một kiếm.
Không thấy thân kiếm, chỉ có hào quang như sợi tóc.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện bậc thang cuối cùng.
Hít sâu một hơi, thu liễm vui vẻ trên mặt, Sở Mộ bước dài ra, đi ra thứ chín mươi chín Đạo Hư không cầu thang.
Bạch Linh thả lỏng một hơi, hắn biết kế tiếp là trọng yếu nhất.
Sở Mộ đã đi tới trước Kiếm Thần tôn tọa nhưng không lập tức ngồi xuống, hắn cẩn thận dò xét Kiếm Thần tôn tọa.
Cả cái ghế này có màu vàng lợt nhưng toàn thân trong suốt, phong cách cổ xưa thâm thúy, tuế nguyệt đã lâu, vô số đường vân che kín thân ghế, đường vân ở trung tâm là một tia màu bạc, màu bạc thập phần thuần túy, là mũi nhọn giống lợi kiếm.
Từ từ quay người, chậm rãi ngồi xuống.
Sở Mộ ngồi lên Kiếm Thần tôn tọa. toàn thân run rẩy, không cách nào nói rõ cảm giác này là gì.
Bên tai nghe được tiếng ngâm xướng kỳ quái, dường như có vô số bóng kiếm hiển hiện, mỗi một bóng kiếm đều đại biểu một kiếm pháp tuyệt thế, mỗi một thanh thần kiếm tuyệt thế đang rung động, chúng như đang ngâm tụng thơ ca.
Kiếm đạo thần khúc!
Vô số kiếm minh hội tụ thành kiếm đạo thần khúc, không ngừng truyền vào tai Sở Mộ, không ngừng truyền vào thế giới tinh thần của hắn. Không ngừng truyền vào linh hồn, hắn cảm thấy thập phần dễ chịu, kiếm tâm ở trái tim cộng hưởng.
Đây là kiếm thanh minh, là kiếm ca xướng, là nhạc khúc kiếm đạo. Đối với kiếm tu mà nói kiếm đạo thần khúc có thể tẩy rửa linh hồn, tinh lọc kiếm tâm, với người không phải kiếm tu thì nó là độc dược.
Sở Mộ là kiếm tu, là kiếm tu chân chính, cho nên hắn không cảm thấy kiếm đạo thần khúc gây hại cho mình, thậm chí còn đạt được lợi ích thật lớn.
- Tiếp nhận kiếm đạo thần khúc rửa, không biết ngươi có thể kiên trì tới cuối cùng hay không.
Bạch Linh nói thầm.
Kiếm đạo thần khúc cung cấp chỗ tốt thật lớn cho kiếm tu, cũng là khảo hạch, là khảo hạch của Kiếm Thần tôn tọa, muốn đạt được truyền thừa cuối cùng cũng không dễ dàng.
Kiếm đạo thần khúc liên tiếp không ngừng, như có như không, Sở Mộ tiến vào trạng thái kỳ dêệu, trạng thái này làm hai kiếm pháp, hai đại kiếm ý trong thế giới tinh thần rung động theo thần khúc, chúng phát ra tiếng oanh minh dần dần phù hợp với thần thức, chấn động nhất trí, từ đó đạt được cộng minh.
Kiếm giả tu luyện diễn kiếm ý, ngưng kiếm phách, tụ kiếm hồn...
Kiếm tu đột phá đến Vạn Cổ Cảnh, kiếm phách sẽ lột xác thăng hoa thành kiếm hồn, trước đó kiếm phách được rèn luyện, đáng tiếc pháp môn rèn luyện kiếm phách quá ít, cơ hồ không có, vô số kiếm tu chỉ có thể bị động rèn luyện, hoặc là đạt được một ít kỳ ngộ mới có thể rèn luyện, cho dù thiên tài yêu nghiệt như Sở Mộ cũng như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.